Chương 7: Phan lão sư thần kỳ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thành tích huy hoàng của Phan Thắng Thông, Phan lão sư, Vương Lệnh đã được nghe qua. Bà là giáo viên đã về hưu được mời quay lại Lục Thập Môn, đã bồi dưỡng được rất nhiều học sinh vô cùng có tiềm năng tiến vào Kim Đan kỳ. Nhưng đáng tiếc dù chỉ còn kém một chút xíu nữa, nhưng đến tận lúc tốt nghiệp những học sinh này cũng chưa thể tấn thăng Kim Đan như mong muốn.

Cái này tuyệt đối không phải lỗi của Phan lão sư

Đó gọi là sư phụ dẫn vào cửa, tu hành dựa cá nhân. Tu tiên mà không tự thân nỗ lực, thì người làm sư phụ cũng chỉ có thể buồn bực mà thôi.

Tuy rằng có vô số trường hợp thất bại, nhưng Phan Thắng Thông lão sư lại tóm được một cọng rơm cuối cùng ngay khi sắp sửa về hưu -- nhân vật truyền kỳ của Lục Thập Môn, Trác Dị.

Không sai, người năm đó tốt nghiệp Lục Thập Môn, về sau lại nổi danh nhờ việc đánh chết Thôn Thiên Cáp, Trác Dị, cũng từng là học sinh của Phan lão sư.

Chỉ dựa vào điểm này, cô Phan thành công có được sự tin tưởng từ các lãnh đạo trường, do đó trở thành vị giáo viên đầu tiên đã về hưu nhưng vẫn được mời quay lại giảng dạy, tuy cảnh giới thấp nhất nhưng lại được hưởng thụ những quyền lợi cao cấp trong lịch sử Lục Thập Môn......

Rốt cuộc thì chuyện này có ẩn tình gì đằng sau hay không, Vương Lệnh cũng lười tìm hiểu.

Cậu chỉ hy vọng cô Phan này là một người khôn khéo, không cần suốt ngày gây phiền toái cho mình. Dù sao thì mình cũng đang rất nỗ lực để trở thành người vô hình trong lớp a!

Cô giáo Phan cũng giống như các giáo viên chủ nhiệm khác, đều có một đôi mắt và đôi tai tinh tường.

Ví dụ như, đang ở trong văn phòng nhưng lại nghe thấy được âm thanh ầm ĩ trong lớp;

Lại ví dụ như dù tình cờ đi ngang qua hành lang, bà cũng có thể bắt gặp lớp kế bên đang chăm chỉ học tập, còn lớp mình thì hỏng bét.

Cho nên, Phan Thắng Thông rất tức giận, vừa vào cửa liền bang một tiếng ném danh sách lên bàn, bày tỏ sự bất mãn của mình: "Tôi đã giảng dạy ở Lục Thâp Môn tám mươi năm, dạy qua mười khoá Tinh Anh, các cô cậu là khoá thứ mười! Nhưng chưa có khoá nào kém cỏi như khoá này!"

Những lời này làm tất cả mọi người đều sửng sốt, luôn cảm thấy quen tai giống như đã được nghe ở đâu đó.

Nhưng với tư cách là nữ giáo viên khó tính nhất trong lịch sử Lục Thập Môn, không ai có can đảm ngay ngày đầu nhập học đã tìm nàng để thử vận xui. Đương nhiên, Tôn Dung lại dám. Chẳng qua cô Phan cũng không phải người ngu, đang yên đang lành không chọc đến Tôn Dung làm gì.

Những học sinh còn lại, bà đều không quen biết. Thế là dưới tình huống này, bà nhanh chóng tìm được một người có thể giết gà doạ khỉ, thể hiện uy quyền của giáo viên chủ nhiệm.

"Vương Lệnh là bạn học nào?"

Vương Lệnh ngẩn ra, ánh mắt của cả lớp cũng theo đó đồng loạt đổ dồn về phía mình.

Cô giáo Phan: "Chính là em, giọng nói mà tôi nghe được ở hành lang chính là của em!"

Vương Lệnh: "......"

"Dù các cô cậu vào được lớp này bằng vận may hay thực lực, nếu đã là học sinh lớp của tôi, tôi hy vọng học sinh lớp Tinh Anh này phải lấy đó làm gương! Không được đi trễ về sớm, không được lớn tiếng ồn ào! Nếu cứ cố tình chống đối thì tôi chỉ có thể mời phụ huynh!"

Những việc này đều đã xảy ra quá thường xuyên. Là một người ít nói, cảm giác tồn tại thấp nhất lớp, từ nhỏ tới lớn năm nào Vương Lệnh cũng trải qua chuyện nằm không cũng trúng đạn này. (Tội vãi 😂)

Vương Lệnh nhớ lần nghiêm trọng nhất là lần ở lớp dự bị luyện khí, trong lúc nóng giận cậu đã điều động một viên thiên thạch nện thẳng xuống sân tập, trường học vì thế đã cho nghỉ ba ngày......

Cũng may, hiện tại Vương Lệnh đã học được cách khống chế cảm xúc.

Bằng không nếu thật sự phát điên lên, ngay cả cậu cũng thấy sợ hãi.

......

Cô Phan đảm nhiệm dạy môn phù triện (bùa chú), ngoại trừ một số điều cơ bản trong việc chế tác phù ra, đa phần còn lại đều là nội dung nâng cao của lớp tinh anh.

Chu sa, hoàng phù (giấy vàng để vẽ bùa), linh thủy, bút lông -- bốn nguyên liệu cơ bản quan trọng nhất trong chế phù.

Đối lớp tinh anh mà nói, nội dung cơ bản trong chương trình học đều chiếm tỉ lệ rất nhỏ, hầu như tất cả đều có tiết tấu rất nhanh. Đây chẳng qua mới chỉ là buổi đầu tiên, cô Phan đã đặt cả bốn nguyên liệu cơ bản lên bàn, mở giáo án: "Tôi không biết các em đã vẽ phù bao giờ chưa, nhưng trong tiết ta dạy, tất cả sẽ bắt đầu lại từ đầu. Hiện tại tôi sẽ dạy các em vẽ Dẫn Linh Phù."

Dẫn Linh Phù, nhìn tên đoán nghĩa, đây là một loại phù dùng để triệu hoán u linh (linh hồn), thuộc về hệ triệu hoán.

So sánh với các loại phù thuộc hệ sát thương, hệ phòng ngự, hệ công năng hay hệ phong ấn, Dẫn Linh Phù tuy rằng nghe tên rất ghê gớm nhưng thực ra lại là phù dễ chế tác nhất. Cho dù mới học thì xác suất thành công cũng tương đối cao.

Nói xong, cô Phan hoà lẫn chu sa cùng linh thủy, mở hoàng phù, nhấc bút lông lên.

"Hiện tại tôi sẽ dạy các em vẽ Dẫn Linh Phù."

Mọi người không chớp mắt chăm chú dõi theo cô Phan, chỉ thấy cô khéo léo cầm bút vẽ nguệch ngoạc lên tấm giấy vàng, đến khi đầy một trang đủ chuẩn chữ gà bới liền hoàn thành. Việc còn lại chính là tập hợp linh lực, sau đó ném Dẫn Linh Phù lên trời......

Đây chính là thời khắc chứng kiến kỳ tích.

Chỉ thấy Dẫn Linh Phù vốn đang lơ lửng trên không, trong chớp mắt đột nhiên sáng bừng lên.

Tất cả mọi người liền thấy một hình dáng trong suốt xuất hiện lơ lửng.

Đây chính là u linh.

Phan Thắng Thông chỉ vào thứ màu xám xanh này, nói: "Tôi đã khống chế linh lực phát ra, hiện tại thứ mà các em đang thấy chỉ là loại u linh yếu nhất trong số các phù linh, không hề có tính sát thương. Những người mới học thường sẽ không thể khống chế linh lực, mà triệu hồi hung linh cao cấp. Nhưng các em cũng không cần lo lắng, nếu có tình huống ngoài ý muốn xảy ra, tôi sẽ tự mình ra tay. Nhưng nếu đã dạy các em triệu hồi phù linh, vậy tôi cũng giải thích ngắn gọn cho các em cách giải trừ."

Cô Phan một bên giảng, một bên đưa tay sờ vào chén nước chu sa, nhúng ngón trỏ vào một chút, sau đó nhanh chóng ấn ngón tay có dính chu sa vào giữa trán của phù linh.

Chỉ thấy nó hét lên nột tiếng thảm thiết, trong nháy mắt bị xé thành hai nửa, sau đó hóa thành một làn khói tan biến vào không khí.

"Giữa lông mày thường là nhược điểm trí mạng của phù linh. Dùng nước chu sa kết hợp với linh lực, người tu chân liền có thể trừ linh một cách nhẹ nhàng. Còn lại những cách rải muối, rải nước tiểu, rải máu...... mà mọi người đồn đại tuyệt đối không đang tin."

Phan Thắng Thông phất tay một cái, ánh sáng tràn ngập, trên bàn mỗi người liền xuất hiện bốn loại nguyên liệu cơ bản: "Hiện tại các em có thể dựa theo các bước tôi vừa làm để thực hành."

Sau đó, liền không có sau đó.

Cả phòng học đều trở nên nhộn nhịp, u linh triệu hồi ra đủ mọi hình dáng.

U linh mà Tôn Dung triệu hồi được, là một nữ sinh của Lục Thập Môn chết vì trượt chân ngã xuống từ sân thượng, nghiêm túc mà nói thì nữ quỷ này là học tỷ của bọn họ.

Trần Siêu thì triệu hồi ra đao phủ thời cổ đại, trên đầu đao phủ còn cắm chín thanh đao. Nguyên nhân chết là khi người nhà của tử tù cướp pháp trường, hắn bị chém chết trong loạn đao.

Nhị Đản đại sư Quách Hào triệu hồi ra một con chó, nhưng toàn thân không có thịt, chỉ còn một bộ xương. Những người yêu chó trong lớp đều ồn ào lên án.

Có người từng nói, người nào nội tâm càng thuần khiết càng dễ đụng phải những thứ dơ bẩn. Mà thứ Lý Huyền Tĩnh triệu hồi ra lại ứng với điều này.

Đó là một con phù linh đã hoàn toàn tiến hoá thành lệ quỷ, mắt xanh tròng đỏ, một con mắt còn rơi ra ngoài, oán khí thập phần cường đại.

Nhưng cô Phan cũng không hổ danh là người dạy lâu năm nhất trong Lục Thập Môn

Trong tích tắc lệ quỷ vừa xuất hiện, liền xông lên phía trước kéo đứt tròng mắt của nó, ngay trước mặt mọi người trực tiếp bóp nát.

Trong lòng mọi người đều kinh ngạc cảm thán: "......"

Thật cmn bạo lực!

Tất cả học sinh lớp tinh anh đều thành công triệu hoán phù linh trong một lần suy nhất.

Chỉ có một mình Vương Lệnh, chậm chạp không ra tay.

Những thứ này Vương Lệnh đã biết từ khi còn trong bụng mẹ, kỳ thật căn bản không có gì khó khăn. Vương Lệnh đã từng vẽ phù, số phù hắn vẽ có khi còn nhiều hơn số phù tất cả giáo viên trong trường từng vẽ.

Nhưng khó khăn nhất chính là, hắn không thể chống chế linh lực phát ra một cách chính xác.

Nhìn chằm chằm nguyên liệu trên bàn, Vương Lệnh trầm tư suy nghĩ......

Quỷ mới biết tí nữa mình sẽ triệu hồi ra cái gì?


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net