Chương 59

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

  Tống Trường Bình ngẩn ra, trên mặt hiện lên ửng hồng khả nghi, thoáng qua giây lát, lập tức liền vỗ nhẹ tay Vân Hoan trêu đùa: "Hôm nay sao vậy nhỉ, khắp sân tràn đầy mùi chua, không phải là có người đánh đổ bình dấm đấy chứ?"

"Đúng thì sao?" Vân Hoan giả bộ nghiến răng nghiến lợi, hung hăng nói: "Ta ngược lại muốn nhìn xem ai dám mơ ước nam nhân của ta, để ta biết được, ta nhất định, nhất định...."

"Nhất định như thế nào?" Tống Trường Bình buồn cười nhìn nàng.

"Có thể như thế nào?" Vân Hoan ngẩng đầu nhìn chằm chằm Tống Trường Bình, tay cũng không thành thật, dùng hết sức nhéo eo hắn, xoay qua xoay lại, lực đạo này lại chỉ làm Tống Trường Bình hơi hơi nhíu mày.

Tống Trường Bình hồi lâu không thấy nàng, lúc này thấy gương mặt nàng phiếm hồng, xinh đẹp không nói lên lời, mặt mày tràn đầy phong tình, quả thật còn khiến người tâm động hơn cả hoa trong vườn. Vậy nên cũng không quan tâm nàng nhéo hay không, cúi đầu liền mổ xuống môi của nàng, thừa dịp nàng chưa phản ứng kịp, nghiêng miệng, dán tại bờ môi nàng, cả giận nói: "Người ta mơ ước ta, nàng nhéo ta làm gì? Vi phu.... Cũng rất oan uổng mà!"

"Ai bảo chàng lớn lên đẹp như vậy, không duyên cớ trêu chọc nhiều người thích." Vân Hoan mặt đỏ lên, thân thể cũng mềm nhũn. Tống Trường Bình cũng không thành thật, học bộ dáng của nàng dịch tay xuống eo nàng, nhẹ nhàng vân vê, dường như muốn dẫn lửa. Nàng lúc này thật sự cái gì cũng không nhớ, chỉ vừa thẹn vừa cáu nhìn Tống Trường Bình, sau một lúc lâu nỉ non nói: "Trong sân này người đến người đi, chàng cũng không sợ làm người khác chê cười...."

"Ai dám cười nhạo ta, còn nữa, lúc này ở đây chỗ nào có người?" Tống Trường Bình mỉm cười, cuối cùng vẫn là sốt ruột hiến vật quý, kéo Vân Hoan đi thẳng về phòng.

Vân Hoan lại nhớ đến lễ vật vừa rồi Tống Trường Bình nói, bước chân cũng nhanh hơn, vừa đi vừa sẵng giọng: "Chàng người này, sao càng ngày càng không đứng đắn vậy."

Tống Trường Bình nghe, cười đến càng thêm càn rỡ, tiếng cười quanh quẩn trên không trong sân một hồi lâu.

Đợi hai người đi rồi, một nữ tử mặc áo váy màu lục mới từ sau núi giả chậm rãi đi ra, gắt gao nhìn về phương hướng của hai người, trong con ngươi tất cả đều là oán độc. Sau một lúc lâu, xoắn khăn cười lạnh một tiếng, nói: "Ta ngược lại muốn nhìn xem hai ngươi có thể ngọt ngào như vậy đến khi nào...."

Lại nói Hướng Vân Hoan và Tống Trường Bình trở lại trong viện, vừa ngồi xuống ghế đá trong tiểu hoa viên, Tống Lỗi liền nghênh đón, nói: "Đại gia, thứ đó bê lên ngay bây giờ à?"

"Lên.... Lên đi." Tống Trường Bình nghẹn một hơi, chờ Tống Lỗi đi rồi, quay đầu nhìn nhìn Vân Hoan, lại sờ sờ mũi, cố trấn định nói: "Đây chính là lần đầu tiên trong đời ta làm, làm không tốt nàng đừng chê!"

"Cuộc đời.... Lần đầu làm?" Vân Hoan thấy hắn bộ dáng này, trong lòng càng tò mò, vội vã muốn nhìn xem đó là cái gì mà lại khiến Tống Đại gia anh minh thần võ căng thẳng như vậy.Chỉ qua một lát, Tống Lỗi đã xách một cái hộp đựng thức ăn lên, mơ hồ còn bốc hơi nóng, vẫn chưa mở nắp hộp đựng thức ăn, Vân Hoan quay đầu nhìn Tống Trường Bình, có chút kinh ngạc nói: "Ăn?"

"Nàng xem là biết." Tống Trường Bình ngừng lại một chút, Vân Hoan sớm đã sốt ruột khó nén đoạt lấy hộp đựng thức ăn trong tay Tống Lỗi đặt lên bàn, vừa mở nắp hộp, chỉ thấy bên trong hộp đựng thức ăn bày 9 cái bánh ngọt hình con thỏ màu vàng, lấy đậu đỏ làm mắt, lấy cà rốt làm tai, con nào con nấy đều rất sống động, đáng yêu vô cùng.

"Đây thật sự là chàng làm?" Vân Hoan kinh hô một tiếng, Tống Trường Bình mặt mang ý cười, nhẹ giọng thúc giục nói: "Nàng nếm thử..."

"Nhìn đáng yêu như vậy, ta cũng không nhẫn tâm ăn chúng nó." Vân Hoan cười, cuối cùng vẫn cầm lấy một cái, đầu tiên là ngửi thấy mùi bí đỏ thơm ngát, cắn đi lớp da bí đỏ mềm dẻo bên ngoài, trên trong là đậu đỏ cộng hạch đào, mè vừng và nho khô làm nhân bánh, vào miệng ngọt mà không ngấy, lại thêm ấm áp, vào trong bụng vẫn còn ấm, làm người ta nhịn không được vội vàng nuốt trọn con thỏ vào trong bụng.

"Thật... Thật ngon...." Vân Hoan miệng còn bánh ngọt thỏ ngọc nên nói không rõ, Tống Trường Bình nhịn không được đắc ý, thấy bên miệng nàng dính đậu đỏ, vươn tay lau giúp nàng, cười nói: "Ăn từ từ, đều là của nàng, không vội." Vừa nói xong, lại sủng nịch xoa xoa đầu nàng, chuyển ly trà nóng cho nàng, "Trà này giải ngấy, dùng với điểm tâm thì không thể tốt hơn."

Vân Hoan nhấp một ngụm trà nóng, không biết là hơi trà bốc lên mắt hay là thế nào, trong lòng chỉ cảm thấy ấm vù vù. Từ sau khi mẫu thân qua đời, ở nhà tuy rằng cơm áo không lo nhưng cha bận, Tô thị lại là tiếu diện hổ, người thật sự đối tốt với nàng tính ra không được mấy người. Sau khi sống lại, trong đầu đầy một đống chuyện phải làm, gả cho Tống Trường Bình rồi lại hao hết tâm tư vì bệnh của hắn, hôm nay lại bị mấy cái bánh ngọt thỏ ngọc khiến nước mắt tràn mi muốn ra.... Trong lòng thật sự rất ấm áp.

Nàng cúi đầu vươn tay gạt nước mắt, Tống Trường Bình lại kéo nàng vào trong ngực, nói: "Mấy ngày nay nàng vì chuyện trong phủ vội trước vội sau, cả ngày không yên, thật là làm khó nàng rồi. Ta thấy nàng mấy ngày nay không thích ăn cơm nên cố ý đến hỏi Vân Yến, Yến nhi nói bình thường nàng thích ăn nhất là bánh ngọt thỏ ngọc bí đỏ này, ta liền làm thử, nếu nàng thích ăn, vậy thật sự là quá tốt rồi."

"Ta thích ăn!" Vân Hoan chặn lại nói, ngước đầu nhìn Tống Trường Bình, trong lòng chỉ nghĩ, một người như hắn, dám vì nàng xuống bếp, bằng nấu vì nàng nấu ăn, bằng lòng vì nàng tốn thời gian.... Có phu như thế, phụ còn cầu gì?"

Vân Hoan nghĩ như vậy, không tự giác ỷ vào trong lòng Tống Trường Bình. Hai người đang muốn tâm tình, chợt nghe phía sau cây có tiếng sột soạt, Tống trường Bình đang muốn đứng lên đã thấy Miêu Ngọc Tủy vẻ mặt hờn giận từ sau cây đi ra, ngoảnh mặt về phía sau cây quát: "Tay ngươi đặt ở đâu đấy!"

"Aiz, ngươi người này sao không biết thú vị gì vậy, ngươi xem, ngươi quấy nhiễu Tống đại gia và Tống đại nãi nãi tâm sự rồi...." Vân Hoan chỉ cảm thấy giọng nói này rất quen tai, lại nhìn, đúng là Triệu Du Hoán đang phủi áo ngoài, thản nhiên từ sau cây đi ra, ôm quyền thở dài, nói: "Haiz, Tống đại, lâu rồi không thấy, huynh có khỏe...."

_ _!!! Hai người này, hóa ra là vẫn luôn trốn sau cây, cũng không biết nghe chân tường bao lâu rồi!

Có điều lúc này, Miêu Ngọc Tủy trong tức giận còn mang theo thẹn thùng e lệ, Triệu Du Hoán là vẻ mặt chột dạ.... Vân Hoan và Tống Trường Bình đánh giá hai người một hồi, liếc nhau, trong lòng không hẹn mà cùng nói: "Có vấn đề!"

"Ha ha..." Triệu Du Hoán gãi gãi đầu, sắc mặt tương đối mất tự nhiên nói: "Ta đến phủ huynh tìm Miêu công tử đi chơi, đột nhiên cảm thấy đói bụng, mò tới phòng bếp nhỏ trong viện của các ngươi, nhìn thấy một đống một đống đồ chơi không biết là chó hay là heo màu vàng, ta lại không dám ăn. A...." Hắn nghiêng đầu, nhìn vào trong hộp thức ăn liền nói: "Con thỏ này đáng yêu quá, hóa ra, mấy đống trong phòng bếp đều là sản phẩm thất bại, thứ tốt đều ở đây, chậc chậc..."

"Một đống lại một đống..." Vân Hoan mê mang nhìn Tống Trường Bình, Tống Trường Bình mặt ửng hồng, nhướn mi, ngược lại cười hỏi Triệu Du Hoán: "Ngươi tìm Miêu Ngọc Tủy, làm sao có thể tìm được đến trong viện ta? Ta nhớ, viện Miêu Ngọc Tủy ở cách chỗ này một khoảng xa mà nhỉ?"

Bên này, Miêu Ngọc Tủy đã hừ lạnh một tiếng, nói với Vân Hoan: "Ngươi bảo tên vô lại này lần sau đừng đến tìm ta nữa, nếu lại để ta nhìn thấy hắn, đừng trách ta cho hắn nếm thử cổ độc thực cốt nhất của Miêu gia chúng ta!" Nói xong liền phất tay áo muốn đi, đến trước mặt Tống Trường Bình lại dừng bước chân lại, khinh miệt liếc mắt nhìn Tống Trường Bình, nói với Vân Hoan: "Nam nhân, không có một ai là người tốt!"

Tống Trường Bình không duyên cớ bị mắng, chỉ thấy mạc danh kỳ diệu. Miêu Ngọc Tủy đã đi xa, Triệu Du Hoán cũng sờ sờ cái mũi, xám xịt đi theo ra ngoài, xem ra, thật đúng là không sợ Miêu Ngọc Tủy hạ cổ.

"Chàng không nói cho Triệu Du Hoán biết Miêu Ngọc Tủy là nữ nhi à?" Vân Hoan duỗi cổ nhìn theo hướng hai người rời đi, lại nhìn nhìn Tống Trường Bình. Tống Trường Bình chỉ cười nói: "Ta đã một thời gian không gặp Triệu Du Hoán, ta nghĩ, tự hắn cũng biết rồi."

Có điều quá trình biết đến, rất khiến người ta tò mò đấy....

Tống Trường Bình thầm oán trong lòng, khi quay đầu tìm Vân Hoan đã thấy nàng chạy chậm về phía phòng bếp, hắn cảm thấy cả kinh, nhấc chân đuổi theo. Vân Hoan đã tiến vào nhà bếp, qua một lát liền nghe thấy trong phòng bếp truyền ra từng trận tiếng cười đè nén, dần dần, càng lớn tiếng, càng thêm không kiêng nể gì.

Đến khi Tống Trường Bình đi đến cửa phòng bếp, liền thấy Vân Hoan đang ôm bụng, chỉ vào một cái lại một cái lồng hấp trên bếp, cười đến run rẩy hết cả người, không thở nổi, sau một lúc lâu mới nghẹn ra mấy chữ: "Chàng, chàng, một đống lại một đống, ha ha ha...."

Ai nói tướng công nhà nàng là thiên tài xuất thế, cho dù là thiên tài cũng có hạng yếu kém này! Nàng xem như đã biết, cái gọi là thiên tài này, trên cơ bản đều là che dấu tốt khuyết điểm của mình mà thôi.

Ví dụ như trước mắt, nàng rốt cuộc cũng biết cái gì gọi là một đống lại một đống màu vàng rồi.

Trên bếp ít nhất cũng phải có 10 cái lồng hấp, mỗi một cái đều bị nàng mở ra, có lẽ khi Tống Trường Bình hấp bánh căn lửa không đúng, có lẽ là hắn tay nghề không tinh, lại có lẽ, là hắn cho nguyên liệu không đúng. Bên trong một đám lồng hấp này, có một số thỏ ngọc bí đỏ đã không có hình dạng, nhũn như con chi chi nằm ở trong lồng hấp, có một số con thỏ ngọc bí đỏ đã biến thành heo bí đỏ, tóm lại hình thù kì quái, nhìn vô cùng có hỉ cảm.

Nghĩ đến là Tống Trường Bình làm hồi lâu, thật vất vả mới làm được 9 con thỏ đẹp nhất, mới dám lấy đến mặt nàng hiến vật quý.

"Loại việc tỉ mỉ như này, quả nhiên vẫn không thích hợp với ta." Tống Trường Bình có vẻ không vui dựa vào cửa, "Sau này ta vẫn không nên làm, học rất nhiều ngày, chỉ ra 9 con giống con thỏ...."

"Lần đầu tiên làm được như vậy đã rất tốt rồi!" Người ta lần đầu tiên xuống bếp đã bị cười nhạo đó chính là không đúng, tự tôn của người mới cần được che chở! Vân Hoan nhịn cười, kiễng chân lên hôn bẹp một ngụm lên mặt Tống Trường Bình: "Tướng công, cám ơn chàng!"

Những lời này, là thật tâm thật lòng. Hậu quả của thật tâm thật lòng chính là một đống bánh ngọt bí đỏ nhũn như con chi chi đó, Vân Hoan ăn tròn hai ngày vẫn cứ ăn không ngán.

Một đêm này, hai người triền miên không ngừng, giống như trong ong trong hũ mật, thế nào cũng không đủ. Đến khi Vân Hoan tỉnh lại, thân thể mềm nhũn, bên cạnh Tống Trường Bình đã không thấy bóng dáng. Vân Hoan ngồi dậy nhìn ra ngoài cửa sổ, mặt trời sớm đã lên cao, trong lòng buồn bực Tống Trường Bình đêm qua không biết đủ, hôm nay buổi sáng còn không gọi nàng dậy, nếu như đám người Triệu Tịch Nguyệt tìm nàng không thấy thật là thành trò cười rồi. Nàng vội vàng đứng dậy gọi Tư Hoa, nào biết gọi mấy câu cũng không thấy nàng đến, nàng tự mình thay quần áo đang muốn mở cửa, chợt nghe Tư Hoa ở ngoài cửa đè thấp giọng đang quở mắng người nào.

"Ta đã nói với ngươi bao lần rồi, chúng ta hiện giờ ở Tống phủ, tất cả mọi chuyện đều pahir vì nãi nãi suy nghĩ. Dù ngươi có nhìn nàng ta không vừa mắt, vậy đó cũng là người nhà mẹ đẻ nãi nãi. Ngươi thế nào cũng phải để ý đến mặt mũi của nãi nãi, vừa rồi nếu không phải ta kéo ngươi, không phải là ngươi muốn đánh nhau với nàng ta đấy chứ!"

"Chủ tử nhà nàng ta dám làm còn không cho người ta nói à! Đại nãi nãi là chúng ta chính là quá mức hiền lành, nếu ta không nói cho Đại nãi nãi, vậy hôm nào đó nãi nãi sẽ bị ăn mệt của nàng rồi!"

"Ngươi thấp giọng chút, nãi nãi còn đang nghỉ ngơi đấy!" Tư Hoa vội vàng quát nàng, bên ngoài thanh âm nỉ non thấp xuống, nghe như là Tư Hoa đang bịp miệng người nọ.

Vân Hoan mở cửa, chỉ thấy Tư Niên nghiêng đầu, vẻ mặt không phục, dùng sức bóc tay Tư Hoa ra, tuy là thở phì phì nhưng vẫn đè thấp giọng, bất mãn nói, "Câu dẫn Đại gia nhà chúng ta đều đã quyến rũ đến tận trong phủ, mệt nàng ta còn có mặt mũi! Chủ tớ hai người đó đúng là không phải người tốt! Phi!"

Vân Hoan ngẩn ra, thế này mới nhớ tới hôm qua lúc hỏi Trường Bình, lại bị hắn đánh lạc hướng. Lúc này nghe trong lời nói của Tư Niên và Tư Hoa, hình như, lại là Hướng Vân Cẩm và Lục La quấy phá?  

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net