Chương 3: Thôn Thiên Cáp

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Năm nay là năm 4369 theo lịch tu chân, VR ( công nghệ thực tế ảo) đã có một bước phát triển lớn, được áp dụng vào giảng dạy tại các trường cao đẳng và đại học. Đồng thời, đây cũng là thiết bị giáo dục thiết yếu được chuẩn bị cho những đợt kiểm tra ở các trường Trúc Cơ cấp 3 bình thường. Cảm biến linh lực được tích hợp bên trong có thể truyền dữ liệu sử dụng linh lực trong môi trường ảo cho người dùng một cách hoàn mỹ, sau đó truyền trở về môi trường ảo.

Đương nhiên, nếu là ở các trường trọng điểm, thiết bị này sẽ càng thêm cao cấp. Đó là một loại kỹ thuật kết hợp giữa hình ảnh ba chiều và bùa chú, có thể dịch chuyển tức thời, hoán đổi cảnh tượng, mô phỏng lại hoàn cảnh và cảm giác đau đớn một cách chân thực nhất.

Thế nhưng đối với Vương Lệnh mà nói những thứ này đều chỉ là râu ria.

Bởi vì bất kể kỹ thuật mô phỏng có cao hay thấp, cuối cùng cũng chỉ là mô phỏng môi trường tu luyện của Trúc Cơ kỳ mà thôi.

Cho dù là đứng yên một chỗ và để cho Yêu Vương liên tục đấm vào ngực, Vương Lệnh cũng sẽ không cảm thấy đau đớn chút nào.

Bởi vì thân thể của cậu đã thành thánh khi vừa tròn chín tuổi.

Đối với Vương Lệnh mà nói, điểm cần chú ý duy nhất chính là, nên làm thế nào để ức chế khí tức của mình một cách chính xác nhất. Bằng không từ trường linh lực cường đại do khoảng cách cảnh giới quá lớn sinh ra sẽ trực tiếp quấy nhiễu kính thực tế ảo, khiến cho các thiết bị đều chết máy......

Để có thể tham gia kỳ thi nhập học, mấy ngày nay Vương Lệnh khắc khổ luyện tập tại nhà, đã làm hư tới vài trăm cái.

Lúc này, Tôn Dung đã đeo kính VR, những người còn lại thông qua màn hình trực tiếp, có thể thấy rõ tình huống mà cô phải đối mặt ở bên trong.

Yêu thú ảo mà Tôn Dung phải đối mặt, là một con cóc khổng lồ.

Nguyên mẫu của con cóc này được lấy từ một con Yêu Vương bị đánh bại trong trận thú triều sáu năm trước, "Thôn Thiên Cáp" !

Mà năm đó, người đánh bại Yêu Vương, là một huyền thoại tốt nghiệp từ Lục Thập Môn, Trác Dị!

Đây là tồn tại kinh khủng nhất mà Lục Thập Môn bồi dưỡng được suốt ngàn năm kể từ khi thành lập. Anh ta xuất thân nghèo khó nhưng lại có tư chất trời sinh vô cùng chói mắt. Từ khi còn nhỏ hắn đã được hiệu trưởng Lục Thập Môn chọn trúng, thu làm quan môn đệ tử (đệ tử chân truyền), cũng theo học tại Lục Thập Môn. Đến khi tốt nghiệp, Trác Dị trở thành một cao thủ tuyệt thế Kim Đan hậu kỳ dù chỉ mới 18 tuổi.

Từ đó Trác Dị gia nhập Tổng cục Bách Giáo Tu Chân, đảm nhiệm chức phó cục trưởng, trở thành người quản lý trẻ tuổi nhất trong lịch sử Tổng cục Bách Giáo.

Nhưng khi đó, thanh danh của Trác Dị chỉ lan truyền vẻn vẹn trong một khu vực nhất định. Thời điểm anh ta thực sự trở nên nổi tiếng là màn thể hiện xuất sắc trong trận "Thú triều" sáu năm trước. Trác Dị lúc ấy, dùng một ngón kiếm khí, từ nơi cách xa ngàn dặm đâm chết một con "Thôn Thiên Cáp" từ dị giới chi môn lén lút lẻn vào thành phố.

Sau trận chiến ấy, một lần liền nổi danh, thiên hạ ai ai cũng biết!

Mà từ đó về sau, Lục Thập Môn dứt khoát đem con "Thôn Thiên Cáp" này đưa vào bài thi. Một mặt, là kỷ niệm công lao của Trác Dị, mặt khác, cũng là kêu gọi tất cả các học sinh noi gương theo hắn.

Vì vậy, hầu như tất cả cuộc thi, đều có bóng dáng đầy ma tính của con cóc này. Mà vì thế nó cũng bị những đệ tử đã tốt nghiệp Lục Thập Môn gọi đùa là "Ma cáp".

"Năm nay sau khi hệ thống thăng cấp, nghe nói độ khó của Thôn Thiên Cáp tăng lên không ít."

"Không tồi, năm đó Trác Dị cách không đánh chết Thôn Thiên Cáp, nguyên thần của nó cũng bị Trác Dị thu nạp. Nhưng đáng tiếc chính là, lúc đó thiết bị của trường quá kém, không cách nào đem nguyên thần của nó dung nhập vào hệ thống."

"Hiện tại, thiết bị đã nâng cấp rồi. Nguyên thần của Thôn Thiên Cáp được lấy làm số liệu hạch tâm đưa vào hệ thống, đã được mô phỏng hoàn mỹ."

Một gã giám khảo nhìn qua sinh vật giả thuyết khổng lồ màu xanh trên chiến trường, không khỏi nhíu chặt mày; "Chỉ sợ, dù có là Tôn Dung...... Cũng khó có thể đối phó a.... "

Cho dù giáo viên nhà trường đã chia ra nhiều cấp độ cho Thôn Thiên Cáp, nhưng trước mắt dù sao hệ thống cũng là dùng số liệu của nguyên thần Thôn Thiên Cáp làm chuẩn để mô phỏng ra hoàn cảnh chân thật. Độ khó lớn hơn nhiều so với những năm trước.

Trước mắt cảnh giới thật sự của con Thôn Thiên Cáp này đang dừng lại ở Trúc Cơ trung kỳ. Nhưng nếu từ đầu không thể nhìn ra chỗ hiểm, ra đòn chí mạng, thì thành tích chắc chắn sẽ không được như mong muốn.

Ánh mắt của toàn trường hầu như đều chăm chú dõi theo Tôn Dung, chỉ có một mình Vương Lệnh bình tĩnh nhìn một màn này, còn ngáp dài một cái.

Đối phó với Thôn Thiên Cáp, nếu muốn đánh ra sát thương đủ nhiều, ngoại trừ phải có thực lực Trúc Cơ, còn phải là chân chính thực tài.

Năng lực cảm giác của Vương Lệnh hiện giờ nếu so với dụng cụ khoa học kỹ thuật còn kinh khủng hơn rất nhiều. Ánh mắt của cậu giống như cỗ máy phóng xạ di động, chỉ cần liếc mắt một cái là có thể biết được trình độ xây dựng kinh mạch của mọi người ở đây.

Có tổng cộng 256 nhánh kinh mạch cần được khai phát trong giai đoạn Trúc Cơ kỳ, mà tỷ lệ khai phát kinh mạch của Tôn Dung đã đạt đến 70%. Cho dù không may mắn, không thể ra đòn chí mạng thì số liệu của cô cũng sẽ không quá kém.

Dưới ánh mắt chăm chú của mọi người, Tôn Dung nhìn chằm chằm vào con yêu thú khổng lồ trước mặt, hít sâu một hơi, sau đó nắm chặt nắm đấm, mãnh liệt lao lên phía trước, gần như tạo ra hiệu ứng bộc phát, đùng một tiếng, một đòn trúng giữa bụng Thôn Thiên Cáp!

Đây chính là chỗ hiểm của Thôn Thiên Cáp, gần như giống y hệt vị trí mà Trác Dị cách không giết chết năm đó.

"Hô! --"

Sau một quyền đánh ra, nắm tay của Tôn Dung còn có mấy làn khói xanh bốc lên.

Đây minh chứng tốt nhất cho lực ma sát to lớn giữa nắm đấm và không khí khi ra quyền, từ đó có thể thấy được một đòn kia Tôn Dung đã dùng hết toàn lực.

Rất nhanh, trong môi trường ảo, một chữ cái tiếng Anh to lớn xuất hiện trên không trung-"S"

"Bạn Tôn Dung thực sự có thể đánh ra một đòn điểm S!"

Giữa sân, có người ngạc nhiên kêu lên.

Mà cảnh tượng này cũng khiến ba vị giám khảo đang ngồi bên cạnh xấu hổ không thôi.

Xem ra lúc trước bọn họ lo lắng cho Tôn Dung toàn bộ đều là lo thừa.

Chỉ dùng một đấm liền đạt điểm S?

Đúng là người thừa kế tương lai của tập đoàn Hoa Quả Thủy Liêm a..., kiểm tra nhập học thôi mà cũng mạnh như cắn thuốc!

Sau khi hệ thống thăng cấp, căn cứ vào phản hồi của số liệu, xác suất có thể đánh được cấp S chỉ là 1%, xác suất đạt cấp A là 5%, xác suất đạt cấp B là 10%, mà còn dư lại thì chia đều cho C, D, F. Về phần cấp SS, cùng với SSS, tỷ lệ đã nhỏ đến mức gần như không đáng kể.

Nhóm giám khảo ghi chép lại số liệu của Tôn Dung, sau đó mắt nhìn danh sách, hướng xuống dưới hô: "Người thứ hai, học sinh Vương Lệnh. Mời em lên trước tiếp nhận kiểm tra."

Vương Lệnh ngẩng đầu chán chường, không ngờ lại tới lượt mình nhanh như vậy.

Trực tiếp phớt lờ nụ cười của Tôn Dung đang hướng về mình, Vương Lệnh cẩn thận đeo kính VR lên. Cậu hạn chế linh lực về mức thấp nhất, để phòng ngừa mình vừa đeo kính lên đã khiến cho nó phát nổ.

May thay...... Nhờ kinh nghiệm tích lũy được từ những ngày làm hỏng mấy trăm cỗ máy móc, cửa ải này của Vương Lệnh coi như an toàn.

Nhưng mà, trước mắt, rắc rối thật sự cũng không chỉ có nhiêu đó.

Nhìn chằm chằm vào con cóc màu xanh lá thật lớn trước mặt. Nói thực ra, Vương Lệnh có chút ngạc nhiên.

Bởi vì sáu năm trước, truyền thuyết về con Thôn Thiên Cáp bị Trác Dị cách không giết chết này thật ra là bị Vương Lệnh tiện tay tiêu diệt khi đi ngang qua quầy bán đồ ăn vặt.

Năm đó, Vương Lệnh mới mười tuổi......


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net