Chương 4: Khí thế bá vương có một không hai

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trận thú triều sáu năm trước lẽ ra phải là trận đại nạn nghiêm trọng nhất từ khi nước Hoa Tu được thành lập đến nay.

Do không thể kiểm soát chính xác lượng linh lực được thải ra nên linh lực ô nhiễm đã phá hủy toàn bộ cấu trúc không gian, làm rách vách tường không gian, cho nên cánh cổng liên thông đến thế giới yêu thú, Dị Giới chi Môn, nhân cơ hội đó xuất hiện.

Năm đó thú triều thế tới rào rạt, nền kinh tế của nước Hoa Tu bốc hơi chừng gần chục tỷ chỉ trong một đêm.

Nhưng điều mọi người không ngờ tới là trận thú triều kia tới nhanh, đi cũng nhanh. Chỉ trong vài ngày ngắn ngủi, xuất hiện mấy vị anh hùng tu chân được xướng tên trên bảng danh dự hàng năm của nước Hoa Tu.

Mà người cách không đánh chết yêu thú cấp 5 Thôn Thiên Cáp, Trác Dị, chính là một trong số đó.

Trừ anh ta ra, trên bảng danh dự này còn chín người nữa, thế nhưng Vương Lệnh đã không nhớ tên.

Vương Lệnh nhớ rõ hôm đó là một ngày khắp nơi tràn ngập ánh nắng, bầu trời xanh thẳm bao la không có một bóng mây.

Cậu đi bộ một mình trên con đường lớn ở thủ đô Tinh Vũ nước Hoa Tu......

Nhà cậu là một căn biệt thự nhỏ ở vùng ngoại ô, cách thành Tinh Vũ ước chừng ba vạn dặm, miễn cưỡng coi như kế bên thủ đô. Tuy rằng khoảng cách rất xa, thế nhưng Vương Lệnh dùng tốc độ cao nhất chạy đến Tinh Vũ thành cũng chỉ mất năm phút mà thôi.

Còn về mục đích đi vạn dặm đến Tinh Vũ thành của cậu cũng chỉ vì mua một gói mì giòn phiên bản giới hạn.

Vương Lệnh nhớ rõ, hôm đó là ngày cửa hàng mì giòn Gấu Mèo Nhỏ phát hành thẻ sưu tập số lượng có hạn, loại thẻ này chỉ được bán ở Tinh Vũ Thành. Nếu bốc trúng thẻ Gấu Mèo lấp lánh, liền có thể dùng thẻ lấp lánh ăn mì giòn miễn phí hai trăm năm.

Đối với Vương Lệnh mà nói đây là một sự hấp dẫn cực kỳ to lớn....

Trong lòng của Vương Lệnh, địa vị của mì giòn luôn rất cao. có thời điểm còn cao hơn cả tiên cụ vô giá trên thị trường.

Bởi vì tiên cụ dù có đắt đỏ, quý hiếm đến đâu chăng nữa, ở trong tay Vương Lệnh cũng không sống quá năm phút liền bị bóp nát.

...... Nhưng mì giòn lại không như vậy.

Cho dù bóp nát bạn vẫn có thể ăn thoả thích, thoả mãn được cơn thèm ăn uống của mình!

Từ nhỏ Vương Lệnh đã cảm thấy rất nên ban thưởng cho người phát minh ra mì giòn.

Ngay khi cậu đang hấp tấp chạy đến tiệm mì giòn Gấu Mèo Nhỏ đã mở bán hơn tám trăm năm, trên bầu trời đột nhiên "Ầm" một tiếng, cánh cổng Dị Giới chi Môn phá vỡ hư không, mở ra mà không hề có dấu hiệu báo trước.

Khoảnh khắc này, Vương Lệnh cảm thấy chính mình đời đời kiếp kiếp đều không thể quên được.

Rung động mạnh mẽ, cùng với sóng hấp dẫn mà mắt thường không thể thấy được trực tiếp phá vỡ khoảng không ngay phía trên cửa hàng, trong nháy mắt san bằng cửa tiệm to lớn.

Vương Lệnh đã hoàn toàn không nhớ rõ cảm xúc của mình ngay lúc đó.

Cậu chỉ nhớ, lúc ấy mình vô cùng tức giận, nóng lòng muốn tìm nơi nào đó để xả ra!

Vì thế sau một khắc, một con vật khổng lồ từ trên trời rơi xuống......

Thân hình khổng lồ màu xanh biếc mang theo sự sắc bén không ai bì nổi đáp xuống ngay trước mặt Vương Lệnh. Con ngươi của nó to như cái la bàn, lập loè ánh sáng quỷ dị -- đây là một con cóc xanh khổng lồ.

Đại khái đây cũng là con yêu thú lớn nhất Vương Lệnh gặp qua từ khi sinh ra tới giờ.

Trong khoảnh khắc thân thể cao tới 30m rơi xuống mặt đất, bán kính năm mươi dặm (*) xung quanh dâng lên khói bụi mịt mù.

(*): 1 dặm = 1,6km

Nhưng thật không may, con Thôn Thiên Cáp này không được may mắn, nó gặp phải Vương Lệnh.

Quỷ mới biết rốt cuộc nó đã trải qua cái gì?

Thôn Thiên Cáp thậm chí còn chưa kịp kêu một tiếng hoàn chỉnh, đã bị Vương Lệnh một quyền đấm thủng bụng......

Mãi đến khi ngã trên mặt đất, hồn lìa khỏi xác, Thôn Thiên Cáp thông qua nguyên thần mới thấy được người một quyền giết chết mình.

...... Một thằng nhóc mới có mười tuổi?

Giây phút đó, trong lòng Thôn Thiên Cáp dường như có một vạn chữ đờ mờ chạy nhanh qua.

Đậu má, tinh cầu này bị cái gì vậy???

Thôn Thiên Cáp dùng chút linh lực cuối cùng của mình cảnh báo cho nhóm yêu thú ở Dị Giới chi Môn, nhắc nhở chúng nó đừng tiếp tục tiếp cận nơi này.

Cho nên, thảm hoạ thú triều 6 năm trước có thể rút lui nhanh chóng như vậy có mối quan hệ không thể tách rời với Vương Lệnh.

Còn về việc vì sao phần thưởng và công lao tiêu diệt Thôn Thiên Cáp lại thuốc về Trác Dị......Vương Lệnh liền không biết. Cậu chỉ nhớ, vì cửa tiệm mì giòn yêu thích biến mất mà bản thân đã buồn rầu thật lâu.

......

Lúc này đây, một lần nữa đứng trước "Thôn Thiên Cáp" đã bị hệ thống điều chỉnh thu nhỏ, Vương Lệnh vẫn cảm thấy trăm mối cảm xúc ngổn ngang như cũ.

Cậu có thể đoán được Lục Thập Môn nhất định sẽ mượn chuyện Trác Dị đánh chết Thôn Thiên Cáp để khoác lác một phen. Nhưng ngàn tính vạn tính cũng không tính đến, nguyên thần của Thôn Thiên Cáp cũng bị Lục Thập Môn thu về, hơn nữa còn đưa vào kho số liệu của hệ thống, để mô phỏng càng thêm chân thật.

Đây rõ ràng là khí tức của kẻ dùng một đấm đánh chết mình! Cho dù Thôn Thiên Cáp đã lưu lạc đến tình trạng này, cũng tuyệt đối không quên.

Dù đã qua 6 năm, nhưng khi nhìn thấy Vương Lệnh lần nữa, Thôn Thiên Cáp liếc mắt một cái liền nhận ra.

Hơn nữa, khoảnh khắc con cóc nhìn thấy Vương Lệnh, nó lập tức hoá đá...... Không có bất cứ một con yêu thú nào muốn bị loại người yêu nghiệt này đánh hai lần liên tiếp...... Có trời mới biết một quyền của thằng nhóc này có đánh tan luôn nguyên thần còn sót lại của mình không?

Lại một lần nữa đối mặt với Thôn Thiên Cáp, thành thật mà nói, Vương Lệnh hoàn toàn không biết nên ra tay như thế nào.

Trong lúc Vương Lệnh còn đang do dự, Thôn Thiên Cáp nhanh chân giành trước một bước, rầm một tiếng ngã chổng vó trên mặt đất.

Sau đó, liền không có sau đó.

Vương Lệnh: "......"

Thôn Thiên Cáp bốn chân chổng lên trời, cố gắng trợn mắt trắng.

Sau đó hệ thống rất nhanh đã đưa ra đánh giá -- "SSS"!!

-- toàn trường kinh hô!

"Đậu má!!! Đây là tình huống gì? Bạn Vương Lệnh còn chưa có đánh a?"

"Chẳng lẽ là lỗi hệ thống?" Một thầy giám thị xem đến mức há hốc miệng.

"Hẳn là không có khả năng này...... Mới hôm qua các thiết bị đều đã được kiểm tra qua, tuyệt đối sẽ không có bất cứ vấn đề gì."

"Ta đã biết!"

Một vị giám khảo khác lớn tiếng hô: "Chẳng lẽ...... Đây là ánh mắt giết người trong truyền thuyết?"

Vương Lệnh: "......"

Thôn Thiên Cáp: "......"

"Cũng chỉ có thể là khả năng này."

Một vị giám khảo khác trịnh trọng phân tích: "Trong truyền thuyết, quả thật có một số thiên phú đặc thù như vậy. Thông qua ánh mắt có thể dùng khí tức khiến yêu thú bất tỉnh...... Cũng chính là thứ được nhắc tới trong Bách Khoa Toàn Thư tu chân......"

"Khí khí...... Khí Thế Bá Vương ?"

Lúc này ba vị giám khảo đều hít một hơi thật sâu, kích động đến mức nước mắt rơi như mưa.

Đúng rồi! Nhất định là như vậy!

Chỉ có cách này mới có thể giải thích vì sao Vương Lệnh liếc mắt một cái liền khiến cho con cóc này hôn mê.

Trong khi Vương Lệnh còn đang ngơ ngác, một vị giám khảo đã tiến đến nắm chặt tay hắn: "Vương Lệnh! Em chính là ngôi sao hy vọng trong tương lai của Lục Thập Môn chúng ta a"

"......"

"Căn cứ theo quy định, bạn Vương sẽ trực tiếp được phân vào lớp Tinh Anh của Lục Thập Môn!"

"......"

"Chúng ta hãy cho bạn Vương Lệnh một tràng vỗ tay. Mong em trong thời gian học tập tại Lục Thập Môn sẽ làm được nhiều hành động vĩ đại hơn nữa."

"......"

......

Mặt trời chiều ngả về tây, ánh hoàng hôn đỏ rực khiến bóng người kéo ra thật dài, Vương Lệnh đang một mình cô độc trên đường về nhà.

Hắn liếc nhìn giấy chứng nhận nhập học mà chủ nhiệm giáo dục của Lục Thập Môn tự tay phát cho lớp Tinh Anh.

Giờ phút này, trong lòng Vương Lệnh có một câu, không biết có nên nói hay không.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net