Phần 24-29

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
phẫu, cô có thể nhìn rõ ràng tới chỗ rất nhỏ, càng thêm thích hợp với loại giải phẫu tinh vi phức tạp này.

Được câu trả lời đồng ý, giáo sư Smith hiển nhiên hết sức cao hứng, cũng bởi vì học trò đối với sự phó thác của mình sảng khoái như thế, ẩn ẩn giống như đứa nhỏ có chút tự đắc, "Vậy, thầy muốn đi trả lời người kia, chúc em có một đêm ngon giấc, nhé."

"Ngài cũng vậy, giáo sư." Đỗ Nhược bất đắc dĩ nhìn điện thoại, thật đúng là tính nôn nóng, lắc lắc đầu, cười cất di động.

Đỗ Nhược trở lại nhà ăn, Tề Thâm đang bề bộn gắp thức ăn cho con, ngẩng đầu nhìn thấy nụ cười trên mặt cô, "Giáo sư của em tìm em có việc?"

Gật đầu, "Ngày mai trở về một chuyến."

"Mẹ, mẹ muốn dẫn chúng con trở về gặp ông nội bà nội sao?" Duyệt Duyệt vội vàng đem cơm trong miệng nuốt xuống, giơ móng vuốt nhỏ đặt câu hỏi.

"Đúng, không phải nói, nhớ ông nội bà nội sao? Ngày mai mẹ liền mang bọn con trở về." Vừa xuống máy bay ăn cơm xong lại tới doanh trại, phỏng chừng ba lão nhân cũng nhớ bé cưng rồi.

"Nhưng là..." Tuyên Tuyên gục đầu xuống, lại còn dùng khóe mắt len lén liếc mắt nhìn ba ba một cái, bộ dáng nhỏ bé kia làm cho người lớn đang ngồi đều thấy rất đáng yêu, "Vậy ba ba thì sao?"

Ôi Ôi, Tề Thâm vui vẻ, đắc ý, trên khuôn mặt nhỏ xinh của Tuyên Tuyên hung hăng hôn một ngụm, "Con ba còn chưa đi đã nghĩ đến ba." Vươn tay đảo loạn tóc đứa nhỏ, "Các con xung phong, ba ba tiếp theo sẽ đến."

Xung phong? Bọn họ thích! Ánh mắt ba bé cưng lập tức sáng ngời, liếc nhau, hưng phấn gật đầu với ba ba bọn họ.

Chu Thụy vui tươi hớn hở nhìn một màn trước mắt, Dương Khải Thành cũng nhìn về phía ba bé cưng, trong ánh mắt mang theo vài phần khát vọng cùng hâm mộ.

Hiển nhiên ba người phụ nữ đều chú ý tới, Triệu Hiểu Mạn cười nói, "Chị dâu, mau ăn, như thế này đồ ăn đều lạnh." Vốn cô muốn gắp chút đồ ăn cho Đỗ Nhược, nhưng là không biết người ta có thích hay không, nên thôi.

"Được" giằng co một chút, đã sớm tới giờ cơm, Đỗ Nhược cũng có chút đói bụng.

Nhiều người ăn cơm như vậy, đồ ăn mới nấu xong chờ bọn họ ăn, ăn xong rồi mà phủi mông chạy lấy người thì rất ngượng ngùng. Mấy người đàn ông đều vểnh chân bắt chéo ở trong phòng khách trò chuyện thiên nam bắc địa, ba người phụ nữ liền ở trong phòng bếp hỗ trợ thu thập.

"Ôi, chị dâu, không cần rửa chén, để em là được rồi!" Triệu Hiểu Mạn thấy Đỗ Nhược đứng ở bồn rửa chuẩn bị rửa chén, nhanh tới ngăn cản.

Đỗ Nhược xoay người, tháo bao tay ra, vô tội nhún nhún vai "Đã rửa sạch."

Triệu Hiểu Mạn cùng Dương Tinh Tinh liếc nhau, đột nhiên có chút hiểu được vẻ mặt vô tội của con trai nhỏ nhà đội trưởng là từ phương nào, không khỏi "Phốc xuy" cười, cảm giác khoảng cách gần không ít.

"Tiểu Mạn, em không phải nói, em có việc hỏi chị dâu một chút sao?" Thật vất vả thu thập xong, mọi người tụ cùng một chỗ uống chút trà, Chu Thụy nhắc nhở vợ nhà mình.

"À, đúng rồi" Triệu Hiểu Mạn vỗ vỗ đầu mình, hôm nay tại vội, đều quên vụ này, "Chị dâu, chị dâu Lý kêu em hỏi chị, công tác của chị đã an bài chưa?" Người nhà bộ đội sẽ được ưu tiên chiếu cố.

Chị dâu, chị dâu đều đem người ta muốn loạn, "Trực tiếp gọi tên chị đi, như thế đơn giản hơn!" Đỗ Nhược có chút đau đầu xoa xoa giữa trán.

"Được" Triệu Hiểu Mạn sảng khoái đáp."Công việc của chị sao rồi? Nếu như không có, tổ chức sẽ an bài." Tuy rằng cô cảm thấy Đỗ Nhược cũng không cần.

"Ha ha, chị tạm thời còn không có công việc." Quả thật còn chưa có, Đỗ Nhược còn chưa nghĩ có nên đi làm ở trong một bệnh viện hay không nữa.

Dương Tinh Tinh nghe vậy, nhìn Đỗ Nhược một cái, có lẽ là bởi vì vừa mới ở trong phòng bếp, mọi người thân cận ở chung, thái độ đối với Đỗ Nhược tốt hơn vài phần, nên không có nói cái gì nữa.

"Vậy chị học ngành gì, em đi nói một câu với chị dâu đội trưởng." Tuy rằng Đỗ Nhược mới là đệ nhất phu nhân trung đội ba, vừa mới bắt đầu Triệu Hiểu Mạn còn có chút bận tâm Đỗ Nhược cảm giác chuyện gì mình đều quản, nhưng ở lâu liền biết người ta căn bản ước gì bản thân mình chuẩn bị mọi thứ cho tốt rồi đưa đến trước mặt cô ấy, nên không kiêng kị chút gì nữa."Em cũng là tổ chức an bày làm giáo viên trung học." Lo lắng Đỗ Nhược ngượng ngùng.

Đỗ Nhược không ngoài ý muốn nở nụ cười, Triệu Hiểu Mạn bộ dạng người này thật sự thật thích hợp dạy trẻ con, có lòng thương người, có nhẫn nại, kiên trì, quả thực chính là một hiền thê lương mẫu, về phần Dương Tinh Tinh, chung sống một thời gian, Đỗ Nhược coi như là biết một ít, có chút kiêu căng, nhất là vài năm nay nguyên nhân không có con, càng phóng đại vài phần, tuy rằng miệng mau hơn não, nhưng người cũng không tính là xấu, ít nhất người như thế thích chính là thích, không thích chính là không thích. Ai bảo Đỗ Nhược ngay từ đầu không cẩn thận liền đạp trúng địa lôi người ta, rước lấy người ta không vừa mắt.

"Không vội, nếu thật sự tìm không được việc rồi nói sau." Thật sự không vội, ở hộp thư của Đỗ Nhược còn có thư đề nghị của ba bệnh viện lớn.

Dương Tinh Tinh nhìn không được, "Có cái gì xin lỗi, nhanh tìm được là có thể đi làm." Nói xong lại giấu đầu hở đuôi, "Tôi chính là cảm thấy làm cho người đàn ông nuôi thật không phải là chuyện gì tốt."

"Đúng vậy, chúng ta có thể cùng đi làm! Buổi tối còn có thể cùng nhau trở về." Đến lúc đó còn có thể cùng nhau đón con tan học, thật sự là quá tuyệt vời, Triệu Hiểu Mạn vỗ vỗ tay, nhất thời đẩy đầu gối Đỗ Nhược một cái, "Đỗ Nhược, chị nói mau, chị là làm cái gì."

"Khụ khụ" Đỗ Nhược nắm tay ở trên môi giả khụ vài tiếng che giấu khóe miệng hơi hơi nhếch lên, "Bác sĩ, chị học y."

"Chị dâu nguyên lai thật là học y?" Chu Thụy kinh ngạc nói, từ lúc Triệu Hiểu Mạn cao hứng vỗ tay, bọn họ cũng đã chú ý sang bên này.

Tề Thâm đánh lên ngực của anh một quyền, "Cái gì gọi là thật là học y? Chẳng lẽ còn có thể giả hay sao?"

"Không phải" Chu Thụy vội xua tay, "Ngày đầu tiên chị dâu tới, em cùng Tiểu Mạn nói, chị dâu nếu không là cô giáo chính là bác sĩ, chậc chậc, khí chất kia, anh đừng nói, em đoán vẫn rất chuẩn." Đắc ý đá lông nheo với vợ mình.

Triệu Hiểu Mạn bị chọc cười, gật đầu chứng thật lời nói của anh.

☻☻☻

Ngày hôm sau, sáng sớm Đỗ Nhược đã đem ba con heo nhỏ đang ngủ say đóng gói lên xe, trở về nội thành.

"Sao vậy, có ai ở đây không?" chờ ở ngoài cửa Tề gia, Dương Tinh Tinh sốt ruột, còn lôi kéo Triệu Hiểu Mạn bên cạnh.

"Không ở, ngày hôm qua Đỗ Nhược không phải nói có việc trở về sao, khả năng đã đi rồi." Triệu Hiểu Mạn suy đoán cũng không quá khẳng định.

"Kỳ thực, rốt cuộc vô dụng, trước mình dữ như vậy, khẳng định nếu người khác đối với mình như vậy, mình khẳng định không đồng ý giúp cô ta." Dương Tinh Tinh tựa như bóng cao su bị xì hơi, lưng tựa vào vách tường, ảo não nói. Tối hôm qua trở về nhà, cô liền cùng Dương Khải Thành thương lượng một chút, muốn hỏi Đỗ Nhược y thuật về phương diện kia một chút, cho dù cô không phải bác sĩ phụ khoa, ít nhất có thể có hiểu biết về phương diện này tốt hơn các bác sĩ khác, thật vất vả trằn trọc thấp thỏm một đêm, sáng sớm, cô liền lôi kéo Triệu Hiểu Mạn kiên trì đi đến Tề gia, không ngờ vẫn bỏ lỡ.

Triệu Hiểu Mạn cười khan vài tiếng, cũng không dám cam đoan lung tung, dù sao người ta nhìn qua cũng không phải là người dễ bị chịu thua thiệt, thái độ Tinh Tinh lúc trước, thật đúng khó mà nói, "Tinh Tinh, chờ chị dâu trở về rồi lại qua!" Chính là vài năm nay, cô nhìn Dương Tinh Tinh trải qua như thế nào, thật sự là không nghĩ ở phía sau tạt nước lạnh vào cô.

Dương Tinh Tinh tự giễu cười cười, lập tức lại phấn chấn, "Không sao hết, mình nhất định sẽ nỗ lực bồi tội, đúng! Đúng, chính là như vậy! Đi thôi, đi làm đi."

☻☻☻

"Vâng, mẹ, chúng con 20 phút nữa là có thể về nhà, vâng?" Đỗ Nhược nhìn kính chiếu hậu xem ba tiểu gia hỏa ở ghế sau, "Còn không có tỉnh đâu! Được, trở về cùng nhau ăn điểm tâm."

Đỗ Nhược cẩn thận né qua một cái hố nhỏ, tận lực lái xe vững vàng một chút. Sáng sớm hôm nay liền nhận được điện thoại người nhà đứa bé kia, nghe rất là sốt ruột, có lẽ là lấy được số điện thoại từ chỗ giáo sư Smith, thật vất vả chờ tới bây giờ mới gọi cho Đỗ Nhược, cũng là cha mẹ có con nhỏ, Đỗ Nhược rất thấu hiểu. Bởi vậy cô cũng sớm rời giường, kêu Tề Thâm trực tiếp đem con còn đang ngủ ôm đến ghế sau, sắp xếp xong, liền lái xe trở về nội thành.

☻☻☻

“Sáng sớm, cùng ai gọi điện thoại vậy?" Cha Tề cùng Tề lão gia tử luyện tập buổi sáng trở về, nhìn thấy vợ vừa để điện thoại xuống.

"Ba, Nhược Nhược mang theo đứa nhỏ về, 20 phút nữa là đến." Không được không được, mau kêu thím Lý làm bữa sáng phong phú chút, đứa nhỏ cũng còn chưa ăn bữa sáng đâu!

"Giờ này làm sao còn chưa tới?" Mẹ Tề kiễng chân lên lo lắng nhìn cửa.

"Gấp gáp cái gì, không phải là còn chưa tới 20 phút sao?" Cha Tề ghét bỏ quơ quơ tờ báo trong tay, đánh gãy mẹ Tề lầm bầm lầu bầu.

Lão gia tử đẩy đẩy kính lão trên mũi, "Nhược Nhược đến lúc này, có nói là có chuyện gì không?" Không phải là đã biết chuyện Kiều gia?

"Ba, không có việc gì sẽ không thể trở về sao?" Tối hôm qua, cháu nội ngoan của bà còn nói muốn ông nội bà nội mà.

Cửa truyền đến âm thanh, "Đã trở lại, đã trở lại." Cha Tề nhanh buông tờ báo trong tay, đi ra ngoài.

"Lão đầu tử này" Mẹ Tề buồn cười nhìn bóng lưng cha Tề một cái.

"Ba, " Đỗ Nhược vừa xuống xe, đã nhìn thấy ba lão nhân đều đi ra, "Ông nội, mẹ, sao đều đi ra?"

"Lão già này không có việc gì làm, đi nhiều vòng một chút." Tề lão gia tử sau khi nhìn thấy ba bé cưng đang ngủ, "Chuyện gì mà gấp vậy a? Tiểu gia hỏa này cũng còn ngủ mà!"

"Ha ha, cũng nên tỉnh rồi." Đối với chắt nội, Tề lão gia tử từ trước tới nay là đau từ trong tim.

Ba bé cưng bị phóng trên ghế sofa, chính là thoáng giật mình, tiếp tục mộng đẹp của bọn chúng, lâu lâu còn chép chép cái miệng nhỏ xinh, "Con nói xem, đây là mơ thấy chuyện gì tốt lành." Mẹ Tề nhìn ba bảo bối nhỏ, mỗi một cái động tác nhỏ theo bà thấy đều rất đáng yêu.

"Sớm như vậy trở về, là có chuyện gì không?" Cha Tề cũng nhìn thấy động tác khả ái kia, cười cười, mới quay đầu nhìn về phía con dâu.

Đỗ Nhược uống môt ngụm nước, "Vâng, nhận phẫu thuật, muốn đi bệnh viện Thượng Kinh nhìn tình huống trước."

"Ừ" Cha Tề vừa lòng liền gật gật đầu, "Cố gắng làm! Đây là ca giải phẫu đầu tiên của con ở trong nước, phải thành công tốt đẹp mới được." Con dâu nhìn qua rất trẻ tuổi, nếu phát pháo thứ nhất không khai hỏa, ảnh hưởng với cô là rất lớn.

"Đừng nghe ba con, làm hết sức là được rồi." Áp lực lớn như vậy, hù dọa đứa nhỏ sao?

Lúc sắp ăn bữa sáng, ba bé cưng mới chậm rãi tỉnh lại, mới sáng sớm, miệng tiểu tử kia ngọt tựa như lau mật, vừa tỉnh dậy thấy ba lão nhân, Hạo Hạo dùng móng vuốt béo múp dụi mắt, mềm yếu than thở, "Nhất định là quá nhớ ông cố nội bọn họ." Dỗ ba lão nhân gia cười ánh mắt đều híp lại thành một đường nhỏ.

Chương 26: Gặp

Edit- Beta: Lengkeng_Sophie

"Hạo Hạo Duyệt Duyệt Tuyên Tuyên, mẹ đi chữa bệnh cho bạn học nhỏ, các con phải ngoan ngoan nghe lời nha!" Đỗ Nhược khom người xuống nhìn bọn nhóc, chiếm được ba bé cưng cam đoan vang vang hữu lực, "Ông nội, ba mẹ, các người khổ cực."

"Không khổ cực, không khổ cực." Làm sao có thể vất vả.

Cùng bọn nhóc vẫy vẫy tay, Đỗ Nhược liền chạy tới bệnh viện.

☻☻☻

"Ba tìm bác sĩ kia được không a?" Hoàng Hân Vi* nhìn con nằm lẳng lặng trong phòng chăm sóc đặc biệt, gắt gao túm chặt chồng bên cạnh.

Từ khi con phát bệnh ở nhà, 2 người bọn họ đã ở trong bệnh viện hai ngày hai đêm, Ngô Đằng Phi* mắt đỏ hồng gắt gao ôm vợ, "Ba ba tìm rất nhiều người liên hệ với vị kia, không có vấn đề." Anh không dám nói cho vợ, vị lão giáo sư nước ngoài kia đã rất ít làm phẫu thuật, ông lần này giới thiệu chính là học trò của ông, tuy rằng vị giáo sư kia nói học trò của ông ở phương diện này phẫu thuật hơn xa ông, nhưng là, trong lòng anh vẫn còn có chút không yên, đối phương nếu là người trong nước, nếu như thật lợi hại, không có khả năng bác sĩ trong nước đều không có nghe nói qua.


*Hoàng Hân Vi, Ngô Đằng Phi: trong bản Cv là Hoàng Sớm Vi, Ngô Vọt Phi, vì mình không biết tiếng Hoa, cũng không biết dùng bản raw nên mình tra trong từ điển Hán Việt, thấy chữ nào nghĩa cũng zị mà hay hay thì ghép zô! ^^

"Như thế nào? Bác sĩ đã tới chưa?" Ngô lão gia tử ăn xong bữa sáng, liền vội vàng đến bệnh viện, nghĩ lại lần đầu tiên gặp vị bác sĩ kia, âm thanh trong điện thoại sáng nay nghe có vẻ như còn rất trẻ tuổi, ông có chút không yên lòng.

Ngô Đằng Phi nhẹ nhàng mà lắc lắc đầu.

Nhắc Tào Tháo, Tào Tháo liền đến, di động vang lên.

"Xin chào." Ngô lão gia tử nhanh nhận điện thoại.

"Xin chào, tôi là Đỗ Nhược, xin hỏi các vị ở phòng bệnh nào?" Đỗ Nhược đứng ở tầng trệt khoa tim bệnh nhi, nơi này có một ít các bé bệnh nhân, cô thật sự không biết bé con nhà Ngô gia ở nơi nào.

Biết được vị trí cụ thể của Đỗ Nhược, Ngô lão gia tử cùng Ngô Đằng Phi đều đi ra ngoài nhận người, hai người đi đến chỗ hành lang Đỗ Nhược đang đứng, nhìn trái nhìn phải vài cái, "Ba, bác sĩ nói là nơi này sao?" Thế nào không gặp người. Nhưng thật ra có một người phụ nữ đang hỏi các bác sĩ của bệnh viện, không phải đến lúc này Ngô Đằng Phi còn có thể lưu ý người phụ nữ khác, mà là cô gái kia tồn tại thật sự là quá mạnh mẽ, mọi người lui tới làm bộ như lơ đãng nhìn nhìn một hai lần.

Ngô lão gia tử nhìn người trên hành lang một chút, cũng không có thấy người, ông cũng chú ý tới cô gái kia, trong lòng không xác định trù trừ một chút, vẫn là đi về phía người kia.

"Ba?" Ngô Đằng Phi nghi ngờ lên tiếng, đi theo.

"Bác sĩ Đỗ?" Đỗ Nhược nghe được âm thanh, lập tức xoay người.

"Xin chào! Ngô tiên sinh." Đỗ Nhược mỉm cười, tự nhiên đưa tay phải ra, cho dù sắc mặt của đối phương có vẻ như có chút xám tro.

Ngô lão gia tử bỏ qua con trai bên cạnh đang kinh ngạc, nỗ lực khiến mình nhìn tự nhiên một ít, "Xin chào! Không nghĩ tới bác sĩ Đỗ trẻ tuổi như thế." Ông tưởng rằng ít nhất cũng có thể là trung niên, không nghĩ tới là một người còn trẻ như vậy.

Đỗ Nhược cười cười, không trả lời. Mấy vấn đề này từ ngày cô bắt đầu làm phẫu thuật liền không thiếu người nói, cô đã không có cảm giác gì, thực lực mới là trọng yếu nhất.

Đỗ Nhược nghĩ như vậy, không có nghĩa là người khác nghĩ như vậy, lúc Hoàng Hân Vi nhìn ba chồng mời tới bác sĩ dĩ nhiên là còn trẻ như vậy, nhất thời chất vấn, "Ba, ba đang nói đùa đi? Đâu phải mời đến trị bệnh cho Tiểu Trí, rõ ràng chính là đem Tiểu Trí nhà chúng ta trở thành vật thí nghiệm cho cô ta."

"Cô đi đi, " Hoàng Hân Vi lấy điện thoại ra, "Chồng à, anh mau đem người này đuổi đi, em nói ba mẹ em lại đi tìm bác sĩ khác, nhất định có thể chữa khỏi bệnh Tiểu Trí nhà chúng ta. Nhất định có thể... Nhất định có thể "

Ngô Đằng Phi gắt gao ôm lấy vợ đã có chút điên cuồng, tuy rằng anh cũng hoài nghi năng lực vị bác sĩ này, nhưng dù sao cũng là người mà ba ba nhiều lần trắc trở mới mời tới được, không thể uổng phí tâm cơ ba ba."Vi Vi, chúng ta nghe xong lại nói, có được hay không, có được hay không?"

"Ngượng ngùng, con dâu ta từ khi sinh hạ cháu trai vẫn lo lắng sợ hãi, hi vọng cô bỏ qua cho." Cúi đầu thở dài một hơi, thật sự nếu không được liền trực tiếp mời chuyên gia nổi tiếng trong nước, sinh tử từ mệnh*.


*sinh tử từ mệnh: sống chết là số

"Không sao." Đỗ Nhược thật không ngờ mình đã tính đến ở trong nước nên còn mặc quần áo blouse, nhưng vẫn để cho người ta cảm thấy trẻ tuổi không cách nào chấp nhận, "Cho tôi nhìn bệnh án của đứa bé đi, xem qua xong, chúng ta lại thảo luận muốn tôi làm giải phẫu này hay không."

Ba người Ngô lão gia tử nhìn Đỗ Nhược cau mày đọc phần tài liệu trong tay cô, trong lòng bất ổn, tuy rằng hoài nghi y thuật bác sĩ trước mắt này, nhưng trong lòng vẫn nhịn không được dâng lên một tia hi vọng.

"Như thế nào? Bác sĩ Đỗ." Ngô lão gia tử thấy Đỗ Nhược buông tài liệu trong tay, vội vàng hỏi.

Ngô Đằng Phi cùng Hoàng Hân Vi cũng hướng về phía này, gắt gao nhìn chằm chằm biểu tình Đỗ Nhược.

"Tôi nghĩ được, tình huống đứa bé các vị đã biết rõ ràng, tôi nói tiếp, cũng lo lắng các vị không kiên nhẫn" Đỗ Nhược nghĩ một chút, "Chỉ có thể nói cho các vị biết, phẫu thuật này, tôi nắm chắc thành công rất lớn."

☻☻☻

Đỗ Nhược rời đi đã lâu rồi, trong văn phòng chỉ còn người Ngô gia.

"Ba, làm sao bây giờ?" Nhớ tới biểu tình tự tin của Đỗ Nhược, Hoàng Hân Vi cảm thấy cô có chút dao động, nhưng, có thể tin tưởng sao?

Ngô Đằng Phi nắm lấy tay vợ có chút run rẩy, "Tiểu Trí tuổi này đã qua tuổi thích hợp giải phẫu, qua 6 tháng nữa, tỉ lệ tử vong trong giải phẫu tăng cao, đây cũng là nguyên nhân rất nhiều chuyên gia lớn không nắm chắc,..." Ngô Đằng Phi nỗ lực khiến mình tỉnh táo lại phân tích sự tình, "Ba, ba tìm vị bác sĩ kia, chính là thầy của bác sĩ Đỗ này, có thể tin được không?"

"Ba cũng là thông qua người khác tìm được, nghe nói là giáo sư ở trường y tốt nhất trên thế giới." Biểu tình Ngô lão gia tử cũng 10 phần ngưng trọng.

"Như vậy" Ngô Đằng Phi ngừng một chút, nhìn nhìn vợ, lại nhìn ba ba một chút, nhắm chặt mắt, kiên định nói, "Chúng ta nhờ người đi hỏi một chút đi, không phải nói ở Mỹ vẫn làm không ít loại phẫu thuật này sao? Chúng ta đi điều tra thêm, nếu như là thật sự, liền chọn bác sĩ này đi!"

"Chồng à!"

"Tiểu phi..."

Ra quyết định, Ngô Đằng Phi hiển nhiên dễ dàng không ít, "Ít nhất cô ấy là người duy nhất nói có nắm chắc."

☻☻☻

"Bạn cứ như vậy rồi đi a?" Hướng Tinh khoa trương kêu ra tiếng.

"Nhỏ tiếng chút, nếu như bị người khác thấy, bạn không cần hình tượng của bạn?" Ngón tay Đỗ Nhược hơi cong gõ gõ mặt bàn, nhắc nhở người nào đó nhất thời kích động, quang minh chính đại trốn việc đi với Đỗ Nhược, nơi đây gần đơn vị cô a.

"Không phải, sao bạn không đi biểu diễn một ít bản lĩnh của bạn đi?" Hướng Tinh lắc lắc tay, một bộ dáng trẻ con không thể dạy nhìn người phụ nữ đối diện đang nhàn nhã kia.

Biểu diễn? Đỗ Nhược thiếu chút nữa mắc nghẹn, "Bạn nghĩ rằng mình và bạn sẽ là cái gì? Chẳng lẽ mình muốn tùy tiện kéo một người qua mang dao ra, biểu diễn bản thân mình xuống tay có bao nhiêu lưu loát sao?"

"Phốc" Diêu Nhạc Nhạc bên cạnh phun nước.

"Làm gì vậy, mỹ nhân à, nên cho bảo bối nhà bạn xem xem bộ dáng mẹ bé bây giờ." Hướng Tinh bất hạnh bị điểm trúng chiêu, một mặt ghét bỏ lau chùi tay áo của mình.

Đỗ Nhược đã sớm né xa xa, gọi phục vụ đổi đồ uống.

"Mình không cố ý, không buồn cười sao?" Mặt Diêu Nhạc Nhạc vô tội nhìn Đỗ Nhược cùng Hướng Tinh, "Nói, bạn tối thiểu cũng phải nói chiến công của mình là cái gì đi."

"Haiz, người đáng thương a, ở nước ngoài nổi tiếng như vậy, thế nào chạy về đây liền không có người biết?" Hướng Tinh quấy nước trái cây, một mặt tiếc hận mà nói, "Tề thiếu làm nghiệt a."

Đỗ Nhược cùng Diêu Nhạc Nhạc đều không để ý người kia, dù sao cô điên đủ thì sẽ bình thường.

"Nói thật, bạn liền nắm chắc người nhà kia sẽ tìm bạn làm phẫu thuật như vậy?" Mặt Diêu Nhạc Nhạc tò mò hỏi Đỗ Nhược.

Đỗ Nhược cười híp đôi mắt đẹp, đối với Diêu Nhạc

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net