Chương 115

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đầu Quốc tựa hồ nổ oành một tiếng, da đầu tê dại hoàn toàn.

- Quốc, bình tĩnh Quốc. - Phương đứng bên cạnh, nắm lấy tay cậu, ra sức an ủi.

- Ừ. - Quốc hít một hơi thật sâu, để yên cho Phương nắm tay an ủi, một luồng gió mát lạnh từ ngoài sông thổi vào, mơn trớn da thịt, khiến đầu óc cậu sảng khoái hẳn ra. - Hai người có gì để giải thích không ?

"Tụi tao đã cố gắng hết sức." Văn nói. "Nhưng zombie đó đột ngột lao ra, nó hành động quá nhanh, tụi tao không kịp phản ứng, đã thấy nó cắn Trường một cái rồi."

- Tao hiểu rồi. - Quốc bình tĩnh nói.

"Quốc." Giọng Châu truyền tới bên tai. "Em xin lỗi."

- Không sao. - Quốc mềm mỏng nói. - Không phải lỗi tại hai người. Lẽ ra phải huấn luyện cho Trường có khả năng đánh đấm với zombie nữa, không được để anh ta quá ỷ lại vào bộ đội tụi mình được.

"Giờ phải làm sao Quốc ?" Giọng Văn lại truyền tới bên tai.

Đầu óc Quốc lúc này trống rỗng, cậu căn bản không thể nghĩ ra được gì trong tình huống này. Cậu nhìn qua Phương, thấy cô đang ngẩng đầu nhìn cậu, gương mặt lúng túng, ánh mắt chờ đợi quyết định của Quốc.

Nếu như có thể nhìn thấy vẻ mặt của Châu và Văn lúc này, Quốc khá chắc hai người đó cũng đang khó xử, chẳng khác gì cậu với Phương hiện tại.

- Thử mò mật khẩu đi. - Quốc quyết định.

Phương : "..."

Châu : "..."

Văn : "..."

- Mật khẩu có giới hạn số kí tự không ? - Quốc tỏ vẻ đó là điều hiển nhiên phải làm, tiếp tục đề nghị.

"Không có." Giọng Châu truyền tới bên tai.

- Vậy thử nhập tám số 0 đi. - Quốc nói.

Một khoảng lặng kéo dài, giây tiếp theo Quốc nghe thấy có tiếng gõ bàn phím từ bên kia truyền tới.

"Mật khẩu không đúng." Văn nói. "Còn bốn lần nhập mật khẩu thôi."

- Từ 1 đến 9 thử coi. - Quốc tiếp tục nói.

Phương : "..."

Tiếng lách cách gõ bàn phím lại truyền tới, sau khi âm thanh kết thúc, Quốc lại nghe được tiếng thở dài của Văn.

- Nhập thử "Chiến dịch Ánh Dương" đi. - Không đợi Văn lên tiếng, Quốc nói ngay lập tức. - Không viết hoa, không dấu cách đi.

"Vẫn không đúng." Văn chán nản nói. "Thôi đừng đoán mò nữa. Cái này không phải như điện thoại iPhone đâu, chưa chắc nhập mật khẩu sai năm lần là cho đợi nửa phút mới nhập tiếp được đâu."

- Phải tiếp tục thử. - Quốc bình tĩnh nói. - Trường và Phi đã hi sinh rồi, đừng để hai người đó chết một cách vô ích.

"Phi hi sinh rồi hả ?" Đột nhiên Văn hỏi lại.

- Ừ. - Quốc tần ngần một hồi, trong đầu chợt hồi tưởng lại cái chết của Phi, tâm trí một lần nữa bị khủng bố. - Đừng để Phi và Trường hi sinh vô ích. Tiếp tục nhập đi, "Ánh Dương 13", không viết hoa, không dấu cách.

Cảm giác nặng nề trào dâng, Quốc thấy đầu dây bên kia im lặng một hồi, cảm thấy không nên thúc giục Văn phải nhanh tay. Sự thật vừa rồi quá mức tàn khốc, ít nhất phải đợi Văn chấp nhận dần đã.

Gió sông nổi lên, bên tai lại truyền tới tiếng lách cách gõ bàn phím từ đầu bên kia. Tiếng gõ được một lúc lại dừng lại, không cần nghe Văn nói, Quốc cũng biết mật khẩu lại sai, liền tiếp tục nói :

- Thử nhập ...

"Được rồi Quốc." Châu đột nhiên cắt ngang lời Quốc. "Tụi mình chỉ còn một lần nhập duy nhất, nếu lần này bị sai, Ống Tiêm sẽ bị khóa vĩnh viễn, phải nhờ tới các kĩ sư ở căn cứ Quân khu Bảy, thậm chí là ở trung tâm tị nạn can thiệp mới có thể mở lại được, như vậy công sức tụi mình đến được đây sẽ trở nên công cốc, cái chết của hai người kia cũng trở nên uổng phí mất."

- Đã đến được tận đây rồi, chẳng lẽ lại quay về ? - Quốc hít một hơi thật sâu, kiềm nén sự bực tức lại, không thể để cho Châu hứng chịu những cảm xúc tiêu cực của cậu. - Hai người kia hi sinh để tụi mình tới đây hoàn thành nhiệm vụ, bây giờ tình thế tiến thoái lưỡng can, nếu tụi mình không thử nhập mật khẩu, chỉ có cách quay về căn cứ Quân khu Bảy, như vậy thì hai người kia chẳng phải đã bỏ phí mạng mình rồi hay sao ?

- Khoan đã. - Chợt Phương đứng kế bên lên tiếng. - Thử liên lạc với bên căn cứ Quân khu Bảy đi, hoặc không thì liên lạc với đội cứu hộ khác cũng được.

- Để làm gì ? - Quốc hỏi. Từ bên tai cậu truyền tới câu hỏi tương tự của hai người Châu và Văn.

- Chẳng lẽ chỉ có mỗi kĩ sư được biết mật khẩu à ? - Phương nói. - Mật khẩu Ống Tiêm cho dù có là tin tuyệt mật thì ít nhất cũng phải có những người khác được biết, chứ không chỉ riêng gì kĩ sư. Có thể người ở căn cứ Quân khu Bảy cũng biết mật khẩu Ống Tiêm, chỉ cần liên lạc hỏi họ là được.

Nghe Phương phân tích, trong lòng Quốc phát sinh hoài nghi, nhưng tạm thời cậu không nói ra nghi ngờ của mình. Việc ưu tiên cần làm trước mắt là liên lạc ngay với căn cứ Quân khu Bảy.

- Châu, Phương với Văn, ba người tiếp tục duy trì liên lạc song phương đi, để tôi liên lạc với bên căn cứ đã. - Quốc nói, rồi nhấn một lần nữa vào nút bấm trên tai nghe, thiết lập liên lạc với căn cứ Quân khu Bảy. - Đây là đơn vị Ánh Dương 13, gọi căn cứ Quân khu Bảy, xin nghe rõ trả lời.

Đầu dây bên kia yên lặng lạ kì, Quốc tò mò thử lặp lại lần nữa, vẫn chưa nhận được hồi đáp.

- Không liên lạc được à ? - Phương nhìn vẻ mặt của Quốc, thầm đoán mò, hình như Châu và Văn hỏi ngược gì đó, chỉ nghe thấy cô nói. - Không thấy Quốc nói gì, không biết gọi được chưa.

- Đây là đơn vị Ánh Dương 13, gọi căn cứ Quân khu Bảy, yêu cầu nghe rõ trả lời. - Quốc thử nói lại một lần nữa.

Lần nữa thì bên tai Quốc truyền tới tiếng rè rè khá nhỏ, rồi tiếng rè rè ấy lớn dần. Đột nhiên Quốc nghe thấy một tiếng Cạch vang lên, tiếng rè rè kia biến mất, bên tai thông suốt không nghe được gì nữa, bèn lắc đầu ngán ngẩm với Phương, uể oải nói :

- Không liên lạc được ...

"Alo alo." Đột nhiên tai nghe của Quốc truyền tới một giọng nam. "Đây là tổng đài của căn cứ Quân khu Bảy, xin đồng chí hãy báo danh."

- Tôi là đội trưởng đơn vị Ánh Dương 13. - Quốc nói. - Sao gọi nãy giờ không ai bắt máy thế ?

"Thông cảm, hiện giờ tổng đài chỉ có mình tôi trực." Người kia nói. "Mới đi vệ sinh nên không kịp nghe máy, xin lỗi đã để mọi người phải chờ."

Quốc : "..."

- Sao chỉ có mỗi đồng chí trực tổng đài vậy ? - Quốc hỏi. - Những người khác đâu ?

"Ở đây đang xảy ra tình huống khẩn cấp, tất cả mọi người đều được điều động đi hết rồi, chỉ để lại một mình tôi trực tổng đài thôi." Người kia giải thích. "Đồng chí liên lạc với tổng đài có việc gì không ?"

Nghe người trực tổng đài nói ở căn cứ Quân khu Bảy xảy ra chuyện, trong lòng Quốc dự cảm, chuyện này chắc chắn có liên quan tới cơn ác mộng của ả zombie cấp cao ở thành phố Hồ Chí Minh. Nhưng Quốc không nói ra nghi ngờ của mình, cậu cùng đồng đội mình cũng đang ở trong tình huống éo le, cậu không hỏi han tình hình bên kia, trực tiếp nói luôn vấn đề của mình :

- Bên tôi có vấn đề với Ống Tiêm. Hiện tại kĩ sư của đơn vị tôi đã hi sinh, mà chỉ có duy nhất đồng chí ấy biết mật khẩu của thiết bị, nên hiện tại chúng tôi đang bế tắc, không thể khởi động được Ống Tiêm, xin phép được bên căn cứ cung cấp mật khẩu để phát tán Kháng thể Alpha.

"Mật khẩu của Ống Tiêm là thông tin tuyệt mật, chỉ một vài lãnh đạo cấp cao của căn cứ Quân khu Bảy được biết." Người ở đầu dây bên kia nói.

- Vậy có thể giúp tôi xin những người đó mật khẩu Ống Tiêm được không ? - Quốc tiếp lời hỏi.

"Tạm thời thì không thể." Người kia nói. "Hiện tất cả những người có thẩm quyền cao hơn tôi đều được tập trung đối phó với tình huống khẩn cấp đang xảy ra ở đây, tôi được giao nhiệm vụ ngồi đây, tiếp thu yêu cầu của mọi người trong khả năng có thể. Tạm thời tôi không thể xin được mật khẩu từ cấp trên để giao cho mọi người, nên tôi đề xuất mọi người hãy cố gắng liên hệ với đơn vị thực hiện chiến dịch Ánh Dương ở gần mình nhất, đề nghị kĩ sư của đơn vị đó cung cấp mật khẩu Ống Tiêm cho mình. Theo tôi biết thì tất cả các Ống Tiêm đều sử dụng cùng một mật khẩu, cách đó là khả thi nhất trong tình huống của mọi người hiện giờ."

Quốc cảm thấy hi vọng giống như cánh diều mà cậu thả đang tung bay trên trời. Dây điều đứt phụt một cái, mặc cho cậu níu kéo trong bất lực, cánh diều lại mất hút vào hư không.

- Tôi sẽ thử. - Quốc tỏ vẻ bình thường nói. - Cảm ơn đồng chí.

"Chúc mọi người thượng lộ bình an." Người ở đầu dây bên kia nói.

- Chúc các đồng chí may mắn. - Quốc nói, trước khi ngắt kết nối còn nghe tiếng nổ đùng đoàng từ đầu bên kia văng vẳng dội tới. Cậu ấn thêm hai lần nữa, bên tai liền rơi vào yên lặng.

- Không được hả ? - Phương đứng kế bên nhìn Quốc từ nãy tới giờ, dù không trực tiếp nghe lời người ở tổng đài nói, nhưng cũng loáng thoáng đoán được kết quả.

- Ừ. - Quốc bật tai nghe, để ở chế độ liên lạc với đồng đội. - Bên căn cứ Quân khu Bảy cũng đang xảy ra chuyện rồi. Người biết được mật khẩu là mấy người thiếu tướng Toàn, mà giờ mấy người đó đang bận đối phó với vấn đề bên đó rồi.

"Vậy giờ phải đợi mấy người đó hết bận à ?" Giọng Văn truyền tới bên tai nghe.

- Có thể vậy. - Quốc nói. - Hoặc không thì liên lạc với những đội cứu hộ khác, xin họ mật khẩu.

- Không phải lúc nào cũng có đội cứu hộ túc trực trên kênh liên lạc khu vực đâu, có khi phải đợi rất lâu đấy. - Phương nói.

"Nếu như phải đợi lâu, có khi cũng đủ thời gian để zombie cấp độ thấp hơn lên nắm quyền rồi." Châu nói. "Lúc đó những gì tụi mình làm trong ngày hôm nay đều trở nên vô nghĩa."

"Thực ra là quá trễ rồi." Văn tiếp lời. "Nhìn đi kìa, zombie trong thành phố có vẻ đang di chuyển về phía đông bắc."

- Thiệt hả ? - Quốc ngạc nhiên. - Toàn bộ phần phía bắc của Cần Thơ là sông Hậu mà, zombie di chuyển về phía sông Hậu làm gì ?

Quốc vừa dứt lời, đột nhiên từ trên cầu Cần Thơ, một bóng đen rơi từ mặt cầu xuống đất. Quốc và Phương căng thẳng lại gần, phát hiện đó là thi thể của một zombie. Rơi từ độ cao như vậy, zombie kia sớm đã tử vong.

Ngày càng có nhiều zombie từ trên cầu rơi khỏi lan can, cắm đầu rơi xuống cồn Ấu hoặc sông Hậu.

- Trên cầu quá trời zombie luôn. - Quốc kinh hãi ngẩng đầu nhìn lên phía trước, từ góc độ này không thể nhìn được phía trên cầu, nhưng có thể thấy zombie lúc nhúc trên cầu, áp sát cả lan can.

- Zombie không di chuyển tới sông Hậu. - Phương kết luận. - Chúng đang băng qua sông Hậu, tìm cách qua bờ bên kia.

Quốc nghe Phương nói vậy, lại mở thiết bị định vị trong tay ra, thấy thiết bị thông báo vẫn thu được sóng sinh học với tần số cực thấp, trong lòng mơ hồ ngộ ra điều gì đó.

- Chẳng lẽ ... zombie cấp thấp hơn đã xuất hiện ? - Phương nhìn vào màn hình thiết bị định vị, lập tức thấu hiểu được điều Quốc đang nghĩ.

"F*ck !" Có tiếng Văn văng tục ở đầu dây bên kia.

- Có thể có khả năng đó, nhưng không chắc chắn được. - Quốc nói. - Không thể truy ra được nguồn phát sóng trong phạm vi thành phố Cần Thơ và tỉnh Vĩnh Long được.

"Hình như zombie ở các tỉnh lân cận đều bị thu hút về hai địa phương này rồi." Châu nói. "Ngoài Cần Thơ và Vĩnh Long ra, những nơi khác đâu còn zombie đâu."

"Có thể là do zombie cấp cao nào đó nằm ở ngoài hai địa phương này." Văn suy đoán. "Thiết bị định vị chỉ có tầm hoạt động trong phạm vi vài tỉnh lân cận Cần Thơ thôi, vậy nên không truy ra được zombie cao cấp đó được là phải."

- Có thể phải đi theo zombie mới truy ra được vị trí của zombie cấp cao đó. - Phương đề xuất.

"Nhưng chỉ có mỗi cầu Cần Thơ là bắc ngang sông Hậu thôi, làm sao qua được bờ bên kia được ?" Châu nói. "Nước sông cũng chảy xiết, thuyền nhỏ không thể đi ngang sông được."

- Từ từ rồi tính. - Quốc cảm thấy hơi căng thẳng bèn nói Châu. - Trước mắt em với Văn cứ ở yên tại chỗ, khi nào chỗ hai người không có nhiều zombie nữa thì báo với bên anh, lúc đó tụi mình tập trung lại rồi mới thể tính tiếp được.

Không ai đồng tình hay phản đối gì, ba người kia đều im lặng nghe Quốc sắp xếp :

- Trời sắp tối rồi, em và Văn tìm chỗ nào nghỉ ngơi đi. Bây giờ bốn người phải chia nhau ra, anh và em thiết lập liên lạc đồng đội để giữ liên lạc với nhau. Phương kết nối vào mạng lưới liên lạc trong khu vực, còn Văn thì truy cập vào mạng lưới phát thanh toàn quốc. Nhất định không được bỏ lỡ bất kỳ thông tin quý giá nào, đồng thời có chuyện gì phải báo cho bên anh biết.

"Rõ." Bên tai nghe truyền tới giọng Châu và Văn. Quốc nhìn sang Phương, thấy cô đang thao tác với tai nghe của mình, bèn đứng yên chờ đợi.

"Anh Quốc." Châu đột nhiên mở lời.

- Sao thế ? - Quốc trả lời ngay tắp lự.

"Lẽ ra tụi mình cũng được quyền biết mật khẩu Ống Tiêm đúng không ?" Châu hỏi.

Quốc nghe Châu nói vậy, trong lòng nghĩ ngợi đôi chút, cuối cùng hiểu ra được điều Châu định nói với cậu.

Mật khẩu Ống Tiêm là thông tin tuyệt mật, lẽ ra mỗi thành viên đội Ưng Nhãn đều có quyền được biết, và kĩ sư mỗi đội đều được ủy thác nói cho các chiến sĩ trong đội mật khẩu Ống Tiêm. Nhưng Trường đã lựa chọn giấu kín mật khẩu với cả đội, từ đầu anh ta vốn không tin tưởng Quốc và các thành viên đội Ưng Nhãn, nghĩ rằng nếu ai cũng biết mật khẩu Ống Tiêm, giá trị của anh ta đối với mọi người sẽ không còn nữa. Anh ta không nói ra mật khẩu Ống Tiêm, để trong đội chỉ có một mình anh ta biết mật khẩu là gì, khiến mọi người đều phải dốc sức bảo vệ anh ta.

Trong lòng cậu dâng trào một nỗi thất vọng, nhè nhẹ đáp lời Châu :

- Ừ.

"Em chỉ nói vậy thôi." Châu nói. "Anh nghỉ ngơi sớm đi. Đừng có léng phéng gì bậy bạ đấy."

- Ở đây chỉ có anh với Phương thôi mà ... - Quốc nói, cảm thấy lạnh sống lưng, bèn nói. - Em cũng nghỉ ngơi sớm nhé.

Quốc nói, đợi đến khi Châu đáp lời, bèn lẳng lặng tháo tai nghe, đút vào túi áo của mình. Phương thấy vậy bèn nói :

- Làm vậy lỡ Châu có chuyện gì thì sao ?

- Yên tâm. - Quốc nói. - Có bật loa ngoài rồi. Nếu Châu có liên lạc gì thì cũng có thể nghe được.

Phương gật gù với Quốc, rồi đột nhiên nói :

- Tìm chỗ ngủ đi.

- Qua bên resort mà ngủ. - Quốc gợi ý. - Phải đi xử lí lũ zombie trên cù lao trước đã.

- Ừ. - Phương nói, rồi Quốc với Phương, mỗi người một khẩu súng AK - 47, quay trở lại khuôn viên resort.

Trên đường trở về, hai người băng qua khi rừng lúc nãy, băng ngang chỗ ban nãy gặp phải cá sấu zombie, sớm tìm thấy hai cặp chân đứt lìa từ khuỷu chân, chỗ đứt đã khô máu lại. Hai người không cần nói cũng biết chủ nhân của cặp chân này là ai, thương tiếc trong lòng khi nghĩ rằng một tiếng trước, người này vẫn còn cười đùa vui vẻ, vậy mà giờ đây thân thể đã nằm gọn trong bụng cá sấu, chỉ còn hai cặp chân làm dấu vết lưu lại ở nhân gian.

Hai cá sấu zombie mà Quốc và Phương gặp phải, một con đã tử vong, con còn lại bị mù mắt, đã sớm ăn một phần thân thể của Phi, bỏ lại hai cặp chân này, cuối cùng rời đi.

Quốc nhặt hai cẳng chân, chôn cất dưới một gốc cây, dùn một hòn đá nhọn, khắc ngắn gọn họ tên cùng ngày sinh ngày mất của Phi. Vận mệnh thật quá đỗi khắc nghiệt, một người chết đi lại không có bia mộ đàng hoàng, hồn lìa khỏi xác vất vưởng không có chốn để trở về.

Quốc và Phương mang theo tâm trạng nặng nề, quay trở lại resort, xử lí toàn bộ zombie trong khuôn viên khu nghỉ dưỡng, đếm được hơn ba mươi cỗ thi thể. Hai người đem số thi thể kia cất ở một góc resort, sau cùng tìm tới phòng bếp, giải quyết tất cả số đồ hộp còn hạn sử dụng mà cả hai tìm được.

- Tối nay ngủ sớm đi. - Phương nói với Quốc, trong khi bản thân thì thu gom đống vỏ hộp. - Tôi nghĩ không cần canh gác đâu. Zombie trong resort đều bị xử lí hết rồi, không ai tấn công tụi mình đâu.

- Tôi cũng nghĩ vậy. - Quốc nói, chợt trong đầu nảy ra một suy nghĩ. - Ngủ chung hả ?

- Ai cho ? - Phương đột nhiên đỏ ửng mặt lên, gay gắt nói. - Mỗi người một phòng nhé !

- Đây là khu nghỉ dưỡng chứ đâu phải khách sạn bình thường. - Quốc châm chọc Phương. - Mỗi phòng là một nhà, hai nhà cách xa nhau như vậy, lỡ cậu có chuyện gì, sao tôi chạy qua kịp được ?

- Kệ tôi ! - Phương vẫn đỏ mặt chối cãi. - Tôi mà có chuyện chắc là do cậu mà ra.

Quốc không đáp lại, miệng cười trước phản ứng của Phương, trong lòng cảm thấy sảng khoái hơn một chút. Cậu không đáp lời Phương, yên lặng dọn đống đồ hộp của mình, rồi đi một lượt các phòng trong khu nghỉ dưỡng, chọn một phòng mà cậu cảm thấy an toàn nhất, nói Phương nghỉ ngơi ở đó.

- Cậu ngủ ở đâu ? - Phương nhìn Quốc hỏi.

- Chắc tôi không ngủ. - Quốc nói.

- Tại sao ? - Phương khó hiểu hỏi lại. - Cả ngày đánh đấm mệt mỏi rồi, không nghỉ ngơi thì dễ hại người lắm.

- Sợ gặp ác mộng. - Quốc nói. - Đêm nay chắc chắn tôi sẽ gặp ác mộng.

Cho dù thực hư việc xuất hiện một zombie cấp cao vẫn chưa được chắc chắn, nhưng nếu thiết bị định vị đã ghi nhận được sóng sinh học của một zombie cấp cao, chỉ cần khi cậu chìm vào giấc ngủ, sẽ nhanh chóng diện kiến zombie cấp cao đó trong mơ.

Dù rất muốn biết zombie cấp cao đó là ai và ở đâu, nhưng cậu vẫn cần có sự chuẩn bị từ trước, bởi vì zombie cấp cao này đủ thông minh để giữ cậu lại trong cơn ác mộng, bản thân cậu sẽ vĩnh viễn chìm trong cơn hôn mê, trừ khi có thiết bị phá sóng giải thoát cậu khỏi cơn ác mộng đó, mà bây giờ máy phá sóng đang ở chỗ của Trường, có khi đã bị thất lạc rồi.

Nói tóm lại, trước mắt Quốc không được phép ngủ quên, phải gắng gượng đến khi có được máy phá sóng, hoặc tiêu diệt thành công zombie cấp cao mới xuất hiện, đồng thời khởi động Ôsng Tiêm phát tán Kháng thể Alpha, tránh xuất hiện zombie cấp cao mới.

Quốc chỉ được phép ngủ, khi đã hoàn thành nhiệm vụ.

Phương không hiểu được suy nghĩ của Quốc, cô nheo mắt nhìn cậu, ngờ vực hỏi :

- Không ngủ thì định làm gì ?

- Canh cho cậu ngủ. - Quốc nhún vai nói. - Ngoài Châu ra thì tôi không có canh chừng cho người khác ngủ đâu, nên biết trân trọng.

- Gớm. - Phương bĩu môi nói. - Sợ cậu canh tôi ngủ lại giở trò đồi bại.

- Thôi không dám. - Quốc nói. - Ngủ sớm đi, không giỡn nữa.

Mỗi phòng nghỉ ở khu nghỉ dưỡng là một căn nhà riêng biệt, trước nhà có hàng hiên được đặt sẵn một cái xích đu. Quốc đợi Phương vào nhà liền đeo tai nghe lên tai, đến bên xích đu ngồi xuống. Bên tai cậu truyền tới tiếng nhai nuốt của Châu, có lẽ cô đang cùng Văn ăn tối. Cậu không có ý lên tiếng, để yên cho cô ăn uống, hồi phục sức lực.

"Ăn thêm đi nè." Có giọng Văn văng vẳng phía bên kia.

"Thôi tôi ăn no rồi." Châu lịch sự từ chối. "Ông ăn đi cho có sức."

- Văn nói đúng đấy. - Quốc đột nhiên lên tiếng. - Em ăn nhiều vào.

"Ủa anh Quốc ?" Châu ngạc nhiên, rồi chuyển giọng quở trách. "Làm gì nãy giờ mà em gọi không nghe thế ?"

- Có hả ? - Quốc chột dạ, không biết nên bào chữa sao cho ổn. - Em gọi anh có chuyện gì ?

"Em định thông báo là em với Văn sẽ rời khỏi sân thượng tòa nhà Vinpearl để tìm đồ ăn." Châu nói. "Anh ăn chưa đấy ?"

- Anh ăn rồi. - Quốc nói. - Đang ngồi ngắm sao.

Đột nhiên Quốc cảm thấy có hơi ấm sau lưng mình, quay lại thì thấy Phương từ trong nhà đi ra, đứng tựa cửa nhìn cậu. Quốc nhướn mày, ý hỏi Phương ra đây làm gì, nhận được một cái nhún vai cùng câu trả lời đầy cục súc của cô :

- Ngắm sao.

Quốc : "..."

Quốc chỉ tay lên tai nghe, ý nói mình đang gọi điện, Phương đừng có làm phiền.

- Biết rồi. - Phương thờ ơ nói. - Cứ tâm tình cùng nhau đi, tôi không xen vào chuyện hai người đâu.

Quốc liếc mắt nhìn Phương, muốn nói gì đó lại thôi, quay lại tiếp tục nói chuyện với Châu.

"Lần đầu tiên thấy bầu trời sao ở một thành phố lớn như vậy." Châu nói. "Ngày trước làm gì đã được nhìn thấy nhiều sao như vậy."

- Ngắm sao ở đây không đã đâu. - Quốc ngồi tựa lưng vào thành xích đu, cảm nhận từng cơn gió mát lạnh từ sông Hậu thổi vào, đầu óc cảm thấy sảng khoái rõ rệt. - Phải ngắm ở trung tâm

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net