Chương 61

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

  Vân Hoan đến gần một bước, Vương Tố Hoa cười lạnh nói: "Còn có thể là ai. Ở bên cạnh Hướng Đại tiểu thư người có thể biết rõ chuyện quá khứ giữa Tống đại gia và Tịch Nguyệt tỷ tỷ lại có mấy người?"

Hướng Vân Cẩm đang muốn cãi lại, lại nghe Vương Tố Hoa trào phúng nói: "Lão nhân trong nhà thường nói, có mấy nha hoàn theo bên cạnh chủ tử lâu, tính tình cũng theo chủ tử. Lục này... À đúng rồi, nha hoàn này gọi Lục gì ấy nhỉ? Miệng nát như vậy, cũng không biết là theo ai. Hướng Đại tiểu thư tính cách không khỏi quá tốt, có thể nhịn được nha hoàn như vậy."

"Nha hoàn này vốn là người bên cạnh muội phu, Vương gia muội muội nói như vậy, chỉ sợ không được tốt..." Hướng Vân Cẩm sắc mặt trắng bệch, ánh mắt cũng nhìn về phía Tống Trường Bình.

Tống Trường Bình vốn còn đang làm bộ ngắm phong cảnh, lúc này cũng hoàn hồn, mặt hiện ý cười nói: "Vốn đúng là người bên cạnh ta, có điều sau này phạm lỗi, vị ta trục xuất khỏi phủ, không biết âm kém dương sai thế nào lại vào Hướng phủ. Chính là quản giáo không nghiêm, cuối cùng vẫn là lỗi do ta."

Tay hắn và tay Vân Hoan chặt chẽ nắm lấy nhau, bị ống tay áo che, người khác không nhìn thấy, Vân Hoan lại cảm giác được hắn nhẹ nhàng nhéo nhéo lòng bàn tay nàng.

"Chuyện này sao có thể trách chàng." Vân Hoan cười yếu ớt nắm lại tay hắn.

Rõ ràng là động tác cực nhỏ, nhưng là ở trước mặt mọi người, động tác nhỏ nhỏ như vậy đều dẫn theo chút ý ngọt, làm lòng người khác không nhịn được ấm lên.

Vân Hoan nhếch miệng cười, mơ hồ cảm thấy mặt đỏ lên, rất nhanh liền hoàn hồn.

Nếu Lục La còn ở Tống phủ, vẫn là nha hoàn của Tống Trường Bình, vậy tự nhiên tất cả đều dễ nói. Nhưng giờ Lục La lại là nha hoàn của Vân Hoan, dù Tống Trường Bình muốn sửa trị các nàng cũng phải để ý đến mặt mũi của Hướng phủ - nói trắng ra là, cũng là để ý đến mặt mũi của nàng. Nhưng dựa vào cái gì, Lục La này đi rồi còn muốn Tống Trường Bình gánh chịu tội danh dạy dỗ hạ nhân không nghiêm?

Ánh mắt Vân Hoan nhìn ra phía cửa sổ, suy nghĩ lướt qua tường cao – sáng sớm nàng đã bảo Tư Niên về Hướng gia một chuyến, nói chính là chuyện về Lục La.

Lục La này chắc chắn không thể giữ lại, bằng không với ai cũng là mối họa.

"Thế gian này có nhiều bạch nhãn lang nuôi không quen, có đôi khi tỷ muội ruột cũng khó có thể đảm bảo sẽ không cắn ngươi một miếng, huống chi là một nha hoàn." Vân Hoan ý cười ngưng ở khóe miệng giương mắt nhìn về phía Vân Cẩm, trong lời nói nửa thật nửa giả, nửa cười nửa không, nhưng con ngươi lại treo ý lạnh như băng. "Nha hoàn bị trục xuất khỏi phủ, trăm phương nghìn kế trở lại trong phủ, Tống phủ chúng ta đề phòng, Hướng phủ cũng vậy. Mấy ngày trước đây khi ta nói đến chuyện này với phụ thân, phụ thân sợ Lục La này lại tiếp tục gây họa nên đã đưa khế ước bán thân của nàng cho ta. Nếu nàng sống yên ổn trong phủ ta liền mở một con mắt nhắm một con mắt cho qua, nhưng là nàng lại..."

"Nàng thế nào cũng là nha hoàn của ta!" Hướng Vân Cẩm hoàn toàn quên mất Lục La cũng một tai họa ngầm với nàng ta, lúc này nàng ta chỉ cảm thấy từng câu từng chữ Hướng Vân Hoan nói đều như đánh lên mặt nàng ta. Dựa vào cái gì, nha hoàn của mình mà nàng ta lại không được làm chủ, Hướng Vân Hoan rõ ràng đã xuất giá, dựa vào cái gì, dựa vào cái gì còn có thể quản đến trên đầu nàng ta.

Nghĩ đến đây, Hướng Vân Cẩm tức giận đến cả người đều phát run – Hướng Vân Hoan gả cho người, nhưng mà nàng còn muốn giẫm lên trên đầu nàng ta.

"Bây giờ nàng ta không còn là nha hoàn của ngươi nữa rồi." Hướng Vân Hoan nói: "Khế ước bán thân của nàng ta ở Tống phủ."

"Ta còn có việc nhà muốn xử lý..." Hướng Vân Hoan hướng Vương Tố Hoa, Triệu Tịch Nguyệt hơi gật đầu, hai người cũng trả lễ y như vậy, Tống Trường Bình đã kéo Hướng Vân Hoan rời đi.

Chưa đi được bao xa thì nghe được Hướng Vân Cẩm ở sau lưng nghiến răng nghiến lợi nói: "Hướng Vân Hoan, đó là người của ta! Ngươi..."

Tống Trường Bình nhẹ nhàng nắm tay Vân Hoan, để lại tất cả lời nói của Hướng Vân Cẩm ở phía sau.

"Chuyện chàng và Triệu gia tiểu thư, chàng muốn giấu ta bao lâu?" Vân Hoan nhẹ nhàng véo mu bàn tay Tống Trường Bình, nửa là uy hiếp nửa là trêu đùa hỏi: "Có phải nếu Lục La không nói, chàng liền không nói với ta đúng không?"

"Trước xử lý xong việc nhà của nàng đi, nương tử của ta." Tống Trường Bình không trốn không tránh chấp nhận bị nàng véo, chỉ ngẩng đầu nhìn bộ dáng xinh đẹp của nàng, trong lòng ấm áp, nhịn không được vươn tay nhéo nhéo mũi nàng, nói: "Tịch Nguyệt là một người quang minh lỗi lạc, đại khái sẽ nhịn không quá buổi tối, sẽ đến nói rõ ràng với nàng. Đến lúc đó nàng nghe xong muội ấy nói, lại đến thẩm vấn ta, xem xem khẩu cung của hai người bọn ta có đối lập nhau không. Nếu không đúng, nàng lại đến trừng trị ta cũng không muộn!"

Từng câu từng chữ nói rất đứng đắn, chỉ là khi nói đến hai chữ 'trừng trị', Tống Trường Bình lại kéo dài mang theo chút ý vị thâm trường. Vân Hoan giương mắt nhìn hắn, trong mắt hắn một mảnh trắng đen, ý cười ở khóe mắt lại bán đứng hắn.

Thật đúng là... trong nụ cười giấu 'đao' a. Vân Hoan nhịn không được oán thầm, mặt lại đỏ lên.

Hai người cười nói, bất tri bất giác về đến chỗ ở.

Vân Hoan xa xa đã thấy Thạch đầu đứng ở cửa viện, đến gần, Thạch đầu cung kính nói: "Đại gia, nãi nãi, người ta đã mang về đến đây rồi."

"Người nào?" Vân Hoan nhìn vào bên trong, có lẽ là người bên trong sân cũng nghe được tiếng vang, mở to ánh mắt mơ màng, khóc lên, bụng đầy ủy khuất nói: "Đại gia, cứu ta..."

Đang muốn đứng lên, hai gã gia đinh bên cạnh lại ấn nàng ta xuống, thân thể nàng ta nhịn không được run lên một cái, lại quỳ xuống.

Vân Hoan miệng hết mở lại mở, vốn còn đang kinh ngạc, nháy mắt liền chuyển sang oán giận nói: "Chàng ngược lại có thể biết trước cơ!"

"Lúc nàng bảo Tư Niên về Hướng phủ ta đã đoán được một hai, dù sao cũng là chuyện sớm hay muộn, ta liền thay nàng trói nàng ta trở lại." Tống Trường Bình không sao cả nhún nhún vai, sải bước đi vào trong viện, lập tức nghe thấy Lục La khóc nức nở: "Đại gia làm gì vậy? Trước đây ta là nha hoàn Tống phủ, Đại gia muốn đánh muốn giết Lục La đều nguyện ý, nhưng bây giờ ta là nha hoàn Hướng phủ, Đại gia trói ta lại như này, lại là đạo lý gì?"

"Hướng phủ?" Tống Trường Bình vân đạm phong khinh hỏi một câu, kéo Vân Hoan qua mái hiên đứng, gió thổi thanh sam, trong mắt nhiều hơn một ý lạnh, từ tay áo ruuts ra một vật, thẳng tắp ném xuống trước mặt Lục La.

Rõ ràng là cách xa mười bước, tờ giấy nhẹ bẫng này lại không nghiêng không lệch dừng trước mặt Lục La. Lục La nhặt lên vừa thấy, lập tức cả kinh trong lòng, lại tồn nửa phần hi vọng nói: "Cái này sao lại có ở chỗ ngài?"

Tống Trường Bình làm như không có nghe thấy, kéo tay Vân Hoan đặt vào lòng bàn tay mình, hướng về phía sau rống lên một câu: "Còn chờ cái gì?"

Thạch đầu đáp một tiếng dạ, từ trong nhà kề lục tục chuyển ra một ít đồ, Vân Hoan thấy Thạch đầu rõ ràng thoáng qua một tia không đành lòng, ngẩng đầu nhìn Tống Trường Bình, hắn vẫn chăm chú nghịch tay nàng như cũ. Có lẽ là nhận được ánh mắt nàng, Tống Trường Bình nâng tay thay nàng vén tóc mai, tay nhẹ vuốt xuống mặt nàng, bên miệng nhẹ nhàng ói ra một chữ.

"Đánh."

"Đại gia!" Lục La gầm lên giận dữ, Vân Hoan vội vàng quay đầu qua xem thì nhìn thấy hai tên gia đinh một trái một phải đặt Lục La nằm xuống ghế, Thạch đầu tự mình cầm gậy, giơ lên cao, liên tiếp hạ xuống!

"A...." Một tiếng hét thảm vang vọng trong không trung Tống phủ, Lục La thét lên một tiếng, dẫn theo một tia tuyệt vọng và không cam lòng: "Đại gia, Đại gia, dù thế nào ngài cũng phải nói cho ta biết ta sai ở đâu chứ, Đại gia.....A....."

"Chúng ta về phòng trước đi!" Tống Trường Bình không lại nhìn nàng ta, kéo tay Vân Hoan trở về phòng.

Bên ngoài liên tục truyền đến tiếng kêu thảm thiết, Vân Hoan nhịn không được muốn ra nhìn, Tống Trường Bình lại ấn nàng xuống, rót một ly trà nóng đưa đến trong tay nàng. Tay lại nắm tay nàng ủ ấm một lát mới ngồi xuống, chậm rãi nói: "Ta đây hai mươi năm trước, nhất định đã làm qua rất nhiều chuyện."

"Hả?" Vân Hoan ngẩn ra, đây là muốn khai báo về chuyện trong quá khứ?

"Không phải là nàng vẫn luôn rất muốn biết trước đây ta đã từng làm những gì sao?" Tống Trường Bình mỉm cười.

Vân Hoan ngập ngừng nói: "Nào có?" Nhưng rõ ràng trong lòng rất muốn biết.

Đời trước Tống Trường Bình mất sớm, ở trong ấn tượng của nàng, Tống Trường Bình chính là con ma ốm. Nhưng là một đời này tiếp xúc, Vân Hoan lại phát hiện Tống Trường Bình chẳng phải Tống Trường Bình trong ấn tượng của nàng, hắn đã từng tiên y nộ mã sống tốt, ở góc mà nàng không nhìn thấy.

Nàng điên cuồng muốn biết quá khứ của hắn, hiểu biết hắn, đến gần hắn, đây là vị hôn phu của nàng, phu quân cả đời.

Có lẽ là trong mắt nàng viết rõ hai chữ nói dối, Tống Trường Bình lại duỗi tay nhéo nhéo mũi nàng, xong rồi mới êm tai kể lại.

"Ừ.... Chuyện là như này, con người của ta từ nhỏ đã không quá an phận, lúc ở nhà nhìn qua thì giống một vị thiếu gia tĩnh lặng, nhưng là sau khi lên Thục Sơn, gặp gỡ mấy người Triệu Du Hoán, bản tính liền triệt để bại lộ, dẫn bọn họ hoành hành quê nhà, một cái Thục Sơn kém chút nữa đều bị chúng ta lật tung. Từng xuống núi làm hiệp khách, cũng từng làm Tiểu binh một hồi, tiêu diệt qua thổ phỉ, khi có tiền tiêu một số tiền lớn cùng người lật bàn cướp hoa khôi. Khi không có tiền, bốn người chúng ta kém chút vì một con gà rừng mà đánh nhau, nhìn qua giống như người rừng, chút nữa thì dọa khóc tiểu oa nhi. Giúp không ít người, cũng giết không ít người....."

"Hoa khôi?" Vân Hoan nhíu mày nhìn Tống Trường Bình, Tống Trường Bình cười nói: "Là Triệu Nhị. Cũng không phải là coi trọng hoa khôi, chỉ là muốn cược một hơi. Kết quả cũng đã tiêu tiền, chúng ta liền cùng nhau đi, khiến hoa khôi người ta tức giận, mắng Triệu Nhị một hồi.

Mặt Vân Hoan thế này mới buông xuống, Tống Trường Bình trong lòng cũng chậm rãi thở phào một hơi: suýt nữa thì lỡ miệng.

Năm đó khí thịnh, dẫn một đám mao hài tử lần đầu đi Hoa lâu, chỉ là là muốn nhìn bộ dáng hoa khôi, lại cùng bàn bên cạnh nổi lên tranh chấp, tiêu hết tất cả tài vật mới thắng được đêm đầu của hoa khôi. Nhưng tiêu tiền rồi hắn lại không có chút hứng thú nào với hoa khôi, quay người muốn đi, hoa khôi này nhẹ nhàng tới, kéo tay hắn không cho hắn đi. Chỉ là hắn không biết chuyện giường chiếu, cũng không có hứng thú gì, cùng hoa khôi bàn về lịch sử cầm cả đêm... Hiện giờ nhớ lại, đêm đó hoa khôi này thật sự là dùng vô vàn cách để quyến rũ hắn, cách ngày hắn đi còn một ngày, hoa khôi đều khóc thành người nước mắt, liên tục nói tri âm khó tìm, tặng túi thơm cho hắn...

Chuyện phong lưu bực đó nếu để Vân Hoan biết, chỉ sợ phải mua ván giặt đồ khắp cả thành này cũng không đủ cho hắn quỳ.

"Nếu không phải trong nhà gọi ta trở về gấp, chỉ sợ lúc này ta vẫn còn lang thang bên ngoài. Cuộc sống bên ngoài tự do tự tại, nếu như có cơ hội, ta nhất định sẽ mang nàng đi ra ngoài." Tống Trường Bình nói khẽ, "Nếu ta không trở lại, thân thể này của ta cũng không đến mức..."

"Cổ độc này rốt cuộc là ai hạ, chàng điều tra đến đâu rồi?"

Vân Hoan trong đầu tưởng tượng bộ dáng Tống Trường Bình khỏe mạnh cường tráng, tiên y nộ mã bừa bãi giang hồ, không quá thoải mái.

Đúng vậy, nếu hắn không trở lại, đời này, hắn không đến mức vì đuổi cổ mà nhận hết mọi đau khổ, mà một đời trước, hắn không bị chết vì bị hạ cổ, mà nàng, cũng không đến mức vừa vào cửa đã thành quả phụ.

Vừa nghĩ như vậy, nàng càng thêm hận người hạ cổ Trường Bình.

"Nếu mà ta bắt được nàng ta, ta nhất định sẽ đem nàng bầm tay vạn đoạn!" Vân Hoan oán hận nói.

"Ta đây có thể cho nàng cơ hội này." Tống Trường Bình hơi hơi giương mắt, ánh mắt thẳng tắp dừng ở trên người Lục La đang hấp hối, trong con ngươi xẹt qua một tia ngoan lệ.  

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net