Chương 1-20

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
lại.

Đây là lần dạy bảo đầu tiên của hắn sau khi được lên làm thái giám tổng quản.

Thẩm Ngôn nhìn hai mươi thái giám và mười lăm cung nữ trước mặt.

Ban đầu bởi vì mọi người lúc thường có quen biết với Thẩm Ngôn nên khá là tùy ý, nhưng Thẩm Ngôn nghiêm mặt không nói không rằng, cho đến khi tất cả lặng ngắt như tờ cúi đầu nghe dạy, mới trầm giọng nói: "Ta biết, chúng ta là nô tài làm việc trong cung, có rất nhiều chỗ khó chỗ khổ. Có rất nhiều chuyện các ngươi không muốn làm, nhưng luôn có người buộc các ngươi làm."

"Mọi người đều là huynh đệ tỷ muội, nếu có người bị uy hiếp, bị bắt nạt thì cứ tới tìm ta. Việc có thể giúp thì Thẩm Ngôn nhất định sẽ tương trợ." Nói đến đây giọng Thẩm Ngôn đột nhiên trở nên sắc bén, "Nhưng quy củ ở Hà Thanh điện này chỉ có một, các ngươi nghe rõ rồi nhớ thật kỹ cho ta."

"Chủ tử của chúng ta chỉ có một đó là Hoàng thượng, nếu để ta biết được ai có hai lòng. Mặc kệ các ngươi có bao nhiêu nỗi khổ tâm, giết bất luận tội!"

Sáu mươi, nửa cuốn kinh.

Trong cung Trường Nhạc.

Lục Uyên nhìn cung nhân quỳ đầy đất mà đầu dấy cơn đau, phất tay: "Bình thân cả đi."

"Hoàng thượng sao lại đến đây?" Hoàng hậu được cung nữ dìu đứng dậy, chỉ khoác một cái áo ngoài trên người, tóc đã xõa xuống.

"Hoàng hậu đã đi nghỉ rồi à?" Lục Uyên nhìn bàn tay kéo chặt áo ngoài của nàng, ánh mắt nặng nề, "Vậy thì trẫm đã quấy rầy rồi."

"Hoàng thượng nói quấy rầy gì chứ." Hoàng hậu cúi đầu, "Thần thiếp còn tưởng rằng Hoàng thượng ngày mai còn phải lâm triều nên sẽ không đến, Hoàng thượng mau vào trong đi."

Lục Uyên thu ánh mắt, nhấc chân bước vào tẩm điện.

Cung nữ bên cạnh Hoàng hậu mừng rỡ đến mức không khép nổi miệng: "Nương nương! Hoàng thượng đến rồi!"

Hàng mày thanh tú của Hoàng hậu nhíu lại, nhàn nhạt nói: "Cẩn thận kẻo mang tai tiếng."

"Nương nương!" Cung nữ này nghe có vẻ có cảm tình tốt với Hoàng hậu, lúc này cũng không sợ nàng, cười ngọt ngào nói, "Nương nương với Hoàng thượng là phu thê, mấy vị nương nương trong cung cũng không vượt được người."

"Chỉ ngươi biết nói." Hoàng hậu nghe cung nữ bên người lảm nhảm, nhưng trong lòng trầm xuống, Hoàng thượng tại sao lại đột nhiên đến cung của nàng?

"Hoàng hậu, ngồi đi." Lục Uyên hất cằm, ý bảo nàng đừng đứng.

Hai người cứ như vậy mà ngồi xuống, cách nhau một cái bàn, có vẻ xa cách vô cùng.

"Ngẫm lại thì trẫm cũng đã lâu không tán gẫu với Hoàng hậu rồi."

"Hoàng thượng muốn trò chuyện gì?" Hoàng hậu chỉnh đốn xong nỗi lòng, cười yếu ớt nói, "Thần thiếp ăn nói vụng về, chỉ sợ làm mất hứng Hoàng thượng."

"Trẫm biết lúc trước nàng là tài nữ nổi danh kinh thành." Lục Uyên câu được câu không mà nghịch tiểu trụy gắn dưới đuôi quạt.

*Tiểu trụy:

Trong tất cả các đồ vật của y, sợi tiểu trụy này có lẽ là thứ rẻ tiền nhất, nhưng lại là do Thẩm Ngôn dành dụm tiền tiêu vặt hàng tháng trong nửa năm để mua cho y. Lục Uyên thừa cơ nghĩ có cần tăng bổng lộc cho Thẩm Ngôn hay không.

"Thần thiếp không dám nhận."

"Không có gì mà không dám cả." Lục Uyên ngẩng đầu nhìn nàng. Thật ra nếu nói một cách công bằng, Hoàng hậu có một khuôn mặt vô cùng khí chất, đoan trang nhã nhặn, lại có nét sáng sủa đẹp đẽ ở nữ tử, nhưng cũng không xinh đẹp đến mức bức người.

"Trẫm muốn nói với nàng về chiến sự Nhu Nhiên, có một chuyện còn cần nàng quyết định."

"Thần thiếp là người ở hậu cung làm sao hiểu được chiến sự? Hơn nữa, phép tắc của tổ tông là hậu cung không thể can chính."

"Trẫm nói một chút, nàng cứ nghe xem." Lục Uyên nhàn nhạt nói, "Đại tướng quân Tiết Minh dâng tấu cho trẫm xin từ chức, Hoàng hậu thấy thế nào?"

Hoàng hậu nhịn không được mà siết chặt mảnh khăn trong tay: "Vì... Vì sao?"

"Trẫm cũng không biết." Lục Uyên thở dài một hơi, "Trẫm không chuẩn tấu, có điều trẫm đoán chắc là bởi vì lại chịu thương thế."

"Hắn... Hắn bị thương?" Hoàng hậu nghẹn ngào nói, chưa ý thức được cử chỉ của mình đã mất lễ nghi.

"Hoàng hậu không biết?" Lục Uyên đứng lên, "Vai Tiết Minh trúng một mũi tên, trẫm đã phái thái y giỏi nhất ra tiền tuyến chữa thương cho hắn."

"Hoàng thượng..."

"Hoàng hậu nghỉ ngơi đi, trẫm còn có việc." Lục Uyên đi tới cửa, xoay người lại nói, ý bảo nàng không cần tiễn.

Lúc Hoàng hậu quỳ gối cung tiễn Lục Uyên, nghe thấy lời căn dặn sau cùng của Lục Uyên vang lên từ trên đỉnh đầu: "Người trong cung của nàng cũng nên thanh lý lại một vài, tay nàng dính mực, mà cung nhân cũng không chú ý đến."

Hoàng hậu cuống quýt rụt tay vào trong tay áo, lần nữa ngẩng đầu thì chỉ còn nhìn thấy được bóng lưng cao to của Lục Uyên.

Nhớ tới chuyện Lục Uyên vừa nói, lại nhớ tới nửa cuốn kinh văn mình chưa chép xong, nàng ủ rũ nhắm lại hai mắt.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#nhanha109