Chương 52

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

  Ma ma tới dạy lần này là một nhân vật có danh tiếng, trước đó, Lão thái thái cũng đã sớm an bài xong chỗ ở của bà, Vân Hoan tự nhiên không cần phải quan tâm chuyện này.

Lê Hương viện vừa vặn có ba phòng, một gian nhà giữa, đông tây một gian sương phòng, trái phải đều xứng với nhĩ phòng, tính ra, vừa vặn đủ cho Triệu Tịch Nguyệt, Vương Tố Hoa và Hướng Vân Cẩm ở. Bởi vì chuyện đến quá nhanh, Vân Hoan nghĩ đến đầu tiên chính là mau chóng dọn sạch viện.

Chờ Vân Hoan đến sân mới phát hiện bình thường Lê Hương viện đều để trống, tuy thường xuyên có khách đến, nhưng đều là khách bình thường, trong phòng bày biện đều lộ chút cũ kỹ, ngay cả chăn gối bên trong và chi tiêu liên quan đều ấn theo khác nhân bình thường đến bố trí.

Nếu đổi lại là khách bình thường cũng thôi, nhưng hôm nay tới, không nói Hướng Vân Cẩm thế nào, một Triệu Tịch Nguyệt là thiên kim nhà Tri phủ, một Vương Tố Hoa nữa cũng là hòn ngọc quý trên tay nhà Vương gia danh môn. Triệu Du Hoán và Vương Sở Giang lại là bằng hữu sinh tử tương giao của Tống Trường Bình, người nào cũng không thể qua loa.

Quý ma ma nói: "Trong phủ chúng ta hàng năm đều sẽ định chế* mấy bộ chăn gấm Tứ Xuyên, trước đây khi Đại nãi nãi còn chưa vào cửa phu nhân lại sai người định chế thêm mấy bộ nữa, dùng cũng dùng không hết, hẳn là vẫn còn đang nằm trong khố phòng. Chính là mấy cái đó trước đây đều là Tôn di nương quản..."

Vân Hoan lúc này trên người chảy ra một đống mồ hôi: cũng không thể nói như vậy, mấy ngày trước nói muốn tới kiểm kê kho hàng, kết quả Trường Bình bị bệnh, vừa kéo liền mấy ngày, nàng cũng không có tâm tư đi quản nó. Hôm nay nếu lại lờ mà lờ mờ mở kho hàng, đến lúc đó thật đúng là khó nói.

Cũng may mấy ngày trước nàng nói với Lão thái thái là muốn Tôn di nương ở một bên giúp đỡ, cũng nói qua, nếu Tôn di nương không giao đãi rõ ràng, nàng nhất định sẽ không tiếp nhận. Lúc đó Lão thái thái trực tiếp ở trước mặt công công Tống Nguyên Khánh nói muốn Tôn di nương cùng nàng kiểm kê sổ sách.

Lập tức, nàng cũng không đi khố phòng, mà là trực tiếp dẫn Tú Bình và Quý ma ma đến sân của Tôn di nương.

"Tôn di nương mấy ngày nay đều cáo ốm, không gặp khách." Tú Bình thấp giọng nói.

"Đại nãi nãi của chúng ta cũng không phải khách nhân gì. Lão thái thái điểm danh muốn nàng ta giúp đỡ Đại nãi nãi, nàng ta không có lí do gì để từ chối. Hơn nữa, nàng ta cáo ốm đều đã non nửa tháng, nếu Đại nãi nãi không tới nhìn một chuyến, không biết chừng nàng ta sẽ cáo ốm cả đời, vậy sổ sách này nói thế nào mới rõ ràng?"

Vân Hoan yên lặng gật đầu, nghĩ đến hôm nay Lão thái thái cùng nàng nói qua, hiện giờ quản gia chính là nàng, nàng nên xuất ra chút khí phái, đỡ để mấy người không đứng đắn nhìn nàng thấp đi..."

Lão thái thái đây là muốn nàng lập uy a! Nhưng mà lập uy thế nào? Lấy Tôn di nương khai đao?

Vân Hoan dẫn người đi về hướng Tôn di nương, khi đi ngang qua hoa viên cũng nhìn thấy Miêu Ngọc Tủy người cao ngựa lớn trốn ở phía sau một gốc cây đại thụ, sắc mặt ngưng trọng nhìn người trong vườn.

Từ ngày Miêu Ngọc Tủy giúp Tống Trường Bình đuổi cổ đó, hành tung trở nên thần bí khó lường, thường xuyên mấy ngày liền không nhìn thấy bóng nàng, đột nhiên có một ngày lại tìm được nàng ở một góc xó trong Tống phủ.

Người trong phủ đều biết nàng là khách quý của Tống Trường Bình, qua lại đều theo hắn, chỉ là ngẫu nhiên nghe thấy trong phủ có người nói nhỏ: vị khách nhân này của Đại thiếu gia thật kỳ quái, đi cũng không có tiếng động.

Vân Hoan nghĩ Miêu Ngọc Tủy là người quen tự do, cũng tùy nàng.

Chẳng qua là lúc này nàng tò mò nhìn qua, liền thấy bên bàn đá trong hoa viên, Tôn di nương mấy ngày trước còn cáo ốm mặc một cái áo khoác bằng vải đoạn tây hơi cũ màu đỏ thẫm thêu trăm điệp óng ánh, bên dưới là váy xòe màu đỏ, cả người là lụa, đầu cài trâm hoa, trên bàn đá còn đặt đĩa vải đương thời khó gặp.

Bà ta cứ như vậy ngồi, bên cạnh một nha hoàn quạt gió, một nha hoàn bóc vải, bà ta thoải mái ngâm dân ca, rung đùi đắc ý, thoải mái cực kỳ.

Có di nương nào sống được thoải mái như bà ta...

Vân Hoan thở dài, lại nhìn Miêu Ngọc Tủy cũng thấy khó hiểu: Miêu Ngọc Tủy đây là đang làm gì vậy? Từ sau khi Vân Hoan biết nàng, cũng biết nàng có sở thích đùa giỡn mỹ nam, bất kể là thời điểm nào, nhưng là từ lúc nào nàng ấy có sở thích nhìn trộm thiếu phụ vậy?

Vân Hoan nhẹ tay nhẹ chân đi qua, đang muốn chụp bả vai Miêu Ngọc Tủy, nàng ấy lại đột nhiên cảnh giác trở tay chế trụ nàng, thấy là nàng, vội vàng 'xuỵt' một tiếng, lén lút dẫn theo Vân Hoan đi.

Chờ đến khi hoàn toàn tránh xa Tôn di nương, Miêu Ngọc Tủy mới đột nhiên trầm mặt hỏi: "Nữ nhân vừa rồi là ai?"

"Người đó là Tôn di nương trong phủ." Vân Hoan trả lời, thấy nàng thần bí lẩm bẩm, lại hỏi: "Ngươi không có việc gì theo dõi bà ta làm chi?"

"Có thể làm gì?" Miêu Ngọc Tủy hái một lá cây ngậm vào trong miệng, cười nói: "Cảm thấy bà ta đặc biệt."

"... ........" Vân Hoan im lặng một hồi, lại nói: "Nghe nói mấy ngày trước đây ngươi và Triệu Du Hoán đi thuyền hoa chơi? Không xảy ra chuyện gì đấy chứ?"

"Có thể xảy ra chuyện gì chứ! Chỉ là một tay ăn chơi mà thôi. Luận trác táng, hắn có thể thắng được ta?" Miêu Ngọc Tủy hừ lạnh một tiếng, liếc mắt về phía Tôn di nương, không tự giác nhíu mi, trầm giọng nói: "Di nương này nhà ngươi thật sự là vô cùng đặc biệt."

"Đặc biệt chỗ nào?" Vân Hoan còn muốn hỏi tiệp, Miêu Ngọc Tủy nhổ lá cây ra, không rên một tiếng rời đi.

"Trứng thối..." Vân Hoan mắng một tiếng, hận nhất người khác nói không hết, làm trái tim người ta ngứa ngáy.

Lão thái thái và Vương thị đều biết Miêu Ngọc Tủy là nữ, liên đới Tú Bình và Quý ma ma cũng biết, lúc này thấy nàng đi xa, Tú Bình không khỏi chắt lưỡi mà nói: "Vị côn nương này mới thật sự là đặc biệt. Ta nhưng là lần đầu tiên nhìn thấy cô nương cao lớn như vậy, cũng không biết nàng mặc về nữ trang sẽ như thế nào."

"Luôn có ngày đó." Vân Hoan híp mắt cười nhẹ một tiếng. Quay đầu lại nhìn Tôn di nương, phơi nắng mặt trời, ăn hoa quả tươi ngon, ngồi rung đùi... Lại nhìn nhìn chính mình, bận đến mức khóe miệng đều nổi mụn nước rồi!

Nghĩ đến, nàng sống còn không tự tại bằng một di nương.

Vân Hoan nghĩ, không khỏi lửa bốc cao ba trượng.

"Lát nữa thấy Tôn di nương, lúc hành lễ, lớn tiếng một chút cho ta!" Vân Hoan dặn dò trái phải nói.

Ở trong hoa viên ngồi thoải mái như vậy, còn dám giả vờ bệnh sao?

Nàng bước to tiến lên, không đợi Tôn di nương phản ứng, Tú Bình đã tiến lên làm một cái bán lễ tiêu chuẩn, cao giọng giòn tan nói: "Tôn, di, nương, khỏe!"

Nàng gọi xong, toàn bộ giọng đều truyền lên không trung, Tôn di nương còn chưa phản ứng, nhíu máy nói: "Nha hoàn nào lanh chanh láu táu vậy hả! Ta cũng không phải kẻ điếc, cần ngươi phải kêu vậy sao!"

Đợi bà ta nhìn thấy là Tú Bình, trên mặt giận dữ lập tức giảm hơn phân nửa, tương đối lúng túng nói: "Ta tưởng là ai, hóa ra là Tú Bình cô nương à."

"Nhiều ngày không thấy di nương, di nương khỏe không?" Tú Bình cười hỏi.

"Khỏe, khỏe..." Tôn di nương sượng mặt, thấy Vân Hoan và Quý ma ma đứng ở một bên, Quý ma ma hơi hành lễ liền không lại quan tâm. Bà ta giống như là đã quen, cũng không giận, đối Vân Hoan nói: "Đại nãi nãi đây là muốn đi đâu vậy?"

"Nghe nói di nương bị bệnh, mấy ngày trước ta đã muốn đến đây vấn an di nương. Giờ thấy di nương khỏe mạnh ta cũng an tâm. Vừa vặn, sắp tới có các vị tiểu thư muốn đến phủ chúng ta làm khách, ta gặp phải chút chuyện khó. Chuyện quản gia ta mới chỉ là người học nghề, cần di nương chỉ điểm một chút." Vân Hoan nói.

Tô di nương vừa rồi tránh không kịp đã ảo não, lúc này thấy Vân Hoan đi thẳng vào vấn đề, mặt đều tái hơn phân nửa. Nói thân mình không tốt từ chối, sợ là không thể lại dùng nữa. Bà ta chỉ phải vừa chối từ vừa nghĩ biện pháp.

"Nãi nãi là người thông minh, bên người lại có Tú Bình cô nương và Quý ma ma, sao còn cần ta đâu? Ta a, chỉ là một con ma ốm không còn dùng được..." Tôn di nương 'ha ha' nói.

"Di nương thật sự là khiêm tốn, trước đây Lão thái thái vẫn luôn khen di nương có khả năng." Tú Bình cười nói.

Tôn di nương ngẩn ra, Vân Hoan kéo tay nàng nói: "Còn không phải à. Lúc ta còn chưa gả vào Tống phủ đã biết Tôn di nương là một người rất thông minh. Hôm nay đến chính là muốn hỏi di nương, trong phủ chúng ta còn thừa mấy bộ chăn gấm Tứ Xuyên, không biết là đặt trong khố phòng nào?"

Hôm nay Vân Hoan thật sự không dư thời gian cùng bà ta đánh thái cực, chỉ muốn mau chóng đem chuyện này làm thỏa đáng, còn chuyện khố phòng, có thể chậm rãi thanh toán.

"Chăn đó không phải là đặt trong khố phòng phía Đông sao?" Tôn di nương thuận miệng trả về, nhíu mày lại nói: "Chìa khóa khố phòng và sổ sách ta đều đã giao cho Lão thái thái, nãi nãi chưa lấy sao?"

Tôn di nương nghĩ thầm hôm nay chỉ cần đuổi được ôn thần này đi là được, chỉ cần thoát khỏi, bà ta có thể cự tuyệt Vân Hoan một hồi, nàng có thể lại đến, nhưng nếu bà ta ba lần bảy lượt chống đẩy, bà ta không tin Hướng Vân Hoan còn có thể lại đến!

Bà ta nào đâu biết rằng, lần này bà ta thật sự là nhìn lầm Vân Hoan - kế đả xà tùy côn này, Vân Hoan tuyệt đối có thiên phú!

Còn nữa, trên chuyện này Vân Hoan đã sớm nhìn rõ vấn đề là ở trên người Tôn di nương, nàng đâu chịu buông tay.

"Ta không phải là không biết được để đâu sao!" Vân Hoan nói, "Tổ mẫu đã đem tất cả chìa khóa và sổ sách cho ta, nhưng mấy ngày trước tướng công thân mình không tốt, ta vẫn luôn chưa động vào, chỉ nghĩ chờ di nương khỏe rồi chúng ta lại cùng nhau kiểm kê kho hàng, chuyện này Lão thái thái cũng đồng ý. Trước đây vẫn là di nương phí tâm, cùng ta đến kho hàng một chuyến, lấy này nọ, vẫn cần di nương xem qua, ta đây không phải là sợ lấy nhầm, sau này tính sổ sách tính nhầm, sẽ khiến di nương khó xử sao!"

Khi nói chuyện, Vân Hoan liền dẫn Tôn di nương cùng đi về phía trước, bất tri bất giác hai người đã đi tới khố phòng phía Đông. Đợi Tôn di nương hoàn hồn, Vân Hoan đã nói xong rõ ràng tất cả.

Trong đầu Tôn di nương cũng vang lên một hồi trống thúc giục: trước đây thật sự là xem thường Hướng Vân Hoan cô nương xuất thân nhà thương nhân này, cho rằng nàng chỉ là một tiểu tức phụ trốn sau lưng Tống Trường Bình, nhiều lắm chỉ là một người có tính tình điêu ngoa bốc đồng. Lúc này nhìn về phía Vân Hoan đang mỉm cười nhẹ nhàng, sau lưng bà ta lại nổi gai.

Bà ta tự tin bà ta làm khoản rất rõ ràng, tuy rằng cuối cùng vẫn có nhiều chỗ có chút bại lộ rõ ràng, nhưng là Lão thái thái cũng không dám nói bà ta nửa câu không đúng, tổng không thể đến cuối cùng bà ta lại bị ngã trên tay một tiểu nha đầu, đúng không?

Không có khả năng! Đáy lòng bà ta âm thầm nói.

Có điều lúc này bị bức phải lên Lương Sơn, bà ta chỉ đành nở nụ cười nói: "Lần trước còn thừa 4 bộ chăn gấm Tứ Xuyên, để Tú Bình cô nương theo ta vào lấy."

"Việc này đương nhiên là được." Vân Hoan nói. Lúc để Tú Bình vào trong, không quên thấp giọng dặn dò: "Nhất định phải cẩn thận chút."

"Biết." Tú bình thấp giọng đáp lời, dẫn mấy tiểu nha đầu đi vào lấy đồ, một hồi lâu cuối cùng bình an đi ra.

Vân Hoan đương nhiên là cảm tạ Tôn di nương, đi tới hoa viên, Tôn di nương sắc mặt nặng nề rời đi.

Trên đường quay về, Tú Bình lại nói: "Vừa rồi lúc ghi vào sổ sách, sắc mặt Tôn di nương rất khó coi, vốn bảo ta đi tìm Vương Tam trông giữ khố phòng, ta nói bận quá không lấy được ra tay, bà ta mới phẫn nộ rời đi."

"Ta mặc kệ bà ta sắc mặt có khó coi hay không, lấy được đồ tới tay là được." Vân Hoan đáp.

Một bên Quý ma ma không hiểu nói: "Sao nãi nãi cứ như vậy mà buông tha nàng ta? Ta thấy nàng bộ dáng này chính là chột dạ mà. Sao không thừa dịp cơ hội này kiểm kê lại tất cả khố phòng? Lúc này nói chuyện sáng tỏ, nếu nàng ta lại lén động tay chân.... Ta chỉ sợ cứ tiếp tục để vậy, món nợ này liền nát luôn!"

"Chuyện có nặng nhẹ. Mấy ngày nữa khách nhân sẽ đến đây, vị ma ma kia cũng là người có tiếng, nếu để bà ấy biết trong phủ chúng ta rối thành một nùi, truyền ra ngoài rất không tốt. Trước mắt chúng ta cứ an bày xong các vị tiểu thư, chuyện khác chậm rãi lại nói."

Đợi trở về sân, nàng cũng dần trầm mặt xuống: nếu Vương thị có thể bắt được đuôi của Tôn di nương, sợ là đã sớm bắt, sở dĩ đẩy lên trên người nàng, nhất định là chuyện có chút khó giải quyết.

Nàng đã gặp qua Tôn Hưng giống hồ ly, cũng biết năng lực quản lý cửa hàng của hắn, nghĩ đến, nếu Tôn di nương xảy ra chuyện gì, cũng sẽ có Tôn Hưng thay bà ta che giấu.

Cả đám đều giấu đuôi kỹ như vậy, nàng xuống tay bắt người thế nào?

Còn không bằng thả chút tiếng gió ra ngoài, khiến bà ta sốt ruột giơ chân, chung quanh tìm cách giải quyết, đến lúc đó luôn có thể lộ ra chút dấu vết.

Nàng chỉ cần nấp ở một nơi bí mật gần đó chờ thời cơ... Không biết chừng sẽ một kích liền trúng.  

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net