Chương 11: Hẹn hò đại tác chiến

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Xã hội hiện đại đã cởi mở hơn trước kia rất nhiều, mọi người đều đề cao tự do yêu đương, cho nên việc yêu đương khi còn trên ghế nhà trường đã trở thành chuyện thường tình. Nhưng vẫn phải trên tiền đề được thành lập trong tình huống "an toàn".

Vương Lệnh tự nhận bản thân tuyệt đối sẽ không làm ra những hành động như vượt rào gì gì đó, nhưng vấn đề là cậu cũng chưa từng ngỏ ý muốn hẹn hò với Tôn Dung a!

Cho nên loại chuyện không mời mà tới này là cái quỷ gì?

Thảm họa cấp hai sao......

Vương Lệnh dường như đã thấy được hậu quả nếu dám cự tuyệt lời mời của Tôn Dung.

Đầu tiên, lời đồn sẽ điên cuồng lan truyền trong Lục Thập Môn, mà đến lúc đó Vương Lệnh sẽ chết chìm trong lời chỉ trích của tất cả mọi người. Vương Lệnh ghét bị người khác chú ý, ấy vậy mà loại tình huống này sẽ khiến cho tất cả các bạn học trong trường cũng như giáo viên phải để mắt đến.

Đây là một vấn đề cực kỳ cực kỳ khó giải quyết.

Vương Lệnh nhìn sang mẹ Vương.

Mẹ Vương vốn không nghĩ có cô bé nào đó coi trọng Vương Lệnh thì có gì không tốt. Từ nhỏ đến lớn Vương Lệnh chẳng có mấy người bạn thân. Có cô gái nào thích Vương Lệnh, chứng tỏ mị lực của con trai bà vẫn là chuẩn cmnr. Mấu chốt nhất là, người này lại còn là thiếu tiểu thư của tập đoàn Hoa Quả Thủy Liêm! Người như cô nàng lại tự mình đến nhà thăm hỏi, điều này làm cho mẹ Vương có loại cảm giác tự hào khó tả.

Vì thế, sau vài phút suy đi nghĩ lại, thiên ngôn vạn ngữ, cuối cùng mẹ Vương chống cự không nổi vung tay lên: "Ra ngoài chú ý an toàn. Nếu dám cự tuyệt con bé, đời này con đừng hòng được nhìn thấy mì giòn yêu thích của con!"

Vương Lệnh: "......" khi phụ nữ đoàn kết, họ luôn độc đoán như vậy.

Nhìn viên Trú Nhan Đan to tròn trên tay mẹ Vương, Vương Lệnh sâu sắc kiểm điểm lại sự thất sách của mình, sao lại để Tôn Dung chiếm được tiên cơ như thế cơ chứ.

Trên thực tế, dù mình đồng ý hay không, chuyện này đều sẽ khiến cho cả trường, thậm chí cả thầy cô giáo cũng chú ý đến. Chỉ khác nhau ở chỗ nếu từ chối lời mời của cô nàng thì kết cục càng thảm hơn mà thôi. Không chỉ trở thành mục tiêu bị bắt nạt mà còn nhận được rất nhiều sự chú ý.

Dù lựa chọn thế nào thì sau này cũng thành tâm điểm chú ý của mọi người.

Như vậy chuyện này, đã không còn là chuyện đồng ý hay không đồng ý hẹn hò là có thể giải quyết.

Làm sao để buổi hẹn hò này không bị lộ mới là vấn đề mà Vương Lệnh phải vắt óc suy nghĩ.

......

Khi Vương Lệnh bước lên xe, Tôn Dung thấy cảm giác như mình đang nằm mơ.

Từ hôm khai giảng đến giờ, suốt năm ngày, dù cô nghĩ mọi cách kéo gần khoảng cách với Vương Lệnh, nhưng cái tên thiếu niên không dính khói lửa nhân gian này vẫn không có chút hứng thú nào với nàng. Hiện tại thế mà lại chịu lên xe của mình, Tôn Dung cảm thấy lần tới thăm nhà này quá đáng giá.

......

Khi bước lên xe, Vương Lệnh cảm thấy nhất định là bản thân đang nằm mơ.

Nếu không phải nằm mơ, thì chắc mình bị người đoạt xá nên mới chấp nhận loại lời mời thế này. Siêu xe Mercedes phiên bản giới hạn, trên thân xe còn có nhãn hiệu của tập đoàn Hoa Quả Thủy Liêm, lại cộng thêm ngồi cạnh Tôn Dung, khiến cho Vương Lệnh có cảm giác tập đoàn này đang tuyên bố với toàn thế giới rằng mình đã tuyển được con rể.

Thôi bỏ đi, tất cả những việc này đều vì mì giòn của mình!

Vương Lệnh nghĩ như thế.

Kỳ thật hiện tại nghĩ lại, với thế lực của tập đoàn Hoa Quả Thủy Liêm ở nước Hoa Tu, Tôn Dung muốn điều tra vị trí của mình cũng không phải việc gì khó.

Đưa mắt nhìn biệt thự Vương gia ngày càng cách xa, Vương Lệnh đang cân nhắc lần này trở về có nên sử dụng đại thuật vật đổi sao dời, đổi vị trí biệt thự đến chỗ khác hay không.

"Vương Lệnh, không nghĩ tới cậu sẽ chấp nhận lời mời của tớ......"

Tôn Dung cười vô cùng xán lạn, nụ cười thật sự xuất phát từ tâm trạng vui vẻ của cô nàng. Lúm đồng tiền lấp loé bên má càng khiến nàng dịu dàng, xinh đẹp hơn.

Vương Lệnh cạn lời chép miệng: "......" Chẳng lẽ cậu có quyền từ chối?

Điều khiến Vương Lệnh không ngờ là, Tôn Dung không hề trang điểm. Chỉ dựa vào gương mặt mộc mạc này của cô cũng có thể đánh bại đại đa số các thiếu nữ cùng tuổi. Quả thật đúng là mỹ nhân đẹp từ trong trứng nước. Cậu thừa nhận Tôn Dung rất rất xinh đẹp, nhưng hành vi tự mình tìm tới cửa, bá vương ngạnh thượng cung này lại làm Vương Lệnh có chút không thoải mái.

"Chúng ta đi đâu bây giờ?Vương Lệnh, cậu có muốn đi chỗ nào không?"

Vương Lệnh lắc đầu.

Lúc sau Tôn Dung dứt khoát trực tiếp làm chủ: "Lục thúc, lái xe đến Tiêu Gia Đại Viện đi."

"Vâng, tiểu thư."

Tài xế đáp lại vô cùng lễ phép.

Tiêu Gia Đại Viện thật ra là tên một công viên được lão tổ tông của Tiêu tộc sáng lập từ ngàn năm trước. Miếng đất này vốn là cổ trạch Tiêu gia, từ rất rất lâu về trước đã thuộc về Tiêu gia. Để đón ý nói hùa theo kiểu xây dựng hiện đại hoá bây giờ, mấy năm trước Tiêu gia mới dùng thuật pháp, phá bỏ toàn bộ kiến trúc tổ trạch trên mặt đất, cho người xây dựng khu công viên mới trên sân.

Điều đáng nói chính là, viện bảo tàng Dị Hoả khá nổi tiếng ở nước Hoa Tu cũng được xây dựng trong đại viện Tiêu gia.

Từ ngàn năm trước, Tiêu gia đã bắt đầu sưu tập toàn bộ dị hoả trên đời.

Hiện giờ, công viên này đã trở thành thánh địa hẹn hò của các cặp yêu đương.

Mỗi tối lúc 12 giờ đúng, trên hồ trung tâm công viên sẽ tổ chức bắn pháo hoa. Đến lúc đó thành viên Tiêu tộc, sẽ đứng trên đài cao dung hợp hai hoặc nhiều dị hoả lại với nhau thành một đoá sen lửa, sau đó ném lên trời cho nổ tung......

......

Dựa theo chỉ thị của Tôn Dung, tài xế ngừng xe ở một góc khuất trong công viên, sau đó mở cửa xe cho hai người, cuối cùng giao cho Tôn Dung một tấm thẻ đen.

Đây là thẻ cổ đông của của tập đoàn Hoa Quả Thủy Liêm, người sử dụng tấm thẻ này sẽ được hưởng thụ những đãi ngộ mà người thường không cách nào tưởng tượng được.

Vương Lệnh không nghĩ tới loại công viên mới xây như Tiêu gia đại viện, tập đoàn Hoa Quả Thủy Liêm cũng có cổ phần, quả thực đáng sợ.

Chỉ dực vào tấm thẻ cổ đông này, trên thế giới gần như không có chỗ nào mà Tôn Dung không thể đến.

Nhưng so với sự đối xử như quý tộc mà tấm thẻ cổ đông này mang đến, Vương Lệnh càng quan tâm đến việc liệu tấm thẻ này có đổi được mì giòn ở canteen hay không.

Không sai, Vương Lệnh chính là người không có chí lớn như vậy đấy......

......

Tiêu Gia Đại Viện rất lớn, mảnh đất Tiêu tộc an cư cả ngàn năm này được mở rộng qua ba thời kỳ biến đổi của Tu chân giới.

Thời điểm mảnh đất này được hình thành là thời kỳ đấu khí, nhân vật thống lĩnh toàn nhân loại lúc đó chính là người của Tiêu tộc.

Sau đó khi bánh xe thời đại tiếp tục lăn bánh, tiến vào thời đại của linh lực, Tiêu tộc trải qua thời kỳ suy thoái. Bởi vì không gian hỗn loạn sinh ra khe hở, rút cạn toàn bộ đấu khí trên thế giới, khiến cho nhân loại bước vào thời đại linh lực.

Đến nỗi thời đại Vương Lệnh sinh hoạt hiện nay, cũng chính thời đại thứ ba sau thời kỳ linh lực kể từ khi nước Hoa Tu thành lập —— thời đại linh lực tin tức hóa, hay còn gọi là thời kỳ khoa học tu chân.

Một gia tộc vẫn sừng sững sau khi trải qua ba giai đoạn thay đổi lớn của thế giới như Tiêu tộc, xứng đáng là một đại lão không thể nghi ngờ.

Dù thời đại linh lực Tiêu tộc có vài phần xuống dốc, nhưng nhờ thiên phú hơn người mà toàn tộc bọn họ lần lượt thay da đổi thịt, dần dần đuổi kịp và vượt qua, nhờ vậy mới có được Tiêu tộc bây giờ. Nếu xem xét các thế lực thống trị nước Hoa Tu hiện tại, Tiêu tộc vẫn như cũ nằm trong top 10. Tuy rằng đã không còn cảnh thống trị huy hoàng như trước, nhưng rốt cuộc vẫn là một tên đầu sỏ cực khó lay động.

Điều đáng tiếc nhất chính là, những dị hoả mà lúc trước Tiêu tộc chu du khắp thế giới bắt được, bởi vì đấu khí biến mất, hiện giờ đã không còn uy lực nổ mạnh như đầu đạn hạt nhân nữa.

Ngoại trừ màn dung hợp dị hoả lúc 12h đêm để đốt pháo hoa, xem ra cũng không còn tác dụng gì.

Mà Tiêu tộc cũng iền dựa vào màn biểu diễn dị hoả xuất sắc này, từ một thế gia vọng tộc ngàn năm lấy tu tiên làm chủ, chuyển mình trở thành một công ty giải trí hiện đại......


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net