Chương 8: Truyền thuyết thần bí trong trường

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Từ nhỏ đến lớn, có lẽ ai cũng từng nghe qua một truyền thuyết giống hệt nhau-- ngôi trường mình đang học trước đây từng là khu nghĩa trang.

Về tính chân thực của truyền thuyết này, Vương Lệnh cũng không có cách nào xác định là thật hay giả. Nhưng có điều, mảnh đất mà bọn hắn đang giẫm chân lên này, trước đây thực sự một nghĩa trang ...... Giá cả đất nghĩa trang luôn rẻ, mãi cho đến 600 năm trước tổ chức giáo dục của chính phủ ra quyết định thu mua, mới được xây dựng thành Lục Thập Môn bây giờ.

Hiện tại nghĩ lại, đúng là có vài phần rợn tóc gáy.

Phải biết rằng, sân thể dục của Lục Thập môn bây giờ cũng từng là một bộ phận của nghĩa địa. Hiện tại các học sinh mỗi ngày đều tràn đầy năng lượng nhảy bài thể dục 250 động tác theo đài căn bản không khác gì nhảy Disco trên mộ a!

Cũng vì vậy, mới có thể nhìn thấy đủ loại đồ vật kỳ kỳ quái quái trong lớp phù triện.

Tóm lại, Vương Lệnh lo lắng, cũng không phải là không có lý.

Cậu không có cách nào khống chế chính xác lượng linh lực phát ra, cộng thêm Lục Thập Môn trước kia là nghĩa địa. Hiện giờ hai cái nhân tố chết người cùng tụ lại, khó đảm bảo chính mình sẽ không gọi ra u linh kỳ quái gì đó mà đến cả cô Phan cũng không giải quyết được.

Mà nhìn thấy Vương Lệnh mãi không động thủ, cô Phan chắp tay sau lưng, chậm rãi rảo bước tới. Cô thấy, Vương Lệnh có thể vào lớp Tinh Anh nếu không phải do may mắn thì cũng là hệ thống xuất hiện bug. Còn bản thân hắn kỳ thật là học sinh kém.

"Bạn học này vì sao không vẽ bùa? Hay là lúc nãy có chỗ nào nghe không hiểu? Cô có thể tay cầm tay chỉ cho ngươi!"

Nghe không hiểu?

Này quả thực là vũ nhục chỉ số thông minh của cậu.

Vương Lệnh trong lòng yên lặng tặng Phan Thắng Thông một cái trợn trắng mắt, đây là vấn đề chết người! Hiểu không?

Nhưng tình huống trước mắt không phải do Vương Lệnh làm chủ. Sống ẩn dật tất nhiên là quan trọng, nhưng Vương Lệnh cũng không muốn bị mọi người bàn tán là một tên phế vật vào lớp Tinh Anh nhờ may mắn.

Im lặng nhìn chằm chằm hoàng phù một lúc lâu, Vương Lệnh thở dài một hơi, sau đó cầm bút lông lên.

Hiện tại, cũng chỉ có thể cố gắng hết sức khống chế linh lực phát ra......

Khoảnh khắc lá bùa hoàn thành, Vương Lệnh gần như ngừng thở. Chung quanh các bạn học vây thành một vòng, đều mang tâm lý xem chuyện vui, không ai cho rằng đây là việc lớn.

Quá trình giống hệt mọi người, lá bùa lơ lửng trên không một lát rồi xuất hiện đạo ánh sáng loá mắt.

Sau đó, một bóng dáng màu xanh lá xuất hiện trước mắt mọi người.

Lúc này, cô Phan hóa đá.

Bạn học chung quanh hóa đá.

Ngay cả Vương Lệnh, cũng hóa đá.

......

Thôn Thiên Cáp không nghĩ tới bản thân sẽ dùng phương thức này để gặp được định mệnh đời mình, hay nói cách khác là bóng ma thời thơ ấu của mình lần thứ 3.

Với thực lực của Vương Lệnh, nếu khống chế linh lực không tốt, u linh được triệu hồi tám chín phần mười đều là Quỷ Vương.

Mà con quỷ lớn nhất ở Lục Thập Môn này, cmn kỳ thật chính là nó chứ còn ai vào đây nữa!

Sau khi nguyên thần bị phong ấn, Thôn Thiên Cáp hao tổn tâm cơ, tài trí tách một tia hồn phách trốn thoát ra ngoài, vạn lần không ngờ được sẽ bị Vương Lệnh triệu hoán đến nơi đây.

Giờ khắc này, nội tâm của cáp cáp gần như sụp đổ.

Nó len lén nhìn Vương Lệnh, mồ hôi lạnh toát ra như tắm.

"Oa oa......" ngay khi vừa phát ra tiếng kêu, nó đã có chút khóc không ra nước mắt.

Nó cảm nhận được sát khí đến từ Vương Lệnh. Chỉ cần nó có một chút xíu hành động khả nghi nào, tin chắc rằng Vương Lệnh sẽ không chút do dự giết chết nó......

Cho nên, để bảo trì tia hồn phách tàn tạ của mình, Thôn Thiên Cáp đành cắn răng nuốt xuống sự sỉ nhục lớn nhất từ trước đến giờ.

Dùng tiếng kêu nguyên thuỷ nhất thể hiện mình chỉ là một con cóc tu vi thấp kém, bản thân không hề có sức sát thương.

Ai có thể nghĩ đến...... yêu thú đã từng trong hàng ngũ Yêu Vương cấp năm như nó, hiện giờ quẫn bách đến mức phải dùng phương thức thiểu năng này để chứng minh bản thân vô cùng hoà hợp với thiên nhiên, không gây ra bất cứ nguy hiểm nào.

......

......

Vương Lệnh cũng không nghĩ tới cứ như vậy, mình lại lần thứ ba gặp lại thứ có thể coi là bóng ma tuổi thơ trong cuộc đời này.

Kẻ đầu sỏ hủy đi kế hoạch ăn mì giòn hai trăm năm lần nữa xuất hiện trước mặt mình, hơn nữa vì để bảo toàn tánh mạng mà mặt dày ngụy trang thành sủng vật mặc cho mọi người đùa giỡn.

Thử hỏi đường đường một thế hệ Yêu Vương tiết tháo ở đâu......

Nhưng bộ dáng đáng thương hề hề này quả thật khiến Vương Lệnh có chút không đành lòng xuống tay.

......

Tuy rằng đây chỉ là tàn hồn của yêu thú cấp năm, nhưng ở trong mắt rất nhiều người nó vẫn là một con quái vật.

Chẳng qua con cóc này lại rất thông minh, chỉ dựa vào một tiếng kêu, liền tẩy cho bản thân đến độ trắng bóc.

"Bạn Vương Lệnh với con Thôn Thiên Cáp này thật có duyên a......" suốt 30 giây kể từ khi Thôn Thiên Cáp xuất hiện, Phan Thắng Thông vẫn trong trạng thái mơ hồ.

Bà rất rõ ràng, chỉ bằng thực lực của mình, rất có khả năng không đối phó được u linh cao cấp cỡ này. Tuy nhiên tiếng cóc kêu sau đó lại cho bà một liều thuốc an thần.

Hoá ra đây chỉ là con nghiệt súc yếu đến mức không nói nổi mà thôi!

-- Đã vậy mình còn sợ cái rắm a!

"Các bạn học yên tâm, ma vật này đã không còn sức phản kháng. Cô sẽ phong ấn nó."

Vừa nói, cô Phan vừa nhanh chóng dùng chiêu Tiên Nhân Chỉ Lộ, một tay bắt lấy tàn hồn Thôn Thiên Cáp, một tay bắt lấy u hồn của con chó chỉ còn lại bộ xương kia, muốn đem hai linh hồn dung nhập.

Mà một con Yêu Vương dung hợp với sinh linh cấp thấp sẽ sinh ra phản ứng hoá học gì, kết quả của quá trình này Vương Lệnh rõ ràng.

Lượng linh lực khổng lồ mà tự thân Yêu Vương sở hữu sẽ giúp con chó nhỏ này trùng tu thân thể, mà sau đó Yêu Vương cũng thuận lợi có được thân xác.

Đây là biện pháp đẹp cả đôi đường. Một mặt có thể hạn chế tàn hồn của Thôn Thiên Cáp, mặt khác cũng coi như là cho chú chó đáng thương này chút công đạo.

Thôn Thiên Cáp đương nhiên ý thức được, chính mình dung hợp với con chó này ý nghĩa thế nào. Tức là nó sẽ bị mất đi một lượng linh lực rất lớn, đồng thời vĩnh viễn phải làm một con chó......

Người vốn nên phối hợp diễn xuất lại giả vờ làm ngơ không thấy, ép một con cóc như nó phải đơn độc ngẫu hứng biểu diễn......

Trong chớp mắt này, Vương Lệnh dường như nghe được âm thanh tuyệt vọng trong lòng Thôn Thiên Cáp......

Phan Thắng Thông không hổ là Phan Thắng Thông, là một người tiên phong dạy học ở Lục Thập Môn, chiêu này xuất ra nước chảy mây trôi, hầu như không dừng lại chút nào.

"Các em, cô đã thu phục được ma vật này. Không nghĩ tới vật ấy dù nguyên thần đã bị phong ấn lại vẫn có thể tách ra tàn hồn. Tuy nhiên hiện tại đã không còn gì nguy hiểm, nó đã bị thân thể này hạn chế, khả năng có thể phát ra linh lực cực kỳ ít ỏi." Cô giáo Phan vô cùng đắc ý nói: "Về sau mọi người cứ coi nó là biểu tượng của lớp chúng ta."

Sau khi vầng sáng tan đi, quả nhiên mọi người liền thấy một con chó có bộ lông rậm rạp, xanh biếc xuất hiện trước mặt.

"A, là Akita!" (*)

(*) Chó Akita: Chó Akita Inu là giống chó lâu đời ở Nhật được biết đến từ những năm 1600 có nguồn gốc từ phía Bắc Nhật Bản cụ thể là tỉnh Akita.

Trái tim thiếu nữ của Tôn Dung lập tức tan chảy.

"Nhưng thật kỳ quái a, vì sao lông của nó lại màu xanh?"

"Chắc do dung hợp với Thôn Thiên Cáp." Nhị Đản đại sư đẩy đẩy mắt kính, thở dài: "Ở cái thời đại chỉ nhìn vào mặt mũi này, chỉ cần lớn lên đẹp thì ai còn để ý đầu tóc ngươi màu gì."

Trần Siêu đắc ý bế con chó lên, nhéo khuôn mặt mập mạp của nó một cái đầy sảng khoái: "Chúng ta đặt tên cho con chó này đi, kêu là...... Nhị cáp?"

Vương Lệnh: "......"

Nhị cáp: "......"

"Ai, sao nó lại không sủa a? Ngươi hẳn nên gâu gâu vài tiếng hiểu không. Hiện tại ngươi là chó chứ không phải cóc."

Nhị cáp: "......"

Yên lặng nhìn gương mặt lạnh nhạt của Vương Lệnh đang ngồi cách đó không xa.

Nhị cáp lúc này mới đột nhiên phát hiện, việc bi thảm nhất trong cuộc đời cáp cáp của nó, không phải ba lần đụng mặt Vương Lệnh. Mà là rõ ràng cảm thấy tức giận, nhưng ở trước mặt hắn, vẫn phải cố gắng mỉm cười......


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net