Chương 42 - 51

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 42

Ngọc Khê đi về phía trước hai bước, con sói cảnh giác lên, tuy nhiên cũng không lui về phía sau mà ngồi xổm xuống, Ngọc Khê thở dài.

Lại nói tiếp tối hôm ấy nhìn con sói này Ngọc Khê đã cảm thấy con sói này thật kỳ lạ, ngoại trừ dã tính của thú, còn có cảm giác bình tĩnh, giống như một vương giả, chỉ huy dân chúng của nước mình, thậm chí ánh mắt nó cũng mang theo một ít trí tuệ. Chính vì thế mà cuối cùng Ngọc Khê đánh một chưởng nhưng không hạ sát thủ. Bằng không lấy khí lực hiện tại của cậu, nó tuyệt đối không cách nào tồn tại.

Chẳng qua cậu không ngờ mình đã lưu thủ lại khiến nó càng thêm khó khăn.

Vươn tay ra, Ngọc Khê vuốt cổ sói, con sói nâng nâng chân, miệng cũng há há, trong mắt lướt qua một tia bất an.

Ngọc Khê cảm nhận thân thể của nó, quả nhiên một chưởng mà cậu đánh vào nó đã gây ra thương tích nghiêm trọng hơn chính cậu tưởng, có lẽ vì thế mà nó mới bị kẻ cạnh tranh đả bại.

"Nhìn mặt mày kìa, thật giống như để người ta dùng đao chém vào vậy, về sau gọi mày là Đao Sẹo nhé. Thế nào? Về cùng ta không? Hửm?" Chân nguyên lực xuyên qua tay Ngọc Khê truyền vào trong cơ thể con sói, chữa trị nội tạng bị hao tổn của nó.

Đao Sẹo cảm giác thân thể có biến hóa, thổn thức, sói là động vật quần cư, đồng thời lại là động vật phân cấp bậc rất nghiêm khắc, trước kia Đao Sẹo là một con sói cô độc, sói ở phương bắc có lông nhạt màu, chỉ có mình nó, màu sắc gần như là màu xanh đen, như vậy trong thời tiết bị băng tuyết bao trùm, khi săn bắt sẽ rất khó khăn, nhưng chính vì vậy cũng luyện cho nó thực lực mạnh mẽ. Nửa năm trước nó gặp bầy sói hiện tại, nó chiến thắng Lang Vương, trở thành thủ lĩnh.

Thực lực tuyệt đối khiến bầy sói phục tùng, đồng thời có kẻ từ ngoài đến lại rục rịch muốn khiêu chiến, nó một khắc cũng không thể lơi lỏng, đáng tiếc lần này nó bị đánh bại, không phải thua bởi móng vuốt của kẻ khiêu chiến, mà chỉ là một chưởng tùy tay của người này.

Nó nguyện ý phục tùng người mạnh. Chờ đợi cơ hội khiêu chiến.

Đao Sẹo trở thành thành viên mới nhất trong nhà Ngọc Khê, lần này bị trục xuất khỏi bầy sói có ảnh hưởng rất lớn với nó, Ngọc Khê cảm giác sự cao ngạo vốn có trên người Đao Sẹo đã biến mất, còn lại chỉ là sự lạnh lùng giấu sau trầm tĩnh, giống như một thích khách thời khắc chuẩn bị.

Đao Sẹo đến nhưng cũng không khiêu khích tạo ra gợn sóng lớn gì trong nhà, Đại Hoàng thấy nó cũng chỉ chau chau mày, Đại Bạch cùng với các cô vợ của nó trước sau như một thờ ơ, dường như chúng nó đã thoát khỏi chuỗi thức ăn, hoàn toàn chằng có phòng bị gì đối với thiên địch. Nhưng bốn chú chó săn vẫn cảnh giác một khoảng thời gian, tuy nhiên chờ vết thương trên người chúng nó tốt hơn thì không thèm đề phòng nữa, có lẽ lần chiến đấu này khiến chúng nó trở nên thành thục hơn, khi đối mặt kẻ thù cũng không lộ vẻ sợ hãi.

Đao Sẹo rất lạnh lùng, trong nhà cũng chỉ có tam oa và gấu nhỏ thích thân cận với nó. Đứa nhỏ tam oa này cảm thấy hứng thú với tất cả những thứ lông xù, bất kể nó có phải dã thú không. Dường như bé không hể cảm giác sự kháng cự của Đao Sẹo, mỗi ngày chỉ cần nhìn thấy là sẽ chạy đến. Ban đầu Đao Sẹo còn có thể trốn, sau này dần dần lựa chọn không thèm nhìn.

Gấu nhỏ trong nhà bị nhị oa đặt tên là Tông Tông, bởi lông trên người nó có màu nâu sậm, Ngọc Khê cứ cách ngày phải đưa vào trong cơ thể nó chút chân nguyên lực, cuối cùng nó mới khỏe mạnh lớn lên, mấy ngày tiếp theo trên người tăng thêm chút thịt, thoạt nhìn tròn vo. Có lẽ giống trẻ con, Tông Tông đối với cái gì cũng tò mò, mỗi ngày đều vui tươi hớn hở, có lẽ không còn trí nhớ gì về người mẹ trước đây, vừa đói là lại chạy đi tìm Ngọc Khê, ngoại trừ việc đó ra thì thời gian còn lại luôn đi theo tam oa nghịch ngợm gây sự.

Vốn Ngọc Khê còn tưởng mẹ Tông Tông bị sói giết chết, lần này Đao Sẹo bị hạ bệ cũng bởi như thế, có lẽ Đao Sẹo cũng có địch ý với Tông Tông, kết quả một sói một gấu ở chung cực kỳ hòa hợp.

Tông Tông không cảm giác được sự lạnh lùng trên người Đao Sẹo, nó và tam oa giống nhau ở chỗ không có tính cảnh giác với sự vật, tâm tư thuần túy, Ngọc Khê thường xuyên có thể nhìn thấy Tông Tông leo lên leo xuống trên người Đao Sẹo, Đao Sẹo thoạt nhìn có chút phiền chán, nhưng cũng không làm gì nó, thậm chí một lần Tông Tông trèo lên nắp hòm, không đứng vững rớt xuống, vẫn là Đao Sẹo tiếp được, sau đó Đao Sẹo rống lên với Tông Tông hơn nửa ngày mà Tông Tông hoàn toàn không rõ sao lại thế này, miệng há ra rồi đút tay vào miệng, hai mắt vô tội nhìn Đao Sẹo.

Sau này Ngọc Khê thường thấy Đao Sẹo ngậm Tông Tông còn lưng cõng tam oa, có lẽ hai tiểu gây sự lại gặp rắc rối, so với Đại Hoàng luôn luôn lười biếng, Đao Sẹo có vẻ giống bảo mẫu hơn. Cho dù nó luôn tỏ vẻ lạnh như băng.

Chỗ Ngọc Khê đến tháng ba vẫn rất lạnh, làm ruộng là chuyện của tháng tư tháng năm, mấy ngày nay tam thúc mời giúp thợ mộc đến, họ làm việc ở chỗ trống trong nhà tam thúc, Ngọc Khê thỉnh thoảng cũng đi qua học tập kỹ năng.

Hạ tuần tháng ba, Ngọc Khê bắt đầu đào hố trong sân, chuẩn bị trồng cây, mặt đất chưa tan tuyết, rất khó đào, Đại Trụ Nhị Bàn Tiểu Cương đều đến hỗ trợ, bọn họ tới được ngày thứ hai, Lâm Minh Viễn mà họ cứu cũng đến. Chân của chú Lâm Phúc dưỡng một hồi đã tốt lên, miệng vết thương đã liền, viên đạn đã lấy ra khỏi nên vết thương nhanh lành.

Sau khi chú Lâm Phúc khỏi liền dẫn con đến một chuyến, tỏ lòng cảm tạ với Ngọc Khê. Lâm Minh Viễn thỉnh thảng cũng đến nhà Ngọc Khê đưa chút gỗ chặt được trên núi, hoặc là đến xem chỗ cậu có gì cần hỗ trợ không, ngày đó nhà Ngọc Khê bị sói bao vây, ngoại trừ lục thúc và tam thúc, hắn là người tới sớm nhất. Nếu không phải Ngọc Khê kiên trì, hắn còn định giúp đặt ít cạm bẫy xung quanh nhà Ngọc Khê, phòng sói.

Ngọc Khê thấy Lâm Minh Viễn này rất đáng giá kết giao, có đôi khi trong nhà có làm thứ gì tốt, khi mời Đại Trụ và Nhị Bàn cũng sẽ gọi hắn tới, thường xuyên qua lại thì thành quen thuộc.

Chương 43

"Đại oa, em định trồng gì ở đây?" Lâm Minh Viễn vừa đào đất vừa hỏi.

"Trồng chút cây tùng chương, nhị thúc đã đồng ý cho em ít cây giống hồ đào. Chỗ còn lại nói sau. Chờ ngày đó vào núi xem."

"Cây hồ đào thì được, cây tùng chương nhà em ở đây đã có rất nhiều rồi, anh thấy vậy là đủ rồi, năm trước anh nhìn thấy một mảnh rừng nhỏ toàn cây việt quất dại ở Nam Lĩnh, còn có cây nho cạn, em thử đến xem, nhị oa tam oa chắc chắn rất thích ăn."

"Nhiệt độ ở Nam Lĩnh bên kia cao hơn một chút chỗ chúng ta, chúng có thể sống được sao?" Ngọc Khê hơi động tâm. Vì Nam Lĩnh cách một dãy núi nên nhiệt độ cao hơn chỗ bọn cậu, núi ở đây tuy thừa thãi các loài nấm nhưng trái cây hoang dại lại rất ít, chủ yếu là do nhiệt độ thấp.

"Không sao đâu, việt quất có tính kháng hàn, cánh rừng bên này của chúng ta trước kia cũng có, chẳng qua chúng lấn vào rừng còn bên ngoài đều bị phá hủy, nhìn không thấy. Nhiệt độ không khí thấp nhất ở Nam Lĩnh cũng không cao hơn chỗ chúng ta bao nhiêu. Em cứ thử xem đi. Nuôi không sống được thì tính sau." Lâm Minh Viễn coi như báo đáp ân cứu mạng của Ngọc Khê mới nói như vậy, rừng việt quất ở Nam Lĩnh có vị trí hẻo lánh, mà chỉ có một mảnh nhỏ, hắn cũng do trong lúc vô ý mới phát hiện, hắn phát hiện được ba năm, hàng năm hái trái cây đem bán trong thành phố có thể được kha khá tiền. Nếu không phải là Ngọc Khê thì chắc chắn hắn đã không nói.

"Cám ơn Minh Viễn ca." Ngọc Khê cân nhắc một chút cũng hiểu rõ, việt quất ở nơi đây đều là hoang dại, chưa nghe nói nhà ai tự trồng, có lẽ trước kia Lâm Minh Viễn cũng định đem về trồng, nhưng chỉ sợ trồng không sống được mới không làm. Đương nhiên Lâm Minh Viễn cũng không nghĩ Ngọc Khê nhất định có thể nuôi sống, chỉ thấy nếu nuôi sống được sẽ có lợi cho bọn cậu, cho nên mới đề nghị.

Quyết định đem một ít việt quất về trồng, Ngọc Khê đào ngay phía đối diện hạ phòng một cái hố, vị trí đối xứng với hạ phòng, chỗ đó vốn là tây sương phòng, nhưng nhà Ngọc Khê không dùng quá nhiều chỗ nên vẫn luôn bỏ trống, nếu trồng việt quất tại nơi đó, vừa vặn tạo thành hàng rào ngăn cách với sân phía tây, ánh mặt trời nơi này dư thừa, trồng cái gì cũng tốt.

Nuôi giống thực vật hoang dại không phải chuyện dễ dàng, Ngọc Khê tìm thấy tụ nguyên trận trong đạo tàng chân kinh, trận pháp này là một trận pháp có thể tụ tập linh khí, cũng là một trận pháp được đạo tàng chân kinh ghi lại tương đối tỉ mỉ xác thực. Vì để bố trí trận pháp này, Ngọc Khê còn dùng một khối ngọc mua được trên thủ đô, tuy chất lượng khối ngọc này không tốt lắm nhưng một khối lớn như vậy cũng tốn mất hơn một ngàn đồng của cậu, nếu không phải trong sách nói dùng ngọc thạch bày trận tốt hơn, cậu cũng sẽ không hào phóng đến vậy.

Một khối ngọc thạch lớn bị cậu chia làm 70 miếng ngọc phiến rộng hai ngón dài ba ngón, mỗi một phiến ngọc đều phải khắc ký hiệu của trận pháp, căn cứ theo phương vị khác nhau, ký hiệu cũng không giống nhau, thời điểm khắc chế còn cần chân nguyên lực nối liền các ký hiệu, cho nên từ khi bắt đầu khắc chế mãi cho đến khi kết thúc thì chân nguyên lực không thể ngừng, ký hiệu còn phải chuẩn xác, không cẩn thận là hỏng.

Cho dù Ngọc Khê cẩn thận hơn nữa cũng phải hỏng mất tám miếng ngọc phiến mới chuẩn bị xong được ba mươi sáu miếng ngọc bài. Trận pháp dựa theo phương vị chôn sâu xuống đất, cuối cùng đặt vào mắt trận, Ngọc Khê cảm giác linh khí chung quanh quay cuồng, tiếp theo qua thiên nhãn nhìn thấy linh khí từ bốn phương tám hướng lấy tốc độ thong thả vọt vào sân nhà cậu, tuy linh khí này không nhanh bằng khi Ngọc Khê hấp thu trên núi, nhưng theo thời gian trôi qua, linh khí sẽ càng ngày càng đậm đặc.

Linh khí nhiều quá cũng không thể xem như chuyện tốt, thân thể của người thường không chịu nổi, ngay cả thực vật cũng không cách nào hấp thu, tạo thành tổn hại, mà tụ nguyên trận lại lấy tốc độ thong thả nhẹ nhàng hấp thu linh khí, độ vừa vặn.

Ngọc Khê còn tưởng nếu tụ nguyên trận hấp thu linh khí chung quanh đến có phải sẽ có ảnh hưởng không tốt với thực vật chung quanh không. Quan sát vài ngày mới phát hiện, linh khí sẽ không đến nơi nào có nhiều thực vật mà linh khí sẽ tự do trong không khí, linh khí sinh ra thế nào Ngọc Khê cũng không rõ, nhưng cậu biết trồng nơi nào để thực vật tươi tốt, nơi nào có hoàn cảnh tốt, linh khí luôn dư thừa, linh khí càng nhiều thì thực vật sinh trưởng càng tốt, thả ra càng nhiều linh khí hơn, đây là một vòng tuần hoàn có ích.

Trong rừng rậm linh khí dư thừa, Ngọc Khê sử dụng tụ nguyên trận không có hại đối với sự sinh trưởng của sinh vật, ngược lại, động thực vật chung quanh tụ nguyên trận đều có thể nhận được lợi ích.

Sau khi chuẩn bị tụ nguyên trận xong, Ngọc Khê lại thiết trí một trận pháp ngược lại là tỏa nguyên trận ở bên ngoài, vị trí của trận pháp này lấy nhà cậu làm trung tâm, rộng ra bên ngoài năm mươi mét, vừa vặn vây quanh mảnh rừng nhỏ mà ông nội Ngọc Khê trồng. Chỗ mà năm đó ông ngoại Ngọc Khê trồng cây, còn có sườn núi không được bằng phẳng lắm đằng sau nhà Ngọc Khê đều nằm trong đất phần trăm của nhà Ngọc Khê. Tuy đất phần trăm là tài sản tập thể, không thể chuyển nhượng không thể cho thuê hay mua bán, nhưng cũng được quốc gia bảo hộ, trừ phi chính Ngọc Khê từ bỏ, người khác không thể xâm chiếm, nhà nào trong thôn cũng đều có đất phần trăm, có người còn chiếm hẳn một ngọn núi, những nơi đó đều không cần nộp thuế. Ngọc Khê dùng tỏa nguyên trận bao quanh những nơi thuộc phạm vi nhà cậu. Trước kia thành viên trong nhà Ngọc Khê rất đơn bạc, ông nội Ngọc Khê và cha cậu đều không trồng gì trên đất phần trăm, hai cha con đều là người thích trồng cây. Ngọc Khê vốn cũng tính toán kế thừa truyền thống này, có điều Minh Viễn ca đã gợi ý cho cậu, có lẽ có thể cấy giống một số cây ăn quả có thể ăn, thậm chí một vài dược liệu cũng có thể trồng.

Tỏa nguyên trận có thể tập trung linh khí trong một phạm vi nhất định. Đồng thời để phòng ngừa linh khí trong trận pháp quá nhiều sẽ gây nên ảnh hưởng không tốt, Ngọc Khê lại đặt thêm vài trận pháp nhỏ, lưu lại tại mắt trận, linh khí dư thừa sẽ lưu chuyển đến bên trong mắt trận, trải qua hai trận pháp này ngọc bài trên tay Ngọc Khê chỉ còn lại có bảy, cậu đặt bảy tấm ngọc bài này vào bên trong mắt trận, lợi dụng linh khí dư thừa uẩn dưỡng, phỏng chừng một hai năm sau, bảy tấm ngọc bài này có thể trở thành vật liệu luyện khí cực tốt.

Chuẩn bị xong xuôi hai trận pháp đã là nửa tháng sau, thời tiết hôm nay sáng sủa, nhiệt độ cũng tăng lên chút, Ngọc Khê định nhân lúc chưa làm ruộng, trồng xong cây cối đã, phải đi tìm Lâm Minh Viễn và Nhị Bàn Đại Trụ Tiểu Cương năm người cùng đến Nam Lĩnh.

Nam Lĩnh là cách gọi của bọn cậu, chỗ nhà của Ngọc Khê gọi là thôn Hồng Lĩnh, cũng là bởi phía sau có một dãy núi, trên núi trồng toàn cây sồi, vừa đến mùa thu sắc lửa đỏ trải rộng, sắc màu lúc nhạt lúc đậm như một ngọn núi màu đỏ, cho nên mới gọi là Hồng Lĩnh. Nam Lĩnh chính là dãy núi song song với dãy Hồng Lĩnh.

Tốc độ của năm người không chậm, nhưng đi đến Nam Lĩnh cũng mất hơn ba giờ. Lâm Minh Viễn rất quen thuộc địa hình, mang theo bốn người đi qua nhiều khúc quanh co.

"Nơi này rất bí mật, thợ săn bình thường cũng không thể tìm được nơi này, phía trước có một khe núi nhỏ, anh phát hiện ra việt quất ở chính nơi đó." Lâm Minh Viễn đi phía trước chỉ dẫn.

"Thỏ tuyết ở chỗ này cũng không ít, ở đây có tận năm con nè." Nhị Bàn chỉ chỉ, mọi người chú ý mới thấy, quả nhiên trên nền tuyết không xa có thỏ tuyết đang hoạt động.

"Có lẽ do ở đây bị núi chắn nên nhiệt độ bên này cao hơn chỗ chúng ta bên kia tới bốn năm độ." Đại Trụ nói.

Khi đang nói chuyện thì mọi người đã đi đến thung lũng giữa khe núi nhỏ mà Lâm Minh Viễn nói tới, vừa nhìn thấy thì mọi người đều kinh ngạc, Lâm Minh Viễn nói chỉ có mảnh việt quất nhỏ, nhưng đây không phải chỉ một mảnh. Quả thực phải là một mảnh rộng lớn.

"Tiểu tử, cậu đúng là bạn chí cốt." Nhị Bàn vỗ vỗ Lâm Minh Viễn, mặt mày hớn hở. Việt quất là loại trái cây dại có giá tương đối cao ở chỗ họ, bởi quá thưa thớt, bán rất đắt.

Lâm Minh Viễn cười cười không nói gì, thật ra cho dù hắn luôn giấu giếm nơi này thì có lẽ cũng không giấu được bao lâu, "Chúng ta lấy nhiều cây giống việt quất rồi hãy về, có lẽ nơi này không giữ được bao lâu, dì cả của tôi lần trước đến có nói, có thương nhân nước ngoài đến thu mua việt quất dại. Bọn họ gọi nó là quả mâm xôi xanh, thu mua với giá rất cao. Tôi nghĩ có lẽ vào mùa thu hoạch quả năm nay chắc chắc có rất nhiều người vào núi tìm. Đến lúc đó ngay cả cây cũng không còn."

Đại Trụ lắc đầu, "Nhà anh không trồng đâu, Ngọc Khê em mang nhiều chút về."

"Cũng được, xung quanh viện cũng nhiều chỗ trống." Ngọc Khê gật đầu, khó được bắt gặp nhiều như vậy, có tụ nguyên trận thì cũng có thể nuôi sống.

Mọi người bắt đầu tìm cây giống thích hợp. Những cây việt quất có thời gian sinh trưởng không giống nhau nên cao nhất là mét hai mét ba, thấp nhất thì chưa đến năm mươi cm. Hôm nay họ đến còn kéo cả xe trượt tuyết đến, có thể lấy không ít về. Sợ cấy giống không thành nên rễ cây đều để cả đống đất.

Bận rộn hơn ba giờ, năm chiếc xe trượt tuyết nhỏ đã bỏ đầy. Chắc có thể được hơn một trăm gốc, "Ngày mai chúng ta lại đến một chuyến nữa, vẫn còn nhiều." Minh Viễn thấy họ lấy vậy mà vẫn còn lại rất nhiều, bỏ đi thì thật đáng tiếc.

"Vậy lại đến một chuyến nữa." Ngọc Khê vỗ vỗ bùn đất trên tay rồi nói.

Sau lần đó đám Ngọc Khê lại tới hai chuyến nữa, kéo về hơn một nửa mảnh việt quất lớn, ước chừng phải có hơn năm trăm gốc, nhà Ngọc Khê để lại hơn bốn trăm gốc, hai người Minh Viễn và Nhị Bàn mỗi nhà lấy năm mươi gốc, họ không nắm chắc, chỉ định lấy ít về trồng thử thôi.

Ngoại trừ hai hàng trống ban đầu dành ra để trồng, trồng được hai mươi gốc, Ngọc Khê còn trồng vây thêm hai vòng sát tường, còn lại hơn ba mươi gốc, Ngọc Khê trồng hết vào trước cửa phòng và sau cổng lớn, sau này Ngọc Khê không quản sự phát triển của đám cây mâm xôi xanh này nữa để chúng tự do phát triển, kết quả cậu của Ngọc Khê đến chơi thấy đầy một sân toàn là mâm xôi xanh, thế nên gọi nhà Ngọc Khê là công viên mâm xôi xanh.

Nhị Bàn và Lâm Minh Viễn mang về nhà năm mươi gốc, sau này chỉ sống được một phần ba, trái cây cũng không ngon như trước, hương vị cực kỳ chát. Thế cho nên rõ ràng nhà mình có việt quất còn đến nhà Ngọc Khê hái.

Có tiền lệ của việt quất, Ngọc Khê lại vào núi tìm hai gốc đậu đỏ, đậu đỏ này cũng được gọi là việt quất, bụi cây cực kỳ thấp, hai gốc này Ngọc Khê trồng bên dưới cửa sổ phía đông, chỉ cao hơn có ba mươi cm, ban đầu không ít lần bị dê trong nhà ăn, ai bảo động vật trong nhà Ngọc Khê đều nuôi thả, sau này dùng thanh gỗ nhỏ dựng lên một hàng rào mới đỡ. Không biết có phải có liên quan đến tụ nguyên trận không, tuy hai gốc đậu đỏ phải chịu nhiều đau khổ nhưng vẫn sống được.

Sân thì Ngọc Khê trồng cây ăn quả, giống cây hồ đào mà nhà nhị thúc trồng ra được thì cậu trồng ở đất phần trăm phía sau và bên ngoài tường viện phía tây, cây tùng chương cũng trồng ở ngoài tường viện phía tây. Chờ tuyết tan hết thì trong viện ngoài viện nhà Ngọc Khê đều xanh um tươi tốt, năng lực hấp thu linh khí của thực vật lợi hại hơn so với cậu tưởng, tuy tốc độ sinh trưởng không khoa trương như vậy nhưng bộ dạng gốc cây nào cũng đều rất có tinh thần.

Thời gian bắt đầu vào tháng tư, tuyết bắt đầu tan, mùa thu năm trước Ngọc Khê có gieo giống hành lá, đến mùa đông trời lạnh nên không biết thế nào, may mà cậu không trồng phía tây vườn, bằng không chắc đều bị sói giẫm hỏng.

Nhị oa học buổi sáng, tam oa chơi với Ngưu Ngưu trong phòng, một nhà anh rể vẫn không trở về, một hai tháng nay, hai đứa nhỏ dính nhau như cùng một người.

Ngọc Khê quét tuyết chưa tan sang một bên, quét xong thì thấy, hành lá trên đất đều dài hơn một đoạn, quả nhiên là loài chịu lạnh, sinh trưởng tốt như vậy, có lẽ một tháng sau là ăn được, Ngọc Khê thích ăn loại hành lá qua mùa đông này nhất, trong vị cay lại lẫn chút ngọt, trộn với tương đậu nhà mình, chỉ nhìn thôi đã muốn ăn mấy chén cơm.

Đang vui sướng, chợt nghe thấy tiếng chó sủa đằng trước, Ngọc Khê cất chổi đi, vòng qua phòng, "Ngài tìm ai?" Trời ấm áp, mấy chú chó trong nhà đều được thả ra, Ngọc Khê cũng không đóng cửa, không ngờ người đứng trước cửa là một người không quen biết, là một người đàn ông hơn ba mươi tuổi.

"A, cậu là Lâm Ngọc Khê đúng không, tôi đến tìm Lâm Minh Thanh, cha cậu ta nói là có thể cậu ta ở nhà cậu." Người tới không dám đi lên trước, đành hỏi.

Lâm Minh Thanh, Ngọc Khê thấy rất xa lạ, suy nghĩ một chút mới vỗ vỗ đầu, quên mất, Lâm Minh Thanh không phải là Nhị Bàn ca sao. Từ nhỏ đã quen gọi nhũ danh, tên chính thức lại quên."Anh ấy không ở đây, vào núi rồi, ngài tìm anh ấy có việc gấp sao? Anh tôi ít nhất phải giữa trưa mới về."

"Cậu ấy vào núi rồi à, vậy khi cậu ấy về có đến nhà cậu nữa không?"

Ngọc Khê gật đầu, "Chắc chắn lại đến, trước tiên ngài cứ vào phòng ngồi chờ cái đã." Nhị Bàn và Đại Trụ làm nhân viên phòng hộ rừng rất thanh nhàn, tuyết lớn chặn núi họ có thể nghỉ ngơi, đầu xuân tuyết tan, ngọn núi không dễ đi, họ cũng không cần thường xuyên vào núi, hôm nay là do Nhị Bàn thèm thịt thỏ, hàng tồn trong nhà ăn hết rồi, thỏ nhà Ngọc Khê không cho ăn, cho nên vào núi săn thỏ, hiện giờ hắn mười ngày thì có tám ngày ở nhà Ngọc Khê, anh cả nhà hắn kết hôn, hắn lại càng không thích ở nhà, cũng không lạ khi nhị thúc lại bảo người ta tìm đến nhà Ngọc Khê.

"Vậy đành quấy rầy." Người đàn ông nghe đến đó nhẹ nhàng thở ra, hắn cũng mệt mỏi, nơi này quá khó tìm. Có điều nhìn bốn con chó đang nhìn chằm chằm mình như hổ đói, hắn vẫn không dám đi vào viện.

"Ra một bên chơi đi." Ngọc Khê nhấc chân huých nhẹ vào Bốn Mắt nhà cậu, từ trận chiến với bầy sói kia, bốn chú chó cuối cùng cũng tiến bộ trở thành chó săn, đãi ngộ ở nhà Ngọc Khê cũng tăng lên không ít, mặc dù xếp cuối trong nhà, nhưng cũng được đặt tên, đồ ăn mỗi ngày lại ngon, không còn là cơm thừa nhà Ngọc Khê nữa, thỉnh thoảng cũng có thể vào nhà. Tên do nhị oa tam oa

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net