71-75

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 71

Khương Sâm đến rất được người nhà hoan nghênh, Khương Sâm thật không ngờ sẽ đụng mặt Vĩnh Tuệ thiền sư ở đây, hai năm trước hắn đến Thiếu Lâm làm việc, quen biết với Vĩnh Tuệ thiền sư, hai người cũng không xa lạ gì.

Khương Sâm đến không làm thay đổi cuộc sống của Ngọc Khê, chỉ có ngày thường bớt việc hơn thôi.

Ngày thứ hai Khương Sâm đến, Ngọc Khê liền nhớ đến kế hoạch dẫn nước từ suối của mình. Hôm qua cậu ăn cá trong dòng suối nhỏ, hương vị vô cùng ngon, thậm chí còn ngon hơn cá sông, Ngọc Khê đoán chắc do tác dụng của linh khí, cậu tra xét qua, con suối không chảy nhiều nước, từ trên núi đi ngang qua cửa nhà bọn cậu, chảy xuôi xuống hướng nam, từ triền núi phía nam quẹo vào trong rừng, ước chừng cách hơn một km, cuối cùng hình thành một vùng nước đọng, theo suối nước lưu động vùng nước đọng gia tăng lớn nhỏ. Có lẽ do áp lực trong lòng đất nhỏ nên dòng nước rất nhỏ, nhưng suối nước đã tồn tại từ khi cậu bắt đầu có trí nhớ, lượng nước chứa đựng chắc chắn là rất lớn.

Ăn điểm tâm xong, Ngọc Khê liền khiêng cuốc xẻng ra phía sau núi, đi đến bên cạnh con suối, Khương Sâm cũng đi theo, trong lòng hắn có Ngọc Khê, tuy tình cảm này không thể mở miệng, nhưng người như hắn nếu trong lòng nhớ thương ai, có sao cũng không bỏ xuống được, huống chi đối với người khuyết thiếu tình thân như hắn, tình cảm như vậy thật tốt đẹp, cho dù luôn tại bên cậu làm một người bạn cũng sẽ thấy thật hạnh phúc. Huống chi cùng nhau làm việc với Ngọc Khê làm hắn có cảm giác như cùng Ngọc Khê kiến tạo gia viên vậy.

"Con suối này hình như từ dưới lòng đất trào lên, nhưng sao dòng nước lại nhỏ như vậy?" Khương Sâm nhìn con suối, nó nằm trên một sườn dốc, dưới sườn dốc có vũng nước đọng hình thành tự nhiên, có lẽ hàng năm ma sát nên không có bùn đất, phần nhiều là đá.

"Em nhớ hồi nhỏ đã nhìn thấy con suối này rồi, trước đây lúc nhà em chưa đào giếng, không biết có dùng nước này hay không nữa."

"Em muốn làm thế nào?" Khương Sâm nhìn nhìn chung quanh, mặt đất không quá bằng phẳng.

"Em nghĩ nên đào cái ao, xem xem có thể nuôi cá hay không. Bên này giữ nước, nước đầy sẽ tự nhiên tồn lại, phá ra chút là được." Ngọc Khê lấy tay chỉ chỉ, đây là hai chặng giữa núi, phân biệt xấp xỉ hơn hai mẫu, cũng không cần hợp quy tắc lắm, chỉ ấn theo địa hình mà đào là được.

Khương Sâm lắc lắc đầu, "Em mà đào như vậy, nước quá nhiều, chắc chắn không giữ được, không khéo sẽ bị sụp."

Ngọc Khê nghĩ nghĩ, "Không có việc gì đâu, cứ đào như vậy đi, em sẽ nghĩ cách." Nếu không được có thể dùng đá đắp lên, sở dĩ nói như vậy, là do cậu đã nghĩ đến niêm hợp phùkiên lũy trận trong đạo thuật, thời gian gần đây Ngọc Khê không ít lần nghiên cứu đạo thuật, bùa và trận pháp này là cậu coi trọng nhất, tụ nguyên trận đã có hiệu quả, Ngọc Khê càng thêm coi trọng đạo thuật. Niêm hợp phù danh như ý nghĩa, có tác dụng kết hợp lại, loại bùa này vô cùng tốt, chỉ cần là vật chất tự nhiên đều có thể dùng niêm hợp phù để kết hợp.

Niêm hợp phù đã được cậu chứng thực, bởi Đại Hoàng Đao Sẹo trong nhà hay thích nhảy qua tường để ra vào nhà, đá trên tường đều đắp lên nên không sử dụng xi măng liên kết, chúng nó ra vào không cẩn thận một cái là lại đạp mấy khối xuống, thời gian dài trên tường toàn lỗ hổng, Ngọc Khê hay dùng loại niêm hợp phù này để dính tường vây lại, hiệu quả tốt hơn cậu tưởng tượng, sau khi sử dụng bùa, cả bức tường trở thành một chỉnh thể, từ bên ngoài nhìn không ra, sau khi Ngọc Khê kết hợp tường trong nhà xong, cũng tự thí nghiệm một chút, rất khó lay động, nhưng bùa còn yếu hơn trận pháp chút, tường vây trong nhà nếu là Ngọc Khê thì vẫn có thể mở ra được. Cho nên cậu lại nghĩ đến kiên lũy trận, danh như ý nghĩa, trận pháp này có thể khiến phòng ngự kiên cố như thành lũy. Hai cái kết hợp, cho dù là cậu cũng không có cách nào đột phá.

Ngọc Khê và Khương Sâm cùng nghiên cứu nên đào ao ở chỗ nào, không cần theo hình dạng gì, làm thế nào thích hợp là được, kết quả hình dạng lại giống bàn chân to, một bên rộng một bên hẹp.

"Nếu không liền đào thành cái chân luôn, làm vài cái ao nhỏ như thế đến mùa hè tắm rửa cũng tốt à nha." Khương Sâm vừa thấy hai người vẽ ra hình dạng gì liền buồn cười.

Ngọc Khê cũng gật đầu, "Như vậy bên này là đầu ngón chân, vừa vặn là nơi thoát nước, nơi này hơi cao một chút, mực nước đạt tới trình độ nhất định sẽ chảy ra từ nơi này."

"Ừ, về sau bắt cá cũng có thể bắt từ nơi này." Khương Sâm càng nghĩ càng thấy có thể làm, cầm nhánh cây vẽ phương án lên trên đất cho Ngọc Khê. Ngọc Khê gật đầu, cuối cùng đánh nhịp.

Vẽ xong phương án hai người bắt tay đào luôn, Ngọc Khê đến nhà lục thúc mượn một cục gạch hỏng trước, cục gạch đã nát một nửa, không dùng để đắp được, nhưng đặt dưới con suối, vừa vặn dẫn nước suối đi. Lại đào rãnh, dẫn hết tất cả nước tồn lại trước kia đi. Như vậy làm việc cũng dễ hơn.

Kết quả không ngờ lúc thả nước, cái ao không đến nửa mẫu thế nhưng không hề thiếu cá nhỏ, cá lớn nhất cũng to bằng bàn tay, nhỏ thì mới bằng ngón cái, có cá trích, cá chép, cá mè hoa thậm chí còn có mấy con cá trạch hoa bởi vì quá nhỏ nên ban đầu Ngọc Khê cũng chưa nhận ra, vẫn do Khương Sâm phát hiện.

"Con cá kia thoạt nhìn hình như là cá con." Khương Sâm nhón lấy một con cá nhỏ nhìn nhìn rồi nói.

"Trước kia trong dòng suối nhỏ cũng có thể bắt được mấy con cá, em nhớ rằng hai năm trước tam thúc thu được không ít cá ở sông lớn bên cạnh, đều còn sống, lúc đó liền nuôi ở trong này, ăn trong thời gian dài, có lẽ vào thời điểm đó sinh trứng." Ngọc Khê suy nghĩ một chút rồi nói thêm với Khương Sâm, "Năm sau em nhận thầu hai ngọn núi nhỏ, nên bố trí tụ nguyên trậnlên đấy, có lẽ chính vì vậy mà những con cá nhỏ này mới ấp trứng nhiều đến vậy."

Khương Sâm nở nụ cười, "Bằng đó cá cứ giữ đi, đỡ phải mua cá con, hiện giờ không phóng thích cá được, trước hết cứ nuôi đi. Xem xem có thể qua mùa đông không, nếu đến mùa đông bị đóng băng, vậy chúng ta đành đào lên." Trong lòng hắn đang cao hứng, ngay cả chuyện về tụ nguyên trận mà Ngọc Khê cũng nói với hắn, có phải ý nghĩa rằng quan hệ của bọn họ trên thực tế đã rất thân mật rồi không.

Ngọc Khê đương nhiên không biết trong lòng hắn nghĩ như thế nào, cân nhắc một lát, "Em về xem, hình như có trận pháp có thể giải quyết." Ngọc Khê phát hiện đầu mình như được mở nút, trước đó cậu luôn thấy trận pháp bùa chú trong đạo thuật tác dụng không lớn, cậu lại không tranh cường tranh phách, những thứ đó cũng không có tác dụng gì, nhưng hiện tại suy nghĩ cẩn thận, cậu hoàn toàn có thể áp dụng tác dụng của trận pháp vào trong cuộc sống hằng ngày. Nghĩ như vậy, cậu thấy rất nhiều chỗ trong nhà đều có thể tiến hành cải tạo.

Khương Sâm nghe vậy cũng cảm thấy hứng thú, "Đợi có thời gian anh cũng phải xem, cảm giác những trận pháp đó rất có tác dụng. Nhưng bố trí có khó không?"

"Bố trí thì không khó, nhưng vật liệu môi giới lại khá khó làm, không có linh thạch như trong sách, thay ngọc thạch cũng được." Ngọc Khê nghĩ chờ bên này đào ao xong, ngày khác đến Cáp thị một chuyến, mua chút ngọc thạch mới tốt. Cậu nhớ giờ Cáp thị không hề thiếu cửa hàng bán ngọc Nga, không biết giá cả thế nào.

"Ồ, ngọc thạch gì cũng được sao?" Khương Sâm một bên bắt cá nhỏ vào trong thùng một bên hỏi.

"Không câu nệ là ngọc thạch gì, chỉ cần tính dẫn truyền tốt là được. Cụ thể còn phải xem mới biết được."

"Vừa vặn anh có một người bạn buôn bán ngọc thạch, anh sẽ bảo hắn làm chút ngọc thạch, giá có thể rẻ đi không ít."

"Làm thế không tốt lắm đâu." Ngọc Khê có động tâm nhưng chỉ sợ thêm phiền cho Khương Sâm.

"Không có việc gì. Hắn là người kinh doanh, không để chúng ta chiếm tiện nghi gì đâu, nhưng nếu so sánh thì thấp hơn nhiều giá trên thị trường. Đợi đến buổi tối anh gọi điện cho hắn. Trên tay hắn có nhiều con đường, anh bảo hắn gửi ngọc mẫu đến, đến lúc đó lại xem loại nào thích hợp."

Ngọc Khê gật đầu, "Vậy làm phiền Khương ca."

"Em với anh còn khách khí gì nữa." Khương Sâm hơi bất mãn, nói.

Ngọc Khê cười cười, nhưng không nói lời cảm ơn.

Hai người làm việc nhanh, ao nước rộng hơn hai mẫu đào trong ba ngày, tuyệt đối là thể chất siêu nhân, sau khi toàn bộ hình dáng hồ nước sơ lược hình thành, Ngọc Khê và Khương Sâm cùng kéo đá về, dùng đá vây quanh bên cạnh hồ nước. Phía dưới không trải gì để về sau thực vật thủy sinh phát triển, đắp đá xong, Ngọc Khê sử dụng niêm hợp phù, trải trận pháp, quả nhiên cứng rắn chặt chẽ, ngoại trừ chỗ đã sớm mở khẩu thì quanh thân không chỗ nào rỉ nước.

Làm hồ nước xong đã là một tuần sau, đứng cạnh con suối trên núi nhìn xuống sẽ nhìn thấy một bàn chân to có năm đầu ngón chân, tại chỗ năm đầu ngón chân có sơn tuyền chảy xuôi, từ xa nhìn lại giống như thác nước nhỏ. Nước phun ra ngoài giống như trước đây, vẫn như cũ hình thành một dòng suối nhỏ.

Hiệu suất của bạn Khương Sâm rất cao, hắn gọi điện thoại lại, một tuần sau gửi đến tám khối nguyên thạch. To nhất bằng nửa quả bóng đá, nhỏ nhất cũng lớn bằng bàn tay. Ngọc xanh ngọc trắng mỗi khối không giống nhau, Ngọc Khê thử cảm nhận, ngọc thạch xấu không có quan hệ gì với màu sắc, ngọc thạch không có tạp sắc là tốt nhất. Nhưng có tạp sắc cũng không sao, chỉ cần có thể thừa nhận trận pháp là được, Ngọc Khê phát hiện chỉ cần tại một mặt ngọc thạch khắc chế tụ nguyên trận, một mặt khác khắc chế trận pháp khác, như vậy là có thể tạo thành hiệu quả kép, khiến thời gian sử dụng ngọc thạch tăng lên, nhưng nếu vậy thì dù thế nào cũng phải là ngọc thạch cực phẩm. Phiền phức duy nhất là cách luyện chế loại này vô cùng khó.

Chương 72

Trên tay có ngọc thạch, Ngọc Khê bắt đầu nghiên cứu dùng trận pháp dạng gì để tăng nhiệt độ ao phía sau, ao bàn chân lớn hai mẫu, sâu cạn không bằng nhau, nơi sâu nhất có hai thước, nông cũng đến 1m5, chủ yếu là vì để dòng nước bên trong chuyển động được cho nên mới đào thành sâu cạn không đồng nhất, dù sao dòng chảy hướng về phía trước bàn chân, chỉ có cao thấp chênh lệch khác nhau mới có thể làm nước luôn luôn lưu động.

Về trận pháp Ngọc Khê nghiên cứu không nhiều lắm, với cậu mà nói thì quen thuộc nhất chính là khắc chế phù linh thủy trên vò, đây không được coi là khắc trận pháp, chỉ là một loại bùa mà thôi. Ngọc Khê tra tìm qua, cuối cùng lựa chọnNgũ Hành linh trận. Ngũ Hành linh trận gồm ngũ hành lực là kim mộc thủy hỏa thổ, thông qua Ngũ Hành để cân bằng đạo hỗ trợ lẫn nhau, sinh sôi không ngừng, đồng thời căn cứ biến hóa trận pháp để hình thành nên khí tượng tự nhiên khác nhau.

Loại trận pháp này vô cùng hữu dụng với ý tưởng mà Ngọc Khê đang suy nghĩ, chỉ cần hơi điều tiết một chút là có thể khiến trận pháp phát ra hỏa lực, như vậy là có thể làm nhiệt độ nước lên cao, càng khó được là Ngũ Hành lực hỗ trợ lẫn nhau sinh sôi không ngừng, trận pháp hoàn toàn dựa vào tự nhiên, độ ấm cũng có thể căn cứ theo đó để tiến hành điều tiết.

Ngọc Khê trải qua mấy ngày nghiên cứu, cuối cùng đã nghiên cứu hoàn tất trận pháp này, làm cậu vui mừng là, tác dụng của trận pháp này rất rộng rãi. Cái khác không nói chỉ riêng điều tiết độ ấm cũng rất hữu dụng, Ngọc Khê định bố trí trận pháp này cả trong phòng nhà mình, hiệu quả còn tốt hơn cả lên tỉnh mua điều hòa, đông ấm hạ mát không nói, còn tự nhiên chứa linh khí.

Ngoại trừ những thứ đó ra thì Ngọc Khê thấy Ngũ Hành lực cũng có trợ giúp với việc làm ruộng, mộc lực và thổ lực, một trực tiếp tác dụng lên thực vật, một tác dụng lên đất đai, thủy lực nhu hòa có thể tiêu trừ biến đổi bệnh lý cho thực vật. Mấy thứ kết hợp, hiệu quả nhất định sẽ rất tốt. Ngọc Khê có chút khẩn cấp muốn thử nghiệm.

"Ngọc Khê, em xem cái này thế nào?" Khương Sâm cầm một hòn đá đưa cho Ngọc Khê, Ngọc Khê thấy trên mặt có khắcminh hỏa trận đơn giản nhất trong Ngũ Hành hỏa lực.

"Hiện trong cơ thể anh không phải có một chút pháp lực sao? Anh thử khởi động trận pháp xem, đưa pháp lực trong cơ thể vào." Ngọc Khê thấy hoa văn này tuy đơn giản nhưng cũng là cái mà Khương Sâm khắc chế đầu tiên, không có một chút nào không thoải mái, vì thế hẳn là có thể thành công.

"Pháp lực cũng có thể khởi động trận pháp sao?" Khương Sâm có chút kinh ngạc.

"Sao lại không thể, pháp lực, chân nguyên lực và cả linh lực đều từ linh khí tạo thành, nhưng tác dụng của chúng nó có hơi khác biệt cho nên mới tiến hành phân chia, pháp lực tuy là loại yếu nhất trong các loại lực, thuộc vào loại nội lực chuyển hóa, nhưng nó cũng là linh khí, hoàn toàn có thể khởi động trận pháp." Ngọc Khê giải thích cho Khương Sâm, Khương Sâm cũng tu luyện linh thần quyết, hắn đã có thể sử dụng pháp lực.

Khương Sâm nghe Ngọc Khê giải thích xong bèn cẩn thận điều động nội lực trong cơ thể chuyển hóa thành pháp lực, tuy hắn học muộn hơn bọn Lâm Minh Thanh, nhưng dù sao hắn cũng là cao thủ hóa kình, hiệu quả đương nhiên không giống. Rất nhanh dựa theo lời giảng giải ngay từ đầu của Ngọc Khê cho hắn, Khương Sâm đem pháp lực bám vào trên hòn đá, di động theo trận pháp bên trong, trong trận pháp tràn ngập pháp lực, tiếp oành —— một tiếng, toàn bộ hòn đá nổi lửa, ngọn lửa như quả bóng rổ, chỗ lớn chỗ nhỏ. Bùng lên xém lên tóc Khương Sâm. Hắn vội vàng vỗ vỗ.

Phốc – Ngọc Khê thấy Khương Sâm mặt xám mày tro, không nhịn được mà nở nụ cười, "Khương ca, trận pháp này khắc chế không tồi, hiệu quả tốt lắm."

Khương Sâm cười lắc đầu, sờ lông mày trên trán hơi xém. Quả bóng lửa cháy có nửa phút liền tắt, tiếp đó liền thấy hòn đá trên tay hóa thành tro bụi. "Sao chỉ được có một lúc vậy?"

"Phải biết đủ chứ, trong hòn đá căn bản không có linh lực, tạp chất lại vô số, có thể duy trì nửa phút đã khó được rồi, Khương ca có thể thử một lần dùng ngọc thạch, hiệu quả chắc chắn tốt hơn."

"Quên đi, anh không nên lãng phí ngọc thạch." Khương Sâm vỗ vỗ tay, nghĩ lại thấy Ngọc Khê nói cũng đúng, có thể có hiệu quả như vậy cũng đã không tồi rồi, nếu dùng tốt, tác dụng rất lớn, huống chi trận pháp không chỉ riêng một cái này, hắn chưa làm thứ phức tạp được, trụ cột như vậy cũng rất tốt, cảm nhận một chút độ tiêu hao nội lực trong cơ thể, còn trong phạm vi hắn thừa nhận được. Hắn muốn bắt kịp tu luyện, không thể bị Ngọc Khê kéo quá xa.

Nhìn thoáng qua Ngọc Khê đang ngồi chỗ kia nghiêm túc khắc chế trận pháp, trong lòng Khương Sâm có loại cảm giác gấp gáp.

Ngọc Khê sử dụng 72 miếng tiền xu lớn nhỏ bằng ngọc thạch, trải một trận pháp trong ao phía sau, trận pháp khởi động cần thần thức của cậu, Ngọc Khê sử dụng thần thức làm trận pháp khởi động, cũng không điều tiết độ ấm, chỉ để Ngũ Hành trận tự vận chuyển, Ngũ Hành lực trải qua một lần tuần hoàn, khi phóng lực ra, đồng thời còn có thể hấp thu linh lực bên ngoài để bổ sung, như vậy hình thành một vòng tuần hoàn, đối với cá trong ao chắc chắn sẽ có ưu việt, theo như lời trong sách nói, Ngũ Hành trận có ưu việt đối với tất cả sinh vật. Cá đương nhiên không ngoại lệ, về phần nhiệt độ đợi đến tháng mười khi bắt đầu đóng băng, Ngọc Khê lại đến điều tiết trận pháp cũng không muộn.

Một thùng trên dưới một trăm con cá con được Ngọc Khê đổ vào trong ao, cậu lại đến hồ nước trong núi lấy chút bèo trồng vào ao, quả nhiên hiệu quả của Ngũ Hành trận vô cùng tốt, khoảng một tuần sau, bèo liền sinh sôi nẩy nở tươi tốt, hơn nữa nước trong ao bàn chân nhà Ngọc Khê càng ngày càng trong suốt, cá con bên trong có thể nhìn thấy rõ ràng, nước quá trong ắt không có cá, nhưng ao chân to lại càng ngày càng rõ đồng thời bộ dạng cá con bên trong càng to dần.

Có ví dụ thành công, Ngọc Khê bắt đầu cải tạo nhà mình, cải tạo trước hết là nhà vệ sinh, nhà vệ sinh của nhà Ngọc Khê ở nông thôn đã coi như rất sạch sẽ rất tiên tiến, nhưng còn kém xa nhà vệ sinh mà Ngọc Khê thấy ở kinh đô, hơn nữa bởi vì không có hệ thống dẫn nước xuống, chỉ dội nước đơn giản, nên cậu vẫn không có cách nào chuyển nhà vệ sinh vào trong phòng.

Nhà vệ sinh nằm bên ngoài, vừa đến mùa đông cũng khá phiền toái, trời lạnh nên phía sau đều đông lại, đi tiểu đêm cũng không thể đi xa như vậy.

Hiện giờ tốt rồi, Ngọc Khê cải tạo lại nhà vệ sinh cũ, đầu tiên trải Ngũ Hành trận để độ ấm bên trong có thể điều tiết, sau đó xây bệ tắm rửa, trực tiếp dùng đá xếp thành một bể tắm rồi sử dụng niêm hợp phù, Khương Sâm tốn thời gian một ngày để mài toàn bộ thành bể trơn nhẵn, Ngọc Khê khảm ngọc thạch vào trong bể, sau lại sử dụng phong bế phù, cách trần phù, cùng kiên lũy trận, cứ như vậy toàn bộ thành bể vừa bóng loáng lại kín đáo mà không dính bụi bẩn, vô cùng sạch sẽ. Hơn nữa vì để sử dụng cho tiện, Ngọc Khê làm một cơ quan nhỏ, dùng ngọc thạch làm chốt mở, chỉ cần vặn là có thể khiến trận pháp khởi động hoặc dừng lại, như vậy không cần mỗi lần đều phải có cậu mở ra.

Bởi vì chiếm nửa căn phòng, bể đủ cho bốn năm người đồng thời sử dụng, Ngọc Khê nghĩ trong một khoảng thời gian nhất định nữa, hai em trai của cậu khi tắm rửa còn cần cậu phải hỗ trợ, cho nên lớn một chút mới tốt.

Nhà vệ sinh tiến hành sửa chữa, Ngọc Khê đi mua cái két nước, mô phỏng theo cách xả nước trong thành thị, cậu khắc chế ở bên trong một tụ thủy trậnnhỏ, như vậy là có thể tự động bổ sung nước bên trong, tại nơi nước chảy xuống làm một hỏa trận, tất cả chất bẩn tiến vào đều sẽ bị đốt cháy, cuối cùng ngay bụi cũng không tồn tại. Xung quanh nhà bọn cậu căn bản không cần phân bón như nông gia.

Nhà vệ sinh bên ngoài làm xong, Ngọc Khê thí nghiệm hồi lâu, thấy dùng vô cùng tốt.

"Chậc chậc, thật đúng là an toàn, nhanh chóng, bảo vệ môi trường." Khương Sâm thấy dùng trận pháp tăng nhiệt độ cho ao và nhà vệ sinh vô cùng tiện, quả thực rất tiên tiến.

Ngọc Khê nhếch miệng có cảm giác cực kỳ đắc ý.

Sau hơn nửa tháng, hai người dọn nhà chính phía bắc cách ra một phòng đơn, làm một phòng vệ sinh bên trong, như vậy đến mùa đông là có thể không cần ra khỏi phòng. Căn phòng mà Vĩnh Tuệ thiền sư đang ở Ngọc Khê cũng định làm phòng vệ sinh, vì thế bọn cậu không thể không đem bắc kháng sửa thành nam kháng. Trong phòng vệ sinh còn có một bồn tắm dành cho một người.

Ba gian nhà chính bao gồm đông sương phòng đều sử dụng Ngũ Hành trận, đông ấm hạ mát.

Vĩnh Tuệ thiền sư cực kỳ khâm phục thủ đoạn của Ngọc Khê, Ngọc Khê cũng không tàng tư, mỗi lần Vĩnh Tuệ thiền sư hỏi qua, cậu đều sẽ nghiêm cẩn trả lời, phật đạo khác nhau, bọn họ tu hành không cùng chiêu thức, chỉ có thể cho ông ấy một ít dẫn dắt mà thôi.

"Thật là thoải mái." Khương Sâm híp mắt nằm trên kháng, cảm nhận được linh khí như có như không, tuy hắn không thể hấp thu linh khí, nhưng đã có thể cảm giác được linh khí dao động , theo sự vận hành của Ngũ Hành trậntrong phòng mà linh khí cũng sung túc lên, hơn nữa Ngũ Hành vận hành linh khí cực kỳ nhu hòa, cảm giác cả người đều thông thấu.

"Ha ha, thời gian dài sống trong Ngũ Hành sẽ cải thiện thể chất. Người thường đều như thế , huống chi anh còn là cao thủ hóa kình." Ngọc Khê vừa tắm rửa xong, đang lau tóc.

"Anh tính là cao thủ gì chứ, còn kém em xa lắc." Khương Sâm ngồi dậy tùy tay lấy khăn lông trên tay Ngọc Khê, nhẹ nhàng lau đầu cho cậu.

Ngọc Khê nhắm mắt lại, "Đã nhiều ngày em phát hiện tiên thiên cảnh giới của Vĩnh Tuệ thiền sư càng ngày càng củng cố, thậm chí gần đạt tới giai đoạn Trúc Cơ kỳ của tu đạo, em nghĩ chỉ cần anh có thể đạt tới tiên thiên cảnh giới, hẳn là có thể tu luyện đạo tàng chân kinh. Hơn nữa tu luyện nhất định dễ dàng hơn em, dù sao anh cũng từng bước một đi lên. Đáng tiếc Vĩnh Tuệ thiền sư là người tu phật, ông ấy không tu luyện đạo thuật, bằng không cũng có thể cho em biết là ý tưởng của em đúng hay không."

Khương Sâm nở nụ cười,"Chẳng lẽ em còn định coi Vĩnh Tuệ thiền sư là thí nghiệm à?"

"Cũng không thể nói như vậy." Ngọc Khê có chút ngượng ngùng mà nhếch

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net