Chương 112

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Quận Bình Thủy, thành phố Cần Thơ, 7 giờ sáng ngày 19 tháng 8 năm 2028.

Đội Ưng Nhãn tập trung lại trong phòng khách, chia nhau bữa sáng là viên nén protein vô vị, vừa ăn vừa nghe Quốc trình bày và phân chia nhiệm vụ.

- Nhiệm vụ thăm dò này được chia thành hai nhóm, mỗi nhóm hai người. - Quốc giải thích. - Nhóm thăm dò bằng đường bộ sẽ do Phi dẫn đầu, nghiên cứu thực tế đường bộ từ đây tới cầu Cần Thơ. Nhóm còn lại do tôi dẫn đầu, thăm dò bằng đường thủy vùng sông xung quanh cồn Ấu, nghiên cứu khả năng thâm nhập bằng đường sông.

Quốc nói, lấy ra hai dải giấy trắng dài, một cái ghi tên cậu, một cái ghi tên Phi, rồi đưa cho Văn và Phương bốc.

- Tôi và Châu không phải đi à ? - Trường lên tiếng hỏi.

- Hai người ở nhà giữ nhà. - Quốc thoáng nhìn Châu rồi quay lại nhìn Trường, trả lời. - Có chuyện gì phải báo gấp cho tôi.

Trường và Châu ngồi yên tại chỗ gật đầu. Vừa lúc đó, Văn và Phương đã bốc thăm xong, nhìn Quốc chờ đợi.

- Sao rồi ? - Quốc nhìn Phương hỏi, trong lòng hi vọng cô sẽ đi cùng mình.

- Tôi đi với cậu. - Phương nhìn Quốc nói, xòe phiếu thăm ra xác nhận.

- Văn đi với Phi hả ? - Quốc gật đầu với Phương, lại quay đầu hỏi Văn để xác nhận, cuối cùng nhận được cái gật đầu của cậu ta.

Về lí mà nói, để Văn đi cùng Phi là tốt, dù gì hai người đó có chơi với nhau từ trước tận thế, có thể phối hợp với nhau khi đi vào khu vực thành phố đông đúc zombie. Còn sâu trong lòng Quốc lại muốn được đi với Phương, đơn giản vì ở với cô, cậu lại thấy thoải mái rất nhiều, chẳng phải lo sợ gì với nhiệm vụ trước mắt.

Ánh mắt thoáng nhìn Châu, thấy cô đang chống cằm suy tư nhìn mình, Quốc hơi chột dạ, cảm tưởng giống như Châu đang nhìn thấu suy nghĩ của mình, trong đầu lấp liếm bào chữa rằng, Quốc chỉ cảm thấy thoải mái khi ở bên Phương, chứ chẳng phải có tình cảm đặc biệt gì với cô đâu.

- Hai người không ý kiến gì hết chứ ? - Quốc nói, rồi lấy hết vũ khí hiện có của đội ra, đưa khẩu IMI Negev và một khẩu AK - 47 cho Văn và Phi, còn cậu với Phương nhận hai khẩu AK - 47, vài băng đạn cùng vài quả lựu đạn. - Hai đứa mày phải vào thành phố, ưu tiên cho dùng súng máy, nhớ cẩn thận đấy.

- Biết rồi. - Văn nói, đón lấy khẩu súng máy trên tay, ánh mắt đột nhiên sáng rực. - Hai người cẩn thận nhé.

- Hai đứa mày cũng vậy. - Quốc nói, quay qua dặn Châu với Trường. - Hai người cũng cẩn thận nhé. Ở nhà không có nghĩa là an toàn hơn đâu.

- Biết rồi. - Trường nói. - Nhớ về sớm.

- Anh đi cẩn thận. - Châu tiễn Quốc tới tận cổng. - Nhớ về đấy.

- Anh sẽ về sớm. - Quốc nhìn Châu, hơi cúi xuống hôn lên trán cô một cái, rồi quay người rời đi, trước khi đi không quên dặn dò. - Em vô trong nhà đi. Nhớ khóa cổng cẩn thận đấy.

Châu tần ngần trong sân, đợi bốn người Quốc, Phương, Văn và Phi rời khỏi nhà mới đóng cổng lại, rồi quay vào trong.

Văn cầm súng máy dẫn đầu, vừa đi vừa liếc ngang nhìn dọc, canh chừng zombie. Chiều qua khi vừa hạ cánh xuống sân bay Cần Thơ, đội Ưng Nhãn bị một lực lượng zombie hùng hậu truy đuổi, dù được một con kênh cản đường nhưng vẫn không ít zombie qua được bờ bên này của con kênh. Thỉnh thoảng bốn người lại bắt gặp một vài zombie đi lại một cách vô thức trên đường phố, liền cử ra một người dùng dao, khẩn trương tiêu diệt zombie đó, tránh để zombie phát hiện bản thân, làm lộ vị trí trú nạn của cả nhóm.

Dọc theo con kênh này có là một con đường nhựa, nhìn qua bờ bên kia của kênh nước là một lực lượng zombie khổng lồ, thững thò buồn chán đi lại một cách vô định. Bốn người đi tới dòng kênh kia, khẩn trương nấp sau xác một chiếc xe tải nhỏ trên đường, đưa mắt quan sát bên kia.

- Bên kia đông zombie quá. - Phi thì thầm.

- Hai đứa mày thử vòng xuống phía nam, rồi từ đó đi vào thành phố coi sao. - Quốc chỉ thị.

- Hiểu rồi. - Văn nghiêm túc gật đầu. - Hai đứa mày cẩn thận đấy. Đi thôi Phi.

Bốn người chia tay tại đây. Văn và Phi đi về phía nam, rồi từ đó vòng ngược lên phía bắc, đột nhập vào thành phố. Quốc và Phương đi dọc theo bờ kênh lên phía bắc, đi song song với biển zombie đang rên rỉ bước đi một cách vô định bên kia, trên đường phải tránh né vô số xác xe cộ nên chẳng ai nói với ai câu nào, cuối cùng cũng tới bờ phía nam của sông Hậu.

Tháng Chín, mùa lũ, nước sông Hậu đục ngầu chảy xiết, từng đám bèo lục bình trôi vô định theo dòng sông. Quốc và Phương đi dọc theo bờ sông, cuối cùng tìm thấy hai chiếc xuồng gỗ nhỏ để ở trên bờ, phía sau có gắn động cơ chân vịt. Hai người đưa một chiếc xuồng máy xuống nước, rồi vội vã xuống xuồng kiểm tra thử tình trạng động cơ.

- Chết thật. - Quốc nhìn động cơ gắn phía sau chiếc xuồng, trán toát mồ hôi nói.

- Sao vậy ? - Phương chới với bước ra sau xuồng, lo lắng nhìn Quốc. - Động cơ hỏng rồi à ?

- Không phải. - Quốc nhìn Phương nói. - Không biết khởi động.

Phương : "..."

- Để tôi thử coi. - Phương bước tới, máy mó thử động cơ. Quốc biết bản thân bất tài, bèn tránh qua một bên, nhường lối cho Phương, cầm súng canh chừng một lượt xung quanh.

- Biết dùng không đấy ? - Trong lòng Quốc dấy lên một tia bất an, thấp thỏm hỏi Phương.

- Không biết. - Phương tỉnh bơ nói. - Để mò thử.

Quốc : "..."

Quốc hồi hộp nhìn Phương, thấy cô mò mẫm một hồi, tìm thấy dây khởi động động cơ, thử cầm lấy rồi giựt mạnh ra sau.

Brừm brừm !

Tiếng động cơ đột nhiên vang lên, âm thanh ồn ào tựa như vô số tiếng nổ đột ngột dội thẳng vào tâm trí Quốc.

- Động cơ vẫn chạy tốt nè ! - Phương quay lại nhìn Quốc, trên trán lấm tấm mồ hôi, toét miệng cười với Quốc.

- Động cơ kêu ồn quá ! - Quốc vẫn chưa hết hoàn hồn, vì chỗ hạ xuồng của hai người hơi gần bờ kênh kia, lúc này tiếng động cơ ồn ã vang lên, khuấy đảo cả một vùng không gian yên tĩnh, cũng đánh động đám zombie ở bờ bên kia. - Mau cho nó chạy đi !

- Đợi xíu. - Phương lại cúi xuống, mò mẫm cần số trên động cơ, còn Quốc căng thẳng chĩa nòng súng qua bờ bên kia con kênh. Bọn zombie bắt đầu có sự dao dộng, nhưng vì chưa định vị được nguồn phát âm thanh, chỉ nháo nhác đứng tại chỗ mà thôi.

Tạch tạch tạch.

Chiếc xuồng lắc lư rời khỏi nơi neo đậu, mặt sông dao động từng đợt sóng, tạo lực đẩy chiếc xuồng ra xa khỏi bờ. Phương lại mò mẫm thao tác một hồi, chiếc xuồng chạy một quãng ra gần giữa sông, rẽ sóng hướng thẳng về phía trung tâm thành phố Cần Thơ.

- Giỏi thế. - Quốc buông một câu khen ngợi.

- Giỏi đó giờ rồi ! - Phương hếch mũi kiêu hãnh nhìn Quốc.

Trong tầm mắt đã nhìn thấy cầu dây văng Cần Thơ sừng sững bắc ngang sông phía xa. Quốc dáo dác nhìn hai bên bờ, thấy zombie đã bị tiếng ồn của động cơ đánh động, đối phương đổ dồn về sát mép bờ, nhưng chẳng zombie nào dám nhảy xuống sông đuổi theo hai người. Tâm trí Quốc dần thả lỏng, cậu tự nhủ hai người đang ở giữa sông như vậy sẽ an toàn, không thứ gì có thể gây uy hiếp hai người.

Trời quang mây đãng, xuồng máy di chuyển trên mặt sông tạo thành bọt sóng văng tung tóe lên xuồng. Quốc buông hẳn sự phòng bị, nằm dài người dọc theo chiếc xuồng, hai tay gối sau gáy, cảm nhận từng cơn gió mát lạnh mang theo hơi nước bốc lên từ sông Hậu phả vào người, tưởng như đang thư giãn hưởng thụ.

- Sướng quá ha ! - Phương sau lưng bất bình nói. - Để con gái lái thuyền còn mình thì lại nằm dài ra đó hưởng thụ !

- Tôi bảo rồi, tôi ngu lắm, không biết lái thuyền. - Quốc đáp lại. - Cậu giỏi đó giờ rồi, giờ lái thuyền đi.

Phương : "..."

Quốc còn đang nằm dài hưởng thụ, đột nhiên xuồng máy ngừng lại giữa chừng, thân thể Quốc theo quán tính bay về phía trước, toàn thân tông thẳng vào mạn thuyền, đau đớn tê tái thấu xương.

- Tự nhiên dừng xuồng vậy ? - Quốc nén cơn đau, nhăn mặt ngồi dậy, quay lại hỏi Phương.

- Đang học cách điều khiển xuồng thôi. - Phương nhún vai, làm mặt ngây thơ vô tội. - Xin lỗi nhé.

Quốc : "..."

Phương đưa tay lên cần số, gạt đến nấc mạnh nhất, động cơ kêu ầm ầm rung chấn màng nhĩ, xuồng máy đột nhiên rẽ sóng lao tới, khiến Quốc suýt nữa ngã ngửa ra sau. Cậu bấu vào mạn xuồng ngồi vững, không dám nằm dài châm chọc Phương nữa.

Chiếc xuồng càng lúc càng gần cầu Cần Thơ, trước mắt Quốc thấy cồn Ấu nâng đỡ một trụ cầu. Cồn Ấu nằm ở giữa sông Hậu, hơi gần so với bờ Cần Thơ, cù lao này được bao phủ bởi rừng cây tốt tươi, ngoại trừ một bãi neo đậu tàu thuyền ở góc phía bắc cù lao và trụ cầu Cần Thơ, hầu như phần còn lại của cù lao này chẳng có công trình kiến trúc nào của con người.

Phương điều khiển cần số, tốc độ xuồng máy dần chậm lại, khoảng cách giữa xuồng và cồn Ấu dần được rút ngắn lại. Phương tắt động cơ chân vịt, xuồng máy ngừng chạy, xuôi theo dòng chảy sông Hậu, trôi dọc theo chiều dài của cồn Ấu.

Quốc và Phương căng thẳng nhìn về phía cù lao phía xa, gắt gao tìm kiếm dấu hiệu của sinh vật, nhưng trước mắt chỉ thấy một cù lao um tùm rừng cây, toát lên vẻ âm u yên ắng đến rợn người.

- Sao không thấy zombie trên cù lao nhỉ ? - Phương khó hiểu nói. - Có đúng là zombie cấp cao ở trên cù lao không ?

- Có mà. - Quốc nói, lấy thiết bị định vị ra kiểm tra. - Vẫn còn dò được sóng sinh học phát ra từ zombie cấp cao.

Phương ngồi sát lại người Quốc, vô hình khiến thân thể hai người chạm vào nhau, nhất thời cả hai người ngây ra, đột ngột nhìn vào ánh mắt nhau, cuối cùng hai người vụng về chuyển tầm mắt nhìn xuống màn hình thiết bị định vị.

- Zombie cấp cao này không sợ bị tấn công à ? - Phương lên tiếng hỏi, phá vỡ bầu không khí ngượng ngùng ban nãy giữa hai người. - Trên cù lao không có zombie nào hết vậy ?

- Lần đầu mới thấy trường hợp này. - Quốc gật gù nói.

- Tôi với cậu thử vào đó xử lí zombie cấp cao luôn không ? - Phương đề xuất.

- Tôi với cậu chả có vũ khí tiến công. - Quốc nói. - Nhìn cồn Ấu hoang vắng thế, có khi zombie cấp cao biết tụi mình sẽ tới đây nên điều khiển cho zombie trên cù lao giữ im lặng, hòng dụ tôi với cậu không đề phòng mà lên đó, rồi cho zombie nhảy ra phục kích.

- Sao zombie cấp cao biết tôi với cậu sẽ tới đây ? - Phương hỏi lại.

- Zombie ở đây với khu vực lân cận đều là tai mắt của nó mà. - Quốc giải thích. - Ban nãy lúc cậu khởi động xuồng máy đã đánh động tụi zombie trên bờ rồi, zombie cấp cao chắc cũng phát hiện ra hai đứa rồi.

- Ừ nhỉ. - Phương gật gù nói. - Vậy giờ sao ?

- Kiểm tra cồn Ấu xong rồi. - Quốc nói. - Giờ đi thăm dò sông Cần Thơ với tòa nhà Vinpearl Hotel Cần Thơ.

Sông Cần Thơ là một sông lớn chảy xuyên qua thành phố Cần Thơ, là tuyến đường huyết mạch của mạng lưới đường thủy phức tạp của thành phố. Sông Cần Thơ đổ ra sông Hậu, cửa sông nằm khá gần với cồn Ấu, từ vị trí của Quốc và Phương hiện tại cũng có thể nhìn thấy cửa sông Cần Thơ.

Phương phụ trách lái xuồng, hai người chui qua gầm cầu Cần Thơ, bẻ lái quay đầu, đi ngược theo dòng chảy sông Hậu, rồi rẽ sóng hướng về phía sông Cần Thơ.

Sông Cần Thơ có chiều rộng hẹp hơn đáng kể so với sông Hậu, hai bên bờ được bồi đắp bờ kè chống sạt lở, trên bờ là những ngôi nhà mái thấp mọc lên san sát. Chiếc xuồng máy nhẹ nhàng lướt qua mặt sông, Quốc và Phương nhìn hai bên bờ, thấy vô số bóng dáng zombie bị tiếng động cơ xuồng thu hút, đổ ra sát mép bờ sông, từ trên bờ trừng ánh mắt trắng dã về phía hai người.

- Kia là bến Ninh Kiều phải không ? - Phương ngạc nhiên nói.

Quốc nhìn theo hướng Phương chỉ, thấy ở một bên bờ sông Cần Thơ có xây dựng một khối kiến trúc sát bờ sông, phía trên mái có đề dòng chữ "Bến Ninh Kiều".

Có vẻ như đây là một bến thuyền nào đó, phía dưới bờ kè nâng đỡ khối kiến trúc kia có rất nhiều tàu thuyền đậu san sát bờ, một năm trời bị ngâm nước, phần vỏ tàu thuyền đã rỉ sét, xuống cấp trầm trọng.

- Có lối lên bờ kia. - Quốc đề xuất. - Lên bờ coi thử không ?

- Trên bờ đầy zombie, ai dám lên đó làm gì. - Phương trề môi với Quốc. - Ở dưới nước chẳng phải an toàn hơn à ?

Quốc gật gù với Phương, đột nhiên cảm thấy có điềm chẳng lành. Cậu có cảm giác bên dưới mặt nước đục ngầu phù sa kia có thứ gì đó đang đeo bám hai người.

- Mau đi thôi. - Quốc cảm thấy hơi lo lắng, vừa đề phòng nhìn xuống sông vừa nói với Phương.

- Sao vậy ? - Phương tinh mắt phát hiện Quốc đang lo lắng, bèn hỏi.

- Tôi cảm giác có thứ gì đó dưới lòng sông. - Quốc nói. - Cậu cảm thấy không ?

Trực giác con gái bao giờ cũng chính xác hơn con trai, nghe Quốc nói như vậy, Phương nhanh chóng cảm thấy có điều bất ổn không nói thành lời, trong lòng không rét mà run, bèn nói :

- Tôi cũng cảm thấy vậy. Giờ phải làm sao ?

- Giờ bình tĩnh lại đã. - Quốc nói. - Mới có cảm giác thì chưa nói được gì. Trước mắt cứ phải hoàn thành việc thăm dò đã.

Phương thấy Quốc nói có lí, gạt cần số lên mức cao nhất. Xuồng máy lấy tốc độ tối đa, lướt đi trên mặt sông, nhanh chóng tiến sâu hơn vào bên trong thành phố.

Hai người ôm theo sự đề phòng cao độ, phát hiện trước mắt có một tòa nhà cao hơn hẳn so với những ngôi nhà xung quanh. Dù chưa biết hình dạng tòa nhà Vinpearl Hotel Cần Thơ ra sao, nhưng khi nhìn thấy chiều cao tòa nhà có vẻ vượt trội hơn hẳn so với các kiến trúc xung quanh, Quốc có thể khẳng định đây chính là tòa nhà cao nhất Cần Thơ mà Phi có kể qua.

- Chỗ này không có chỗ nào để lên bờ hết. - Phương nhìn xung quanh rồi kết luận.

- Vậy nhóm phát tán Kháng thể Alpha chỉ có thể lên bờ từ bến thuyền Ninh Kiều thôi. - Quốc nói. - Rồi đi dọc theo con sông tới tòa nhà này thôi.

- Ừ. - Phương gật đầu đồng tình với Quốc, rồi nói. - Xong việc chưa ? Về thôi !

- Ừ về thôi. - Quốc gật đầu cho phép, Phương liền khởi động động cơ chân vịt, xuồng máy lấy tốc độ cao nhất xuôi theo dòng sông Cần Thơ mà lướt đi.

Quốc buông lơi cảnh giác, định ngồi xuống nghỉ ngơi, đột nhiên toàn thân căng cứng, trước mắt thấy một nhóm vật thể nào đó giấu mình dưới lòng sông, từ phía sông Hậu di chuyển theo hình mũi tên, tạo thành những con sóng lan tỏa ra hai bên bờ, mặt sông tựa như một tấm vải bị chia làm hai. Nhóm vật thể kia bơi ngược theo dòng chảy sông Cần Thơ, lấy tốc độ cực nhanh dần thu gọn khoảng cách với xuồng máy.

Vật thể bí ẩn đi đầu đội hình mũi tên bắt đầu lộ mình khỏi mặt sông đục ngầu, trong lòng Quốc chấn động vội hét lớn với Phương :

- Là cá sấu ! Mau bẻ lái !

Phương không chần chừ liền thao tác lên động cơ, chiếc xuồng bẻ lái lướt sang một bên. Cá sấu đi đầu đội hình mũi tên kia nhảy lên khỏi mặt nước, há bộ răng to lớn của mình, suýt nữa thì đớp phải chiếc xuồng máy của Quốc với Phương.

Con cá sấu không đớp trúng con mồi, nó phi khỏi mặt nước rồi ngã xuống sông, khiến mặt sông chấn động mãnh liệt, chiếc xuồng nhấp nhô liên tục, khiến Quốc với Phương chới với suýt ngã, may mà kịp bám vào mạn thuyền nên còn đứng vững. Quốc gắt gao nhìn đội hình cá sấu kia, ước chừng phải đến năm con, nhưng khi thấy đội hình cá sấu lộ mình khỏi mặt nước, trong lòng Quốc lại chấn động thêm một hồi nữa.

Trước mắt hai người không phải năm con cá sấu thường, mà là cá sấu zombie !

Cá sấu zombie nom không khác gì cá sấu thường cho lắm, nhưng trên bộ da cứng như áo giáp của nó lại có vài chỗ lở loét, ánh mắt trắng dã, nom hung bạo nhưng vô hồn. Hàm răng con nào con nấy đều bám những vệt máu đen thẫm khô cứng lại, có vẻ như nó đã ăn thịt rất nhiều sinh mệnh kể cả trước lẫn sau khi bị biến thành zombie.

Quốc và Phương muốn về nhà, chỉ có thể đi từ sông Cần Thơ đổ ra sông Hậu. Mà chiều rộng sông Cần Thơ vốn không lớn, đội hình cá sấu kia chiếm mất một nửa chiều rộng con sông, may mà ban nãy khi bị cá sấu đầu đàn tấn công, Quốc và Phương đã kịp vượt qua đội hình cá sấu, hiện đang ở đuôi đội hình cá sấu. Hai người không đợi đội hình cá sấu kia quay đầu, Phương thao tác với động cơ chân vịt, chiếc xuồng lấy tốc độ cao nhất, khẩn trương lướt đi trên mặt sông.

Đội hình cá sấu zombie kia có lẽ bị chỉ đạo bởi zombie cấp cao, sau khi cá sấu đi đầu tấn công hai người không thành liền lui về đội hình, giấu mình dưới lòng sông, chỉ để lộ ánh mắt hung dữ khủng bố khỏi mặt nước, thản nhiên đuổi theo chiếc xuồng.

Cá sấu là động vật bò sát lưỡng cư, quen vận động dưới nước, tốc độ bơi cực nhanh. Xuồng máy lướt đi với tốc độ cao, ấy vậy mà Quốc quay đầu lại, vẫn thấy khoảng cách giữa mình với đội hình cá sấu kia không ngừng được rút gọn.

- Làm sao bây giờ ? - Phương lo lắng nói. - Tụi cá sấu đuổi kịp mất !

Quốc cố gắng giữ bình tĩnh lại, trong đầu cố gắng nhớ lại cách đối phó với cá sấu mà cậu đã từng đọc từ rất lâu trước tận thế, nhưng trong thời khắc thế này, căn bản não cậu chẳng thể nhớ lại thứ gì.

Chỉ còn cách tùy cơ ứng biến vậy.

Cá sấu trước mắt cho dù có là zombie, lớp da bên ngoài của nó có thể vẫn còn dày và chắc, đạn súng AK - 47 không đủ sức gây sát thương lên thân thể con quái vật kia. Quốc chỉ hận trước lúc đi lại nhường khẩu súng máy cho nhóm Văn và Phi, lúc đó chẳng thể ngờ được dưới lòng sông cũng có cá sấu zombie.

Khoảng cách giữa cá sấu đầu đàn với xuồng máy dần thu ngắn lại. Quốc gắt gao nhìn những cặp mắt trắng dã khủng bố nhô lên khỏi mặt nước đang không ngừng đuổi theo mình, trong đầu liền nảy sinh một ý tưởng. Cậu lấy từ bên hông ra một quả lựu đạn, một tay cầm một tay thủ sẵn ngay chốt lựu đạn, cố gắng tự trấn an chính mình, bình tĩnh chờ đợi.

- Làm gì đấy ? - Phương khó hiểu nhìn Quốc

- Giết zombie. - Quốc trả lời, ánh mắt không dời khỏi cá sấu đầu đàn, tập trung tinh thần được đẩy tới mức cao nhất.

Khoảnh khắc cá sấu đầu đàn trồi lên khỏi mặt nước, há bộ răng khủng bố định tấn công xuồng máy, Quốc không chần chừ một giây, rút chốt lựu đạn rồi ném thẳng vào họng con cá sấu kia. Nói thì chậm diễn ra thì nhanh, cá sấu đầu đàn cảm thấy có thứ gì đó bay vào miệng mình liền ngậm hàm răng lại, kẹp quả lựu đạn vừa được kích thích vào bên trong.

Tiếng nổ vang lên, mặt sông dao động mãnh liệt, xuồng máy lắc lư khiến Quốc mất đà, ngã vào người Phương, khiến cô mất đà ngã ngửa ra sau. Hai người vừa định thần lại, nhận thấy mặt đối mặt với đối phương, khoảng cách gần tới mức có thể cảm nhận được hơi thở phả lên gương mặt của nhau.

Giây phút đó, đầu óc Quốc trống rỗng, lại thấy gương mặt Phương có phần ửng đỏ ngượng ngùng.

Quốc lúng túng đứng dậy, tránh nhìn vào Phương, nhìn ra sau xuồng quan sát kết quả. Quả lựu đạn kích nổ trong miệng cá sấu zombie, không đủ để khiến thân xác nó nổ tan tành, nhưng cũng đủ tạo áp lực lên nội tạng, khiến nội tạng cá sấu bị chấn thương mãnh liệt dẫn tới tử vong.

Xuồng máy nhanh chóng ra tới cửa sông Cần Thơ, rẽ vào sông Hậu, thi thể cá sấu đầu đàn trôi theo dòng nước, những cá sấu zombie khác bỏ đồng loại của mình, vẫn kiên trì đuổi theo hai người.

- Còn lựu đạn không ? - Phương nhìn Quốc hỏi. - Làm giống lúc nãy đi.

- Hết lựu đạn rồi. - Quốc nhún vai với Phương.

Phương : "..."

- Có cao kiến gì không ? - Quốc nhìn Phương hỏi lại.

Phương đứng hẳn lên, nhìn đội hình cá sấu còn bốn con đanh gắt gao đuổi theo chiếc xuồng, suy nghĩ một hồi rồi nói :

- Bắn vào mắt nó.

- Hả gì ? - Tiếng ồn động cơ cộng với tiếng sóng át đi giọng nói của Phương khiến Quốc không nghe được cô nói gì.

- Bắn vào hai bên mắt của cá sấu. - Phương nói. - Mắt nó không có bộ da dày che phủ, súng AK - 47 có thể gây sát thương được.

- Cầm lấy ! - Quốc thấy lời Phương nói có lí, liền đưa một khẩu AK - 47 cho Phương, còn mình thì cầm một khẩu khác. - Tôi bắn mắt bên trái, cậu bắn mắt bên phải, mục tiêu là con gần mình nhất bên trái. Chuẩn bị đi !

Quốc và Phương đồng thời đứng lên, giữ vững bản thân, mỗi người tự nhanh chóng xác định mục tiêu của mình. Hai người duy trì hô hấp của mình, Quốc bình tĩnh nhìn thẳng vào ánh mắt khủng bố của mục tiêu, chầm chậm đếm ngược :

- Ba ... Hai ... Một ... Bắn !

Ngay lúc đó hai viên đạn đồng loạt rời khỏi nòng súng, gắt gao rạch thành hai đường sáng song song trong không trung, mang theo tử thần chết chóc, găm trực diện vào mắt con cá sấu mục tiêu

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net