Chương 19: Sợ nhất không khí đột nhiên yên tĩnh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vương Lệnh vẫn luôn rất sợ gặp phải Lý lão nhân.

Nếu nói tuổi thật của mình cho Lý lão nhân biết, sẽ bị coi như yêu nghiệt.

Nhưng nếu không làm sáng tỏ, mặc kệ Lý lão nhân tiếp tục hiểu lầm…… Chắc chắn sẽ bị coi như biến thái đi?!

Đối Lý lão nhân mà nói, một đại lão cảnh giới đã siêu việt nhận thức của hắn, còn cắm cọc đọc sách ở cái trường cấp 3 rách nát này. Căn cứ theo nhiều năm kinh nghiệm của hắn thì chỉ có hai mục đích.

Mục đích thứ nhất: "Cải trang vi hành" giả vờ đóng kịch để thoả mãn đam mê đặc thù.

Mục đích thứ hai: muốn ở đây truy tìm một đoạn tình yêu oanh oanh liệt liệt……

Tuy nói Vương Lệnh ở đại đội đặc công Thất Tinh không tới mấy ngày, nhưng với loại cá tính lãnh đạm đến mức dù bị các thành viên trong đội luân phiên trêu chọc cũng không lên tiếng, Lý lão nhân thẳng thắn loại bỏ mục đích đầu tiên.

Lại liên tưởng tới lời đồn về Vương Lệnh và Tôn Dung ở Tiêu Gia Đại Viện hai ngày trước.....

Lý lão nhân đột nhiên cảm thấy phía trước một mảnh mây tan sương tạnh, rộng mở khai sáng.

Lý lão nhân dùng ánh mắt 'ta đây đã nhìn thấu hồng trần' nhìn Vương Lệnh: "Xin hỏi Vương cố vấn, mấy ngày trước đây ở Tiêu Gia Đại Viện đám sát thủ Ảnh Lưu  mưu đồ bắt cóc Tôn Dung, hay là cũng là……"

"Ân." Vương Lệnh trả lời thực dứt khoát. Người đã biết thực lực thật sự của mình có thể nghĩ đến điểm này cũng hoàn toàn không kỳ quái. Cho nên cũng chẳng có gì hay ho để giấu diếm.

"Vậy xin hỏi ngươi cùng Tôn Dung……"

"Chỉ là bạn cùng lớp."

Vương Lệnh trước sau như một tích chữ như vàng.

Lý lão nhân lập tức trừng lớn hai mắt, lộ ra vẻ mặt không thể tưởng tượng nổi. Vừa không phải tới thỏa mãn đam mê đặc thù, lại vừa không phải tìm mối tình thanh xuân vườn trường oanh liệt…… Đậu má! Hay là Vương cố vấn không thích nữ nhân?

"……" Vương Lệnh hiện tại rất muốn bóp chết cái lão già đang suy nghĩ miên man trước mắt này.

Rốt cuộc là nguyên nhân gì lại khiến đại đội trưởng đội đặc công Thất Tinh tu chân sau khi xuất ngũ hạ mình tới làm bảo vệ trường học.

Đối với vấn đề này, Vương Lệnh rất là tò mò. Với lý lịch của lão Lý thì chưa cần xuất ngũ cũng có thể được đặc cách đề bạt lên làm tư lệnh hậu trường. Loại công việc cả ngày không cần lộ mặt, chỉ cần ở sau lưng chỉ điểm giang sơn này, Vương Lệnh cảm thấy dù sao cũng phù hợp với tính cách của lão.

"Ngươi có ám thương?" Rất nhanh Vương Lệnh cảm thấy được sự bất thường trong cơ thể lão Lý.

Đôi mắt của hắn cho dù không ở trạng thái sử dụng thiên nhãn, vẫn mạnh gấp ngàn lần so với các dụng cụ tiên tiến nhất hiện nay.

Lý lão nhân cười khổ: "Sau khi từ Dị Giới chi Môn trở về tỉnh lại, bởi vì một chút việc nhỏ, làm nội thương tăng lên, thành ra đến giờ cũng không còn được nhanh nhẹn."

"Đã xảy ra cái gì?" Vương Lệnh nhướng mày, theo thói quen truyền âm đáp lời.

"Sau khi tỉnh dậy, ta vội vã muốn đi tìm Vương cố vấn, muốn đích thân cảm ơn ngươi. Lần đầu tiên, còn chưa tới hành lang đã hộ sĩ đến thăm bệnh dùng một chiêu bóng dáng thuật trói lại đưa về."

"……"

"Lần thứ hai, vừa mới đi đến bệnh viện cửa đã bị lão thủ trưởng cấp bắt được. Không nói hai lời liền dùng một bộ Phi Long Tham Vân Thủ, cuối cùng sau một hồi cực lực giãy dụa thiếu chút nữa bị lão thủ trưởng bóp nát trứng thì ta cũng bị bắt về tu dưỡng.”

"……" Mẹ nó, liều mạng đến như vậy a?!

"Lần thứ ba, ta định trốn qua cửa sổ phòng bệnh ngự kiếm rời đi. Nhưng là quên xé xuống phù phong ấn linh lực của bệnh viện thành ra không thể kịp thời vận dụng linh lực. Cứ như vậy ngã xuống từ lầu 30." Lý lão nhân khổ đại cừu thâm thở dài: "Vì vậy đến giờ, nội thương của ta cũng không cách nào bình phục hoàn toàn."

"……" Vương Lệnh nhìn đến ám thương trong đầu Lý lão nhân, cái này thật lúc ấy đã bị Dị Giới chi Môn ảnh hưởng tạo thành vết thương cũ. Tuy rằng đã qua trị liệu, nhưng là không chịu nổi lão Lý ba bảy hai mốt lần lăn lộn như vậy cho nên một chút chất độc vẫn chiếm cứ trong đó. Có thể khỏi hẳn mới là gặp quỷ!

Nghe được Lý lão nhân tự thuật, Vương Lệnh thở dài tiếc nuối thay cho vị đội trưởng đội đặc công. Không nghĩ tới sau khi từ Dị Giới chi Môn trở về, ngay cả não cũng bị trúng độc……

Vương Lệnh cảm thấy với trí thông minh hiện tại của Lý lão đầu, đừng mong gì đến chỉ huy tác chiến, phỏng chừng cũng chỉ có thể ngồi yên chơi đùa.

Vương Lệnh hít sâu một hơi, một luồng hào quang tinh khiết sáng lên trong lòng bàn tay.

3000 đại đạo, Đại Tịnh Hóa Thuật —— có thể tinh lọc hết thảy vật chất tà ác. Giai đoạn sơ cấp của thuật này có tác dụng bài trừ độc tố rất mạnh. Mà giai đoạn cao cấp, thậm chí có thể thanh tẩy một ít tâm ma dục vọng.

Với độ thuần thục hiện tại, Vương Lệnh tin tưởng mình hoàn toàn có thể đem những cái “Móng heo” nơi công cộng, trực tiếp tinh luyện thành phương trượng Thiếu Lâm không vướng bụi trần……

Nhìn thấy linh khí hình thành trong tay Vương Lệnh, Lý lão nhân ngơ ngẩn!

Đây là một loại pháp thuật hắn chưa từng gặp. Ánh sáng phù văn phức tạp cùng linh lực thuần tịnh đủ để chứng minh độ thuần thục của Vương Lệnh đối với loại pháp thuật này.

Ánh mắt của hắn hoàn toàn bị đạo pháp thuật này hấp dẫn, liên tục khen ngợi: "Thật không hổ là Vương cố vấn, vẫn lợi hại như xưa!" Lý lão nhân cảm thấy mấy trăm đạo pháp thuật mình tích lũy mấy năm nay, ở trước mặt Vương Lệnh chỉ như muối bỏ biển!

"Ánh sáng này sẽ chữa khỏi hoàn toàn vết thương của ngươi." Vương Lệnh cũng không nhiều lời, áp lòng bàn tay lên trán Lý lão đầu, ánh sáng ấm áp của pháp thuật thẩm thấu vào trong.

Lý lão nhân liền cảm thấy trên trán có chút lạnh buốt, kéo những độc tố đã bén rễ thâm căn cố đế nhiều năm về một chỗ, từng chút từng chút bị linh quang hoá giải.

Cuối cùng, những chất độc này hoàn toàn bị kéo ra ngoài, Vương Lệnh dùng đầu ngón tay nghiền một cái, liền đem cỗ hắc khí xen lẫn với tinh quang đốt thành tro bụi.

"Sảng khoái!" Lý lão nhân phát ra một tiếng rên rỉ nổi da gà.

Chất độc ngấm ngầm tích tụ suốt ba năm được hóa giải, Lý lão nhân cảm giác mình trẻ ra cả trăm tuổi! Ngay cả thân thể cũng nhẹ nhàng hơn nhiều, điểm rõ ràng nhất là Lý lão nhân phát hiện mình có thể vận hành linh lực một cách nước chảy mây trôi. Tình trạng tắc nghẽn linh lực trước kia hoàn toàn biến mất.

"Vương cố vấn thật là thần thông quảng đại!" Lý lão nhân đối Vương Lệnh càng thêm kính nể. Những năm này Lý lão nhân đã tìm vô số danh y tiên y,  nhưng không ai có thể bức chất độc ngoan cố này ra ngoài. Cho dù là khoa học kỹ thuật hiện đại cùng linh dược tốt đến đâu chăng nữa, cuối cùng vẫn không thể thắng được một đạo pháp thuật kì diệu của Vương Lệnh.

"Ta đã sớm không phải cố vấn, về sau ở trường học, hãy gọi ta là bạn học Vương Lệnh." Vương Lệnh sửa lại.

"Được rồi bạn học Vương Lệnh……" Đại thần nói Lý lão nhân nào dám không nghe, Lý lão nhân đưa mắt chỉ vào thi thể trên mặt đất, hỏi: "vậy thi thể của Từ Ảnh chúng ta xử lý như thế nào đây?"

Vương Lệnh không nói lời nào, chỉ đưa mắt nhìn Lý lão đầu.

Sau khi loại bỏ độc tố trong não, Lý lão đầu tỉnh táo lập tức hiểu được ẩn ý trong mắt Vương Lệnh.

…… Ý tứ này rất rõ ràng, rõ ràng là muốn để lại cho chính mình xử lý.

Bằng không một khi việc Vương Lệnh đánh chết sát thủ Hồng Đoán Ảnh Lưu khi còn là học sinh bị tuồn ra ngoài, phỏng chừng có thể nhận thầu tiêu đề hot nhất trong vài tháng tới. Mà điều này vừa lúc không phù hợp với tính cách khiêm tốn của Vương Lệnh.

Lần này, Vương Lệnh không cũng không cưỡng ép xoá bỏ ký ức của  Lý lão nữa, đây cũng là kết quả sau một hồi cân nhắc kỹ lưỡng của hắn. Kỳ thật có một tấm bia đỡ đạn như vậy ở vườn trường, có lẽ càng có lợi cho việc che giấu thân phận của hắn.

Đến nỗi sự hiểu lầm tuổi tác, Vương Lệnh cảm thấy chi bằng cứ đâm lao phải theo lao như vậy, cũng khá tốt……

Gió nhẹ lướt qua, lỗ tai Vương Lệnh khẽ động, liền nghe thấy tiếng bước chân của người nào đó. Hiện tại vấn đề đã được giải quyết, đã đến lúc hắn nên trở về.

Lâu rồi không có thi triển đại phân thân thuật…… Vương Lệnh cũng không thể đảm bảo phân thân trong lớp sẽ còn duy trì được bao lâu.

Viu một tiếng, bóng dáng của Vương Lệnh lướt qua, chỉ tích tắc đã biến mất trong gió.

Mà nhìn Vương Lệnh đột ngột thuấn di rời đi, Lý lão nhân lại cảm thán chênh lệch cảnh giới giữa hai người một lần nữa. Trong miệng lẩm bẩm nói "Theo không kịp…… Theo không kịp……"

Có một tôn đại thần lợi hại như vậy ở bên cạnh, bất kể đối phương đến ngôi trường này vì cái gì, Lý lão nhân cảm thấy đây là một cơ hội lớn không thể bỏ lỡ…… Nhất định phải tìm cơ hội bái sư a!

Lý lão thở dài, quả nhiên đúng như Vương Lệnh dự đoán, có một đội bảo vệ đang vội vã chạy tới.

Khi đám người nhìn thấy người đang đứng dưới tàng cây âm u, cùng với thi thể trên mặt đất, đều nhịn không được cả kinh: "Là người nào?"

Lý lão nhân chắp ray sau lưng, từ bóng cây bước ra, mang theo dáng vẻ cứng nhắc của một lão cán bộ: "Là ta!"

"Nguyên lai là tổng trưởng đại nhân!"

Mấy cái giáo vệ lập tức đứng thành một hàng, cung kính hành lễ.

"Ân." Lý lão gật gật đầu, bình tĩnh mà chỉ thi thể trên mặt đất: "ta vừa mới xử lý một tên sát thủ Ảnh Lưu, giúp ta thu thi thể đi……"

Giao phó xong, Lý lão đầu không quay đầu lại rời đi.

Mấy gã bảo vệ tiến lên xem xét, đều nhịn không được ngoạ tào một tiếng: cái này chết cũng quá thảm, xương cốt đều vỡ sạch sẽ…… Quả thực là một đống cặn bã hình người!


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net