Chương 21 - 30

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 21

Ngọc Khê cùng tam oa vượt qua giai đoạn khổ sở nhất trong nhân sinh, ba ngày sau bé được chuyển ra buồng vô khuẩn, thuốc tê trên người mất hiệu lực, đau đớn tra tấn đứa nhỏ mới hơn một tuổi, nhưng Ngọc Khê không hề có cách nào khác, chỉ có thể trông mong an ủi bên giường bệnh.

Cũng may vì thân thể suy yếu, một ngày hơn phân nửa thời gian tam oa đều trong trạng thái ngủ, cũng chỉ có lúc đấy Ngọc Khê mới nghỉ ngơi một chút. Chờ lần bé tỉnh lại tiếp theo. Tuy quá trình rất dày vò nhưng tâm tình Ngọc Khê rất tốt, trải qua vài lần kiểm tra, bác sĩ đã xác định, trái tim tam oa đã hoàn toàn khôi phục, phẫu thuật cực kỳ thành công, chỉ đợi miệng vết thương khỏi hẳn, về sau bé sẽ giống như những đứa trẻ bình thường khác. Chơi đùa nhảy nhót cũng không có vấn đề gì, cho dù về sau bé muốn làm vận động viên cũng không phải không có khả năng. Tin tức này làm mọi người vui mừng khôn xiết, áp lực trên người Ngọc Khê triệt để buông xuống.

Mang cặp lồng giữ nhiệt, Ngọc Khê khoan khoái đi vào bệnh viện, một tuần rồi, ngực tam oa đã liền, đau đớn cũng giảm bớt rất nhiều, thời gian tỉnh mỗi ngày càng ngày càng nhiều, lại bắt đầu tươi cười, hôm nay là cuối tuần, Vân Đóa tỷ tỷ nhà cậu sáng sớm đã dẫn nhị oa đến thăm bé, Ngọc Khê về nhà tắm rửa thay đổi quần áo, mang cháo và trứng sữa mợ làm đến. Vài ngày nay mợ biến đổi phương pháp nấu ăn làm tam oa như thành quý ông phương Tây vậy, cũng khiến Ngọc Khê mở mang tầm mắt, hóa ra đồ ăn còn có thể làm như vậy, về sau cần phải học tập.

Vừa bước lên bậc, suýt chút nữa thì đâm vào một người đi ra.

"Là cậu." Nam nhân đối diện vừa định nhường đường sang bên cạnh một chút, đột nhiên dừng lại.

Ngọc Khê ngẩng đầu, cười cười "Thật khéo. Anh cũng nằm viện ở đây." Cậu thấy nam nhân mặc đồ bệnh nhân.

"À, đang chuẩn bị làm thủ tục xuất viện." Khương Sâm đánh giá cậu bé trước mặt, giống như có gì đó không giống."Còn cậu, sao ở trong này?"

"Em trai tôi nằm viện ở đây."

"Tôi gọi là Khương Sâm." Hắn đột nhiên nhớ ra lúc trước chưa giới thiệu tên.

"Tôi gọi là Lâm Ngọc Khê." Lúc trước trên xe lửa luôn phòng bị, giờ thì không cần nữa. Nam nhân dường như cũng thả lỏng hơn nhiều, không lạnh lùng như lúc trên xe lửa nữa.

"Ừ, tôi lớn hơn cậu, cậu cứ gọi tôi là Khương ca là được, cậu mang em trai đi xem bệnh, thế nào? Tôi có quen biết vài bác sĩ ở bệnh viện này, nếu có chuyện gì tôi có thể giúp được." Khương Sâm thật sự không ngờ bọn họ còn có thể gặp mặt, dù chỉ vì một mũi tiêm và hai bữa cơm, hắn cũng cố giúp đỡ một phen.

Ngọc Khê cười cười "Không cần đâu, bệnh tình em trai tôi đã tốt rồi, qua vài ngày nữa cũng có thể xuất viện."

"Ồ, vậy sao."

Trong lúc nhất thời hai người không biết nói gì. Trên tay Ngọc Khê còn cầm cặp lồng giữ nhiệt, "Tôi muốn đi đưa cơm cho em, Khang ca nếu bận thì cứ đi đi."

"Được rồi. Chờ tôi làm xong thủ tục sẽ qua xem tiểu gia hỏa."

Ngọc Khê gật đầu nhưng không để trong lòng.

Khương Sâm đứng ở nơi đó quay đầu nhìn lại, hắn cuối cùng đã biết thiếu niên có thay đổi ở đâu, lúc trước hắn ở trong xe lửa nhìn thấy cậu, thiếu niên luôn mang theo phòng bị, hơn nữa trên người giống như đang đè nén, ngay cả cười cũng có chút u buồn, hiện giờ thì không giống, cười rộ lên thập phần ấm áp, dường như trong lúc hắn không gặp mấy ngày này tất cả tối tăm đã tan thành mây khói.

"Chị, chị về đi. Cũng nên ăn cơm trưa." Ngọc Khê vừa cho tam oa ăn cơm vừa nói với Vân Đóa tỷ tỷ.

"Giữa trưa em muốn ăn gì? Chị mang đến cho em." Trương Vân Đóa là một cô gái tóc ngắn hơi mập, mặt tròn tròn, có thể nhìn ra giống mợ hơn, là một cô gái rất văn nhã, trong trường còn là một học trò giỏi. Năm nay đã là học sinh năm cuối.

"Không cần đâu ạ, trước khi đến em ăn rồi."

"Vậy chị đưa nhị oa về, buổi chiều lại đến." Trương Vân Đóa nói xong hẹn gặp lại tam oa rồi kéo nhị oa về.

Ngọc Khê rất thích người chị này, tuy vì Trương Vân Đóa đến trường nên thời gian bọn cậu cùng nhau không nhiều lắm, nhưng người chị này đối xử với bọn cậu rất thân thiết. Cô không giống đại tỷ nhà tam thúc luôn hùng hùng hổ hổ, mà nói chuyện nhỏ nhẹ chậm rãi, làm việc cẩn thận có trật tự, Ngọc Khê thấy có lẽ chính do gia đình giáo dục, mợ chính là tấm gương tốt nhất.

Đây là lần đầu tiên cậu tiếp xúc với một người phụ nữ giống mợ.

Mẹ cậu xinh đẹp hoạt bát, trên người bà dường như luôn mang theo cảm giác mộng ảo, cậu không biết rõ mẹ trước kia có bộ dáng thế nào, mấy ngày nay cậu (ở đây chỉ cậu ruột của Ngọc Khê) miêu tả rất nhiều, nhưng không giống lắm trong ấn tượng của cậu. Cậu miêu tả mẹ tự lập kiên cường. Nhưng cậu lại thấy mẹ giống cô gái nhỏ dựa vào cha. Có lẽ mẹ chỉ thế trước mặt cậu và cha. Cha giống như ngọn núi, luôn là chỗ che gió che mưa cho bọn cậu, cũng vì thế mà mẹ mới toát ra vẻ xinh đẹp vốn có.

Phụ nữ trong thôn có người mạnh mẽ như tam thẩm, có người ngại ngùng, nhưng nhiều hơn là thô tục. Lần đầu tiên cậu nhìn thấy mợ như vậy, có thể dùng từ tiểu thư khuê các để hình dung. Làm việc chu đáo mà không làm cho người ta cảm giác chút yếu đuối nào, tầm mắt lớn, không so đo nhiều. Ngọc Khê thích mợ như vậy, vì thế mà cậu thấy thả lỏng.

Tinh thần tam oa hôm nay rất tốt, Ngọc Khê ngồi cạnh cắt móng chân cho bé, tiểu gia hỏa vươn một ngón chân khác quấy rối cậu, rất có sức sống.

Cộc cộc ——

"Mời vào." Ngọc Khê và tam oa cùng đưa hai ánh mắt nhìn về phía cửa.

Khương Sâm cầm theo một gói to đi vào.

"Tiểu gia hỏa còn nhớ ca ca không?" Khương Sâm đi đến cạnh giường bệnh rồi nói với tiểu bất điểm đang nằm đấy.

Tam oa nghiêng đầu nhìn hơn nửa ngày, "Thúc thúc to lớn trên xe lửa."

"Trí nhớ tiểu gia hỏa thật tốt."

"Khang ca, sao anh tìm được nơi này?"

"Không phải tôi nói rồi sao, ở bệnh viện này tôi có người quen." Khương Sâm ngồi xuống cái ghế bên cạnh, mở gói to mang đến ra, lấy ra một chiếc ô tô nhỏ."Xem ca ca mua cho em cái gì này?" Khương Sâm nói xong cầm ô tô khoa tay múa chân.

"Khương ca, tốn kém quá."

"Ai, không tính là gì. Nếu không nhờ đại ân cậu giúp tôi trên xe lửa, hiện tại tôi còn chưa thể xuất viện." Khương Sâm cười cười, lúc trước hắn nhận nhiệm vụ, bị người đánh bị thương ngực bên phải, tuy không ảnh hưởng chỗ yếu hại nhưng cũng không nhẹ, tình huống lúc đó không tốt lắm, vài chiến hữu khác đã dụ người đi, hắn cầm đồ bí mật lên xe lửa. Tuy hắn cảm giác phía sau không người nào đi theo, nhưng vì bảo đảm, hắn vẫn không dám liên hệ với ai. Vết thương trên người chỉ vội vàng xử lý một chút, dựa vào thể chất hơn người của hắn và nghị lực để kiên trì. Cũng may có hai bữa cơm của Ngọc Khê và mũi tiêm giảm nhiệt, hắn kiên trì được đến thủ đô mới dùng công cụ liên lạc trên xe lửa liên hệ với cục.

Ngọc Khê không tiếp tục đề tài này, việc đó cậu không thể biết.

Khương Sâm ngồi một lúc rồi đi. Bọn họ cũng không thân. Khương Sâm chỉ đi qua để cảm tạ. Có điều hắn vẫn tìm hiểu chút tình trạng thân thể của tam oa từ chỗ bác sĩ, nghe nói phẫu thuật rất thành công, một bác sĩ khoa tim ngoại còn là cậu ruột của đứa nhỏ nên cũng an tâm.

Bọn họ không phải người cùng một thế giới, về sau sẽ không gặp nhau nữa, cứ như bây giờ là được.

Tam oa ở bệnh viện hơn hai mươi ngày, cuối cùng được xuất viện, đứa nhỏ chịu không ít tội, thể trọng giảm rất nhiều, nhưng về sau không cần lo lắng nữa, sắc mặt cũng tốt hơn, trước kia lúc nào cũng trắng bệch, môi xanh tím, hiện tại môi đã hồng nhuận như bình thường, khuôn mặt cũng đỏ bừng. Bộ dạng cực dễ thương.

Từ khi nhận lại cậu ruột, ba anh em Ngọc Khê liền đến ở nhà cậu, vì thế mợ cố ý thu dọn một gian phòng, mua một cái giường lớn, đợi đứa nhỏ xuất viện về ở.

Nhà cậu là do bệnh viện phân phối, ba phòng một sảnh chính, hơn chín mươi mét vuông, vì để ba đứa cậu có nơi dọn đến, Vân Đóa tỷ tỷ phải chuyển đến gian phòng nhỏ hơn một ít, Ngọc Khê nhìn vậy trong lòng cảm động, còn có chút ngượng ngùng.

Tam oa ra viện lại nghỉ ngơi hơn mười ngày rồi về bệnh viện khám lại, đã khỏi hẳn.

"Cậu, cháu muốn đưa nhị oa tam oa về." Tối nay lúc ăn cơm, Ngọc Khê nói lời tạm biệt với cậu.

"Trở về? Về chỗ kia à, không cần về, mợ cháu đang giúp cháu và nhị oa liên hệ với trường học." Mặt Trương Chí Huy trầm xuống nói.

"Đúng vậy, Ngọc Khê à, ba đứa cháu cũng chưa trưởng thành, làm sao chăm sóc bản thân được, cứ ở đây sống với cậu mợ." Triệu Lệ Hoa không ngờ mấy đứa nhỏ còn định trở lại nông thôn.

Ngọc Khê cười cười, "Cậu, chúng cháu có thể tự đi về mà."

"Vậy cũng không được." Sắc mặt Trương Chí Huy lại càng không tốt lắm.

"Cậu đừng nóng giận, cậu hãy nghe cháu nói. Cháu biết cậu mợ đối tốt với chúng cháu, nhưng cháu vẫn muốn về để tang cha mẹ cháu vài năm."

Nghe nói như thế sắc mặt Trương Chí Huy mới tốt hơn chút, "Ngọc Khê, cậu hiểu tâm tư của cháu, nhưng ngay cả ba mẹ cháu nếu có linh cũng không thể trách các cháu, bọn họ cũng hi vọng các cháu có một cuộc sống tốt. Ở quê cháu điều kiện không bằng, các cháu đến thủ đô có điều kiện học tập tốt hơn, tương lai cũng có tiền đồ hơn. Cháu sẽ không muốn như trước cả đời chứ."

Ngọc Khê cười cười "Chắc chắn là không, cháu muốn về đưa nhị oa đi học tiểu học, còn cháu cũng lên cao trung."

"Cháu thử nghĩ xem, cháu mà đến trường thì ai tới chăm sóc tam oa. Cậu biết cháu là đứa độc lập, không cần chúng ta chăm sóc." Trương Chí Huy nói xong đánh mắt sang vợ mình.

"Trương gia chúng ta tuy rằng ít người, nhưng cũng được truyền từ lâu đời, khi ông bà ngoại cháu qua đời gia sản nhà chúng ta bị tịch thu, sau này do chính sách thay đổi, một vài thứ mới được hoàn trả." Trương Chí Huy nói xong, mở một túi văn kiện mà vợ mình từ đâu mang đến.

"Lúc trước ông bà ngoại cháu qua đời được hai tháng, khi đó cậu đang ở Tây Tạng không thể trở về gấp, là mẹ cháu xử lý hậu sự, lúc đó nhà chúng ta đã không ở nhà cũ, ông ngoại cháu trước kia cảm thấy không khỏe, liền đem một vài thứ giao cho một người bạn già bảo quản, những thứ đó đa số là bộ sách, cũng may mắn, nếu không những cuốn sách sợ là không giữ lại được." Trương Chí Huy thở dài.

"Nhà cũ của chúng ta là của hồi môn của bà ngoại cháu, ngôi nhà đó sau này cũng được trả lại. Cậu và mẹ cháu mỗi người một nơi. Vốn là của hồi môn của bà ngoại cháu năm đó, chỗ đó tuy nhỏ nhưng tinh tế, vị trí cũng tốt, lúc trước bị tịch thu cũng vì bên cạnh đồn cảnh sát, bị đồn cảnh sát dùng làm ký túc xá, cũng vì vậy nên còn bảo tồn rất tốt không bị phá hỏng. Sau này khi trở về, cậu nghĩ cậu mợ cũng không cần dùng, nên cứ để bọn họ thuê trọ, hàng tháng bọn họ cũng trả một số tiền thuê. Chỉ cần đánh tiếng, bọn họ sẽ dọn ra ngoài. Bây giờ cậu chính thức giao lại cho cháu. Cậu hi vọng các cháu có thể vào Bắc Kinh sống. Ở nhà chúng ta không quen thì ở một mình cũng được. Cháu cũng không cần sợ mang tiếng ăn nhờ ở đậu." Trương Chí Huy đem giấy tờ chứng thực bất động sản đẩy sang chỗ Ngọc Khê. Hắn đã nói rõ tất cả, làm vậy Ngọc Khê mới không có gánh nặng tâm lý gì.

Ngọc Khê ngẩng đầu, vành mắt có chút đỏ, đưa túi văn kiện lại cho Trương Chí Huy, "Cậu trước cứ giúp cháu bảo quản đi, cháu muốn về gia hương học cao trung, chờ khi thi đại học sẽ đến Bắc Kinh, khi đó nhị oa vừa vặn lên sơ trung, tam oa cũng có thể đến nơi này học tiểu học. Cháu biết ba đứa chúng cháu đến trường ở đây tốt hơn, nhưng tới đây rồi chúng cháu lại không quay về gia hương được nữa. Có lẽ về sau sẽ quên mất nơi sinh dưỡng. Cháu hi vọng có nhiều ký ức về nó hơn."

Trương Chí Huy thở dài, đứa nhỏ này đã có chủ ý, hắn thật đúng là không dễ thay đổi.

"Cháu và nhị oa về thì không sao, tam oa cháu chăm sóc thế nào? Cháu đến trường còn tam oa ai trông, bằng không cháu để tam oa ở lại với cậu mợ."

Ngọc Khê nhìn thoáng qua tam oa, "Cậu mợ cũng không có nhiều thời gian mà, lúc trước cháu học dở sơ trung nửa năm, giáo viên chủ nhiệm trường cháu vẫn giữ lại học tịch cho cháu. Nếu cháu không bỏ thi, chỉ cần có thể giữ vững vị trí trong top 5 là có thể không cần lên lớp."

Trương Chí Huy cảm giác không thở được, "Sao lại có giáo viên như vậy? Cháu hiện tại cũng mới mười ba tuổi (tính cả tuổi mụ) sao lên sơ trung được."

"Cháu biết, hồi nhỏ anh cháu sáu tuổi đi học còn nhảy lớp nữa nha. Cuộc thi nào cũng làm tốt lắm." Nhị oa một mặt tự hào nói, từ khi bé bắt đầu nhận được mặt chữ, mẹ đã nói với bé rằng ca ca cực kỳ lợi hại.

Ngọc Khê có chút ngượng ngùng cười cười, cậu lên sơ trung do quê cậu chỉ có một ngôi trường chung, tỷ lệ lên lớp rất thấp, trên cơ bản thì học sinh chỉ học đến đầu tháng ba rồi bỏ học. Một phần khác thì học được một hai năm cũng bỏ. Kỳ thi tốt nghiệp tiểu học cả ba môn Ngọc Khê đều đạt một trăm phần trăm, một trường học trên huyện cũng gửi giấy báo trúng tuyển, chẳng qua lên huyện đi học phải ở nhà trọ, Lâm Thái và Trương Hàm không yên tâm, học ở quê, đi xe hơn bốn mươi phút là đến, Lâm Thái và Trương Hàm thương lượng, cứ để con lên sơ trung, thành tích Ngọc Khê rất tốt, mà ngay cả cậu cũng khắc khổ chịu khó, không sợ thành tích không tốt. Cho nên Ngọc Khê mới học sơ trung được nửa năm, mỗi ngày đều do Lâm Thái và Trương Hàm đón đưa. Cũng bởi vì vậy không ít người trong thôn nói đứa nhỏ này yếu ớt, không ngờ cậu trưởng thành nhanh vậy.

Trương Chí Huy không biết nói thế nào nữa, đứa nhỏ này chuyện gì cũng đã suy nghĩ tốt rồi. Có điều hắn vẫn không hết hy vọng, ngày thứ hai đi làm về, cầm mấy bài kiểm tra cho Ngọc Khê làm. Đều là đề thi đầu vào, "Cháu làm thử đề này, cậu xem qua thành tích của cháu."

Ngọc Khê tuy chỉ mới học nửa năm sơ trung, lại tạm nghỉ học một năm, nhưng tri thức vẫn nhớ rõ. Hơn nữa hiện tại đầu óc cậu dường như được khai sáng, các phương diện năng lực đều rất mạnh, đọc sách mặc dù chưa đến mức nhìn qua là nhớ nhưng cũng không kém bao nhiêu.

Đề bài không quá khó, nhưng có một bài toán khó mãi không làm ra.

Trương Chí Huy kiểm tra vài đề xong, ngữ văn rất tốt, không viết bài tiểu luận (?), phần đọc hiểu nhiều nhất chỉ sai một câu, bài toán khó chỉ là câu cho thêm, Ngọc Khê không làm được cũng bình thường."Còn tiếng Anh sao không làm?" Bài kiểm tra tiếng Anh không trả lời.

"Trường chúng cháu học tiếng Nga, không học tiếng Anh."

Trương Chí Huy lúc này mới giật mình, em gái hắn năm đó cũng học tiếng Nga, Cáp thị hướng Bắc đa số trường học chỉ dạy tiếng Nga, "Ngữ văn rất chắc, không có vấn đề gì, cậu không biết tiếng Nga của cháu thế nào, nhưng mẹ cháu hẳn đã dạy cháu. Nhưng hiện tại tiếng Anh rất thông dụng. Đại đa số các nơi trong cả nước vẫn dạy tiếng Anh là chủ yếu, cho nên cậu hi vọng cháu có thể học tập một chút."

"Vâng ạ, lúc về cháu sẽ tìm sách tiếng Anh học."

"Không cần về tìm, mấy ngày nay mợ sẽ dẫn các cháu đi chơi vài ngày, thuận tiện mua mấy bộ sách cần dùng. Mua sách ở đây dễ dàng hơn ở nơi đó." Ý tứ của Trương Chí Huy là đã đồng ý cho bọn nhỏ trở về.

Ngọc Khê nghĩ đến đây nhe răng cười, so với trước kia thì đã hoạt bát hơn rất nhiều.

"Cháu cũng đừng cười, về sau một năm mặc kệ nghỉ đông và nghỉ hè thế nào cũng phải đến một chuyến, cậu cũng có thể khảo sát chất lượng học tập của các cháu, nếu đi xuống, các cháu phải chuyển lên đây."

"Yên tâm đi cậu, cháu chắc chắn có thể thi được đại học ở thủ đô, cháu cũng sẽ dạy em chăm chỉ học tập."

"Vậy thôi, các cháu cũng đừng sốt ruột về, trung tuần tháng bảy chị cháu được nghỉ hè, trường đại học của mợ cháu cũng cho nghỉ sớm, đến lúc đó cậu xin phép, một nhà chúng ta theo các cháu cùng về, cậu cũng muốn về gặp em gái em rể, nghe cháu nói mà không tận mắt đến nơi các cháu sống, cậu vẫn rất lo lắng. Mấy ngày nay cứ vui vẻ chơi đi."

"Vâng ạ." Cho dù quy tâm tự tiễn (nỗi nhớ quê hương da diết, muốn hóa thành mũi tên phóng về quê nhà), nhưng cậu sẽ không cô phụ ý tốt của cậu.

Mấy ngày sau mợ dẫn ba đứa nhỏ đi chơi vườn bách thú, khu vui chơi, phố lớn ngõ nhỏ thủ đô đều chơi thử một lần, Ngọc Khê cũng mua không ít bộ sách cậu và nhị oa có thể sử dụng. Đồng thời mua cho người thân ở quê một số quần áo đồ dùng.

Đến cuối tuần, Trương Chí Huy dẫn Ngọc Khê đến ngôi nhà cũ Trương gia trước kia ở, ngôi nhà cũ của Trương gia là một tứ hợp viện, nghe cậu nói thì là một tứ hợp viện tam tiến (3 sân) hợp với một hoa viên rất lớn.

Chờ Ngọc Khê nhìn thấy ngôi nhà này, chẳng thấy chút to lớn nào, ngôi nhà cực kỳ cũ nát, hai cái cửa đã bị mất, hành lang gấp khúc ban đầu cũng không còn nguyên vẹn, từ phía nam đến tây sương phòng đều có người ở, phía đông trong viện có một số lều dựng lộn xộn, mãi đến lúc rời đi Ngọc Khê cũng không rõ ngôi nhà này có kết cấu kiểu gì.

Trương Chí Huy vừa vào sân, một ông già ngồi ở trong viện liền đến chào hỏi, "Chí Huy lại đến à?"

"Vâng, Từ đại gia lại phơi nắng à, sao không đến dưới bóng cây kia ngồi."

"Ta an vị tại đây sưởi ấm tay chân. Bác sĩ nói ta thiếu canxi, phải phơi nắng thường xuyên."

"Vậy ạ, ngài cứ phơi đi, nhưng chú ý đừng để bị cảm nắng."

"Ha ha không có việc gì, ta biết mà."

Nói lời này liền vào sân, "Ngôi nhà này lúc được hoàn trả đã có người ở, có một ít chuyển đi rồi, cũng còn mấy nhà không có chỗ chuyển, cậu mợ đi làm cách xa nên không vào ở. Mấy gian phòng này cho bọn họ thuê, một tháng thu chút tiền."

"Sao ngôi nhà này bị hư hao vậy ạ?" Ngọc Khê thấy ngôi nhà này tựa như quần áo chắp vá, vá chỗ này vá chỗ kia, không còn nhìn ra nguyên dạng.

"Lúc trước viện này ở đây có mười lăm mười sáu gia đình, cháu ngẫm lại xem sao mà giữ gìn tốt được." Trương Chí Huy ngoài miệng nói xong trong lòng cũng rất tiếc hận, thời thơ ấu và thiếu niên hắn đều trải qua trong đại viện này, khi đó trong nhà rất náo nhiệt, học sinh của cha mẹ thường xuyên tới nhà thỉnh giáo, một số học sinh thậm chí ở lại lâu, bầu không khí văn hóa trong nhà rất sâu sắc, đáng tiếc cảnh tượng này giờ đã không còn.

Nhà chính có thể coi còn hợp quy tắc, nhìn cũng không tệ, trong phòng khá sạch sẽ, không có nhiều gia cụ mà đều dùng vải.

"Cháu đừng nhìn nơi này lộn xộn như vậy, trước đó vài ngày vẫn có người đến hỏi thăm, muốn trả năm mươi vạn mua đấy."

"A ——" Ngọc Khê trợn tròn mắt, có mấy gian phòng hỏng mà năm mươi vạn? Điên rồi sao. Căn nhà này xem ra còn chưa khí thế bằng căn nhà ngói bốn gian kia của nhà cậu đâu.

"Cháu đừng thấy nó hỏng, chỉ cần dọn dẹp một chút là thành di tích. Cậu còn định chờ vài năm nữa chị cháu học đại học, cậu sẽ thu thập đồ đạc chuyển về đây ở, hiện tại chúng ta đi làm đến trường đều cách khá xa. Không có phương tiện đi lại."

Ngọc Khê còn đang giật mình, năm mươi vạn nhiều quá.

"Bà ngoại cháu có một bộ vòng tay, lúc đi mẹ cháu không mang theo, gửi ở nhà người bạn già của ông ngoại, vốn định để mẹ cháu giữ. Không ngờ mẹ cháu sinh được ba tiểu tử, không có con gái, vậy vòng tay đó cậu liền làm chủ giao cho Vân Đóa tỷ tỷ của cháu. Bà ngoại cháu còn lưu lại một cái đàn cổ, đã có hơn tám trăm năm lịch sử, âm sắc cực kỳ tốt." Trương Chí Huy nói xong, từ trong ngăn tủ lấy ra một hộp đàn, "Bà ngoại cháu nói muốn đem cây đàn cho mẹ cháu làm đồ cưới. Đáng tiếc bà không đợi được đến ngày đó." Trương Chí Huy lấy đàn ra có chút cảm khái nói.

Ngọc Khê nhẹ nhàng vuốt ve, tưởng tượng năm đó bộ dáng khi mẹ đánh đàn. Cho tới bây giờ mẹ vẫn không tỏ ra mình biết đánh đàn. Có lẽ đối với bà mà nói, không muốn chạm vào những gì đã đi qua.

Cẩn thận lật cây đàn, lúc nhìn tên đàn bên trên cậu ngây ngẩn cả người.

"Là Ngọc Khê, đúng là ngoài ý muốn phải không." Trương Chí Huy có vẻ rất đắc ý mình không nói cho cậu tên đàn."Ngọc Khê, có ý là trong vắt như ngọc, cũng bởi vậy mà tiếng đàn thanh thúy như dòng suối vùng núi chảy qua. Cậu nghĩ tên cháu có lẽ cũng từ nơi này mà đến."

"Cây đàn này chế tác từ cuối triều Tống, kiểu dáng giống cổ cầm triều Đường." Bề mặt đàn màu tím sáng bóng, làm từ sừng hươu, nước sơn màu xám nhuộm vào trải qua thời gian dài lắng đọng mới sinh ra sắc tím, đường vân rõ nét, hình thành từng đường nét tự nhiên kết

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net