chương 8

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trên đường về quán trọ, họ ghé vô một cửa hàng quần áo cũ để mua vài bộ đồ. Sau khi được mua, cửa hàng nô lệ đã cho họ một bộ quần áo khác khá là kín đáo. Tuy nhiên xét về chất lượng thì... tồi tệ. Chất vải thô ráp sờ vào thôi đã không muốn mặc rồi nên cậu quyết định mua cho họ một vài bộ dễ chịu hơn.

"Ông chủ, làm ơn chọn cho mỗi cô gái này 2 bộ quần áo phù hợp, loại rẻ thôi cả đồ lót nữa"

"Có ngay... *Ồ* quý khách có những nô lệ thật xinh đẹp. Tôi khá ghen tỵ đó"

Sau khi chọn xong, cậu bảo họ thay luôn. Còn bộ cũ có thể tận dụng làm rẻ lau. Tất cả tốn thêm 25 đồng bạc nữa. Sau khi được thay bộ quần áo khác, trông họ thoải mái hơn hẳn, rõ ràng bộ kia rất khó chịu. Tuy nhiên họ vẫn giữ ánh mắt dò xét đối với cậu, đâu thể cải thiện quan hệ nhanh thế được.

Sau đó họ về thẳng quán trọ, bây giờ đã là chiều tối.

"Chào Malia, có thể phiền cô chuẩn bị một phòng cho các cô gái này không?"

"Ồ. Keichi, lâu lắm mới thấy cậu ra khỏi quán, lại đi biệt tích cả ngày làm tôi tưởng cậu lạc mất hút rồi chứ.... mà những cô gái này là..?"

"Nô lệ tôi mới mua đó"

Malia khẽ cau mày, rõ ràng cô tỏ ra không hài lòng. Tuy không nói gì thêm nhưng thái độ của cô ấy có chút gay gắt hơn với Keichi. Cậu có thể nhận ra điều đó tuy nhiên cũng chẳng ảnh hưởng gì nhiều đến cậu nên kệ đi.

Sau khi hoàn thành thủ tục họ nhận khóa và về phòng. Trước khi đi cậu không quên cảm ơn Malia nhưng đáp lại chỉ là cái gật đầu lạnh lùng.

"Có vẻ bị người đẹp ghét rồi. Tủi thân quá. Hazzz"

Căn phòng họ mới thuê nằm đối diện phòng cậu. Căn phòng này không rộng hơn phòng Keichi nhưng đồ đạc nội thất thì kém hơn hẳn, ngoài hai chiếc giường tầng và một chiếc tủ nhỏ thì chẳng còn gì. Nó có vẻ là căn phòng giá rẻ chuyên phục vụ những nhóm khác chỉ ở qua đêm như một tổ đội mạo hiểm giả chẳng hạn. Còn căn phòng của Keichi cao cấp hơn dành cho những khác có điều kiện hơn. Hình như quán được thiết kế với dãy hành lang bên trái là phòng cao cấp còn dãy hành lang bên phải là những phòng loại vừa và rẻ.

"Được rồi. Tối nay mọi người sẽ nghỉ ở đây. Có ai hỏi gì không?"

Một sự yên lặng khiến cậu có chút hơi khó chịu vì bầu không khí nặng nề.

"Không có ý kiến gì thì mọi người đi tắm đi. Sau đó chúng ta ăn cơm và đi nghỉ, chắc hôm nay mọi người cũng mệt mỏi rồi. Đây là chi phí dùng nhà tắm, tôi có thể giao cho cô không?"

"Vâng thưa chủ nhân"

Cậu giao 5 xu đồng cho Laura, người trông đáng tin cậy nhất. Cậu cũng về phòng chuẩn bị đồ và đi tắm luôn. Được tắm sau một ngày vất vả thật thoải mái, và sẽ thoải mái hơn nếu xung quanh không phải toàn lũ cơ bắp cuộn thế này. Dù muốn cậu cũng khó lòng thư giãn với đống cơ bắt xung quanh.

"Mình thực sự muốn muộn phòng tắm riêng, dù nhỏ cũng được. Hazzzz"

Sau khi tắm xong họ dùng bữa luôn tại sảnh. Chọn một chiếc bàn ở một góc tương đối kín, cậu gọi 6 xuất ăn loại trung bình.

"Mọi người ngồi đi"

"Được không ạ. Dù sao tụi em vẫn là nô lệ, ngồi ăn ngang hàng với chủ nhân thế này...."

Ngoại trừ cô nàng Ena, mọi người đều tỏ ra khá e ngại. Có vẻ họ đều đã được huấn luyện rất tốt. Cô nàng Ena thì sau khi ngồi xuống tự nhiên thấy mọi người đều còn đứng không giám ngồi một mình cũng vội vàng đứng lên theo. Thật tình, cô có phải trên trăm tuổi không đó, chẳng khác gì một cô nhóc cả, Keichi thầm nghĩ.

"Không sao đâu. Tôi cho phép mà. Cứ coi như hôm nay là đặc biệt đi"

"Nhưng....."

"Vậy thì đây là lệnh. Hãy ngồi xuống"

Khi cậu thay đổi từ yêu cầu thành mệnh lệnh thì họ đều ngoan ngoãn ngồi xuống. Keichi cũng đâu muôn dùng đến biện pháp mạnh, mà cứ đôi co mãi thì đô ăn sẽ nguôi mất.

Cách ngồi xuống của họ cũng rất khác nhau. Với bé Rin, nó có một chút rụt rẹ, chông khá đáng yêu. Với Yui, thực sự có chút hơi thô, khá giống đàn ông. Còn Laura và Sera thì... tuyệt vời, họ ngồi xuống một cách rất duyên dáng và lịch sự. Ena cũng vậy, cô còn có chút gì đó quý phái trong cách hành sử.

"anou... Đây là tiền thừa ạ..."

"Ể... Tôi nghĩ đưa vừa đủ tiền cho mọi người mà nhỉ"

"Có vẻ bà chủ đã giảm giá cho chúng em"

Keichi nhận lấy tiền Laura đưa, cậu thầm khen ngợi tính trung thực của cô ấy.

"Được rồi. Mọi người ăn đi. Đồ ăn nguội sẽ mất ngon đó"

Tuy đã nói vậy nhưng vẫn không ai động đậy gì, cho đến khi cậu bắt đầu ăn họ mới ăn. Keichi khẽ thở dài vì cách cư xử của họ, là một người hiện đại, cậu thực không quen bị đối xử như vậy chút nào. Bữa ăn trôi qua khá yên tĩnh khiến cậu có chút chán nản. Có một số tên đến quấy rối các cô gái, tuy nhiên khi Malia ra mặt mọi chuyện đều được giải quyết ổn thỏa. Có vẻ cô ấy rất được tôn trọng bởi các mạo hiểm giả.

"cảm ơn Malia"

"Không có gì. Tôi chỉ giữ trật tự cho quán của mình thôi"

Một lần nữa cậu bị đáp lại với thái độ hết sức lạnh lùng. Rõ ràng cô không thích việc buôn bán nô lệ. Keichi cũng chỉ biết thở dài ngao ngán.

Sau khi ăn xong mọi người trở về phòng.

"Được rồi. Mọi người hãy tự chọn giường cho mình đi. À còn nữa, tối nay ai sẽ ngủ với tôi đây?"

Trước câu hỏi bất ngờ của Keichi, mọi người đều tỏ ra khá lúng túng. Thì theo như lời chủ buôn họ đều là gái trinh mà. Người đầu tiên phản ứng lại là Ena, cô nàng lên tiếng với giọng gắt gỏng.

"Ngươi... ngươi nói cái gì vậy hả tên khốn... ngươi... định làm gì hả? Ta nhất quyết không trao thân cho một kẻ như ngươi đâu."

"Làm như tôi thèm cái thân hình phẳng lỳ của cô ý.* hứ*. Chẳng qua tôi thấy ở đây chỉ có 4 chiếc giường nhỏ mà có tận 5 người, giường của tôi thì khá rộng nên muốn giúp đỡ thôi mà. Heehee"

"Có thật ngươi sẽ không làm gì khác không?"

"Cái thì ai mà biết được chứ, dù sao tôi cũng là con trai mà. Tôi cũng không giám đảm bảo đâu nha. hehe"

"Tên khốn, rõ ràng ngươi có ý đồ khác...."

"Được rồi. Hôm nay xin hãy để tôi phục vụ chủ nhân. Mong ngài chiếu cố"

Trước khi Ena kịp nói hết câu thì Laura đã lên tiếng sau khi đã hít một hơi thật sâu để lấy lại bình tĩnh.

"Ể... Laura, cô không phải làm vậy đâu..."

"Đủ rồi Ena, cảm ơn cô đã lo lắng cho tôi. Nhưng từ khi trở thành nô lệ tôi đã chuẩn bị sẵn tâm lý cho việc này rồi."

Laura đáp lại một cách rõ ràng và bình tĩnh cho thấy rằng mình đã chuẩn bị tâm lý. Tuy nhiên, Keichi có thể thấy trong ánh mắt của cô ấy không phải sự cam chịu trước số phận mà là ánh mắt chứa đầy ý trí giám đối mặt với mọi khó khắn. Keichi khẽ mỉm cười khi thấy điều đó.

"Quyết định vậy đi, hôm nay Laura sẽ ngủ với tôi. Những người còn lại cũng lên giường nghỉ đi. Sáng mai mọi người cứ xuống lầu ăn sáng, không cần gọi tôi đâu, tôi không có thói quen dậy sớm đâu, còn tiền ăn đã có sẵn trong tiền trọ rồi."

Nói xong cậu dẫn Laura rời khỏi phòng.

" À, còn điều này nữa, Ena, tôi thấy người mạnh mẽ nhất ở đây không phải cô - người từng là mạo hiểm giả, hay Sera với sức mạnh của thú nhân, cũng không phải Yui với võ nghệ cao cường. Theo tôi thấy Laura mới là người mạnh mẽ nhất trong các cô đó"

--------*---------

Cậu dẫn Laura về phòng mình, cô cẩn thận mở cửa nhường cậu vào trước. Sau khi Keichi đã vào trong cô mới bước vào và đóng cửa cẩn thận. Khi Keichi quay lại nhìn đã thấy Laura bắt đầu cởi y phục, một phần ngực trắng nõn nà của cô lộ ra khiến cậu sịt máu mũi.

"Khoan, khoan đã Laura, bây giờ vẫn còn sớm mà, chị không cần phải vội vàng vậy đâu"

Khi nghe Keichi nói vậy, Laura trở nên lúng túng khi mặc lại y phục. Khuôn mặt cô bị nhuộm bởi một màu đỏ như trái cà chua chín, nó càng khiến cô chông còn xinh đẹp hơn. Rõ ràng cô đang rất xấu hổ, dù đã nói là chuẩn bị tâm lý nhưng cô ấy vẫn là con gái, lại chưa có kinh nghiệm nên đó cũng là điều dễ hiểu.

"tôi.... hin lỗi, tôi... đã quá zội zàng"

Cô ấy xin lỗi trong bộ dạng lúng túng, còn bị níu lưỡi nữa chứ, chông cô lúc này thật sự rất đáng yêu khiến cho Keichi cũng bị lỡ một nhịp. Con người bình thường luôn tỏ ra nghiêm túc và cứng rắn đã thể hiện một mặt hoàn toàn khác trước mặt cậu, Keichi tự nhủ sẽ khắc ghi khoảnh khắc này.

"Được rồi, không sao đâu, hãy bình tĩnh lại đi"

Cậu ngồi xuống ghế lấy một ít trà thảo mộc cho vào chiếc ấm trên bàn.

"Liệu tôi có thể phiền cô xuống bếp xin cho tôi chút nước nóng không"

"Vâng."

Laura nhận lấy ấm trà rồi nhanh tróng rời khỏi phòng. Khi trở lại, cô ấy đã lấy lại được sự bình tĩnh của mình. Cô nhẹ nhàng rót trà vào chén cho Keichi rồi đứng bên cạnh chờ đợi.

"Cô có thể ngồi xuống đây"

"Nhưng.."

"Tôi không muốn phải dùng tới mệnh lệnh đâu, được chứ?"

"vâng"

Keichi rót một chén trà khác rồi đưa cho cô ấy.

"Đây là trà thảo mộc, nó có tác dụng an thần, khá tốt cho sức khỏe đó, hay chí ít đó là những gì người bán nói"

Họ cũng nhau nhâm nhi ly trà nóng. Trà khá ngon, không đắng trái lại còn có chút ngọt ngọt của của thảo mộc, mùi hương cũng khá tuyệt nữa. Khi thấy ly trà vơi, Keichi rót thêm trà vào cả hai chén.

"Hãy để việc đó cho tôi, chủ nhân không cần phải làm vậy đâu"

"Không sao đâu. Chị không cần quá câu nệ tiểu tiết đâu, hãy thả lỏng và thoải mái một chút đi. Hơn nữa dù sao tôi cũng ít tuổi hơn chị mà"

"Nhưng ngài vẫn chủ nhân của tôi"

"Tôi không quá quan trọng mấy cái tiểu tiết đó lắm đâu. Cứ coi tôi như em trai chị cũng được"

"Em trai...."

Keichi để ý thấy Laura có chút phản ứng với từ 'em trai'.

"Chị có em trai à"

"Có, tôi có một người em trai"

Khi nhắc đến em trai mình, Laura thể hiện một nụ cười khá vui vẻ, và hạnh phúc. Nó khiến Keichi có chút tò mò.

"Hay Laura kể cho tôi về gia đình của mình đi... À, dĩ nhiên nếu chị không muốn thì tôi cũng không ép"

"Không sao. Mọi truyện cũng chẳng có gì to tát lắm"

Sau khi nhấp một ngụm trà cô ấy bắt đầu kể. Cô ấy sinh ra trong một gia đình tiểu thương tuy không quá giầu có nhưng cũng được gọi là khá giả. Nhờ vậy mà cô đã được ăn học đàng hoàng từ bé và giáo dục cẩn thận. Gia đình cô ấy có 4 người, ngoài bố mẹ ra cô ấy còn một người em trai kém mình 4 tuổi, cuộc sống gia đình khá là êm ấm, hạnh phúc. Tuy nhiên vào năm cô 18 tuổi, cha cô tham gia vào một vụ làm ăn lớn nhưng chuyến hàng quan trọng bị cướp sạch. Do dó nhà cô ấy trở nên khó khăn, nợ lần chồng chất và phá sản.

Để có tiền trả nợ, cha cô phải vất vả làm thuê tối ngày, gia đình thì suốt ngày bị bọn đòi nợ đe dọa. Thực ra Laura đã có một vị hôn thê nhưng khi thấy gia đình cô suy sụp, họ không những không giúp mà còn hủy hôn, đúng là lũ khốn nạn.

Cha cô do lao lực quá sực mà 3 năm sau lâm bệnh nặng, gia đình đã hết lòng chạy chưa mà không qua khỏi đã vậy nợ càng thêm nợ. Cuối cùng thì nhưng mọi người đã biết, cô ấy đành bán mình gán nợ.

"Xin lỗi đã bắt chị phải kể ra những chuyện không vui như vậy"

"Không sao đâu. Chuyện giống nhà tôi cũng đâu hiếm gặp, thương trường mà. Với cả miễn là mẹ và em trai tôi mạnh khỏe là tôi vui rồi."

"Chị thật cao cả đó"

"Dù sao tôi cũng là chị cả mà. Em trai tôi cũng ngoan lắm, luôn phụ giúp việc nhà, hiện tại em ấy đang học việc tại một cửa hàng, em ấy rất có tài và ông chủ cũng có vẻ mến em ấy. Khi biết tôi bán mình, nó đã rất giận, nó còn tuyên bố nhất định sẽ chuộc lại tôi, chỉ nhiêu đó thôi cũng khiến tôi mãn nguyện rồi. Vậy còn ngài thì sao, ngài không định kể chuyện của mình cho tôi nghe à?"

"Xem nào... ừm... bí mật"

"Ể không công bằng, tôi đã kể rồi thì ngài cũng phải kể cho tôi nghe nữa chứ. Mà tôi cũng đoán thân thế của ngài chắc cũng không vừa nhỉ?"

"Nói sao nhỉ... mọi chuyện khá phức tạp nhưng tôi có thể cho chị biết một truyện, tôi là trẻ mồ cội, tôi còn chẳng biết mặt mũi cha mẹ mình ra sao nữa"

"Ể... tôi xin lỗi..."

"Không sao đâu tôi cũng không đê ý đâu"

Chẳng biết từ lúc nào họ đã nói chuyện thoải mái với nhau như những người bạn. Có thể do cả hai đều phải tự lập và bươn trải sớm nên họ khá hợp nhau.

"Oap.... có vẻ đã khá muộn rồi, chúng ta nên đi ngủ thôi nhỉ"

Câu nói của Keichi khiến Laura một lần nữa đỏ chín mặt. Hành động của cô bắt đầu trở nên lúc túng. Thấy vậy, Keichi nở một nụ cười gian mãnh....

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net