One-shot

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Đối với nhân viên văn phòng mà nói, cuối tuần là thứ quý giá nhất. Thời gian hai ngày, có thể giải tỏa hết mệt mỏi thể chất và tinh thần mà công việc gây ra. Nhưng thực ra trước đây Kurosawa không hề thích cuối tuần tí nào, vì cuối tuần không được gặp Adachi.

Hiện tại thì đã khác, Kurosawa cảm thấy mỗi dịp cuối tuần đều thật là xa xỉ, bởi vì anh có thể ở bên Adachi như hình với bóng suốt 60 giờ đồng hồ. Giống như bây giờ nè, hai người đang cùng nhau xem phim, đầu anh gối lên đùi Adachi, tay cậu tự nhiên vuốt tóc anh, cảm giác hạnh phúc muốn chết, hạnh phúc đến nỗi anh... lăn ra ngủ luôn rồi.

Adachi nghĩ mà buồn cười, Kurosawa vừa mới nãy còn ôm đùi cậu nũng nịu nói "Thích Adachi quá đi", thoáng cái đã không nghe động tĩnh gì nữa. Chắc là vì tuần rồi làm việc mệt quá đây mà, hầu như ngày nào cũng đi công tác hết. Adachi kéo chiếc áo khoác bên cạnh đắp lên người Kurosawa, mỉm cười lấy ngón tay chọc chọc vào má anh.

Thế mà tới khi Adachi xem xong phim, Kurosawa vẫn chưa dậy. Cậu nhẹ nhàng nâng đầu anh lên, kê một cái gối dưới cổ, rồi đi vào phòng ngủ, lấy chăn đắp cho anh, còn mình thì ngồi vào chiếc bàn nhỏ Kurosawa đã chuẩn bị sẵn cho cậu. Adachi rất thích vẽ, kể từ sau khi tham gia cuộc thi lần trước, mỗi lúc rảnh rỗi cậu lại vẽ vời một chút, mặc dù cậu cũng không biết vẽ để làm gì.

Adachi cầm bút thất thần, trước mắt là khuôn mặt say ngủ của Kurosawa.

Cậu cảm thấy hạnh phúc của Kurosawa thật sự rất đơn giản. Ví dụ như từ tuần trước, tiền bối trong công ty biết cậu đang hẹn hò, không đẩy việc cho cậu nữa, nên Adachi ngày nào tan làm xong cũng có thể đến ga tàu đón Kurosawa đi công tác về, sau đó cùng anh về nhà. Kurosawa vừa ra khỏi trạm tàu nhìn thấy Adachi, việc đầu tiên là nhào tới ôm chầm lấy cậu, làm như lâu rồi mới gặp vậy, xong còn lắp ba lắp bắp nói "Thật ra Adachi không cần phải tới đây đợi anh đâu mà", nhưng Adachi biết, anh thực lòng rất vui vẻ.

Ngoài ra, vì cả hai đã sống chung với nhau được một thời gian, nên Adachi cũng dần phát hiện ra vài thứ mà Kurosawa thích ăn, lúc ăn cơm nhìn thấy là sẽ gắp cho anh. Tuy là cậu không thể làm quá đến mức đút hẳn vào miệng cho anh, nhưng Kurosawa nhìn thấy có thêm đồ ăn trong đĩa mình là sẽ lộ ra biểu cảm như thể trái tim anh không chịu nổi, Adachi nhìn như vậy thấy hơi đau lòng.

Adachi đến nay vẫn không biết, rốt cuộc là Kurosawa đã thích cậu bao lâu, Kurosawa lại không chịu nói cho cậu hay. Cậu nhớ lại lần trước hỏi anh.
Hôm đó cũng là một ngày cuối tuần, khi hai người đang ngồi trên sô pha, cậu nắm lấy lòng bàn tay anh vẽ mấy vòng tròn, hỏi "Rốt cuộc là Kurosawa thích em từ khi nào vậy nhỉ?"

Kurosawa kéo cậu lại đối mặt với mình, ôm cậu vào lòng rồi tựa cằm lên vai cậu, nói "Đợi đến 50 năm nữa, ngày đám cưới vàng của tụi mình, anh sẽ kể cho Adachi nghe chuyện thiên thần hôm đó đã cứu rỗi Kurosawa Yuichi như thế nào nhé."

Adachi phì cười, "Cái gì mà thiên thần...", rồi lại thấy hơi xíu bất mãn, "Cơ mà Kurosawa như thế này gian xảo quá à, em có cái gì giấu giếm Kurosawa đâu."

Kurosawa cười hehe, quay đầu lại hôn cậu. Trông anh thế này Adachi lại không nỡ từ chối, chỉ đành chấp nhận số phận mà vòng tay qua cổ anh, rồi khẽ đáp lại anh một nụ hôn triền miên ngọt ngào.

Nhưng có một chuyện Adachi rất đắc ý. Dưới sự "tra hỏi" của cậu, Kurosawa cuối cùng cũng phải giao nộp những món quà anh muốn tặng cậu nên đã lén lút mua từ trước lúc họ yêu nhau. Adachi nhìn một tủ đầy quà mà phát hoảng, cậu đã thầm nghĩ, cho dù tính luôn cả những ngày lễ không liên quan như Tết thiếu nhi thì đống này cũng phải mất vài năm để dành. Thế là từ hôm đó trở đi, Adachi sẽ ngẫu nhiên gửi quà đáp lại vào những ngày nhất định, rồi bảo với Kurosawa đấy là bí mật của cậu, có thể sẽ gửi tới ngày đám cưới vàng luôn.

Khuôn mặt thư thái khi ngủ của Kurosawa thật là đẹp, Adachi đặt tờ giấy vẽ lên bàn, đột nhiên rất muốn vẽ anh. Cậu chưa vẽ người bao giờ, nhưng tập trung chăm chú một chút thì cũng không quá khó. Mất một lúc sau cậu mới vẽ được khuôn mặt say ngủ của Kurosawa bằng bút chì. Adachi giơ tranh lên ngắm đi ngắm lại vẫn không biết mình vẽ vậy đã được hay chưa, cảm thấy không tự tin chút nào. Mà vừa rồi cậu chuyên chú quá nên giờ đã thấm mệt, cũng lười đứng dậy, thế là Adachi đặt bức tranh sang một bên rồi nằm bò ra bàn ngủ.

Lúc Adachi tỉnh lại đã thấy mình nằm trên giường, trăng bên ngoài cũng sắp sửa lên cao. Thật ra, cậu cũng mơ màng nhớ được cảnh Kurosawa ôm cậu lên, cẩn thận đặt cậu nằm trên giường, đắp chăn bông cho cậu, ngồi bên cạnh ngắm cậu một lúc rồi hôn lên môi cậu. Adachi ngồi dậy, Kurosawa nhìn thấy cậu thì mỉm cười,"Adachi dậy rồi hả, ngủ có ngon không?"

Adachi nhớ lại nụ hôn lúc mơ mơ màng màng kia, đáp "Có."

Kurosawa mang bữa tối ra, cậu vội vàng chạy lại giúp. Khi đang ăn cơm, Adachi chợt nhớ tới bức tranh của mình, cảm thấy hơi ngượng ngùng, "Lúc anh ngủ em đã tự ý vẽ anh."

Kurosawa cười, "Không sao đâu, Adachi vẽ rất đẹp đó."

Adachi cũng không biết anh có nói thật hay không, dù sao thì cũng có nghe anh nói không tốt bao giờ đâu. Kurosawa đứng dậy, lấy một cái bìa kẹp rồi mở ra, nằm gọn bên trong là bức tranh của Adachi. Kurosawa nhìn cậu nói, "Tặng bức tranh này cho anh được không?"

Sau khi được Adachi đồng ý, Kurosawa đem bức tranh cất giữ như bảo bối. Vốn dĩ là vẽ vì nổi hứng bất chợt, nên Adachi cũng nhanh chóng quên mất chuyện này.

Thế nhưng đến cuối tuần sau, cậu nhìn thấy bức tranh của mình đột nhiên xuất hiện trên tường nhà, bao bọc bên ngoài là một chiếc khung ảnh hàng xịn. Kurosawa đi tới ôm lấy cậu từ đằng sau và giải thích cho cậu nghe, "Tuần trước anh đã mang nó ra cửa hàng nhờ người ta làm khung giúp, đây là lần đầu tiên Adachi vẽ anh, anh muốn lưu giữ thật cẩn thận."

Adachi nghe mà bất lực, cậu vẽ sơ sài thế mà bao bọc đóng khung lại như này có bị lố quá không vậy? Nhưng cậu không nói ra, cậu bây giờ chỉ muốn Kurosawa vui vẻ. Cậu nhìn bức tranh bình thường trên tường, được bảo vệ bởi một khung tranh cao cấp không tương xứng, giống như Kurosawa đang ôm trong vòng tay một người bình thường là cậu.

Kurosawa cũng đang ngẩn ngơ nhìn bức tranh, nhớ lại lời người chủ cửa hàng nói với anh, "Là người yêu vẽ phải không?"

Kurosawa cười đáp, "Đúng vậy, mà sao anh lại biết?"

"Cảm xúc của người vẽ đều ở trong ngòi bút, trong bức tranh này lại có tình ý dịu dàng."

Kurosawa siết chặt vòng ôm Adachi hơn một chút, người trong tay chính là tình yêu tha thiết của cuộc đời anh. Anh nhìn chữ ký mà mình đã làm nũng đòi người yêu ký trên bức tranh, nhỏ giọng chầm chậm nói, "Adachi Kiyoshi."

Adachi xoay người lại, hai tay ôm lấy eo Kurosawa, khẽ quay mặt qua rồi ghé người chủ động trao cho anh một nụ hôn. Kurosawa thật sự cảm thấy mãn nguyện, người anh đã yêu bảy năm và sau này sẽ còn yêu thêm rất nhiều rất nhiều cái bảy năm nữa,
Bây giờ, người đó cũng yêu anh.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net