Chương 101

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chiến dịch Thượng Long kết thúc sau khi quân đội cho ném bom nguyên tử xuống thành phố Huế, hoàn toàn xóa số thủ lĩnh zombie cùng hai triệu cá thể zombie tập trung ở đây. Sau khi quá trình rà soát hoàn tất, Chính phủ đã tiến hành lọc bụi phóng xạ ở tàn dư thành phố Huế, đồng thời công bố Quảng Trị và Thừa Thiên - Huế là hai nơi đầu tiên của Việt Nam không còn cá thể zombie nào nữa, đã có thể đưa người quay trở lại định cư.

Nhưng để tránh lặp lại sai lầm của người Trung Quốc, Chính phủ vẫn chưa cho người quay trở lại hai tỉnh này, phải đảm bảo đến khi toàn bộ bán đảo Đông Dương không còn zombie mới dám đưa những người sống sót rời khỏi trung tâm tị nạn.

Quá trình tìm kiếm cứu hộ đã hoàn tất, toàn quốc có tổng cộng hơn sáu triệu rưỡi người còn sống sót. Quân khu Bảy và Quân khu Thủ đô vẫn giữ nguyên tại chỗ, còn tất cả các đội cứu hộ đều được điều động trở lại doanh trại quân đội ở trung tâm tị nạn. Dù nhiệm vụ cứu hộ đã hoàn tất, tuy vậy biên chế các đội cứu hộ vẫn còn được giữ nguyên, cấp trên giải thích rằng không còn nhiệm vụ cứu hộ thì vẫn còn nhiệm vụ khác, khi nào Tổ quốc còn bị zombie giày xéo, khi đó người quân nhân vẫn phải chuẩn bị tinh thần chấp hành nhiệm vụ mới.

Bởi vì điều này và Văn với Phi cảm thấy không thỏa mãn. Hai người đó vốn không thích bị gò bó ở trung tâm tị nạn nên mới đăng ký tham gia nhiệm vụ cứu hộ, cuối cùng quá trình cứu hộ trên toàn quốc đã kết thúc, hai người đó vẫn chưa có cơ hội được khám phá thế giới thời kì tận thế ở bên ngoài, ngày ngày bất mãn đều lôi Quốc ra tập luyện.

Doanh trại quân đội Nhân dân Việt Nam, 11 giờ 30 phút sáng ngày 11 tháng 7 năm 2028.

- Còn sức đánh nữa không ? - Quốc toàn thân mồ hôi nhễ nhại, dưới ánh nắng mặt trời gay gắt, cúi xuống hỏi Phi.

- Hết sức rồi. - Phi xụi lơ nằm gục dưới đất. - Chân tao tê quá !

- Kéo tao dậy đi Quốc ! - Văn ngồi tựa lưng vào cột xà đơn, uể oải vươn tay về phía Quốc.

Quốc kéo Văn đứng dậy, lại tung chân sút vào mông Phi một cái, khiến cậu ta ôm mông, ê ẩm nằm gục ra đất. Quốc trừng mắt, tư thế chuẩn bị đá cậu ta thêm phát nữa, lúc này Phi mới hoảng hồn, cuống cuồng đứng dậy.

- Mới vận động mạnh thì đừng có ngồi hay nằm. - Quốc nhắc nhở. - Có hại cho tim đấy.

- Biết rồi biết rồi. - Văn làu bàu. - Sao tao với thằng Phi tập luyện với mày chắc cũng ba tháng rồi mà hai đứa tụi tao vẫn không đánh thắng mày nổi nhỉ ?

- Tại hai đứa bây kém cỏi quá. - Quốc khinh bỉ nhìn Văn.

Văn, Phi : "..."

Văn trợn mắt nhìn Quốc nhưng bất lực không dám làm gì, còn Phi đứng đó, chỉ hận bản thân không thể cắn lưỡi mà chết cho bõ tức.

Tiếng kẻng từ xa truyền tới, Quốc liền thúc giục Văn và Phi :

- Đến giờ cơm rồi, đi ăn thôi.

Văn và Phi nghe thấy đến giờ ăn, trong lòng được an ủi phần nào, lững thững đi theo Quốc tới nhà ăn tập thể.

- Ủa sao hôm nay tao không thấy Châu ra tập luyện gì hết vậy ? - Phi đột nhiên hỏi. - Mọi lần nhớ Châu hay đi tập luyện vào buổi sáng mà ?

- Mày để ý Châu à ? - Quốc nhìn Phi, lạnh nhạt hỏi.

Phi : "..."

- Bình tĩnh nào bạn hiền. - Văn cảm thấy sát khí từ Quốc, bèn an ủi.

- Chắc sáng nay bên quân y có việc gì đó nên Châu mới không đi tập. - Quốc nói. - Nói chung là có thể hôm nay Châu không tập đâu.

- Buồn vậy. - Phi lẩm bẩm.

- Sao buồn ? - Quốc quay lại nhìn Phi, ánh mắt hờ hững nhưng lại khiến Phi lạnh hết sống lưng.

- Không có gì ... Không có gì ... - Phi kinh hãi nói, suốt đoạn đường còn lại không dám nói năng gì nữa.

Quốc mặt ngoài tỏ vẻ ngầu vậy, nhưng trong lòng hôm nay cảm thấy có chút thiếu thiếu và trống vắng. Cậu rất muốn gặp Châu bây giờ, chỉ sợ bên quân y có việc quan trọng, không thể phá phách được, chỉ có thể tiếp tục chờ đợi.

Trong phòng ăn ngày càng đông người. Quốc cùng Văn và Phi đảo mắt một vòng, nhanh chóng tìm thấy đội Cuồng Nộ, liền kéo nhau đi về phía đó.

- Sao nay mặt Quốc bí xị quá vậy ? - A Màng nhận ra điểm khác lạ, bèn lên tiếng. - Mặt đù đù y hệt mặt Trung luôn.

Trung : "..."

- Bình tĩnh Trung ơi. - Nhân ngồi kế bên vội trấn an Trung khi thấy đầu cậu ta bốc khói.

- Nay Châu cũng không đi cùng mấy đứa à ? - Kiệt nhướn mày hỏi.

- Vâng, chắc Châu với Vy có việc ở bên quân y. - Quốc gật đầu, chợt nhận ra người quen ngồi kế bên Kiệt. - Ủa chị Thủy, sao nãy chị ngồi đây vậy ?

- Chị bị gọi đi tập luyện. - Thủy chán nản nói. - Mọi người chuẩn bị thực hiện nhiệm vụ mới, các kĩ sư cũng sẽ tham gia cùng mọi người.

- Nhiệm vụ gì vậy chị dâu ? - Văn và Phi nghe Thủy nói vậy, trong lòng phấn khởi hẳn lên.

- Chị cũng chẳng rõ nữa, chỉ nghe phanh phui là Chính phủ chuẩn bị triển khai một chiến dịch mới, tên là chiến dịch Ánh Dương ... - Thủy nói.

- Kìa em, tin mật thì đừng có nói hết ra vậy chứ. - Kiệt khẽ nhắc nhở Thủy.

- Cùng là đồng chí với nhau, lại sắp phải thực hiện chung nhiệm vụ này, đâu việc gì phải giấu giếm. - Thủy nói. - Với lại chiến dịch Ánh Dương em chỉ biết có mỗi cái tên, ngoài ra chẳng biết cái gì khác.

- Nếu như chị là một kĩ sư mà phải tham gia vào chiến dịch Ánh Dương của quân đội, vậy em đoán chiến dịch này có liên quan đến khoa học kĩ thuật, phải không ? - Quốc hỏi.

- Chắc vậy. - Thủy gật gù.

- Nếu vậy thì chắc đây là chiến dịch khó khăn lắm. - Quốc nói. - Ủa mà nếu như đội Cuồng Nộ có kĩ sư của riêng mình, vậy kĩ sư của đội em đâu ?

- Chắc ổng trốn rồi. - Thủy đáp lời. - Để chiều chị đi kiếm ổng cho. Mà kĩ sư thì không nhất thiết phải tập luyện, chủ yếu là tự giác thôi.

Quốc tán đồng với đề xuất của Thủy, nhận lấy thố cơm từng Phi, xới cơm ra bát rồi bắt đầu ăn.

Phòng ăn lúc này đã càng lúc càng đông người, mọi người tập trung ăn uống sau một ngày tập luyện căng thẳng. Trên màn hình TV gắn ở một cột tường gần bàn ăn của hai đội hiện lên hình ảnh một nữ MC xinh đẹp, giọng nói dịu dàng của cô vang vọng khắp phòng ăn :

"Vào tối ngày hôm qua theo giờ Việt Nam, Tổ chức Y tế Thế giới WHO đã phê chuẩn và cho sản xuất rộng rãi loại vaccine phòng bệnh zombie mới nhất do các nhà khoa học ở Viện dịch tễ Trung Ương thuộc Viện Khoa học Quốc gia Việt Nam điều chế. Loại vaccine này chính là thành tựu quan trọng của ngành y học Việt Nam, đã được nhiều nước trên thế giới ngỏ ý muốn mua bản quyền loại vaccine này, nhưng Việt Nam tuyên bố sẽ cung cấp cách thức điều chế vaccine miễn phí cho tất cả Chính phủ trên thế giới, mong muốn thông qua việc này mà thắt chặt tình hữu nghị giữa các nước trên thế giới."

"Từ ý tưởng về nguyên liệu sản xuất vaccine phòng bệnh là nấm mối, hiện các nhà khoa học trên toàn thế giới đã chuyển hướng nghiên cứu cách tiêu diệt cá thể zombie bằng các chủng nấm, thay vì sử dụng chủng virus hoặc vi khuẩn như trước đây. Nếu công cuộc nghiên cứu hoàn tất, rất có thể sẽ mở ra con đường mới nhất cho nhân loại trong cuộc chiến chống zombie."

"Ngày hôm qua Chính phủ đã đưa ra công văn khẩn cấp, bắt đầu từ 0 giờ ngày 12 tháng 7 năm 2028 sẽ tiến hành bắt buộc tiêm loại vaccine mới nhất này cho người dân, việc tiêm loại vaccine mới nhất sẽ diễn ra trong vòng mười bốn ngày, yêu cầu các công dân đến cơ sở y tế gần nơi ở của mình nhất để tiến hành tiêm vaccine phòng bệnh."

- Ê Quốc. - Trung húych vai Quốc. - Cái cây nấm mối mà hồi đó mày với Châu phát hiện ra khả năng gây tai biến mạch máu não cho người vừa bị lây nhiễm mà mày kể với tụi tao ấy, bây giờ nước ta điều chế thành công ra vaccine rồi kìa.

- Có coi thời sự rồi. - Quốc thờ ơ nói. - Mà rốt cục tao vẫn chưa hiểu nó phòng bệnh ở chỗ nào. Người tiêm loại vaccine này, sau đó bị zombie cắn thì cũng chỉ có chết.

- Mày đúng là dốt thật. - Trung nói. - Người ta thà chết còn hơn bị biến thành zombie. Lỡ lúc mày bị biến thành zombie lại có Châu ở bên, liệu mày có chấp nhận để cho cơ thể zombie của mày đi cắn ngược lại Châu không ?

- Cái đó thì tao biết rồi, mày nói thừa quá ! - Quốc làu bàu.

- Thực ra cả hai đứa đều không hiểu công dụng của loại vaccine này rồi. - Kiệt trầm ngâm một lúc rồi nói.

- Chứ anh cho rằng vaccine như vậy thì sẽ có tác dụng gì ? - Nhân vốn im lặng bỗng lên tiếng.

- Người bị nhiễm sẽ chết mà không thể biến thành zombie. - Kiệt nói. - Như vậy sẽ không có zombie cấp cao nào xuất hiện nữa.

Thành viên hai đội Ưng Nhãn và Cuồng Nộ nghe kết luận của Kiệt, đồng loạt ngẩn ra một lúc, không nghĩ rằng mục đích thực sự lại đơn giản như vậy. Theo nhiều giả thuyết, đến một lúc nào đó sẽ xuất hiện một zombie cường đại, thâu tóm toàn bộ zombie trên hành tinh này. Giờ đây không còn người nào bị biến thành zombie, sẽ không còn thủ lĩnh zombie hùng mạnh nào nữa, không còn zombie nào có thể tập hợp đội quân khổng lồ uy hiếp tới nhân loại được nữa.

Loài người chấp nhận hi sinh một người đang bị biến đổi, còn hơn để người đó biến thành một zombie cao cấp cường đại, gây nguy hại đến những người khỏe mạnh khác.

Quốc nhanh chóng giải quyết bữa trưa của mình, sau khi ăn xong, ngồi lại cùng Văn và Phi tán dóc với đội Cuồng Nộ thêm một lát, đến khi định đứng lên rời đi thì đột nhiên từ loa thông báo gắn ở bên ngoài phòng ăn vang lên một giọng nam trầm ổn :

"Đề nghị tất cả các tiểu đội trưởng của binh chủng đặc công, sau giờ ăn tập trung tại nhà sinh hoạt chung để nhận thông báo ! Xin nhắc lại, đề nghị tất cả các tiểu đội trưởng, sau giờ ăn đến tập trung ở nhà sinh hoạt chung để nhận thông báo mới nhất ! Xin cảm ơn !"

- Thông báo gì thế nhỉ ? - A Màng miệng còn nhai cơm, nhồm nhoàm nói.

- Nhai xong rồi hãy nói. - Trung làu bàu. - Nhìn như người rừng vậy.

A Màng : "..."

- Em không biết. - Quốc nhún vai. - Anh Kiệt, anh ăn xong chưa, đi chung với em.

- Thủy chưa ăn xong. - Kiệt tỉnh bơ đáp, quay qua châm chọc Thủy. - Lo ăn đi kìa, con nít nó ăn xong rồi kìa, em ăn chậm như con nít ấy.

- Kệ em. - Thủy dẩu môi nói. - Em ăn chậm hơn con nít đấy, anh đút cơm cho em ăn đi.

Quốc : "..."

Quốc ngậm ngùi quay mặt đi chỗ khác, lần đầu tiên được cảm nhận hương vị của cẩu lương, lại thấu hiểu được cảm giác của mọi người khi phải chứng kiến Quốc và Châu tình tứ với nhau những ngày trước.

Quốc ngồi đợi Kiệt một lúc lâu, đến khi sự kiên nhẫn của bản thân đã cạn kiệt, bèn đứng dậy thúc giục Kiệt một lần nữa, lúc bấy giờ Kiệt mới chịu rời khỏi bàn ăn, còn luyến tiếc hôn phớt lên má Thủy rồi mới cùng Quốc rời đi.

- Hai người lề mề thực sự. - Quốc làu bàu với Kiệt.

- Bình thường em với Châu cũng như vậy đấy. - Kiệt đáp trả.

Quốc : "..."

Trời quang mây đãng, hai người băng qua khoảng sân tập tới nhà sinh hoạt chung, trước mắt đã thấy các tiểu đội trưởng tập hợp thành các hàng ngang dọc thẳng tắp, xếp thành một đội ngũ chỉnh tề. Người vào sau cứ thế vào hàng, căn chỉnh hàng ngũ rồi quay qua bắt chuyện với các chiến sĩ khác.

- Nghiêm ! - Một giọng nam vang lên, ngay tức khắc mọi người trong phòng trở về tư thế nghiêm ban đầu, tay đưa lên hành quân lễ, ánh mắt theo dõi một người mặc quân phục chiến đấu bước vào.

Sĩ quan kia nhìn một lượt đội ngũ, không rào trước đón sau, nhanh chóng vào thẳng trọng tâm :

- Thông báo này nhanh thôi, tôi sẽ không gây ảnh hưởng gì tới giờ nghỉ trưa của các đồng chí đâu. Như thời sự đã đưa tin, ngày mai sẽ bắt đầu tiêm chủng loại vaccine phòng bệnh zombie mới nhất cho người dân cả nước, nhưng quân đội sẽ được ưu tiên tiêm chủng loại vaccine mới này trước. Hiện các lô vaccine đã được chuyển tới các doanh trại quân đội, doanh trại này cũng đã nhận được vaccine, bắt đầu từ chiều nay sẽ tiến hành tiêm chủng loại vaccine mới nhất cho các đồng chí, đề nghị các tiểu đội tập trung ở đây để tiến hành tiêm vaccine.

Có tiếng xôn xao vang lên, sĩ quan kia lại lập tức dập tắt sự ồn ào :

- Riêng các đội cứu hộ sẽ ở nguyên tại chỗ, vaccine sẽ được đồng chí quân y ở tiểu đội cứu hộ mang tới, trực tiếp tiêm chủng cho từng người. Thông báo kết thúc, mọi người có thể ra về.

Sĩ quan kia quay gót rời đi, mọi người trong phòng lập tức tản ra, đem tin tức này khẩn trương thông báo cho các đồng đội của mình.

Buổi chiều, trời nắng chang chang, Quốc cùng Văn và Phi ngồi lại trong kí túc xá, cùng đội Cuồng Nộ đợi Châu và Vy về.

Châu và Vy bước vào phòng, hai người mang theo một chiếc xe đẩy, trên xe đẩy chất một cái thùng lớn, bên trong có chứa dụng cụ y tế cùng hai cái thùng giữ nhiệt loại nhỏ. Quốc phụ Châu dỡ một thùng giữ nhiệt xuống, để lên giường của cậu. Lúc mở nắp thùng giữ nhiệt có thể cảm nhận được hơi lạnh tỏa ra, bên trong là bốn mũi tiêm cùng một lọ dung dịch vaccine.

- Vaccine đây à ? - A Màng tò mò cầm lọ vaccine của đội Cuồng Nộ, nhìn vào dung dịch trong suốt bên trong lọ, lắc lắc vài cái rồi thắc mắc.

- Đừng có lăng xăng, mau bỏ xuống. - Trung ngứa mắt nhắc nhở anh ta.

Quốc nhìn lọ vaccine của đội Ưng Nhãn, thầm nghĩ để có được loại vaccine này đã phải đánh đổi mạng sống của ba người khác. Ba người đã thiệt mạng, cậu hi vọng loại vaccine này thực sự sẽ hiệu quả.

Đột nhiên tầm mắt Quốc dời xuống Châu, lúc này cô đang quỳ một bên giường Quốc, chuẩn bị vật tư tiêm chủng cho mọi người. Một buổi sáng cô không tập luyện cùng Quốc, ấy vậy mà cậu cảm tưởng cả một thế kỉ trôi qua vậy, trong lòng cực kì nhớ nhung, bây giờ chỉ muốn được ở riêng với cô trong chốc lát, nhưng Châu còn có nhiệm vụ riêng phải làm.

- Có cần anh phụ gì không ? - Quốc ngồi xổm bên cạnh Châu, nhìn cô xé từng bịch kim tiêm rồi sắp xếp vào khay.

- Em tự làm được rồi. - Châu ngẩng mặt nhìn Quốc, rồi lại tập trung trở lại công việc. - Với lại việc tiêm ngừa như vậy anh không giúp được gì đâu, phải là người có chuyên môn mới làm được.

Quốc nghe Châu nói vậy thì không lên tiếng gì hơn, chỉ im lặng ngồi xổm bên cạnh coi Châu làm việc.

- Anh tiêm trước nhé ? - Châu đeo bao tay, rồi cầm kim tiêm trên tay, nhìn Quốc nói. - Anh lên giường ngồi đi.

Quốc ngoan ngoãn ngồi yên vị trên giường, nhìn Châu thành thạo kẹp bông y tế thấm cồn sát trùng vùng da sắp tiêm của Quốc. Gương mặt hai người ở gần nhau, thậm chí có thể cảm nhận được hơi thở ấm nóng của đối phương phả lên mặt mình, nhất thời cảm thấy nóng trong lòng.

- Giường của anh ngăn nắp quá nhỉ. - Châu mở miệng nói, tay thoăn thoắt hút vaccine vào ống kim tiêm.

- Ừ. - Quốc nói, chợt nhớ đây là lần đầu Châu đến kí túc xá của mọi người, lại thấy cô có ấn tượng với sự gọn gàng sạch sẽ của mình, nhất thời có chút hãnh diện. - Người yêu em mà, không ngăn nắp sao được ?

Châu ậm ừ tỏ vẻ coi thường, đột nhiên Quốc thấy nhói đau ở cánh tay, nhìn xuống thì thấy cô đang chầm chậm bơm vaccine vào. Dung dịch bên trong ống được bơm hết vào cơ thể Quốc, ban đầu cậu cảm thấy có chất lỏng rần rần chạy qua vùng da xung quanh nơi vừa tiêm, sau đó cảm giác đó mờ nhạt dần, cuối cùng không còn nữa.

Ngước mắt lên nhìn Châu, Quốc phát hiện trán cô lấm tấm mồ hôi, cô thở phào nhẹ nhõm, vứt kim tiêm vừa mới bơm cho Quốc sang một bên, lại lấy ra một ống kim tiêm khác, tay làm miệng nói :

- May quá, thành công rồi.

- Em mới tiêm lần đầu à ? - Quốc ngạc nhiên.

- Hồi sáng có thực hành. - Châu nói. - Nhưng anh là người sống đầu tiên mà em tiêm phòng. May quá, cứ sợ tay run thì lại gãy kim như hồi sáng thì khổ.

Quốc : "..."

- Thế đã sợ run vậy còn nói chuyện để mất tập trung à ? - Quốc hoang mang.

- Nói chuyện là để lỡ kim có gãy mà kẹt lại trong tay thì anh cũng không để ý. - Châu thú nhận. - Có khi còn kịp để trăn trối nữa.

Quốc : "..."

Quốc hoang mang nằm vật xuống giường, còn Châu thì trở lại với công việc của mình, lạnh lùng quay qua nói với Văn và Phi :

- Người tiếp theo !

Công việc tiêm phòng xong xuôi, Châu thu dọn đồ đạc, đứng lên thấy Quốc đang nằm nghỉ trên giường, vắt tay trên trán vẻ suy tư. Cô bước lại gần Quốc, vén mái tóc xõa bên má cô lên, cúi xuống thủ thỉ với Quốc :

- Em đi nhé, nếu thấy mệt thì gọi em.

- Bye. - Quốc nhỏ giọng đáp lại, đột nhiên cảm nhận đôi môi mềm mại mát rượi của Châu hôn phớt lên trán của mình, trong lòng có chút nóng lên. Ánh mắt cậu luyến tiếc nhìn theo Châu và Vy rời khỏi phòng, cơ thể bỗng nhiên có cảm giác cạn kiệt năng lượng, rất nhanh chóng đã chìm dần vào giấc ngủ.

Giữa màn đêm tăm tối của ý thức, một luồng sáng xuất hiện, ngay sau đó, mọi thứ lại tối dần, nhưng đủ để Quốc nhận thấy bản thân đang đứng trên đỉnh một công trình kiến trúc cổ kính, liền nhận ra đây chính là cổng Ngọ Môn đã đi vào lịch sử, bên dưới là vô vàn zombie lúc nhúc, cả một tầm mắt chỉ thấy zombie.

Đứng trước cảnh tượng kinh hoàng ám ảnh người khác này, trong đầu Quốc lại trống rỗng, không thể suy nghĩ được gì. Cậu tựa như một con rối, cứng nhắc đi qua đi lại, nhìn xuống đàn zombie bên dưới, vậy mà cảm thấy bên dưới kia không phải là zombie, mà lại chính là một phần thân thể cậu.

Đột nhiên tiếng nổ ầm ầm trên đỉnh đầu vang lên, giây tiếp theo một quả cầu lửa khổng lồ sáng như mặt trời, khiến một vùng đêm tối rộng lớn rực sáng như ban ngày. Quả cầu lửa đó không ngừng bành trướng, đốt cháy thân thể cậu, nhưng ý thức của cậu vẫn còn. Quốc bất lực nhìn làn sóng zombie đau đớn bên dưới, cảm thấy đầu óc đau như búa bổ, tưởng như linh hồn của mình đang bị ngọn lửa từ vụ nổ trên đầu gặm nhấm từng chút một, cuối cùng mọi thứ lại chìm vào hư không vô tận.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net