Chương 6: Ngày khai giảng đầu tiên

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hôm nay là ngày khai giảng đầu tiên của Lục Thập Môn.

À không, nói đúng ra thì hôm nay là ngày khai giảng thống nhất của tất cả các trường Trúc Cơ trên cả nước.

Nước Hoa Tu vẫn luôn có phương châm giáo dục là "không có quy củ ắt sẽ loạn", văn hoá tích lũy mấy ngàn năm cũng không phải để trang trí. Quy định thời gian đến trường, thời gian lên lớp, thời gian nghỉ trưa, sau đó là thời gian tan học, mặc đồng phục...... Những điều này đã sớm được lưu lại trên sách sử nội quy trường học, mấy trăm năm nay vẫn được truyền lại một cách hoàn hảo.

Mà đồng phục cũng đã được giao đến tận nhà bằng dịch vụ giao hàng không gian vào tối qua trong lúc Vương Lệnh đang ăn mì giòn.

Bộ đồng phục thể dục xanh trắng đan xen, ở mặt lưng còn cố tình in một chữ "Tinh" to bự, đại diện cho lớp Tinh Anh......

Tuy rằng đã sớm chuẩn bị tốt tâm lý, nhưng kiểu dáng đồng phục này vẫn làm Vương Lệnh nhịn không được hít hà một hơi.

Đạo lý cậu đều hiểu.

Kết tinh văn hoá mấy ngàn năm, phát huy sức mạnh văn hoá dân tộc gì đó cũng bình thường...... Nhưng là, cmn gu thẩm mỹ có thể tiến bộ hơn một chút được không!? Chữ "Tinh" ở mặt sau của đồng phục là cái quỷ gì? Đặc quyền của lớp Tinh Anh à?

Vương Lệnh nhìn ngang nhìn dọc, đều cảm thấy linh cảm của bộ đồng phục này chắc chắn được sao chép từ cách ăn mặc của tử tù ba ngàn năm trước, bọn họ cũng thường mặc quần áo in chữ "Tử" ở sau lưng.

Chỗ cải tiến cũng không phải không có, tất cả túi trên bộ đồng phục đều là không gian trữ vật, sức chứa lớn đến mức dùng không hết. Thực hiện hoàn hảo phương châm giảm tải của Tổng cục Giáo dục nước Hoa Tu.

Nhưng rõ ràng những thứ này đều là râu ria.

Đối với Vương Lệnh mà nói, làm sao để vượt qua cái ngày chết tiệt này mới là điều quan trọng nhất.

Khoảng cách từ căn biệt thự nhỏ ở ngoại ô của Vương gia đến Lục Thâp Môn ước chừng một nghìn dặm. Vương Lệnh dường như hoá thành một cơn gió, băng qua đường ruộng ở nông thôn, chạy như điên tới cổng trường trong chưa đầy hai phút.

Dù sao khi còn nhỏ từng đi ba vạn dặm để mua mì giòn, quãng đường một vạn dặm này đối với Vương Lệnh mà nói thật quá nhẹ nhàng, mặt không đỏ, thở không gấp.

Hôm nay là ngày khai giảng đầu tiên, Thi chủ nhiệm và mấy vị lãnh đạo đích thân ra tận cửa chào đón học sinh mới.

Trùng hợp là Vương Lệnh vừa chạy đến chỗ ngoặt, từ thật xa đã nghe thấy tiếng mọi người nói chuyện.

"Nghe nói ngày hôm qua có học sinh mới kiểm tra được SSS?"

"Đúng vậy, hiệu trưởng Trần, học sinh này tên Vương Lệnh, trước mắt đã phân vào lớp tinh anh."

"Thì ra là thế...... Xem ra bạn học này mai sau nhất định sẽ có nhiều không gian để phát triển. Vương Lệnh này là nam hay nữ?" Trần hiệu trưởng hỏi.

"Là nam."

Gương mặt hiệu trưởng Trần lộ ra vẻ đáng tiếc: "Ai, hiện tại các nam sinh ngộ tính đều rất cao. Nếu bạn học Vương Lệnh là nữ, ta không ngại gọi hắn vào văn phòng tự mình dạy bảo."

Các lãnh đạo phía sau lấy Thi chủ nhiệm làm đầu đều lộ ra vẻ mặt thổn thức tiếc nuối.

Vương Lệnh: "......"

Chỉnh đốn lại đồng phục, Vương Lệnh vẻ mặt bình tĩnh bước vào cổng trường, khom lưng, cúi chào, không có bất kỳ ai nhận ra cậu. Nguyên nhân rất đơn giản, trên đường chạy như điên đến Lục Thập Môn, cậu đã thi triển Đại Dịch Hình Thuật, một phép thuật trong ba ngàn đại đạo.

Cái này cùng thuật dịch dung bình thường khác nhau rất nhiều. Thuật này thần thông đến mức có thể hoàn toàn thay đổi hình dạng, thay đổi vân tay, thậm chí là cấu trúc DNA, cho dù dùng các thiết bị khoa học tân tiến hơn nữa cũng không cách nào nhận ra.

Ngược lại, thuật dịch dung dựa theo phương pháp hoá trang cổ xưa, bất kỳ thiết bị giám sát nào trên đường đều có thể dò ra và báo nguy ngay lập tức.

Cứ như vậy, Vương Lệnh thành công tránh khỏi ánh mắt của mấy vị lãnh đạo, thuận lợi nhập học...... Tuy rằng quá trình có vẻ gian khổ, nhưng Vương Lệnh cảm thấy hết thảy đều đáng giá.

Những tiếng hoan hô cùng vỗ tay với Vương Lệnh mà nói đều là dư thừa.

Từ nhỏ đến lớn, điều Vương Lệnh mong đợi nhất, chính là có một nơi yên tĩnh có thể giúp cậu tĩnh tâm học tập, nhưng tiếc là nguyện vọng đó chưa bao giờ thành hiện thực.

Có người nói, thượng đế đóng cánh cửa này lại thì nhất định sẽ mở một cánh cửa khác cho chúng ta.

Mà tình huống của Vương Lệnh lại càng thêm chua xót. Thượng đế không chỉ mở cả cửa chính lẫn cửa sổ cho cậu, mà bên ngoài cửa sổ còn tạo ra một trận bão cát mịt mù......

......

......

Lớp mười ba nằm ở tầng một lầu dạy học Lục Thập Môn.

Xét về vị trí địa lý, cửa trước phòng học bước ra là WC nữ, từ cửa sau đi ra là WC nam, đồng thời cũng là lớp gần nhà ăn nhất trường. Mỗi buổi trưa lúc phát cơm, có thể nhìn thấy một đám học sinh tinh anh giơ cao khay đồ ăn, lướt nhanh qua chiến trường, chắc chắn là một cảnh tượng vô cùng tráng lệ.

Chương trình học trong trường bây giờ không còn ít như trước, giờ dạy học nhiều lên, hơn nữa nghiêm khắc kết hợp với xu thế của thời đại tu chân hiện giờ. Chưa nói đến huấn luyện năng lực thể chất, cái gì vẽ bùa, chế linh thủy, khống chế lửa luyện đan...... Chỉ những chương trình học cơ bản này đã chiếm gần hết thời gian của Vương Lệnh.

Giai đoạn đầu tiên là quá trình đặt nền móng quan trọng. Tuy rằng mấy thứ này, Vương Lệnh từ lúc còn trong bụng mẹ đã vô sự tự thông. Thế nhưng vẫn phải giả vờ không biết, lên lớp ngoan ngoãn nghe giảng sau đó dùng hết toàn lực để thi được thành tích trung bình.

Mỗi khi Vương Lệnh nhớ tới những chuyện chết tiệt này đều cảm thấy nhức hết cả trứng.

Giao tiếp vẫn luôn là điểm yếu của Vương Lệnh. Lục Thập Môn tổng cộng chia làm hai lớp tinh anh, lớp của Vương Lệnh có mười lăm học sinh.

Trải qua một buổi sáng bầu chọn ban cán sự lớp, Vương Lệnh chỉ nhớ được tên của vài người.

Đứng mũi chịu sào, chính là lớp trưởng Tôn Dung, người có được toàn bộ phiếu bầu của cả lớp. Tiểu thư của tập đoàn Hoa Quả Thủy Liêm, Trúc Cơ hậu kỳ, hay tự xưng là mỹ thiếu nữ tiêu chuẩn của thời nay, xinh đẹp khéo léo, tự nhiên hào phóng là hình ảnh mà Tôn Dung cố gắng xây dựng. Nhìn thì hoàn mỹ không chút khuyết điểm, nhưng diễn biến tâm lý của cô nàng đủ để viết ra một vở kịch drama mẹ chồng nàng dâu, luân lý gia đình kịch tính mà 5000 năm nay nước Hoa Tu chưa ai viết được.

Thứ hai, ủy viên thể dục Trần Siêu. Trúc Cơ hậu kỳ đỉnh, là một trong những thiếu niên có nhiều hy vọng tấn thăng Kim Đan kỳ nhất, xuất thân gia đình truyền thống võ đạo, đồng thời cũng là người anh em đam mê tập thể hình. Đại khái đây là người tràn đầy tinh lực nhất khoá, luôn có thể nhiệt huyết dâng trào mà chẳng cần lý do, thật khiến cho người khác cảm động.

Thứ ba, đại diện đạo đức Quách Hào. Trúc Cơ hậu kỳ, tổ tiên hắn kinh doanh một cửa hàng thú cưng, đến đời ông cố của Quách Hào bắt đầu phát triển thành bán linh thú. Thường xuyên mang theo một con vẹt tên "Nhị Đản" (đồ ngốc) phối hợp tung hứng, khi thì châm biếm thời sự, khi thì yêu nước thương dân, được xưng là ông hoàng hóng chuyện của các lớp. Được mọi người tặng cho biệt danh -- Nhị Đản đại sư.

Thứ tư, cũng là người khiến Vương Lệnh đề phòng nhất, Lý Huyền Tĩnh. Tên nghe giống con gái nhưng thật ra lại là một thiếu niên thân cao mét chín. Người cũng như tên, ít nói, có lẽ là người có sự tồn tại mờ nhạt nhất trong lớp. Thế nhưng mấu chốt chính là Vương Lệnh phát hiện "Tha Tâm Thông" (thuật đọc tâm) của mình không hề có tác dụng với người này. Cậu hoàn toàn không thể đọc suy nghĩ của tên này.

Trường hợp này rất ít khi xảy ra, chỉ có hai loại tình huống có thể tránh bị Vương Lệnh đọc tâm. Thứ nhất là trên người phải có pháp khí cường đại, chặn được linh lực của Vương Lệnh; Hai là, người này phải cực kỳ đơn thuần, không hề có chút tâm cơ nào.

Bất luận thế nào, trong mắt Vương Lệnh, Lý Huyền Tĩnh đều giống như một quả bom hẹn giờ lúc nào cũng có thể phát nổ, vô cùng bất lợi cho việc che giấu tung tích của mình.

Nói tóm lại, bốn người này, đều là đối tượng Vương Lệnh quyết định sẽ đề phòng nghiêm ngặt.

Đến giờ tan học, trong lớp truyền ra từng trận cười giỡn ầm ĩ, Vương Lệnh liếc nhìn cảnh tượng ồn ào xung quanh, nhịn không được thở dài trong lòng. Muốn che giấu tung tích trong hoàn cảnh nước sôi lửa bỏng này, thật sự là quá cmn không dễ dàng.

Nhìn thời gian, Vương Lệnh từ túi áo đồng phục lấy ra quyển《 một phù một triện 》đặt lên bàn.

Chuông vào học cũng vừa vặn reo lên.

Mà không đến một phần vạn giây sau khi tiếng chuông vang lên, một người phụ nữ trung niên mang mắt kính gọng vàng, tóc buộc đuôi ngựa, hùng hổ bước vào, đi lên bục giảng, để tập danh sách trong tay xuống bàn 'bang' một tiếng: "Ta còn ở văn phòng đã nghe được tiếng các ngươi khắp hành lang! Các ngươi là học sinh lớp tinh anh, ồn ào nhốn nháo còn ra thể thống gì?"

Nữ giáo viên trung niên này tên là Phan Thắng Thông, giáo viên chủ nhiệm lớp 13 - tinh anh, đồng thời cũng là đối tượng thứ năm mà Vương Lệnh thêm vào danh sách đề phòng..............


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net