Chương 52 - 61
Chương 52
Buổi sáng Ngọc Khê cùng đến cửa tiệm với đám Đại Trụ, năm ngày đã qua đi, tiệm nhỏ đã thay đổi hình dáng, căn nhà gần như dỡ lại xây lần nữa, hai ngày trước, đám Đại Trụ dỡ nhà xuống, bởi vì là tiểu viện độc lập, sát vào ngã tư đường nên không tạo thành ảnh hưởng gì đến phòng ốc bên cạnh, vì để tiến hành cải tạo lại căn nhà này, từ hai tháng trước Trương Chí Huy đã bắt đầu xin phép. Khu phố liệt ra một đống điều kiện, cuối cùng mới đồng ý cho tu sửa.
Ngay tại lúc đám Đại Trụ dỡ nhà xong, bọn cậu còn mời vài người đến, chuyên lắp đặt nối lại đường ống dẫn nước từ trên xuống dưới của tiểu viện, đó là một công trình lớn, may mắn duy nhất là trước kia nó đã có, hiện chỉ cần thay mới là được.
Toàn bộ thiết kế căn nhà là do bạn của Trương Chí Huy hoàn thành, hắn cũng luôn ở lại tiệm nhỏ để chỉ đạo công tác. Nhân thủ Ngọc Khê mang đến làm việc gì cũng rất tốt, ba ông thợ mộc đều đã rất rõ ràng cách thức trong kiến trúc, có chuyện gì chỉ cần chỉ điểm một ít là thông.
Trong ngoài tiệm nhỏ trang hoàng mất một tháng mới hoàn thành, kèm theo vò để chế tác trứng vịt muối, gia cụ đồ dùng trong tiệm, tổng cộng dùng hơn tám vạn, ngoại trừ phí sửa chữa lần trước giữ lại, tiền nửa năm nay Ngọc Khê kiếm, cậu còn mượn thêm Lâm Minh Chí hai vạn, ừm, để sau này chia hoa hồng trả lại vậy. Nói tóm lại kết quả rất vừa lòng.
Tổng thể thiết kế của tiệm mang cổ hương cổ sắc, hai gian một sáng một tối, gian sáng lắp cửa lớn hai cánh, trên trần treo đèn lồng gấm khung gỗ vuông, gian tối thì lại có cửa sổ nhánh, đèn lồng gấm treo trước cửa sổ. Phong cách phối hợp chỉnh thể, hoa văn chấn song trên cửa sổ treo đèn lồng sắp xếp đan xen, giữa các chấn song nhỏ kẹp lớp lưới mỏng in hoa văn, vừa có chức năng trang trí, còn có lợi cho việc lấy ánh sáng, hơn nữa khi nhìn vào có cảm giác tinh xảo hoa lệ.
Cửa hàng cũng thiết kế theo phong cách phục cổ, hiện giờ cửa gian hàng vì để an toàn nên đều trang bị cửa chống trộm, cửa hợp kim nhôm không dùng, nơi này Ngọc Khê dùng loại hàng rào gỗ ô vuông từ thời xưa, tuy mỗi ngày đi ra đi vào có hơi phiền phức nhưng chỉnh thể thoạt nhìn khá tốt, từ bên ngoài nhìn vào không có dáng vẻ hiện đại mà mang đậm nét cổ hương cổ sắc.
Gian sáng đặt một loạt quầy gỗ sát vào phía tây cửa tiệm, bên trên dùng để đặt hàng hóa, phía dưới là một hàng ngăn tủ lớn, có thể bỏ hàng hóa vào. Chỉ có điều nhất thời thì chắc chưa dùng được, giữa gian tối và gian sáng ngăn cách bởi lan can tráo, tầng trên cùng lan can tráo là những khung cửa sổ, hai bên treo đèn lồng đối xứng, dưới điêu khắc chim hỷ thước đậu trên hoa mai, tấm cửa ván dưới lan can cũng khắc hoa. Lan can tráo là thứ phức tạp nhất mà Ngọc Khê mang tới, vì chế tác cái này mà ba vị thợ mộc làm vẻn vẹn một tháng. Trên khắc hoa phức tạp, cực kỳ khó làm, có điều hiện xem ra tất cả đều đáng giá, hiệu quả rất tốt.
Trong gian tối, cửa sổ hướng ra đường phố đóng một cái kháng giả, bên trên có màn treo, phía đông kháng kê một chiếc tủ, giữa kháng lại đặt kháng trác. Dưới cửa sổ phía bắc thì đặt một cái bàn gỗ chạm khắc mà cậu Ngọc Khê đào từ đâu đến. Kèm theo sáu chiếc ghế dài gỗ chạm trổ.
(Kháng: Giường lò. Kháng trác: Một loại gia cụ ở Bắc TQ, Nhật Bản, Triều Tiên đều có sử dụng, hình dạng giống với bàn bình thường, 4 chân, cao khoảng 20-40 cm, dùng để mọi người ăn cơm trên đó hoặc viết chữ rất tiện lợi. Đã chú thích ở chương trước)
Vốn Ngọc Khê định làm thêm một cái giường trong phòng này, giờ lại không cần nữa, cửa tiệm của bọn cậu chẳng phải mở liên tục trong 24 giờ, nhà Ngọc Khê cũng cách không xa, đi tới đây chỉ mất năm phút đồng hồ, ở nhà cũng thế, trước kia cứ nghĩ không về nhà nên mới cho người ta ở trọ, hiện không cần. Gian tối hay dùng để chiêu đãi khách, đương nhiên đặt kháng nhỏ thì người ta cũng chỗ để ở.
Cửa sau gian sáng mở thông ra tiểu viện bên ngoài, tiểu viện bốn phía có hành lang gấp khúc, ngoại trừ một vài chỗ phía đông thì đều theo kiểu mở, giữa viện dùng giá thép đỡ lồng kính thủy tinh, tổng thể có cảm giác như căn phòng tràn ngập ánh mặt trời.
Phía tây hành lang gấp khúc là phòng bếp kiểu mở, phía bắc là khu vực ngồi nghỉ ngơi, phía đông là nhà vệ sinh tắm rửa, còn có một gian nhỏ chứa đồ. Dùng tấm bình phong để che kín.
Tổng thể có vẻ là một tiểu viện kiểu mở, trên thực tế nó lại khép kín, đỉnh giá thép có thể điều khiển, từ giữa phân ra hai bên để thông khí, hơn nữa có mành che nắng nên không cảm giác oi bức. Mùa đông sân kín, ánh mặt trời chiếu đến, nơi này sẽ thực sự trở thành nhà ấm.
Phòng bếp xây hoàn tất xong, kết cấu hai tầng, nghe nói là xây dựng theo kiến trúc mới đưa vào từ nước ngoài, rất ngăn nắp sạch sẽ. Hậu viện sửa sang xong thì phí sửa chữa trên tay Ngọc Khê còn một nửa, hiện xem ra nó đã vượt qua giá trị ban đầu.
Sau khi trang hoàng lại toàn bộ tiệm nhỏ thì hiệu quả tốt hơn nhiều so với Ngọc Khê tưởng, giữ được hương vị cổ hương cổ sắc mà tính thực dụng cũng rất cao. Vật liệu gỗ dùng để trang trí tất cả đều vô cùng tốt, trừ phi có thiên tai nhân họa, bằng không sửa chữa thế này nhất định để được lâu dài.
Chuẩn bị tiệm nhỏ xong, bởi trứng vịt muối còn chưa được, cho nên tiệm nhỏ chưa thể khai trương, vừa may giải phóng hết mùi trong phòng, tuy thợ mộc đã liệu trước mà dùng loại nước sơn thực vật, nhưng vẫn hơi hơi mang theo mùi mới sơn.
Ba thợ mộc và Tống Cương Tống Cường vốn tính toán làm xong nhà cửa rồi rời đi lại không đi nữa, người bạn thiết kế của Trương Chí Huy gọi là Tằng Cốc, đã từ chức tại sở thiết kế, chuẩn bị ra làm riêng, chuyên sửa chữa tứ hợp viện, năm nay tứ hợp viện rất hot, giá bỗng chốc tăng cao, tiệm nhỏ nhà Ngọc Khê chưa sửa chữa đã tăng tới mười lăm vạn, hiện tại phố văn hóa càng ngày càng nóng, theo thời gian trôi qua, cho dù Ngọc Khê không buôn bán mà chỉ cho thuê tiệm cũng kiếm tiền được.
(Nguyên văn: Năm nay tứ hợp việt đại nóng. Mình mạn phép sửa 'đại nóng' -> 'rất hot')
Mà theo giá tứ hợp viện bị kéo lên, công việc sửa chữa tứ hợp viện cũng hot theo, những người Ngọc Khê mang từ gia hương đến đều có khả năng, hơn nữa sửa chữa cho nhà Ngọc Khê xong, đã được coi như là một đội công trình có kinh nghiệm.
Tằng Cốc muốn làm một mình, hắn có năng lực, hắn coi trọng những người Ngọc Khê mang đến, ba ông thợ mộc cũng mới hơn bốn mươi tuổi, chẳng qua từ nhỏ học nghề mộc để sống cho nên cứ gọi là ông thợ mộc ông thợ mộc, khác người trẻ tuổi cái là tay chân chịu khó, cái gì cũng chú ý hơn. Người lại thành thật. Khó được là bọn họ đều từng sửa chữa trực tiếp tứ hợp viện nên có thể bắt tay vào ngay.
Tằng Cốc động tâm bèn đến tìm Trương Chí Huy, Trương Chí Huy lại tìm Ngọc Khê, Ngọc Khê rất ủng hộ việc này, cậu hiểu biết tình huống quê nhà, người trẻ tuổi cũng không muốn cứ làm ruộng hoài, đều muốn đi ra ngoài làm công, tình hình thôn bọn cậu coi như tốt, người trẻ đi ra ngoài không nhiều lắm, chủ yếu là do thôn bọn cậu dựa vào ngọn núi dồi dào tài nguyên, cho nên người trẻ cũng nguyện ý đóng giữ lại, nhưng vài năm nay quốc gia bắt đầu trông coi chặt chẽ với việc vào núi săn thú, nguồn thu vào rõ ràng giảm bớt. Rời khỏi gia hương ra bên ngoài làm công gần như là chuyện chắc như đinh đóng cột.
Ngọc Khê hỏi qua vài người, ngoại trừ Đại Trụ và Nhị Bàn không muốn ở lại vì còn muốn trở về bên ngoài, ba người thợ mộc đều đồng ý ở lại, ba người họ còn định mang theo đồ đệ, lần này bởi cách khá xa, tiền xe đều do Ngọc Khê trả kèm theo tiền lương rất nhiều, họ mang đồ đệ đến cũng không hay. Nếu về sau làm thường xuyên, họ cũng có thể đưa đồ đệ đến, kiếm tiền bên ngoài nhiều hơn trong nhà nhiều, chỉ cần về sau làm việc có thể có nhiều tiền lương giống như Ngọc Khê trả, vậy kiếm không ít.
Tống Cương Tống Cường cũng có hơi động tâm, có điều quan hệ giữa họ và Nhị Bàn tốt, có hơi do dự, cuối cùng vẫn do Nhị Bàn nói, các cậu cứ ở đây làm trước, sau này không muốn làm nữa hoặc có chỗ tốt hơn, lại đổi. Tiểu Cương cũng không ở lại, hắn luyện công phu cùng Nhị Bàn, Nhị Bàn không tàng tư, tiến bộ của hắn cũng rất lớn, tâm tư hoàn toàn đặt vào đây, lại nói chờ hai năm sau hắn cũng có thể làm rừng phòng hộ viên, cuộc sống cũng không có yêu cầu gì lớn. Huống chi lục thúc là người có năng lực, kinh tế trong nhà cũng là số một số hai trong thôn, áp lực của hắn không lớn, cho nên càng thêm kiên định với tâm tư luyện công. Dù sao Nhị Bàn đi đâu thì hắn đi đó.
Về phần Cố Lực, lăn qua lộn lại chỉ có một câu nói, "Mẹ anh nói, anh phải nghe lời em. Em bảo anh làm gì anh liền làm cái đó."
Tằng Cốc thành lập công ty phục hồi kiến trúc cổ, tiền trên tay không đủ, liền kéo Trương Chí Huy nhập cổ phần, tiền nhàn rỗi trên tay Trương Chí Huy đã dùng hết vào việc sửa sang, trên tay Ngọc Khê cũng không có tiền, hai bên thương lượng, đều thấy việc này không tồi, nhất quyết thế chấp cho vay, hiện quốc gia đã nới lỏng việc cho vay và hoàn trả, nhất là bọn họ thế chấp bằng thực thể nên rất dễ dàng.
Cuối cùng ba phương thành lập một công ty sửa chữa kiến trúc cổ, ba phương bỏ vốn như nhau, có điều Tằng Cốc phụ trách quản lý công ty nên nhiều hơn một phần cổ phần, cuối cùng Tằng Cốc chiếm bốn phần, Trương Chí Huy chiếm ba phần, Ngọc Khê chiếm ba phần. Tằng Cốc phụ trách quản lý công ty hoạt động, Trương Chí Huy và Ngọc Khê chỉ còn chờ chia hoa hồng. Ngọc Khê lại để ba người thợ mộc mang đồ đệ từ nhà đến, công ty bước đầu thành lập thành công.
Tằng Cốc cũng là người lợi hại, công ty vừa thành lập liền nhận được một công việc lớn, cải tạo sửa chữa một tứ hợp viện tam tiến, đương nhiên hắn cũng rất biết lợi dụng, trực tiếp đưa người ta đến tiệm Ngọc Khê tiến hành tham quan, có hình mẫu này, công ty nhận mối làm ăn không còn là vấn đề lớn. Công ty thuê một căn phòng gần nhà Ngọc Khê, Tằng Cốc cùng hai cậu cháu cậu đi quảng cáo, chờ công ty có tiền thì chuyện thứ nhất chính là mua một tứ hợp viện bên cạnh, một phần vì công ty họ chuyên môn kiến thiết lại kiến trúc cổ, cho nên nếu đặt trụ sở chính của công ty trong tứ hợp viện thì hiệu quả sẽ rất tốt, về phần khác cũng là một việc đầu tư. Điểm này Trương Chí Huy và Ngọc Khê đều đồng ý. Hơn nữa sau khi Ngọc Khê nhìn bảng báo giá sửa chữa của Tằng Cốc, quyết định các sự tình của công ty về sau cậu không bao giờ quản nữa. Thật xấu xa nha.
Bận việc sửa tiệm nhỏ và chuyện công ty xong, Ngọc Khê mới nhàn nhã, đại hội giao lưu cổ võ còn phải hai ngày sau mới cử hành, trứng vịt muối cũng phải qua bốn năm ngày mới xong, hai ngày nay thật sự không có việc gì. Ngọc Khê dẫn nhị oa tam oa thêm cả Đại Trụ cùng đi dạo Phan gia Viên, chuẩn bị mua tấm bình phong, đặt bình phong ngăn cách trước cửa thông về phía sau viện, bởi vì khi mở cửa bốn phía, hậu viện không định cho khách đi vào.
Gian tối còn chuẩn bị đặt giá bác cổ, giá ô vuông và ba cái tủ, đã thiết kế xong, cũng giao cho thợ mộc làm, chính bởi vì công trình bên kia nên Ngọc Khê bên này phải chờ một chút, dù sao cậu cũng không gấp. Làm xong lúc nào thì đặt lúc đó là được.
(Bác cổ: Cách vẽ lấy đồ cổ làm đề tài)
Cậu bận rộn nhiều chuyện, đã rất lâu rồi không mang nhị oa tam oa ra ngoài chơi, mấy ngày nghỉ nay của nhị oa rất phong phú, buổi sáng mợ dẫn bé và tam oa cùng đến hồ bơi, học bơi lội, buổi chiều đến cung thiếu niên học cờ vây, bên cạnh nhà Ngọc Khê có một dòng suối nhỏ, nước hàng năm chảy không ngừng, nhưng nước rất nông, chỉ tới eo nhị oa, con sông khác cũng đều không sâu, hồ nước trong núi thì trẻ con không được vào, cho nên trẻ con chỗ bọn cậu không biết bơi lội.
Cờ vây do chính nhị oa chọn, trước kia từng thấy giáo viên tiểu học chơi, cho nên có hứng thú. Học mấy ngày thấy thú vị, sáng đến hồ bơi rồi quay lại cung văn hoá.
Chú thích
Đèn lồng gấm khung gỗ vuông
Cửa sổ nhánh:
Hoa văn chấn song: Hoa văn trang trí ở các ô cửa sổ
Hàng rào gỗ ô vuông:
Lan can tráo:
Chương 53
Hai ngày nay Ngọc Khê tiêu phí thời gian vào thị trường hàng hóa cũ, từ thị trường hàng cũ đào được không ít thứ tốt, một tấm bình phong hình ao sen gấp sáu, một bàn học, một giường khung, kháng trác nhỏ, bàn bát tiên, một màn che kháng nhỏ. Ngoại trừ bình phong ao sen đặt trong tiệm, những gia cụ khác đều đặt trong nhà. Tuy những gia cụ đó không phải gia cụ làm từ gỗ tử đàn, nhưng đều là gia cụ gỗ lim, được một vài năm rồi, đại thúc thợ mộc lại sửa chữa hộ một chút, rất là đẹp.
Nhất là chiếc giường khung kia, người thợ trước đây đã điêu khắc khéo léo tinh xảo, bảo tồn cực kỳ hoàn chỉnh, còn là gỗ hoa lê. Lại nói tiếp lúc vừa kéo về cái giường khung Ngọc Khê cũng không biết đây là gỗ hoa lê, lúc đó cái giường khung này bị tháo dỡ thành rất nhiều tấm, chồng chất rải rác ở nơi đó, bề ngoài đen nhánh, nhìn không ra hình dáng thực sự, Ngọc Khê nhặt một tấm ván giường, phát hiện trên mặt có khắc hoa cực xinh đẹp, hơn nữa vật liệu gỗ rõ ràng tương đối nặng, cho nên mới chú ý. Cuối cùng cũng tốn không ít tiền mua chiếc giường phân tán rải rác này về. Nhà bán cũng có khả năng vừa thu hàng nên chưa kịp kiểm tra, để Ngọc Khê nhặt lậu. Khó được là cái giường khung này tuy rách nát rời rạc, nhưng đợi sửa xong mới phát hiện thế mà không có phần nào bị thiếu. Cũng không biết người tháo rời chiếc giường khung này lúc trước nghĩ cái gì.
(Nhặt lậu là từ chuyên dùng trong giới đồ cổ, có nghĩa là vô tình có được một món đồ cổ với giá rẻ mà người bán không biết giá trị của nó, gần giống với mèo mù với được cá rán.Trong Hán văn còn mang hàm nghĩa châm biếm.)
Lần này nhặt lậu thành công khiến Ngọc Khê càng thích dạo phố hơn, có điều đã đến ngày khai mạc đại hội giao lưu cổ võ, Ngọc Khê đành phải đi theo Nhị Bàn Đại Trụ cùng đến đại hội giao lưu.
Lúc này Ngọc Khê mang theo hai em trai, Khương Sâm từng nói thiệp mời có thể dẫn người theo, đương nhiên không cần lãng phí.
Nơi tổ chức đại hội giao lưu ở vùng ngoại thành, ba người Ngọc Khê ngồi taxi đến nơi này, trước đó đã hỏi thăm đó là một hội sở, xe taxi phải dừng lại từ xa, không thể vào sâu nữa, mọi người đành đi bộ đến.
Một hàng năm người tới cửa hội quán, có thiệp mời trên tay, nhân viên tiếp tân trước cửa nhìn năm người, khóe miệng rút rút, mấy người này thấy thế nào cũng không phải tới tham gia đại hội giao lưu.
Có điều mặc cho ai nhìn thấy cái dạng của mấy người này đều sẽ có cảm giác này, Ngọc Khê ôm tam oa, thủ đô quá nóng, tiểu gia hỏa đội mũ che nắng, trên người mặc quần đùi áo ba lỗ. Ở quê nhà Ngọc Khê khô hanh hơn bên này nhiều, mùa hè cũng không đặc biệt nóng, chỉ cần ở nơi râm mát thì sẽ cảm giác rất mát mẻ, không ra nhiều mồ hôi, có điều bởi vì không có đám mây che, hơn nữa ánh mặt trời rất chói mắt, thường xuyên phơi bên ngoài nên làn da hơi ngăm ngăm, nhưng khí hậu thủ đô thì hoàn toàn khác, chẳng những nóng hơn đông bắc, độ ẩm cũng cao, mỗi ngày ra rất nhiều mồ hôi, hai bé mỗi ngày đều đến hồ bơi, kết quả hơn một tháng sau hai bé đều không bị đen ngược lại trắng lên không ít.
Kết quả khi mọi người vừa đến đây đứng, nhìn năm nhóc đứa này nhỏ hơn đứa kia, loại đại hội giao lưu thế này có thể mang trẻ con tới tuyệt đối không đến vài người. Hơn nữa trên tay đứa lớn còn mang cả đồ ăn vặt cho trẻ con. Trên lưng cái đứa mập mạp kia hẳn là hộp đao đi. Có điều cậu này cũng quá béo, có thể vung được sao.
Không biết đến sự rối rắm của nhân viên tiếp tân, mấy người Ngọc Khê đi đến hội trường, hội trường của đại hội giao lưu đặt trên bãi cỏ phía sau hội quán, bãi cỏ bằng phẳng rộng tới hai ba nghìn mét vuông chính là địa điểm tổ chức đại hội giao lưu, lúc này trên bãi cỏ dựng khá nhiều mái che nắng, đủ màu đủ dạng nhìn giống như trên bãi cát bờ biển, ở giữa là đài cao nửa thước, mái che nắng vòng vây quanh, mái che nắng phía nam là những chỗ ngồi tương đối đặc biệt, hẳn là nơi dành cho những nhân vật quan trọng ngồi.
Sau khi mấy người đi vào có nhân viên nghi thức dẫn bọn cậu đến mái che nắng bên phải. Đi ngang qua mấy chỗ mái che, bọn cậu nhìn thấy trên bàn đằng trước có dấu hiệu riêng, ừm, hẳn là dựa theo trường phái võ thuật hoặc là môn phái võ quán để ngồi.
Đám Ngọc Khê xem như là người tham dự rải rác, có điều sau khi người chủ trì đưa bọn cậu đến vị trí thì bọn cậu mới phát hiện ra vị trí của bọn cậu kề bên võ quán Chấn Vũ, trên bàn viết riêng tên của cậu, Lâm Ngọc Khê, nhìn thấy vậy cậu hơi sửng sốt.
"Lâm sư đệ, chúng ta lại gặp mặt." Đột nhiên phía sau truyền đến một tiếng chào hỏi, Ngọc Khê quay đầu nhìn lại, là Hàn Hạo Dương dẫn theo người của võ quán bọn họ đi đến, Ngọc Khê nhìn lướt qua, người lần này Hàn Hạo Dương mang đến hẳn là những người tài của võ quán họ, sư huynh của hắn chỉ có ba người không tới.
"Hàn sư huynh." Ngọc Khê gật đầu với Hàn Hạo Dương.
Song phương ngồi xuống, bởi vì không ngăn ra rõ ràng nên Ngọc Khê và Hàn Hạo Dương ngồi kề bên.
"Người lần này đến giao lưu không ít nhỉ." Hàn Hạo Dương nhìn người lục tục đến bèn nói.
"Hàn sư huynh trước kia đã tới đại hội giao lưu rồi, lần giao lưu này sẽ thế nào?" Ngọc Khê không rõ lắm cách thức trong đó.
"Hội giao lưu cổ võ này trên thực tế chính là một cuộc phơi bày thực lực. Đại hội cổ võ trao đổi lần này đã mời người của Nhật Bản Hàn Quốc và vài quốc gia Đông Nam Á, coi như là một lần so tài giữa các quốc gia. Đồng thời cũng trao đổi thực lực giữa giới cổ võ giới trong nước. Hai năm nay võ quán các nơi bắt đầu hồi phục, mọi người đều muốn phân chia địa bàn, mỗi lần có trao đổi cổ võ thì trên thực tế chính là một lần phân bánh ngọt."
Ngọc Khê nghe đến đó nhìn thoáng qua Hàn Hạo Dương, "Nói như vậy đông bắc chẳng phải là một miếng bánh ngọt lớn sao."
"Cho nên Lâm sư đệ, đệ cũng không thể khoanh tay đứng nhìn nhé." Hàn Hạo Dương nở nụ cười, dường như có chút vui đùa, nói.
Ngọc Khê không nói gì, quay đầu đi rồi tựa vào ghế nhìn người lục tục tiến vào bãi.
"Đó là trưởng tôn (cháu đích tôn) của Cơ gia ở tây bắc, Cơ Thần, hiện giờ thực lực đã là ám kình hậu kỳ." Nhìn đối diện có một vài người bước vào, Hàn Hạo Dương thấp giọng giới thiệu cho Ngọc Khê.
Ngọc Khê liếc mắt qua là biết người Hàn Hạo Dương đang nói là ai, bởi vì người này rất chói mắt, tóc đỏ rực da trắng nõn, hơi có vẻ âm nhu, bởi vì cúi đầu cho nên không thấy rõ ánh mắt, cho dù hắn đã thu liễm khí thế, nhưng vẫn là tồn tại không thể bỏ qua.
Dường như cảm giác được Ngọc Khê chú ý, Cơ Thần vẫn luôn nửa cúi đầu đột nhiên ngẩng đầu lên, chống lại ánh mắt của Ngọc Khê, vẻ mặt thật đạm mạc, hắn cũng không nhìn ra Ngọc Khê có gì khác, ngược lại bị Hàn Hạo Dương bên cạnh hấp dẫn, trong ánh mắt lướt qua một tia khiêu khích. Khóe miệng khẽ nhếch đi theo người của gia tộc đến chỗ ngồi.
Hàn Hạo Dương đối với cái liếc mắt khiêu khích kia của Cơ Thần không có phản ứng gì, hắn đã không còn là một đệ tử bình thường nữa, hắn gánh vác toàn bộ gánh nặng của võ quán, cho nên sẽ không xúc động với chuyện bị khiêu khích.
"Cơ gia tây bắc là thế gia cổ võ truyền thừa từ rất lâu, bọn họ và Đoan Mộc gia hai nhà cùng chiếm cứ tây bắc, bình thường xô sát không ngừng, nhưng nếu gặp phải kẻ thù bên ngoài hai nhà cũng sẽ chung tay ngăn địch. Hai nhà còn là thông gia qua nhiều thế hệ. Thế hệ trẻ của Cơ gia có Cơ Thần, Đoan Mộc gia có Đoan Mộc Hi. Kia chính là hắn." Hàn Hạo Dương nói xong hơi hất hất hàm.
Ngọc Khê nhìn đoàn người đi phía sau Cơ gia, Đoan Mộc Hi hẳn là người đang đánh ngáp, giống như một người trẻ tuổi không ngủ đủ, thực lực của hắn cũng đến ám kình trung kỳ.
"Thần Hi, quan hệ của hai nhà thật đúng là tốt." Ngọc Khê đột nhiên nghĩ đến tên của hai người.
"Đương nhiên, lúc trước bởi vì huyết thống quá gần, hai nhà đã có ba đời không kết thân, đến thế hệ này của bọn họ hai nhà vốn có đã hôn ước nhưng thật không ngờ đều là con trai. Hai trưởng tôn của hai thế gia, còn là kỳ tài luyện võ. Bọn họ coi như là một thế trẻ đáng chú ý nhất." Hàn Hạo Dương rất hiểu biết với bọn họ, trước kia mỗi lần tham gia đại hội giao lưu cổ võ đều có thể nghe thấy tiếng khích lệ của
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net