Chương 111

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bài phát biểu của Chủ tịch nước kết thúc, trong nhà lại chìm vào tĩnh lặng.

Đội Ưng Nhãn mỗi người tự lựa một chỗ nghỉ ngơi, Quốc đi xuống phòng bếp ở sau nhà, tìm thấy một bình nước loại 1.5 lít, nước đầy nửa bình, nhìn có vẻ còn sạch sẽ, liền mang lên phòng khách. Châu chia sẻ lương khô cho mọi người, là một viên nén protein, ăn vào không hề có chút hương vị, uống thêm nước vào sẽ có cảm giác no bụng, lại cung cấp đủ năng lượng để mọi người có thể tiếp tục chiến đấu.

- Tiếp theo phải làm gì ? - Phương đột nhiên lên tiếng hỏi.

- Buổi tối thị lực của zombie yếu kém, có thể tận dụng điểm yếu này của zombie để tiến hành nhiệm vụ. - Văn đề xuất. - Mày thấy sao Quốc ?

Lần đầu tiên Quốc phải dẫn dắt một đơn vị thực hiện nhiệm vụ, Văn hỏi đột ngột như vậy, nhất thời vẫn chưa xác định rõ tiếp theo nên làm gì.

- Toàn đơn vị nghỉ ngơi hết tối nay. - Quốc nói. - Sáng mai sẽ tiến hành nhiệm vụ.

- Sao không thực hiện bây giờ luôn ? - Phi khó hiểu.

- Thị lực zombie yếu kém, nhưng ý thức tư duy quần thể có thể khiến mắt zombie phát triển trở lại. - Quốc nói. - Tao không biết bây giờ zombie có nhìn thấy trong bóng tối không, nhưng ở lần thực hiện nhiệm vụ cứu hộ cuối cùng, cho dù trời tối nhưng tụi tao vẫn bị zombie truy sát gắt gao trong rừng, không thể khẳng định rằng tụi mình có thể mượn bóng tối mà đột nhập vào thành phố được. Huống hồ trong thành phố lại có tới tám triệu cá thể zombie nữa, cực kì nguy hiểm.

- Vậy anh có ý tưởng gì không ? - Châu nhìn Quốc hỏi.

Quốc tần ngần một hồi, lấy từ trong ba lô ra thiết bị định vị của đơn vị. Cậu bật thiết bị lên, trên màn hình là bản đồ thành phố Cần Thơ.

Vị trí của cả đội hiện tại là một ngôi nhà nào đó ở quận Bình Thủy, thành phố Cần Thơ, còn zombie cấp cao kia được Quốc xác định đang ở trên một cù lao nằm giữa sông Hậu.

Quốc chuyên tâm nghiên cứu vị trí của zombie cấp cao. Cù lao sông trên bản đồ không được ghi tên, nâng đỡ một phần cầu dây văng Cần Thơ, dường như cầu Cần Thơ chính là con đường duy nhất kết nối cù lao với bờ sông, ngoài ra xung quanh chỉ là một vùng sông rộng lớn, hầu như không có con đường nào để đi vào.

- Đây là cồn Ấu. - Phi nhìn vào nói. - Ai đi qua cầu Cần Thơ đều sẽ đi qua cù lao này. Mà cù lao này hoang vắng lắm, chỉ toàn cây cối thôi, chẳng có nhiều nhà cửa gì đâu.

- Cù lao này chỉ nối với bờ thông qua cầu Cần Thơ à ?

- Ừ. - Phi nói. - Nhưng từ cầu Cần Thơ không có lối để xuống cồn Ấu đâu.

Zombie cấp cao này thật khôn ngoan, lựa chọn một vị trí hoang vu khó có thể xâm phạm làm cứ địa cho chính mình. Tạm thời cồn Ấu nằm ở giữa sông như vậy, chỉ có cầu Cần Thơ là đường đi duy nhất tới đó.

Quốc chợt nhớ tới lời dặn của Trường, Ống Tiêm chỉ phát huy hết hiệu suất của nó khi phun Kháng thể Alpha từ trên cao, liền tiếp tục hỏi Phi :

- Tòa nhà nào cao nhất Cần Thơ vậy ?

- Để tao nhớ coi. - Phi trầm ngâm nói. - Tòa nhà Vinpearl Hotel Cần Thơ á.

- Tòa nhà đó có gần cồn Ấu không ? - Quốc hỏi.

- Hình như hơi xa. - Phi nhớ lại, đoạn mượn thiết bị định vị, thao tác nhanh trên màn hình. - Nó ở quận Ninh Kiều, ngay sát bờ sông Cần Thơ. Quận Ninh Kiều là quận trung tâm thành phố Cần Thơ, có khi lại là nơi tập trung đông zombie nhất, sợ không tới đó nổi đâu.

- Biết vậy trước đã. - Quốc thở dài nói, xem chừng chưa nghĩ ra được ý tưởng gì. - Mọi người sắp xếp chỗ nghỉ ngơi đi, đừng cố sức nữa, không có lợi cho sức khỏe đâu.

Toàn đội Ưng Nhãn đồng tình với Quốc, mọi người tự phân chia với nhau, sắp xếp chỗ ngủ cho chính mình.

Châu và Phương được nhường cho ngủ phòng ở tầng trên. Quốc lên phòng ngủ trên lầu kiểm tra một lượt, dựa theo cách bài trí trong phòng, có thể đây từng là phòng ngủ của một cô gái nào đó, có lẽ tầm tuổi với mọi người. Trong phòng phủ đầy bụi bặm không được quét dọn lâu ngày, mạng nhện đóng trong góc phòng, nhưng áng chừng chủ nhân căn phòng là một người rất sạch sẽ, chăn gối mùng mền đều được gấp gọn vuông vức, sách vở quần áo trên kệ cũng được sắp xếp ngăn nắp đàng hoàng, cho dù trong phòng dơ bẩn với thoáng lên cảm giác rộng rãi.

Quốc hi vọng chủ nhân căn phòng này vẫn còn may mắn sống sót, an toàn cùng với những người thân yêu của mình ở trung tâm tị nạn.

Đột nhiên Quốc nhìn thấy bên cạnh tủ quần áo có treo một cây đàn guitar gỗ, bèn cầm xuống xem thử. Cây đàn guitar phủ một lớp bụi mỏng, chỉ cần lau sơ qua là sạch sẽ, ngoài ra cây đàn vẫn còn nguyên vẹn, không bị hư hại gì.

Đã quá lâu rồi Quốc không được sờ vào một cây đàn guitar, bàn tay quen đánh đấm và cầm súng vừa chạm qua dây đàn, trong lòng dâng trào nhựa sống bất tận.

Quốc thật muốn đánh một bài hát, nhưng đã quá lâu cậu không đụng tới âm nhạc, phần nhạc nhiều khi đã quên, chưa chắc đã có thể suy được hợp âm của nó.

- Nghịch ngợm gì đấy Quốc ? - Phương bước vào phòng hỏi. - Đừng đụng vào đồ của người đã khuất chứ.

- Sờ thử tí thôi. - Quốc nói. - Lâu quá rồi không được đánh đàn, hơi ngứa tay xíu.

- Anh đánh thử một bài ru em ngủ đi. - Châu bước vào phòng đề xuất.

- Hâm à ? - Quốc đưa hai ngón tay dí lên trán Châu. - Xung quanh toàn zombie, đánh rồi để tụi vây quanh chỗ này à ?

- Xung quanh chẳng có zombie đâu, yên tâm. - Phương nhìn qua cửa sổ nói. - Đàn thử một bài để tôi coi trình độ của cậu coi.

Quốc tần ngần một hồi, thử lục lại danh sách cái bài acoustic còn sót lại trong đầu mình, nhưng căn bản không thể nhớ lại được. Lần cuối Quốc chơi đàn là trước khi nạn dịch zombie bùng nổ, một năm qua không được luyện đàn, chỉ sợ ngay cả kĩ thuật chạy đàn cũng quên nốt.

Chợt Quốc ngẩng đầu lên nhìn Châu, ánh mắt hai người giao nhau trong không trung, dòng chảy kí ức ồ ạt lướt qua trong đầu, trong thâm tâm Quốc liền nảy sinh ý tưởng. Cậu đưa ngón tay lướt qua từng sợi dây đàn, may mà kĩ thuật đánh đàn cậu vẫn còn nhớ, đàn lên khúc dạo đầu của bản nhạc vừa hiện lên trong đầu.

Tìng ... ting ... tíng ... tìng ... tíng ... ting ...

- Ủa ? - Phương chợt hỏi. - Bài gì vậy ?

- River flows in you. - Quốc đáp.

- River flows in you là nhạc chơi piano mà, sao anh ... - Châu chưa dứt lời, đột nhiên tròn mắt nhìn Quốc. Quốc đoán có vẻ Châu đã hiểu được ý của mình, bèn gật đầu xác nhận với cô.

Gần một năm trước, hai người đã may mắn tới được sân bay Tân Sơn Nhất để trú nạn, trải qua quãng thời gian khắc khổ để sinh tồn, cuối cùng mới có chút thời gian để thở, thả lỏng mình phiêu đãng theo điệu nhạc, ngắm nhìn từng chiếc trực thăng liên tục cất và hạ cánh, giải cứu những người sống sót trên toàn khu vực Nam Bộ. Bản nhạc River flows in you, nó không chỉ hay bởi điệu nhạc, mà nó còn là kỉ niệm đầu tiên của Quốc và Châu, đánh dấu mốc khởi đầu cho hành trình một năm sau đó.

Chỉ là một dòng nhạc ngắn trong một bản nhạc dài, nhưng lại gợi lên cả một quãng kí ức dài đằng đẵng sau này.

Phương nhìn vẻ mặt Quốc và Châu, tựa hồ cũng đoán được bản nhạc này là kỉ niệm gì đó giữa hai người, nên không tọc mạch gì nữa, chỉ lẳng lặng sắp xếp quét dọn một lượt căn phòng.

- Anh thử chơi hết nguyên bài đi. - Châu gợi ý.

- Thôi anh không nhớ nhạc. - Quốc nói. - Đợi sau khi chiến dịch Ánh Dương kết thúc, zombie bị diệt trừ rồi, anh sẽ giải ngũ, sau đó mua một cây đàn guitar về luyện tập, rồi đàn cho em nghe sau.

- Ừ vậy cũng được. - Trong thoáng chốc Quốc cảm giác giọng nói của Châu có chút xa xăm, tựa hồ tương lai mù mịt trước mắt khó có thể nói hết.

- Thôi em ngủ đi. - Quốc nói, cố không tỏ vẻ thân thiết với Châu trước mặt Phương, như thể cậu không muốn Phương buồn khi nhìn hai người thân thiết với nhau như vậy. - Anh đi đây.

- Cậu tính không ngủ à ? - Phương hỏi.

- Tôi canh nhà. - Quốc đứng lên nói. - Hai người ngủ ngon nhé.

Quốc đứng dậy rời đi, trước khi ra khỏi phòng còn ngoảnh đầu nhìn Châu và Phương một lượt, khi xác nhận trong phòng đã an toàn, cả hai có thể ở một mình mới đóng cửa xuống tầng dưới.

Phương biết Quốc và Châu là một đôi, nhưng cũng đoán già đoán non rằng Quốc có tình cảm với cô, vậy mà vẫn lựa chọn làm bạn với cả hai người. Quốc chỉ muốn cục diện như vậy sẽ luôn duy trì mãi, dù biết sẽ có một người phải từ bỏ, nhưng quan hệ như vậy vẫn là tốt nhất cho cả ba người.

Quốc đi xuống, kiểm tra một lượt chỗ nghỉ ngơi cho Văn, Phi và Trường, sau khi thấy không có vấn đề bất trắc gì, liền chúc mọi người ngủ ngon. Cây đèn dự phòng duy nhất trong nhà bị Quốc lấy đi, cả ngôi nhà lại chìm vào bóng tối tĩnh mịch.

Quốc kiểm tra vật tư, ngay khi vừa hạ cánh xuống sân bay đã bất cẩn làm rơi mất một khẩu súng AK - 47. Cậu chỉ còn lại IMI Negev, mà súng máy chỉ thuận lợi để mở đường máu, rất nặng nề, gần như khó dùng để tác chiến trong môi trường đô thị.

Đạn súng máy hao tổn một dây, đạn súng trường Quốc chưa kiểm kê lại, nhưng sau khi chiến đấu ở sân bay Cần Thơ cũng đã tiêu tốn rất nhiều. Nhiệm vụ này phức tạp, có thể có nhiều vấn đề phát sinh, có lẽ cậu phải nhắc nhở đồng đội mình nên sử dụng đạn tiết kiệm lại, còn phải dự phòng cho tình huống xấu nhất.

Vấn đề vật tư không cần phải suy xét quá nhiều. Quốc để đống vật tư ở một góc nhà, rồi cầm theo đèn dự phòng và vật tư vũ khí, bước chân nhẹ nhàng tránh để Châu và Phương thức giấc, đi lên tầng thượng hóng mát.

Nơi mà đội Ưng Nhãn đang tạm trú là một ngôi nhà ba tầng, tầng trên cùng là sân thượng. Khu dân cư này nằm ở giao lộ giữa hai con đường lớn, xung quanh chỉ có nóc nhà dân san sát. Ngôi nhà mà mọi người đang ở là cao nhất khu này, trong thoáng chốc đột nhiên lại đơn độc so với cảnh vật xung quanh.

Ban đêm tĩnh mịch, vòm trời đen lấp lánh sao úp lấy một vùng không gian rộng lớn. Phía xa, bóng dáng những tòa nhà cao tầng in lên trên nền trời thành phố Cần Thơ, cảnh tượng chết chóc quen thuộc mà cậu đã từng chứng kiến ở những thành phố khác. Từng cơn gió mát lạnh nhẹ nhàng mơn trớn qua lớp da thịt Quốc, thỉnh thoảng mang theo tiếng rên rỉ của zombie, xua tan đi cái im lặng hãi hùng của thành phố này.

Đường phố bên dưới lác đác zombie thẫn thờ đi lại, phía bên kia bờ kênh lại bị bao trùm bởi một biển zombie khổng lồ, cũng vô thức bước qua bước lại không mục đích. Quốc mượn tạm khẩu súng AK - 47 của Văn để canh gác, thả mình theo gió đêm, cảm giác không sảng khoái như gió núi ở trung tâm tị nạn, nhưng cũng khiến cậu cảm thấy thoải mái thư thái.

Cảnh trăng thanh gió mát, Quốc lại nổi hứng muốn tập đàn guitar, chỉ sợ không gian yên tĩnh sẽ khiến tiếng đàn truyền được đi xa, đủ để kích động zombie dưới nhà. Cậu cảm thấy không có gì để làm, cuối cùng lấy thiết bị định vị ra, chuyên tâm nghiên cứu chiến lược, tìm cách công phá qua biển zombie đang che chở cho zombie cấp cao kia.

Nhìn chằm chằm vào vị trí của zombie cấp cao trên bản đồ, Quốc lại đâm vào bế tắc. Cồn Ấu nằm bơ vơ giữa sông Hậu, cầu Cần Thơ bắc ngang qua cù lao mà không có lối xuống. Theo lời Phi kể, cù lao này ngoài giá trị du lịch thì chẳng có giá trị gì nữa, vậy nên chính quyền địa phương trước tận thế cũng chẳng chú trọng phát triển cơ sở hạ tầng ở cù lao này.

Trước mắt Quốc xác định lối xâm nhập vào cồn Ấu là từ cầu Cần Thơ trèo xuống, sau đó bí mật ám sát zombie cấp cao, tạo điều kiện cho Trường vận hành Ống Tiêm, phát huy hết hiệu suất của thiết bị.

Nhưng vấn đề ở chỗ, từ quận Bình Thủy tới cầu Cần Thơ, phải băng ngang qua nội thành thành phố. Dù có đi vòng xuống phía nam hay trực diện băng ngang thành phố cũng phải đối mặt với một lực lượng zombie khổng lồ nữa. Nếu để toàn đội trực diện đối đầu với zombie, sớm muộn gì cũng sẽ bị diệt toàn quân, mà nhiệm vụ cũng chưa chắc đã thành công được.

Quốc thử tính theo chiều hướng khác. Có lẽ đội Ưng Nhãn sẽ bí mật tấn công zombie cấp cao kia từ phía tỉnh Vĩnh Long, từ tỉnh Vĩnh Long cũng đi theo cầu Cần Thơ, rồi tấn công vào cồn Ấu.

Nhưng ý tưởng đó nhanh chóng phát sinh ra trở ngại mới. Sông Hậu dài như thế, chỉ có duy nhất cầu Cần Thơ nối hai bên bờ sông, ngoài ra không còn cây cầu nào khác. Muốn qua tỉnh Vĩnh Long, chỉ có một cách là đi thuyền vượt sông qua bờ bên kia, rồi mới di chuyển tới cầu Cần Thơ được.

Lại tiếp tục phát sinh thêm vấn đề mới. Hiện tại là tháng Chín, ở đồng bằng sông Cửu Long là mùa lũ, nước sông chảy xiết cực kì nguy hiểm, không thuận lợi để băng ngang sông. Mà cho dù có bình an qua được bờ bên kia, toàn đội cũng phải đối mặt với zombie ở bờ bên kia. Lúc còn ở trên trực thăng bay ngang không phận tỉnh Vĩnh Long, Quốc đã tận mắt chứng kiến sự khủng bố của lực lượng zombie ở tỉnh Vĩnh Long, không hề thua kém so với số lượng zombie ở thành phố Cần Thơ.

Quốc chợt nảy sinh một ý tưởng mới, nhưng chưa kịp đào sâu phân tích, bỗng trực giác cảm nhận được phía sau có người. Cậu vội bỏ thiết bị định vị xuống, vơ vội khẩu súng AK - 47 rồi quay lưng chĩa nòng súng thẳng trước mắt. Nói thì chậm, hành động thì nhanh, trong một giây đã thấy Quốc mặt đối mặt với người bí ẩn kia.

- Châu ? - Quốc ngờ ngợ nhìn cô đang đứng trong nhà, bèn bỏ súng thở phào nói. - Không ngủ lên đây làm gì ?

- Lên thăm anh. - Châu nói, nhẹ nhàng bước tới bên Quốc. - Em không ngủ được.

- Sao vậy ? - Quốc ân cần hỏi.

- Em sợ gặp ác mộng zombie cấp cao. - Châu nói. - Lại làm lộ vị trí của tụi mình mất.

- Vậy để anh kiếm Trường. - Quốc nói. - Hình như anh ta có máy phá sóng cầm tay, có thể hạn chế ảnh hưởng của zombie cấp cao.

- Từ từ đi. - Châu nói. - Em chưa muốn ngủ sớm.

Ngậo ngừng một lát, Châu lại nói tiếp :

- Muốn hóng mát với anh.

- Anh có hóng mát đâu. - Quốc lại cúi xuống nhìn màn hình thiết bị định vị, trong lòng cảm thấy hóng mát với Phương thú vị hơn với Châu nhiều. - Anh đang nghiên cứu một chút ...

Quốc chợt ngưng bặt, cảm thấy ý nghĩ hóng mát với Châu không vui bằng Phương, tự hỏi không biết ý nghĩ này xuất hiện từ bao giờ. Trước khi Phương gia nhập đội Ưng Nhãn, ít khi Quốc thả mình với mây trời, thường không cùng Châu hóng mát, vậy nên cũng cảm thấy không quen với việc ở một mình cùng cô trong hoàn cảnh như này.

Một cơn gió thổi qua, mang theo mùi hương hôi thối của zombie bay ngang, khiến Quốc lại trở về với thực tại. Cậu đè nén suy nghĩ ban nãy xuống, giả vờ chăm chú nghiên cứu bản đồ thành phố Cần Thơ.

Cái cảm giác ở một mình cùng Châu giữa mây trời, bây giờ Quốc mới ý thức được việc này rất là mới mẻ. Nếu như không có Phương, chắc cậu chưa từng nghĩ đến việc hóng mát cùng với Châu.

Quốc vội tập trung suy nghĩ của mình lên thiết bị định vị trên tay, tiếp tục nối lại mạch suy luận ban nãy.

Nhưng mà ban nãy đã nghĩ tới đâu, hình như Quốc quên mất rồi ...

- Anh nghĩ tới đâu rồi ? - Châu đột nhiên hỏi.

- À, đang nghĩ cách đột nhập với cồn Ấu. - Quốc nói, thuật lại những gì mà mình đã suy tính từ nãy giờ.

Cồn Ấu chỉ có duy nhất cầu Cần Thơ đi ngang qua, muốn tới cồn Ấu, bắt buộc phải từ cầu Cần Thơ trèo xuống. Nhưng đường từ đây tới cồn Ấu đều là tử lộ, cho dù có đi theo phương hướng nào cũng phải đối đầu với lực lượng zombie hùng hậu.

- Đi từ phía tỉnh Vĩnh Long cũng không được, vì cả một đoạn sông Hậu dài như thế, chỉ có mỗi cầu Cần Thơ bắc ngang hai bờ. - Quốc nói. - Muốn qua bờ Vĩnh Long, chỉ có thể đi thuyền bơi ngang sông thôi ...

- Khoan đã ! - Châu đang chăm chú nghe, đột nhiên lên tiếng.

- Sao vậy ? - Quốc tròn mắt hỏi.

- Anh bảo muốn qua tỉnh Vĩnh Long phải dùng thuyền băng ngang sông Hậu. - Châu nói. - Vậy sao không dùng thuyền đó, đột nhập vào cồn Ấu đi.

Đầu Quốc chấn động liên hồi. Mấu chốt để giải quyết vấn đề chính là đây, có điều ban nãy cậu vừa nghĩ đến phương án này thì bị Châu làm đứt mạch suy nghĩ, cuối cùng lại được cô khai thông lại.

Quốc quyết định để Châu nói ra hết ý tưởng của cô.

- Ban nãy lúc chạy thoát khỏi sân bay Cần Thơ, tụi mình đều tận mắt chứng kiến lũ zombie không dám bơi qua con kênh để đuổi theo, chỉ có thể đi cầu qua kênh. - Châu cầm bản đồ thành phố Cần Thơ, trình bày ý tưởng của mình. - Zombie được ý thức tư duy quần thể thúc đẩy tiến hóa, biết tự lượng sức mình không thể bơi lội, chắc chắn sẽ không mò xuống sông, đuổi cùng bắt tận tụi mình đâu.

Châu túm lấy áo Quốc, kéo cậu ngồi sát lại người cô, cả hai dựa vào nhau, cảm nhận da thịt mềm mại tiếp xúc vào nhau, chụm đầu nhìn vào màn hình thiết bị định vị.

Thành phố Cần Thơ nằm ở phía nam sông Hậu, hệ thống kênh rạch trong thành phố chằng chịt, cùng nhau tạo nên một mạng lưới giao thông đường thủy phức tạp không khác gì đường bộ. Thành phố có dòng sông Cần Thơ chảy ngang qua, chia cắt thành phố thành hai phần, cuối cùng nhập vào thành một với dòng sông Hậu.

Phi nói tòa nhà cao nhất Cần Thơ là tòa nhà Vinpearl Hotel Cần Thơ, nằm sát vách bờ sông Cần Thơ. Ý định của Châu, chính là lợi dụng hệ thống kênh rạch chằng chịt của thành phố để hoàn thành nhiệm vụ. Từ vị trí trú ẩn hiện tại, bí mật di chuyển tới sông Hậu, kiếm một chiếc thuyền máy, xuôi theo dòng chảy sông Hậu đi về phía cồn Ấu, rồi từ đó rẽ lối vào sông Cần Thơ, đi ngược theo dòng chảy của con sông, cuối cùng tới được tòa nhà Vinpearl Hotel Cần Thơ.

Để kế hoạch này khả thi, đội Ưng Nhãn chia làm hai nhóm, một nhóm phụ trách tiêu diệt zombie cấp cao, nhóm còn lại sẽ đi lên tầng thượng tòa nhà Vinpearl Hotel Cần Thơ, đợi xác nhận zombie cấp cao bị tiêu diệt sẽ khởi động Ống Tiêm.

Nhưng muốn nhiệm vụ hoàn thành, cần phải đi thực tế, tìm hiểu hoàn cảnh trước đã.

Phương hướng sử dụng đường thủy của Châu khả quan hơn, nhưng phải kiếm xuồng máy khá tốn kém. Vậy nên ngày mai Quốc sẽ chia đội Ưng Nhãn đi trinh sát hai tuyến đường, đường bộ tới cầu Cần Thơ và đường thủy, suy tính phương án nào tốt hơn mới có thể tiến hành.

- Không ngờ em lại giỏi vậy đấy. - Quốc tấm tắc khen. - Đúng là thiên tài.

- Nhờ anh gợi ý mà. - Châu nói.

- Nhưng mà cái đó là anh có nghĩ tới rồi. - Quốc nói. - Chẳng qua là đang nghĩ thì bị em phá đám nên đứt mạch suy nghĩ thôi.

- Kệ anh ! - Châu hừ mũi nói. - Em nghĩ ra trước, em nói ra trước thì đó là của em !

- Anh là đội trưởng mà ... - Quốc nói.

- Thì sao ? - Châu trừng mắt nhìn Quốc, đưa bàn tay ra, năm ngón tay xòe ra, chực chờ tấn công.

- À không có gì. - Quốc run lẩy bẩy nói, đột nhiên nhìn đồng hồ, lại nói. - Thôi hết phiên anh gác đêm rồi, vào trong thôi kẻo cảm lạnh.

Châu : "..."

Châu không so đo với Quốc, Quốc vòng tay ôm chặt lấy Châu vào lòng, dẫn cô vào trong nhà.

Quốc xuống nhà dưới, đánh thức Văn dậy rồi đổi phiên với cậu ta, sau đó lại sang tìm Trường, đánh thức anh ta dậy, mượn máy phá sóng cầm tay của anh ta.

Trường bị đánh thức thì làu bàu, ngáp ngủ hướng dẫn Quốc cách dùng máy phá sóng cầm tay, rồi lại trở về giường ngủ của mình. Máy phá sóng cầm tay được cấp phát mỗi đội một chiếc, được dùng để ngăn chặn sự quấy nhiễu của zombie cấp cao, giữ cho đường truyền liên lạc giữa các đơn vị và căn cứ Quân khu Bảy ở sân bay Long Thành. Nếu như cấp trên biết Quốc dùng máy phá sóng cầm tay cho mục đích cá nhân, chắc chắn sẽ kỉ luật cậu mất.

Sau khi xác nhận máy phá sóng đã được bật, Châu cũng yên lành chìm vào giấc ngủ, Quốc mới an tâm đi ngủ. Cậu nhìn lại thiết bị định vị trên tay, nhẩm lại kế hoạch một lần nữa rồi mới đi ngủ.

Quốc và Châu vẽ nên một kế hoạch tuyệt hảo, thoạt nhìn sẽ không có trở ngại nào. Nhưng thực tế lại lắm chông gai, ẩn chứa những nguy hiểm không ai lường trước, bởi đây là nhiệm vụ cảm tử, chắc chắn sẽ có bất trắc đột ngột xảy ra.

Thực tế khác xa với mộng tưởng, mộng tưởng đẹp đẽ như vậy, chỉ mong rằng thực tế sẽ suôn sẻ như những gì hai đứa đã tưởng tượng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net