Chương 81

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngày thứ hai sau khi sắc phong Lệ phi, Lệ phi liền cho Tú Hà đi Chiêu Hoa cung truyền lời. Hạ Uyển Chi nghe nói Lệ Phi gọi nàng đi Ngọc Hoa cung, gật đầu, nói Tú Hà đợi một lát, nàng vào đổi quần áo liền qua ngay.

Vào trong phòng, Hạ Bích tìm cho nàng một bộ cung trang sạch sẽ, nói nhỏ “Lệ phi đây là ra oai phủ đầu với nương nương sao? Mới sắc phong ngày thứ hai đã cho người đến thỉnh nương nương qua?”

“Có phải ra oai phủ đầu hay không đi thì biết!” Hạ Uyển Chi cười một tiếng, thầm nghĩ nàng ta cuối cùng cũng có thể cho nàng một cái công đạo.

Ngọc Hoa cung của Lệ phi so thế nào cũng đều kém Chiêu Hoa cung của nàng, tùy ý nhìn thoáng qua, Hạ Uyển Chi rất mất hứng. Tú Hà dẫn nàng đi vào nói “Chiêu nghi nương nương ngồi nghỉ trong chốc lát, nô tỳ đi bẩm bảo Lệ phi nương nương.” Nói xong liền phân phó cung nữ dâng trà.

Hạ Uyển Chi không nói gì, rất nhanh đã có cung nữ dâng trà, nàng không nhìn lấy một cái. Nghe âm thanh lắc lư thanh thúy của bức rèm, lúc này mới ngẩng đầu, quả nhiên là cấp vị cao có khác, cả người đều thoạt nhìn không giống lúc trước. So với khi yếu thế trước mặc Thục phi, Lệ phi nương nương lúc này đúng là tư thasii hãnh diện, đẹp đẽ quý giá.

Nàng đang muốn hành lễ, Lệ phi đã bước nhanh về phía trước, cầm lấy tay nàng nói “Hạ Chiêu nghi khách khí, tỷ muội với nhau cần gì phải khách khí như thế?”

Hạ Uyển Chi vẫn khẽ kiên trì quỳ gối hành lễ, rút tay về, “Quy củ hậu cung không thể bỏ, tuy là thân thiết với Lệ phi, tần thiếp cũng không dám vi phạm. Còn chưa chúc mừng Lệ phi nương nương đâu.”

“Hạ Chiêu nghi khách khí!” Lệ phi có chút không tự nhiên cười cười, liếc nhanh qua phía Tú Hà, Tú Hà liên phân phó những người khác lui ra ngoài chờ đợi. “Bản phi hôm nay tìm Hạ Chiêu nghi đi đến thật ra là có chuyện muốn nói cùng Hạ Chiêu nghi.”

Lệ phi nhìn về phía Hạ Bích, Hạ Uyển Chi hiểu ý liền nói “Không sao.”

Nàng đã nói như vậy, Lệ phi liền biết Hạ Bích là tâm phúc của nàng, không cần tránh đi. Nàng ta mở miệng, “Chuyện của Thục phi còn phải đa tạ Hạ Chiêu nghi ra tay tương trợ.”

“Thần thiếp không biết Lệ phi nương nương nói gì nữa.” Nàng cười cười, giọng nói mờ mịt.

“Hạ Chiêu nghi nói đùa, cùng lắm bản phi biết rõ nên làm gì, Hạ Chiêu nghi không cần lo lắng, chúng ta bây giờ là người trên cùng một thuyền, bản phi chắc chắc sẽ không lỡ miệng.”

“Lệ phi chẳng lẽ nói đến chuyện đêm đó Thục phi đẩy ngã Lệ phi nương nương sao?” Nàng cố ý bừng tỉnh, nói “Lệ phi nương nương không nhắc nhớ tần thiếp cũng đã sớm quên rồi, kỳ thật là Thục phi vô tội, Lệ phi nói có đúng không?”

“Nàng có vô tội hay không, Hạ Chiêu nghi không phải rõ ràng hơn sao?” Lệ phi cười như không, nói.

“Lệ phi nương nương đây là ý gì?” Hạ Uyển Chi khiêu mi.

“Có ý gì Hạ Chiêu nghi sợ đã rất rõ ràng, Hạ Chiêu nghi nói dối, kỳ thật Hạ Chiêu nghi căn bản không nhìn thấy Thục phi đẩy ta!” Lệ phi lại cười nói, “Yên tâm, chỉ cần ngươi về sau ngoan ngoãn nghe lời, bản phi chắc chắn sẽ không bạc đãi Hạ Chiêu nghi.”

“Thần thiếp đa tạ Lệ phi nương nương phá lệ khai ân!” Nàng nghĩ tới rất nhiều loại khả năng, chỉ không nghĩ rằng Lệ phi sẽ đem chuyện của Thục phi đến khống chế nàng. Cũng không biết nàng ta là giả ngốc, hay thật sự ngốc nghếch.” Bản phi là người thưởng phạt phân minh, Hạ Chiêu nghi nên biết. Việc kia chỉ cần bản phi không nói ra Hoàng thượng nhất định không biết, Hạ Chiêu nghi cũng không cần gánh tội danh giá họa Thục phi.”

“Lệ phi nương nương cho rằng người ngồi trên vị trí Lệ phi liền có thể dạy dỗ thần thiếp sao?” Hạ Uyển Chi cười lạnh “Lệ phi hình như nghĩ chuyện này rất đơn giản, người luôn miệng nói Thục phi đẩy ngã mình chính là Lệ phi nương nương đi! Thần thiếp cùng lắm là nói một câu không xác định mà thôi, cho dù Hoàng thượng có biết cũng sẽ không làm khó tần thiếp, ngược lại Lệ phi có lẽ sẽ không dễ chịu lắm đâu.” Nàng tiếp tục nói “Nếu Hoàng thượng biết rõ Lệ phi nương nương giá họa Thục phi, Hoàng thượng nhất định sẽ giận dữ. Đừng nói đến vị trí Lệ phi này ngồi chưa ấm chỗ đã bị đuổi xuống, chỉ sợ An Ninh công chúa cũng bị ôm sang chỗ người khác nhận mẫu phi. Chẳng lẽ Lệ phi nương nương sẽ nguyện ý ngậm đắng nuốt cay mười tháng sinh hạ, rồi lại để An Ninh công chúa trở thành con gái của người khác sao?”

“Ngươi cho rằng Hoàng thượng sẽ tin tưởng ngươi nói?” Lệ phi biến đổi sắc mặt, nàng đương nhiên không muốn, nếu không cũng sẽ không bí quá hóa liều giá họa Thục phi. Thật ra nàng thấy rất rõ ràng là Triệu Tu nghi, nhưng nàng không có lá gan khai ra, nàng làm sao không biết Triệu Tu nghi là người của ai.

Chỉ là nàng không muốn con của mình trở thành công cụ để Thục phi tranh đấu. Nếu bị Thục phi nuôi dưỡng, con của nàng cũng giống như ném vào hố lửa, nàng hoài thai mười tháng làm sao có thể nhẫn tâm nhìn hài tử của mình nhận người khác làm mẫu phi?

Cho nên sau khi thập tử nhất sinh, nàng liền nghĩ tới biện pháp loại trừ Thục phi, cũng có thể đoan được Hạ Chiêu nghi nhất định sẽ phối hợp. Bởi vì Thục phi ở hậu cung có quá nhiều kẻ thù, chỉ cần là người thông minh đều sẽ không bỏ qua cơ hội này. Mà Hạ Chiêu nghi cũng không làm cho nàng thấy thất vọng, mọi chuyện rất thuận lợi, Thục phi thực sự bị biếm lãnh cung khiến cho nàng có cảm giác mình được trọng sinh một kiếp.

“Hoàng thượng sao lại không tin?” Hạ Uyển Chi khiêu mi.

Nghĩ tới sự ân sủng của Hoàng thượng đối với nàng, Lệ phi trong lòng sợ hãi, “Cho dù tin tưởng, ngươi cũng sẽ không có kết cục tốt.”

“Có muốn thử một chút không? Cho dù Hoàng thượng biết rõ ta nhất thời nói dối, nhiều nhất là khiển trách vài câu, ta vẫn là Hạ Chiêu nghi được sủng ái. Mà ngươi, chỉ có thể vào lãnh cung sống, một ngày dài như một năm, Lệ phi nương nương có muốn cùng ta đánh cược một lần không?”

“Hừ! Đừng nghĩ đến chuyện uy hiếp bản phi, bản phi sẽ không bị lừa.” Lệ phi vịt chết còn cứng mỏ, nàng ta hiện tại đang vô cùng khiếp đảm.

“Ngược lại cũng không nghĩ tới Lệ phi nương còn có mặt cứng như vậy.” Dứt lời nàng đứng dậy rời đi, đi chưa được hai bước, phía sau đã truyền đến thanh âm của Lệ phi.

“Đứng lại!”

“Lệ phi đây là đang muốn nói chuyện cùng thần thiếp sao?” Thần thái nhàn nhã nhìn nàng ta, gằn từng chữ, “Xem ra Lệ phi thật không hiểu rõ thân phận của chính mình.”

“Hạ Chiêu nghi, có chuyện tốt mới nói!” Lệ phi cười làm lành, tiến lên kéo tay của Hạ Uyển Chi. 

Nàng khinh thường bỏ qua, “Lệ phi nương nương muốn nói cái gì?” “Chuyện hôm đó coi như chúng ta đều đã quên đi?” Lệ phi cười cười nói “Dù sao hiện tại Thục phi đã biếm lãnh cung, đây đối với chúng ta đều là tin vui.”

“Không phải chúng ta, là tin vui của Lệ phi, thần thiếp thân phận thấp kém không dám cùng Lệ phi nương nương sánh vai!” Giọng nói lành lạnh mang theo chút lãnh ý.

“Hạ Chiêu nghi nói đùa.” Lệ phi âm thầm siết chặt nắm tay, “Sau này nếu Hạ Chiêu nghi cần trợ giúp cái gì, bản phi nếu có thể nhất định sẽ giúp đỡ.”

“Lệ phi nương nương khách khí, canh giờ không còn sớm, tần thiếp không quấy rầy Lệ phi nương nương nghỉ ngơi!” Nói xong liền đừng rời đi.

Lệ phi đuổi theo, “Nhưng mà... chuyện đêm đó...”

“Chỉ cần Lệ phi nương nương ngoan ngoãn nghe lời, tần thiếp không chừng ngủ một giấc liền quên sạch. Nếu Lệ phi nương nương nghĩ có thể muốn làm gì thì làm, giẫm nát trên đầu thần thiếp, thần thiếp có lẽ hôm nào đó nhân lúc Hoàng thượng đi Chiêu Hoa cung không cẩn thận nói lỡ miệng cũng có khả năng.”

“Ngươi uy hiếp ta?” Lệ phi tối mặt.

“Là Lệ phi bắt đầu trước, tần thiếp cùng lắm là lấy đạo lí của người nói ngược lại mà thôi, đây chính là học tập Lệ phi!” Nàng cười đắc ý, đi vài bước nhớ ra chuyện gì đó, quay đầu lại nói “Thục phi dù sao có cả gia tộc chống đỡ, Lệ phi nương nương nếu thấy nàng ta bị biếm lãnh cung liền không cần lo lắng, thì chỉ sợ yên tâm quá sớm!”

Dứt lời, bước chân nàng nhàn nhã rời khỏi Ngọc Hoa cung.

Lệ phi không thể làm gì, tức giận đến nỗi toàn thân phát run, sít sao cắn môi, hồi lâu mới lẩm bẩm nói “Hạ Chiêu nghi, ngươi chớ đắc ý!”

Nghĩ lại, câu nói cuối cùng kia của nàng lại thức tỉnh nàng ta. Đúng vậy, dùng thực lực của gia tộc Thục phi, xoay người làm lại từ đầu cũng không phải là chuyện không thể. Nếu nàng ta có thể trở mình, Lệ phi cũng không chắc mình có thể đè nàng ta xuống. Thục phi hung ác nàng đã hiểu rõ, vì An Ninh công chúa, nàng không thể cao hứng quá sớm mới phải.

Mùng sáu tháng hai là sinh nhật mười sáu tuổi của Hạ Uyển Chi, Tề Diệp đặc biệt phân phó Quang Thuận công công tổ chức náo nhiệt một chút. Hoàng hậu mang thai, chuyện trong cung vẫn là do nàng ta xử lý. Đức phi mất, Thục phi bị biếm vào lãnh cung, Tề Diệp phát hiện, trong hậu cung người có thể dùng chỉ có một ít. Hắn đau lòng cho Hạ Uyển Chi, không muốn nàng trong lúc mang thai khó chịu lại còn phải làm chuyện hậu cung lớn nhỏ. 

Hoàng thượng đã lên tiếng, Hoàng hậu không thể không cử hành náo nhiệt, trong lòng lại vô cùng khinh thường. Cũng chỉ là một Chiêu nghi nho nhỏ lại khiến hắn phí công phân phó, nói đi nói lại cũng là do nàng dùng thủ đoạn dụ dỗ mê hoặc Hoàng thượng.

Mỗi lúc nhìn lại gương mặt của Hạ Uyển Chi đó, Hoàng hậu không thấy nổi vẻ đẹp gì nổi bật, không khuynh quốc khuynh thành, trong hậu cung tùy tiện lấy ra một người cũng có thể so ra hơn với nàng.

Thế nhưng có thể làm cho Hoàng thượng hết lần này tới lần khác thích! Chuyện này làm cho người khác thêm phần tức giận, một nữ nhân xem ra kém mình lại nhận được ân sủng, cho dù ai cũng sẽ không phục.Dù sao với phẩm cấp của nàng, muốn tổ chức một buổi náo nhiệt thì cũng chỉ là cung yến cử hành tại Chiều Hoa cung. Phi tần trong hậu cung ngồi cùng một chỗ ăn bữa cơm, đó cũng chính là “náo nhiệt một chút“.

Đương nhiên Hạ Uyển Chi sáng sớm tỉnh dậy không bao lâu liền nhận được rất nhiều lễ vật, đều là đại thần sai người đến tặng, không thiếu kỳ trân dị bảo nào.

Không biết Trịnh đại nhân từ đâu lấy được tin tức nàng thích vỏ sò, sai người tặng rất nhiều vỏ sò tinh mỹ nhiều hình thù kỳ lạ. Nàng cầm lấy vuốt vuốt mấy cái, liền cho Hạ Bích thu vào tiểu khố phòng. Trịnh đại nhân hao tổn tâm trí như thế, nàng không thể không nghĩ đến Trịnh Tu viện vẫn còn ở lãnh công chịu khổ. Trịnh đại nhân đây là đang bày tỏ với nàng sao?

Hôm nay là sinh nhật nàng, đương nhiên muốn sửa soạn đặc biệt một phen. Tề Diệp hạ triều xong liền thay một thân áo bào tới đây, Hạ Bích bưng chén mỳ trường thọ đi lên, nàng ngoan ngoãn ngồi trước mặt họ ăn sạch không chừa một miếng.

Vừa để bát đũa xuống, một cánh tay đã duỗi tới, Tề Diệp cầm khăn tay lau dấu vết còn dình trên khóe miệng nàng. Sau đó lấy ra một hộp gấm tinh mỹ đưa cho nàng, “Uyển Nhi sinh nhật vui vẻ!”

“Tạ Hoàng thượng ưu ái!” Nàng cười tiếp nhận hộp gấm, đang muốn mở ra lại bị tay hắn đè xuống, “Hiện tại không cần mở ra, đợi buổi tối trở lại hẵng xem sau.”

Nàng hiếu kỳ “Là cái gì?”

“Đến lúc đó sẽ biết!” Nhìn ra được nụ cười thần bí của hắn, nàng mặc dù hiếu kỳ nhưng cũng không đành phụ tâm ý, gật đầu.

Ăn sáng xong Hoàng hậu cho người đưa một phần lễ vật đến, Lâm Huệ cùng những người khác đều là tự mình đưa tới.

Lâm Huệ đưa cho nàng một đôi khuyên tai hồng ngọc trân quý xinh đẹp. Nàng cũng không từ chối, mỉm cười nhận lấy. Hai người tán gẫu vài câu đã có phi tần khác lục đục đến tặng lễ, Lâm Huệ biết ý liền rời đi.

Ứng phó suốt một buổi sáng, nàng mới nghỉ ngơi trong chốc lát. Ăn trưa xong liền nằm nghỉ ngơi, nghe được tin Tề Diệp là ở chỗ Thái hậu dùng bữa.

Yến hội buổi tối rất náo nhiệt, thức ăn tinh mỹ ngon miệng, Hạ Đồng đem thức ăn đặt trước mặt nàng, từng món từng món thử qua xong mới nhìn nàng gật đầu. Hạ uyển Chi trước khi yến hội đã uống một bát cháo nên cũng không đói, chỉ là ý tứ ăn một ai miếng liền giả vờ buông đũa.

Sau bữa tối chính là xem kịch, đây là quy định, mỗi lần cung yến chắc chắn không thể thiếu kịch vui, hơn nữa còn xem hoài không chán.

Hai xuất diễn đã xem xong, yến hội cũng liền kết thúc, Thái hậu bọn họ đi trước, sau đó mới tới những phi tần các nàng rời đi. Lâm Huệ đi cùng chỗ với nàng cười nói “Đêm nay hý khúc hát thật không tệ, chắc chắn là do sinh nhật của Uyển tỷ tỷ.”

“Huệ nhi nói đùa!” Nàng nói “Canh giờ không còn sớm, đều về nghỉ ngơi đi.”

Lâm Huệ gật đầu, nhìn bóng dáng nàng rời đi trong chốc lát mới trở về Đức Sang cung.

Rất nhanh đã đến Chiêu Hoa cung, lúc thấy bóng dáng đứng phía trước, nàng trên mặt có ý cười bước nhanh. Tề Diệp trấn an, “Chậm một chút, trẫm chờ, đừng có gấp!””Hoàng thượng đây là đang chờ tần thiếp hay sao?” Nàng vui mừng hỏi.

“Bên ngoài có chút lạnh, trở về rồi hẵng nói.” Tề Diệp ôm lấy eo của nàng một cách tự nhiên, cười hỏi “Hôm nay có vui không?”

“Vui!” Nàng cười nói, “Cảm ơn Hoàng thượng đã trải qua sinh nhật cùng tần thiếp, tần thiếp thật cao hứng!”

“Cao hứng là tốt rồi!” Tề Diệp cười cười hài lòng, nhéo nhéo bàn tay nhỏ bé của nàng, vẻ mặt ôn nhu nhìn gương mặt xinh đẹp, nhịn không được cúi đầu hôn một chút, “Trẫm cũng thật cao hứng.”

Nhớ đến chuyện buổi tối mới có thể mở lễ vật, Hạ Uyển Chi rửa mặt xong liền không thể chờ đợi được mở ra, Tề Diệp một lần nữa đè tay của nàng lại, ra hiệu cho Hạ Bích thổi tắt nền. Trong phòng đột nhiên tối sầm, ngay cả người đối diện cũng không nhìn thấy, chỉ nghe tiếng hắn ôn nhu nói “Tốt lắm, có thể mở ra! Xem có thích lễ vật trẫm chuẩn bị hay không.”

Từ từ mở hộp gấm ra, ánh hào quang như ánh trăng đổ xuống, hai viên dạ mình châu như hai quả trứng bồ câu lớn nhỏ, lẳng lặng nằm giữa lớp tơ lụa màu đỏ, lạnh nhạt phát sáng, hào quang tỏa ra bốn phía.

Nàng lập tức sửng sốt, khẽ há miệng, hồi lâu mới phục hồi lại tinh thần, không dám tin nhìn về phía hắn “Hoàng thượng, đây là, đây là...”

“Dạ minh châu!” Hắn ôm nàng từ phía sau, một cổ nhàn nhạt thơm mùi sữa làm cho người khác mê muội, “Thích không?”

“Đây là tặng cho thần thiếp?” Nàng không đợi hắn mở miệng đã đẩy hộp gấm qua, nói “Dạ minh châu quá quý trọng, tần thiếp không thể nhận, vật trân quý như thế chỉ có Hoàng hậu nương nương mới xứng đáng có được, tần thiếp...”

Còn chưa nói xong, tay hắn đã áp trên môi, không đồng tình nhìn nàng, “Trẫm cảm thấy Uyển nhi hợp nhất với dạ minh châu...” 

Hắn sờ sờ bụng nàng, “Châu tròn...”, Lại vuốt ve mặt nàng, nói tiếp hai chữ, “... ngọc nhuận.” Châu tròn ngọc sáng!

Hạ Uyển chi dở khóc dở cười, thì ra nàng xứng với dạ minh châu chỉ bởi vì nàng “châu tròn ngọc sáng” sao?

Nàng trầm mặc một hồi mới nở nụ cười, “Thần thiếp rất thích, rất thích!” Nói xong liền nhích đến gần mặt hắn hôn một cái, sự mềm mại ấm áp trên môi làm người khác thỏa mãn. 

Mà nàng cũng không phát giác, tay vuốt vuốt dạ minh châu, nhìn trái nhìn phải, yêu thích không buông tay. Đến khi có cảm giác bàn tay nắm ngang hông thật chặt, nàng mới nghiêng đầu “Hoàng Thượng đêm nay muốn lưu lại sao?”

“Uyển Nhi muốn trẫm lưu lại sao?” Hơi thở ấm áp tỏa ra ở cổ, nàng rụt lại một cái, cắn cắn môi gật đầu. Tê Diệp mừng rỡ, ra vẻ nói “Nếu Uyển Nhi đã hi vọng, trẫm đương nhiên sẽ thỏa mãn.” Sau đó lại kề tai nàng nói nhỏ “Uyển Nhi đêm nay phải lấy lòng trẫm thật tốt...”

Nói xong liền nhéo bàn tay nhỏ bé của nàng, Hạ Uyển Chi lập tức hiểu được, trên mặt nóng lên, cắn môi cúi đầu không đáp, tuy thẹn thùng nhưng lại vô cùng mê người.

Chuyện Tề Diệp đưa hai viên dạ minh châu tặng sinh nhật cho nàng, chỉ là qua một đêm, sáng hôm sau đã truyền ra ngoài. Hạ Uyển Chi cũng không biết những cung nhân kia làm cách nào mà biết được. Nhưng mà dù sao chỉ cần một đêm, trong hậu cung này không có cái gì không thể biết.

Thái hậu biết được, cho người gọi Tề Diệp đến, “Ai gia nghe nói Hoàng thượng thưởng hai viên dạ minh châu cho Hạ Chiêu nghi?”

“Vâng! Hôm qua sinh nhật nàng, trẫm tặng cho nàng” Tề Diệp thảnh thơi nói.

“Hoàng thượng chẳng lẽ không biết trên đời chỉ có hai viên dạ minh châu, tất cả đều thưởng cho nàng, nàng xứng đáng sao?” Năm đó nàng ta muốn, tiên hoàng liền đưa dạ minh châu cho phi tần sủng ái nhất, về sau dạ minh châu từ trong tay nàng ta dạo qua một vòng, cuối cùng rơi đến tay nàng. Nhưng thứ gì nàng ta đã dùng qua, vuốt qua, Thái hậu đều sẽ ghét bỏ không muốn.

“Cùng lắm là vật chết, có cái gì chứng minh nàng không xứng đáng? Hơn nữa trẩm ban thưởng cho ai, chẳng lẽ cũng không có quyền hay sao?” Tề Diệp không vui nói.

“Ai gia cũng là vì tốt cho Hoàng thượng, nên lấy quốc sự làm trọng, không cần phải chìm đắm trong hậu cung.” Cho dù là vật chết, đó cũng là vật chết cực kỳ quý giá, trên đời chỉ có vỏn vẹn hau viên dạ minh châu trân quý, nói thế nào cũng là của Hoàng hậu, Hạ Chiêu nghi dựa vào tài đức gì có thể lấy được?

Hoàng hậu cũng không phải chưa từng nghĩ qua, nàng có tài đức gì?

“Thái hậu yên tâm, trẫm tự có chừng mực, huống chi từ khi trẫm đăng cơ tới nay cũng không làm ra chuyện gì mất đi phong phạm Hoàng đế. Cho dù sủng ái Hạ Chiêu nghi cũng sẽ không mất anh minh, điểm này Thái hậu không cần lo lắng.” Tề Diệp nói, “Canh giờ không còn sớm, trẫm còn việc phải xử lý, không quấy rầy Thái hậu nghỉ ngơi.”

Nhìn bóng dáng hắn rời đi, Thái hậu nhíu mày, “Hoàng thượng đã thay đổi!”













Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net