Chương 162: Cảnh Tượng Không Thể Chấp Nhận Được

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bầu không khí bất hòa của người lớn gây ảnh hưởng đến Hi Hi. Tuy không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng nghe mọi người to tiếng như vậy, Hi Hi vẫn cảm thấy sợ. Thằng bé mở to mắt nhìn Doãn Chính Đạc, miệng mếu máo, giơ tay về phía Lê Diệp, "Mẹ ơi!"

Doãn Chính Đạc liếc nhìn Tôn Bách Niên đang đứng chắn trước mặt mình, khóe miệng nhếch lên, "Anh là cái gì mà định ngăn tôi?"

Tôn Bách Niên không vì sự khinh thường của anh mà tỏ ra bực tức, thần thái vẫn rất bình thản, "Tôi chỉ không quen nhìn người khác làm khó phụ nữ và trẻ em, chỉ đơn giản là từ lập trường đó thôi."

Lời nói ấy càng khiến người nào đó tức giận hơn. Vợ mình, con mình, mà anh lại trở thành tội đồ làm khó họ!

Bế Hi Hi trong lòng, Doãn Chính Đạc nhìn Lê Diệp, "Em biết tôi là loại đàn ông thiếu phong độ thế đấy, cho nên tốt nhất là lập tức lại đây."

Lê Diệp kéo kéo áo Tôn Bách Niên. Quả thật cô biết tính Doãn Chính Đạc, anh chỉ biết là quyết định của anh đúng, người khác nghĩ thế nào, anh không quan tâm. "Anh Tôn, anh về trước đi, đừng lo cho tôi." Cô muốn anh đi trước đi, Doãn Chính Đạc cứ nhìn anh hằm hằm như vậy, chỉ sợ là tình hình sẽ xấu đi.

Tôn Bách Niên không nhúc nhích, anh vẫn nhìn Doãn Chính Đạc. Con người này đến cả hơi thở cũng đặc mùi hiếu chiến, nếu giờ anh đi, không biết người này sẽ làm gì Lê Diệp.

Hi Hi vừa khóc vừa nhoài người ra, quan sát sắc mặt người lớn một lúc, thằng bé sợ hãi ôm cổ Doãn Chính Đạc, "Bố ơi!"

Anh nhìn Hi Hi, ánh mắt bất giác dịu lại. Lê Diệp đành nhìn Tôn Bách Niên, "Thật sự không sao đâu."

Dù sao họ vẫn là vợ chồng, Tôn Bách Niên gật đầu, "Được..." Nói xong, anh quay lại đi vào thang máy.

Doãn Chính Đạc nhìn theo bóng anh cho đến khi cả không gian chỉ còn lại gia đình họ.

Hi Hi muốn tuột xuống khỏi người Doãn Chính Đạc để sang với Lê Diệp, thế nhưng anh bế chặt lại ngay, không để thằng bé rời khỏi mình.

Thấy Hi Hi khóc nức nở, Lê Diệp vội lấy khăn tay lau nước mắt cho nó. Cô đưa mắt nhìn Doãn Chính Đạc vẫn đang giữ vẻ mặt tức giận, "Hình như Hi Hi tè dầm rồi."

Doãn Chính Đạc cúi đầu mới phát hiện ra tay áo mình đã ướt một mảng.

Thằng bé kia làm ra vẻ mặt ấm ức, khiến chẳng ai nỡ trách móc nặng nề.

Lê Diệp giơ tay ra, Hi Hi lập tức nhoài người về trước. Doãn Chính Đạc không hề ngăn cản, để yên cho Lê Diệp bế thằng bé đi vào nhà.

Doãn Chính Đạc không muốn tiến vào căn nhà kia, cứ đứng ở cửa mãi, đến khi không thấy hai mẹ con ra thì anh mới bước vào.

Căn hộ không quá rộng, nhưng rất thoáng đãng. Quan sát căn phòng mà trong lòng anh rất bực bội.

Thay quần áo cho Hi Hi xong, Lê Diệp mới quay ra nhìn anh. Anh vẫn đứng yên một chỗ, dáng vẻ như thể ai động đến anh sẽ chết vậy.

"Tại sao không tìm tôi?" Doãn Chính Đạc khó chịu, "Dưới nhà có phóng viên, tại sao không gọi cho tôi mà lại đi tìm người kia?"

Lê Diệp nhìn anh, "Em gọi anh, nhưng máy anh bận."

"Em gọi cho tôi lúc nào?" Anh hoàn toàn không biết chuyện này, "Vả lại, em gọi một lần không được, chẳng lẽ không biết gọi thêm lần nữa à?"

Lê Diệp cảm thấy thật khó nói, "Lúc ấy em không có nhiều thời gian để...gọi lại cho anh." Anh nhíu mày, cô lại nói, "Cảnh sát tìm đến tận nhà, gọi em đến phối hợp điều tra."

Anh thấy mặt cô có vẻ tai tái, "Vì chuyện Diệp Cẩm Lan bị thương?"

Lê Diệp quay mặt đi, bình thản ừ một tiếng.

Anh có chút áy náy, giữ chặt lấy cánh tay cô, "Đáng lẽ em phải nói cho tôi biết sớm chứ."

Lê Diệp nghĩ, lúc ấy cảnh sát đứng chờ cô, giục cô mau gọi người nhà đến trông Hi Hi, cô không gọi được cho anh, chỉ có thể lập tức tìm người khác, cô lại chẳng quen nhiều người, người có thể nhớ đến chỉ có Tôn Bách Niên. Từ sở cảnh sát trở về nhà trọ, chẳng được mấy chốc thì đã có người báo phóng viên đến túc trực ở bên dưới, cô đâu nghĩ được gì nhiều, chỉ có thể đưa Hi Hi mau chóng rời đi.

Nhìn vẻ mặt của cô thì có lẽ đã bị chuyện này ảnh hưởng không nhỏ, Doãn Chính Đạc cố ổn định tâm trạng của mình, "Tôi không nên hung dữ với em, nhưng mà, Lê Diệp, đừng ở đây."

Lê Diệp nhìn anh, "Em định ở khách sạn, nhưng mà chỗ đó người đến kẻ đi nhiều, không biết liệu sẽ gặp phải ai. Giờ em chỉ muốn dẫn Hi Hi đi tránh đám phóng viên thôi."

Đầu mày anh nhíu lại, "Ngoài khách sạn ra thì vẫn còn chỗ khác rất an toàn mà. Giờ tôi sẽ đi mua nhà."

Anh vừa cầm điện thoại ra thì Lê Diệp đè tay anh lại, "Không cần đâu, em ở đây tạm một hôm, mai em đi làm rồi xin ở ký túc xá."

Anh vẫn cương quyết, "Một đêm cũng không được, Lê Diệp, đây là nhà của Tôn Bách Niên, bất kể em coi anh ta là gì, thì trong mắt tôi, anh ta là người có mục đích."

Lê Diệp không biết vì sao anh lại căm thù Tôn Bách Niên như vậy, còn cố tình làm khó cô. Nhặt hết đồ vào túi, Lê Diệp bế Hi Hi lên rồi quay đầu đi ra cửa.

Thấy cô có vẻ định đi, khóe miệng Doãn Chính Đạc nhếch lên, để lộ ra vẻ hài lòng.

Tắt đèn, Lê Diệp đóng cửa lại. Doãn Chính Đạc định xách đồ hộ cô nhưng cô lại không hề buông tay, cô ấn thang máy, rồi đi xuống.

Doãn Chính Đạc mở cửa xe ra, có điều, Lê Diệp lại bế thằng bé đi thẳng đến con phố đối diện.

"Em đi đâu?" Doãn Chính Đạc đóng sầm cửa lại rồi đuổi theo.

Cô một tay bế con, một tay xách hành lý, cơ thể gầy gỏ đổ một cái bóng dài xuống mặt đường.

"Lê Diệp!" Doãn Chính Đạc đi theo cô với vẻ mất kiên nhẫn.

Đi một lát, cuối cùng cũng thấy một nhà nghỉ, Lê Diệp liền đi vào luôn.

Doãn Chính Đạc vượt lên trước chặn đường, "Em làm gì đấy hả?"

Lê Diệp nhìn biển hiệu của nhà nghỉ, "Đêm nay ngủ ở đây."

Anh lại để lộ ra vẻ mặt bực bội, "Em đang tính cãi nhau với tôi đấy à! Tại sao không chịu nghe theo sự sắp xếp của tôi!"

Lê Diệp lắc đầu, "Em là mẹ thằng bé, em là người trưởng thành, em có quyết định của mình. Nhà nghỉ này cũng tiêu chuẩn, không quá xa hoa cũng chẳng cũ nát, ở một đêm thôi, an toàn mà." Cô lại nhìn bốn phía, "Không có ai theo dõi, tôi đã vào được chưa, anh Doãn?"

"Nếu em muốn tìm một chỗ ở tạm một đêm, tại sao lại thà ở chỗ người khác, ở khách sạn, chứ không chịu quay về chỗ tôi?" Anh nắm chặt tay.

"Bởi vì chúng ta đã quyết định ly hôn rồi." Lê Diệp quả quyết, "Em không thể trở về nữa."

Lòng anh ngập tràn nỗi tức giận, anh muốn lên tiếng nhưng lại không nói được thành lời.

Hi Hi ngoan ngoãn dựa vào vai Lê Diệp, cô nói, "Cả anh và em đều rõ ràng, đến bước ly hôn này là vì cái gì. Mình cũng đều rõ, ly hôn là chuyện tất yếu, không thể thay đổi. Nếu đã vậy rồi thì không nên vương vấn dây dưa mãi làm gì. Về Hi Hi, chúng ta cùng nhau chăm sóc, nhưng giữa hai chúng ta, không nên qua lại nhiều, em cũng hy vọng, khi mà em có đủ điều kiện để chăm sóc tốt cho Hi Hi, anh đừng can thiệp vào cuộc sống của mẹ con em."

Ánh mắt anh lạnh lại, anh cười cười, "Em không muốn tôi can thiệp vào cuộc sống của hai mẹ con, hay là không muốn tôi can thiệp vào quan hệ giữa em và Tôn Bách Niên?"

Lê Diệp nhíu mày, "Em..." Nói bao nhiêu lần mà anh vẫn không tin, cô không muốn giải thích nữa, quay đầu đi thẳng vào khách sạn, "Tùy anh nghĩ thế nào thì nghĩ... em có sự lựa chọn của em, anh về đi."

Đi vào khách sạn, Lê Diệp đặt một phòng. Chỗ này không quá sang trọng, khách vào ở cũng không đông lắm, nhìn qua cũng biết người ra người vào là người nào. Cũng vì điều này mà Lê Diệp cảm thấy khá yên tâm, không lo bị người ta theo dõi.

Làm xong thủ tục, Lê Diệp cầm thẻ phòng, có nhân viên chuyên trách xách đồ lên giúp cô.

Phòng khá sạch sẽ, không hề có mùi lạ. Lê Diệp kéo rèm kín vào, rồi đặt Hi Hi lên giường. Thằng bé chớp chớp mắt nhìn xung quanh, trong tay vẫn còn ôm chiếc ô tô đồ chơi yêu thích.

Ngày mai cô phải đi làm, may mà độ này khối lượng công việc không nhiều, có thể hoàn thành nhanh. Cô có nói qua với lãnh đạo, có thể là họ thông cảm cho hoàn cảnh làm mẹ của cô, cũng có thể là nể mặt Tôn Bách Niên, nên không hề chần chừ mà đồng ý để cô đưa Hi Hi đến ngay. Lúc cô thu âm, thằng bé ở ngoài, qua tấm kính, cô vẫn có thể quan sát thằng bé. Như vậy là cách tốt nhất.

Cũng không còn sớm nữa, cô rửa mặt rồi cho Hi Hi đi ngủ.

Cả ngày chạy đi chạy lại, rời khỏi căn hộ kia thật sự là thẹn với tâm ý của Tôn Bách Niên, nhưng mệt mỏi nháy mắt mấy cái, cô đã ôm Hi Hi chìm vào giấc ngủ.

Ngoài hành lang, rồi đến căn phòng bên cạnh có tiếng động.

Một đôi vợ chồng vừa trả phòng, nhân viên buồng vào dọn dẹp qua loa rồi người nhân viên phục vụ kiểm tra một lượt, sau đó nói, "Thưa anh, anh có thể vào rồi ạ."

Cầm lấy thẻ phòng, Doãn Chính Đạc bước vào.

Căn phòng này vừa có người ở. Anh phải dùng phòng hạng cao hơn để trao đổi với hai người đó, họ lập tức vui vẻ đồng ý.

Phòng vừa nhỏ vừa tối, còn cảm thấy hơi ẩm ướt, chăn gối đều còn mùi. Doãn Chính Đạc mở cửa cho thông gió. Đứng bên cửa sổ, anh ngoái ra bên ngoài thăm dò căn phòng bên cạnh. Đèn đã tắt, người phụ nữ kia đã ngủ.

Nghĩ đến lại thấy bực mình, không quan tâm đến chuyện cô làm gì, cô vô tâm như thế nào, anh chỉ tức ở chỗ cô tiếp nhận sự giúp đỡ của Tôn Bách Niên, còn mình làm nhiều việc như vậy mà cô không thèm nhìn.

Đang đứng đó thì nghe thấy phòng bên cạnh có người gõ cửa, anh ỳ ra một lát rồi mới phản ứng lại, lập tức bước ra cửa.

Mở cửa ra, anh nhìn chằm chằm người phục vụ đang đứng trước cửa phòng bên cạnh. Anh ta đang cầm một chai rượu, vốn định tiếp tục gõ cửa, nhưng thấy Doãn Chính Đạc đột ngột xuất hiện, còn nhìn mình chằm chằm, thì bàn tay giơ lên liền dừng lại. Nửa phút sau, người phục vụ vẫn không dám động đậy, còn Doãn Chính Đạc vẫn nhìn anh ta chằm chằm như vậy. Một lát sau, cửa phòng bên đó mở ra, bên trong truyền tới giọng đàn ông, "Đưa cho tôi."

Doãn Chính Đạc nghiêng người trở lại phòng. Đến khi cửa phòng bên đó đóng, người phục vụ cũng đi, thì anh mới hiểu ra. Phòng Lê Diệp ở bên trái phòng mình, còn phòng vừa nãy người phục vụ gõ cửa, là phòng bên phải.

Đóng cửa lại, anh ngồi xuống giường. Giường quá cứng, không thể ngủ nổi. Nằm vật xuống, anh gối đầu lên cánh tay. Phòng lạnh lẽo, quả thực không phải chỗ tốt để ở, anh sống đến từng này rồi nhưng đây là lần đầu tiên vào nơi như thế.

Không biết người phụ nữ bên kia có ngủ được không, cả Hi Hi nữa, thằng bé còn nhỏ, da thịt nhạy cảm, ngủ ở chỗ thế này không biết có bị dị ứng không?

Anh ngẩng đầu nhìn lên trần nhà, suy nghĩ...

Là vận mệnh trêu đùa người ta, hay là trách anh ngay từ đầu đã đi nhầm đường?

Anh đã chạm được đến hạnh phúc vô hạn, nhưng rồi lại thất bại chỉ trong gang tấc. Đối với anh mà nói, buông tay còn khó hơn lúc bắt đầu nhiều. Anh có thể một mình truy đuổi khi mà không có ai ủng hộ, cũng chẳng ngại khó khăn, bởi anh tự nhận mình là người cố chấp. Có điều, buông tay không phải là sở trường của anh, anh không thể buông tay một cách thoải mái được.

Lấy điện thoại ra, anh gọi một cuộc. Cũng nửa đêm rồi, người ở bên kia hẳn là đang ngủ.

"Ông chủ Doãn?" Nhìn đến số điện thoại, đối phương tỉnh táo hẳn, "Có chuyện gì dặn dò, tôi lập tức đi làm!"

"Vương Mãnh." Doãn Chính Đạc vẫn gối lên cánh tay. Anh gọi cuộc điện thoại này chủ yếu là do kích động, trầm mặc một lúc, anh mới nói, "Anh điều tra cho tôi, tất cả mọi chuyện xảy ra giữa hai nhà Tần Doãn năm đó."

"Chuyện này..." Vương Mãnh không kìm được, liền nói, "Không phải đã điều tra rồi hay sao..."

"Còn có rất nhiều chuyện chưa rõ ràng." Doãn Chính Đạc nói tiếp, "Bố tôi, nguyên nhân cái chết của ông ấy, xác nhận lại cho tôi."

"Được, anh Doãn bảo thế nào thì sẽ điều tra thế ấy."

Buông điện thoại xuống, Doãn Chính Đạc cảm thấy mình đúng là có chút điên cuồng. Anh không muốn chấp nhận hậu quả của tấn bi kịch kia, anh muốn chứng minh từ đầu chí cuối câu chuyện kia đều là giả. Anh không giải trừ được sự bế tắc, nên đành phải chứng minh, nút thắt kia hoàn toàn không phải là nút chết. Có lẽ sẽ chỉ là uổng công vô ích, lúc anh bảo Vương Mãnh điều tra, thì chính mình cũng chẳng ôm nhiều hy vọng.

***

Một đêm qua đi.

Sáng sớm Lê Diệp đã thu dọn đồ của mình. Hi Hi vẫn còn đang ngủ, thằng bé không kén chọn chỗ, chỉ cần ở cùng mẹ thì chẳng khi nào là không ngủ được.

Xong xuôi mọi chuyện thì Hi Hi cũng tỉnh, Lê Diệp bế thằng bé xuống chuẩn bị trả phòng.

Nhân viên phục vụ lên giúp xách đồ, lúc đợi thang máy, anh ta hỏi cô, "Cô à, tối qua có xảy ra chuyện gì kỳ lạ không?"

Lê Diệp khó hiểu, "Không, mọi thứ đều bình thường."

Người phục vụ gật đầu, "Vậy thì tốt rồi... Tối hôm qua có một người đàn ông đến ở phòng cạnh phòng cô, anh ta đòi đổi phòng với người đã ở đó trước, sau đấy tôi mang rượu lên cho khách, đột nhiên anh ta chạy ra, cũng chẳng biết là đang nghĩ gì nữa. Tôi cứ cảm thấy anh ta kỳ quái thế nào ấy."

Lê Diệp đang nghĩ xem người đàn ông kỳ quái đó là ai, thì sau khi trả phòng, ra khỏi cửa, cô liền nhìn thấy xe của Doãn Chính Đạc đỗ cách đó không xa. Không phải là cô cố ý tìm, mà ở chỗ này, chiếc xe của anh có phần gây sự chú ý. Vậy mà cũng dám đỗ, ở con đường chật hẹp như thế này mà lại không sợ xe khác đi qua quệt phải.

Bắt xe, cô đưa Hi Hi cùng đến chỗ làm.

Vì để cho phần công việc của cô sớm kết thúc, lãnh đạo đã xếp hết việc của cô cho làm trước. Lê Diệp đưa cho Hi Hi món đồ chơi, để thằng bé ở ngoài phòng thu âm. Ở đây còn có những nhân viên khác thỉnh thoảng chơi đùa với thằng bé, Lê Diệp cũng đỡ lo hơn.

Chẳng mấy chốc đã xong việc, đến phiên một nhóm khác vào phòng thu âm. Lê Diệp đi ra vừa lúc nhìn thấy Hi Hi đang ngồi trong lòng một chị gái xinh đẹp đùa vui quên cả trời đất, hoàn toàn không nhớ đến chuyện phải rời mẹ.

Cơ quan có phòng ký túc bỏ không, Lê Diệp đưa luôn Hi Hi vào ở. Qua vài lần chuyển chỗ, cô cảm thấy cực kỳ có lỗi với thằng bé, nó còn nhỏ như vậy mà cứ phải đi theo mình chịu khổ.

Có đôi khi cô cũng có ý nghĩ ủ rũ trong đầu. Dựa trên phương diện vật chất, thằng bé ở với Doãn Chính Đạc sẽ hạnh phúc hơn. Dù có thế nào đi nữa, anh cũng có những thứ tốt nhất, còn thứ cô có thể cho nó, chỉ là tình thương yêu.

Chuyện cô tạm thời ở lại ký túc xá, Tôn Bách Niên nhanh chóng biết được. Cô không ở lại chỗ mình, anh cũng đã đoán được, căn bản lúc đầu cô đã vốn không định ở lâu rồi, sau lại vì Doãn Chính Đạc, cô càng không thể ở lại.

Giới giải trí trước nay vẫn luôn là chốn lộn xộn, có điều thật không ngờ, lần này lại vướng cả vào người vô tội ngoài giới.

Những phóng viên đến bám trụ ở nhà trọ của Lê Diệp không còn đợi nữa. Hai ngày đầu, chiếc xe kia vẫn ở đó, nhưng mãi sau vẫn không thấy Lê Diệp xuất hiện, chiếc xe cũng không còn đậu ở đó nữa. Cứ tưởng là họ sẽ bám trụ một thời gian, không ngờ lại chẳng được bao lâu. Có điều, họ vẫn chưa hoàn toàn hết hy vọng, không thể buông lỏng cảnh giác được.

Cuộc sống vừa mới lên kế hoạch đã bị quấy rầy, thật khiến người ta có cảm giác khó chịu.

Hôm nay lúc đi làm, Lê Diệp loáng thoáng nghe thấy đám đồng nghiệp buôn chuyện. Xưởng phim cũng là một phần của giới giải trí, ai cũng có rất nhiều tin tức. Giờ nghỉ, mọi người vừa uống trà vừa nói chuyện phiếm.

"Em nghe nói, bộ "Thác Rồng" ấy, đã định nữ chính là Diệp Cẩm Lan rồi. Cô ta chuẩn bị ra nước ngoài phát triển, mấy ngày nữa là công bố tin thôi."

"Không thể nào, chẳng phải cô ta vừa bị bới ra là kẻ thứ ba à? Loại đàn bà như thế, ai mà thèm xem cô ta diễn nữa."

"Giờ tiểu tam đầy ra, giới giải trí bới đâu ra mẫu phụ nữ tốt... Chị nghe anh chị bảo, anh ấy được cử vào bộ phận kĩ xảo của bộ phim đấy, nghe nói Diệp Cẩm Lan vào được là nhờ tiền đầu tư đấy. Người ta có hậu thuẫn, có tiền, chỗ nào mà chả tranh nhau cướp cô ta về ấy chứ."

"Cô ta có tiền đầu tư? Không phải là... gã đàn ông bao dưỡng cô ta đấy chứ?"

"Còn ai vào đây nữa! Chắc chắn trăm phần trăm. Nếu không có quan hệ thân thiết với cô ta, ai lại vung ra lắm tiền thế chứ."

"Thật không hiểu nổi cái gã đấy, có vợ có con rồi thì yên phận đi, lại còn đi ra ngoài làm loạn. Con hắn lớn lên không hận hắn mới lạ. Cứ nghĩ lại thấy tội nghiệp."

"Thôi, tội cái gì, người ta ít ra là còn có tiền, chúng ta còn đáng thương hơn này." Nói xong, người đó chợt gọi Lê Diệp đang ngẩn người, "Em đang nghĩ cái gì đấy? Hi Hi đâu? Sao hôm nay không đưa nó đến?"

Lê Diệp lấy lại tinh thần, "Hôm nay chị Tống nghỉ, chị ấy đưa Hi Hi về chơi với con gái chị ấy."

"Đấy em xem, vẫn là dân thường bọn mình sướng, ngày ngày bình thường, nhưng mà yên ổn... À, Lê Diệp, khi nào chồng em về?"

Lê Diệp mím môi, "Em cũng không biết nữa..."

Đồng nghiệp hỏi cô sao lại một mình chăm thằng nhỏ, sợ người ta dị nghị, Lê Diệp đã nói bố thằng bé đi công tác, đi trường kỳ, lâu lâu mới về một lần.

Xong công việc, Lê Diệp trở lại ký túc xá. Hi Hi đang chơi cùng con gái người đồng nghiệp. Nhìn hai đứa bé hồn nhiên vô lo vô nghĩ, người lớn cũng cảm thấy mọi thứ tươi sáng hơn.

Di động vang lên tiếng chuông ngắn, cô lấy ra xem, là một dãy số lạ.

Tin nhắn mở ra. "Cô Lê Diệp, tôi là quản lý của Diệp Cẩm Lan, tôi có một số chuyện muốn nói với cô."

Cô nhíu mày. Cô chẳng thân thiết với Diệp Cẩm Lan, cũng chưa từng gặp người quản lý của cô ấy, thì chị ta có gì mà nói chuyện với mình? Cô vừa định cất điện thoại, thì bên kia lại gửi thêm một tin, "Về chồng cô, hẳn là có rất nhiều chuyện cô muốn biết. Quán cà phê Cảng Tinh, tôi chờ cô."

Nhìn dòng tin nhắn, Lê Diệp thầm cười khổ. Đọc được câu đó, trong lòng cô lập tức có dự cảm, chuyện người kia muốn kể cho mình sẽ không phải là chuyện cô muốn nghe. Giờ cô chỉ muốn thoát khỏi sự kiện kia, sao còn muốn dây vào chứ.

Cô trả lời, "Xin lỗi, tôi không nhận lời hẹn được, chuyện làm cô Diệp bị thương không phải do tôi làm, tôi cũng hy vọng cuộc sống của mình không bị quấy rầy nữa."

Một lát sau, đầu bên kia vẫn không nhắn lại. Nghĩ là người đó đã từ bỏ, Lê Diệp định đi làm việc khác thì di động lại đổ chuông.

Lần này là gọi thẳng tới, cô nhìn màn hình điện thoại, thở dài một hơi rồi bắt máy.

Thái độ của người ở đầu bên kia khá hòa nhã, "Cô Doãn, không biết cô muốn tôi gọi cô như vậy, hay là khác?"

"Tôi không muốn thảo luận vấn đề này với chị. Rốt cuộc chị muốn nói gì với tôi? Đừng thừa nước đục thả câu." Lê Diệp bắt đầu cảm thấy chán nản, hiện giờ cô chỉ muốn đi xa, mà họ thì cứ kéo lấy cô không tha.

"Tôi nghĩ thái độ của cô với Cẩm Lan thống nhất cùng với những chuyện cô làm. Cô ghét con bé phải không? Sự xuất hiện của con bé khiến cuộc hôn nhân của vợ chồng cô xuất hiện vết nứt."

"Tôi không quen cô ấy, hơn nữa chuyện khiến hôn nhân của người khác xuất hiện vết nứt, đáng lẽ không nên nói ra một cách nghênh ngang như vậy."

"Vậy cô cho rằng con bé thật sự là kẻ thứ ba?"

"Tôi nghĩ thế nào không quan trọng, quan trọng là... rốt cuộc cô ấy đã làm

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net