Chương 1 - 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 1

Thôn Hồng Lĩnh nằm ở chân núi Đại Hưng An, là một thôn nhỏ khuất trong một ngọn núi hẻo lánh, cách thị trấn gần nhất hơn ba giờ lộ trình, trong thôn có hai mươi hộ gia đình, trên dưới một trăm nhân khẩu, đều có nhà cửa ổn định, quanh thôn là đất đai phì nhiêu, cũng đủ sống tạm, nếu dư dả, đàn ông trong thôn còn thỉnh thoảng vào núi săn chút đồ ăn thôn dã, phụ nữ thì vào rừng hái chút rau cỏ, đem phơi khô rồi đưa lên huyện có thể bán giá tốt, trên núi có không ít thỏ hoang chim trĩ, nếu may mắn còn có thể bắt gặp lợn rừng. Con người sinh sống nơi đây vẫn tràn ngập sức sống, thật giống như thế ngoại đào nguyên.

Phía Tây thôn có một ngôi nhà đơn, bên cạnh cách một dòng suối nhỏ, đá cuội dọc theo hai bên suối, cảnh trí có thể xưng là thanh sơn nước biếc.

Ngoài phòng bố trí đơn giản, bên trong phòng lại có chút áp lực.

"Đại oa, đây là phần nhà kia đưa, cháu cầm đi. Người nhà đó không tồi, biết tình huống của các cháu, hai vợ chồng cố gắng gom góp được hai ngàn đồng, nhiều nữa cũng không được, nói như thế nào thì cũng là tâm ý người ta" Một người phụ nữ khoảng 40 tuổi mặc áo bông hoa lam, đứng ở gần cửa cả nửa ngày rồi lấy ra một xấp tiền được gói bằng vải bố giắt ở thắt lưng rồi đẩy về phía bên kia bệ bếp.

Bên kia bếp lò[1] là một thiếu niên mười một mười hai tuổi, cúi đầu ngồi trên chiếc băng ghế nhỏ, đang đưa một bắp ngô vào trong bếp lò, khói bếp hơi dày ngăn trở tầm mắt cậu, mũi thẳng, môi mân thành một đường, thân mình gầy gò bọc trong một cái áo bông dài rộng, càng thêm nhỏ gầy, ánh sáng trong nhà bếp lúc sáng lúc tối, "Tứ thẩm, tiền này cháu không cần. Chỉ cần nhị oa qua nhà kia, bọn họ đối xử tốt với nó còn tốt hơn tất cả mọi thứ " Nói xong khụt khịt mũi cố gắng hít thở.

"Cháu nói cháu còn nhỏ tuổi vậy sao lại cứng đầu thế, hai vợ chồng nhà người ta dạy trung học, gia đình vợ chồng đều là công nhân viên chức, một tháng sẽ có hai trăm đồng, chỉ là cô vợ không thể sinh con, nhị oa sang đó làm con nuôi nhà họ, về sau lo cho nó đi học công việc rồi cưới xin, còn không phải thỏa đáng sao. Nhà các cháu ba thằng nhóc cũng phải tiêu nhiều khoản hơn. Có khoản này cháu có thể thoải mái hơn chút. Nghe lời thẩm mau nhận lấy đi." Người phụ nữ cau mày khuyên bảo, thấy đây là con đường tốt nhất dành cho đứa nhỏ.

Nam hài bỗng nhiên đứng dậy, ngẩng đầu, lộ ra đôi mắt, giống như ánh trăng xua tan sương mù, tẩy đi dơ bẩn phàm trần, trong suốt mà sáng ngời, mang theo sự kiên định, khiến khuôn mặt bụi bẩn cũng sáng bừng. "Không được, việc này tứ thẩm không cần nói nữa, cháu Lâm Ngọc Khê chưa tới nỗi bán em trai để sống qua ngày. Còn chuyện tam oa cháu sẽ nghĩ cách, cho dù bán nhà cũng phải đưa nó đi khám bệnh" Vì tương lai của em trai, cậu đành đưa nó đi, nhưng tiền tuyệt đối không lấy.

Tứ thẩm thở dài rồi cũng không khuyên nữa, hai người đành im lặng, trong phòng chỉ còn tiếng lục bục phát ra từ trong nồi và tiếng bắp rang nổ lép tép. Một lúc sau đồ ăn đã chín, nam hài tắt lửa, mở nắp, hơi nước bay lên, sau đó dần dần tản đi, lộ ra một nồi bánh bao lớn trắng trẻo mập mạp, nam hài đưa tay cầm, nóng quá nên vội giụt tay sờ sờ lỗ tai, rồi cầm rổ trên lót mảnh vải sạch sẽ, đặt từng cái bánh lên trên rồi đậy lên một tấm vải nhỏ. Món này là nhờ tam thẩm cách vách làm giúp, là món em trai thích ăn nhất.

Tứ thẩm nhìn vậy xót xa nghẹn ngào không nói nên lời.

Nam hài cầm rổ lên, đi vào Đông phòng, trong phòng rất rộng rãi thoáng mát, căn phòng chưa tới hai năm nên còn thoang thoảng mùi sơn gỗ. Dưới cửa sổ phía nam có xây cái giường lò[2] to, có thể nằm năm sáu người song song.

Trên giường nằm song song hai bé trai, một đứa khoảng bốn năm tuổi, khỏe mạnh kháu khỉnh mập mạp đáng yêu, một đứa khác mới khoảng hai tháng, sắc mặt xanh trắng, môi hơi thâm tím, hô hấp khó nhọc, có chút ốm yếu.

Cậu đi đến chỗ đứa bé lớn hơn, nhẹ nhàng sờ trán em trai, lấy tay sờ thấy đứa nhỏ ngủ ra mồ hôi nóng, nhìn bộ dáng ngủ say đáng yêu kia, cố gắng khắc sâu vào đáy lòng, ánh mắt phiếm hơi nước, tứ thẩm theo vào cũng đỏ vành mắt xoay đầu.

Dùng sức trừng mắt, đứng lên, gấp gọn bảy tám bộ quần áo mới vào trong gói đồ, cột vào cùng cái rổ, rồi cẩn thận mặc quần áo đeo giày mũ vào cho em trai, đứa nhỏ ngủ rất sâu, chỉ hơi giật giật. "Tứ thẩm, quần áo này đều là mẹ cháu làm, cho dù mặc không vừa cũng để cho nó làm kỷ niệm. Còn bánh bao này là món nhị oa thích ăn nhất, nếu nó tỉnh, thím liền dỗ nó ăn một chút." Cậu ôm lấy em trai, cẩn thận bế giao vào tay tứ thẩm. Khẽ kéo góc áo đứa nhỏ, "Đi thôi, đợi lát nữa nó tỉnh lại mất."

Tứ thẩm thở dài "Được rồi, cháu yên tâm đi, đừng khổ sở nữa." Thật là, đang vui vẻ là người một nhà, sao giờ lại thành như vậy? Tứ thẩm không dám ở lâu, xoay người đi ra ngoài.

Lâm Ngọc Khê bước nhanh hai bước, nhìn tứ thẩm ra khỏi đông phòng, đỡ khung cửa ngồi xuống, cắn răng đè nén tiếng khóc, khí lực trên người bỗng chốc thoát đi như nước chảy, quỳ gối trước cửa mà khóc nức nở, tim như bị đao cắt.

"Ca ca"

"Ca ca" Cũng không biết trải qua bao lâu tới mức hai mắt sưng đỏ, Lâm Ngọc Khê dường như nghe thấy tiếng em trai gọi, bỗng chốc đứng lên.

"Ca ca" là tiếng nhị oa gọi.

"Ca ca, em không đi, hu hu buông ta ra.... em không đi.... Ngươi bỏ ta ra... trứng thối."

"Trời ạ, cháu đúng là xú tiểu tử cầm tinh con cún"

"Ca, đừng bỏ rơi em, ca, đừng bỏ rơi em, ngươi buông ta ra huhu, ca" Mỗi tiếng khóc kêu của em trai giống như tiếng sấm nổ thẳng vào tai cậu, em trai bám cửa không ngừng khóc thét, tứ thẩm đằng sau cố gắng kéo nó ra.

"Ca... em sẽ nghe lời... anh đừng bỏ rơi em anh ơi.... huhu" đứa nhỏ giắt cổ họng khóc thét lên.

"Oành.." Cậu đẩy mạnh cửa phòng, chạy ra ngoài, nhị oa co chân, tránh khỏi tứ thẩm chạy vào sân. Bỗng chốc bổ nhào vào lòng Lâm Ngọc Khê gắt gao ôm cậu.

Chân Lâm Ngọc Khê mềm nhũn ôm em trai ngồi trên đất, "Thực xin lỗi, thực xin lỗi, anh sai rồi anh sai rồi." Đây là em trai mình mà, làm sao có thể bỏ được.

Tiểu bất điểm trong phòng giống như cũng cảm nhận được tâm tình hai anh trai, khóc lên như mèo con.

"Việc này ầm ĩ quá, cháu xem, ầm ĩ như vậy giải quyết thế nào đây. " Tứ thẩm từ đằng sau thở hổn hển, nhìn hai đứa nhỏ cùng nhau khóc rống, bối rối không biết làm sao. Chị vừa ôm nhị oa còn chưa tới cửa thôn, đứa nhỏ này đã tỉnh, cũng không biết nó lấy đâu ra sức lực, khóc hô tránh ra, xuống đất liền chạy trở về, chờ chị vất vả đuổi theo, lại bị nó cắn cho một cái, nhìn hai đứa nhỏ, việc này xem như thất bại, chị cũng không nhẫn tâm chia rẽ hai anh em.

"Tứ thẩm, thật xin lỗi, khiến thẩm vất vả một hồi" Lâm Ngọc Khê mang theo xin lỗi, trong lòng lại gắp gao ôm đệ đệ, tiểu gia hỏa vươn đầu ra từ trong lòng anh trai, hung hăng trừng mắt nhìn tứ thẩm. Nó mang thù rồi nha.

Tứ thẩm thở dài, "Quên đi, thẩm cũng không muốn làm ác nhân, giỏi thật, kém chút nữa đã cắn đứt một miếng thịt của ta rồi." Nói xong còn khoa tay múa chân giơ tay, bên trên còn có mấy dấu răng non cực kỳ rõ ràng.

Lâm Ngọc Khê ngượng ngùng cười cười, "Thật là tăng thêm phiền toái cho tứ thẩm, thẳng hai mau xin lỗi tứ thẩm." Cậu vỗ vỗ cái mông nhỏ của đệ đệ.

Tiểu hài tử xoay người "Mới không đâu, ai bảo bà ấy muốn đưa em đi, trứng thối."

Vùi đầu nhỏ vào lòng ca ca, nói gì cũng không chịu chui ra nữa.

"Thôi thôi, nói nữa nhị oa lại ghi hận ta."

"Thẩm thấy vậy thì thôi đi."

"Ai, nhìn bộ dạng tiểu tử này, cho dù có đưa đi cũng nhất định chạy về. Được rồi, thẩm về đây, về sau trong nhà có chuyện gì cứ nói, còn bên kia thẩm sang nói chuyện lại. Đáng tiếc." Nhà kia cũng là người tốt, về sau anh em ba đứa nhỏ sợ sẽ khó khăn. Tứ thẩm thở dài đi ra ngoài, thấy cậu muốn ra tiễn, liền giơ tay, "Cháu đừng đi, trông chừng hai đứa nhỏ đi."

"Thẩm mang theo cả bánh bao, mang về cho Sơn tử ăn." Lâm Ngọc Khê cầm rổ đưa tới tay tứ thẩm.

"Thẩm không cần, các cháu giữ lại mà ăn. Cũng không dễ dàng gì." Tứ thẩm bước nhanh ra ngoài.

Bên này thì bị nhị oa lôi kéo làm chậm hai bước, bên kia đã ra khỏi sân.

Ôm nhị oa ngồi ở đầu giường đặt gần lò sưởi, trong lòng bỗng chốc thỏa mãn, trước kia suy nghĩ nhiều, cứ nghĩ rằng để em trai đi theo mình sẽ chịu khổ, hơn nữa thân thể em út, gánh nặng đè nặng lên vai cậu, tứ thẩm lại nói nhà đó tốt, nhị oa cũng không phải chịu khổ, nên tự tiện cho là đúng, lại không để ý đến cảm nhận của em trai , đến lúc phải tách ra lại không cách nào dứt bỏ được, bây giờ yên tĩnh một chút, tất cả những do dự đau khổ trước kia đều biến mất.

"Ca, về sau em sẽ nghe lời, em không ăn thịt nữa, anh hứa với em nhé." Trong lòng tiểu gia hỏa cực kỳ cảm giác không an toàn, muốn ca ca cam đoan. Cố ngưỡng khuôn mặt nhỏ nhắn khóc có chút sưng đỏ, trong mắt tràn đầy bất an.

Nước mắt cậu lại chảy ra "Ừ, anh không bao giờ rời khỏi em nữa. Anh sẽ nuôi sống các em. Chúng ta sẽ sống thật tốt." Đả kích liên tiếp khiến nam hài mới 12 tuổi bỗng chốc trưởng thành.

Chú thích

[1] Bếp lò (灶坑) Đây là từ ngữ địa phương chỉ bếp để nhóm lửa nấu cơm của những hộ nhà nông ở phía Đông Bắc Trung Quốc, trước kia được đắp bằng đất, hiện nay người ta thay bằng xây gạch rồi trát xi măng xung quanh.

1 2

[2] Giường lò: Hay còn được gọi tắt là kháng, do người Hán phát mình ra để sưởi ấm khi ngủ, được sử dụng nhiều ở phía Bắc Trung Quốc.

Chương 2

Nếu nói trước kia thì Lâm gia chính là hộ sống đầy đủ nhất ở thôn Hồng Lĩnh, cha Lâm Ngọc Khê là Lâm Thái, 38 năm về trước được Lâm Dũng thúc ôm về từ trận bão tuyết lớn. Lúc Lâm Dũng thúc ôm về thôn, Lâm Dũng thúc nói là nhặt được, nhưng chuyện này cũng không ai có thể chứng thực được, cũng không có ai đi kiểm chứng, dù sao đứa nhỏ mệnh lớn, khi đó nó mới đầy tháng, bị đông lạnh suýt nữa thì không sống được, may mà Lâm thẩm dùng quần của con mình bọc lại mà sống được, Lâm thẩm ngày nào cũng bế nó, dùng nhiệt độ cơ thể sưởi ấm cả một tháng mới tốt lên. Lâm Dũng thúc cũng là một thợ săn thú giỏi, thức ăn trong nhà cũng đầy đủ, món ăn sơn trân thôn quê đủ để tẩm bổ nên đứa nhỏ lớn nhanh như thổi.

Mà chính Lâm Thái cũng là người giỏi giang, khi đó trong thôn có mấy người vác súng đi săn, Lâm Thái dùng súng cũng không tồi nên đi theo Lâm Dũng thúc học săn bắn. Lại học tay nghề của một thợ mộc già trong thôn, anh có thiên phú điêu khắc, vừa khéo tay vừa kiên nhẫn, dần dần tay nghề còn tốt hơn cả lão thợ mộc, thanh niên nhiệt huyết, không có việc làm liền đi lên huyện theo một lão đầu được gọi là mắt kính nhỏ học vẽ, lão nhân kia từ phương xa đến, trước kia không biết làm gì, vài năm nay được phân đến thư viện của huyện trông coi, anh cũng không học được cái gì thâm ảo, chỉ học chút da lông bên ngoài rồi mài dũa dần dần. Cho dù tay nghệ không được coi là lão luyện nhưng hễ nhà ai gần đấy đón dâu gả con gái đều tìm anh làm gia cụ.

Vợ của Lâm Thái là Trương Hàm, là do Lâm Thái mang về từ trong núi 14 năm về trước, thời đó, cô cùng đường, bỏ nhà trốn đi, vốn định tìm một nơi yên lặng để tự sát, vừa vặn bắt gặp Lâm Thái.

Thôn Hồng Lĩnh là một nơi hẻo lánh, cũng không hẳn cách biệt với bên ngoài, nhưng những rung chuyển bên ngoài lại không ảnh hưởng đến thôn, thôn dân luôn bình thản an ổn sống qua ngày, không mặn không nhạt, người có tham vọng đều ra khỏi thôn, người lưu lại cơ bản là không có chí tiến thủ, dù sao đều như vậy cả chỉ cần sống là được.

Hoàn cảnh như vậy vừa vặn làm Trương Hàm bình tĩnh trở lại, cô cũng không phải không chịu được khổ cực mà cô không chịu được đả kích trên tinh thần, Lâm Thái dẫn một cô gái về cũng là chuyện mới mẻ trong thôn, nhưng mọi người cũng chỉ cảm thấy cô gái này xinh đẹp, trong thôn cũng đàm luận một hồi, đều là hâm mộ Lâm Thái cưới được một nàng dâu xinh đẹp.

Đừng nhìn thôn này hẻo lánh chứ bộ dạng người trong thôn cũng không kém, thanh niên tràn đầy tinh thần, thân thể cao lớn vạm vỡ, có sự mạnh mẽ của nam nhân Đông Bắc, thôn nữ tuy rằng không nhỏ nhắn duyên dáng như phía Nam, nhưng những thiếu nữ ở đây lại có vẻ đẹp chất phác khỏe khoắn, hơn nữa sông núi nước non càng làm tăng nét xinh đẹp, nét đẹp này cũng đủ để người ta không rời mắt. Trương Hàm có thể làm nơi đây oanh động, đủ để thấy dung mạo của Trương Hàm.

Lâm Thái ban đầu không nghĩ gì nhiều, cô nương nhà người ta xinh đẹp như vậy, da dẻ trắng nõn, vừa nhìn biết ngày là người thành phố, ngươi làm sao có thể xứng được. Cho nên chỉ để người ta ở nhà, còn nhất định giữ khoảng cách khiến vợ chồng Lâm Dũng nhìn vậy mà sốt cả ruột.

Nếu nói về tình cảm của hai người, vẫn là Trương Hàm chủ động, ban đầu có ân cứu mạng, hơn nữa Lâm Thái thật không tồi, dùng lời hiện tại mà nói thì chính là Lâm Thái rất có hương vị đàn ông. Trong nhà ngoài nhà đều có việc làm, đủ sống qua ngày. Có tay nghề, tuy rằng không học nhiều, nhưng cũng có chút học vấn, hai người nói chuyện cũng hiểu nhau. Trong lòng Trương Hàm lúc này căn bản đã không muốn trở về nơi thành thị hỗn loạn kia nữa, việc này có thể xem như là đang trốn tránh. Nhưng dù sao cô cũng có tình cảm thật với Lâm Thái. Người đàn ông này như một ngọn núi, vĩnh viễn cũng không bị khó khăn làm gục ngã, là một người đáng giá để dựa vào.

Lâm Thái cũng không phải không có cảm giác gì với Trương Hàm, cô nương ôn nhu xinh đẹp như vậy lại còn ở cùng nhà, không có tình ý gì thì đúng là đầu gỗ. Cho nên lúc hiểu rõ tâm tư Trương Hàm thì hai người liền thuận lý thành chương.

Sau kết hôn tình cảm của hai người rất tốt, một người bao dung một người hiểu lí lẽ, cưới nhau xong chưa từng cãi cọ. Trương Hàm không thể xem như một nàng dâu nông thôn đủ tư cách, vốn cô là tiểu thư khuê các, tuy rằng không thể coi là mười ngón tay không dính nước nhưng biết việc nhà nông cũng không nhiều. Cũng may cô chịu được khổ, cái gì làm được đều làm hết. Nhưng các loại việc nhà nông, cô cũng không thể giúp gì nhiều. Trong nhà thiếu người làm nhưng Lâm Thái cũng không bắt cô làm việc. Mẹ Trương Hàm là thầy thuốc Đông y, cô cũng từng học chút ít, điều kiện chữa bệnh trong núi lại kém, muốn đi xem bệnh phải đi một quãng đường dài, có đôi khi cô theo Lâm Thái lên núi hái chút thảo dược, tự mình chuẩn bị thật tốt, nếu người trong nhà có người đau đầu nhức óc thì tự mình chữa.

Sau này người trong thôn có việc cũng nhờ cô đến xem giúp, thời gian dài cô cũng chữa một số bệnh thông thường cho người trong thôn, đều dùng thảo dược do mình hái trên núi, sau này sinh Lâm Ngọc Khê, mua chút sách về phụ khoa trên thị trấn về tự học, lại đỡ đẻ cho một bà bầu khó sinh trong thôn, dần dần bắt đầu đảm nhiệm chức vị bà đỡ. Đây tuyệt đối là lang băm, chỉ là điều kiện ở đây như vậy, nếu cô không làm, đứa bé cũng tự sinh ở nhà, không ai sẽ đi bệnh viện. Cô không lấy tiền, nhiều nhất là người nhà sản phụ tặng chút trứng gà, thịt heo các loại, hai vợ chồng xem như là người có bản lĩnh được người trong thôn tôn trọng. Cuộc sống hàng ngày không tồi.

Lâm Ngọc Khê là con trai trưởng của họ, trẻ con ở nơi này từ nhỏ đã tự lập, ít được giáo dục, Trương Hàm liền tự mình dạy con, đứa nhỏ này học thông minh nên Lâm Thái mang về rất nhiều bộ sách từ trên thành phố. Việc này cũng là do có người gợi ý, trong thành phố có rất nhiều bộ sách cũ bỏ đi, Lâm Thái gan lớn, một mình chạy lên thành phố mang về một đống, kỳ thực lúc này rối loạn đã kết thúc, chuyện này cũng không ai quản.

Dùng một đồng tiền mua hai cái sọt đựng sách cũ đương nhiên ít tốn kém hơn việc mua sách mới. Trương Hàm lựa chọn Tam Tự Kinh dạy vỡ lòng cho Ngọc Khê, hồi nhỏ cô cũng từng học qua.

Lúc Ngọc Khê 6 tuổi thì họ có thêm đứa con thứ hai Lâm Ngọc Hồ, lúc này kế hoạch hóa gia định đã được áp dụng bốn năm năm, họ ở nơi này xa xôi, không ai thật sự đến quản lý nên trên cơ bản là mỗi nhà đều hai con.

Lúc Ngọc Hồ 5 tuổi thì nhà có sinh thêm đứa thứ ba, đứa nhỏ này là do ngoài ý muốn, tuổi Trương Hàm đã lớn, đáng ra không nên sinh nữa, chỉ là chuyện đã rồi, hai người không bỏ được, hai năm nay hai người xây thêm phòng mới, cuộc sống cũng dần dần tốt hơn không phải là hơn người sao?

Đứa nhỏ ra đời làm cả nhà vui mừng, không ngờ Ngọc Hải lại bị bệnh tim bẩm sinh, Trương Hàm biết chuyện này tâm tình càng trầm trọng, nghĩ có lẽ do mình tuổi đã lớn, tình huống cơ thể không tốt mới tạo thành như vậy. Lấy điều kiện chữa bệnh hiện tại, xác xuất phẫu thuật thành công rất thấp, hơn nữa phí chữa bệnh họ cũng không trả hết được, cuộc sống của họ khá tốt, nhưng đó chỉ tính theo chi phí ở nông thôn, hai năm trước xây phòng đã tốn kha khá, tiền dành dụm còn lại không đủ để chữa bệnh cho đứa nhỏ. Cũng may họ nghe lời khuyên, thời gian trị liệu tốt nhất để phẫu thuật là từ 2 đến 4 tuổi, họ còn có thời gian.

Tháng trước Lâm Ngọc Hải sinh bệnh, thân thể đứa bé này cực kỳ không tốt, nóng lạnh đều dễ dàng nhiễm bệnh, chỉ cảm mạo nhỏ cũng dễ biến chứng thành viêm phổi, hai người không dám trì hoãn, vội mang con lên thị trấn tiêm phòng.

Ai cũng không ngờ tai nạn xảy ra, trên đường về, hai xe va chạm nhau, Lâm Thái vì bảo vệ vợ con mà chết ngay tại chỗ, Trương Hàm cũng gắt gao che chở cho đứa bé trong lòng, đến bệnh viện chạy chữa được vài giờ cũng mất, Lâm Ngọc Hải lại bởi vì được cha mẹ bảo vệ mà không chút thương tổn.

Cha mẹ lần lượt qua đời mang đen tối đến gia đình này, Lâm Ngọc Khê năm ấy mới 12 tuổi dưới sự giúp đỡ của người trong thôn mà tiễn biệt cha mẹ, áp lực gia đình nhường đó làm đứa trẻ 12 tuổi bỗng chốc trưởng thành, gánh nặng gia đình đè nặng lên bờ vai cậu. Chăm sóc hai em trai đã trở thành trách nhiệm lớn nhất của cậu.

Hiện tại chữa bệnh cho em trai đã trở thành đại sự trong lòng cậu, phòng mới xây hai năm trước, trong nhà không dành dụm được bao nhiêu, cha mẹ qua đời chỉ được bồi thường hai ngàn đồng, người gây tai nạn trên thị trấn trên nói rõ lí lẽ, còn nói người ta không bồi nổi nếu không cửa nát nhà tan.

Trong nhà chỉ có gia cụ là có chút giá trị, nhưng tại đây cũng khó bán, người trong thôn cũng không đủ tiền đề chịu giá như vậy, cùng lắm gom góp được năm trăm một ngàn đồng, sau những năm tám mươi, ở nông thôn có chút tiền đó đã được coi là khá giả. Chút tiền này còn thiếu nhiều so với phí chữa bệnh.

Khoảng thời gian trước, tứ thẩm trong thôn đến nhà bọn cậu, nói rằng trên huyện có đôi vợ chồng muốn nhận nuôi Ngọc Hồ. Đều là giáo viên, kết hôn vài năm mà không có con, muốn nhận nuôi một đứa, Ngọc Hồ thông minh hoạt bát, bộ dạng lại khỏe mạnh kháu khỉnh làm người ta thích. Hai người này là thân thích của bên nhà tứ thẩm, trước kia cũng từng gặp Ngọc Hồ, biết chuyện của nhà cậu liền có chủ ý, nhờ tứ thẩm qua lại thuyết phục.

Lâm Ngọc Khê dù sao vẫn còn nhỏ, nuôi sống hai đứa em trai cực kỳ khó khăn, huống chi về sau bệnh tật của Ngọc Hải không biết phải bồi bao nhiêu tiền, chính cậu cũng phải bỏ học, em trai học tập sự nghiệp về sau cũng càng khó khăn, Ngọc Hồ thông minh lanh lợi, giờ đã hiểu gần hết Tam Tự Kinh cả ngàn chữ. Cậu cũng không hi vọng em trai đi theo mình chịu khổ, suy nghĩ vài ngày, giao hai đệ đệ cho tam thẩm cách vách, còn mình thì chạy lên thị trấn quan sát đôi vợ chồng kia vài ngày, thoạt nhìn quả thật tính tình cũng tốt, cuộc sống trong nhà khá giả, cả hai đều là giáo viên, hoàn cảnh gia đình không tệ. Tuy rằng trong lòng không muốn, nhưng nghĩ đến em mình sau này có thể đến trường đọc sách, cuộc sống không lo toan, cậu đành dằn lòng quyết định.

Chỉ là từ lúc quyết định như thế thì lòng cậu đau như dao cắt, qua mấy ngày đã gầy đi trông thấy, cuối cùng vẫn không nhẫn tâm cho em trai đi.

Quên đi, cho dù ngày qua ngày khổ cực, chỉ cần anh em cậu có thể ở cùng nhau thì tốt rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net