Chương 132: Bị Nghi Ngờ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nhìn thấy khói đặc bay ra từ cửa sổ phòng ngủ bên cạnh, Lê Diệp lao đến, ra sức gõ cửa, "Bác gái! Cháy rồi! Hai người có ở trong không?"

Bên trong không có ai đáp lại, cô đập cửa vài lần nhứng cánh cửa vẫn không được mở ra, vậy nên cô đành quay đầu đi tìm người giúp đỡ.

Nghe thấy tiếng kêu của cô, mấy vị sư ở gần đó vội chạy đến, nhìn thấy đám khói đặc cuồn cuộn bay ra, họ lập tức đi tìm đồ để dập lửa. Có người phá cửa, nhưng khói bên trong quá đặc, không ai đi vào được. Vốn dĩ có bình chữa cháy, nhưng họ đến chỗ cất tìm thì lại không thấy đâu. Mọi người hớt hải lấy nước hắt vào phòng, nhưng chẳng thấy có tác dụng gì.

Bởi đây vốn là vùng hẻo lánh, mãi một lúc lâu sau, đội chữa cháy ở khu lân cận mới đến nơi.

Có người chuyên nghiệp hỗ trợ, những người ở trong đã được cứu ra. Nhìn thấy Doãn Kính Lam và Trần Oanh đều đã ngất lịm đi, Lê Diệp lại gần gọi vài tiếng nhưng không ai đáp lại. Cô không dám làm chậm thời gian nữa, nhanh chóng để hai người mau chóng được đưa đến bệnh viện cấp cứu.

Khói vẫn lượn lờ quanh quẩn, cô chợt nhớ ra là Hi Hi vẫn còn ở trong phòng nên hớt hải chạy về.

Trong cái mùi cháy khét khiến người ta bất an, cô chạy vào phòng, thấy Hi Hi vẫn đang ngủ, dường như chẳng bị ảnh hưởng gì bởi vụ hỏa hoạn này.

Sợ thằng bé bị sặc khói, Lê Diệp bế nó lên, thấy thấy bé đang ôm một cái túi vải bố.

Cô nhâng lên xem, bên trong rất cứng, cô không biết mình bỏ cái này ra khi nào, cũng chưa từng thấy trong phòng có thứ này.

Hi Hi ôm chặt cái túi không buông, cô cũng không kịp nghĩ nhiều, vội vàng đưa cả Hi Hi lên xe cứu thương để đến bệnh viện.

***

Bệnh viện.

Được cấp cứu, Doãn Kính Lam đã dần tỉnh táo lại, nhưng Trần Oanh thì có vẻ nghiêm trọng hơn. Bác sĩ nói bà vẫn đang trong thời kì nguy hiểm, không thể kết luận được khi nào thì bà tỉnh lại.

Doãn Chính Đạc đã được gọi điện báo, anh tức tốc chạy đến, nhưng đường xá xa xôi, chắc chắn phải một lúc lâu mới tới được.

Cảnh sát đã tham gia điều tra, có điều, ngôi chùa đã lâu năm thiếu sự tu sửa, căn phòng kia lại chủ yếu có kết cấu gỗ, xảy ra sự việc đó, thật ra cũng không phải là không có khả năng.

Lê Diệp bế Hi Hi đến thăm Trần Oanh. Bà nằm trong căn phòng vô trùng, đeo máy hỗ trợ hô hấp, dáng vẻ thật khiến mọi người lo lắng.

Một đêm trôi qua, cô mơ mơ màng màng ngủ trong phòng bệnh, chợt nghe thấy có tiếng bước chân vội vàng đi vào, rồi giọng nói quen thuộc gọi tên cô.

Cô ngồi bật dậy, lập tức thấy một bóng hình phủ lại.

Cô bật thốt lên, "Doãn Chính Đạc?"

Người vừa tới ôm ghì cô vào lòng, vuốt tóc cô, "Diệp Nhi! Em và con sao rồi?"

Lê Diệp ôm chặt lấy anh, lắc lắc đầu, "Em không sao, Hi Hi cũng không sao."

Nâng mặt cô lên, Doãn Chính Đạc cẩn thận quan sát. Cô có mặt ở hiện trường vụ cháy, trên má còn dính mấy vết nhọ đen, đến bệnh viện mà vẫn chưa lau rửa nên trông vẫn lấm lem.

Anh lấy khăn tay ra, đổ một chút nước lên rồi lau mặt cho cô.

Lê Diệp xụt xịt mũi, "Anh qua thăm bác gái chưa?"

Anh gật đầu, "Rồi, mẹ vẫn chưa tỉnh, lần này phải chuyển viện thôi, quay về tìm một bệnh viện lớn hơn."

Lê Diệp có chút áy náy, "Nếu em phát hiện ra sớm hơn một chút thì tốt rồi..."

Anh vuốt nhẹ khuôn mặt cô, "Em với Hi Hi không sao chính là trong cái rủi có cái may rồi."

Lê Diệp nhìn anh. Đáy mắt anh dày tơ máu, chắc chắn là cả đêm qua không ngủ. Cô chà chà hai tay một lúc cho lòng bàn tay ấm lên, rồi áp lên mắt anh.

Anh cảm thấy vô cùng thoải mái, vội hôn vào lòng bàn tay cô, "Mình về nhà đi."

Hi Hi mon men bò lên đùi Doãn Chính Đạc rồi lại ôm cổ anh, dáng vẻ như đang cực kỳ bịn rịn.

Doãn Chính Đạc vỗ về thằng bé. Thật may là nó không bị thương, thằng bé còn nhỏ, lại yếu ớt, trải qua bao nhiêu khốn khó mới quay trở lại bên cạnh bố mẹ được...

Anh bế thằng bé xuống, đặt vào lòng Lê Diệp, rồi đứng dậy, "Anh đi làm thủ tục, em thu dọn đồ đạc đi."

Lê Diệp nhìn anh vội vàng đi ra ngoài, cảm thấy anh hối hả như vậy nhất định là rất mệt mỏi rồi. Cô vỗ vỗ Hi Hi, may là cô và thằng bé không gây thêm phiền toái cho anh, anh đã mệt mỏi như vậy rồi.

***

Chiếc xe cứu thương chạy thẳng một mạch đưa Trần Oanh chuyển viện.

Trở lại bệnh viện ở nơi họ sống, bác sĩ khám lại một lần nữa cho Trần Oanh, kết quả vẫn không khác là mấy. Tình trạng của bà có phần nghiêm trọng, muốn bình phục cũng cần khá nhiều thời gian và sức lực.

Khi tình hình tạm thời ổn định, cảnh sát với hỏi Lê Diệp và Doãn Kính Lam sự việc xảy ra khi ấy.

Khuôn mặt bị thương, Doãn Kính Lam vẫn còn chưa lấy lại tinh thần được. Khang Đức Văn đứng cạnh chị ta mà dòng suy nghĩ của chị ta vẫn còn hỗn loạn, trả lời câu nào cũng lộn xộn.

Đêm đó, chị ta và Trần Oanh về phòng ngủ rất sớm, không hề nghe thấy âm thanh gì khác thường, ngọn lửa bùng lên bất ngờ, đến khi phát hiện ra thì cả hai đã chìm vào trạng thái hôn mê, không động đậy nổi.

Cùng ngày, Lê Diệp là người đầu tiên phát hiện ra sự việc, cảnh sát tra hỏi, cô hồi tưởng lại một lượt rồi kể từng chi tiết một.

Cảnh sát nghe xong lại truy hỏi, "Cô nói, cô nghe thấy có tiếng gõ cửa nên mới đi ra ngoài ư?"

Lê Diệp gật đầu, "Đúng vậy, tôi mở cửa ra ngoài, nhưng bên ngoài không có ai cả. Tôi ngửi thấy có mùi khen khét nên đi ra tiếp, rồi phát hiện căn phòng đó dày đặc khói."

Lời kể của cô có vẻ khiến người khác khó hiểu. Nếu đám cháy là chuyện ngoài ý muốn, có người phát hiện ra trước, phản ứng đầu tiên hẳn là phải lớn tiếng kêu lên, tại sao không nói gì mà lại gõ cửa nhắc nhở cô? Hơn nữa, nếu đám cháy là do có người tạo ra, vậy thì vì lí do gì mà người đó lại đánh động để Lê Diệp phát hiện ra? Im lặng phóng hỏa chẳng phải là càng có thể đạt được mục đích sao?

Nghĩ thế nào đi nữa thì cũng không thể nào giải thích thông suốt được chi tiết này.

Cảnh sát nhìn cô, nghiền ngẫm một lúc, "Cô và hai người bị thương, bình thường quan hệ thế nào?"

Doãn Chính Đạc nhíu mày, "Anh có ý gì?"

Viên cảnh sát nói, "Đừng hiểu lầm, đây chỉ là câu hỏi theo lệ thôi..." Nói xong, anh ta nhìn Doãn Kính Lam, "Cô Doãn nói xem, quan hệ giữa cô với cô Lê thế nào?"

Doãn Kính Lam không nhìn Doãn Chính Đạc, tay không ngừng vuốt tóc, "Bình thường."

Hai viên cảnh sát nhìn nhau, "Ý là không được tốt lắm phải không?"

Doãn Kính Lam nắm chặt tay, Doãn Chính Đạc đã vội lên tiếng, "Chuyện này tuyệt đối không liên quan đến Lê Diệp, anh đừng nói linh tinh."

Viên cảnh sát nghe anh nói vậy lại thấy rõ ràng là có ý ngăn Doãn Kính Lam nói, nên liền nói, "Mấy vị, tường thuật độc lập đi... Chuyện này không phải là chuyện nhỏ, chúng tôi phải điều tra rõ ràng mới được."

Sau khi tách ra hai phòng riêng, viên cảnh sát hỏi Doãn Kính Lam một lần nữa, "Cô Doãn, xin cô nhớ lại xem, gần đây cô và mẹ cô có đắc tội với ai không? Người có thể làm ra chuyện này để trả thù hai người ấy."

Khang Đức Văn ngồi cạnh hỏi, "Đã xác định là có người gây ra sao?"

Viên cảnh sát nói, "Hiện tại cũng chỉ là phỏng đoán thôi, tình huống nào có thể xảy ra, chúng tôi đều phải nghĩ đến... Lúc xảy ra vụ cháy, sư sãi trong chùa có chạy đi tìm bình cứu hỏa, nhưng mà lại không thấy. Sư trụ trì nói tháng trước họ mới thay một loạt, bỗng chốc lại không thấy tăm hơi, thật không thể không khiến người ta hoài nghi."

Nhìn vào mắt Doãn Kính Lam, Khang Đức Văn nắm lấy bàn tay lạnh ngắt của chị ta, "Người có khả năng nhất, chẳng phải là Lê Diệp sao... Cô ta chắc chắn hận em với mẹ, ngoài cô ta ra, trong chùa không có người ngoài nào khác, cô ta còn nói có người gọi mình ra, căn bản là vô lý!"

Doãn Kính Lam chần chừ không nói. Viên cảnh sát lại hỏi, "Cô có nghi là Lê Diệp không? Quan hệ giữa mẹ con cô và cô ấy không tốt thật sao?"

Doãn Kính Lam sờ lên miếng gạc trên mặt, lớp da bên dưới vẫn bỏng rát, chị ta oán hận nói, "Đúng, tôi cũng nghi là cô ta! Cô ta hận mẹ tôi với tôi!"

"Trước khi xảy ra sự việc, ba người có phát sinh mâu thuẫn nào không?"

"Có." Doãn Kính Lam cắn răng nói, "Trước kia cô ta bị tôi và mẹ tôi đuổi đi, giờ đã quay lại, chắc chắn cô ta ghi hận trong lòng."

Nắm rõ tình hình, viên cảnh sát để cho chị ta về trước để nghỉ ngơi.

Ở một phòng khác, Lê Diệp cũng bị cảnh sát ép hỏi để tìm ra điểm bất hợp lý. Từ trong phòng bệnh, họ tìm được chiếc túi vải bố trên người Hi Hi.

Lê Diệp không để ý đến thứ đồ đó, mà từ lúc ở chùa ra, Hi Hi vẫn giữ lấy chơi đùa. Sau khi cảnh sát mở ra, phát hiện bên trong có thứ gì đó đặc màu đen.

Họ nhìn một lát rồi hỏi cô, "Cô Lê, cô có thể giải thích một chút xem vì sao lại mang cái này theo không?"

Lê Diệp tỏ vẻ nghi hoặc, viên cảnh sát liền nhìn cô, "Than hoạt tính có thể hút khí độc, thanh lọc không khí... Cô Lê, không lẽ cô biết trước sẽ có hỏa hoạn nên mang cái này theo để đặt cạnh con trai đấy chứ?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net