Chương 5 -10

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 5

Ngọc Khê mở cửa ra ngoài đón tiếp.

"Mau vào đi, lạnh lắm." Từ xa Tam thẩm thấy vậy vội hô lên.

"Cháu đang định chút nữa qua thăm thẩm."

"Trong nhà giờ còn bừa bãi, thẩm sợ khói thuốc lá không tốt cho tam oa nên sang đây trước."

"Sao bên ấy náo nhiệt thế ạ?" Ngọc Khê lấy chăn đệm từ trong tủ ra trải lên đầu giường đặt gần lò sưởi, đỡ lấy tam oa.

"Cũng không có gì, hai đứa nó săn được hai con lợn rừng, đang phân chia."

"Một tuần không thấy lại béo lên không ít." Tiểu gia hỏa đã tỉnh, tuy rằng không hoạt bát như những đứa bé khác nhưng cực kỳ thông minh, mở chăn ra vừa thấy Ngọc Khê, liền nhe cái miệng có mỗi cái răng vui vẻ kêu nha nha.

"Mấy ngày nay cho ăn cái gì ăn cái đó, một chén bánh trứng gà nhỏ cũng ăn hết."

"Đấy là do Tam thẩm nấu ăn ngon."

"Ngon gì đâu. Đúng rồi, thẩm qua đây là muốn hỏi cháu một chút, trước đó vài ngày có phải cháu muốn mua sữa dê đúng không?"

"Đúng ạ, tam oa không ăn được nhiều thứ, cháu muốn cho nó uống sữa dê. Thế nhà nào có dê mẹ muốn bán sao ạ?"

"Ừ, nhà em gái Lục thẩm của cháu vừa vặn có một con dê mẹ, vừa mới sinh con, trời thì lạnh, nhà họ không ai rảnh để chăm sóc. Họ muốn bán, thẩm bảo họ đợi chút. Con dê mẹ này mới sinh con lần đầu. Thẩm sợ cháu không có thời gian để chăm sóc."

"Cháu không có việc gì, lại sắp phong lộ (đường bị chắn), cháu không đi đâu được. Cháu còn đang lo đây."

"Nếu vậy ngày mai thẩm bảo họ đưa về đây. Con dê mẹ đó khung xương nhỏ, cháu chỉ cần trả 85 đồng thôi. Cháu có đủ tiền không, không đủ tiền thẩm ứng trước cho."

"Cháu có rồi ạ, thẩm làm vậy sao được."

"Đều là thân thích cả, lại nói thẩm nhìn con dê kia không lớn, chưa đến một trăm cân, được cái nhiều sữa."

Ngọc Khê cầm tiền, trực tiếp giao cho Tam thẩm.

"Được rồi, thẩm đi đây, cháu cũng đừng nấu cơm nữa, đồ ăn trong nhà còn nóng. Chốc nữa thẩm bảo Đại Trụ mang sang cho cháu."

"Thôi ạ, lúc nhị oa ăn cháu tùy tiện ăn vài miếng là được."

"Ngại cái gì, buổi tốt thẩm nấu một tô dưa chua, cháu nếm thử dưa chua năm nay thẩm muối, ngon lắm. Dưa nhà cháu chắc còn chưa được đâu."

"Trước khi cháu vào núi còn chưa được, dưa này để ở Tây phòng, chắc phòng đó lạnh."

"Lần sau nên để ở Đông phòng, chua nhanh hơn." Tam thẩm nói xong liền ra khỏi phòng.

Trở về phòng, nhị oa với tam oa đang ở trên giường nô thành một đoàn. Nhìn thấy cậu đi vào, tam oa dựa vào tường đứng lên. Từng bước đến chỗ cậu, "Ca nha nha"

Ngọc Khê ngồi trên mép giường vui vẻ ôm lấy tam oa, "Một tuần này thật vất vả."

Lại nhìn quần áo tam oa đều sạch sẽ.

"Em cũng giúp bế đệ đệ. Em còn kể chuyện cổ tích cho tam oa nữa cơ."

"Ồ, thế em kể chuyện gì?"

"Kể chuyện cổ tích hổ mẹ ăn thịt người."

Ngọc Khê nhếch miệng nở nụ cười, "Em nghe ai kể?"

"Bà nội của Cẩu tử ở Đông viện. Cẩu tử không chịu ngủ, bà nội nó liền kể chuyện hổ mẹ cho nó nghe."

Ngọc Khê chớp chớp mắt, "Trách không được Cẩu tử vừa đi ngủ thì không chịu yên."

Nói chuyện một lúc với tam oa nhị oa, nhắc nhị oa trông chừng đừng để tam oa rơi xuống giường, Ngọc Khê lại nấu một nồi nước. Đại Trụ đã đưa thức ăn sang. Bánh bao trắng, một tô dưa chua, còn có mười cân thịt lợn rừng và một miếng sườn lớn.

"Sao đã chia thịt rồi?"

"Ừ, chia sớm, chỉ sợ ngày mai đi chợ để cho người khác lấy trước."

"Những thứ này hết bao nhiêu tiền ạ?"

"Thôi đi, anh mà dám lấy tiền, mẹ anh liền lấy chổi lông gà quật chết anh."

Ngọc Khê treo thịt trên phòng bếp, cầm một túm nấm hầu thủ[1], đầu nấm nào cũng vàng rượm, phẩm tướng vô cùng tốt, "Anh mang về nấu với thịt gà rừng."

"Cũng là em chu đáo, năm nay nấm mẹ anh hái ăn hết sạch rồi."

Ngọc Khê cười cười, có lẽ cậu còn có sở trường này, trước kia chỉ xem mẹ làm rồi học. Giống như lúc cậu làm thảo dược, thảo dược được bào chế tốt hơn, phẩm tướng cũng không tồi, lúc bán giá đều cao hơn một ít.

Lúc đầu nghĩ rằng mệt mỏi mấy ngày, về nhà là ngủ ngay, chờ hai đệ đệ ngủ, cậu vẫn cảm thấy tràn đầy tinh thần, xuống giường, lấy từ trong hòm ra một cái rương gỗ, thật là nặng.

Lúc trước lực chú ý của cậu đều đặt trên những thứ bên trong, lúc này mới để ý cái rương này cũng là đồ tốt, cầm một tấm vải bố sạch sẽ nhẹ nhàng phủi đi lớp bụi, đúng là chủ nhân trước bảo dưỡng rất tốt, mặt trên là một tầng bụi, sau khi lau sạch, cái rương mới lộ ra hình dạng vốn có.

Đó là một cái hộp hình chữ nhật, cao khoảng ba tư ba lăm cm, rộng khoảng mười sáu mười bảy cm, điêu khắc khắp mặt, trên nắp hộp khắc một con rồng.

Ngọc Khê càng nhìn càng thấy vui mừng, bởi vì cậu có sở thích điêu khắc nên có chút hiểu biết, những đường chạm trổ này tuyệt đối có thể xưng là quỷ phủ thần công, hơn nữa hoa văn phức tạp, bố cục nối liền với khóa mở, tuyệt đối là tinh phẩm, huống chi long văn trên mặt, chứng tỏ đây là đồ dùng của hoàng gia. Thứ này bán đi không biết được bao nhiêu tiền.

Chỉ cần bán thứ này đi, tiền thuốc men của tam oa đủ rồi.

Cậu càng nghĩ càng thấy hưng phấn, tảng đá luôn đè nặng trong lòng Ngọc Khê giống như bỗng chốc biến mất. Chuyện bán rương này cần phải bàn bạc kỹ hơn.

Lại lấy mấy quyển sách kia ra, lúc này tâm tình Ngọc Khê đã không còn như trước.

Cậu đại khái xem qua mấy quyển sách, may mà mẹ dạy cậu vỡ lòng bằng Tam Tự Kinh, bên trong toàn chữ phồn thể, cậu hiểu được "Kỳ trân dị thảo lục" viết về bảo vật thế gian hiếm có, các lại cây kỳ lạ, nằm trên núi Minh Sơ Thiên Dương của một vị tu sĩ, do ông tuổi già sửa sang ghi lại.

"Chuyện lạ giang hồ" ghi lại một ít sự tình giang hồ xảy ra vào cuối triều Minh đầu triều Thanh, hơi lộn xộn, từng đoạn từng đoạn một.

"Thiên nhất đồ phổ" là một phương pháp luyện thể, ghi lại phương pháp tu thân, không rõ tác giả cuốn sách là ai. Ngọc Khê thử, động tác thứ nhất cậu không cách nào làm được.

"Tạp ký tứ hải" giống "Chuyện lạ giang hồ", rất giống tùy bút, trang thứ nhất viết tình hình mỗi vùng miền, trang tiếp theo có thể chính là cách chế biến thịt kho Đông Pha[2], còn lại là hình một con quái vật dài hai đuôi. Ngọc Khê lật thêm vài tờ, nội dung hoàn toàn khác nhau. Chữ viết mỗi trang hoặc lớn hoặc nhỏ, thoạt nhìn giống như từng tờ giấy ghi nhớ, sau đó mới đóng thành sách. Chữ viết đa dạng, rất tùy ý. Có lẽ vì thế mà cuốn sách dày tới ba tấc.

"Đạo tàng chân kinh" Xem không hiểu.

"Quỷ nhãn lục phù" Xem không hiểu.

"Bằng Việt thủ trác" cuốn này còn chẳng được coi là một cuốn sách, có lẽ gọi là nhật ký thì thích hợp hơn. Mở đầu là mùng tám tháng sáu năm Canh Tý. Ngọc Khê xem đoạn đầu, chỉ biết đây là do chủ nhân của bộ hài cốt trong địa động viết, mở đầu là đoạn tự thuật, ông đào vong như thế nào, truy binh ép sát, ông ta lại bị thương nặng, rơi vào đường cùng đành trốn trong địa động, trong khẩu khí mang chút tự giễu. Cảm thán mình tuổi tác đã cao, nếu là mười năm trước, truy binh cũng không làm gì được ông.

Tam oa đang ngủ bỗng lầm bầm gì đó, Ngọc Khê nhìn thời gian đã không còn sớm, cẩn thận đặt mấy quyển sách vào rương, lại cẩn thận để trong tủ giường, tuy rằng cậu không hiểu biết nhiều, nhưng cũng biết mấy quyển sách này có giá trị cực kỳ lớn, hơn nữa nội dung rất nhiều, không phải nắm giữ trong chốc lát.

Chú thích:

[1] Nấm hầu thủ

6

[2] Thịt kho Đông Pha

Chương 6

Sáng sớm hôm sau, Ngọc Khê với nhị oa ăn chút điểm tâm rồi cho tam oa ăn, ôm tam oa đến nhà Tam thẩm, còn cậu tập hợp cùng Nhị Bàn và Đại Trụ ca, ba người cầm cuốc xẻng đến chỗ cây cổ thụ kì lạ kia, ba người họ hôm qua lấy được thứ tốt từ chủ nhân địa động, hôm nay cũng muốn tỏ chút tâm ý, an táng ổn thỏa cho chủ nhân địa động.

Nhưng làm cho bọn họ không ngờ là, khi bọn họ tới nơi, cây cổ thụ đó đã biến mất, ngay cả địa đạo cũng biến mất vô tung.

"Tại sao có thể như vậy, anh nhớ chính là nơi này mà. Không thể nhầm được." Nhị Bàn đi chung quanh vài vòng. Đêm qua cũng không có tuyết rơi, trên nền tuyết còn có một ít dấu vết họ để lại, ba người họ đúng là đã dừng lại tại nơi này, nhưng dấu chân cực kỳ hỗn độn, giống như là ba người ở đây đi loạn vậy.

"Tê....." Đại Trụ hít vào một hơi, "Không phải ba người chúng ta gặp phải quỷ xây tường chứ!!!"

Một trận gió thổi qua, ba người đều sởn gai ốc.

"Chúng ta vẫn nên mau trở về thôi." Nhị Bàn run run, khiêng cuốc hướng về nhà, Ngọc Khê và Đại Trụ cũng không dám ở lại. Ba người cơ hồ là chạy trở về.

"Phù phù..." trở lại nhà Ngọc Khê, ba người ngồi trên kháng thở, đều có cảm giác kinh hồn chưa định.

"Việc hôm nay, ba người chúng ta đều giấu ở trong lòng, ai cũng không được nói ra." Đại Trụ lớn tuổi nhất, tỉnh táo lại nói.

Nhị Bàn gật gật đầu, lúc này đã hết sợ, "Không phải là người đó chỉ dẫn chúng ta đi đến đó chứ?"

Ba người liếc nhau, đều mất đi hứng trí tán gẫu. Nhưng khác với Nhị Bàn và Đại Trụ sợ quỷ, sự hiếu kỳ của Ngọc Khê với nơi đó ngược lại càng tăng thêm.

Từ nhỏ cậu chịu sự giáo dục của mẹ, nên không tin tưởng quỷ thần, cậu thấy chỗ đó có chút giống trận pháp trong câu chuyện mẹ kể cho cậu về Dương gia, theo như chuyện cũ kể lại thì Thiên môn trận có thể giết người vô hình, như vậy một trận pháp làm người ta mê hoặc có lẽ cũng không phải chuyện gì kỳ quái.

Sự tình không thành, Ngọc Khê đành theo Đại Trụ đến nhà Tam thúc.

"Sao về sớm thế?" Tam thẩm kỳ quái hỏi.

"À, không có gì, đất cứng quá, khó đào bẫy." Đại Trụ rất trôi chảy ứng phó một câu.

"Vừa đúng lúc, đợi lát nữa con giúp mẹ đến nhà Cẩu tử xay chút bột mì vàng[1]."

Tam thẩm nói xong lấy từ hạ phòng một gói to.

Ngọc Khê vào Đông phòng, Tam thúc đang ngồi ở đầu giường đặt xa lò sưởi cau mày nhìn mấy tờ giấy, tam oa đang ngủ ở đầu giường gần lò sưởi, nhị oa không biết chạy đi đâu, không thấy ở nhà.

Tam thúc nhìn cậu gật đầu, không nói chuyện.

Ngọc Khê sờ sờ giường, thuận tay vạch chút chăn lên, trên người tam oa còn mặc quần áo bông, giường lại nóng, ót đổ mồ hôi.

Tam thúc lấy cái tẩu đựng trong túi giắt bên hông rồi xuống giường, Ngọc Khê cũng đi theo ra khỏi phòng.

"Bên trên gửi văn kiện xuống. Sau này sợ là không thể vào rừng săn thú nữa." Ra khỏi phòng, Tam thúc nói thêm một câu, "Cháu cứ nghe theo nhà thúc, để xem thôn mình có kế hoạch gì."

"Có thể vào núi hái rau dại không ạ?"

"Có vào cũng không phải chúng ta."

"Cháu nghe nói không được săn thú trên núi, hình như là có động vật gì đó cần bảo hộ không thể săn." Ngọc Khê nhớ lại lời mọi người.

"Ừ" Tam thúc dập tẩu thuốc rồi ra khỏi sân nhà.

"Đại oa, cháu mang hạt kê vàng[2] của nhà cháu sang đây, đi xay cùng anh cháu, năm nay chúng ta cùng làm bánh hạt kê."

"Cần bao nhiêu thì đủ ạ?" Ngọc Khê chưa từng làm, hoàn toàn không biết.

"Nếu tính cháu và nhị oa, thì nửa đấu là đủ rồi, bên trong còn trộn thêm chút bột ngô. Nhiều hơn các cháu cũng không ăn hết. Năm nay cháu tổng cộng thu được một đấu đi, chỗ còn thừa giữ lại làm chút mì vàng."

Ngọc Khê gật đầu rồi về nhà lấy hạt kê vàng đưa cho tam thúc. Một năm có thể được một đấu hạt kê vàng. Tam oa thích ăn, cậu nghĩ mấy ngày nay có nên đổi chút gạo, năm sau sợ không làm được. Ruộng đồng chỗ cậu phì nhiêu, lương thực sinh trưởng rất tốt, gạo và hạt kê vàng đều tốt. Trước xem gần đây có ai nguyện ý đổi.

Lại trở lại nhà Tam thúc, chưa đi đến viện, chợt nghe thấy một giọng nói lớn, "Đại tỷ đã về?"

Người phụ nữ đang nói chuyện quay lại, "Đang nói về em đó, anh rể em ngày mai mở máy kéo lên huyện, em có đi cùng không?"

"Anh rể đi làm gì thế? Em đang muốn mua một số thứ, năm ngoái không ra ngoài."

"Vậy đi cùng đi, anh ấy giúp người ta kéo thức ăn cho gia súc, buổi tối sẽ về. Thời gian đủ dùng."

"Vậy nhờ tỷ."

Hai người trước sau bước vào phòng, đại tỷ nhà Tam thúc đem theo Ngưu Ngưu nhà họ ngồi lên giường, ôm chầm lấy tam oa vừa tỉnh ngủ, cầm ống nhổ ở đầu giường hắt nước tiểu đi, hai ba cái cởi áo, ôm ngang tam oa cho bú sữa, đứa nhỏ này còn chưa tỉnh ngủ, miệng đưa đến theo bản năng ngậm vào, một dòng nước thơm mùi sữa liền chảy vào miệng. Rất nhanh bú đến hăng say.

Ngưu Ngưu nhìn thấy, chạy đến túm áo mẹ, "Con lớn vậy rồi còn đòi gì nữa, đi ra chỗ bà ngoại ăn bánh đi." Nói nói xong vỗ bôm bốp hai cái vào mông bé. Ngưu Ngưu sắp sửa méo miệng, Tam thẩm vội lấy một cái bánh từ trong hộp ra dỗ bé.

Người phụ nữ mạnh mẽ có chút bưu hãn này chính là đại tỷ nhà Tam thúc, khi cha mẹ cậu mới qua đời, tam oa không có sữa, chính là đại tỷ cho ăn.

Nếu nói lúc trước cha mẹ qua đời, lời nói gì cũng có, nhưng nói nhiều nhất, chính là tam oa mệnh cao, khắc cha mẹ, lúc trước vì muốn sinh tam oa, tốn không ít công sức, trong nhà cũng phải nộp không ít tiền phạt, thật vất vả mới sinh ra, cha mẹ lại qua đời. Cũng không phải sợ người trong thôn nói, nhưng Ngọc Khê không thích nghe những lời này. Hai đệ đệ sinh ra mang đến niềm vui cho gia đình. Tam oa còn sinh ra trong sự chờ đợi của cả nhà. Lúc gặp chuyện không may, cha mẹ theo bản năng bảo hộ bé, người trên xe trừ bé đều qua đời, mạng của bé là do cha mẹ đổi lấy. Dù khổ dù khó cậu cũng muốn nuôi bé lớn lên.

Tam oa không có sữa uống, Ngọc Khê ôm đến nhà người ta xin sữa, người trong thôn lại còn xua đuổi, không cho tới cửa. May mà đại tỷ ôm đứa nhỏ về nhà ở một tháng, tam oa uống đủ sữa mới đi.

Ân tình của một nhà Tam thúc, cậu không bao giờ trả hết được.

"Này, em biết chuyện chưa? Cô giáo trên huyện kia mang thai rồi." Đại tỷ nhỏ giọng thì thầm với Ngọc Khê một câu.

"Ai ạ?" Ngọc Khê chỉ theo bản năng hỏi lại, đột nhiên nhớ ra, là đôi vợ chồng muốn nhận nuôi nhị oa. "Không phải nói là không thể sinh sao?"

"Ai biết đươc. May mà lúc trước không cho nhị oa đi, nếu không nhị oa lại chịu khổ." Lúc trước thấy nhà đó điều kiện tốt, muốn cho nuôi, đứa nhỏ có thể sống qua ngày lành mà đại oa cũng có chút giúp đỡ, ai cũng không ngờ, đại oa thật sự nuôi hai đệ đệ tốt lắm.

Trong lòng Ngọc Khê nghĩ mà sợ, may mà lúc trước nhị oa chạy về, bằng không hiện giờ hối hận cũng muộn. Vừa nghĩ lại hận không thể đánh mình vài cái.

Đang nghĩ tới thì nhị oa chạy vào.

"Em vừa đi đâu về, làm cho một thân này." Vừa thấy ống quần tay áo cả giày của nhị oa đều ướt.

"Ha ha, chúng em vừa đi trượt băng ở Hà Sáo[3] trên băng còn một tầng tuyết thật dày nha."

"Người ướt như vậy, giờ không được ra ngoài nữa, theo anh về nhà thay quần áo."

"Tỷ à em dẫn hai đứa nó về nhà."

"Để tam oa ở đây rồi đưa Ngưu Ngưu đi cùng đi."

"Không được, mọi người cũng rất bận. Đi về em bảo nhị oa bế bé về là được. Nếu được thì Ngưu Ngưu cũng đi cùng em."

"Thôi, tiểu tử nhà ta nghịch như quỷ, sợ nó làm nổ tung nhà em mất. Tỷ ngồi đây một lát rồi sang. Các em cứ về trước đi."

Về nhà, cậu thay quần áo cho nhị oa, cầm giấy bút dạy bé viết chữ. Tam oa thì trên tay ôm một cái gối đầu hổ, cũng rất ngoan ngoãn ngồi yên chơi, đứa nhỏ này luôn luôn thật yên tĩnh. Nhị oa cũng ngồi yên học. Ngọc Khê định sang năm cho bé đi học tiểu học, tiểu học ở cạnh chợ, phải đi mất một tiếng, cậu lại suy tính xem có nên mua một chiếc xe đạp.

Ngày mai lên huyện, Ngọc Khê xử lý đám thảo dược một chút, nguyên nghĩ phơi khô rồi mới bán, giờ đã có xe, liền tính bán luôn. Vừa bớt chút công sức còn được thêm không ít tiền. Cái này còn chưa tính, tự cậu lên huyện cũng phiền toái.

Buổi chiều băm thịt làm nhân sủi cảo. Người có áp lực thì mới tiến bộ, việc này trước kia cậu sẽ không làm, nửa năm này học được không ít. Dưa chua nhà mình tuy rằng chưa được chua lắm nhưng vẫn ăn được, thịt hươu băm hai cân, thêm chút mỡ heo, hương thơm làm người ta chảy nước miếng. Cho vào ba chậu lớn, đưa ra bên ngoài, hiện tại buổi tối âm bảy tám độ, không mất bao lâu là đông lạnh, nhiều thế này có thể ăn mừng năm mới. Hơn nữa bánh hạt kê vàng, Ngọc Khê thấy có thể ăn một đoạn thời gian, ăn thay cơm được.

Sáng sớm hôm sau Ngọc Khê an vị trên máy kéo cùng đại tỷ phu lên huyện, ngồi trong xe cho dù mặc áo khoác bọc lông dê mà vẫn lạnh, gió bắc quét trên da như dao cắt.

Đại tỷ phu thả cậu xuống trước cửa tiệm thuốc bắc, hai người hẹn thời gian xong thì tách ra. Ngọc Khê dùng nửa năm để chứng tỏ khả năng của mình với mọi người, hiện giờ không còn ai coi cậu là đứa trẻ nữa, tuy rằng mười hai tuổi, nhưng cũng là nam nhân đương gia.

Bán thảo dược được 280 đồng, nhiều hơn một chút so với dự tính của cậu. Gần đây giá thuốc tăng cao. Sau khi đến bệnh viện mua chút thuốc mà tam oa dùng, còn có thuốc tiêm, thời tiết ngày càng lạnh, chờ đại tuyết phong lộ, lúc đó mới có chuyện phiền toái. Cũng may tam oa giờ chỉ kém sức đề kháng, chỉ cần chú ý một chút thì vấn đề không lớn.

Mua hai bộ quần áo mới cho nhị oa tam oa để mặc mừng năm mới, tiền thừa mua chút đồ ăn. Nghe nói hạnh nhân[4] có thể trừ vị tanh của sữa dê, cậu mua một chút, rất đắt, còn hơn cả thịt heo.

Chú thích:

[1] Mì vàng

[2] Hạt kê vàng

[3] Hà Sáo (Hetao), bình nguyên nằm ở thượng lưu sông Hoàng Hà (Trung Quốc). Nằm trên địa phận khu tự trị Nội Mông và khu tự trị dân tộc Hồi Ninh Hạ. Phía bắc giáp núi Lang Sơn, núi Đại Thanh; phía nam giáp cao nguyên Ngạc Nhĩ Đa Tư; phía tây giáp núi Hạ Lan; phía đông đến tận Huhôt (Huhhot). Diện tích khoảng 25.000 km2. Nằm trong khúc uốn của sông Hoàng Hà nên có tên Hà Sáo. Từ đông sang tây trải dài 500 km dọc sông Hoàng Hà; từ bắc xuống nam rộng 20 - 90 km. Độ cao so với mặt biển khoảng 1.000 m; bề mặt bằng phẳng, trừ phần giáp núi. Có thể phân bình nguyên Hà Sáo thành 3 phần: bình nguyên Ngân Xuyên, bình nguyên Hậu Sáo, bình nguyên Thổ Mặc Xuyên. Đất đai bình nguyên Hà Sáo màu mỡ, là khu nông nghiệp chủ yếu của các địa khu Nội Mông và Ninh Hạ, thích hợp cho việc trồng lúa mì, ngô, đậu, cao lương... Ngoài ra, còn có nhiều tài nguyên khoáng sản như than, sắt, đồng, vàng, amiăng, vv.

[4] Hạnh nhân

Chương 7

Vài ngày sau, làm xong bánh hạt kê, thu dọn tây phòng, buổi chiều mang thịt treo trên bếp đến tây phòng, trời lạnh nên ở tây phòng dưới không độ, không sợ thịt bị hỏng. Còn làm một chú ngựa gỗ nhỏ cho nhị oa. Đợi đến lúc cậu rảnh rỗi, có thời gian xem xét lại mấy quyển sách kia cũng đã là một tuần sau.

Mở trang sách ra, Ngọc Khê thập phần cảm tạ mẹ cậu đã dạy dỗ, vì thế mà cậu đọc chữ phồn thể không chút khó khăn, Bằng Việt thủ trác quả nhiên là nhật ký của chủ nhân địa động. Trong đó ghi lại một vài sự tình.

Người nọ hóa ra là một nhân sĩ võ lâm cuối triều Thanh, ông kế thừa Không Không môn, là một thích khách, thích khách thần bí giang hồ Vô Ảnh chính là biệt hiệu của ông, năm Quang Tự thứ mười bốn, sư phụ của Vô Ảnh mất tích, chỉ trong một đêm Không Không môn bị diệt môn, đệ tử nội môn chỉ có ông ta vì luôn ở ngoài phiêu du nên may mắn còn sống sót. Ông luôn tận lực điều tra chuyện này.

Năm Quang Tự thứ mười sáu, Vô Ảnh nhận được ám tín từ sư phụ, trong tín chỉ hàm hồ nhắc tới rằng sự tình của Không Không môn có liên quan đến trong cung.

Năm Quang Tự thứ mười bảy, Vô Ảnh tự hoạn tiến cung âm thầm tra xét. Trong cung mất chín năm, cuối cùng cũng có chút manh mối, hóa ra sự tình này có liên quan tới Từ Hi thái hậu đương thời, còn liên lụy tới một bảo tàng. Sư phụ ông ta chẳng những am hiểu diệu thủ hư không, còn tinh thông kỳ môn độn giáp, năm đó bị triều đình nhà Thanh hiếp bức phải kiến tạo một mật khố, bên trong cất chứa rất nhiều dị bảo hiếm có, cũng là chuẩn bị một đường lui cho nhà Thanh. Tất cả người tham gia đều bị giệt khẩu, người biết chuyện này chỉ có thái hậu đương thời, hoàng thượng, và đại thần Vinh Lộc là người chấp hành chuyện này. Sau chính biến Mậu Tuất[1], hoàng đế Quang Tự bị giam cầm, chuyện bảo tàng chỉ còn hai người biết rõ.

Vô Ảnh lại ẩn núp hai năm, thừa dịp biến cố Canh Tý[2], cung đình nội loạn, trộm đi bản đồ bảo tàng rồi chạy khỏi hoàng cung. Trên đường đào vong bị truy binh gây thương tích. Cuối cùng mới chạy trốn tới nơi này. Vì vết thương

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net