Chương 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tuyết ngừng rơi, con mồi đặt trên xe trượt đã đông lạnh. Đại Trụ vẩy lên xe trượt một chút thuốc bột đặc chế để che giấu mùi máu, như vậy chỉ cần cẩn thận một chút sẽ không dẫn dã thú tới.

Giữa đường xe phải dừng lại một chút để nghỉ ngơi, bằng không xe không đi tiếp được.

"Nhị Bàn, chúng ta đi nhầm đường rồi." Đại Trụ đẩy đẩy mũ.

"Đúng vậy." Nhị Bàn nhìn quanh, lại lắc lắc đầu. Phiến rừng này họ thường đi qua, làm sao lại có thể đi nhầm chứ.

"Không phải, em xem cây cổ thụ nghiêng kia kìa. Em đã nhìn thấy chưa?" Đại Trụ nói xong chỉ chỉ phía trước không xa, một gốc cây cổ thụ hình dạng quái dị bên đường.

"Đúng đó, cây này có lúc nào thế?" Nhị Bàn nói xong rồi buông dây thừng xuống, đi về phía trước vài bước.

Ngọc Khê chưa từng đi qua con đường này, cho nên cũng không thấy có gì lạ, chỉ là cảm giác cái cây cong kia trông thật quái dị. Đây là một gốc cây thủy tùng (Cây thông nước), nếu cây này đứng thẳng có thể cao đến hai ba mươi thước, chỉ là hiện tại thân cây uốn cong thành bảy tám đoạn, tán cây tán loạn. Thật giống như bị một áp lực nặng nề từ phía trên ép xuống. Thân cây uốn cong giống như thân rồng còn tán cây chính là cái đầu rồng đang ngửa mặt lên trời cất tiếng hét uy mãnh.

Nhưng dù sao trong rừng cây cối dạng gì cũng có, nên cho dù có chút kỳ lạ nhưng hai người cũng không kinh ngạc lắm.

Đại Trụ và Nhị Bàn từ nhỏ đã theo Lục thúc đi săn, đến giờ đã được vài năm, con đường này có thể nhắm mắt lại cũng đi được, từ lần trước đi ngang qua còn chưa đến nửa tháng nhưng không thấy cảnh này. Sự tình này có chút quái dị.

Nhị Bàn tò mò đi lên phía trước, thân cây thô to, lấy tay vỗ lên thì tuyết ào ào rơi xuống.

"Đúng là gỗ tốt. Trước đó vài ngày trên Hải thành có người thu mua kỳ hoa dị thảo ở chỗ chúng ta. Nếu lúc đó biết có cây này, có thể bán được không ít tiền đâu." Đại Trụ có chút tiếc hận. Lúc đó trong thôn cũng náo nhiệt một hồi.

"Cái cây này còn là một cây cổ thụ lâu đời, sợ cũng đến bốn năm trăm năm. Chặt nó thì quá đáng tiếc, cũng không biết có thể sống lâu hơn không. Đại Trụ ca, chúng ta vẫn nên để nó lại đi." Cây này lớn được thế này cũng không dễ dàng gì.

Đại Trụ nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn thanh lãnh của Ngọc Khê, giống như sợ cậu muốn đào nó lên vậy, vội nói "Anh cũng nghĩ vậy."

Nhị Bàn vỗ vai Ngọc Khê, "Em nghe anh ấy nói rồi đấy, anh ấy cũng không dám, Tam gia còn nói không cho chúng ta lên núi chặt cây. Có những kẻ muốn lên rừng của chúng ta chặt hết cây thủy tùng đều bị Tam gia mắng sợ chạy hết."

Ngọc Khê khẽ nở nụ cười. Núi rừng to lớn nuôi sống cậu, cậu cũng chỉ hi vọng khu rừng có thể mãi giữ lại hình dạng như xưa.

"Được rồi đi thôi." Đại Trụ lại nhìn thoáng qua cây cổ thụ, "Chờ lúc trở về hỏi Lục thúc một chút cây này xảy ra chuyện gì." Vừa dứt lời liền nghe thấy Nhị Bàn ai u một tiếng, quay lại thì không thấy người.

"Nhị Bàn ca?" Ngọc Khê nhanh đi lên hai bước xem nơi Nhị Bàn biến mất, nơi đó thế mà có một cái động cách cây cổ thụ hai bước. "Nhị Bàn ca? Anh thế nào rồi?"

Ngọc Khê cúi người xuống gần mặt tuyết nhìn vào bên trong, bên dưới tối đen như mực.

"Nhị Bàn anh nghe thấy không?"

"Không có việc gì, làm ta sợ nhảy dựng. Hắc, nơi này còn rất lớn." Giọng Nhị Bàn vang từ dưới lên, "Nơi này có một địa động, hai người cũng xuống xem đi."

Tuổi ba người cũng còn nhỏ, đúng là cái tuổi mà đối với cái gì cũng tò mò, lúc nghe vậy cũng đều muốn đi xuống dưới xem. Nơi này cách thôn họ chỉ hai dặm đường, Đại Trụ thả chó ra trông chừng bên ngoài rồi cùng với Ngọc Khê xuống động. Trên động buộc một đầu dây thừng vào gốc cây cổ thụ, đầu khác thả xuống.

Chung quanh động đều là băng tuyết, cực kỳ trơn nhẵn.

Xuống sâu đến bảy tám thước, bên dưới, Nhị Bàn đang ở trên một cành cây khô, xuyên qua ánh sáng mỏng manh, Ngọc Khê phát hiện đây là động do con người tạo ra, chung quanh động có vết tích khai phá, bùn đất xung quanh bị ép rất chặt. Cho dù như thế, qua nhiều năm cũng có một ít rễ cây đâm xuống dưới.

"Hai người nhìn xem, nơi này từng có người ở." Nhị Bàn đốt một cành củi khô, chỉ vào bộ bàn ghế bằng đá đặt ở vách động nói.

"Ừ, đúng là vậy." Trừ bàn ghế đá thì trên đường hầm còn có một cái bếp lò đất, đã vỡ. Trên bệ bếp còn có bộ bát ăn.

"Anh chưa từng nghe ai nói về nơi này." Đại Trụ vẫn cảm thấy có gì đó kỳ lạ.

"Nơi này có một cái cửa." Ngọc Khê nhìn trên vách động đá có một cửa gỗ, đưa tay đẩy ra, cửa gỗ đã mục, cánh cửa lỏng lẻo mở ra.

"Chắc là người này sống ở nơi này." Đại Trụ cau mày nhìn bộ hài cốt nằm trên giường đá. Bên ngoài lộ ra xương trắng, trên bộ xương còn mặc bộ quần áo rách nát, có lẽ là trường bào, nay đã không nhìn ra bộ dáng.

Bên trong phòng này thì ngăn nắp hơn, chẳng những dùng tảng đá gia cố, bên cạnh giường đá có kê một cái bàn đá, trên bàn đặt chân đèn.

Ngọc Khê nhìn bộ hài cốt trắng bệch mà trong lòng hơi sợ hãi, người này không biết đã chết bao nhiêu năm. Hốc mắt trống rỗng dường như đang nhìn gì đó.

"Nhìn cái chuôi đao lớn này đi, thật khí phách." Nhị Bàn mở một cái rương, bên trong có một cây đao lớn. Nặng chừng ba bốn mươi cân. Cho dù đã lâu, vậy mà cây đao không chút gỉ sét.

"Khụ khụ... Nhị Bàn ca anh nhẹ nhàng một chút." Ngọc Khê phẩy phẩy bụi, trên rương cái nào cũng đầy bụi.

Ba người thu thập một số thứ trong nhà đá, đa số những thứ đó đã hỏng, chỉ có ba thứ trong rương là còn nguyên vẹn, cái rương nào cũng rất nặng, Nhị Bàn mở cái

một cái rương, bên trong là đại đao, Đại Trụ mở cái khác bên trong là một cây cung và ba mũi tên bằng thiết.

Cuối cùng thừa lại một cái rương, bên trong là mấy quyển sách. Trừ những thứ này ra không có gì để lại tin tức về vị chủ nhân địa động. Sách trong rương vẫn còn nguyên vẹn. Ngọc Khê nhẹ nhàng cầm lấy quyển sách ngay bên trên ghi kỳ trân dị thảo lục, cuốn sách không biết được làm từ vật liệu gì, là sách cổ, chữ quá nhỏ, chỉ một cây đuốc chiếu sáng căn bản không thấy rõ lắm. Bởi vì tro bụi nhiều quá nên Ngọc Khê đành nhẹ nhàng thả lại rương, đậy nắp rương lại.

"Chúng ta về trước đi. Đợi lát nữa trời khuya mất." Đại Trụ trả cây cung lại.

Con ngươi Nhị Bàn chuyển động. "Chúng ta vòng đến phía Tây thôn đi."

Ba người liếc nhau rồi nở nụ cười.

Túm dây thừng trèo lên, nói thật là vách động trơn quá làm ba người ngã mấy lần.

Giờ đã không còn sớm, ba người tìm một tảng đá lấp lại cửa động. Ba người định ngày mai lại qua rồi mai táng cho bộ hài cốt trong động.

Đi một quãng đường khá xa, Đại Trụ và Nhị Bàn trước đưa hết mọi thứ để ở nhà Ngọc Khê, "Nhanh đốt lò." Căn phòng hơi lạnh, đã nhiều ngày nhị oa tam oa đều ở nhà Tam thúc.

Chuyển đồ lên bàn tròn trong phòng, ầm một tiếng, "Nặng thật."

Lúc này có đủ ánh sáng, thanh đao được lấy ra, ánh sáng mờ nhạt phản xạ lại, trên mặt đao có hoa văn vòng tròn, hàn khí lạnh như băng trào ra.

"Anh không cần thứ khác, chỉ cần thanh đao này." Nhị Bàn ôm đao không buông tay.

Đại Trụ bĩu môi, cầm cây cung, nước sơn đen như mực, cho dù dưới ánh sáng rực rỡ cũng không chút phản xạ, nắm trong tay giống như hòa hợp với thân thể vậy, lấy sức lực của hắn cũng chỉ kéo dây được hai phần ba, không thể kéo căng, sự yêu thích hiện lên nét mặt không hề kém hơn Nhị Bàn.

"Anh đây cũng muốn cây cung này."

Hai người liếc nhau, đều quay đầu nhìn Ngọc Khê.

Trong lòng họ hai loại binh khí này đều là bảo bối, nếu bọn họ chọn chúng thì sợ Ngọc Khê chịu thiệt.

Nhưng lúc này ánh mắt Ngọc Khê không đặt trên người họ.

Bởi vì sợ xem trong sơn động làm hỏng bộ sách, Ngọc Khê chỉ mới nhìn thoáng qua, giờ mới cẩn thận lấy ra xem, tổng cộng có chín quyển sách:

Kỳ trân dị thảo lục

Chuyện lạ giang hồ

Thập tam đao phổ

Thất hoàn tiễn

Thiên nhất đồ phổ

Tạp ký tứ hải

Đạo tàng chân kinh

Quỷ nhãn lục phù

Bằng Việt thủ trác

Trừ quyển dưới cùng Bằng Việt thủ trác, các quyển khác đều được làm từ cùng một chất liệu, còn đều là chất liệu vô cùng tốt, hoặc là giống như lụa mà không phải lụa, mỏng như cánh ve, hoặc là mịn như da, trắng tinh như tuyết. Đều có một điểm giống nhau, sách đặt dưới đất rất nhiều năm mà không bị hỏng.

Bìa cuốn "Bằng Việt thủ trác" làm bằng nhiều lớp lụa trắng, thế mà đã có chút rách, không cẩn thận chút là nát.

"Ở đây có một quyển đao phổ và tiễn pháp." Ngọc Khê lật xem rồi đưa hai bản ra.

Nhị Bàn cầm xem đao phổ hắc hắc cười hai tiếng rồi tập trung nghiên cứu không nói chuyện nữa.

Ngọc Khê thu sách còn lại vào trong hòm, "Nhị Bàn ca, Đại Trụ ca, mấy quyển sách này đều là sách cổ, nói không chừng còn có giá trị cao hơn cả thanh đao với cây cung của hai người đấy. Hai người đừng hối hận nhé."

Đại Trụ nhìn tên mấy quyển sách, nhìn mãi mà không hiểu, xua xua tay, chữ bên trong còn chẳng hiểu, "Sách này em có cho anh xem anh cũng không hiểu. Em không thấy thiệt là được rồi."

Nhị Bàn ôm cuốn đao phổ vào trong lòng, "Được rồi em đói bụng rồi, chúng ta về đi."

"Đại Trụ ca, anh về nói với nhị oa là đợi em đốt giường ấm lên rồi sẽ tới đón hai đứa nó về đây nhé."

"Đừng đi, đợi tí nữa anh đưa chúng nó về." Đại Trụ đội mũ ra khỏi phòng rồi cùng Nhị Bàn dỡ một con hươu, hai con gà rừng, hai con thỏ hoang từ trên xe xuống.

Ngọc Khê cũng không từ chối, giúp hai người bỏ dược liệu để trong phòng. Cậu tính toán thôi không qua nhà Tam thẩm nữa nhưng vẫn phải cảm ơn, đành để sau này chậm rãi hiếu kính vậy.

Tiễn hai anh em, Ngọc Khê vội nhóm lửa, một tuần không ở nhà, nhị oa tam oa cũng không ngủ ở nhà, ban ngày tam thẩm đốt hai bó củi vậy mà phòng vẫn lạnh lẽo.

Trong nồi có chút nước, còn ấm, đủ để rửa mặt, vừa tẩy rửa thì cửa mở, nhị oa như đạn pháo bỗng vọt vào suýt nữa thì đụng vào cậu.

"Anh về rồi." Trên mặt Ngọc Khê còn đầy xà phòng.

"Anh về rồi sao không đi đón em." Nhị oa phồng má.

"Anh về trước nhóm lửa. Đốt giường ấm lên rồi mới đi đón hai đứa, lạnh quá bị ốm thì làm sao."

"Em không sợ lạnh, lần sau phải đến đón em trước." Tiểu gia hỏa chớp mắt.

"Được rồi, sẽ đón em trước, mau đi đóng cửa lại không trong phòng có chút ấm lại ra hết bây giờ. Tam oa thì sao, hai ngày nay cũng không bị lạnh chứ."

"Không đâu, ngày nào tam thúc cũng đốt giường lò, trong phòng ấm lắm. Anh vào rừng săn thú thế nào, em thấy Đại Trụ ca kéo về hai con lợn rừng á, lúc em về thấy mọi người náo nhiệt lắm."

"Đại Trụ ca và Nhị Bàn ca của em để lại cho chúng ta một con hươu, còn có hai con gà rừng với thỏ hoang, có thể ăn một bữa to. Vài ngày nữa anh đi lên huyện, mua chút thịt heo với hai con gà ăn mừng năm mới, em muốn ăn gì nữa không? Đi mua cùng nhé." Phỏng chừng nửa tháng nữa là không lên núi được nữa, muốn mua đồ cũng khó. Ở bên kia có một cái chợ nhỏ, mỗi lần đi lại rất vất vả.

"Vậy ngày mai chúng ta làm sủi cảo đi."

Ngọc Khê xoa mặt, "Được, làm sủi cảo." Cậu bưng chậu đổ nước cũ vào một cái thùng, ngẩng đầu thì nhìn thấy trên đường có ánh sáng, "Tam thẩm đến."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net