Chương 17: Nơi này mẹ nó chỉ là một trường cao trung bình thường!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Có lẽ, những điều này đều không phải là vấn đề mấu chốt.

Vấn đề chân chính ở đây là, người này rốt cuộc đã ở đây bao lâu, nghe được bao nhiêu thông tin?

Mình đường đường là một cường giả Kim Đan hậu kỳ đỉnh phong, vậy mà không cảm nhận được hơi thở của một tên nhãi ranh mới Trúc Cơ ngay bên cạnh? Từ Ảnh cảm thấy chuyện này hoàn toàn không hợp lý.

"Ngươi đã ở đây bao lâu?" Dưới lớp mặt nạ đen như mực, Từ Ảnh không khỏi chảy ra mấy giọt mồ hôi lạnh.

Vương Lệnh từ trên nóc nhà nhảy xuống, vỗ vỗ ống quần, tinh tế nhìn chằm chằm hắn: "Bắt đầu từ câu hôm nay gió rất ồn ào."

Giọng nói trong trẻo, lạnh lùng nhưng đầy ma tính của Vương Lệnh vang lên trong đầu Từ Ảnh làm hắn lần nữa cảm thấy giật mình. Một học sinh cấp 3 Trúc Cơ kỳ...... lại có thể trực tiếp truyền âm cho hắn.

Từ Ảnh: "......" Đợi lát nữa nhất định phải bắt được thằng nhóc này, sau đó giết chết!

Từ Ảnh híp híp mắt nhìn chằm chằm Vương Lệnh. Chỉ là ánh nhìn bình thường của một đứa học sinh cao trung nhưng lại khiến cho hô hấp của hắn bất giác trở nên dồn dập.

Khi người ta trong trạng thái khẩn trương, adrenaline sẽ sản sinh cực nhanh. Mà người tu chân trong trường hợp này thường sẽ phóng thích linh áp để đưa ra cảnh báo, và thông qua sự va chạm của linh áp để biết được thực lực thật sự của đối phương.

Đây chỉ là một tên nhãi ranh Trúc Cơ kỳ, tuyệt đối không thể chịu được linh áp của mình!

Từ Ảnh không ngừng an ủi bản thân như vậy.

Ong! —— hắn phóng thích toàn bộ linh áp, tất cả đều đánh đến trên người Vương Lệnh!

—— run rẩy đi! Người trẻ tuổi!

—— mau quỳ xuống, cúi đầu xưng thần!

......

......

Trong sự im lặng chết chóc, thời gian trôi qua từng phút từng giây...

"......" Vương Lệnh chỉ hờ hững nâng mắt nhìn Từ Ảnh.

Hắn cả kinh. Toàn bộ linh áp của hắn đều dồn lên người thiếu niên này, vậy mà không hề có chút tác dụng nào!

Đừng nói là va chạm, này cmn ngay cả một gợn sóng cũng không gợn nổi a!

Từ Ảnh từng giết qua vô số người, những bộ xương đó mà xếp lại chắc cũng phải thành núi cao san sát. Ấy vậy mà hắn không thể ngờ, đối thủ đầu tiên khiến hắn thấy khó xơi lại là học sinh cấp 3?

Giờ này khắc này, Từ Ảnh gắt gao nhìn chằm chằm Vương Lệnh, mồ hôi lạnh ướt đẫm lưng áo......

Người trước mặt chỉ là một nam sinh Trúc Cơ kỳ bình thường nhưng lại làm hắn thấy vô cùng lo lắng.

Lúc này, Từ Ảnh nhanh chóng lắc mình sang bên cạnh, nắm chặt quyền đánh về phía trước.

Hô! —— quyền này mang theo gió, thổi cho một đầu tóc ngắn của Vương Lệnh đều bay ngược về sau.

Thực chiến, luôn luôn là phương pháp kiểm tra thực lực tốt nhất!

Có vài người có lẽ bẩm sinh cảm giác đối với linh áp khá yếu...... Nhưng quyền này của mình là đánh thật, bất kể một tu sĩ Trúc Cơ kỳ nào trúng quyền này đều sẽ bỏ mạng. Huống chi trước mắt còn là tên nhóc chưa từng được trải qua thực chiến? Huấn luyện thực chiến là chương trình mà phải đến Kim Đan kỳ, bậc đại học mới được học.

Từ Ảnh cảm thấy Vương Lệnh rất đáng thương. Dù sao thiếu niên này mới chỉ là một học sinh cấp ba Trúc Cơ. Một đoá hoa tương lai của tổ quốc còn chưa kịp hưởng thụ nhân sinh, chưa kịp ngắm nhìn vạn dặm non sông gấm vóc của nước nhà, chưa từng nếm trải sự ngọt ngào của tình yêu tuổi học trò...... Lại sắp mất mạng vì xen vào chuyện của người khác

"Sayonara (tạm biệt)......" Hắn thở dài trong lòng, đánh ra một quyền hướng thẳng đến ngực Vương Lệnh.

"......"

Vẻ mặt của Vương Lệnh trước sau như một không dậy nổi chút gợn sóng. Thành thật mà nói Vương Lệnh cảm thấy Từ Ảnh rất đáng thương. Dù sao đây chỉ là gã tu sĩ ngay cả ngưỡng cửa Hoá Thần kỳ còn chưa được chạm tới. Hắn ta còn chưa kịp hưởng thụ cảm giác thay da đổi thịt sảng khoái của Nguyên Anh kỳ, cảm giác ngồi ngộ đạo đến quên cả thời gian của Hóa Thần kỳ, khoảnh khắc thông suốt chân lý âm dương biến hoá của Hợp Thể kỳ, khoái cảm phi thăng thành tiên của Độ Kiếp kỳ........ Lại bởi vì một quyền của chính mình mà trở thành người tàn tật.

"Oanh!"

Một quyền này như phá chuông vàng, không có gì ngoài ý muốn nện thằng vào ngực Vương Lệnh, phát ra một tiếng nổ thật lớn...... Chỉ một thoáng, mặt đất trên sân thượng rung chuyển dữ dội.

Vương Lệnh vững như bàn thạch, không chút sứt mẻ......

Sau đó, oanh một tiếng, với tư cách là đội trưởng sát thủ của đội tấn công, Từ Ảnh cảm thấy cả người như bị sét đánh trúng, máu tươi từ trong miệng phun ra như đài phun nước, cơ thể bay ngược về sau như một chiếc máy bay phản lực......

Thất khiếu của hắn đổ máu, cơ thể bị nện trên đất miệng phun máu tươi, đau đớn kịch liệt làm vẻ mặt của hắn dữ tợn vô cùng, xương cốt toàn thân nháy mắt vỡ nát......

Rốt cuộc...... Đã xảy ra cái gì?

Từ Ảnh cảm thấy nắm đấm của mình như đánh lên một khối thần thiết, chẳng khác nào lấy trứng chọi đá...... Trong nháy mắt va chạm, xương nắm tay của hắn từ từ gãy vụn.

Người này mẹ nó chỉ là học sinh cấp ba...... sao có thể có thân thể cường hãn như vậy?! Thật là gặp quỷ!

Một giây trước khi ngất đi, vị đội trưởng sát thủ này đã nghĩ như vậy.

Sát thủ Hồng Đoán của Ảnh Lưu ở trong giới sát thủ vô cùng nổi tiếng, trong đó nổi tiếng nhất là tổ ba người trong truyền thuyết...... Táng Ái tam thiếu.

Táng Ái tam thiếu —— đại thiếu Từ Ảnh, nhị thiếu Từ Phong, tam thiếu Từ Kiếm!

Mấy năm nay, tam thiếu oai phong một cõi, tung hoành ngang dọc giới sát thủ, có thể nói không người không biết không người không hiểu.

Nhưng ai cũng không nghĩ đến, vị đại thiếu trứ danh này còn chưa kịp chân chính bắt đầu chấp hành nhiệm vụ liền đã......

......

......

Lúc này đã là 12 giờ trưa, đang là giờ ăn trưa của Lục Thập Môn. Nếu là mọi ngày thì vừa tan học liền sẽ thấy cảnh một đám học sinh hùng hùng hổ hổ cầm thìa, chạy đến nhà ăn xếp hàng.

Nhưng trong những ngày giới nghiêm này, tất cả mọi người đều bị cưỡng chế ngồi yên trong phòng học. Nhà ăn sẽ đóng gói cơm canh thành từng hộp từng hộp đưa đến trước cửa lớp, đúng là chán chết!

Cô giáo Phan ngồi trong phòng học, gió cuốn mây bay chấm điểm bài kiểm tra chính tả môn phù triện.

Do ảnh hưởng của chiến thư mà Ảnh Lưu gửi tới, mấy tiết thể dục gần nhất đều bị hủy bỏ. Mà cô Phan, quả không hổ danh là giáo viên tâm huyết hàng đầu ở Lục Thập Môn...... lần thứ hai bắt được cơ hội. Nhờ vậy mà tiến độ dạy học môn phù triện nhảy vọt một quãng lớn.

Trần Siêu chán đến không nuốn sống xoay xoay bút, Nhị Đản đại sư đùa giỡn Nhị Đản, hai người đều mang vẻ sống không còn gì luyến tiếc —— đậu má...... lá bùa dễ ẹc như này mà phải vẽ suốt một buổi sáng! Thật sự là quá sức nhàm chán! Vẽ tinh tế hơn nữa thì lại thế nào...... bài kiểm tra phù triện chẳng lẽ còn có thể đạt SSR?

Không chỉ một mình Trần Siêu, cơ hồ là toàn bộ nam sinh trong trường đều buồn đến não ruột. Một tuần chỉ có mấy tiết thể dục ít ỏi lại cứ như vậy bị hủy bỏ...... Đối với Trần Siêu, đây chẳng khác nào sống uổng phí! Cái này cùng cá mặn căn bản có gì khác nhau a!

Nhìn chung quanh bốn phía, Trần Siêu ngạc nhiên phát hiện trong lớp kỳ thật vẫn có không ít học bá cùng với... một loại học sinh khác vững vàng bình tĩnh làm bài.

Ví dụ như Lâm Tiểu Vũ, ngày thường có vẻ vô tư, nhưng trong phương diện học tập tuyệt đối không hàm hồ. Mấu chốt chính là, bài vẽ bùa của nữ nhân đáng sợ này trước nay luôn được điểm tuyệt đối.

Lại tỷ như thanh niên cơ bắp thân cao 1m9 Lý Huyền Tĩnh, quả thực là một thiếu niên an tĩnh đến đáng sợ. Tên này trước sau như một cúi đầu viết bài, hàng nào hàng nấy đều tăm tắp. Trần Siêu cảm thấy, Lý Huyền Tĩnh có thể vào lớp tinh anh hoàn toàn là nhờ 'cần cù bù thông minh'.

Mà người thứ ba, chính là Vương Lệnh. Có lẽ đây là trực giác của đàn ông. Từ buổi kiểm tra phỏng vấn nhập học, đến trong tiết phù triện đầu tiên Vương Lệnh triệu hồi ra Yêu Vương. Cùng với thành tích gần như cố định ở giữa trong mỗi bài viết chính tả hay kỳ kiểm tra, làm Trần Siêu cảm thấy Vương Lệnh cũng không đơn giản như vẻ ngoài.

Trần Siêu tin tưởng vào sự trùng hợp, nhưng là trùng hợp liên tục xảy ra với một người làm cậu ta không thể không lần nữa xem xét kỹ Vương Lệnh.

Thậm chí Trần Siêu từng hoài nghi, tuyệt thế cường giả từng tiêu diệt hai sát thủ Ảnh Lưu, bảo vệ Tôn Dug ở Tiêu gia đại viện ngày đó, kỳ thật chính là Vương Lệnh...... đương nhiên, đây chỉ đơn thuần là trực giác của Trần Siêu chứ cũng không có chứng cứ gì.

Chẳng qua Trần Siêu cảm thấy, người được Tôn Dung nhìn trúng tuyệt đối không phải kẻ tầm thường......

Trên thực tế, Trần Siêu không hề biết gia cảnh nhà Vương Lệnh, chỉ là trong lòng cậu mơ hồ cảm thấy gia cảnh nhà Vương Lệnh không đơn giản như vậy mà thôi.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net