Chương 1: Xuyên không thành tiểu thôn cô ở cổ đại

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

  Lý Hương Chi đẩy cửa xốc mành vào nhà liền nhìn thấy khuê nữ Hà Hoa của mình ngồi ở trên kháng (giường lò, giường gạch)đang ngơ ngác nhìn giấy dán cửa sổ ngả vàng, mắt sưng đỏ, tóc tai hỗn độn, còn có dấu vết dây thừng ở trên cổ, nhìn rất đáng thương. Mắt bà đau xót lại nhịn không được muốn khóc, nhưng lập tức đem nước mắt nuốt về, nhanh chóng tiến vào, đem chén trong tay đặt trên mép giường, hung hăng trừng liếc mắt Hà Hoa một cái, giận con bé này không biết tranh.

Hà Hoa liền phát hoảng, nàng vừa rồi lại thất thần, ngay cả khi có người đi vào cũng không phát hiện.

Người vừa vào là mẹ của thân thể hiện tại này, trong lúc nhất thời, nàng nói không ra lời, nhưng cũng may, nàng không nói chuyện cũng không có việc gì, ai kêu hiện tại nàng bị thương ở trên cổ, yết hầu rất đau, không nói chuyện cũng không có người cảm thấy kỳ quái.

"Đồ nha đầu chết tiệt kia, còn nhìn lăng lăng cái gì! Con thắt cổ cũng không phải bị đau tay, chính mình không bê nổi bát cơm mà ăn à? Mau ăn! Gà trong nhà thật vất vả mới đẻ trứng, mẹ đều lấy đến cho con ăn! Nếu con không ăn mẹ liền rót hết vào miệng con!"

Lý Hương Chi hung ác nói, thấy khuê nữ kia tròng mắt động cũng không động một chút, giống như đồ ngốc, thật sự là vừa đau lòng vừa tức. Khuê nữ ngoan ngoãn của bà thiếu chút nữa đã chết, bây giờ còn biến thành bộ dáng này, thật sự là làm bà đau thấu tâm!

Hà Hoa bưng chén lên bắt đầu ăn bát canh trứng kia, lòng cũng chậm chậm ấm áp lên khi nuốt từng miếng canh trứng kia. Nàng cũng không phải là đồ ngốc, tự nhiên biết Lý Hương Chi mặt hung ác miệng nhẫn tâm nhưng rất quan tâm yêu thương khuê nữ.

Lý Hương Chi thấy Hà Hoa ngoan ngoãn ăn hết, cuối cùng buông một nửa tâm, cầm chén ở trong tay, nói với Hà Hoa:

"Lão nương tân tân khổ khổ đem con nuôi đến mười sáu tuổi, mất bao nhiêu tâm, mất bao nhiêu lực! Mắt thấy con đến tuổi này còn dọa lão nương một cú sốc, thiếu chút nữa đem nửa cái mạng của lão nương dọa suýt chết, con là đồ bất hiếu! Lần này con thắt cổ vừa thỉnh lang trung xem cho con, vừa uống thuốc, tốn bao nhiêu tiền a! Thật sự là đời trước thiếu con, nha đầu chết tiệt kia! Nha đầu chết tiệt kia về sau liền thành thật một chút cho mẹ, thành thành thật thật sống đến chín mươi chín tuổi! Còn dám thắt cổ nhảy sông đi tìm chết, mẹ liền cùng con chết, mẹ chạy xuống dưới cũng đem tiểu nha đầu chết tiệt con đánh một trăm cái mới tiêu cơn tức! Nghe rõ không?! Nghe hiểu gì chứ!"

Hà Hoa ngoan ngoãn gật đầu.

Lý Hương Chi hừ một tiếng, cầm bát xoay người đi ra ngoài.
Khóe miệng Hà Hoa lộ ra một chút tươi cười, nghĩ rằng kỳ thật ông trời rất ưu ái chính mình, để cho mình sống lại một kiếp, cũng có người nhà quan tâm tới mình, tuy trong sinh hoạt có chút không thuận, nhưng đối với nàng mà nói cũng không sao cả, nàng vẫn như cũ có thể dựa vào chính mình nỗ lực xây dựng cuộc sống tốt đẹp hơn.

Hà Hoa vốn là một người hiện đại, xuyên không, xuyên đến cổ đại thành một thiếu nữ nhà nông thắt cổ chết, thực may mắn còn có được trí nhớ của thiếu nữ, biết thiếu nữ này cũng tên là Hà Hoa, là một thôn cô bình thường, vốn đã có hôn sự, là Triệu Kim Nguyên trong thôn này, một tiểu tử nhìn qua rất khỏe mạnh, Hà Hoa rất vừa lòng, nhưng cửa hôn sự này lại bị Triệu gia cho lui, nói khi Hà Hoa tới nhà bọn họ trộm đồ bị phát hiện còn dám đẩy người, đẩy tiểu khuê nữ Triệu Kim Bảo nhà bọn họ thiếu chút nữa đầu đụng phải khung cửa, nói loại con dâu tay chân không sạch sẽ, lại hung hãn không thể muốn, liền đem hôn sự lui.

Trong trí nhớ Hà Hoa căn bản là không có chuyện như vậy, nàng là bị oan uổng, thiếu nữ Hà Hoa thực nghẹn khuất, chuyện sau này càng nghẹn khuất, Triệu Kim Nguyên kia vừa mới lui thân liền lại đính hôn, là con gái duy nhất của ông chủ tửu lâu mà hắn đang làm công ở trên trấn.

Chuyện này còn có cái gì không nghĩ ra, chính là Triệu Kim Nguyên muốn leo cành cao, lại sợ vô cớ từ hôn bị người trách cứ, cho nên liền cả nhà diễn kịch oan uổng thiếu nữ Hà Hoa đáng thương, bọn họ thành công lui hôn sự, cũng hại một mạng người. Tiểu thôn cô Hà Hoa thắt cổ đã chết, Hà Hoa còn sống là Hà Hoa từ hiện đại xuyên không mà đến.

Hà Hoa từ hiện đại đến cũng là một dân quê, khi thiếu niên cha mẹ bởi vì ngoài ý muốn cùng qua đời, lưu lại một em gái và một em trai cho cô, cô nuôi lớn hai đứa em xong, vừa định thả lỏng một chút, kết quả liền gặp phải tai nạn xe cộ, đi tới nơi này. Hai đứa em đã lớn, cô cũng để lại cho bọn họ không ít tài sản nên không cần lo lắng, về sau cô liền ở cái thế giới này sống vì chính mình thôi.

Đời trước cha mẹ chết sớm, đời này cha mẹ khoẻ mạnh, hơn nữa đối với nàng cũng không tệ. Đời trước luôn luôn nghĩ nếu có ca ca tỷ tỷ thì chính mình cũng có thể chẳng cực khổ như vậy, đời này nguyện vọng này đã thành hiện thực, nàng có một đại ca, trong trí nhớ cũng là một đại ca rất tốt, tuy rằng tẩu tử có chút xảo quyệt, nhưng cũng không có gì, trên cái thế giới này sao có thể có chuyện thập toàn thập mỹ như vậy, chậm rãi xử lý là được rồi. Lại nói nàng sớm hay muộn cũng phải lập gia đình, không cần mỗi ngày đối mặt với nàng ta.

Hà Hoa nghĩ thông suốt, về sau nàng chính là thôn cô Hà Hoa, nàng sẽ cố gắng sống, chỉ cần người nhà này đối xử tốt với nàng, nàng sẽ coi nàng như là nữ nhi ngoan, muội tử tốt của họ, làm cho bọn họ sống cuộc sống tốt nhất!

Đã nghĩ thông suốt, Hà Hoa liền bắt đầu tích cực đối mặt hoàn cảnh và thân người trước mắt, thân thể này chính là thắt cổ, trừ bỏ cổ bị thương một ít, thân mình có chút như nhũn ra, tay chân không có vấn đề gì hết, Hà Hoa không muốn cứ nằm ở trên giường, phủ thêm áo khoác đi giày vào liền đi ra ngoài.

Mặc dù có trí nhớ, nhưng chính mắt nhìn lại là một chuyện khác.

Trước mắt là cái sân, phòng Hà Hoa ở không phải là phòng chính mà ở đông sương phòng, chỉ có hai gian, nàng ở gian bên phải này, một gian khác là phòng bếp nấu cơm. Phía tây cũng có phòng ở, bất quá chỉ có một gian, hiện tại để các loại tạp vật. Sau khi Hà Hoa xem xét kỹ liền ngay cả ba gian nhà giữa kia đều vừa loang lỗ vừa nhỏ, so ra kém sương phòng của nông thôn ở hiện đại, càng miễn bàn sương phòng nơi này, may mà không có trần nhà, nếu không sẽ cảm thấy vừa thấp vừa bí làm cho người ta cảm thấy bị đè nén. Nhưng bởi vì không có trần nhà, có thể trực tiếp nhìn thấy nóc, bởi vì phòng ở đã quá lâu, cây cột biến thành màu đen, cùng với tường đất bốn phía và cửa sổ giấy biến sắc do trải qua gió táp mưa sa, Hà Hoa cảm thấy phòng ở của mình làm cho người ta cảm giác bị đè nén cũng không khác mấy.

Nhưng không có biện pháp, điều kiện nhà này chỉ có vậy thôi, trong trí nhớ của Hà Hoa có rất nhiều nhà đều như vậy, đều ở loại phòng thấp bé lấy cỏ lợp mái, lấy đất, bùn, cỏ làm tường đất. Những nhà có thể ở phòng gạch quá ít, trong thôn này cũng chỉ có nhà Lý Chính mới có phòng ở như vậy, nhà người khác cho dù khá giả cũng chỉ là dùng đá làm tường, nóc nhà lợp bằng cỏ, sẽ đem phòng ở cao và rộng hơn một chút.

Nhà Hà Hoa xem như trung đẳng, nên Hà Hoa may mắn có thể một người một gian phòng, bởi vì trong nhà nhân khẩu ít, đổi lại những nhà nhân khẩu nhiều thì vài người ở cùng một gian phòng.

'Làm người phải thấy đủ!'

Trong lòng Hà Hoa nói với chính mình như vậy, nhớ ngày đó nàng cũng sinh trưởng ở nông thôn, cha mẹ chết sớm, lưu lại phòng ở cũng không phải thật tốt, còn thiếu nợ một đống, cuối cùng nàng còn không phải nuôi đệ đệ muội muội lớn lên, còn trả sạch nợ, cuối cùng còn để lại rất nhiều tài sản sao? Hiện tại hoàn cảnh cùng khi đó thì tốt hơn rất nhiều, trong nhà không chỉ dựa vào nàng làm lụng, cũng không có nợ nần chồng chất, có cha mẹ ca ca, trong nhà cũng có ruộng, có tay có chân còn sợ không sống tốt được sao?!

Cũng không biết dị năng của nàng còn không nữa, nếu dị năng còn thì tốt rồi, kiếm tiền có thể nhanh hơn một ít, không có dị năng cũng không sợ, chỉ cần đầu óc linh hoạt tay chân chịu khó, cuộc sống cũng sẽ không quá kém.

Hà Hoa đang suy nghĩ, Lý Hương Chi liền từ phía sau phòng ở vòng lại đây thấy được nàng, trên mặt lộ ra chút tươi cười, nghĩ nha đầu chết tiệt kia cuối cùng cũng ra khỏi phòng, xem ra đã nghĩ thông, vậy là tốt rồi!

Lý Hương Chi nói: "Hà Hoa, thân mình con còn chưa có tốt, ra ngoài đi một chút rồi trở về đi, nếu đi không nổi liền ngồi trước cửa đi, hôm nay mặt trời rất ấm áp."

Lý Hương Chi nói xong liền đi qua cầm tay Hà Hoa, lấy một băng ghế nhỏ, để nàng ngồi ở nơi có ánh nắng mặt trời.
"Mẹ." Hà Hoa rốt cục kêu lên một tiếng mẹ, lúc đó trong lòng giống như đột nhiên rót vào một loại cảm tình, giống như thật sự liền hoàn toàn biến thành nữ nhi của phụ nhân này, hoàn toàn thành thôn cô nhỏ Hà Hoa. Bàn tay Lý Hương Chi có chút thô ráp, trong mắt Hà Hoa nhịn không được lại rơi lệ, trong lòng cũng rất cao hứng, lại có mẹ!

Lý Hương Chi thấy khuê nữ khóc, giúp nàng lau nước mắt, nói: "Khóc cái gì? Trời sụp có lão tử cùng lão nương chống đỡ mà! Con đừng thương tâm, chờ thân mình con khỏe rồi, mẹ lập tức liền tìm hôn sự tốt cho con, để cho Triệu gia kia hối hận đi!"

Hà Hoa gật gật đầu, trong lòng nàng khinh bỉ nhà họ Triệu kia, nghĩ cho dù vì xả giận cho Hà Hoa thực sự, về sau nàng cũng phải sống thật tốt.

Lý Hương Chi cầm tay Hà Hoa nói: "Cha cùng ca ca con đi chợ, mẹ nói bọn họ mua hoa cài đầu về cho con. Bọn họ cũng bởi vì chuyện của con rất lo lắng, chờ một chút hai người trở về con hãy cười với cha và ca ca, đừng lại làm cho hai người sốt ruột. Khuê nữ của mẹ cũng không xấu, còn sợ gả không được sao? Người Triệu gia kia dám vu hãm con, lão nương cũng không phải dễ khi dễ, mẹ đã mắng cả nhà bọn họ làm cho cả nhà đó cũng không dám ra cửa luôn, may mà con không có việc gì, nếu con có cái gì không hay xảy ra, mẹ sẽ đốt nhà bọn họ! Con yên tâm, về sau mẹ cũng không để cho nhà bọn họ sống tốt."

Hà Hoa nghe xong, trong lòng ấm dào dạt, nghĩ người mẹ này tuy rằng mạnh mẽ bưu hãn, nhưng lại thật tình yêu thương nữ nhi, thật tốt.

Cổ họng Hà Hoa còn hơi đau, Lý Hương Chi cũng không để cho nàng nói nhiều, sợ nàng ở bên ngoài lạnh, lại sợ nàng ở một mình buồn, liền lôi kéo nàng đi vào trong phòng. Hai mẹ con ngồi ở trên giường, ở giữa hai người để một cái khay nhỏ, bên trong có một ít hoa sinh (đậu phộng), để Hà Hoa bóc vỏ đậu phộng cùng bà.

"Đại nạn không chết, tất có hạnh phúc cuối đời, mẹ nấu đậu phộng cho con ăn."

"Mẹ thật tốt."

Hà Hoa cười nói, đậu phộng ở nông thôn cũng không quá quý hiếm, nhưng ở một ít hộ nhà nông cũng không thường ăn lắm, bình thường đều là bán hoặc là đổi dầu ăn, ngẫu nhiên lấy nó làm đồ ăn, cải thiện bữa ăn tựa như trứng gà. Hiện tại ngay đầu mùa xuân, đậu phộng trong nhà trừ bỏ lưu lại để trồng, cũng không có bao nhiêu, còn có thể cho chính mình ăn, sao có thể nói người mẹ này không đau khuê nữ chứ?

Lý Hương Chi thấy khuê nữ lại lộ ra tươi cười, miệng cũng ngọt, trong lòng cao hứng.

Hà Hoa thừa dịp Lý Hương Chi đi ra ngoài, đem một hạt đậu phộng lặng lẽ cất vào trong áo, nghĩ sau khi về phòng mình sẽ thử xem dị năng còn không, nghĩ tình cảnh trong trí nhớ, thấy nhà này bần cùng quá, nàng thật sự hi vọng dị năng vẫn còn.  


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net