Chương 13: Phật Nộ Nhân Liên

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Toàn bộ quá trình hẹn hò hài hoà hơn nhiều so với tưởng tượng của Vương Lệnh.

Tổng quan mà nói, Vương Lệnh khá hài lòng. Bây giờ chỉ cần chờ xem bắn pháo hoa rồi về nhà là nhiệm vụ thành công mỹ mãn.

Ý tưởng của Tôn Dung lại trái ngược hoàn toàn với Vương Lệnh......

Buổi hẹn này so với cô tưởng tượng còn tĩnh mịch hơn...... Trời ơi! Cô thật vất vả mới có thể hẹn hò với Vương Lệnh! Tôn Dung cảm thấy mình không thể cứ như vậy mà từ bỏ!

Đôi mắt xinh đẹp của thiếu nữ liên tục chớp chớp nhìn Vương Lệnh, đồng thời trong lòng cũng suy tính một số chuyện...... sau khi màn trình diễn pháo hoa kết thúc có nên làm chút...... Chuyện khác hay không?

Ví dụ như tìm một chỗ tối tăm vắng vẻ, hai người mặt đối mặt......

Tâm sự gì đó......

12 giờ đêm, đài phun nước ở trung tâm Tiêu gia đại viện hoạt động, tiệc tối bắt đầu, nam thanh nữ tú tụ tập vô cùng náo nhiệt.

Ai cũng có đôi có cặp, ôm ôm ấp ấp, thân mật ngồi trên phi kiếm to lớn rải thức ăn cho chó...... Dùng đủ loại tư thế vây xem pháo hoa.

Vương Lệnh và Tôn Dung tìm một vị trí tương đối yên tĩnh, ngồi xuống cạnh nhau chờ đợi màn bắn pháo hoa bắt đầu.

Thoáng chốc bầu không khí lại trở nên vô cùng xấu hổ.

Con người là một loài động vật hết sức kỳ quái, cho dù khoảng cách chỉ mỏng như lớp giấy dán cửa sổ nhưng lại không thể đâm thủng.

Tôn Dung xấu hổ cực kỳ. Rõ ràng đây là buổi hẹn hò do cô vắt hết tâm kế để chuẩn bị, vậy mà giờ phút này lại khiến cô cảm thấy mình như một con ngốc. Lời muốn nói đã vọt tới bên miệng lại không thể thốt ra.

Vương Lệnh cũng rất xấu hổ.

Thông thường đối với loại tình huống này, cậu sẽ xoá đi ký ức của đối phương, làm hảo cảm của bọn họ đối với cậu biến mất. Cách này giúp cậu có thể tiếp tục cuộc sống ẩn dật của mình...... Người thừa kế của tập đoàn Hoa Quả Thủy Liêm, thiếu tiểu thư của doanh nghiệp trong top 500 thế giới...... Người như vậy đối với Vương Lệnh mà nói là hết sức chói mắt.

Vương Lệnh chăm chú nhìn bầu trời đêm, trong lòng suy nghĩ nên tìm cơ hội nào để thi pháp. Ngay lúc này mí mắt phải của cậu lại hung hăng giật vài cái.

Vương Lệnh ngẩn người, lại là cảnh báo thảm hoạ, sao có thể đến vào lúc này?

Mặc kệ thế nào, nhưng mí mắt giật liên tục cũng khiến Vương Lệnh nâng cao cảnh giác!

Lúc này, tiệc pháo hoa chính thức bắt đầu.

Người của Tiêu tộc đứng trên đài cao, dung hợp hai ngọn dị hoả xinh đẹp chói loá, sau đó chậm rãi chuyển hóa thành hoả liên, tung lên bầu trời đêm......

Hỏa liên từ từ bay lên, giống như đèn Khổng Minh, kế đó, cánh hoa sen bảy màu dần dần nở rộ.

Bùm!

Đoá sen lửa nổ tung trên không trung, màn đêm đen đặc nhanh chóng bị muôn ngàn tia sáng rực rỡ nhuộm đẫm................

Tất cả mọi người đều chìm đắm trong khung cảnh diễm lệ này.

Bỗng nhiên, ánh mắt của Vương Lệnh nhanh chóng bị hai người mặc đồ đen thu hút.

Trực giác nói cho cậu biết, hai người kia hướng về phía Tôn Dung mà tới.

Bọn họ nhanh chóng lẻn ra sau lưng Vương Lệnh và Tôn Dung, thế nhưng cô hoàn toàn không phát hiện.

Chờ đến khi cô cảm nhận được hàn khí bức người ở sau lưng thì đã chậm.

Một tên hắc y nhân duỗi tay, giữ chặt bả vai của Tôn Dung, mà người còn lại nhanh chóng dùng họng súng chĩa vào lưng Vương Lệnh.

"Các ngươi là ai, muốn làm gì?" Tôn Dung có chút giật mình, nhưng nhìn chung vẫn bình tĩnh hơn Vương Lệnh nghĩ.

Vương Lệnh nhàn nhạt nhướng mày. Dù sao cũng là người thừa kế tương lai của tập đoàn Hoa Quả Thủy Liêm, trong tình huống nguy cấp vẫn không hề tự loạn trận tuyến.

Giọng nói của tên mặc đồ đen vô cùng trầm thấp: "Chúng ta cũng không muốn thương tổn Tôn Dung tiểu thư và ...... Bạn trai của tiểu thư? Vì vậy hi vọng cô không cần phản kháng, ngoan ngoãn theo chúng ta đi một chuyến, bằng không ta cũng không thể bảo đảm cây súng này, có thể bị cướp cò hay không."

Trên trán Tôn Dung đổ mồ hôi lạnh.

Cô biết rõ những viên đạn trong khẩu súng này đều đã được tinh thần cường hoá, có thể đục thủng một lỗ trên người tu sĩ Trúc Cơ kỳ dễ như trở bàn tay. Tôn Dung đã được huấn luyện qua, cũng biết trong tình huống khẩn cấp này nên phản ứng thế nào.

Cô cắn chặt răng: "Hắn chỉ là bạn cùng lớp của tôi, không phải bạn trai! Các ngươi có chuyện gì, cứ việc hướng tới tôi. Tôi đi với các ngươi là được. Xin các ngươi mau thả cậu ấy ra."

Tôn Dung từ động tác của hai gã hắc y nhân mà phán đoán ra thực lực của bọn hắn, đều là cao thủ Kim Đan kỳ. Hơn nữa động tác vô cùng lưu loát, dứt khoát, hẳn là sát thủ có tiếng trên giang hồ. Hai người bọn họ gần như không có khả năng chạy thoát khỏi tay bọn người này.

"Các ngươi là người của Ảnh Lưu?"

Tôn Dung liếc mắt một cái liền nhận ra huy chương trên quần áo của hắc y nhân.

Ảnh Lưu là tổ chức sát thủ tương đối nổi danh tại nước Hoa Tu. Hàng năm tổ chức này tiếp nhận chức vô số vụ bắt cóc tống tiền, ám sát,... Đạo đức nghề nghiệp vô cùng tốt, sát thủ được phái đi dù chết cũng không bán đứng cố chủ. Hơn nữa người có thể thuê Ảnh Lưu đối phó với cô, bối cảnh tuyệt đối không yếu hơn tập đoàn Hoa Quả Thủy Liêm.

Tập đoàn nhà cô trong nước ngoài nước đều có gây thù chuốc oán, nhưng đến tột cùng là ai phải bỏ ra cái giá lớn như vậy để làm hại mình? Tuy nhiên bây giờ không phải là lúc nghĩ đến việc này.

Tôn Dung cảm thấy cách tốt nhất bây giờ là giảm bớt số lượng con tin, sau đó nghĩ cách ra ngoài cầu cứu.

Mà đồng thời lúc này Vương Lệnh đọc được suy nghĩ của cô......

Đây đúng là cách phản ứng thường thấy trong tình huống nguy cấp.

Nhưng hai tên sát thủ hiển nhiên đã có chuẩn bị, hết sức gian xảo.

Chỉ thấy gã đưa tay vào túi quần lấy ra một viên thuốc màu đen: "Đây là Tấn Miên Hoàn, sau khi nuốt vào sẽ nhanh chóng ngủ say. Chỉ cần bạn của cô chịu ăn, chúng ta thả hắn cũng không sao." Đây chính là để ngăn chặn Vương Lệnh chạy ra ngoài mật báo.

Hiện tại nhiều người phức tạp, nói thật Vương Lệnh cũng không muốn tự mình ra tay. Nuốt thuốc mà tên hắc y nhân đưa cho, giả vờ ngủ say, sau đó thuấn di đến tập đoàn Hoa Quả Thủy Liêm mật báo, đây hẳn là biện pháp ít gây chú ý nhất.

"...... Cũng tốt. Bây giờ hẳn là có thể nhân cơ hội này, kết thúc trò chơi giả vờ làm tiệc tại gia nhàm chán này." Vương Lệnh nghĩ thầm.

Thế nhưng khi vừa duỗi tay ra lấy viên thuốc, Vương Lệnh nghe được tiếng lòng của Tôn Dung một cách rành mạch: "Thật tốt quá, chỉ cần Vương Lệnh không có việc gì thì tốt rồi...... Chỉ cần, chỉ cần cậu ấy có thể chạy đi!"

"......"

Giờ khắc này, Vương Lệnh ngạc nhiên mở to hai mắt.

Vương Lệnh cúi đầu, giữa buổi tiệc đêm đầy nhộn nhịp vậy mà xung quanh cậu như lâm vào một khoảng không tĩnh mịch. Cậu cảm thấy ngũ giác của mình đang phóng đại vô hạn, giúp cậu nghe một cách rõ ràng từng nhịp thở đầy sợ hãi của Tôn Dung.

Cho dù đã trải qua những buổi huấn luyện khắc nghiệt đến mức nào, thì nói cho cùng cô cũng chỉ là một cô gái yếu đuối mà thôi......

"......"

Vương Lệnh cúi mặt không nói lời nào.

Sau đó.

Hai gã hắc y nhân trơ mắt mà nhìn Vương Lệnh bóp viên thuốc tan thành cát bụi......

Mẹ nó! Hai gã chửi thầm trong lòng: Đây là đang công khai khiêu khích bọn hắn? Chỉ là một thằng học sinh cấp ba mà thôi, bóp cái rắm a! Cho rằng mình là đại năng Nguyên Anh hay Hóa Thần?

Vương Lệnh đứng dậy, ánh mắt sâu kín nhìn hai gã áo đen.

Cùng lúc bọn hắn chuẩn bị bóp cò, Vương Lệnh cũng động.

Tay cậu, như một con rắn điện, tốc độ nhanh đến mức khi mọi người còn chưa kịp nhìn, đã đoạt khẩu súng tới tay.

Cảm giác này cũng không tệ lắm......

Vương Lệnh nói thầm một tiếng, vẻ mặt đạm mạc, như đang nhìn một món đồ chơi con nít.

Chỉ dựa vào loại hàng này mà muốn bắn xuyên thánh thể của cậu, không khỏi còn quá non nớt.

"Ngươi......"

Hai gã sát thủ Ảnh Lưu căn bản không kịp phản ứng.

Một tiếng răng rắc thanh thúy vang lên bên tai!

Hai người vô cùng ngạc nhiên, con ngươi co rụt lại!

—— một màn trước mắt này khiến bọn họ mồ hôi đầm đìa!

Khẩu súng này trong tay Vương Lệnh chỉ như một đống bùn, bị cậu bóp nát.

Một cơn gió thôi qua, liền trở thành đám bụi mịn phiêu tán trong không khí......

"Mẹ nó......" Hai gã áo đen mở to hai mắt nhìn, khẩu súng này của hắn mẹ nó là dùng cửu thiên huyền thiết chế tạo a!

Tôn Dung ở một bên chứng kiến cũng ngây người, không rõ rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra. Bạn học Vương Lệnh rõ ràng chỉ là Trúc Cơ kỳ a, sao lại..... mạnh như vậy?

"Các hạ rốt cuộc là ai?" Hai gã sát thủ Ảnh Lưu đều lộ vẻ hoảng sợ.

Bọn họ muốn chạy, nhưng thân thể lại bị một cỗ linh áp cường đại vây lấy, cả người như bị đóng đinh tại chỗ, không thể nhúc nhích dù chỉ một chút!

Vương Lệnh thản nhiên phủi phủi tro bụi dính trên quần, ngẩng đầu, yên lặng mà nhìn hai người.

Một ánh mắt rất đỗi bình thường lại khiến thân thể bọn hắn run như cầy sấy.

"Ngươi...... Ngươi đến tột cùng là ai?"

Chỉ là một nam sinh cấp ba mới mười sáu tuổi, vậy mà trên người lại toát ra một loại khí thế cường đại gấp trăm ngàn lần những người bọn hắn từng ám sát.

Bọn họ như thấy được ma thần thân cao vạn thước đang mang cái chết đến bóp chặt lấy cổ bọn họ.

...... Vương Lệnh chưa từng nói chuyện, chỉ đưa tay chụp lấy đầu của một người.

Dẫu sao bọn họ dù chết cũng sẽ không bán đứng cố chủ đi?

"...... Ngươi muốn làm cái gì?"

"Không có gì, giúp các ngươi lên trời thôi." Vương Lệnh thầm đáp trong lòng. Mỗi tay hắn nhấc một người, nhẹ nhàng như xách hai con gà con.

Cậu bắt chước người Tiêu tộc trên đài thủ thế, trong nháy mắt phân giải hai người thành những hạt tròn, sau đó chậm rãi nắm lại thành một nắm. Nhất cổ tác khí (*), hóa thành một chùm pháo hoa, bắn lên bầu trời đêm xinh đẹp......

(*) Nhất cổ tác khí: Một tiếng trống làm tinh thần hăng hái thêm Nguyên văn trong "Tả Truyện" Trang Công thập niên: 'phu chiến, dũng khí dã. Nhất cổ tác khí, tái nhi suy, tam nhi kiệt'. Khi đánh trận dựa vào dũng khí, đánh một tiếng trống, dũng khí tăng lên, đánh hai tiếng trống, dũng khí suy giảm, đánh ba tiếng trống, dũng khí không còn. Sau này ví với nhân lúc đang hăng hái làm một mạch cho xong việc.

Bùm!

Một lát sau, đóa "Phật Nộ Nhân Liên" này cùng với những quả pháo hoa rực rỡ cùng nổ tung trên nền trời đen kịt.

Tia lửa mỹ lệ chói mắt tản ra xung quanh, sau đó một vài tia lửa rơi xuống dưới, hóa thành từng điểm sáng lung linh, cuối cùng tiêu tán trong không khí......

Vương Lệnh yên lặng nhìn hoa lửa tiêu tán, vỗ vỗ bụi bặm dính trên tay. Cậu có chút cảm thấy tuyệt học《 Phật Nộ Hỏa Liên 》 bí mật của Tiêu tộc, hình như cũng không khó học như mình nghĩ.

......

Lúc ném lên hư không, Vương Lệnh thuận tay rút ký ức của hai tên sát thủ, sau đó suốt đêm làm thành tư liệu hình ảnh, dùng nặc danh gửi tới tập đoàn Hoa Quả Thủy Liêm.

Lại sau đó, Vương Lệnh dùng toàn bộ thời gian nghỉ ngơi cuối tuần, loại bỏ những ảnh hưởng của chuyện này đối với mình.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net