Chương 105

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chiều tối, hội đồng giám khảo hoàn tất nhiệm vụ của mình. Kết quả sàng lọc đợt đầu tiên được công bố, Quốc chỉ kịp ghé qua nhìn, tinh mắt phát hiện tên Phương chễm chệ ở vị trí số 49.

Quốc thầm hài lòng, Phương nỗ lực nhiều như vậy, cuối cùng một buổi chiều đã thăng hạng thêm một bậc nữa, như vậy là đủ điều kiện tham gia vòng loại thứ hai rồi.

Quốc ôm theo tin mừng này, quay trở lại kí túc xá, định bụng báo tin cho Phương biết, nhưng khi về đến nơi lại chỉ thấy có đội Cuồng Nộ. Hỏi thăm Trung mới biết, thông báo có kết quả lan truyền như cháy rừng, toàn đội Ưng Nhãn đều đã chạy tới bảng thông báo, háo hức xem kết quả của Phương.

- Đồng đội của em giỏi thật đấy. - Kiệt chúc mừng. - Con gái mà được xếp thứ hạng 49, như vậy đã là cực kì xuất sắc rồi.

- Lại còn xinh đẹp nữa, chậc. - A Màng nói. - Ước gì có em ấy làm người yêu thì tốt biết mấy.

- Tự soi gương lại bản thân mình đi. - Trung chế giễu.

A Màng không có vẻ buồn bực gì, có vẻ như đã chai lì với thái độ cà khịa của Trung. Anh ta lấy từ hộc tủ ra một cái dũa, ném lên giường Trung.

- Cái gì đây ? - Trung hỏi.

- Dũa móng tay. - A Màng nói. - Đem dũa lại cái nết của em đi.

Trung : "..."

Quốc không bình luận gì hai người này, cầm theo một bộ đồ, lúc người khác còn chạy đi coi kết quả, nhà tắm ít người, nên tranh thủ tắm rửa lại một lát.

Nước lạnh xả xuống người Quốc, khiến cậu tỉnh táo hẳn lên, đột ngột dưới hông đau nhói. Cậu thử nhìn xuống kiểm tra, phát hiện mắt cá chân có hơi tím bầm, lại nhớ hồi chiều Phương đã dùng chiêu thức gạt giò quen thuộc để hạ gục cậu. Hình ảnh lúc chiều thấp thoáng ùa về, Quốc lại nhớ tới vẻ mặt kiêu căng đậm chất trẻ con hiếm thấy của Phương khi đó, chợt cảm thấy có chút buồn cười.

Có tiếng người xôn xao bên ngoài, vài chiến sĩ đặc công bước vào nhà tắm tập thể. Quốc tắt nước đi, mặc vội quần áo rồi rời khỏi buồng tắm, gật đầu chào với những người khác, mau chóng quay lại kí túc xá. Trong lòng Quốc rất muốn chia vui cùng Phương, muốn được nhìn thấy vẻ mặt vui mừng của cô khi biết được kết quả của mình.

Lúc về tới kí túc xá mới biết Phương đã đi tắm, Quốc hụt hẫng không biết làm gì. Các thành viên của hai đội Ưng Nhãn và Cuồng Nộ đều đã đi tắm, Quốc ngồi một mình trong kí túc xá, lật giở tờ báo xem để giết thời gian.

Vừa lúc đó, một bóng người thấp thoáng ở ngưỡng cửa. Quốc giật mình nhìn ra ngoài, nhận ra đối phương chính là Châu, chợt thấy bất an bèn hỏi :

- Em qua đây làm gì thế ?

- Em nhớ anh. - Châu nói. - Không qua thăm được à ?

- Tí nữa ăn cơm cũng gặp mà. - Quốc phì cười, đứng lên nhéo má Châu một cái.

- Đừng nhéo má nữa, má sắp phệ mất tiêu rồi. - Châu rầu rĩ nói.

- Không nhéo má thì nhéo vào đâu bây giờ ? - Quốc nói, tầm mắt bỗng dời xuống dưới cổ Châu.

- Nhìn cái gì đấy ? - Sắc mặt Châu bỗng tối sầm lại, ánh mắt nhìn Quốc như muốn giết người tới nơi.

- Có nhìn gì đâu ... - Quốc toát mồ hôi hột, vội đánh trống lảng nhằm cứu vãn tình thế. - Thôi anh đói rồi, tụi mình đi ăn đi.

- Mấy người kia chưa về mà, đi ăn làm gì sớm. - Châu nheo mắt nhìn Quốc, ánh mắt thập phần khủng bố. - Định đánh trống lảng phải không ?

- Không ... không có ... - Quốc run cầm cập, đột nhiên cảm thấy phần hông đau nhói, cúi xuống đã thấy cánh tay ngọc ngà của Châu đang túm lấy eo của cậu.

- Còn nhìn bậy bạ nữa không ? - Châu trừng mắt hỏi.

- Không không không ... - Quốc nói, vội đưa tay gỡ tay Châu ra. - Không nhìn bậy bạ gì nữa, anh thề !

- Ngoan đó. - Châu nói, buông tay khỏi hông Quốc, nhoẻn miệng nở nụ cười thâm hiểm rồi nói. - Em đói rồi, mình đi ăn thôi.

Quốc mặt chảy dài như trái dưa leo, được Châu ôm lấy cánh tay thì cảm thấy thân thể tràn đầy sức sống. Trong chốc lát Quốc cảm thấy vui vẻ hẳn lên, cậu quên khuấy chuyện chúc mừng Phương, dẫn Châu đi thẳng về phía nhà ăn tập thể, trên đường nói cười không thôi với Châu.

Cách đó không xa, Phương từ nhà tắm trở lại kí túc xá, trên đường gật đầu chào vài người quen, đột nhiên đứng khựng lại, mắt dõi theo Quốc và Châu đang rời khỏi kí túc xá kia. Phương vốn định khoe thành tích của mình trong hôm nay với Quốc, cứ tưởng cậu sẽ tự hào vì công sức mà cậu bỏ ra hướng dẫn cô trong nửa tháng qua, kết cục lại thấy hai người kia vui vẻ đi cùng nhau, lại nhận thức được trong lòng người ta vốn đã có người khác, chưa chắc đã vui vẻ vì thành tích của cô được.

Khi biết hội thao quân sự toàn quốc sắp được tổ chức, Châu đã khuyên cô hãy cố gắng giành được kết quả cao của hội thao lần này. Châu nói rằng, nếu như Phương thực sự giành được kết quả cao, Quốc sẽ rất vui và tự hào vì cố gắng của cô, bản thân sẽ ghi điểm trong mắt cậu.

Nhưng khi nhìn thấy Quốc và Châu khoác tay nhau mà đi như thế, Phương đơn độc đứng đó, tự hỏi rằng : "Rốt cục bản thân đang cố gắng vì điều gì chứ ?"

***

Bữa cơm tối diễn ra nhạt nhẽo và nhanh chóng. Quốc chúc mừng Phương xếp thứ hạng 49 trong bảng xếp hạng, thể hiện rằng cô xuất sắc hơn rất nhiều nam chiến sĩ khác, rồi lại quay qua đùa giỡn với Châu. Phương ăn xong, lẳng lặng rời đi, đến khi toàn đội Ưng Nhãn ý thức được sự tồn tại của Phương, mới phát hiện chỗ ngồi của cô chỉ là một chiếc ghế trống, chén đũa đã sớm được dọn đi.

- Phương nay sao thế nhỉ ? - Châu khó hiểu nói.

- Chắc là do mệt thôi. - Quốc nhún vai nói nói. - Thi đấu nhiều như vậy, vài chiến sĩ nam còn mệt nữa, huống hồ Phương là con gái. Chậc, thi đấu nhiều như vậy, chắc sắp gục ngã tới nơi rồi.

- Anh lo lắng cho người ta quá nhỉ ? - Châu nheo mắt mờ ám nói.

- Anh là đội trưởng, trách nhiệm là phải quan tâm tới đội viên của mình. - Quốc toát mồ hôi hột, vội vàng bào chữa. - Này này, em bình tĩnh, đừng vội manh động, kẻo mọi người nhìn.

- Hai đứa loi nhoi quá đấy, mau ăn cơm đi. - Vinh ở phía bên đối diện phản cảm nói.

- Vâng. - Quốc nói, rồi khẽ nhắc nhở Châu. - Ngồi im cho người ta ăn cơm kìa, ăn cẩu lương hoài không no nổi đâu.

Vinh : "..."

- Phương đâu rồi em ? - Kiệt đặt chén cơm xuống, đột nhiên hỏi.

- Hình như cậu ấy mệt nên về nghỉ trước rồi ạ. - Châu đoán mò.

- Thân con gái mà phải chịu hà khắc như vậy. - Thủy nói. - Vậy mà cũng xếp hạng 49, thế là giỏi lắm rồi đấy.

- Tụi em biết. - Quốc tự hào gật đầu.

Kiệt nói có lí, Quốc không cãi lại được. Anh ta lăn lộn nơi sóng gió tám năm trời, tất nhiên có thể biết được ai giỏi ai dở thực sự.

- Nghe nói vòng cuối cùng của hội thao quân sự toàn quốc chính là thực chiến. - Kiệt nói tiếp. - Bảo em ấy phải chuẩn bị tốt tinh thần. Chiến trường ở hội thao dù là giả nhưng người ta sẽ cố tạo ra những tình huống giống với chiến trường thực tế, cũng có thể khiến thí sinh bị thương đấy.

Quốc gật gù với lời Kiệt, thầm nghĩ ngày mai là Quốc khánh, đến ngày kia mới tổ chức, ngày mai nên cho Phương nghỉ ngơi một bữa, chuẩn bị đủ tinh thần cho vòng loại cuối cùng.

***

Ngày 2 tháng 8, Quốc quyết định để Phương nghỉ ngơi cả ngày, không thúc giục cô đi tập luyện. Cũng vì thế mà cả ngày gần như Quốc chẳng gặp mặt Phương, đến khi đi ngủ mới được gặp cô, mà Phương cũng tỏ vẻ lảng tránh Quốc, cũng giữ khoảng cách với những người khác trong kí túc xá.

Quốc không nghi ngờ gì Phương, chỉ chúc cô ngủ ngon một cái, rồi trở về giường của mình.

***

Ngày 3 tháng 8 năm 2028.

Buổi sáng, trời quang mây đãng, Quốc thay mặt đội Ưng Nhãn, cùng Châu dẫn Phương đến điểm tập kết.

Vòng cuối cùng không được tổ chức ở doanh trại của Quốc, lần này cậu không ở trong hội đồng giám khảo, căn bản không biết nội dung thi đấu sẽ diễn ra ở đâu, chỉ biết rằng trong vòng thi này, các thí sinh sẽ tham gia mô phỏng thực chiến ngoài đời, tự mình khắc phục tất cả các tình huống có thể xảy ra.

Phương vẻ mặt không biểu lộ cảm xúc, dường như đang suy tư nghĩ ngợi gì đó, trên đường ra điểm tập kết chỉ giữ yên lặng, không nói năng gì.

- Sao im lặng vậy Phương ? - Quốc khó hiểu nhìn Phương, rồi lại nhìn Châu, nhưng Châu chỉ nhún vai tỏ vẻ không biết. - Cậu không khỏe à ?

- Không có. - Phương như sực tỉnh, bèn đánh trống lảng. - Đang nghĩ ... kế sách vượt qua vòng loại cuối này thôi.

Rõ ràng là Phương đang nói dối, cô đang ẩn giấu suy nghĩ nào đó không nói ra. Nhưng Quốc và Châu không muốn tọc mạch, Quốc đành lựa lời an ủi :

- Đừng nghĩ nhiều quá, ra đó cứ tùy cơ ứng biến thôi.

Rồi chợt nhớ ra gì đó, lại tiếp tục khuyên :

- Khi thi đấu nên nhớ phải đoàn kết với đồng đội, cùng nhau giải quyết tình huống.

- Cảm ơn. - Phương nói, đột nhiên quay lại nhìn Quốc hỏi. - Có chúc tôi cái gì không ?

Tình huống này thật giống hôm qua, Quốc cũng chẳng biết nói gì, chỉ đành nói :

- Chúc cậu may mắn.

- Cảm ơn. - Phương mỉm cười, rồi nhập vào hàng ngũ năm mươi thí sinh, lần lượt lên xe buýt, di chuyển tới địa điểm thi đấu.

Nhìn theo xe buýt khuất bóng khỏi cổng doanh trại, Châu khoanh tay đứng bên cạnh Quốc, lẩm bẩm nói :

- Chúc may mắn, Phương.

***

Bốn ngày tiếp theo, Quốc không nghe thông tin gì từ Phương, cũng không biết tình hình thi đấu của cô như thế nào. Nhưng không biết tin tức của cô là chuyện tốt, trong bốn ngày thi đấu này, chỉ cần thấy một thí sinh trở về doanh trại, đồng nghĩa rằng thí sinh này đã bị loại.

Mà Phương vẫn trụ được trong bốn ngày này, nghĩa là cô đã sắp công phá được cửa ải cuối cùng.

Ngày 7 tháng 9, Châu và Vy mang theo tin tức mới, tất cả các thí sinh của hội thao quân sự này, trong đó có cả Phương, mang theo trên mình đủ loại vết thương, đều đã trở về. Hiện tại các thí sinh đó vẫn đang nghỉ ngơi, tạm thời chưa thể nói chuyện với họ.

Châu và Vy cũng chỉ biết có thể, để đảm bảo bí mật thông tin về những chiến sĩ tham gia hội thao, kết quả không được công khai, vậy nên Châu và Vy cũng chẳng biết Phương có thi qua hay không. Muốn biết kết quả, chỉ có thể đợi đến khi Phương tỉnh dậy, lựa lời trực tiếp hỏi cô là được.

Quốc hi vọng Phương có thể thông qua được vòng loại cuối cùng lần này, nhưng khi nhớ đến thái độ hờ hững và biểu cảm của Phương trước khi lên đường đến địa điểm thi đấu, trong lòng chợt dự cảm rằng, kết quả của Phương có vẻ không được khả quan cho lắm.

Nhưng trước mắt cứ hi vọng được, thì cứ hi vọng thôi.

Tối ngày 8 tháng 9, trong bữa ăn, Châu thông báo cho Quốc biết, Phương đã tỉnh trở lại.

- Em thấy lạ lắm. - Châu nói. - Nhỏ nói chuyện với em, mà có cảm giác hơi hờ hững xíu, kiểu như không muốn nói chuyện thì phải.

- Người ta đang mệt, em lại làm phiền nữa, nói chuyện hờ hững là phải. - Quốc trách.

- Cũng phải. - Châu gật gù.

- Thế hai người nói với nhau những chuyện gì ? - Quốc hỏi tiếp.

- Em hỏi kết quả thi đấu thế nào thôi. - Châu cắn môi. - Nhỏ chỉ bảo là "rớt rồi".

Không ngoài dự đoán của Quốc, Phương không thông qua vòng thi cuối cùng. Mặc dù hi vọng khá nhiều vào Phương, nhưng vì đã chuẩn bị tinh thần cho tình huống xấu nhất, vậy nên Quốc cũng không quá bất ngờ vì kết quả này.

- Tối nay nếu được thì anh vào thăm Phương đi. - Châu gợi ý.

- Người ta đang mệt mà còn làm phiền. - Quốc nói.

- Em nghĩ anh sẽ nói chuyện với Phương tốt hơn là với em. - Châu nói.

- Con gái với nhau mà không thoải mái nói chuyện được. - Quốc nói. - Anh thì biết nói gì ?

- Anh từng phải chịu tình cảnh giống Phương mà, chỉ khác là anh thực sự tham gia chiến trường, ít nhiều cũng hiểu được cảm giác của Phương. - Châu nói. - Vậy nên em nghĩ ... chắc anh cũng biết nên nói gì với Phương.

- Lát nữa anh sẽ thăm Phương. - Quốc nói, xới một chén cơm khác. - Lo ăn trước đi.

Châu nghe theo lời Quốc, mau chóng ăn xong bữa tối, rồi cùng cậu đi tới phòng dưỡng sức ở phân khu quân y.

- Anh gặp riêng Phương đi. - Châu đề xuất.

- Sao vậy ? - Quốc ngạc nhiên.

- Em sợ ... em làm phiền Phương mất. - Châu nói. - Với lại em hơi mệt, em về nghỉ trước đây, bye anh.

Quốc chưa kịp nói gì, Châu đã quay người rời đi, mau chóng khuất bóng khỏi dãy hành lang trước mắt. Cậu bán tín bán nghi, không biết Châu đang giấu chuyện gì, nhưng cũng đành tặc lưỡi mặc kệ, mau chóng tìm thấy phòng dưỡng sức của các thí sinh tham dự hội thao quân sự toàn quốc lần này.

Trong phòng dưỡng sức, có hai mươi người mặc trang phục bệnh nhân, ngồi quây quần với nhau, cười đùa vui vẻ. Quốc bước vào, ngay lập tức thu hút ánh nhìn của mọi người, nhất thời có chút ngại ngùng, vội đảo mắt nhìn quanh phòng, thấy Phương đang ngồi trên chiếc giường giữa phòng, đang ngạc nhiên nhìn cậu.

- Phương. - Quốc đánh tiếng gọi. - Tôi gặp riêng cậu một chút được không ?

Những người trong phòng khó hiểu nhìn Quốc, tầm mắt lại dời sang Phương, trên mặt mọi người đều hiện lên một dấu hỏi chấm to đùng.

- Ừ. - Phương ngượng ngùng gật đầu với Quốc, rồi bước qua những người khác, đứng trước mặt Quốc.

Phương thấp hơn Quốc một cái đầu, đứng trước mặt cậu phải ngước mắt lên nhìn, toàn thân đôi chỗ có dán băng keo cá nhân, trông giống như một con mèo nhỏ bị thương rụt rè trước mắt Quốc, trái ngược hẳn với vẻ mạnh mẽ kiên cường thường thấy ở Phương một tuần trước đó.

- Có bị thương nặng không ? - Quốc bất giác cầm tay Phương lên, bàn tay còn được quấn vải trắng, thoang thoảng mùi thuốc sát trùng.

- Không nặng lắm. - Phương nói, rồi rụt tay lại. Cô không nhìn thẳng vào mắt Quốc, hơi cúi đầu xuống rồi hỏi. - Kiếm tôi có chuyện gì không ?

- Nhớ cậu nên gặp. - Quốc tỏ vẻ thản nhiên. - Không được à ?

Câu chọc của Quốc cuối cùng cũng có tác dụng. Phương nghe Quốc nói vậy thì phì cười, khẽ đánh vào bụng Quốc một cái, nhưng khi nắm đấm của Phương vừa chạm vào bụng Quốc, cô đã vội rụt tay lại, xòe bàn tay ra, hơi nhăn mặt đau đớn.

- Đau lắm hả ? - Quốc cầm lấy tay Phương, nắn bóp xoa xoa.

- Đừng ... Người ta nhìn kìa. - Phương nói, dùng tay còn lại túm lấy tay áo của Quốc, dùng sức lôi cậu đi. - Đi theo tôi.

- Đi đâu đấy ? - Quốc ngạc nhiên, song cũng thả lỏng mình, mặc cho Phương kéo đi đâu tùy thích.

- Ra ngoài hít thở khí trời. - Phương không buồn quay mặt lại. - Với lại cậu nắm tay tôi lộ liễu như thế, mấy người kia lại nghi ngờ mất.

- Bạn bè quan tâm tí thôi mà. - Quốc tỉnh bơ nói. - Có gì đâu mà ngại.

Phương không đáp lời Quốc, chỉ lẳng lặng kéo cậu rời khỏi bệnh viện quân y. Hai người ra bên ngoài, tìm một góc ghế đá ngồi, tận hưởng trời đêm mát lạnh trên núi.

Quốc thả mình theo từng làn gió mát lạnh, ngửa đầu lên nhìn trời đêm. Gần một năm tận thế, bầu trời không còn bị ánh đèn đô thị gây ô nhiễm, cuối cùng cũng lấy được vẻ trong vắt thường có trước đây. Vô số ánh sao nhấp nháy trên trời đêm, chúng tập hợp thành một dải sáng trắng tinh, vắt ngang qua bầu trời.

Một cơn gió thổi qua khiến Quốc lạnh toát người. Cậu vòng tay, định mượn hơi ấm cơ thể để giữ cho tay không bị lạnh, lại phát hiện ra Phương ngồi bên, cũng đang co người giống cậu, hơi run run vì lạnh.

Nhìn điệu bộ của Phương lúc này, Quốc cảm thấy một chút động lòng. Cậu tự nhắc nhở mình đã có Châu, nhưng nếu để mặc Phương run rẩy lạnh lẽo như thế này, trong lòng cậu cảm thấy không can tâm.

Quốc tặc lưỡi, mình chỉ muốn tỏ ra ga lăng mà thôi, chẳng có tình ý gì khác đâu, dù sâu tận đấy trong tâm trí lại đang theo suy nghĩ ngược lại.

- Ngồi sát vào đây cho ấm. - Quốc nắm lấy tay Phương, dùng ít sức cũng có thể kéo cô sát lại người mình.

- Đừng có thân mật quá. - Phương yếu ớt chống cự, nhỏ giọng cảnh báo.

- Đừng hiểu lầm. - Quốc nói. - Chỉ là ... tôi không muốn để cậu lạnh thôi. Sức người còn yếu, lại ngồi đây hóng gió, coi chừng bị cảm lạnh mất.

Phương nghe Quốc nói vậy thì ngẩn ra, không chống cự gì nữa, Quốc cũng kéo cô ngồi sát vào người mình.

- Trời hôm nay đẹp nhỉ. - Quốc vu vơ nói. Thực ra cậu rất muốn hỏi thăm kết quả của Phương, nhưng tự biết kiềm lòng mình lại, chỉ cần đại khái biết được là cô đã thua, không cần phải đào sâu vào chuyện này nữa.

- Cậu biết những ngôi sao kia, giống với chúng ta ở điểm nào không ? - Phương ngước mắt, nhìn lên bầu trời sao, nói với Quốc mà cứ giống như đang tự nói với chính mình.

- Điểm nào ? - Quốc hỏi.

- Mỗi chấm sáng trên trời là một ngôi sao, nhìn nó chi chít sát nhau như thế, nhưng thực sự khoảng cách giữa hai ngôi sao cũng phải cách ít nhất bốn năm ánh sáng. - Phương thủ thỉ. - Phải mất ít nhất bốn năm để thứ nhanh nhất chúng ta biết tới là ánh sáng đi từ sao này tới sao kìa, có thể thấy vũ trụ này quả nhiên rộng lớn cực kì. Những chấm sáng mà chúng ta thấy trên trời đêm kia, ánh sáng của nó đã đơn độc phiêu bạt trong vũ trụ hàng triệu năm, nó bắt đầu hành trình của mình từ khi tổ tiên của chúng ta còn dạo bước trên những đồng cỏ châu Phi, từ khi loài khủng long vẫn còn ngạo nghễ bước đi trên hành tinh này. Hành trình dài đằng đẵng như thế, vậy mà chỉ có một mình ánh sáng đơn độc lướt qua, gần như không có thứ gì đồng hành cùng ánh sáng đó.

- Nhưng trên đường đi, ánh sáng sẽ gặp vô số thực thể vũ trụ khác nhau, hoặc có lẽ được gặp các ánh sáng khác thì sao ? - Quốc đột nhiên hỏi.

- Gặp nhau rồi cũng chỉ lướt qua nhau mà thôi. - Phương nói. - Cho dù có gặp ánh sáng khác, nhưng đến cuối cùng vẫn chỉ có ánh sáng đơn độc trên con đường của mình.

Quốc ngồi ngẩn người ra đó, dần cảm thụ được trong từng câu nói của Phương, chính là lời bộc bạch tâm sự tấm lòng của cô. Người quan trọng trong lòng Phương, hóa rằng cũng chỉ là người qua đường, cuộc đời thật bất công, cứ tưởng người đó có thể tiếp bước hành trình cùng mình, cuối cùng lại rời xa mình mãi mãi.

Quốc đột nhiên ngộ ra, chẳng lẽ người quan trọng mà Phương đang ám chỉ tới, lại chính là cậu ? Nếu như vậy, chẳng phải cô cũng có tình cảm với Quốc ?

Nếu người bên cạnh không phải là Phương, rất có thể Quốc sẽ quyết đoán từ chối tình cảm của người đó, nhưng mà cậu lại không thể, và cũng không nỡ làm thế với Phương được.

Mà cho dù Quốc còn chần chừ với Phương, tự bản thân cô cũng cảm thấy cậu không thể đồng hành cùng với mình rồi. Ngày trước Phương cho rằng, chỉ cần cố gắng thông qua kì thi sát hạch binh chủng đặc công là có thể ghi điểm trong mắt cậu, đối với cô, Quốc chính là mục tiêu để mình phấn đấu, nhưng rồi cô nhận ra, cho dù có làm thế, kết quả của cô đối với Quốc cũng chẳng quan trọng gì. Phương không ngốc, cô thừa biết rằng dù bản thân nỗ lực đến mấy, Quốc đã có người khác bên mình, cô chỉ có thể tự bước đi trên chính con đường của mình.

Quốc rơi vào khó xử, cậu muốn thổ lộ tình cảm của mình với Phương, nhưng lí trí luôn mách bảo rằng, bản thân cậu đã có Châu rồi, Châu cũng cố gắng nhiều vì cậu, đừng để cô phải thất vọng.

Quốc chợt nhận ra, những lời nói ẩn dụ thâm sâu của Phương, nếu như từ miệng người khác nói, cậu sẽ khó lòng hiểu được, nhưng lại có thể hiểu được những so sánh ẩn dụ đó khi được nói ra từ miệng của Phương.

Phải chăng, là do hai tâm hồn quá đỗi đồng điệu, mới có thể hiểu được những tâm tư phức tạp của nhau như thế ?

Rất có thể cho dù luôn có Châu ở bên cạnh, nhưng Quốc vẫn luôn cảm thấy cô đơn một mình. Châu nhìn có vẻ luôn thấu hiểu Quốc, nhưng cậu cảm thấy, dường như Châu không còn hiểu cậu giống như hồi trước được nữa.

Quốc nhớ lại lần đầu gặp Châu, chính là nhờ vì sắc đẹp của cô mới để lại ấn tượng sâu sắc trong cậu. Nếu như không vì Châu quá đỗi xinh đẹp, rất khó để hai người trở thành một đôi giống như bây giờ.

Nhưng đối với Phương thì khác, khi lần đầu gặp nhau, ấn tượng đầu tiên của Quốc không phải là vẻ đẹp của cô, mà chính là ánh mắt của Phương nhìn Quốc lúc đó. Khoảnh khắc đó, khi nhìn vào ánh mắt của Phương, Quốc dường như nhìn thấy được vô số cảm xúc trong mắt cô, tất cả cùng tạo nên hình ảnh phản chiếu tâm hồn của Quốc. Chỉ có ở Phương, Quốc có thể tìm thấy một phần của chính bản thân mình.

Càng trưởng thành, Quốc lại cảm thấy người đi cùng mình hôm qua, chưa chắc đã hợp với mình hôm nay. Mà người hôm nay mình nghĩ chỉ là người

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net