Chương 60

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

  "Bốp!" Một cái bạt tai hung hăng dừng ở trên mặt Lục La.

Lục La nhổ một ngụm nước bọt, hơi nơi nâng mi cười như không cười nhìn Hướng Vân Cẩm, thản nhiên nói: "Đại tiểu thư làm cái gì vậy?"

"Ngươi làm chuyện tốt, ngươi có biết hay không?" Hướng Vân Cẩm cắn răng, mắng: "Ngươi biết rõ Tống Trường Bình sẽ xuất hiện trong hoa viên, cho nên dẫn ta đi! Ngươi biết rõ con mèo đó không thích mùi hoa Tường Vi, ngươi lại lừa ta dùng phấn hoa Tường Vi! Ngươi hại ta xấu mặt trước mặt Tống Trường Bình, hai ta bị con mèo cào, hại ta bị mấy tiện nhân đó giễu cợt, giờ ngươi còn dám hỏi ta làm cái gì? Nếu không phải trong lòng ngươi có quỷ, làm sao có thể biến mất một đêm?"

Hướng Vân Cẩm giơ tay lên, lại hung hăng tát thêm cái nữa lên mặt Lục La, có điều lần này Lục La thuận thế nghiêng người, tránh tay Hướng Vân Cẩm, lui ra phía sau mấy bước, lạnh lùng nói: "Hôm qua là chính ngươi hỏi ta trong viện này chỗ nào thanh tịnh nhất, ta chỉ nói đúng sự thật mà thôi. Về phần phấn hoa Tường Vi, con mèo kia là sủng vật của tam muội ngươi, ngay cả ngươi cũng không biết nó ghét mùi hoa Tường Vi thì làm sao mà ta biết được! Ngươi làm gì chính bản thân ngươi rõ ràng nhất, đừng hắt tất cả nước bẩn lên đầu ta!"

"Ngươi...." Hướng Vân Cẩm nhất thời nghẹn lời, nâng tay muốn đánh, Lục La túm lấy tay nàng ta hất ra, mắng: "Bộ dáng thẹn quá hóa giận này của ngươi, thật sự rất khó coi! Coi trọng Tống Trường Bình thì thế nào? Tống Trường Bình văn võ song toàn, bộ dạng tuấn tú, trong phủ này người coi trọng hắn không chỉ có một mình ngươi. Chính là người nọ không biết thường thức, ngay cả Triệu Tịch Nguyệt thiện giải nhân ý, bộ dáng và nhân phẩm đều hơn ngươi một bậc cũng từng bị hắn cự tuyệt, ngươi bị hắn cự tuyệt cũng chẳng có gì mất mặt!"

Hướng Vân Cẩm này đúng là con lợn, sẽ mất mặt, đây là trong dự kiến của nàng ta. Trước đó mấy ngày nàng ta chỉ nói câu hình như Tống Trường Bình thích hoa Tường Vi, Hướng Vân Cẩm liền vội vàng thay đổi hương phấn. Nàng ta cũng chỉ dẫn Hướng Vân Cẩm đến nơi Tống Trường Bình thường hay đi, Hướng Vân Cẩm nhìn thấy Tống Trường Bình liền không bỏ xuống được. Hôm qua nàng ta đi theo phía sau Hướng Vân Cẩm, nhìn Hướng Vân Cẩm nhìn thấy Tống Trường Bình người liền mềm nhũn, nhìn Hướng Vân Cẩm gửi mị nhãn Tống Trường Bình lại chưa từng liếc nàng ta một cái. Nhìn Hướng Vân Cẩm rỗi hơi muốn bế con Hắc miêu, lại kém chút bị nó cào mặt. Chỉ tiếc, Tống Trường Bình không biết thương hương tiếc ngọc, Hướng Vân Cẩm bị mèo cao, ngã trên mặt đất, cũng không chịu vươn tay đỡ dậy.

Nàng ta ở một bên nhìn, cảm thấy vô cùng sảng khoái. Ngay cả chính nàng ta cũng không biết đây là cái tâm lý gì.

Trong lòng nàng ta khinh thường lại thương xót nhìn Hướng Vân Cẩm, sau một hồi lâu nhẹ giọng nói: "Ngươi cũng đừng trách ta, ta nói đều là lời thật. Tống Trường Bình này dù có chết cũng không có khả năng cưới ngươi làm thê. Ngươi sau này chính là quan phu nhân, không đáng vì hắn mà chặt đứt tiền đồ của bản thân."

"Ngươi nói thì nhẹ nhàng lắm. Cũng là như vậy, sao ngươi còn cầu ta mang ngươi vào đây? Ngươi tới, không phải là vì Tống trường Bình?" Hướng Vân Cẩm hừ lạnh một tiếng.

"Ta là vì hắn." Lục La trả lời, "Bởi vì ta hận hắn. Ta vì hắn làm nhiều như vậy, hắn lại đối đãi ta như thế, hận này, ta không báo không được!" [Chỉ có thể nói, người bị bệnh thần kinh nặng là không chữa được. >"  

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net