Chương 82

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

“Có vẻ như tâm tình của Hoàng Thượng không tốt, không bằng thần thiếp khảy một khúc nhạc trợ hứng cho Hoàng Thượng được không?” Lâm Huệ thấy Tề Diệp sắc mặt ủ dột, trầm mặc không nói, trong lòng có chút khẩn trương, muốn hắn chú ý đến mình. 

“Không cần, canh giờ không còn sớm, Lâm sung dung nghỉ ngơi cho tốt đi! Ngày khác Trẫm trở lại thăm ngươi!” Tề Diệp đột nhiên không muốn ở lại Đức Sang cung, đứng dậy rời đi.

Lâm Huệ cuống cuồng: “Hoàng Thượng đêm nay không ở lại sao?” Tề Diệp nhìn cũng không nhìn nàng, làm bộ như không nghe thấy, cất bước rời đi. Quang Thuận công công vội vàng đuổi theo. 

Ra khỏi Đức Sang cung, trong lúc nhất thời Tề Diệp không biết đi đâu. Vẫn là Quang Thuận công công hiểu được tâm ý của hắn, nói: “Hôm nay thời gian còn sớm, chắc Hạ chiêu nghi còn chưa nghỉ ngơi. Hay Hoàng Thượng đi thăm Hạ chiêu nghi một chút?”

“Đi Chiêu Hoa cung!” Nghĩ tới nữ nhân ôn nhu thâm tình kia, khóe miệng hắn cong lên một nụ cười, chuyển bước chân, đi đến Chiêu Hoa cung.

Chỉ tiếc Hạ Uyển Chi đã ngủ, bên ngoài giường hai viên dạ minh châu tản ra ánh sáng nhàn nhạt. Quang Thuận công công âm thầm cắn lưỡi, cúi đầu không nói.

Tề Diệp đến gần, vung rèm giường lên nhìn người đang ngủ say sưa, không đành lòng đánh thức nàng. Hắn ngồi trong chốc lát ở bên giường. Lúc gần đi hắn vuốt ve một chút hai viên minh châu trơn nhẵn, rón rén rời đi.

Ngày hôm sau Hạ Uyển Chi thức dậy nghe nói tối hôm qua Tề Diệp đã tới, có chút ngạc nhiên. Không phải tối hôm qua hắn lật ra thẻ bài của Lâm Huệ sao? Sao lại tới nơi này của nàng? 

Buổi trưa chuẩn bị thức ăn, nàng sai Hạ Bích đi ngự thư phòng hỏi thăm, hi vọng hắn ăn trưa cùng nàng. Tề Diệp không hề nghĩ ngợi liền đáp ứng.

“Nghe nói tối hôm qua Hoàng Thượng đã tới? Tìm thần thiếp có chuyện gì không ạ?” Vắt khăn lau tay cho hắn, Hạ Uyển Chi hỏi thăm.

“Không có gì, chỉ là muốn tới xem Uyển Nhi một chút mà thôi, ai biết Uyển Nhi đã nghỉ ngơi.” Lau lau một phen, nàng giao khăn cho Hạ Bích. 

Hắn lôi kéo tay của nàng ý bảo ngồi xuống bên cạnh, bàn tay vuốt ve cái bụng nhô cao. Bụng tám tháng đã vô cùng rõ ràng, hắn khẽ vuốt ve, cảm giác được động tĩnh trong bụng, đi tới gần nghe.

Mỗi lần hắn như vậy, vẻ mặt ôn nhu của hắn đều có thể làm lòng người lay động, Hạ Uyển Chi mỉm cười, ôm đầu của hắn, vẻ mặt dịu dàng.

Tháng hai hoa đào nở rộ, hậu cung trồng rất nhiều đào, cây mận cũng không ít, trăng trắng như tuyết, sắc xuân rực rỡ, ý xuân dạt dào. Hoàng hậu rất hào hứng, chuẩn bị yến hội tại Lê viên. Thái hậu ngồi trong chốc lát liền rời đi.

Hạ Uyển Chi nhìn hai vị tiệp dư ăn mặc xinh đẹp như hoa, lập tức hiểu rõ Hoàng hậu cử hành cái yến hội nay để làm gì. Cũng chỉ là muốn tạo điều kiện cho hai người bọn họ biểu hiện nhiều một chút. Hai người kẻ xướng người hoạ, một nam một nữ hát hí khúc, nữ tử xinh đẹp, nam tử mặt ngọc da trắng, ai nấy đều nhận ra là do nữ tử đóng giả. Nàng đặc biệt lưu ý thấy Tề Diệp nhìn chằm chằm Trác tiệp dư đóng vai nam nhân vài lần, khóe miệng khẽ nhếch, tựa hồ tâm tình không tệ, nhìn lại một chút bộ dáng đắc ý của Hoàng hậu, ánh mắt hơi trầm xuống.

Nghe trong chốc lát, nàng đứng dậy đi tiểu tiện, Hạ Bích cùng đi theo. Lê viên không lớn, nhà xí đặt hơi xa, cần đi nhiều thêm vài bước. Nàng mang cái bụng bự, đi lại có chút bất tiện, chậm rãi đi tới, vào phòng đã chuẩn bị cho nàng. Sau đó khi đang rửa tay, cách vách truyền đến tiếng nói.

“Có vẻ Hoàng Thượng rất thích Trác tiệp dư!” Người nói chuyện chính là Nguyệt Quế.

“Hừ, thích là tốt rồi, các nàng cũng bỏ không ít công sức. Biết rõ Hoàng Thượng thích nghe hí kịch, còn biết hắn thích nhất là Hoàng Mai hí (một thể loại kịch),cũng không uổng phí bản cung cho đào hát tốt nhất dạy bảo các nàng.” Hoàng hậu đắc ý nói: “Nhìn sắc mặt âm trầm của Hạ chiêu nghi, bản cung liền vui vẻ. Nàng ta được sủng ái không bao lâu nữa đâu.”

Bên này, Hạ Uyển Chi nghe liền sờ sờ mặt, nàng có làm sắc mặt âm trầm sao?

“Nương nương nói đúng lắm, trong hậu cung từ trước đến nay không có độc sủng, càng không có ân sủng lâu dài. Hạ chiêu nghi cũng không ngoại lệ! Hoàng Thượng nhìn chán rồi, dĩ nhiên là nên thất sủng.”

“Biết rõ là tốt rồi. A, quá chặt, những ngày này trên bụng đều nổi mẩn đỏ luôn rồi. Mới chỉ là tháng sáu mà thôi, qua ít ngày trời nóng hơn, còn không biết bản cung phải chịu bao nhiêu đau khổ.”

Hạ Uyển Chi đang chuẩn bị rời đi nghe thấy vậy nhíu mày, cùng Hạ Bích liếc mắt nhìn nhau. Hai người đứng ở phía sau cửa, nhìn xuyên qua khe cửa vào trong phòng. Nguyệt Quế đang ngồi chồm hổm trên mặt đất, Hoàng hậu nâng làn váy đến trước ngực, trên bụng cột một cái gối lớn. Hai người loay hoay trong chốc lát, Hoàng hậu thả làn váy xuống, cái bụng bằng phẳng lại trông giống như người mang thai. 

Hạ Uyển Chi không dám tin nhìn Hoàng hậu điều chỉnh bụng một chút, lại cúi đầu xem cái bụng nhô cao của mình một chút. Nàng vuốt ve, xác định bụng của mình không phải là nằm mơ, là thật sự. Thì ra Hoàng hậu không có mang thai!

Trước khi Hoàng hậu đi ra, Hạ Uyển Chi và Hạ Bích hai mặt nhìn nhau, khiếp sợ không thôi rời đi. Các nàng cũng không đi Lê viên, mà là đi đến một nơi vắng vẻ, xác định không có người nào mới lén lút thở phào nhẹ nhõm.

Hạ Bích nói: “Nương nương, Hoàng hậu...”

Hạ Uyển Chi khẽ lắc đầu: “Chuyện hôm nay không cần phải lộ ra, trở về rồi hãy nói.”

“Dạ!” Hạ Bích gật gật đầu, nhìn nàng muốn nói lại thôi, cuối cùng vẫn là cất giấu một bụng lời nói.

Hạ Uyển Chi nhìn phía xa xuất thần. Nàng không nghĩ tới, bụng của Hoàng hậu lại là giả, liên tưởng đến trước đây nghe thấy nàng ta cùng Lưu phu nhân đối thoại, hèn gì nàng ta chắc chắc sẽ sinh hạ hoàng tử, thì ra là nàng ta đã sớm có mưu tính. Vì muốn lấy được ân sủng, thế nhưng không tiếc phạm tội khi quân, cũng muốn đánh cược một lần, chuyện giả mang thai nàng ta cũng làm cho được.

Khiến cho người ta không thể không sợ hãi. 

Có điều cái này đối với nàng mà nói có thể là cơ hội ngàn năm có một. Hạ Uyển Chi cảm thán, xem ra đi tiểu tiện nhiều một chút cũng là rất tốt. Ít nhất nàng liền bắt được thóp của Hoàng hậu. Chuyện phóng hỏa, nàng sẽ tính luôn cả một lần với nàng ta.Đợi nàng trở lại Lê viên, thời gian đã qua lâu, hí khúc hát đến đâu nàng cũng không rõ ràng cho lắm.

Nàng vừa ngồi xuống, liền có âm thanh hỏi thăm: “Hạ chiêu nghi không thích hí khúc của hai vị muội muội sao? Sao vừa đi cái là hết nửa canh giờ. Hoàng Thượng còn đặc biệt hỏi thăm Hạ chiêu nghi đi chỗ nào đó.”

“Để Triệu tu nghi phí tâm, thần thiếp chỉ là đi Lục lâu một chuyến mà thôi.” Lục lâu chính là nhà xí, Hoàng hậu vừa nghe, lập tức thay đổi sắc mặt. Nghĩ tới ban nãy nàng ở Lục lâu sửa sang lại túi vải trên bụng, khi đó Hạ chiêu nghi cũng không ở tại Lê viên, không phải là nàng ta ở Lục lâu nghe thấy được cái gì đó chứ?

Nghĩ tới đây, Hoàng hậu toàn thân lạnh buốt, ánh mắt nhìn về phía Hạ Uyển Chi dẫn theo tìm tòi nghiên cứu.

Hạ Uyển Chi nào dám làm bộ không phát giác ánh mắt của Hoàng hậu, nói: “Thần thiếp chỉ là cảm thấy ngự hoa viên phong cảnh không tệ nên liền nhìn thêm mấy lần, nhất thời làm trễ nãi canh giờ. Không ngờ khiến Triệu tu nghi lo lắng, thật đúng là thần thiếp sai rồi.”

Nghe vậy, Hoàng hậu lén thở phào nhẹ nhõm, cố làm ra vẻ không có gì, vẻ mặt bình tĩnh nghe hai vị tiệp dư hát hí khúc.

Tề Diệp nghe các nàng nói chuyện, nhàn nhạt liếc nhìn Triệu tu nghi, Triệu tu nghi thức thời câm miệng không dám nhiều lời. Hắn lại nhìn qua Hạ Uyển Chi, nàng cười một tiếng, thấy hắn buông lỏng vẻ mặt chút ít, lúc này nàng mới dời ánh mắt đi, quét nhanh qua bụng của Hoàng hậu. 

Nếu không phải trông thấy một màn kia, làm sao nàng cũng không biết thì ra trên bụng cột một cái túi vải cũng có thể trông giống như thật sự mang thai. Có lẽ Hoàng hậu đã âm thầm nuôi một phụ nhân đang có thại cùng thời điểm, sẽ chờ đến khi sinh nở ôm một đứa trẻ không phải là huyết mạch hoàng tộc đến thế thân hoàng tử, lừa trên gạt dưới. Nàng ta thật đúng là to gan!

Ánh mắt chợt lóe, Hạ Uyển Chi cười nhạt một chút, nhìn thoáng qua Hạ Bích. Hạ Bích hiểu ý cúi đầu. Hạ Uyển Chi nói nhỏ vài câu bên tai, Hạ Bích có chút kích động nhíu lông mày, gật gật đầu lui xuống.

Hí khúc vẫn còn tiếp tục, cung nữ dâng trà tiến lên, Hạ Uyển Chi cảm thấy Hạ Bích đã trở lại, liền nhẹ thở ra một hơi dài, ánh mắt như có như không quét về phía cung nữ dâng trà. 

Cung nữ bình tĩnh đi tới, đến bên cạnh Hoàng hậu, tựa hồ không cẩn thận đạp phải làn váy, cả người đổ về phía Hoàng hậu. Trà nóng trên tay nàng ta giội đi ra ngoài, vừa vặn giội lên trên bụng Hoàng hậu. Hoàng hậu cũng không cảm giác được nước nóng, ngược lại những người khác kinh hô một tiếng. Nguyệt Quế đang muốn tiến lên, cung nữ biết sai xông lên, cầm lấy khăn tay lau nước vương trên người cho Hoàng hậu, vừa lau vừa cầu xin tha thứ: “Hoàng hậu tha mạng, nô tỳ không phải cố ý, nô tỳ cũng không dám nữa...”

Hoàng hậu thấy tay của nàng ta hướng đến phía bụng, quá sợ hãi đứng dậy lui về phía sau. Nguyệt Quế muốn tiến lên ngăn đón, cung nữ cậy mạnh đẩy nàng ta ra, hai tay dùng sức nắm lấy y phục của Hoàng hậu lôi kéo một phen. 

Một cái bao vải rớt xuống từ trên người Hoàng hậu. Mọi người thấy túi vải rơi trên mặt đất, nhìn lại Hoàng hậu bụng bằng phẳng, sắc mặt trắng bệch. Một tiếng loảng xoảng, không biết là ai làm đổ tách, ngã ghế.Hoàng hậu kịp phản ứng, vội ngồi xổm xuống che giấu bụng, nhặt lên túi vải muốn nhét vào trong bụng.

Tề Diệp bỗng nhiên hít vào một hơi, cả kinh nói: “Hoàng hậu, để trẫm nhìn một chút.”

Hoàng hậu sững sờ, lập tức ngồi chồm hổm trên mặt đất nói: “Hoàng Thượng thứ tội, thần thiếp đột nhiên cảm thấy thân thể khó chịu, muốn hồi Phượng Nghi cung nghỉ ngơi một chút, mong Hoàng Thượng thứ lỗi.” Tiếp theo cao giọng gọi: “Nguyệt Quế!”

Nguyệt Quế mặt tái nhợt tiến lên, che chở thân thể của Hoàng hậu muốn rời đi. Tề Diệp liếc nhanh nhìn Quang Thuận công công, lành lạnh mở miệng: “Chẳng lẽ Hoàng hậu cho rằng đi trở về là có thể chỉnh ra một cái bụng lớn sáu tháng sao?” Không chút lưu tình, hắn giựt lấy túi vải từ trong tay nàng ta vứt xuống mặt đất, ánh mắt rơi vào trên bụng bằng phẳng của nàng ta, cười lạnh: “Hoàng hậu à Hoàng hậu, trẫm thật không nghĩ tới, thân là nhất quốc chi mẫu, thế nhưng sẽ làm ra chuyện đồi phong bại tục, khi quân phạm thượng như vậy. Trẫm thật sự là quá thất vọng!”

“Người đâu, kéo nàng ta xuốn, lột bỏ phong hào Hoàng hậu, ban cho cái chết!” Tề Diệp há mồm, nói ra trừng phạt.

Hoàng hậu kinh hãi, biết rõ che giấu cũng vô dụng, vội vàng quỳ xuống đất bắt lấy vạt áo hắn cầu xin tha thứ: “Hoàng Thượng thứ tội, thần thiếp chỉ là nhất thời luẩn quẩn trong lòng mới có thể ra hạ sách này. Thần thiếp biết sai rồi, mong rằng Hoàng Thượng khai ân.”

“Mang xuống, trẫm không muốn nhìn thấy mặt của ngươi!” Một cước giẫm nát túi vải, lưu lại một dấu chân, Tề Diệp rời đi không chút lưu tình. 

Hoàng hậu vội vàng muốn đuổi theo, bị Quang Thuận công công đè lại: “Nương nương đừng làm Hoàng Thượng phiền lòng, ngoan ngoãn lĩnh chỉ tạ ơn đi!”

Hoàng hậu không dám tin, nàng lại bị ban chết sao? Nàng nhìn về phía Nguyệt Quế, Nguyệt Quế hiểu ý đang muốn đi tìm thái hậu hỗ trợ, Hạ Bích cố ý cản trở Nguyệt Quế không để cho nàng ta đi gọi viện binh.

Hoàng hậu thấy thế, đột nhiên muốn lao tới phía Hạ Uyển Chi. Hạ Đồng ngăn cản phía trước che chở Hạ Uyển Chi, tiểu thái giám gắt gao ấn Hoàng hậu xuống. Nàng ta giận dữ: “Là ngươi, đều là ngươi, Hạ chiêu nghi, đều là ngươi làm hại ta.”

“Hoàng hậu nương nương nói gì vậy, tần thiếp không biết gì cả. Là Hoàng hậu nương nương chính mình làm sai, còn muốn trách người khác.” Hạ Uyển Chi đột nhiên bừng tỉnh đại ngộ: “A, đúng rồi, hiện tại ngươi cũng không phải là Hoàng hậu nương nương. Hoàng Thượng chính miệng hạ chỉ, ngươi chỉ là một tội phụ (phụ nhân mang tội) mà thôi.”

“Ngươi!” Hoàng hậu sắc mặt trắng bệch: “Hạ chiêu nghi, ngươi sẽ chết không tử tế. Đừng vui mừng quá sớm, Hoàng Thượng chỉ là nhất thời bị ngươi mê hoặc. Hoàng Thượng chỉ là nói nhảm mà thôi, Hoàng Thượng....”

Không đợi Hoàng hậu nói xong, Quang Thuận phất tay, tiểu thái giám che lấy miệng Hoàng hậu không để cho nàng lên tiếng, kéo người đi, đồng thời bị kéo đi còn có Nguyệt Quế.

Mấy ngươi Lệ phi nhìn một màn này, hồi lâu sau mới phản ứng được rốt cuộc phát sinh chuyện gì. Đợi lúc các nàng tìm thân ảnh của Hạ Uyển Chi, nàng đã đi xa.Lo sơi Thái hậu cầu tình hoặc là xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, chỉ là chuyện giả mang thai có lẽ không đến mức làm cho một Hoàng hậu bị ban chết, Hạ Uyển Chi sợ ý chỉ của Tề Diệp không thể phục chúng, nàng phải tiết lộ những chuyện xấu Hoàng hậu đã làm ra ngoài chút ít, làm cho nàng ta không có cơ hội xoay mình, dùng để tế Thanh Hoa cung đã bị đốt của mình. 

Hạ Uyển Chi vốn là muốn hồi Chiêu Hoa cung suy nghĩ một chút. Nàng hỏi thăm nơi Tề Diệp đi đến, liền đi về phía Ngọc Hồ, nghe cung nhân nói hắn đi về phía đó. 

Đến Ngọc Hồ cũng không trông thấy Tề Diệp, trong đình cũng không có. Ngược lại Hạ Bích mắt sắc, nhìn trong hồ có một chiếc thuyền con, đứng ở mũi thuyền chính là người nàng muốn tìm.

Gọi tiểu thái giám chống thuyền tới, nàng đang muốn lên thuyền, Hạ Bích giữ nàng lại: “Nương nương, trên nước nhiều nguy hiểm, hay là nương nương ở trên bờ chờ xem!”

“Không có việc gì!” Hạ Uyển Chi kiên trì, tiểu thái giám dừng thuyền xong, Hạ Bích bất đắc dĩ đỡ nàng lên thuyền ngồi xuống, phân phó tiểu thái giám chống thuyền đi. 

Thuyền bè chậm rãi đến gần, Tề Diệp đưa lưng về phía nàng, nhìn về phía trước, nàng nhìn trong chốc lát, lên tiếng nói: “Hoàng Thượng...”

Gọi hai tiếng hắn không có phản ứng. Hạ Uyển Chi nhíu mày, chẳng lẽ trong lòng hắn có Hoàng hậu, nếu không sao lại thất thần như thế. 

“Hoàng Thượng?” Tay đặt lên trên vai hắn, thanh âm êm dịu.

Tề Diệp giật mình trong chớp mắt, quay đầu lại trông thấy là nàng thì rất ngạc nhiên: “Sao Uyển Nhi tới đây? Đây chính là trên mặt hồ, ngươi hồ nháo quá!” Liếc nhanh qua mặt nước làm cho hắn lo lắng, Tề Diệp dè dặt đỡ nàng ngồi xuống, không vui khiển trách Hạ Bích: “Ngươi chăm sóc chủ tử kiểu gì, tại sao có thể để cho nàng ấy mang theo bụng to như vậy bước lên thuyền?”

Hạ Bích cảm thấy oan ức. Không phải nàng không khuyên bảo, chỉ là chủ tử không nghe, nàng cũng không có biện pháp mà. 

“Đừng trách nàng ấy, là tần thiếp chính mình muốn lên. Hoàng Thượng nhìn một chút xem không phải tần thiếp vẫn bình an vô sự sao?” Nàng cười cười, hỏi: “Vừa rồi gọi vài tiếng Hoàng Thượng đều không nghe thấy, có phải tại vì chuyện của Hoàng hậu mà hao tổn tinh thần hay không?”

“Lên bờ!” Tề Diệp phân phó một tiếng, nắm tay của nàng nói: “Trẫm không biết vì tranh thủ tình cảm mà Hoàng hậu có thể làm ra chuyện giả mang thai. Mặt mũi Hoàng gia cũng để cho nàng ta ném mất. Chỉ là trái tim trẫm cảm thấy băng giá.”

“Nếu Hoàng Thượng không nhẫn tâm, chuyện Hoàng hậu cứ cho qua đi. Dù sao người trông thấy đều không phải là người ngoài, tần thiếp sẽ không lắm miệng. Dù sao nàng ta là Hoàng hậu, nhất thời luẩn quẩn trong lòng cũng là khó tránh khỏi.”

“Nếu Hoàng hậu giống như Uyển nhi, ôn nhu lương thiện, tri thư đạt lễ, theo khuôn phép cũ, trẫm cũng sẽ không thấy lạnh tâm. Chỉ tiếc nàng ta không phải như thế. Làm ra chuyện như vậy, làm sao có thể bỏ qua đây. Uyển Nhi quá ngây thơ rồi.”

Không muốn nói nhiều về chuyện của Hoàng hậu, Tề Diệp vuốt ve cánh tay của nàng, ôm lấy eo nàng dựa vào chính mình: “Mặt hồ gió lớn, đừng để bị lạnh, trẫm sẽ đau lòng!”

“Tạ Hoàng Thượng ưu ái!” Nói đến nàng ngây thơ, trước kia nàng xác thực ngây thơ, hiện tại thì nàng chỉ ở trước mặt hắn mới ngây thơ mà thôi.

Bọn họ lên bờ, Quang Thuận công công đã đang chờ. Tề Diệp nói: “Ngươi trở về nghỉ ngơi đi, trẫm còn có chuyện phải xử lý, có thời gian lại đến thăm ngươi!”

“Vâng!” Hạ Uyển Chi biết rõ chuyện hắn nói khẳng định càng có quan hệ với Hoàng hậu. Nàng nghe lời hành lễ rời đi, cùng Hạ Bích liếc mắt nhìn nhau, vẻ mặt đắc ý.

Các nàng vừa đi, Quang Thuận nói: “Hoàng hậu nương nương đã bị biếm lãnh cung, nhưng vẫn la hét muốn gặp Hoàng Thượng.”

“Hừ, nàng ta còn có mặt mũi gặp trẫm?” Tề Diệp hừ lạnh.

Chần chờ một chút, Quang Thuận lại bẩm: “Mấy thứ để ban chết đã chuẩn bị xong, ý tứ của Hoàng Thượng là...”

Tề Diệp khẽ nhíu mày. Vừa rồi ở trên mặt hồ nghĩ đến nhập thần như vậy chính là đang suy tư, rốt cuộc có cần phải ban cho cái chết Hoàng hậu hay không. Dù sao chuyện này không phải chuyện đùa, nàng ta dù sao cũng là Hoàng hậu, ban chết thì phải là tội không thể tha. Chuyện giả mang thai không có vẻ là tội đáng chết. Lúc ấy hắn chỉ là tức giận, cẩn thận ngẫm lại, tội Hoàng hậu không đáng phải chết.

“Chờ một chút!” Hắn biết rõ, Thái hậu biết được chuyện nhất định sẽ cầu tình, đến lúc đó hắn có thể tìm một cái bậc thang. Tội của nàng ta không đáng chết, nhưng vị trí Hoàng hậu lại không có duyên với nàng ta nữa rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net