Chương 104

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Phương chính thức trở thành thành viên của tiểu đội cứu hộ Ưng Nhãn. Vừa gia nhập đội, Phương đã ghi được chiến tích hạ gục Phi vốn một chiến sĩ được huấn luyện như một đặc công, làm cho cậu ta phải bẽ mặt nhiều ngày liền, tinh thần mãi mới có thể ổn định lại được. Trong lòng Phi vẫn dè chừng Phương, mỗi khi nhớ lại thất bại của mình lại nhục mặt không thể giấu vào đâu được.

Khoảng thời gian đó, quân đội tổ chức hội thao quân sự toàn quốc, Quốc không hứng thú với sự kiện này, nhưng chẳng biết ai xui khiến mà Phương tỏ ý muốn tham gia sự kiện này, lại thành công rủ thêm Văn và Phi cùng tham gia, thân là đội trưởng, Quốc phải đi đăng kí cho ba người đó.

Sau buổi lễ ra quân, Phương không còn phải tập luyện gian khổ như thời còn ở đại đội tân binh, ngoại trừ thời gian tập luyện bắt buộc, thời gian còn lại đều do tự mình quản lí. Phương mong muốn nâng cao thể lực và sức chiến đấu của mình, cộng thêm tinh thần tự giác cao độ, lúc nào cũng ép buộc bản thân phải huấn luyện liên tục. Có lần Quốc vô tình phát hiện Phương ở phòng tập thể hình luyện cơ tay, không biết cô đã luyện được bao nhiêu lâu, chỉ thấy toàn thân cô ướt sũng mồ hôi, thở dốc liên tục, mặt đỏ bừng bừng, nhưng vẫn không ngừng kiên trì tập cơ tay, phải để Quốc can ngăn, cô mới chịu tạm nghỉ, ngày hôm đó tay cô mỏi đến mức phải để Châu xúc cơm cho ăn.

Phương cũng nhỏ con như Châu, vậy mà phải tiếp nhận huấn luyện quân sự cường độ cao như những quân nhân binh chủng đặc công. Nhiều lúc nhìn thân hình mảnh mai của Phương phải chịu huấn luyện hà khắc, lòng Quốc nóng ran như ngồi trên đống lửa, cậu cảm thấy xót xa, lại cảm thấy thương cô nhiều hơn.

Đôi lúc Quốc muốn giải thích cho Phương hiểu, không nhất thiết phải hành hạ bản thân như thế. Nhưng mỗi khi nhìn nụ cười mãn nguyện trên môi Phương mỗi khi cô hoàn thành một hạng mục huấn luyện, suy nghĩ đó trong Quốc liền bay biến đi mất, cậu căn bản không muốn tước lấy niềm vui đó của Phương, cũng không muốn phải phủ định mọi công sức tập luyện của cô những ngày qua bằng lời nói như vậy.

Thôi thì chỉ có một cách duy nhất, cô gái nhỏ này đã nỗ lực như thế, chỉ có thể chúc cô giành được kết quả cao trong hội thao lần này.

***

Doanh trại quân đội Nhân dân Việt Nam, ngày 1 tháng 8 năm 2028.

Những ngày này trong doanh trại bỗng nhiên náo nhiệt hẳn lên, ai nấy đều háo hức chuẩn bị cho hội thao quân sự toàn quốc. Trung tâm tị nạn có cả thảy bốn doanh trại, doanh trại mà Quốc và các tiểu đội cứu hộ đóng quân là doanh trại trung tâm và là doanh trại có quy mô nhất so với ba doanh trại còn lại, vì thế nên hội thao quân sự toàn quốc cũng được tổ chức ở đây.

Hôm đó ai nấy đều háo hức, các chiến sĩ từ các doanh trại khác đều đã di chuyển tới đây, tổng cộng tới hơn năm trăm người tham dự, tập trung đông đủ ở khoảng sân huấn luyện ở phân khu binh chủng đặc công. Ai nấy đều rôm rả nói chuyện, thả lỏng thân thể, thư giãn đầu óc, chuẩn bị đối mặt với kì tuyển chọn sắp tới.

Quốc nhìn năm trăm thí sinh tham dự hội thao lần này, đưa mắt tìm kiếm ba người Phương, Văn, Phi trong đó. Hội thao quân sự có hơn năm trăm chiến sĩ tham gia, thí sinh phải tham gia tất cả các hạng mục thi đấu, vòng loại đầu tiên chọn ra năm mươi thí sinh, vòng loại cuối cùng lựa chọn ra mười lăm người chiến thắng, một người chọi với 33 người khác. Nhìn thấy tỉ lệ chọi cực kì chênh lệch này, Quốc không mấy hi vọng ba người Phương, Văn, Phi sẽ giành chiến thắng, nhưng sâu trong thâm tâm lại thầm chúc phúc cho Phương có thể may mắn đạt được kết quả cao của hội thao lần này.

- Hù ! - Châu từ phía sau đột ngột nhào tới, xuất hiện trước mặt Quốc, khiến cậu giật nảy mình. - Sao ngồi thẫn thờ vậy ? Đang nhớ em nào, khai mau !

- Nhớ em đó. - Quốc sau khi hoàn hồn lại, thở phào trả lời.

- Cái miệng dẻo thế không biết. - Châu nói, lại tò mò nhìn xấp giấy tờ trên tay Quốc. - Cái gì đây ?

- Quy chế chấm điểm các hạng mục thi đấu. - Quốc giải thích. - Lần này anh làm giám khảo chấm điểm hạng mục bắn tỉa, cũng là giám khảo cho hạng mục đối kháng.

- Ghê thế, nay được lên làm giám khảo rồi cơ à. - Châu nói. - Sao anh không kể anh được làm giám khảo cho em biết ?

- Người ta không cho nói, cái này là bí mật mà. - Quốc giải thích.

Dù chỉ là một sự kiện giống như đại hội thể dục thể thao, nhưng vì hội thao lần này lại mang quy mô toàn quốc, đội ngũ giám khảo phải được đảm bảo bí mật, thậm chí Quốc còn không biết giám khảo sẽ cùng mình chấm điểm hạng mục bắn tỉa hay các giám khảo tham gia hạng mục đối kháng cùng với mình là ai.

- Em mượn coi. - Châu nói, cầm lấy xấp giấy tờ trên tay Quốc. - Khó thế, cái gì mà bắn tỉa đứng yên 100 mét, rồi lại mục tiêu di động nữa ... Chắc em không thi nổi đâu quá.

- Mấy cái này bình thường hết mà. - Quốc trưng ra bản mặt ngứa đòn mà nói.

- Sao anh không thi ? - Châu lườm Quốc, hỏi.

- Lười. - Quốc than thở. - Bệnh lười tái phát.

Châu : "..."

- Hello ! - Phương bỗng xuất hiện trước mặt hai người, một lần nữa lại khiến Quốc đứng tim.

- Làm người ta hết hồn. - Châu làu bàu trách Phương. - Sao rồi ? Chuẩn bị tinh thần chưa ?

- Rồi. - Phương nói, trên mặt viết đầy hai chữ "tự tin". - Nhưng tôi cũng hơi lo một chút, định qua đây xin ít lời khuyên của Quốc.

- Biết khuyên gì bây giờ. - Quốc nói. - Lúc thi cứ vận dụng hết những gì mà tôi với anh Kiệt dạy, ứng biến với mọi tình huống bất ngờ. Nên nhớ, một số hạng mục bề ngoài thì tưởng phải dùng sức nhưng thực tế phải dùng não mới có thể chiến thắng, vậy nên lúc nào cũng phải bình tĩnh thoải mái, như vậy hạng mục thi đấu đó mới có thể thông qua.

- Tôi sẽ tiếp thu. - Phương gật gù. - Có lời chúc nào cho tôi không ?

- Chúc may mắn. - Quốc nói.

- Ngắn gọn vậy ? - Phương ngạc nhiên.

- Thông cảm. - Quốc nói tiếp. - Tôi dốt văn với nông cạn lắm, chỉ biết chúc có nhiêu đó thôi.

- Tệ. - Ánh mắt của Phương xẹt qua một tia thất vọng. - Quá tệ.

- Chúc cậu may mắn nhá. - Châu gỡ nguy cho Quốc. - Tụi tôi chờ kết quả tốt từ cậu.

- Cám ơn Châu. - Phương tươi cười nói, rồi quay người rời đi. - Bái bai.

- Bai. - Quốc và Châu cùng chào Phương, rồi đợi đến khi cô khuất bóng trong đội ngũ thí sinh, Châu mới quay qua trách Quốc. - Anh tệ thật đấy.

- Sao ? - Quốc ngạc nhiên.

- Anh chỉ chúc có ba chữ vậy thôi à ? - Châu bắt bẻ.

- Thì anh nói rồi. - Quốc nói. - Anh dở văn lắm.

- Chán anh thật sự. - Châu thở dài. - Không hiểu sao lại có bạn trai ngốc như anh vậy.

- Chẳng phải bị em làm cho ngây ngốc đi à ? - Quốc nói. - Bình thường đẹp trai đã có người thầm mến rồi, giờ lại tỏ vẻ thông minh phong độ nữa, sợ người theo đuổi anh lại xếp thành một hàng dài mất.

- Được nhiều người theo đuổi sướng thế còn gì. - Châu bĩu môi.

- Anh chỉ cần em theo đuổi anh thôi. - Quốc nhanh miệng phản bác

Quốc dứt lời, Châu bỗng đỏ ửng mặt lên. Khoảnh khắc đó, Quốc nhìn vào mắt Châu, thấy đôi mắt long lanh ấy pha tạp vô số loại cảm xúc không thể diễn tả thành lời. Châu ngẩn người một lúc lâu, cuối cùng đánh yêu vào mạn sườn Quốc, dẩu môi nói :

- Đúng là đồ ngốc, ngốc tới hết thuốc chữa.

***

Sau hiệu lệnh bắt đầu hạng mục đầu tiên, Quốc và Châu tách nhau mỗi người một phương, Châu trở lại phân khu quân y, còn Quốc một mạch đi thẳng về phía sân tập bắn của đại đội tân binh, ở đó đã có giám khảo đứng đợi sẵn, khu vực thi đấu cũng đã chuẩn bị đầy đủ. Quốc hành quân lễ với giám khảo chính của hạng mục thi đấu này, rồi trở về vị trí của mình, ánh mắt theo dõi lượt thí sinh thi đấu đầu tiên.

Hạng mục thi đấu bộ môn bắn tỉa gồm bốn phần, bao gồm bắn vào mục tiêu đứng yên khoảng cách 100 mét, 500 mét, mục tiêu di động 100 mét và 500 mét. Mỗi thí sinh sẽ được cung cấp một khẩu súng SKS với mười phát đạn, ngắm bắn vào mục tiêu là một tấm bia hình tròn, bên trong là các vòng tròn nhỏ hơn với số điểm tăng dần từ một tới mười từ ngoài vào trong. Trong hạng mục thi đấu lần này, tổng số điểm mỗi phần thi phải đạt trên 90 điểm, thí sinh mới chính thức được thông qua hạng mục này.

Lần lượt từng tốp thí sinh bước vào vị trí thi đấu của mình. Quốc cũng mau chóng làm quen với cách thức chấm điểm, nghiêm túc theo dõi từng người thi đấu, trong lòng lại tìm kiếm ba người Phương, Văn và Phi. Bất kỳ thí sinh nào cũng phải thi đấu hạng mục bắn tỉa, Quốc chắc chắn sẽ phải chấm điểm cho phần thi của Phương, nhưng đến giờ vẫn chưa thấy tăm hơi của cô đâu cả.

Tiếng súng đồng loạt vang lên, gây chấn động khắp bãi huấn luyện. Quốc theo dõi ống nhòm, cẩn thận xác định điểm số của từng người, rồi xác nhận lại cho giám khảo chính. Tốp thí sinh sau khi hoàn thành phần thi liền rời đi, kết quả sẽ được tổng hợp và thông báo khi vòng đầu tiên kết thúc.

Văn và Phi đã tham gia hạng mục này, Quốc cũng tận mắt chấm điểm cho hai người đó, khi nhìn vào kết quả của hai người, Quốc cảm thấy đồng đội mình kiểu gì cũng bị loại từ vòng đầu tiên.

Tốp thí sinh tiếp theo ngay lập tức di chuyển tới. Quốc đưa mắt nhìn tốp thí sinh kia, phát hiện người đi đầu chính là Phương.

Phương rất nhanh sau đó cũng nhìn thấy Quốc, trên vẻ mặt của cô thoắt lên một tia kinh ngạc. Hai người chạm mắt nhau, Quốc bèn giả vờ liếc sang chỗ khác, thầm ám hiệu cho Phương đừng để người khác biết hai đứa có quen biết với nhau. Phương hiểu ý Quốc, tránh nhìn vào cậu, đưa mắt nhìn thẳng về phía trước, làm như mình không hề quen biết Quốc.

- Quen nhau à ? - Hành vi của hai người dù kín đáo vậy nhưng vẫn không thoát khỏi tầm mắt của giám khảo chính.

- Không ... không có ... - Quốc chột dạ nói.

- Đồng chí không cần phải nói dối. - Giám khảo chính chỉ trạc tuổi Kiệt, ghé đầu cảnh cáo Quốc. - Nếu là người quen thì đừng có giở trò thiên vị. Tôi mà phát hiện đồng chí gian dối, sẽ lập tức báo cáo lên cấp trên ngay. Rõ chưa ?

- Rõ. - Quốc nói, đề phòng nhìn vị giám khảo chính kia.

- Kẹo mút không ? - Giám khảo chính lấy từ túi áo ra hai cây kẹo mút hương chanh, đưa cho Quốc một cây, còn bản thân thì xé vỏ cây còn lại. Quốc tần ngần một hồi rồi nhận kẹo, xé vỏ cho vào miệng ngậm, vị chua ngọt của kẹo mút hương chanh mau chóng làm cậu tỉnh táo hẳn lên.

Tốp thí sinh đi vào vị trí thi đấu. Phương đi đầu, vì thế vị trí thi đấu của cô cũng sát chỗ ngồi của ban giám khảo nhất. Quốc thực muốn cổ vũ cho Phương, lại e dè giám khảo chính ngồi bên cạnh, chỉ đành vừa ngậm kẹo vừa làm mặt thờ ơ không quen biết nhìn cô.

Lượt bắn đầu tiên, Phương bắn được tổng cộng 91 điểm. Quốc giật giật lông mày, phần thi dễ nhất lại chỉ có 91 điểm, sợ những phần sau lại không đạt đủ điểm mất.

Lượt bắn thứ hai, Phương cũng chỉ bắn được tổng cộng 91 điểm.

Lượt bắn thứ ba với mục tiêu di động 100 mét, Phương chỉ đạt được có 90 điểm, suýt nữa thì không đủ điều kiện.

Quốc nhìn bảng điểm của Phương, cảm thấy ở phần thi bắn tỉa này kết quả của cô không được khả quan cho lắm. Mà điều này cũng không trách được, thế mạnh của Phương chính là đánh cận chiến và vượt chướng ngại vật, kĩ năng xạ thủ của cô chỉ ở mức độ trung bình.

Phương không biết điểm số của mình không được tốt lắm, cô vẫn thản nhiên, chuẩn bị cho phần thi đấu cuối cùng và là phần thi khó nhất : bắn tỉa mục tiêu di động khoảng cách 500 mét.

Quốc nhìn về phía bia bắn vừa được chiến sĩ hậu cần đem ra lắp đặt, lại thử xem xét yếu tố ngoại cảnh tác động lên đường đạn. Nếu là Quốc, cậu căn bản có thể hoàn thành phần thi này nhanh chóng, nhưng sợ rằng Phương khó có thể vượt qua cửa ải này.

- Chuẩn bị ... - Giám khảo chính lớn tiếng nói. - Bắn !

Đoàng đoàng đoàng !

Loạt đạn vang lên liên tục, kéo dài mãi mới kết thúc. Trong không khí vương vãi mùi thuốc súng, Quốc vội vơ lấy ống nhòm, trước tiên nhìn vào bia bắn của Phương, cẩn thận tính toán tổng số điểm mà cô đạt được.

93 điểm !

Viên kẹo trong miệng Quốc vỡ tan. Cậu đếm lại lần nữa, xác thực tổng số điểm của Phương là 93 điểm, và là số điểm cao nhất trong phần thi này.

Giám khảo chính nghi ngờ Quốc, mượn ống nhòm kiểm tra lại lần nữa, xác thực Phương được 93 điểm đúng như lời Quốc nói, mới chắc chắn ghi vào bảng điểm của các thí sinh.

Lúc Phương đứng lên, còn nhìn Quốc một cái, lần này không còn câu nệ gì nữa, miệng nói khẩu hình với cậu : "Kết quả thế nào ?"

Quốc không đáp lời, thay vào đó đưa ngón cái biểu dương cô, trong lòng lại trỗi dậy niềm tự hào mãnh liệt. Phương là nữ thí sinh duy nhất trong tốp thí sinh lượt này, lại giành điểm cao nhất trong phần thi đấu khó nhất của hạng mục này, thật không khổ công luyện tập bắn tỉa cùng Quốc những ngày qua.

Đợi tốp thí sinh lượt này đi hết rồi, giám khảo chính mới ghé đầu, tò mò hỏi Quốc :

- Bạn gái đồng chí hả ?

- Không có ... - Quốc thoáng ngại ngùng, vội vàng từ chối, không muốn gây hiểu lầm. - Chỉ là đồng đội thôi ... Tôi có bạn gái rồi ...

- Không phải bạn gái mà sao hoảng lên thế kia rồi. - Giám khảo chính nói. - Mà công nhận bạn của đồng chí giỏi thật, mấy phần dễ nhất lại cố tình đạt điểm vừa đủ qua, đến phần khó nhất lại giành điểm cao nhất nữa.

- Cậu ấy là do tôi huấn luyện cho mà, không giỏi sao được. - Quốc chẳng câu nệ gì nữa, ưỡn ngực tự hào.

Giám khảo chính nheo mắt nhìn thái độ của Quốc, trong lòng bắt đầu nghi ngờ đồng chí giám khảo phụ, nhưng chưa kịp nói ra thì tốp thí sinh tiếp theo đã tới, đành trở lại công việc, khi lượt này xong thì cũng quên bẵng chuyện vừa rồi, hai người chẳng ai đả động gì chuyện ban nãy nữa.

***

Buổi sáng mau chóng trôi qua, tất cả các hạng mục đều đã hoàn thành, điểm số đã được công bố cho nội bộ ban giám khảo biết. Quốc nhìn bảng điểm của Phương, kinh ngạc phát hiện cô vừa vặn xếp thứ năm mươi.

Quốc thầm thán phục Phương, tự nhủ cô gái nhỏ con mà cậu muốn che chở kia lại xuất sắc đứng trên 450 nam thí sinh khác. Nếu như ở hạng mục cuối cùng mà Phương vượt qua, chắc chắn sẽ thông qua được vòng loại đợt một, tiến vào công phá vòng loại cuối cùng.

Buổi trưa tất cả giám khảo tập trung lại một chỗ để ăn uống nghỉ trưa, vậy nên Quốc không được gặp Châu, cũng chẳng được gặp Phương để báo tin cho cô biết. Ngồi cùng cậu là những chiến sĩ lạ mặt, chỉ có duy nhất Kiệt và Vinh là cậu có quen biết, nhưng cũng chẳng có nhiều chuyện để nói. Ba người khẩn trương ăn uống ngủ nghỉ, chuẩn bị cho hạng mục thi đấu chiều nay.

Buổi chiều, trời nhiều mây, gió núi thổi vào khiến cho không khí mát lành dễ chịu, tinh thần ai nấy đều sảng khoái cao độ. Các giám khảo khác nhận lệnh, di chuyển ra sân thi đấu võ đối kháng. Năm trăm thí sinh sẽ chia thành mười đợt, mỗi đợt gồm năm mươi thí sinh thi đấu với năm mươi chiến sĩ đặc công. Quốc tìm kiếm vị trí đứng của mình, cậu là giám khảo đối kháng số 50, tham gia kiểm duyệt đối kháng ở lượt đầu tiên.

Các thí sinh cũng nhanh chóng tiến vào vị trí thi đấu, lúc này đây Quốc mới phát hiện ra thí sinh mà mình giám thị lần này vẫn là Phương.

- Có duyên thật đấy. - Phương nói. - Lại gặp nhau nữa rồi.

- Đừng có nói chuyện. - Quốc nói. - Nếu để người khác biết tôi với cậu có quen biết, chắc chắn người ta sẽ đổi giám khảo cho cậu đấy. Mà người khác sẽ không nhẹ tay như tôi đâu.

Khi nói những lời này, Quốc bất an nhìn về phía Châu, thấy cô cùng Vy và thành viên hai đội Ưng Nhãn và Cuồng Nộ đứng lẫn trong số các khán giả khác, may mà những người đó không phải hạng người mách lẻo, dù biết Quốc và Phương có quen nhau cũng sẽ không tố cáo hai người.

Quốc lại tìm giám khảo chính chấm điểm cùng với mình lúc sáng, anh ta đứng ở vị trí số 25, quay lưng lại với cậu, căn bản chẳng thể thấy được Quốc cũng như thí sinh mà cậu sẽ thi đấu sát hạch.

Các thí sinh vào vị trí xuất phát, ngay lập tức tiếng còi khai cuộc vang lên, tất cả các thí sinh liền mở đòn tấn công vào giám thị của họ.

Quốc và Phương cùng nhau giao thủ, hai bên đánh nhau cực hăng. Khả năng đánh đấm của Phương cao hơn Quốc một bậc, tốc độ ra đòn nhanh chóng, liên tục khóa chết đường lui của cậu, may mà Quốc đủ sức chống trả lại cô, nếu không đã sớm bị hạ gục.

Hai người giao thủ với nhau được mười phút, lúc này đây đã có nhiều thí sinh bị loại, cũng có nhiều giám khảo đã bị hạ gục.

Một ý định thoáng qua trong đầu Quốc, có lẽ cậu nên nhẹ tay với Phương hơn một chút, chấp nhận thất bại để cô đủ điểm thông quan vòng loại đầu tiên.

Suy nghĩ vừa ập tới trong đầu Quốc, đột nhiên cậu thấy Phương bỗng ngửa ra sau, hai tay vòng ra sau chống xuống đất, theo phản xạ nhìn theo cô, phát hiện chân cô duỗi thẳng ra, quét thành hình vòng cung dưới đất. Quốc vội nhảy lên né tránh pha quét đất của Phương nhưng thất bại, toàn bộ cẳng chân nhỏ bé của Phương đập vào mắt cá chân Quốc với lực cực đại, không thương tiếc gạt giò Quốc một cái, khiến cậu ngã bật ngửa ra sau.

Chưa kịp đứng lên, Quốc đã thấy Phương nhảy phóc đứng dậy, từ trên cao cúi xuống, một tay túm lấy cổ áo cậu xốc lên, tay kia mở thẳng bàn tay, ép các ngón tay lại với nhau, một cước hướng thẳng về phía cổ họng Quốc. Nói thì chậm hành động thì nhanh, chỉ trong một giây đã thấy bàn tay của Phương nằm cách yết hầu Quốc không tới hai centimet.

Phương giữ nguyên tư thế này, ánh mắt trìu mến nhìn Quốc, mỉm cười nói :

- Thua rồi nhé.

- Ừ ừ. - Quốc gật gù thừa nhận, đưa tay cho Phương. - Kéo tôi dậy coi.

- Không. - Phương hất hàm nói.

- Tại sao ? - Quốc chán nản hỏi.

- Tôi thích. - Phương hừ một tiếng qua lỗ mũi, kiêu căng đáp, rồi quay người bỏ đi.

Quốc nhìn theo Phương rời khỏi sân thi đấu, mỉm cười ngán ngẩm đứng dậy, không để bụng gì chuyện ban nãy. Phương cũng có quyền kiêu căng với Quốc, người thường nhìn vào sẽ nghĩ Phương khó đánh thắng Quốc, ấy vậy mà khi Quốc vừa có ý định đánh nhẹ tay với Phương, đã bị cô quật ngã trong giây lát. Năng lực chiến đấu của Phương khá mạnh, trình độ đánh nhau chỉ thua Kiệt một chút, đánh thắng Quốc là chuyện hiển nhiên.

Quen biết Phương lâu như vậy, Quốc đã từng thấy vẻ mặt của cô với nhiều loại cảm xúc khác nhau, nhưng bản mặt kiêu căng ngứa đòn lần này thì chưa thấy bao giờ. Chẳng hiểu sao khi nhìn thấy vẻ mặt kiêu căng ban nãy của Phương, Quốc lại thấy lại cô có phần dễ thương hơn ngày thường, cảm giác xao xuyến lúc lần đầu gặp cô lại dâng trào trong lòng.

Ý thức được bản thân đang dần có cảm tình với Phương, Quốc vội nghĩ lảng sang chuyện khác, cậu nhìn sang Châu đang đứng lẫn trong hàng ngũ khán giả, hi vọng nghĩ đến Châu sẽ khiến cậu quên đi tình ý của mình dành cho Phương.

Nhưng một khi trong lòng đã sinh ra tình cảm với người khác, thì vĩnh viễn không thể xóa bỏ tình cảm đó đi được nữa.

Vậy tốt nhất nên giữ khoảng cách với Phương, giữa Quốc với cô chỉ nên ở mức bạn thân là được rồi.

Nhưng rồi Quốc sực nhớ ra, tình huống này có vẻ giống như cậu với Châu ngày trước. Quốc muốn giữ mối quan hệ bạn bè với Châu, cuối cùng lại thành công tiến thêm một bước, may mắn trở thành người thương của Châu.

Nhìn theo Phương đang tíu tít khoe chiến tích với Châu, Quốc lắc đầu ngán ngẩm, thầm nghĩ chắc lịch sử sẽ không bao giờ lặp lại lần nữa, rồi đi về phía bàn ban giám khảo. Cậu cầm cây bút bi, tìm kiếm tên Phương trong danh sách thí sinh, rồi lấy búi bi đánh vào ô "Đạt", sau đó quay người rời đi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net