Chương 20: Sát khí lớn nhất được giấu ở sân trường

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tôn Dung nhớ lần đầu tiên bị bảo vệ theo hình thức khép kín như thế này là khi cô học cấp 1, vẫn còn ở Luyện Khí kỳ.

Lúc ấy có một đám du thử du thực (*) không có mắt đến trêu chọc, đe doạ bắt cóc cô tống tiền.

(*) Du thử du thực: chơi bời lêu lổng, ăn hại, không có nghề nghiệp gì.

Kết quả là vào ngày hôm sau, tập đoàn Hoa Quả Thủy Liêm liền thuê rất nhiều tu sĩ cường đại, quét sạch hang ổ của bọn xã hội đen xung quanh trường. Ngay cả bà lão ăn vạ ở đầu phố cũng không tha, trực tiếp đuổi khỏi thành phố.

Sau kinh nghiệm đó, các thế lực ngầm đều xem Tôn Dung là đối tượng tuyệt đối không thể trêu chọc, vì vậy rốt cuộc không còn ai dám tùy tiện chạy đến quấy rầy vị đại tiểu thư này nữa.

Đương nhiên, tình huống lần này có chút khác biệt.

Ảnh Lưu là tổ chức sát thủ đứng đầu thế giới, tất nhiên là đám lưu manh đầu phố không thể nào so sánh. Bọn chúng là sát thủ giết người không chớp mắt, khả năng cao một khi Tôn Dung rời khỏi trường thì bọn chúng sẽ trực tiếp động thủ ngay trên đường. Mà hiệu trưởng Trần cũng là nghĩ tới điểm này, mới từ chối ý kiến của cấp trên.

Đây đại khái đây là vòng bảo vệ nghiêm ngặt nhất từ trước tới giờ của Lục Thập Môn, ba vòng trong ba vòng ngoài, kể cả vườn trường, hành lang thậm chí là WC đều có giáo viên hoặc đội bảo an túc trực.

Tôn Dung bị sắp xếp vào một văn phòng giáo viên phía trong cùng ở lầu một, lối ra vào bên cạnh văn phòng đã bị phong toả hoàn toàn, mà văn phòng to như vậy lại chỉ có một mình Lão Ngoan Đồng canh giữ.

"Nhìn em có vẻ rất khẩn trương? Có muốn ăn chút đồ ngọt để bớt lo lắng không?" Lão Ngoan Đồng một bên chấm bài, một bên kéo ngăn kéo bàn làm việc, ngăn kéo này chuyên đựng đồ ăn vặt mà Lão chuẩn bị cho chính mình.

Tôn Dung chỉ nhìn thoáng qua một cái, cả người đều kinh ngạc, đồ ăn vặt trong ngăn kéo này còn nhiều gấp mấy lần đồ tồn kho trong siêu thị.

Tôn Dung thở dài, không chút hứng thú lắc đầu. Tuy rằng không phải lần đầu diễn ra những việc như vậy, nhưng lúc này lại làm cô cảm thấy khó chịu một cách khó hiểu.

Bởi vì nguyên nhân dẫn đến vụ ám sát này chính là lần hẹn hò ở Tiêu gia đại viện, mà tưởng tượng đến lần hẹn hò xấu hổ đó, Tôn Dung liền cảm thấy cực kì bực bội, tóm lại cô cảm thấy hình như mình đã quên điều gì.

Tuy nói cuối cùng được một kẻ thần bí giải cứu, nhưng kẻ thần bí bảo vệ mình và Vương Lệnh...... Lại là ai?

"Hắc hắc, có thể khiến người như em buồn phiền đến mức này, Vương Lệnh, đúng là rất có phúc khí."

Lão Ngoan Đồng cũng từng yêu đương khi còn trẻ, tự nhiên biết Tôn Dung đang nghĩ gì: "Muốn kéo gần khoảng cách, liền phải gãi đúng chỗ ngứa, hiểu không?"

Khuôn mặt Tôn Dung nháy mắt đỏ bừng: "...... Nhưng em cũng không biết bạn Vương Lệnh thích gì."

"Em không biết, có thể hỏi thầy a."

Lão Ngoan Đồng cười hắc hắc, từ trong ngăn kéo lấy ra một túi đồ ăn vặt.

"Là...... Mì giòn?"

Lão gật gật đầu, như gà mổ thóc: "Ân, thằng nhóc Vương Lệnh thường xuyên tới chỗ thầy mua thứ này."

Tôn Dung hoàn toàn kinh ngạc: "...... thầy Vương, thầy còn bán đồ ăn vặt?"

Lão Ngoan Đồng thở dài: "Hiện tại bộ giáo dục nghiêm cấm mở lớp dạy thêm, thầy đành phải bán đồ ăn vặt kiếm thêm chút thu nhập. Chứ chỉ dựa vào lương giáo viên, thật sự là ăn không đủ no."

"......" Tôn Dung nhìn chằm chằm gói mì giòn trên bàn, lâm vào trầm tư.

......

Bên này Tôn Dung còn đang suy nghĩ miên man thì chiến dịch ám sát bên kia đã chính thức bắt đầu.

Trong nhà vệ sinh nam tầng 1 của trường, một bảo vệ bị tiêm thuốc mê từ xa rồi bất tỉnh ngay tại chỗ.

Người đàn ông đột nhập qua lỗ thông gió không chút lưu tình lột sạch đồng phục của hắn, hơn nữa để ngăn người này tỉnh dậy chạy đi báo tin nên ngay cả quần cộc gã cũng không chừa lại.

Treo đầu dê bán thịt chó là môn mà sát thủ bắt buộc phải biết. Mà đối với điểm này, tên thích khách hiển nhiên đã sớm ngựa quen đường cũ.

Đứng thứ hai trong Táng Ái tam thiếu, đứng thứ mười sáu trên bảng sát thủ quốc tế, Từ Phong tuyệt đối không phải hư danh.

Đứng trước gương, Từ Phong thay đổi toàn bộ y phục lẫn cà vạt, sau đó dịch dung mặt của mình thành tên bảo vệ trên giấy chứng nhận, vô cùng tự nhiên bước ra khỏi WC.

Tuy rằng không biết tình huống bên đại thiếu Từ Ảnh cùng tam thiếu Từ Kiếm, nhưng Từ Phong lại phát hiện tín hiệu của mục tiêu nhiệm vụ vẫn không hề biến mất.

Có lẽ hai người này đang bị vướng vào rắc rối gì đó?

Từ Phong không nghĩ nhiều, bay thẳng đến nơi phát ra tín hiệu của mục tiêu.

Xung quanh nơi phát ra tín hiệu có ba phòng làm việc của giáo viên, hai phòng còn lại đều đã bị phong tỏa. Chỉ có phòng trong cùng là còn sáng đèn.

Mục tiêu ám sát của bọn chúng ở ngay chỗ đó!

Công tác phòng hộ bên ngoài chặt chẽ đến mức một giọt nước cũng không lọt, nhưng trong hành lang nơi có mục tiêu, lại không có lấy một nhân viên an ninh.

Từ Phong chế nhạo, loại không thành kế này căn bản không chút tác dụng với Ảnh Lưu. Rất lâu trước khi chiến thư được gửi tới Lục Thập Môn, Ảnh Lưu đã lặng lẽ đem thiết bị định vị gắn lên người Tôn Dung. Bất luận Tôn Dung ở đâu bọn họ đều có thể tìm thấy.

Từ Phong đút tay vào túi quần, tới gần căn phòng còn sáng đèn, khuếch tán linh thức của mình để cảm nhận hơi thở.

Ngoại trừ mục tiêu, toàn bộ văn phòng thế mà chỉ có một giáo viên phụ trách bảo vệ...... Hơn nữa, lại còn là tên béo chỉ biết ăn quà vặt.

Từ Phong cảm thấy trên dưới Ảnh Lưu đã bị coi thường một cách nghiêm trọng.

Cái trường trung học rách nát này đang dùng thái độ gì để đáp lại lời khiêu chiến của tổ chức sát thủ hạng nhất thế giới đây?

Thôi không sao......

Đứng trước cửa văn phòng, Từ Phong thở dài, thân là sát thủ Hồng Đoán hạng nhất, gã sẽ dùng hành động để khiến những kẻ coi thường Ảnh Lưu phải trả giá thật đắt.

Nghĩ đến đây, Từ Phong đẩy cửa phòng làm việc ra.

Trong phòng, Lão Ngoan Đồng đang vui vẻ đứng trước tấm bảng đen nhỏ thảo luận kiến ​​thức tình yêu với Tôn Dung.

Khuôn mặt của Lão Ngoan Đồng tối sầm lại, Lão đã cảm nhận được luồng sát khí kinh người của Từ Phong.

Sau một khắc, ánh đao lóe lên, đối phương ngay cả chào hỏi cũng không thèm, chỉ lấy ra một cái phi đao ném qua.

"Thầy ơi cẩn thận!"

Toàn bộ quá trình nhanh như chớp, từ rút dao đến ném dao không đến một giây, Tôn Dung phát hiện mắt mình căn bản không theo kịp đường bay của lưỡi đao. Đến khi cô định thần lại thì chiếc phi đao nguy hiểm này đã bị kẹp chắc giữa các ngón tay của Lão Ngoan Đồng.

"Kim Đan hậu kỳ đỉnh phong, quả không hổ là sát thủ Hồng Đoán do Ảnh Lưu phái tới, quả nhiên lợi hại." Lão Ngoan Đồng khẽ mỉm cười, cạch một tiếng, đặt phi đao trong tay xuống bàn.

Mà Từ Phong cũng hơi sửng sốt, một đao vừa rồi hắn đã tích súc mười phần lực, uy lực vô cùng to lớn lại nhắm thẳng vào chỗ yếu hại, tốc độ chỉ chậm hơn viên đạn một chút. Hơn nữa lưỡi đao đều đã trải qua cường hóa đặc thù, đủ để xuyên thủng thân thể của tu sĩ Kim Đan kỳ.

Từ lúc vào cửa đến khi phi đao, toàn bộ quá trình Từ Phong chỉ mất chưa đầy ba giây. Nhưng làm hắn không nghĩ tới là, một giáo viên tầm thường ở trường trung học, chưa từng được huấn luyện chiến đấu chuyên nghiệp lại có thể bắt được phi đao tử thần của hắn một cách chính xác như vậy.

"Các hạ là ai?" Từ Phong luôn cảm thấy thủ đoạn của người trước mắt này có vẻ rất quen thuộc.

"Tại hạ là ai, cũng không quan trọng." Lão Ngoan Đồng mỉm cười.

Tôn Dung đứng một bên khẽ bịt miệng, trong mắt không giấu nổi vẻ kinh ngạc.

Lão Ngoan Đồng trước mắt vẫn mang vẻ mặt hiền hoà như khi đi dạy, khi cười lên để lộ đôi mắt híp đặc trưng. Tuy nhiên khí tức của Lão lại làm Tôn Dung cảm thấy hình như có chút khác biệt so với khi đứng lớp.

Từ Phong sắc mặt âm trầm, có thể bắt được phi đao của chính mình, chứng minh thực lực của người này với mình là ngang nhau. Một cao thủ như vậy sao có thể vô duyên vô cớ xuất hiện trong hàng ngũ giáo viên của một trường trung học bình thường?

Nhưng hiện tại, cũng không phải lúc để suy nghĩ về những vấn đề này.

Từ Phong biết bản thân không nên ở lại lâu, chỉ cần giết Tôn Dung là nhiệm vụ của hắn coi như hoàn thành xuất sắc.

Từ Phong vung tay lên, chỉ trong tích tắc, trên tay hắn xuất hiện một khẩu súng lục màu đen có lắp ống giảm thanh, không chút do dự nhắm thẳng về phía Tôn Dung. Phịch một tiếng, linh đạn từ lòng súng bắn ra, đạn chưa đến nơi nhưng một trận gió đã đập vào mặt!

"Chết đi!"

Tốc độ của linh đạn gấp mười lần phi đao, Từ Phong không tin Lão Ngoan Đồng còn có thể tay không đỡ đạn!

Lão Ngoan Đồng liếc Từ Phong một cái, vẫn lãnh đạm như cũ. Hắn ngồi ở đó vững vàng như đá, thoải mái như Thái Sơn, đồng thời mặt mũi đều rất bình tĩnh, không có một tia gợn sóng.

Hô......

Hắn đưa tay ra, vô cùng bình tĩnh, động tác chậm chạp đến mức ngay cả Tôn Dung cũng có thể thấy rõ ràng.

Thần kỳ chính là, hai ngón tay ấy lại tiếp tục bắt được đầu đạn một cách chắc nịch như kẹp một con ruồi: "Võ công trong thiên hạ, không có gì là không thể phá vỡ... chỉ có tốc độ, mới là vô địch!"

Sau đó, một sự im lặng chết chóc bao trùm lấy bầu không khí xung quanh.

Tôn Dung kinh ngạc đến độ không nói nên lời: "......"

Mà Từ Phong lại hoá đá thêm lần nữa: Cái người này mẹ nó là ai a!?

"Mấy năm nay, Ảnh Lưu đúng là sa sút. Những người được bồi dưỡng ra càng ngày càng không ra gì." Lão Ngoan Đồng ủ rũ thở dài.

Cách nói chuyện này khiến Từ Phong sửng sốt! Ngữ khí như vậy...... Lại có thực lực mạnh mẽ như thế, Từ Phong chỉ có thể liên tưởng đến một người!

Ngay sau đó, mồ hôi lạnh của hắn toát ra như tắm!

...... Đây là người mà hắn không trêu chọc nổi!

"Tiền bối, xin lỗi, ta đã mạo phạm!"

Từ Phong lập tức khom người, muốn rời đi.

"Muốn tới thì tới, muốn đi thì đi...... ngươi coi ta là không khí sao?" Lão Ngoan Đồng ném viên đạn vào thùng rác, sau đó nhặt một viên phấn trong khe bảng đen lên.

"Muốn xuống tay với học sinh của ta, nhất định phải trả giá......"

Từ Phong theo bản năng cảm nhận được một tia nguy hiểm: "Tiền bối muốn làm gì?"

"Không làm gì cả."

Lão Ngoan Đồng khẽ mỉm cười: "Chỉ là muốn cho ngươi một bài học mà thôi."

"Xoẹt! --"

Vừa dứt lời, một tia sáng chói loà từ đầu ngón tay Lão phóng ra! Lấy tốc độ siêu việt linh đạn mà bắn ra, xuyên phá hư không.

Căn bản hoàn toàn không kịp phản ứng, đôi mắt Từ Phong bỗng nhiên trợn to tới cực điểm.

"Ách......"

Nhưng thực mau, thanh âm đột nhiên im bặt.

Hắn cúi đầu nhìn xuống trong sự hoài nghi.

Chỉ thấy, một viên phấn trắng tinh, phụt một tiếng, xuyên thủng lồng ngực hắn.

......


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net