Chương 47

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

  Lạc Hà am ngoài thành Ung Châu xưa nay hương khói cường thịnh, hôm nay là ngày sinh thần của Quan Âm, Lạc Hà am làm pháp cầu phúc, trong ngoài miếu là biển người.

Tống lão phu nhân và gia quyến đến Lạc Hà am, bái tế Bồ Tát xong, Tống lão phu nhân lại rút được quẻ thẻ rất tốt, Vương thị và Tôn di nương liên tục nói Tống lão phu nhân phúc trạch miên dày, sau này không có chuyện gì phiền não.

Tống lão phu nhân đương nhiên cảm thấy vui mừng, thấy chung quanh Lạc Hà am chim hót hoa thơm, dứt khoát mang theo các nữ quyến đến hậu viện Lạc Hà am đi dạo.

Nào biết còn chưa đi đến hậu viện liền nghe thấy một trận tiếng đàn réo rắt, nhẹ nhàng nhu hòa truyền đến, làm tinh thần con người không lý do ổn định xuống.

Vương thị thấp giọng tán thưởng câu: Đây là khúc 'mai hoa dẫn', người đàn cũng không sai. Có điều khúc này vốn là muốn ca ngợi ưu điểm trắng noãn, hương thơm và giỏi chịu lạnh của hoa mai đến ca tụng phẩm cách cao thượng của người, là khúc có làn điệu tươi mát, nhưng người đàn lại mang theo ưu sầu, làm cho người nghe thấy trong lòng có chút đè nén."

"Nhưng người này tài nghệ nhất định không kém." Tống lão phu nhân lại nói.

Vương thị biết Tống lão phu nhân lúc còn trẻ ở trên phương diện đàn cổ rất có trình độ, thích nhất cũng là khúc 'hoa mai dẫn' này, lập tức cũng không dám múa rìu qua mắt thợ, thấy bà có hứng thú, gọi tiểu ni cô lại hỏi, tiểu ni cô quy củ trả lời: "Hậu viện am ni cô thiết kế sương phòng để cấp cho khách hành hương, mấy ngày trước có một vị Hướng cô nương trẻ tuổi xinh đẹp đến đây, nghe nói là tới cầu phúc cho mẫu thanam ở đây nửa tháng, ngẫu nhiên còn đàn hai khúc, không ảnh hưởng đến toàn cục."

"Hướng cô nương?" Vương thị sững sờ một chút, theo Tống lão phu nhân đi vào hậu viện sương phòng, quả thật nhìn thấy chính giữa sân bày một cái bàn, Hướng Vân Cẩm mặc một cái váy dài màu xanh nhạt, tóc bới đơn giản, xem phong tư xuất trần* đang ngồi chính giữa.

(*) Phong tư: phong độ tư thái.

Khi các bà đến gần thì khúc 'mai hoa dẫn' đang tới hồi thứ hai, trên sách có nói, "khúc hoa mai thứ hai là khúc đón xuân, tuyết rơi đúng lúc tan thành đá băng như ngọc. Hoa rơi có ý, một giấc chiêm bao hồng trần ai nghe mà si", lúc mọi người nghe tới say mê thì cũng là lúc một tiếng 'tang' cao vút rạch ngang trời, dây cung đứt.

"Nương..." Hướng Vân Cẩm ai oán gọi, nằm ở trên bàn, khóc thút thít.

"Hướng Nhị tiểu thư." Tôn di nương trái lại tự tiến lên gọi, hành lễ, Hướng Vân Cẩm vội vàng ngẩng đầu, thấy Tôn di nương đầu tiên là cả kinh, lại thấy Tống lão phu nhân và Vương thị đứng cách đó không xa, vội vàng đứng dậy, trên mặt vẫn còn vương nước mắt, nàng ta cũng cảm thấy thẹn thùng, vội vàng quay lưng lại, vội vàng xoa xoa, mang theo nụ cười cấp Tống lão phu nhân và Vương thị hành lễ nói: "Lão thái thái, phu nhân mạnh khỏe."

Lại cấp về cho Tôn di nương nửa lễ, nói tiếng tốt.

Vương thị thấy bên khóe môi nàng ta còn vương nước mắt, nhưng trên cấp bậc lễ nghĩa cũng không kém mảy may, vội vàng nâng nàng ta dậy, kéo tay nàng ta đến trước mặt Lão thái thái nói: "Xem tiểu nhân nhi đáng thương này, sao đánh đàn lại khóc."

Hướng Vân Cẩm vội hơi hơi cúi đầu, chỉ cảm thấy quẫn bách.

"Nhưng là trong nhà xảy ra chuyện gì?" Lão thái thái vội hỏi, "Sao không nghe thấy Vân Hoan nói gì."

Hướng Vân Cẩm nghe vậy đầu càng cúi thấp hơn, bả vai hơi rung rung, đứng lại chỗ ngồi, trời đất mờ mịt hiện ra một vòng xoáy nước. Vương thị đang muốn hỏi rốt cuộc là sao vậy, lại thấy Hướng Vân Cẩm sắc mặt tái nhợt, thân mình mềm yếu ngã xuống đất.

Mọi người lập tức phát hoảng, từ bên trái sương phòng đột nhiên có một thiếu phụ cẩm y hoa phục đi ra, thấy Lão thái thái, Vương thị liền vội vàng hành lễ, nhưng nhìn cũng không thèm nhìn Tôn di nương lấy một cái.

Tôn di nương một tiếng 'cô nãi nãi' bị mắc kẹt trong cổ họng, kêu cũng không phải, không gọi cũng không được, thật sự là gấp chết. Người nọ lại vội vàng gọi nha hoàn thiếp thân dìu Hướng Vân Cẩm vào trong sương phòng.

Người tới, quả đúng là Tống Hồng Phật – Đại tỷ của Tống Trường Bình. Vốn gả vào Triệu phủ, mấy năm nay cực ít về nhà mẹ đẻ, vừa vặn mấy ngày nay nàng ở am ni cô thay trong nhà cầu phúc, không khéo, lại cùng người Tống phủ gặp nhau.

"Nghe nói nửa nay nay thân mình Hướng phu nhân không được khỏe, mấy ngày nay bệnh càng nặng thê. Hướng gia muội muội là người có tâm, vì có thể để mẫu thân khỏi hẳn quả thật là cái gì đều nguyện ý làm." Tống Hồng Phật thở dài, hơi hơi vén cánh tay Hướng Vân Cẩm lên, ở chỗ cánh tay băng một vòng vải trắng, "Xem, không biết được là tên lang băm nào nói cho nàng lấy thịt làm thuốc dẫn là có thể trị bách bệnh, nàng không nói hai lời liền lấy dao cắt thịt mình. Lại nghe người khác nói tuyệt thực cầu phúc mới có thể lộ rõ thành tâm, mấy ngày nay nàng một giọt nước cũng chưa uống, thật sự là lại té xỉu rồi..."

"Phần hiếu tâm này Phật tổ đều muốn cảm động!" Tôn di nương chậc chậc nói.

Tống Hồng Phật làm như không nhìn thấy Tôn di nương, sau khi an trí tốt Hướng Vân Cẩm, lấy cớ là có lời riêng muốn nói với Lão thái thái, hai người đến sương phòng của Tống Hồng Phật.

"Ngươi ngược lại đối Tống tiểu thư rất để bụng." Tống lão thái thái uống một ngụm trà, đối Tống Hồng Phật nói.

"Ta không phải để bụng nàng, nàng và ta không thân không cớ. Ta chỉ là thấy nàng có lòng hiếu thảo, lại vừa vặn ở cách vách cho nên chiếu cố nàng chút thôi." Tống Hống Phật thấp giọng nói: "Nếu nói để bụng, ta cũng chỉ để bụng Bình ca nhi.... Tổ mẫu, vị nương tử Bình ca nhi cưới kia, nhân phẩm có được không?"

"Sao lại hỏi vậy?" Lão thái thái nghe ra trong lời nói của nàng có chuyện, vội vàng hỏi.

Tống Hồng Phật quanh co một lúc lâu, cuối cùng dằn lòng nói: "Tổ mẫu, ta thật sự không rõ, vì sao chúng ta không cưới Hướng gia Đại tiểu thư mà lại cưới Hướng Vân Hoan không có chỗ nào tốt kia. Ngài không biết dạo này người bên ngoài nói những lời khó nghe gì đâu!"

"Ngươi luôn ở Triệu phủ, cửa trước không ra cửa trong không vào, có thể nghe được lời gì khó nghe?" Lão thái thái từ chối cho ý kiến.

"Ta mặc dù không ra ngoài, nhưng vẫn có các phu nhân tiểu thư tới cửa." Tống Hồng Phật ngẩn ra, nhưng vẫn một năm một mười nói rõ ràng.

Vốn Vân Hoan trước khi xuất giá danh tiếng đã không được tốt, làm người kiêu ngạo ương ngạnh, đây là chuyện mà toàn bộ mọi người trong thành Ung Châu đều biết. Nhưng là sau khi Vân Hoan gả vào Tống phủ, trong thành Ung Châu lại nhiều hơn một số lời đồn đãi, đây là khi mấy phu nhân và Tống Hồng Phật cùng nhau nói chuyện phiếm, nói đến Hướng Vân Hoan, đều là ánh mắt khinh thường.

"Nghe nói trước khi xuất giá đã lừa Phong Niên thực phủ đi rồi, Hướng phu nhân luôn luôn hiền lành lần này cũng bị nàng chọc tức bị bệnh, nàng khen ngược, ngay cả hỏi cũng không hỏi một câu. Tuy rằng không phải mẹ ruột nhưng dù gì cũng nuôi nàng khôn lớn, thật sự là một người tàn nhẫn!"

"Ơ, nghe nói là đoạt hôn sự của tỷ tỷ mình mới gả vào Tống phủ, Triệu nãi nãi, ngài là Đại tiểu thư Tống gia, chuyện này là thật sao?"

"Đừng nói cái khác, vào cửa ngày thứ hai liền đuổi thị thiếp của Tống gia Đại thiếu gia ra ngoài, khí thế này, haha..."

"Sau này Tống Đại thiếu gia sẽ không bị nàng bò lên tận đầu đấy chứ? Triệu nãi nãi, ngài nên trở về nhìn Tống Đại thiếu gia đi, còn là người bệnh, đừng để tức... Khụ khụ, ý của ta là không thể để nữ nhân như vậy làm hỏng thanh danh nhà mẹ đẻ ngài mới tốt!"

Mỗi một tiếng khuyên giải đó, nhìn như là khuyên Tống Hồng Phật, nhưng cũng là một cái tát tát vào trên mặt Tống Hồng Phật. Nàng vốn nghĩ chờ xong chuyện này liền về nhà mẹ đẻ nhìn Trường Bình, lần này gặp được Lão thái thái, còn không phun cho thống khoái?

"Các vị tiểu thư Triệu gia cũng có nhiều tiếp xúc với tỷ muội Hướng gia, cũng lén nói qua với ta, Hướng gia Đại tiểu thư làm người khiêm tốn dịu dàng, Nhị tiểu thư lại là người rất kiêu ngạo. Hôm nay ta thấy Hướng Vân Cẩm cũng rất giống như trong lời bọn họ nói, chính là không biết đệ muội..."

"Đệ muội ngươi rất tốt! Ta thấy nàng, so với mấy người các ngươi mạnh hơn rất nhiều!" Tống Lão thái thái dứt khoát trả lời một câu, "Người nọ là ta chọn, ta đương nhiên biết chỗ tốt của nàng. Ta cũng biết mấy năm nay ngươi ở Triệu phủ qua không được như ý, mà ta cũng đã dạy ngươi, làm việc phải nhìn vào tận sâu bên trong. Người ngoài nói hai câu ngươi liền tin là thật, nếu ngươi thật sự có lòng, có rảnh nghe mấy phụ nhân đó nói linh tinh thì sao không về nhà mẹ đẻ một chuyến xem đệ muội của mình, lại đi phán đoán nhân cách của nàng?

"Tổ mẫu, gió thổi nhà trống, chuyện ra có nguyên nhân, lời này cũng không phải chỉ có một hai người nói với ta..." Tống Hồng Phật còn muốn biện giải, Lão thái thái liếc sâu nàng hai mắt, đột nhiên hỏi: "Ngươi là tới từ mấy ngày trước, vậy Hướng Vân Cẩm ở cách vách ngươi từ khi nào?"

"Ta đến sớm hơn nàng một ngày..." Tống Hồng Phật đáp.

"Vậy trước khi ngươi đến đây đã từng nói qua với ai?" Lão thái thái lại hỏi.

Tống Hồng Phật suy nghĩ một lát, nói: "Người trong phủ đều biết mấy ngày nay ta sẽ vì Triệu gia cầu phúc."

"Ta nhớ được khi ngươi còn ở nhà, thích nhất cũng là khúc 'Hoa mai dẫn' này? Ngươi đàn không kém nàng nhỉ?' Tống lão phu nhân lại hỏi.

"Vâng, khúc này là lúc nhỏ mẫu thân dạy ta." Tống Hồng Phật lại trả lời. Tỉ mỉ nghĩ lại, năm đó Tống Hồng Phật đúng là dựa vào khúc 'Hoa mai dẫn' này để người Ung Châu biết đến cái tên Tống Hồng Phật. Năm đó cũng là nàng ở trong này đàn khúc 'Hoa mai dẫn' mới làm Triệu phu nhân vừa ý nàng, cuối cùng cùng Triệu thiếu gia thành cây liền cành.

Lại nói tiếp, hiện giờ Hướng Vân Cẩm xảy ra tất cả, quả thật cùng nàng tương tự kinh người.

Nàng sững sờ, sau một lúc lâu, Vương thị đẩy cửa tiến vào, gọi: "Mẫu thân, trời lạnh, chúng ta nên trở về phủ rồi."

Lão thái thái gật gật đầu, lại vỗ vỗ bả vai Tống Hồng Phật nói: "Không hiểu rõ may giá y cho người khác cũng không phải không thể, ta chỉ sợ sau này có người oán ngươi."

Thân mình Tống Hồng Phật run lên, lại không nói gì.

Trên đường về nhà, Vương thị cố ý đốt cho Lão thái thái chút hương an thần, đường không bằng phẳng, xe ngựa xóc nảy lợi hại, Vương thị thừa dịp lão thái thái nhắm mắt, vội vàng đứng dậy đối bên ngoài nói: "Chạy chậm một chút, Lão thái thái đang nghỉ ngơi."

"Không sao." Phía sau đột ngột truyền đến thanh âm, Vương thị thế mới biết Lão thái thái chỉ nhắm mắt dưỡng thần thôi.

"Mẫu thân mệt mỏi rồi nhỉ." Vương thị nửa quỳ, "Trong xe ngựa đệm mỏng chút, khẽ vấp xương cốt đều phải rã rời, quay đầu ta bảo người đi làm chút đệm da trâu, ngồi không nóng, lại thông khí."

"Ngươi có lòng." Lão thái thái trả lời câu, lại thấp giọng nói: "Ngươi cảm thấy Hướng Vân Cẩm kia thế nào?"

"Con dâu tổng cộng chỉ thấy nàng một lần, không biết nhân cách của nàng."

"Ngươi đấy, nói dễ nghe là mặc kệ thế sự, nói khó nghe chính là khéo đưa đẩy, nửa người cũng không đắc tội."

Lão thái thái giận dữ nói: "Ta cũng theo ngươi đến tuổi này. Nếu ngươi là nữ nhi của ta, ta cũng vui mừng. Không nói chuyện, không gây chuyện, trong nhà nhiều thêm mấy người như ngươi cũng không sợ. Nhưng bây giờ ngươi là chủ mẫu Tống phủ, nếu lại không xuất ra dáng vẻ nên có của chủ mẫu, chung quy có một ngày, sẽ để người khác cưỡi lên đầu ngươi."

"Con dâu không dám..." Vương thị chặn lại nói, Lão thái thái cũng lại lắc đầu.

"Hiện nay còn có Vân Hoan, ngươi còn có thể dựa vào, nhưng dù sao nàng vẫn còn trẻ, rất nhiều chuyện đều không làm chủ được. Nếu ngươi lại cái gì cũng không hỏi đến, ngay cả bọn ta cũng dùng không được, sau này ta chỉ là một cục xương già, cũng không xen vào được ngươi nữa rồi. Ra một cái Tôn di nương, sau này không chừng còn có Triệu di nương, Vương di nương, Lí di nương, vị trí chủ mẫu này của ngươi, không bằng tặng cho người khác thôi."

Lão thái thái lời trước nói cực có hàm súc, lời sau cũng ẩn ẩn chứa uy hiếp, Vương thị cả kinh, chặn lại nói: "Mẫu thân giáo huấn phải."

Thứ tử thứ nữ trong nhà có thể sống đến khi xuất giá vốn là chuyện không dễ dàng, có thể gả cho Tống lão gia làm vợ kế, theo ý bà mặc dù không phải rất như ý, nhưng bà cũng rất biết ơn.

Ở trong nhà cao cửa rộng, thói quen tính toán cẩn thận chặt chẽ, chỉ chờ trai cò tranh nhau, ngư ông đắc lợi. Nhưng là ở Tống gia Lão thái thái này, chỉ sợ là tuyệt đối không thể.

Vương thị trong lòng âm thầm thở dài một hơi, "Hiện nay con dâu trông cậy duy nhất chính đó Bình ca nhi, chỉ cần hắn bình an, con dâu liền thỏa mãn. Mẫu thân đã trao quyền quản gia cho Vân Hoan, con dâu tự nhiên không thể ngồi xem mặc kệ. Mẫu thân cứ yên tâm, con dâu đã an bày xong rồi."

"Như vậy đương nhiên là tốt nhất." Lão thái thái nói.

"Mấy ngày trước Hướng phu nhân mới tìm con dâu nói chuyện." Vương thị kiên trì nói, "Mẫu thân sợ là cũng biết."

"Sao ta biết được."

"Chuyện này con dâu phải sớm nói với mẫu thân." Vương thị nói: "Hướng phu nhân tố khổ với con dâu, vốn không dám để Hướng gia Đại tiểu thư cho Bình ca nhi nhà chúng ta, cuối cùng lại xảy ra sai lầm, cuối cùng khiến hôn sự của Hướng gia Đại tiểu thư bị trì hoãn. Nàng muốn hỏi con dâu xem có người nào tốt, có thể xứng đôi với Hướng gia Đại tiểu thư."

"Dù sao đi nữa nàng là đặt hôn sự của Hướng Vân Cẩm lên trên nhà chúng ta rồi!" Lão thái thái cười lạnh nói, "Bàn tính này đánh đủ vang!"

"Ta thấy bộ dáng của Hướng gia Đại tiểu thư, cũng không giống như khó gả." Vương thị lại nói.

"Đương nhiên là không khó gả." Lão thái thái hơi dựa về phía sau, con ngươi hiện lên tinh quang, "Ta thấy, chẳng những không khó gả, sau này, nàng còn gả cho rất tốt."  

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net