Chương 109

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hư không bao trùm tầm nhìn của Quốc, trước mắt cậu chỉ là một màu đen tối vô tận. Từ giữa tầm mắt, lóe lên một tia sáng trắng, tia sáng ấy bành trướng mở rộng, chung quanh Quốc dâng lên một luồng sáng trắng ấm áp.

Luồng sáng trắng ấy ngày một dịu nhẹ dần, cảm tưởng như linh hồn Quốc đang lao đi trong không gian, cuối cùng dừng lại giữa một thành phố hoang tàn đổ nát. Bầu trời xanh trong vắt không một gợn mây, in hình các tòa nhà cao tầng đổ nát, khung cảnh rõ nét đến từng gốc cây ngọn cỏ. Quốc thấy bản thân đang đứng trên một con đường lớn nào đó, hai bên là cây cối xanh mướt um tùm, xung quanh mình là vô số zombie, ánh mắt trắng dã, chực chờ xông tới cào xé thân thể cậu.

Quốc suýt nữa thì đứng tim khi thấy cảnh tượng này, nhanh chóng ý thức được mình đang mơ. Nhưng cậu lại cảm thấy giấc mơ này có vẻ giống với cơn ác mộng thủ lĩnh zombie từng hành hạ cậu bốn tháng trước đó.

Quốc tự trấn an bản thân rằng đây chắc chắn không phải ác mộng thủ lĩnh zombie. Thủ lĩnh zombie đã cùng với thành phố Huế đồng quy vô tận từ bốn tháng trước, không thể nào xuất hiện ở gần sân bay Long Thành được. Có thể do cậu căng thẳng khi chuẩn bị đón nhận nhiệm vụ nên mới mơ thấy cảnh tượng trước mắt thôi.

Ý nghĩ ấy vừa lóe lên, trước mắt Quốc, zombie bất chợt dạt ra hai bên, mở ra một lối đi cho cậu, dẫn thẳng đến một công trình kiến trúc nổi tiếng trước đây, mà theo trí nhớ của cậu chính là tòa nhà Dinh Thống Nhất.

Cánh cổng tòa nhà Dinh Thống Nhất mở ra, trên bệ đài phun nước ở mặt tiền tòa nhà, một bóng người đứng đó, lầm lũi quay lưng lại với cậu.

Thân thể Quốc đột nhiên cứng đờ, giây tiếp theo chân cậu nhấc lên di chuyển, bản thân tựa hồ như một con rối, mặc cho tâm trí Quốc gào thét, vẫn một mực bước về phía bóng lưng kia.

Quốc đâm ra hoang mang tột độ. Cảnh tượng, sự việc diễn ra trong mơ kì thực giống với cơn ác mộng của thủ lĩnh zombie ở Huế gây ra bốn tháng trước, chỉ khác ở chỗ thủ lĩnh zombie đứng ở cổng Ngọ Môn thuộc Kinh thành Huế, còn người kia lại quay lưng với cậu, âm thầm đứng đối mặt với tòa nhà Dinh Thống Nhất.

Trong đầu Quốc đặt ra vô số giả thuyết, nhưng giả thuyết người trước mắt là thủ lĩnh zombie đã sớm bị bác bỏ. Quả bom nguyên tử Quyết Thắng nổ ngay phía trên đầu con zombie thủ lĩnh, cho dù zombie thủ lĩnh có mạnh mẽ bá đạo như thế nào thì cũng chỉ được cấu thành nên từ máu thịt con người, không thể nào sống sót qua vụ nổ bom nguyên tử kia, càng không thể di chuyển từ Huế vào thành phố Hồ Chí Minh mà không bị quân đội phát giác được, vì trung tâm tị nạn quốc gia đã tọa lạc trên tuyến đường đó rồi.

Giả thuyết còn lại Quốc có thể nghĩ tới, đây là một zombie cấp cao mà cậu chưa từng gặp trước đó, giấc mơ mà cậu trải nghiệm chính là lời kêu gọi của nó ảnh hưởng lên não bộ của con người, tương tự như cơn ác mộng của thủ lĩnh zombie ngày trước.

Một nghi vấn lại nảy sinh trong đầu Quốc. Cậu đã tiêm vaccine phòng bệnh zombie vào người, theo lẽ thường thì đầu óc cậu không thể tiếp nhận được lời kêu gọi của zombie cấp cao kia.

Mải suy nghĩ mà Quốc không nhận ra bản thân đã bước qua cánh cổng của Dinh Thống Nhất. Cậu bừng tỉnh nhìn lên, nhìn thấy bóng lưng người kia đã ở ngay trước mắt mình, khoảng cách hai người chỉ cách nhau vài bước chân, gần nhau đến dọa người.

Quốc im lặng nín thở chờ đợi điều sắp xảy ra.

Zombie cấp cao kia từ từ quay lưng lại, ngoại hình của nó gần như vẫn giữ vẻ nguyên vẹn khi cơ thể kia là một con người, zombie cấp cao là một người phụ nữ trẻ tuổi xinh đẹp, dáng dấp thấp bé nhỏ người, mặc một chiếc áo thun nữ sọc trắng đen rách nát, bên dưới là một chiếc quần jeans xanh cũng rách nát không kém. Ả zombie trừng mắt nhìn Quốc, thay vì nhào tới cắn một cú vào cổ như cậu đang mong đợi, ả lại chỉ trân mắt đứng đó, ánh mắt như đang trêu ngươi chọc tức cậu.

- Mày muốn gì ? - Quốc suy đoán ả zombie này cấp cao hơn hẳn thủ lĩnh zombie ở Huế ngày trước, mà zombie cấp càng cao thì càng nhận thức được ảnh hưởng của lời kêu gọi của mình lên não bộ con người, cũng vì thế mà sẽ nghĩ ra nhiều trò vặt hơn.

"Cậu nói chuyện được với tôi sao ?" Ả zombie kia hơi kinh ngạc.

- Mày từng là một con người, chắc chắn phải hiểu nghe hiểu được lời tao nói. - Quốc nói, quyết định chọc tức ả zombie kia.

"Ngoại trừ vẻ ngoài này thì tôi đã chẳng còn là một con người nữa rồi." Ả zombie nói, đột ngột đổi đề tài. "Lâu lắm rồi tôi mới được thấy lại con người. Rốt cục con người các cậu đã trốn đi đâu thế ?"

- Bọn tao ở đâu không cần mày phải biết. - Quốc hất giọng nói, không biết được ả zombie vừa rồi có nói thật hay không. Cho dù vaccine phòng bệnh zombie không ngăn cản con người tiếp nhận lời kêu gọi của zombie cấp cao, ít nhất thì ở sân bay Long Thành vẫn luôn thực hiện phá sóng zombie cấp cao. Thiếu tướng Toàn từng nói rằng bởi vì tần số phát sóng từ hoạt động ý thức tư duy quần thể của ả zombie này rất lớn, đã có thể ảnh hưởng tới một số thiết bị liên lạc, nên sân bay bắt buộc phải bật máy gây nhiễu sóng thường xuyên, đối phó với ả zombie này.

Nhưng vấn đề phát sinh ở chỗ, bao giờ sân bay Long Thành mới bật máy phá sóng đây ? Quốc bị mắc kẹt trong cơn ác mộng của ả zombie này, căn bản không thể gọi người bên ngoài cầu cứu.

Ả zombie không nói gì, có vẻ điềm tĩnh hơn Quốc tưởng, có vẻ zombie cấp càng cao thì càng có thể khống chế tâm tình của chính mình tốt hơn.

"Có vẻ như ba người các cậu cùng ở chung một chỗ nhỉ ?" Ả zombie mở miệng nói.

- Cái gì ba người ? - Quốc ngạc nhiên hỏi.

"Thuận tiện thật đấy." Ả zombie kia điềm tĩnh nói. "Tìm được vị trí của các cậu rồi."

- Mày định làm gì ? - Quốc ý thức được có chuyện không ổn, đâm ra hoảng hốt. Cậu không thể ngờ được rằng, bản thân chủ đích muốn chọc ả zombie, cuối cùng lại bị chính ả làm cho tinh thần bất an.

Quả nhiên zombie cấp 24, chắc chắn phải vượt trội hơn hẳn zombie cấp 21.

"Dẫn dắt đoàn quân của tôi, tiêu diệt nơi cư trú của các cậu, biến các cậu trở thành một bộ phận của chúng tôi." Ả zombie nói. "Các cậu giỏi che giấu chính mình thật đấy, tôi đã tìm kiếm các cậu mãi, vậy mà cuối cùng ba người các cậu lại tự tay dẫn chúng tôi đến tận nơi cư trú của mình."

Quốc nhanh chóng nhận ra mối nguy thật sự. Thiếu tướng Toàn cùng Quân khu Bảy đã che giấu sự hiện diện của mình ở sân bay Long Thành khỏi ả zombie cấp cao kia, vậy mà cuối cùng lại bị chính cậu cùng hai người nào đó không rõ làm lộ.

- Nếu như chúng mày tấn công bọn tao, trong số bọn tao sẽ xuất hiện một cá thể zombie cấp cao hơn mày, khi đó mày sẽ không còn quyền lực như vậy nữa đâu ! - Quốc đâm ra kinh hãi, hốt hoảng nói.

"Cứ việc nói đi." Ả zombie bình tĩnh một cách lạ thường, gần như không phản ứng gì với lời nói của Quốc. "Có vẻ chỗ ba người các cậu hơi xa nơi tôi đứng. Mà thôi chẳng sao, trở thành một trong số chúng tôi chính là cách tốt nhất để giải thoát bản thân mình."

Quốc bắt đầu hoảng sợ thật sự. Cậu không muốn bản thân mình bị mắc kẹt trong đây, bất lực không thể làm gì trong khi ở ngoài đời, thân thể cậu bị zombie cào xé ngấu nghiến được.

Quốc nảy sinh một ý nghĩ cực đoan. Dù đây là cơn ác mộng do zombie cấp cao gây ra, nhưng tâm trí này vẫn thuộc về cậu. Ngày trước thủ lĩnh zombie ở Huế từng nói rằng khi tâm trí cậu mắc kẹt trong cơn ác mộng của zombie cấp cao, cậu sẽ không thể khống chế chính mình. Nhưng Quốc cảm giác rằng thủ lĩnh zombie khi đó đã lừa dối cậu, trên thực tế cậu còn chưa thử hết khả năng của chính mình.

Quốc dồn hết sự tập trung của mình, cảm giác đầu đau như búa bổ, cứ ngỡ có thứ gì đó bên trong đầu đang tìm cách đập vỡ hộp sọ chui ra ngoài. Quốc thử di chuyển cánh tay của mình, cảm giác mỗi bộ phận thân thể đều bị trói buộc bởi vô số xiềng xích, cực kì khó khăn, tưởng như bị tê liệt.

Tay Quốc di chuyển, tiếp sau chân cậu liền đi theo ý nghĩ của cậu.

Quốc khá ngạc nhiên trước điều vừa diễn ra, ngay cả ả zombie cấp cao cũng không giấu nổi vẻ kinh ngạc của mình, cúi xuống nhìn cậu.

Quốc trừng mắt cảnh cáo ả zombie, thể lực bị bòn rút nghiêm trọng, cậu cố gắng hết sức, cố gắng thoát khỏi sự kìm kẹp nặng nề, từng bước tiến lại gần ả zombie cấp cao kia.

Ả zombie cấp cao kia thấy Quốc di chuyển được, ban đầu có phần hơi ngạc nhiên, nhưng sau đó cơ mặt ả lại giãn ra, điềm nhiên như chuyện trước mắt chỉ là chút trò vặt vãnh. Thậm chí Quốc còn cảm thấy bản thân có vẻ nhẹ nhàng hơn không ít, có lẽ ả zombie kia thả lỏng cậu một chút để cậu dễ di chuyển, gián tiếp trêu ngươi cậu.

Lần đầu tiên Quốc bị một zombie cấp cao chọc tức như vậy, ý nghĩ ban đầu chọc tức ả zombie cấp cao bị phá sản, thậm chí còn nảy sinh tình huống gậy ông đập lưng ông. Quốc nặng nề mỗi lúc bước lại gần ả zombie, trong lòng nỗi bực tức sôi sục dâng trào, hận thù mong muốn xé xác ả zombie cấp cao, cả trong tâm trí lẫn ngoài đời.

Khi Quốc chỉ còn cách ả zombie một vài bước chân, đột nhiên cậu cảm nhận toàn thế giới chấn động, giây tiếp theo trước mắt bỗng hóa thành một màu đen sẫm, cảm giác bản thân bước hụt một cái, toàn thân ngã vào hư không vô tận, rơi mãi không có điểm cuối.

***

Quốc choàng tỉnh giấc, đầu óc ong ong khó chịu, trước mắt bỗng nhòe lên một cái, một lúc sâu hình ảnh trước mặt mới rõ nét trở lại.

Cậu nhìn xung quanh, thấy mình đang nghỉ ngơi trong phòng nghỉ của đội Ưng Nhãn, thấy Phương đang nằm ngủ ngon lành, Trường không thấy ở đâu, còn Văn và Phi thì đang ngồi trò chuyện ở một góc phòng. Quốc thở phào nhẹ nhõm, cậu đã thoát khỏi cơn ác mộng của ả zombie, cảnh tượng trước mắt chính là thực tại của cậu.

Cậu nhìn sang bên cạnh, thấy Châu mở mắt trừng trừng nhìn lên sàn nhà, vẻ mặt kinh hãi tột độ.

- Sao vậy ? - Quốc thấy biểu cảm không ổn của Châu, quên hết cơn ác mộng ban nãy, nắm lấy hai cánh tay cô, lay thật mạnh rồi hỏi dồn.

- Sao thế Quốc ? - Văn và Phi nhận ra Quốc và Châu đã tỉnh dậy, bèn hỏi.

Quốc không để ý lời Văn nói, một mực nhìn Châu chờ đợi.

- Em mơ thấy ác mộng. - Châu nhìn sang Quốc, ánh mắt kinh hãi nói. Lúc này đây Quốc mới để ý gương mặt cô đã lấm tấm mồ hôi. - Là cơn ác mộng thủ lĩnh zombie.

- Là một nữ zombie phải không ? - Quốc hỏi tiếp.

- Sao anh biết ? - Châu kinh ngạc hỏi lại.

Quốc sững sờ khi nghe Châu nói. Như vậy người thứ hai mà ả zombie nói đến trong mơ chính là Châu. Hãi hùng hơn nữa, có vẻ hai người đã mơ thấy cùng một giấc mơ, chứng tỏ cơn ác mộng ban nãy, thực sự chính là lời kêu gọi của ả zombie cấp cao ở thành phố Hồ Chí Minh.

Ả zombie đã nói rằng có ba người mơ thấy cơn ác mộng này. Quốc và Châu là hai người, còn người thứ ba là ai, Quốc thực sự chưa rõ danh tính.

Quốc đột nhiên nhìn Phương đang say giấc, lại đoán rằng có thể cô chính là người thứ ba. Nếu người đó đúng là Phương, mà bây giờ cô còn đang ngủ thế kia, chứng tỏ cô vẫn chưa thoát khỏi cơn ác mộng của ả zombie cấp cao.

Quốc không suy nghĩ gì nhiều, lao tới nắm lấy hai tay Phương, nắm hai cánh tay cô, thô bạo kéo cô dậy, không quên lắc thân cô vài cái.

- Cái ... cái gì vậy ? - Phương giật mình tỉnh dậy, ngạc nhiên nhìn Quốc đang nắm lấy hai cánh tay mình, nếu không để ý kĩ còn tưởng cậu đang ôm cô. - Này Quốc ... Bỏ ra coi, tự nhiên ôm người khác vậy ?

Quốc chợt nhận ra ánh mắt mọi người đều đang nhìn mình, Châu còn nhìn cậu với ánh mắt tóe ra tia lửa, lúc này cậu mới đâm ra hoảng sợ, vội buông tay khỏi Phương.

- Đừng Châu. - Quốc nhìn thấy ánh mắt tỏa ra hàn khí của Châu, hốt hoảng trấn an cô trong sự cười cợt của Văn và Phi, cùng với sự ngượng ngùng của Phương. - Nghe anh giải thích ...

- Em đã nói gì đâu ? - Châu giả mặt ngây thơ nhìn Quốc, nhưng ánh mắt tựa hồ phóng ra vô số lưỡi dao sắc bén. - Anh có tình ý gì với Phương à ?

Quốc : "..."

Quốc không biết bào chữa như thế nào, chỉ thấy bên ngoài Trường đẩy cửa bước vào, thu hút sự chú ý của mọi người, kể cả Châu, vừa hay lại giải thoát cho Quốc.

- Mọi người tỉnh dậy rồi à ? - Trường nói. - Chuẩn bị đi ăn trưa thôi, chiều còn chuẩn bị để tối nay lên đường nữa.

Toàn đội Ưng Nhãn rời khỏi chỗ nghỉ của mình, trên đường đi gặp người của đội khác, liền nhập thành một đội ngũ đông người, hướng về phía phòng ăn tập thể ở khu vực cửa hàng miễn thuế cũ ở sân bay Long Thành.

Bên ngoài nhà chờ truyền tới tiếng gầm rú của động cơ. Quốc tò mò nhìn ra ngoài, thấy hai chiếc trực thăng vận tải cất cánh, dưới thân có gắn những sợi cáp, mỗi chiếc máy bay cẩu một thùng container, tung mình khỏi mặt đất, chầm chậm hòa mình với bầu trời.

- Hai chiếc máy bay kia đi đâu vậy ? - Đột nhiên Châu tò mò hỏi.

- Chở hàng ra căn cứ Trường Sa. - Trường giải thích. - Nghe đồn hôm qua sóng đánh dữ quá, hư hại bờ kè ở đảo Song Tử Tây, giờ phải ra tu sửa lại.

Quốc im lặnh miễn bình luận, tiếp tục đi về phía phòng ăn.

- Ở đây mệt lắm. - Trường kể khổ. - Sân bay Long Thành lọt thỏm trong phạm vi phủ sóng của zombie cấp cao ở thành phố Hồ Chí Minh, thỉnh thoảng bị zombie đó quấy nhiễu sóng, cứ phải bật máy phá sóng lên mới có thể ổn định liên lạc được.

Quốc thầm đoán có lẽ ban nãy sân bay Long Thành bật máy phá sóng để điều tiết máy bay lên xuống, vô tình lại giải thoát Quốc và Châu khỏi cơn ác mộng của ả zombie cấp cao kia.

Quốc chợt nhớ lại cơn ác mộng ban nãy, trong đầu phát sinh vô vàn thắc mắc. Cậu muốn kể lại cho những người khác chuyện này, song lại cảm thấy điều đó là không nên. Trước mắt người khác sẽ cho rằng có lẽ là do cậu quá căng thẳng mà mơ thấy cơn ác mộng này, sẽ chẳng ai tin chuyện này.

Quốc chợt nhớ ra, còn có một người nữa là Châu. Nhưng cậu cảm thấy, hai người mơ cùng một cơn ác mộng, chẳng thể chứng minh được điều gì. Mà cậu vẫn chưa đảm bảo được Châu và Quốc cùng mơ thấy một cơn ác mộng.

Ả zombie trong cơn ác mộng từng nói, có ba người tiếp nhận được lời kêu gọi của ả. Ngoài Quốc và Châu ra, vẫn còn một người ở sân bay Long Thành cũng tiếp nhận được lời kêu gọi nữa, nhưng cậu chẳng rõ người đó là ai.

Trong lúc ăn cơm, Quốc ngoắc tay ra hiệu cho Châu, ý bảo cô kiếm chỗ nào riêng tư để ngồi ăn cơm. Châu nhướn mày khó hiểu nhìn Quốc, Quốc tỏ thái độ nghiêm túc nói với cô :

- Chuyện quan trọng, anh không đùa đâu.

Châu thấy Quốc không có vẻ gì là đùa giỡn, tạm chia tay với bạn bè bên quân y, sau đó kiếm một bàn ăn riêng với Quốc.

- Sao thế Quốc ? - Châu khó hiểu mở lời.

- Có chuyện riêng chỉ tụi mình biết thôi. - Quốc nói nhỏ. - Hồi nãy em nói với anh là em mơ thấy ác mộng đúng không ?

- Ừ. - Châu nhớ lại giấc mơ đó, hơi nhăn mặt kinh hãi. - Nhìn giống như cơn ác mộng thủ lĩnh zombie ở Huế bốn tháng trước ấy.

- Nhưng mà khác ở chỗ, lần này là một ả zombie đúng không ? - Quốc nói, nỗi ngờ vực trong lòng mỗi lúc một củng cố.

- Sao anh biết ? - Châu kinh ngạc nói.

- Ả zombie này đứng ở Dinh Thống Nhất đúng không ? - Quốc tiếp tục nói.

- Đúng rồi. - Châu kinh ngạc nhìn Quốc. - Anh cũng mơ thấy à ?

- Ừ. - Quốc gật đầu xác nhận. - Anh nghĩ không đơn thuần chỉ là một cơn ác mộng đâu. Rất có thể đó là lời kêu gọi của zombie cấp cao ở thành phố Hồ Chí Minh phát ra ấy.

- Nếu là như vậy, vậy những lời ả zombie đó nói là thật sao ? - Châu ngạc nhiên.

- Ả nói gì với em ? - Quốc tò mò hỏi.

- Ả nói là thông qua hai đứa mình mà xác định được vị trí của sân bay Long Thành. - Châu nói. - Rất có thiếu tướng Toàn và mọi người ở đây đã cố gắng che giấu sự hiện diện của mình, cuối cùng lại bị hai đứa mình tiết lộ hết.

- Cái đó không quan trọng. - Quốc nói. - Nếu như zombie có tập kết nơi này, thiếu tướng Toàn sẽ có cách để đối phó. Họ không thể đóng quân ở gần một làn sóng zombie 16 triệu cá thể mà không có biện pháp phòng bị nào.

- Vậy anh có chuyện gì muốn nói với em ? - Châu cau mày hỏi lại.

- Anh thắc mắc hai điều. - Quốc nói. - Điều thứ nhất, anh tưởng rằng hai đứa mình đều đã tiêm vaccine phòng bệnh zombie, chẳng phải vaccine trong người sẽ ngăn không cho tụi mình tiếp nhận lời kêu gọi của zombie cấp cao hay sao ? Tại sao hôm nay tụi mình lại mơ thấy cơn ác mộng đó chứ ?

Châu ngẫm nghĩ một hồi lâu, đột nhiên mở tròn mắt, rút ra kết luận :

- Không lẽ trong người hai đứa mình không còn vaccine hay sao ?

- Đó là điều anh đang nghĩ. - Quốc búng tay cái chóc. - Còn nhớ hôm tụi mình vừa tiêm vaccine vào người không ? Hôm đó cả hai đứa đều sốt li bì, ngủ gần một ngày trời. Vy từng nói với anh đó là phản ứng của cơ thể, hệ miễn dịch cố thanh tẩy vaccine trong người. Anh đoán rằng có thể chúng ta đều không còn vaccine trong người từ ngày đó rồi.

- Em nghĩ cũng chưa chắc được điều gì. - Châu giải thích. - Hôm đó hai đứa mình bị sốt thì đó đúng là phản ứng của cơ thể đối với loại vaccine vừa tiêm vào, nhưng điều đó chưa chắc là vaccine không còn trong người tụi mình nữa. Nếu chỉ trong một trận ốm mà loại trừ hoàn toàn vaccine trong người ra như vậy thì ngày hôm đó bệnh tình của tụi mình còn nghiêm trọng hơn thế nhiều, thậm chí dẫn tới nguy hiểm đến tính mạng, chứ không đơn thuần chỉ là sốt rồi ngủ li bì thôi đâu.

- Cũng có thể. - Quốc nghe Châu nói, cảm thấy có phần thuyết phục. - Nhưng từ hôm tiêm vaccine tới giờ cũng đã nửa tháng, nếu như hôm tụi mình tiêm vaccine là ngày cơ thể bắt đầu thanh lọc, vậy có thể tới hôm nay hai đứa mình không còn hoặc nồng độ vaccine trong người không đủ thì sao ?

- Em cũng không biết. - Châu nói. - Đến giờ vãn chưa nước nào tìm ra cách kiểm tra xem trong cơ thể còn vaccine hay không. Mà Tổ chức Y tế Thế giới đã từng khuyến cáo loại vaccine này vốn không có lợi cho hệ miễn dịch, tiêm vào quá nhiều sẽ dẫn tới sốc phản vệ, nguy cơ cao dẫn tới tử vong mất.

- Vậy còn việc hai đứa mình cùng mơ một cơn ác mộng, cơn ác mộng đó lại là lời kêu gọi của zombie cấp cao. - Quốc nói. - Mà theo anh nhớ được thì khi tiêm vaccine vào người thì tụi mình sẽ không mơ thấy ác mộng đó nữa. Lần trước hai đứa mình ăn nấm mối ở Lào ấy, về sau nghe người của Viện Khoa học Quốc gia nói là ăn nấm mối thì không mơ thấy ác mộng nữa, tại sao tụi mình tiêm vaccine vào người rồi mà vẫn mơ thấy ác mộng vậy ?

- Nấm mối khi chế biến thành vaccine đã bị biến tấu không ít rồi. - Châu nói. - Chưa chắc khi tiêm vaccine đã ngăn chúng ta tiếp nhận lời kêu gọi của zombie cấp cao đâu. Với lại Chính phủ tiến hành tiêm vaccine miễn phí cho toàn dân, mấy ngày trước mới kết thúc, mà từ tháng Tư tới giờ trung tâm tị nạn quốc gia không nằm trong phạm vi phủ sóng của một zombie cấp cao nào, nên cũng không thể kiểm chứng việc tiêm vaccine vào người có thể ngăn chặn chúng ta tiếp nhận lời kêu gọi của zombie cấp cao.

Quốc nghe Châu phân tích như vậy, xem chừng cũng có lí, nhưng sau đó Châu lại tiếp lời :

- Nhưng em có cảm giác anh suy đoán đúng. Có thể trong người tụi mình không còn vaccine nữa.

- Hai đứa mình cũng đâu thể tiêm vaccine được nữa, đúng không ? - Quốc nói. Châu chỉ cắn môi, khẽ gật đầu xác nhận.

Quốc cảm giác Châu phân tích những lời vừa rồi có phần khoa học hơn Quốc, nhưng vẫn không nên đề phòng trường hợp trong cơ thể hai người không còn vaccine tồn đọng lại nữa. Điều này sẽ ảnh hưởng rất lớn tới nhiệm vụ của cậu cũng như toàn đội Ưng Nhãn trong nhiệm vụ Ánh Dương sắp tới, nếu như Quốc hoặc Châu bị zombie cắn, bắt buộc phải tự sát hoặc có người kế bên nã giúp một phát súng, vì ở hai người không thể tai biến mạch máu não để chết được, mà ngộ nhỡ trong tình huống bị zombie truy đuổi, chỉ sợ việc nhờ người khác giết mình để bản thân tránh biến đổi thành zombie cấp cao, lại liên lụy đến con đường sống của đồng đội mình.

- Còn điều thứ hai anh muốn nói với em là gì ? - Châu hỏi lại.

- À ... - Quốc sực nhớ ra bèn nói. - Ả zombie cấp cao kia có nói với em là có ba người tiếp nhận lời kêu gọi của ả, nhớ không ?

Châu mím môi, đảo mắt một lượt như cố nhớ lại chuyện đó, rồi nhìn Quốc gật đầu lia lịa thay cho câu trả lời.

- Anh với em là hai người. - Quốc nói. -

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net