Chương 29

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

  Editor: Linh

Cũng chỉ cách một cái mành, đã là hai thế giới khác biệt.

Trong phòng tràn ngập mùi thuốc cũng không thể che hết mùi máu tươi khiến người ta buồn nôn, trong bụng Vân Hoan cuồn cuộn, theo bản năng liền muốn chạy ra ngoài. Nhưng là ngồi bên trong thùng thuốc, trên người chảy máu, cũng là tướng công của nàng, nàng không khỏi ngừng bước chân.

Trường Bình lúc này hai mắt nhắm nghiền, gương mặt phù thũng, hiện ra màu đen khác thường, nhưng môi lại trắng bệch. Từ chỗ Vân Hoan nhìn qua, chỉ có thể nhìn thấy nửa ngực Trường Bình lộ ở trên mặt nước, tay hắn khoát lên thành thùng, trên hai cổ tay cũng cắt hai lỗ nhỏ, máu đen nồng đậm từng chút từng chút nhỏ vào cốc nhỏ đặt ở bên cạnh.

Máu người sống, sao có thể tùy tiện chảy ra?

Vân Hoan run rẩy đến gần, nhìn kỹ, liền lập tức phát hoảng.

Trên ngực Trường Bình đột nhiên xuất hiện một cái lại một cái ấn ký màu đen, nếu không phải thứ đó động đậy, nhìn qua chỉ thấy giống như trên da vô ý nhiễm mấy vết mực. Nhưng là lúc này, mấy thứ kia cũng nhúc nhích dần về phía bốn chi (chân, tay) của Trường Bình, lại giống như đang sống.

Vân Hoan không khỏi cảm thấy sợ hãi, không lý do toàn thân nổi đầy da gà.

Lại nhìn màu đen đó, đã dần dần nhích đến chỗ cổ tay Trường Bình, lại dọc theo miệng vết thương nơi cổ tay, tích táp rơi xuống, rõ ràng chính là máu màu đen.

Lâm Nguyên Tu đẩy nàng về phía trước, thấp giọng quát: "Mau gọi hắn một tiếng! Bảo hắn hoàn hồn!"

"A?" Vân Hoan sững sờ một chút, Lâm Nguyên Tu nói: "Vừa rồi là ta gọi ngươi vào. Lúc này ý thức hắn mơ hồ, nếu ngươi không gọi hắn, sợ là hắn sẽ không qua nổi cửa này! Ngươi muốn làm quả phụ sao!"

Tống Trường Bình quật cường cắn môi dưới, trên môi đã mơ hồ chảy ra tơ máu. Mãnh liệt run rẩy một phen, mắt thấy sắp thoát lực trượt vào trong nước, Lâm Nguyên Tu vội vàng tiến lên ổn định hắn.

"Tướng công!" Vân Hoan giật thót mình, vội vàng kêu, thấy Tống Trường Bình không có phản ứng gì, dứt khoát lại gọ: "Trường Bình? Tống Trường Bình? Tống Đại thiếu gia!"

Bốn chữ "Tống Đại thiếu gia" vừa mới ra khỏi miệng, Tống Trường Bình rốt cuộc cũng ngừng run, bên miệng thoát ra hai chữ "Vân Hoan..."

Vân Hoan ra một thân mồ hôi lạnh, Lâm Nguyên Tu cũng mệt mỏi, nâng tay không biết lại cho thêm thuốc gì vào thùng nước thuốc, Trường Bình dần dần yên tĩnh, màu đen trên mặt cũng dần rút đi.

"Vừa rồi Lâm đại phu nói là Đại gia gọi ta vào, sao bây giờ lại biến thành Lâm đại phu?" Vân Hoan nhướn mi hỏi Lâm Nguyên Tu.

Lâm Nguyên Tu chẳng nói đúng sai nhếch miệng nói: "Người nhà này từ chủ tử đến hạ nhân ai cũng cứng đầu như nhau. Chủ tử đau muốn chết, luôn miệng gọi tên nương tử mình, lại thế nào cũng không chịu mở miệng để nương tử nhìn thấy thảm trạng của mình. Thạch đầu kia cũng chui từ hố phân ra, trừ lời của Tống Trường Bình, ai cũng không nghe. Dù sao hắn cũng choáng váng, không bằng ta đến giúp hắn một chút. Loại tình huống này, còn có người tin cậy bên cạnh, luôn tốt. Ngươi xem, vừa rồi ngươi vừa gọi tên hắn, không phải tốt rồi sao?"

Rõ ràng, Tống Trường Bình cũng không muốn cho nàng xem bộ dáng hắn lúc này. Lâm Nguyên Tu lại đẩy một cái, đã lừa gạt Thạch đầu bên ngoài, cũng lừa cả nàng tiến vào.

Đúng rồi, cô nương nhà bình thường, ai có thể chịu được loại trường hợp này. Nếu đổi lại là đời trước, Vân Hoan đã sớm bị dọa sợ quay đầu bỏ chạy. Ngay cả vừa rồi, ý niệm duy nhất của nàng cũng là trốn. Nhưng là đứng đó một lúc lâu, nàng lại dần nhíu mày.

Bên trong thùng thuốc, sợi đen trên người Trường Bình rút đi, tuy rằng chỉ có mỗi một sợi đen di động, hắn vẫn muốn giãy dụa một phen, nhưng lúc này lại giống như ngủ mê mệt.

"Cổ.... Độc?" Vân Hoan chần chờ quay đầu, thấy trên mặt Lâm Nguyên Tu xẹt qua kinh ngạc, trong lòng nàng cũng căng một chút.

Lâm Nguyên Tu vốn tưởng rằng Vân Hoan nhất định sẽ quay đầu bỏ chạy, ít nhất cũng sẽ thét chói tai, hoặc khóc rống. Quả thật trên mặt nàng cũng xẹt qua nét kinh ngạc, nhưng bất ngờ chính là, Vân Hoan dần dần tỉnh táo lại, cuối cùng là ngưng thần suy tư, thốt ra hai chữ 'cổ độc'.

"Đại nãi nãi quả nhiên kiến thức rộng rãi." Lâm Nguyên Tu thở dài.

"Ta chỉ là... từng xem qua ghi chép về cái này trong 'địa lý chí'."

Vân Hoan thật sự xem qua sách này, nhưng nàng chân chính hiểu được, lại không phải đến từ sách. Nhưng nàng cũng không thể nói cho Lâm Nguyên Tu, một đời trước, nàng từng tận mắt thấy tình trạng của người trúng cổ?

Lúc đó nàng còn ở Kiến Châu, hàng xóm cách vách không biết đắc tội với ai, hàng tháng luôn có mấy ngày trong bụng giống như bị côn trùng cắn, thống khổ, không phát tác lại giống như người bình thường. Rất nhiều đại phu đến xem đều tra không ra ngọn nguồn, trơ mắt nhìn người này càng ngày càng gầy. Sau này vẫn là một vị hàng xóm cao nhân kiến thức rộng rãi liếc mắt một cái liền nhìn thấu chứng bệnh của người nọ, vất vả cứu về cho hắn được một mạng.

Vân Hoan kết giao với vị cao nhân kia cũng là khi đó, nói là cao nhân, thật ra cũng chỉ là một nam tử cùng tuổi với nàng, chính là vừa khéo xuất thân trong đất Thục, am hiểu đạo lý dùng cổ, người nọ tên Miêu Ngọc Tủy.

Năm đó Vân Hoan cùng Tôn thị ba người không đội trời trung, nghĩ cách muốn bọn họ chết, còn cố ý hỏi hỏi Miêu Ngọc Tủy về cổ độc.

Lúc đó Miêu Ngọc Tủy thế nào cũng không chịu nói cho nàng biết, chỉ nói biện pháp này quá mức hung hiểm, triều đình sớm đã liệt cổ độc vào mười tội ác tày trời không thể tha, nếu bị phát hiện, đó là phải chịu cực hình.

Khi đó Vân Hoan dây dưa hắn một hồi lâu, dùng mất bao nhiêu thức ăn ngon mới dỗ được hắn mở miệng.

Khi đó, hắn cũng chỉ hơi nói qua về phương pháp nuôi cổ thôi.

Ngày mùng năm tháng năm vào lúc giữa trưa, thu thập đủ trăm loại trùng, lớn đến rắn, nhỏ đến con rận, cùng đặt vào trong một cái hũ, để chúng tự giết lẫn nhau, rỉa rói lẫn nhau, thừa lại một con cuối cùng chính là cổ. Nếu thừa lại là rắn thì tên là xà cổ, thừa lại rận thì gọi là sắt cổ. Nếu muốn dùng nó để giết người, chỉ cần để người nọ ăn cổ này, cổ có thể chậm rãi rỉa sạch lục phủ ngũ tạng của hắn, thẳng đến khi kí chủ chết.

Trong truyền thuyết, lợi hại nhất là Kim Tàm cổ, còn có thể giúp người làm việc, chỉ cần chủ nhân Kim Tàm cổ làm mẫu, nó liền có thể làm, quét rác cấy mạ mọi thứ đều tinh thông.

Khi Miêu Ngọc Tủy nói đến cái này, nàng còn cực kỳ hồn nhiên hỏi một câu, "Vậy Kim Tàm cổ này không phải ốc đồng cô nương* sao? Thật sự tốt!"

(*) Ốc đồng cô nương: Như cô ốc bước ra từ quả thị ấy.

Lúc đó Miêu Ngọc Tủy âm trầm trả lời: "Kim Tàm cổ này một năm nhất định phải ăn một người, nếu người nuôi nó không thể cung cấp người sống cho nó, vậy đồ ăn của nó, chỉ có thể là chính chủ nhân của mình.

Có thể thấy được, tất cả các loại cổ này âm hiểm độc ác đến cỡ nào, không phải bụng dạ khó lường mưu tài sát hại tính mạng, vậy nhất định là có thâm cừu đại hận.

Trúng cổ độc ngắn nháy mắt liền chết, dài còn có thể chịu đựng mười mấy năm, mới có thể biết đó là cổ gì.

"Đại gia trúng chính là âm xà cổ, năm trước sau khi hồi phủ liền trúng cổ độc, lập tức liền tới tìm ta trị liệu." Sợi đen trên người Tống Trường Bình dần dần biết mất, Lâm Nguyên Tu thay hắn băng bó còn không quên nói cho Vân Hoan: "Vốn là âm xà độc, lại theo rượu vào bụng, càng khó trị. Nếu tìm tới ta chậm thêm chút nữa, sợ là mạng nhỏ khó bảo toàn. Hiện thời ta cũng chỉ có thể dùng thuốc đuổi, dẫn nó ra từ máu trong cơ thể. Cũng may đại gia trụ cột mạnh, nếu không ép buộc như vậy, người bình thường thật đúng không chịu nổi."

"Tiếp tục lấy máu như vậy, người sẽ chết sao?" Vân Hoan gọn gàng dứt khoát hỏi.

"Lấy máu sẽ không chết người, chỉ cần bổ sung thức ăn bổ máu, cuối cùng có thể bảo trụ mạng." Lâm Nguyên Tu giải thích nói, thuận miệng đối cửa hổ: "Thạch đầu, tiến vào!"

Thạch đầu hai ba bước đã xông vào, quen thuộc cùng Lâm Nguyên Tu chuyển Tống Trường Bình từ trong bồn tắm ra, vững vàng an trí trên giường ở bên cạnh. Lâm Nguyên Tu lại cầm thuốc mỡ lên cổ tay Trường Bình, tỉ mỉ bôi lên miệng vết thương lập tức không nhìn ra dấu vết.

Cố đến cuối, Tống Trường Bình cũng ngất, môi gắt gao nhếch lên, nhìn quật cường vô cùng.

"Qua nửa canh giờ lại đưa hắn về nhà kề." Lâm Nguyên Tu phân phó Thạch đầu.

Xong chuyện, dẫn Vân Hoan đến chính đường, "âm xà cổ này độc cực kì, mỗi tháng phát tác một lần, mỗi một lần dẫn nó ra ngoài là một cửa ải, nếu không vượt qua được, đó là cái chết."

Lòng Vân Hoan lộp bộp nhảy lên: đời trước, hắn chính là bởi vì không qua nổi cửa này, cho nên buông tay đi Tây Thiên?

Năm đó nàng hận Tô thị như vậy, cuối cùng cũng không dùng cổ độc hại bà ta. Tống Trường Bình rốt cục là bị ai hạ cổ độc?

Nàn cảm thấy nghi hoặc, Lâm Nguyên Tu ở một bên lẩm bẩm: "Năm trước đến nay, theo lý cổ này cũng thanh lọc không sai biệt lắm, chỉ cần lại thanh lọc hai ba lần nữa, sau này hắn có thể cùng người bình thường không khác lắm. Trước đây hắn giống y như cọc gỗ, khuôn mặt tươi cười, còn tưởng rằng hắn muốn làm hòa thượng. Nào biết hắn đột nhiên sinh ra ý niệm muốn cưới vợ. Hại ta chưa kịp dặn dò hắn, liền thành hôn. Nhìn xem, một đêm động phòng hoa chúc, ngay cả cổ trong người cũng không an phận theo. Hại ta tháng này đều đã đến hai lần rồi..."

Mặc dù người nói vô tâm, Vân Hoan nghe xong mặt đỏ đều sắp nhỏ ra máu: người trúng cổ độc cần phải thanh tâm quả dục, cổ độc này hiểu được tâm tư người, kí chủ động dục niệm, cổ độc cũng hưng phấn theo.

Chuyện quan trọng như vậy, Lâm đại phu thế nhưng quên nói cho Tống Trường Bình, rõ là ..... lang băm mà!

Vân Hoan nghiến răng nghiến lợi, trong lòng không khỏi lại nghĩ tới tình hình đêm qua, nếu Tống Trường Bình cứ như vậy chết đi, thật sự là oan uổng!

"Khụ khụ, dẫn đến cũng tốt, một lần dọn sạch cổ, bớt việc. Chính là, nếu hắn lại động huyết khí, cổ này làm loạn lên, chịu đau khổ cũng chỉ có chính hắn. Nghe nói Đại nãi nãi có một tay trù nghệ giỏi, vậy bản sách dược thiện này ta sẽ đưa cho Đại nãi nãi!" Lâm Nguyên Tu tùy tiện quăng ra một cuốn sách, thu thập hòm thuốc, nhấc chân liền muốn đi. "Ta còn phải đến trước mặt Lão thái thái đáp lời."

Vân Hoan nhận sách, vội vàng ngăn đón ông: "Lâm đại phu, tướng công ta sẽ chết sao?"

"Là người đều sẽ chết." Lâm Nguyên Tu thuận miệng liền đáp, ngừng một lát lại nói: "Thời điểm khó nhất hắn cũng đã vượt qua rồi. Sau này có Đại nãi nãi ở bên cạnh Đại gia, hắn còn bỏ được mà chết? Yên tâm 100% đi, mạng hắn bây giờ cứng lắm, không chết được đâu!"

"A di đà phật!" Vân Hoan niệm một câu phật hiệu, tảng đá trong lòng rơi xuống đất.

Vém rèm nhìn Tống Trường Bình trên giường, không khỏi lại nghiến răng: đồ lừa đảo này, lừa nàng vào Tống phủ, còn muốn gạt nàng? Đại sự sống còn cũng không biết nói một tiếng. Nếu hắn cứ yên lặng không một tiếng động rời đi, nàng phải giải thích thế nào?

Nghĩ Tống Trường Bình cũng có ý muốn gạt nàng chuyện này, xem nàng là tiểu thư nũng nịu, chịu không nổi tình huống này? Hay là coi nàng là một vật trang trí, cưới về cung?

Vân Hoan cắn môi dưới nghĩ: Hướng Vân Hoan nàng không bắt nạt người bệnh, chờ ngày khác hắn khỏi hẳn, xem nàng có cẩn thận dọn dẹp hắn hay không! Hiện nay nàng là nương tử hắn, có chuyện gì không thể cùng nàng thương lượng? Hay là, hắn còn muốn cùng vị Lục La cô nương nuội trong viện kia thương lượng hay sao?

Hừ!

Vân Hoan bước đến gần hai bước, thấy Tống Trường Bình nằm yên lặng, dứt khoát vươn tay hung hăng nhéo hắn một phen. Đêm qua hắn kiêu ngạo như vậy, xem, xui xẻo chưa? Nằm hả? Đáng đời!

Aiz, làn da này thật sự là xinh đẹp. Nếu lại tiếp tục gầy xuống cũng không đẹp nữa, nàng cẩn thận suy nghĩ nên bồi bổ hắn thế nào.

Vân Hoan ở bên cạnh coi giữ hắn đủ nửa canh giờ, cùng Thạch đầu chuyển hắn lên xe lăn, lại đưa đến phòng tắm bên cạnh phòng tắm thuốc.

Vân Hoan hoảng hốt nhớ lại, lần trước nàng vào nhầm nhà kề, có lẽ khi đó hắn cũng mới gặp phải đau khổ như vậy, cho nên khi thấy nàng mới có chút kích động.

Lúc đó sao nàng lại không nhìn ra trên người hắn không phải bệnh, mà là cổ đây!

Không, chuyện này cũng không trách được nàng. Người nào sau khi gặp phải một lần đau khổ, còn có thể cười nói đùa giỡn nàng chứ?

Vân Hoan oán giận nghĩ, trong phòng đã có động tĩnh.

Nàng vội đi vào, Tống Trường Bình trong thùng tắm đang đưa lưng về phía nàng, nàng vội vàng đi lên hỏi, "Đỡ hơn sao?"

Tống Trường Bình cả người run lên, quay đầu lại gặp nàng, sắc mặt lập tức trầm xuống, "Sao lại là nàng? Thạch đầu đâu?"  

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net