6. tìm việc làm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Reng..gg!

5h30p, tiếng chuông báo thức kêu lên, tôi tỉnh dậy trong căn phòng vừa mới thuê hôm qua. Bây giờ tôi đã chấp nhận việc sự hiện diện trước đây của mình bị biến mất, tối qua tôi đã tìm kiếm 1 bằng chứng cho dù là nhỏ nhất rằng đã từng có người tên Phan Hoàng Đan từng tồn tại, nhưng không hề có bất kì điều gì cả.

Sau khi nằm tự vấn 1 hồi trên giường, tôi đi xuống thì bấp phải 1 người con gái nằm nệm ở trên đất. Đó chính là B-chan ( dù sao ở cùng phòng cũng phải có biệt danh để gọi cho tiện nhỉ - giọng mỉa mai), 1 nữ quỉ đã mất đi sức mạnh, người làm cuộc đời tôi rối loạn hết cả lên như thế này, giờ thì vô dụng hơn cả đứa tiểu học.

Mà phải dạy dỗ lại cái con này mới được, con gái con đứa gì mà tướng ngủ xấu thế không biết, bị bấp phải mà vẫn nằm ngủ say sưa.

Đánh răng rửa mặt xong, tôi ra ngoài mua 2 ổ bánh mì về ăn sáng. Trưa nay ăn gì ta, mua đồ về nấu thì tiết kiệm hơn nhưng đến nồi cơm còn không có thì nấu kiểu gì.

Hay là ăn ngoài mấy bữa đầu đã để có lương rồi sẽ mua dụng cụ về, nhưng quán bình dân cũng 25 k/1 người ăn thì cũng nhiều với ví tiền của mình hiện tại, tốt nhất là đi mượn. Haizz.

Trên đường về nhà thì tôi thấy 1 học sinh nữ đứng trước phòng trọ của mình. Đó là đồng phục trường mình đăng kí tối qua cho nhỏ nữ quỉ mà, trên tay của cô gái là 1 bộ đồng phục nữ cùng với một ít sách vở.

Đúng rồi nhỉ, tối qua nhắn với cô chủ nhiệm cô có nói rằng nếu thuộc hộ nghèo hoặc cận nghèo thì nhà trường sẽ trợ cấp 1 phần, phần đó có thể được tăng thêm khi học lực thuộc loại giỏi, mà nữ quỉ còn lấy thông tin và kiến thức từ no.84 quốc gia toàn khối nữa mà nhỉ, vậy thì quá tốt, không phải lo về chi phí ăn học của con quỉ kia nữa

- Xin chào anh, anh là anh trai ở cùng trọ với bạn gái mới chuyển trường ở phải không ạ. - cô gái đột nhiên nói, tôi giờ mới nhận ra mình đã đứng trước cửa từ nãy giờ

- À đúng rồi đấy, cảm ơn em đã mang đồ đến cho bạn.

Cô gái đưa đồ cho tôi rồi cúi mặt chạy một mạch, lạ nhỉ sao tôi có 1 cảm giác rất quen thuộc trên cô gái này. Đúng rồi, cô ấy cũng giống tôi trước đây, là người cố gắng tránh ánh mắt của người khác và tự làm mờ nhạt mình.
Nhưng giỏi ghê mới lướt qua cái thì hình ảnh cô gái trong đầu đã mờ nhạt. Dù sao giờ thì vào nhà thôi, tháng 9 ở thành phố H lạnh quá.

Hmm mà hình như lúc nãy mình có thấy một cuốn sổ ở gần nhỏ, hình như là sổ tay xâm chiếm thế giới à, để xem ở trong ghi gì. Tôi lấy cuốn sổ từ nắm tay của nhỏ, toàn viết mấy thứ xàm thế này, toàn đồ ăn thức uống với cái gì đây "những bộ truyện tranh hay nhất thời đại mà bạn nhất định phải đọc".

Có khi con nhỏ này chọn xâm chiếm thế giới này vì cái này không chừng, suy nghĩ 1 hồi thấy có lí ghê (poker face). Thôi, tôi lấy bút ra và bắt đầu ghi lên sổ tay của nhỏ vài ghi chú khi nhập trường.

Xong rồi kêu cái con kia dậy mà ăn sáng thôi. Tôi lại phía giường, nhỏ vẫn ngủ như chết rồi đột nhiên kêu lên:

- Loài người thấp kém hãy cúi đầu trước ta, chúa tể B.sweest vĩ đại và các ngươi sẽ có cơ hội được sống. Hahaha

Cái con này mơ gì trong đầu thế không biết, tôi kêu lắc nhỏ dậy nhưng mà nó vẫn tiếp tục ngủ và tiếp tục kêu lớn lên:

- Tốt, bây giờ hãy đem hết quân ra và bắt đầu chiến đê, hãy cho tui chống đối còn lại biết thế nào là sợ hãi tuyệt cùng, cho chúng nếm trải mùi vị bám víu lấy cái hi vọng nhỏ nhoi để rồi chết chìm trong đó là như thế nào. Hahahaha.

Hiểu rồi, để tôi tát con nữ quỉ này phát cho tỉnh hẳn ra. "bép" "bép" ( má của con quỉ nào cũng mềm như thế này sao).

- Tên nào dám đánh ta, au - tôi tát nhẹ thêm 1 cái.

- Dậy đi cái thứ lười nhác này, 6h sáng rồi kìa

- Ơ, ơ quân đội của ta, thế giới của ta. - tôi tát nhẹ thêm 1 phát (giống vuốt hơn thì phải).

Sau khi đã đánh thức cái con lười này dậy, tôi giải thích cho B về "công việc" sắp tới của nhỏ, chở đến trường và tiếp tục bơ đi mà sống. Không hiểu tại sao lúc đầu tôi lại đồng ý vác theo cục tạ này nữa, không làm được gì cả ngoài để ngắm.

Được rồi, giờ đi xin việc thôi, ưu tiên những nơi không cần quá nhiều giấy tờ trước đã, có lẽ làm việc ở quán ăn sẽ thích hợp đấy. Tôi lấy điện thoại và lên danh sách những nơi đang thuê người rồi bắt đầu đi luôn.

Địa điểm đầu tiên, 1 quán ăn trong 1 con ngõ lớn. Khá rộng, đắt tiền và vừa mới mở, có nhiều khách, thiết kế theo phong cách hòa hợp với thiên nhiên như là mấy quán cà phê, bàn ghế đều bằng tre nứa, nhưng trông rất thoải mái. Tôi vừa đến trước cửa thì đã có 1 cô nhân viên vừa bưng khay vừa chạy đến (có vẻ công việc khá nhiều)

- Chào anh, anh đi 1 người hay nhiều để em xếp bàn ạ.

- À, tôi đến đây để xin thử việc ấy mà. - tôi cố gắng tươi cười hết mức có thể

- Ồ vâng, mời anh đi theo tôi.

Cô gái dẫn tôi đến phía sau của nhà hàng, rồi đến 1 văn phòng ở cạnh bên.

- Tôi dẫn anh đến đây thôi nha, còn lại phải tự cố gắng đấy. - có vẻ khá lạnh lùng.

Tôi bước vào trong căn phòng thì thấy 1 người phụ nữ tầm 30 tuổi với 1 vẻ đẹp thành đạt bao quanh. Tôi đưa CV cho người phụ ấy, cô lên tiếng với 1 giọng nói đanh thép:

- Vậy cậu muốn xin việc à. Tên là gì? Bao nhiêu tuổi rồi, trình độ học vấn. Đã từng có kinh nhiệm làm việc này chưa chưa? Khả năng giao tiếp mức độ nào, sức khỏe, khả năng nấu ăn, làm việc trong khoảng thời gian nào.

- Tôi tên là Phan Huy Mạnh. Hiện tại tôi 22 tuổi, vừa tốt nghiệp loại trung bình khá, có bố là liệt sĩ nên được miễn nghĩa vụ quân sự. Khả năng giao tiếp tầm trung. Chưa từng có kinh nhiệm trong việc làm bồi bàn và chỉ biết chút ít về nấu ăn, sức khỏe tạm ổn, không làm việc vào buổi trưa.

- Đây là 1 quán ăn tôi đã đầu tư khá nhiều nên tôi muốn thực khách của mình luôn có những trải nghiệm tuyệt vời nhất khi ăn ở đây nên tôi đòi hỏi đến cả học vấn. Vậy tại sao tôi lại phải thuê 1 người như cậu ?

-  Lời nói không chứng minh được gì cả nên tôi muốn thử việc trước, bà chủ có thể xem tôi thể hiện trước được không.

- Deal, ra ngoài kia bắt đầu làm bồi bàn đi,nhưng nếu cậu làm 1 vị khách tức giận hoặc thấy phiền thì cuộc thử việc chấm đứt luôn và cậu phải bồi thường.

- Deal, còn nếu tôi làm tốt thì tôi được quyền lựa chọn nhỉ. Vậy bây giờ xin phép bà chủ.

Wah, đây là lần đầu tiên mình đi 1 cuộc phỏng vấn đấy, có cảm xúc đúng là vừa hay vừa nhọc, nhưng mà tại sao tôi lại có cảm giác trong từng giây thì mình lại càng trở về như trước đây, không lẽ là do con nhỏ ác quỉ kia.

Công việc cũng không có gì là khó khăn nhưng với việc giao tiếp với 1 khuôn mặt vui tươi gượng gạo tạo ra cho tôi tâm trạng không thoải mái liên tục hàng giờ đồng hồ, nó khiến cảm xúc của tôi hiện tại rất chi là rối bời. Thậm chí đây lần đầu tiên tôi không thể suy nghĩ được bất kì điều gì.

Nhưng có lẽ đây sẽ là 1 công việc tuyệt vời để kiếm tiền thời kì này. Ở đây tất cả mọi công việc đều được làm và xử lí 1 cách chuyên nghiệp không hề có 1 sai sót nào cả, có lẽ có thêm tiền thưởng nếu xử lí mọi việc tốt.

Sau một hồi làm việc, bên kia phố tôi nghe thấy tiếng trống tan trường. Mới đó mà đã gần 10h30 rồi, công việc này đúng là tạo cho tôi một áp lực kinh khủng, tôi cứ nghĩ sẽ không sao nhưng cảm xúc trên khuôn mặt tôi đã đang bắt đầu chết càng lúc càng nhanh.

Khuôn mặt như nếu bây giờ phải giao tiếp với 1 vị khách nào nữa sẽ gãy nát ra. Tôi đang trong mạch suy nghĩ thì chị nhân viên lúc đầu chạy đến nói:

- Này cậu, có 1 vị khách đến kìa, ra đón đi, cho tôi xem khả năng chào khách của cậu thế nào

Sao lại là lúc này chứ, có nhất thiết phải đợi đến lúc này thì mới bắt kiểm tra tôi không, làm việc cật lực từ nãy giờ không đủ à mà còn bắt tôi đón khách nữa chứ. Lần này thì tiêu thật rồi, dù sao cũng phải đi để thử vận may đã.

Đánh cược vào vị khách này, phải quan sát kĩ để đưa ra phương án tốt nhất. Đây là 1 cô gái trẻ, là học sinh cấp 3 mới đị học về thì phải, khuôn mặt trẻ con đáng yêu, cử chỉ nhìn rất ... đáng nghi? Được rồi giữ vững khuôn mặt thân thiện và lược ra phương án tốt nhất nào.

- Kính chào quí khách, anh đây có thể phục vụ gì cho em - tôi nói với 1 giọng nói và khuôn mặt lạnh lùng, nếu cô ấy thể hiện vẻ không hài lòng là tôi bị loại từ vòng gửi xe luôn.

- Cho em 1 bàn 1 người và suất cơm ăn nhanh - cô ấy nói với vẻ không chú ý đến tôi và nhanh chóng đi đến cái bàn tôi đưa.

Thật may mắn khi đây là 1 khách hàng vội vàng, nhưng chính vì thế mới không có cơ hội bỏ qua cho những sai sót nhỏ nhất khi tiếp đón và làm hài lòng những vị khách như thế này.

Bây giờ cũng đang ít khách nên tôi được lệnh đứng gần cô học sinh để phục vụ hết mình như là 1 phần của bài kiểm tra. Khi tôi vừa bâng suất ăn của cô ấy ra thì cổ liền nói:

- Này anh có muốn ngồi đây với tôi không, thấy anh cứ đi quanh em hoài 

- À chắc... - tôi nhìn qua chị nhân viên thì thấy chị gật đầu nên ngồi luôn 

- Vậy anh đang thử việc à? Quán ăn này anh cảm thấy như thế nào

- Đúng rồi - hỏi những câu như thế này thì có lẽ cô học sinh này cũng làm việc trong 1 nhà hàng -  Về quán ăn anh đánh giá khá tuyệt.

- Quán ăn này có vẻ đông khách. Nhân viên trong đây chắc phải giỏi lắm anh nhỉ.

- Ừm họ thực sự chuyên nghiệp trong việc làm này. Họ sử dụng thời gian của khách hàng rất hợp lý, luôn tạo cho khách hàng 1 cảm giác thoải mái.

- Đúng thật đấy, mà anh mới thực tập mà đã giỏi thế này rồi, tiêu chuẩn nhân viên ở đây cao thật đấy. Nhưng mà sao mặt anh lại trông buồn thế, ăn miếng pudding này không em mời đấy. - cô nghiêng đầu, cười tươi và đưa tay cầm thìa lên về phía tôi

Cô bé cũng quan sát mình sao, có vẻ như đã quen và thành thạo với việc này rồi. Vậy cô bé gọi tôi lại là vì trông thấy tôi buồn sao. 

- Mà này em, em đến đây để "do thám" quán ăn mới mở này sao.

- Ư... đâu có.. à..à.. - cô xịu mặt xuống - Anh đoán đúng rồi đấy

- Đừng lo, em cũng đâu bị gì đâu với cái lí do này chứ, là tốt khi em cũng là 1 khách hàng mà

-  Anh đừng nói thế chứ (xấu hổ). Vậy anh thấy quán ăn này thế nào?

- Sao em lại hỏi anh, nhưng nếu muốn nói thì anh không thích làm việc ở đây lắm.

- Có 1 cảm giác kì lạ giữa những nhân viên - cả 2 đồng thanh nói

- Vậy em cũng thấy sao?

- Tất nhiên rồi.

- Vì làm tất cả mọi việc để hài lòng khách hàng nên họ luôn tự bắt mình vào thế gượng gạo, phục vụ khách hàng hết sức mà bản thân họ lại không thoải mái thì đâu thể gọi nhà hàng đó là trọn vẹn được.

- Woa anh là dân chuyên à?

- Làm gì có, nếu đúng thì đâu cần thử việc. Nhưng mà việc này vừa dễ vừa khó giải quyết. Chỉ cần 1 lời nói thôi là xong nhưng như thế sẽ mất chất của cửa hàng này. Nói chung cho đến khi lượng khách giảm chút rồi giải quyết từ từ theo 1 cách có kế hoạch dài kì là được.

- Vậy anh có muốn đến nhà hàng của em thử việc không?

- Một cuộc kéo người sao.

- Nhân viên quèn như anh thì ai thèm kéo, nhưng nói chuyện với anh rất vui, cảm giác như đang tìm hiểu về 1 vùng đất mới vậy - cô gái cười nói với vẻ hồn nhiên nhưng ẩn chứa những cử chỉ, ánh mắt lôi cuốn như thể hút người khác vào đó vậy.

Ơ, cảm xúc của tôi đang dần bộc lộ mà chỉ cần nói chuyện với cô gái này sao. Có nghĩa là không liên quan đến con quỉ kia, mà không lẽ mình hám gái vậy ư.

- Mà này anh, anh đọc tin này chưa, có 1 thiên thần giáng thế đấy. Cái ảnh nhìn thật kinh khủng luôn. Nhiều chuyên gia nói bức ảnh này không Photoshop hay dàn dựng gì cả, anh nhìn này. - cô nàng đưa tôi xem điện thoại của cô.

Cái gì thế này, hình ảnh của con nhỏ B đó đang bay xuống mà Không thể nào, mà khoan có thể có 1 người đã bắt được hình này ở đâu đó trong 2 cực rồi đưa về đây. Nhưng ai có thể, không lẽ... Mà thôi đừng suy nghĩ nữa, tập trung vào việc trước mắt đã. 

- Vậy dù sao anh cũng không ở lại đây nữa đâu, việc nói chuyện thế này với em là đã khiến bà chủ để ý rồi. Cho anh cái địa chỉ để chiều đến nha.

- Đây cái gì chứ danh thiếp cửa tiệm của em thì lúc nào cũng có sẵn. Tạm biệt anh nha.

"Hỏa Tâm" sao, được thôi. Thêm một chiếc " chìa khóa" nữa để tìm hiểu bản thân mình đã từng, đang là và sẽ đến đâu trong số phận này. Hoàn thành bài kiểm tra cuối cùng, kết thúc buổi thử việc, tôi đến phòng phỏng vấn và bà chủ chỉ nói 1 câu đưa tôi 50 k tiền công buổi này rồi đi ra:

- Cậu làm tốt đấy và như cậu nói, lựa chọn do cậu quyết định đấy chàng trai ranh mãnh.

- Cảm ơn bà chủ. Tôi có lẽ không hợp với nơi này

Bây giờ chỉ về đón con nhỏ kia nữa thôi. Mà quên mất tìm việc cho nó rồi, làm việc nhọc quá nên không suy nghĩ được gì luôn. Tôi bước ra cửa thì thấy cô học sinh kia đứng sẵn chờ tôi ngoài kia.

- Quên không hỏi anh/em tên gì vậy - cả 2 đồng thanh nói và cười 

- Em tên là Triệu Quách Nhi. Chiều nay đến càng sớm càng tốt nha. - cô mỉm cười nhẹ nhàng.

- Còn anh là Phan Huy Mạnh. Mà này, quán của em cần thêm 1 cô gái làm part-time được nữa không, mà hơi vụng về tí.

- Quán em thêm anh nữa là vừa đủ rồi. Mà cô gái ấy có xinh không.

- Có đẹp lắm, như anh luôn.

- Haha, vậy thì em có 1 nơi này này : Maid coffee ở đường K Quận 4 đấy.

- Quá hoàn hảo. Cảm ơn em nhiều.

- Không có gì. 

Sau đó tôi đến trường chở con nhỏ kia về, có vẻ như nữ quỉ kết bạn khá dễ nhỉ, nhưng loại này thì 100% xung quanh đều là rắc rối cmnr. Chắc phải giải quyết mấy thứ đó dài dài. Bắt đầu cuộc sống mới với nữ quỉ này có lẽ cũng không phải là không hay lắm nhỉ










Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net