66-70

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lâm Ngọc Khê 66-70

Chương 66

Không nói đến việc nhà Ngọc Khê gần rừng, cảnh sát trên huyện điều tra án phóng hỏa cũng có kết quả rất nhanh, vào ban đêm bắt được một người bị tình nghi, là một kẻ chơi bời lêu lổng trong thôn cậu, đến bốn mươi tuổi rồi mà không nhà cửa không việc làm, một người ăn no cả nhà đói bụng, có chút tiền đều đem đi đánh bạc, người trong thôn cũng chẳng muốn thấy mặt hắn.

Sở dĩ bắt người nọ là vì sau khi điều tra phát hiện ra, mỗi lần có vụ cháy người này luôn đến sớm nhất, người này vốn thường không ở nhà, làm việc lôi thôi lếch thếch, tại sao vừa có đám cháy lại đến nhanh như vậy, thấy sự việc khác thường, đội trưởng Lí trực tiếp dẫn người đến tìm hắn, hù dọa một chút, cuối cùng hắn nhận tội, mấy đám cháy sau đó là do hắn phóng, nhưng nói gì cũng không thừa nhận có phóng hỏa Lâm gia, hắn chỉ nói mình thấy Lâm gia cháy mới có ý định phóng hỏa, làm vậy để những người khác không được trải qua tết vui vẻ, sau này cháy mấy nhà, đều là những nhà ngày thường thích khoe khoang, có náo nhiệt là chạy đến ngay, hắn cũng không ít lần bị những người đó bố trí. Lúc trước khi còn trẻ không cưới được vợ, chính là do miệng người khác nói, trong lòng hắn tức giận nghẹn mười mấy năm rồi.

Mặc kệ hắn có động cơ gì, phóng hỏa là phạm pháp, có lẽ kẻ này không vào tù mười mấy năm là không ra được, tuy nhiên đội trưởng Lí thẩm vấn hắn vài lần, cuối cùng vẫn xác định, kẻ phóng hỏa nhà Lâm Ngọc Khê không phải người này. Nhưng việc này lại bị người này gây rối, khiến nó khó bề phân biệt, đợi ở thôn Hồng Lĩnh vài tuần lễ, cuối cùng cũng không tra ra được kết quả. Cuối cùng chỉ đành tạm thời ngừng lại.

Ngọc Khê cũng biết đám cháy nhà bọn cậu lúc trước dùng xăng dẫn lửa, mấy nhà sau đó không có. Kẻ đến nhà bọn cậu phóng hỏa tuyệt đối có chút ân oán. Đáng tiếc người nọ phóng hỏa xong chạy rất nhanh, kẻ phóng hỏa chạy trên mặt băng, cây đuốc bị nước dập tắt, lúc bên kia suối nước cháy có rất nhiều người đứng xem náo nhiệt, vậy mà không có dấu vết gì, duy nhất tra ra được chính là tại hiện trường hoả hoạn có dấu vết đốt xăng.

Vì không bắt được người này nên Ngọc Khê cảnh giác lên, một phần cẩn thận trông coi nhị oa tam oa, còn khắc chế bùa hộ mệnh mới cho hai đứa, hiệu quả tốt hơn cái ban đầu, chẳng những có thể ngăn cản một lần tổn thương trí mạng, mà còn vừa bảo vệ đồng thời tiến hành phản kích, hơn nữa Ngọc Khê dùng máu của chính mình để tế luyện, chỉ cần phát động là cậu sẽ biết.

Về phần khác để cho chó trong nhà cảnh giác thêm, đáng tiếc Đại Hoàng và Đao Sẹo vào rừng đã mười ngày, không biết vì sao chưa thấy trở về, Ngọc Khê nghĩ chúng nó có lẽ bị chuyện gì đó giữ chân, trước khi đi Đao Sẹo để Tông Tông ở lại, tiểu gia hỏa mỗi ngày ngủ trong chuồng chó, hai ngày trước còn học chó sủa, đáng tiếc không cùng một hệ thống phát âm. Cuối cùng sau khi học lại hơi giống tiếng chó con.

Một cô vợ của Bốn Mắt vào ngày mồng tám tháng chạp sinh ra một chú chó con, ra đời sớm hơn cừu con trong nhà, lúc nó sinh Ngọc Khê cũng không biết, phải đến khi buổi tối nhìn thấy mấy chú chó và Tông Tông mãi mà không vào chuồng mới biết. Cậu thấy kỳ lạ, cho dù chó nhà bọn cậu mang thai lần đầu, vậy mà sinh rất ít, sao chỉ có một con, chó trong nhà đều là chó có thể hình to lớn, một lần có thể sinh từ sáu tới mười hai con, mang thai lần đầu cũng có thể có hai ba con, cậu còn tưởng rằng do chó mẹ khó sinh, cuối cùng tìm tam thúc kiểm tra dùm mới biết được, một thai này chỉ có một con. Trực tiếp đặt tên là Độc Đinh.

Có lẽ sinh vào mùa đông, dinh dưỡng trong bụng mẹ đầy đủ, bộ dạng của bé chó con rất tốt, lông vừa dày vừa dài, lông trên người giống cha nó, hai màu đen trắng, có điều mắt cha nó trông như bốn mắt, mà mắt nó lại giống gấu mèo, xung quanh mắt là màu đen, còn hơi rũ xuống, tròn vo cực kì đáng yêu. Không nói đến hai em trai nhìn là thích, ngay cả Ngọc Khê cũng thích ôm bé. Khiến Tông Tông ăn dấm chua vài lần, dù sao vị trí trong lòng Ngọc Khê trước kia là của nó.

Mỗi ngày không nhanh không chậm trôi qua năm cũ, hai mươi hai tháng chạp, nhà lục thúc giết heo, cả nhà Ngọc Khê rục rịch đi ăn thịt heo, heo nhà lục thúc nuôi tốt, toàn lấy bã rượu từ chỗ xưởng rượu tại Kháo Sơn về cho ăn, đây vốn là lương thực, hơn nữa bên trong vẫn còn chứa chất gây say, heo ăn vào ăn no ngủ tốt, lớn cực nhanh, heo nuôi vừa béo vừa ngon.

Trước kia Ngọc Khê cũng định nuôi heo, dù sao chỗ bọn cậu dùng bã rượu cho heo ăn, chi phí thấp hơn mua lẻ thức ăn gia súc nhiều, nhưng sau này trong nhà không thiếu thịt ăn, thêm một cái chuồng heo làm gì, cũng phiền toái. Việc trong nhà vốn nhiều rồi, đừng tạo việc cho mình nữa.

Vì mình không nuôi, nếu nhà ai giết heo cậu đều muốn mua một ít, lần này nhà lục thúc giết hai con heo, ngoại trừ mình ăn, còn lại đều phải bán, giá rẻ hơn trên chợ năm hào, mà giá bán ra lại cao hơn giá mà những người đến nhà mua heo nhiều.

Ngọc Khê đã sớm hẹn lục thúc mua nửa miếng sườn, mấy cái trường ruột. một miếng thịt mông, còn có mười cân thịt ba chỉ. Trong nhà toàn những đứa không thịt không vui, mấy ngày nay Đại Hoàng không mang con mồi về nhà, Ngọc Khê cũng không đi săn, thịt ăn đều là hàng tồn lại, không tươi như này.

Buổi sáng năm cũ, Ngọc Khê vẫn lên núi tu luyện, có lẽ nhờ tác dụng của trận pháp của cậu, linh khí xung quanh dày hơn, linh khí trong nhà còn dày hơn nơi này một ít, Ngọc Khê cũng không định tranh đoạt với động thực vật trong nhà, mỗi ngày lên núi vốn là thói quen.

Tu luyện xong đi về Ngọc Khê liền thuận tay nhặt chút nhánh cây làm củi, hoặc là nhặt những khúc gỗ khô giữa đường. Đống củi trong nhà gần hết, Ngọc Khê không cứu được bao nhiêu, tuy trong nhà còn rơm rạ và lõi ngô, nhưng bằng ấy không đủ đốt tới lúc thu củi sang năm. Trên núi xung quanh nhiều cành khô, không cần tốn tiền đi mua.

Đang nhặt củi, chợt nghe thấy tiếng bước chân đạp lên tuyết, quay đầu thì thấy, "Sao anh lại tới đây?"

Khương Sâm gom nhánh cây vào với nhau, "Muốn nhặt giúp em."

"Anh không cần làm đâu, em không nhặt nhiều lắm." Ngọc Khê cười cười.

Khương Sâm không nói gì chỉ học cậu, tìm những chạc cây tương đối nhiều, bẻ một hai nhánh, dùng sài đao chặt nhánh cây xuống dưới, ném thành một đống.

Tốc độ hai người nhanh làm có hơn hai mươi phút, gom được hai bó lớn, buộc lại rồi đeo lên lưng xuống núi. Trong quá trình hai người rất ăn ý với nhau.

Ngọc Khê không có cảm giác gì, chỉ làm theo thói quen, còn Khương Sâm đi phía sau nhìn bóng lưng Ngọc Khê, ánh mắt che đậy chút mê ly.

Nhà Ngọc Khê ăn mừng qua năm cũ rất đơn giản, chỉ làm đồ ăn nhiều hơn bình thường, mọi người xum họp ăn uống, Lâm Minh Thanh phải về nhà, dù sao hắn còn chưa kết hôn, mà cho dù có kết hôn cũng vẫn phải về ăn tết cùng với cha mẹ, cũng may có Khương Sâm ở đây, bốn người trải qua cũng rất tốt, huống chi hôm nay Ngọc Khê lên tiếng cho đám Đại Bạch có thể vào nhà ở một ngày, một đống thỏ sôi nổi đùa nghịch trong phòng, thêm cả ba chú cừu con, màu lông rất trắng, bộ lông xoăn dày, đáng yêu cực kỳ.

Ngọc Khê thấy như này thật tốt, hai chú dê con trước giống với mẹ chúng là dê bình thường, một đực một cái, ở nhà nhiều, vậy mà con nào con nấy đều thông minh, còn hiểu chuyện, cho tới bây giờ chưa từng ăn hoa quả trong viện nhà mình. Thích đùa nghịch với Đại Hoàng, lá gan lại to, tính tình cũng lợi hại, vài ngày trước vừa đánh nhau với chó nhà tam thúc cách vách, cái cách hai đứa há miệng cắn chó giống hệt Đao Sẹo. Thấy chúng nó như vậy Ngọc Khê cũng không thể ăn chúng nó, liền để vậy nuôi. Mà ba chú cừu mới sinh lại rất hữu dụng, không ăn thịt có thể lấy lông.

Trẻ con nô đùa ầm ầm trong phòng, Ngọc Khê cũng không quản chúng nó, trong nhà càng náo nhiệt càng có nhân khí.

"Em thấy như vậy được không?" Khương Sâm đem dưa chua đã băm xong đưa cho Ngọc Khê xem.

Ngọc Khê vừa thấy thì nở nụ cười, "Tốt lắm rồi, nhân dưa chua cũng không cần băm nhỏ như vậy đâu, to một tí ăn mới thơm." Cho bột mì trên tay vào trong chậu, bên trên đậy nắp vung, ngâm.

Đưa tay rửa sạch, cắn một ngụm dưa còn hơi chua, cho vào trong bồn dùng nước lạnh rửa qua.

"Cho chút nước ấm vào, lạnh lắm." Khương Sâm thấy tay Ngọc Khê ngâm nước lạnh đỏ lên.

"Không có việc gì đâu ạ, dùng nước ấm ngâm thì vị chua bên trong sẽ mất hết, nước lạnh chỉ giảm bớt vị chua thôi, ăn mới ngon." Lấy tay nắm chặt dưa chua trộn với thịt.

Trước kia Khương Sâm chưa từng làm cơm, cô nhi viện thì không nói, cho dù sau này đến cục cũng chỉ ăn ở nhà ăn, căn bản không phải làm, lần duy nhất là đi dã ngoại làm đồ nướng. Trên cơ bản cũng chỉ biết nướng chín rồi ăn. Ở Lâm gia một vài ngày, có khi Ngọc Khê nấu cơm hắn liền làm trợ thủ, cảm giác vừa mới mẻ vừa ấm áp, lại có cảm giác gia đình.

Lâm Ngọc Khê rất thoải mãi với mọi người, ngoại trừ việc bọn họ vừa mới quen biết có hai lần, Khương Sâm ở Lâm gia rất tự tại, Lâm Ngọc Khê cũng không tỏ vẻ khách khí, nếu trong nhà có chuyện gì cũng thuận miệng phân phó. Càng đừng nói đến việc cậu luôn chu đáo với hắn.

Mấy ngày nay Khương Sâm tiếp xúc với Lâm Ngọc Khê nhiều hơn, trong lòng nổi lên chút tâm tư không thể nói ra, hắn rất xa lạ với cái gọi là tình cảm, mất một thời gian hắn mới hiểu rõ được phần tình ý này, đáng tiếc là hậu thế không chấp nhận, huống chi dù Ngọc Khê có chín chắn mấy thì cũng chỉ là thiếu nên mười ba mười bốn tuổi, mới chỉ tiếp xúc với ít người nên vẫn còn ngây thơ. Không nói đến việc hắn thích thiếu niên, trong lòng không muốn lỗ mãng đường đột, loại tình cảm thế này chẳng phải ai cũng có thể chấp nhận. Nếu nhất định là một tình cảm vô vọng thì hắn sẽ một mình chịu đựng.

Khương Sâm là người có ý chí kiên định, trải qua quá nhiều chuyện, tuy không có kinh nghiệm tình cảm nhưng dù sao cũng không còn là tiểu tử tóc còn để chỏm, cho dù trong lòng lửa nóng đến thế nào cũng sẽ không biểu hiện ra chút ít, chỉ định về sau yên lặng bảo vệ cậu mà thôi.

Lâm Ngọc Khê hoàn toàn không biết gì về tình cảm của Khương Sâm, trong lòng chỉ coi hắn như bạn bè như anh cả.

Cùng Khương Sâm làm sủi cảo, mọi người vô cùng náo nhiệt ăn cơm tất niên, sau đó Ngọc Khê nhị oa thêm cả Khương Sâm ba người chơi bài, Ngọc Khê ôm tam oa, chỉ thị bé ra bài, tiểu gia hỏa tuy không biết chơi nhưng ném bài rất soái. Mọi người cười đùa rất vui vẻ.

Hưng phấn qua một ngày, chưa đến chín giờ, tam oa ngủ ngay trong lòng Ngọc Khê. Mọi người thu tay, Ngọc Khê đột nhiên nghe thấy bên ngoài có động tĩnh, chó trong nhà lại không sủa, Ngọc Khê đi ra ngoài, liền thấy Đại Hoàng đứng trước cửa lớn, nó gầm lên một tiếng không lớn. Nhìn từ xa thấy nó rời nhà mấy ngày mà cũng không gầy đi, thoạt nhìn mang theo chút khí thế hung ác. Có lẽ mấy ngày nay chiến đấu không ít.

Đại Hoàng nhảy xuống từ trên tường, chậm rãi từ từ đi đến trước mặt Ngọc Khê, tiếp đó Đao Sẹo cũng nhảy lên tường, thế nhưng đứng bên trên hướng về phía mặt trăng tru lên, thanh âm kéo dài vang vọng.

"Đừng hú vào tối khuya." Ngọc Khê nhắc nhở Đao Sẹo, nhưng vừa dứt lời, núi rừng phía tây có tiếng sói hú cao thấp nối tiếp, thế nhưng liên miên không dứt. Tai nghe thấy thế nào cũng phải đến năm sáu mươi con.

"Không phải chúng mày thu phục được bầy sói rồi đấy chứ?" Ngọc Khê đưa tay sờ sờ Đại Hoàng vừa đi đến bên người cậu. Đại Hoàng ngưỡng đầu, khoát lên bả vai cậu, trên mặt thế mà mang theo một loại biểu cảm kiểu: Đúng vậy, ta rất giỏi phải không, Ngọc Khê cẩn thận nhìn lại thấy mình không nhìn lầm, cười xoa xoa cổ Đại Hoàng ."Đúng, mày rất lợi hại."

Đao Sẹo lại hú thêm một tiếng, áp chế tiếng của bầy sói, tiếp đó vài tiếng ngắn ngủi, trong rừng cũng truyền đến vài tiếng, nhĩ lực Ngọc Khê có thể nghe ra tiếng bầy sói rời đi, Đao Sẹo lúc này mới nhảy từ trên tường xuống. Đi vào sân.

Đến tận đây về sau gần thôn Hồng Lĩnh luôn có một bầy sói du đãng. Bầy sói này chiếm một địa bàn rất lớn, thủ lĩnh bầy sói là Đao Sẹo, nhưng ngày thường Đao Sẹo cũng không lãnh đạo bầy sói, phần nhiều thời gian là bầy sói di chuyển đến phương bắc săn bắt, Đao Sẹo cứ cách một khoảng thời gian lại vào bầy sói, thực lực của nó đã vượt qua con sói đầu đàn của bầy sói rất nhiều, có năng lực áp chế mạnh mẽ, vì thế kết cấu xã hội mới của bầy sói như này duy trì thời gian rất dài.

Chuyện làm Ngọc Khê vui mừng là, tuy đàn sói này nguy hiểm nhưng không tấn công con người. Từ đó Đại Hoàng và Đao Sẹo gia tăng thêm phạm vi thế lực của bản thân gấp bội. Rừng rậm triệt để trở thành vườn hoa sau nhà của chúng nó .

Chương 67

Ngày 23 tháng chạp, sáng sớm Ngọc Khê từ trên núi trở về liền bắt đầu chuẩn bị thu dọn phòng ốc, chăn đệm giường đều tháo ra giặt lại, những thứ chưa giặt chỉ còn lại một ít quần áo, Ngọc Khê định giặt xong trong hôm nay, quần áo mùa đông rất lâu khô.

Trong lúc Ngọc Khê đang thu dọn quần áo bẩn trong phòng ngoài phòng thì Khương Sâm làm điểm tâm, mấy ngày nay hắn đã có thói quen làm, tuy tay nghề chưa thành thục nhưng cũng có thể làm một vài đồ ăn đơn giản. Sáng nay làm cháo lại càng dễ, hâm nóng lại sủi cảo nhân dưa chua còn thừa từ hôm qua, ngoài ra thêm chút gia vị do chính Ngọc Khê làm.

Sáng sớm Tông Tông rất tinh thần, cũng không biết có phải do ngày thường đều ăn ngủ bình thường hay không, nó không có thói quen ngủ đông như gấu ngựa bình thường, lông trên người vừa dày lại mềm mại, có tác dụng giữ ấm. Có lẽ do hôm nay Ngọc Khê đi ra đi vào trong trong ngoài ngoài, nó không ngủ được, đánh ngáp một cái, thấy Khương Sâm đang ngồi xổm trước bệ bếp cho thêm củi lửa vào trong, tiểu gia hỏa nhìn trong nồi bốc lên hơi nóng, cũng có chút đói bụng, đứng bên cạnh nồi bới bới bệ bếp, mũi ra sức ngửi ngửi.

"Còn chưa chín đâu. Đừng đi lên, nóng đấy." Khương Sâm cũng rất thích tiểu gia hỏa này, Tông Tông nho nhỏ manh manh, ngay cả Khương Sâm cũng không cách nào coi nó là dã thú.

Nghe thấy lời Khương Sâm, Tông Tông nhìn hắn một cái, cũng không biết có nghe hiểu không, đầu lắc lắc đưa tay giơ giơ tay lên, hơi nước bốc lên vẫn rất nóng, tiểu gia hỏa vội thu tay lại. Xoay người chạy vào phòng, nhìn ngó nhị oa tam oa còn ở trên kháng, Tông Tông muốn trèo lên kháng đánh thức hai bé, cái kháng đối với một tiểu gia hỏa mới chỉ cao nửa thước mà nói thì vẫn còn cao, mãi mà không thể trèo lên, tuy nhiên dường như nó không để ý, đi đến bên cạnh kháng, đứng thẳng lên rồi đưa tay với với tam oa, đáng tiếc tay còn chưa chạm vào, thân thể không chịu được lực, không biết tại sao mà lăn một vòng, ngã lộn cổ xuống, quỳ rạp trên mặt đất nghểnh đầu, Tông Tông có chút khó hiểu, mắt nhỏ chuyển chuyển vòng tròn, lắc lắc đầu, đứng lên tiếp tục bám riết không tha với lên.

Đại Hoàng híp mắt dựa vào bên cạnh kháng, nơi này đã trở thành địa bàn đặc biệt của nó, thân hình to lớn chiếm một chỗ rất lớn, làm cho ba anh em Ngọc Khê khi đi xuống kháng phải cẩn thận một chút. Sợ đạp vào nó.

Đại Hoàng mở một con mắt, thấy Tông Tông đi đi lại lại, vươn móng vuốt đẩy nhẹ một cái, gấu nhỏ lại lăn một vòng. Thừa dịp nó ngã xuống đất, nhắm mắt lại giống như chưa có chuyện gì xảy ra.

Tông Tông nâng đầu lên, dòm dòm Đại Hoàng đang nhắm mắt, hít hít cái mũi vẫn không xác định là tại sao. Lại tiến hành hoạt động đánh thức lần thứ ba.

Lại một lần nữa Đại Hoàng vươn móng vuốt, Tông Tông lần thứ ba lăn ra ngoài, lúc này Đao Sẹo nằm bên người Đại Hoàng đột nhiên duỗi móng vuốt vỗ vỗ Đại Hoàng. Phịch phịch đánh vào làm đầu nó lảo đảo. Trong lỗ mũi Đại Hoàng phun ra một hơi, có vẻ ngượng ngùng mà đặt đầu lại lên móng vuốt. Chờ đến khi Tông Tông ngẩng đầu lên thì Đại Hoàng vẫn duy trì tư thế lúc trước, Đao Sẹo thoạt nhìn cũng không có gì thay đổi, nó có chút ngây ngốc mà quỳ rạp trên mặt đất.

"Nằm sấp thế này làm gì vậy?" Ngọc Khê cầm khăn lau đi từ bên ngoài vào, liền thấy Tông Tông đang nằm giữa nhà, ngốc ngốc mà ngẩng đầu lên.

Tông Tông bị kinh hoảng đột nhiên đứng lên ôm chân Ngọc Khê.

"Sao thế?" Ngọc Khê vươn một bàn tay giữ lấy Tông Tông rồi xoa xoa đầu nó, cũng không trông cậy vào nó có phản ứng gì, cầm lấy khăn tay nhỏ chuyên môn chuẩn bị cho nó, lau bớt bụi trên người xong rồi tùy tay đặt nó lên kháng.

Vừa lên kháng, Tông Tông liền quên luôn nốt nhạc đệm vừa rồi, trực tiếp bò lên người nhị oa bắt đầu xoa nắn bé. Một ngày náo nhiệt lại bắt đầu.

Ngày 27, Ngọc Khê và Khương Sâm dắt hai em trai lên chợ, đồ mừng năm mới trong nhà đều có rồi, Ngọc Khê mua thêm hai con gà, câu đối mừng xuân linh tinh.

Về nhà Khương Sâm giết gà, xử lí sạch sẽ xong rồi đặt ở bên ngoài đến khi đông lạnh mới đưa vào nhà kho.

Sáng sớm ngày 28, Ngọc Khê đánh hồ dán, mấy người bọn cậu bắt đầu dán câu đối, trước kia bởi vì cha mẹ qua đời và phải đi lên thủ đô nên đã hai năm nhà Ngọc Khê không dán câu đối. Hôm nay là ngày quan trọng huống chi Ngọc Khê cũng không thiếu chút tiền này, vì tạo không khí vui mừng mà mua không ít.

Bọn cậu bên này rất chú ý với việc dán câu đối, còn dán nhiều, ngoại trừ trước đại môn dán một bộ câu đối lớn nhất, chỉ cần là cửa chính cũng đều phải dán, ngoài ra phía dưới bức hoành phi còn phải dán quải tiền, dưới mái hiên cũng dán hoành phi và quải tiền, linh tinh cũng phải đến mấy chục tờ, hoặc là hoành phi hoặc là quải tiền.

(Quải tiền: Mình không biết dịch nó ra tiếng việt thế nào nên để nguyên hán việt, đại khái nó là một loại cắt giấy nghệ thuật, có mấy ngàn năm lịch sử, là một tập tục của người phương Bắc Trung Quốc. Vào ngày xuân, dán quải tiền kết hợp với câu đối mang ý nghĩa chúc phúc, tiền tài vào như nước, cát tường như ý.)

Chỗ bọn cậu tương đối lạnh, nếu quét hồ lên mà không dán luôn sẽ bị đông lại, dính không vào, cũng may tay chân Khương Sâm lưu loát, tốc độ cũng nhanh, Ngọc Khê trong phòng quét hồ, Khương Sâm ở ngoài dán lên.

Quải tiền có vài loại màu là đỏ vàng hồng nhạt xanh lam lục, họa tiết cũng đa dạng, hoa văn bốn mùa như ý, chiêu tài tiến bảo cát tường, Ngọc Khê dán ba tấm dưới mỗi bức hoành phi, dựa theo màu sắc khác nhau mà phối hợp, tạo thành cảnh xuân tươi đẹp cực kỳ vui mừng. Gió bắc thổi qua, như đón gió mà phấp phới, năm ý mười phần.

Trong viện Ngọc Khê đã dọn dẹp qua, tuy năm nay tuyết không lớn, tổng cộng rơi có ba lần, nhưng mãi chưa tan nên tích tụ lại cao tới cửa, có thể sánh bằng những năm trước.

Chú thích

Hoành phi:


Quải tiền:

Chương 68

"Nhị oa, em mang cái này sang nhà tam thúc nhé." Sáng sớm hôm nay Ngọc Khê bắt đầu chiên đồ ăn, còn làm thêm một ít đồ ăn vặt, những cái khác chỉ làm một ít, thịt viên, bánh rán lại làm không ít.

"Vâng." Nhị oa gật đầu cầm lấy bồn nhỏ, miệng vừa ăn vừa cho thịt viên vào miệng. Từ lúc Ngọc Khê bắt đầu chiên, nhị oa tam oa liền không nhúc nhích đi chỗ khác mà chỉ chờ trước mặt, chưa đến một hồi hai đứa sắp ăn no.

"Đừng ăn nữa, Khương ca, anh xem thu lê đông lạnh đã rã đông hết chưa, lấy cho bé một quả, đừng để bé ăn nhiều." Ngọc Khê nói một câu với Khương Sâm. Khương Sâm cho thêm củi vào trong bếp, đứng lên giang tay ôm tam oa đi. Tiểu gia hỏa ăn đến miệng dính đầy mỡ.

Cho một viên bánh rán đã rán xong vào trong một cái bồn lớn ăm ắp các viên bánh tròn vo, coi như là đồ ăn vặt mừng năm mới.

Đang thu dọn nồi, nhị oa đã trở lại, còn mang Ngưu Ngưu theo, tiểu gia hỏa mặc trông như một quả cầu.

"Anh, tam thẩm bảo anh qua." Nhị oa vào nhà rồi nói với Ngọc Khê.

"A, chuyện gì? Em biết không?" Ngọc Khê hỏi.

"Không biết, tam thẩm đang bận việc ở nhà, không có sức trông Ngưu Ngưu."

"Anh biết rồi." Ngưu Ngưu nặng nhọc bước qua bậc cửa, "Cậu cháu muốn cưới vợ đó."

Ngọc Khê phì cười, "Ai nói thế?"

"Bà ngoại cháu nói nha." Ngưu Ngưu nghiêm cẩn mà gật gật đầu nhỏ, Ngọc Khê cười cười, dùng chén nhỏ nhặt vài viên bánh rán cho bé, "Tự ăn đi. Nhị oa, em nhớ trông chừng, đừng cho tam oa ăn nữa."

"Vâng." Nhị oa gật đầu, tùy tay lấy chén nhỏ trên tay Ngưu Ngưu đi, sợ bé làm vỡ.

"Khương ca, anh cũng trông chừng nhé, em qua viện xem có

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net