Chương 17

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Về đến sân huấn luyện kí túc xá, Quốc thấy tất cả các tân binh đều đã tản ra hết, có vẻ như thời gian tập thể dục buổi sáng đã kết thúc. Một tiểu đội đứng đó, trên tay cầm ki và chổi hốt rác, có vẻ như đang trực vệ sinh. Quốc nhận ra những gương mặt thân quen trong tiểu đội kia, lòng khấp khởi vui mừng như người đi xa lâu ngày trở về quê nhà, liền nửa đi nửa chạy về phía những người kia.

- Ê thằng Quốc quay lại kìa. - Đăng phát hiện ra Quốc đầu tiên liền hét lớn, ngay lập tức mấy người đồng đội khác liền quay lại nhìn cậu, rồi nguyên tiểu đội chạy tới, quây thành vòng tròn xung quanh, hỏi han tới tấp.

- Sao rồi ? Vẫn còn sống cơ à ? - Tú hỏi.

- Dĩ nhiên. - Quốc dửng dưng. - Sống còn làm đám tang cho mày nữa.

- Mày bị thương nên bố mày không chấp nha cờ hó. - Tú nổi điên nói lại.

Hết người này rồi tới người kia hỏi liên tục chuyện gì đã xảy ra. Quốc thành thật kể hết mọi chuyện, trừ câu chuyện cậu và Trung đánh nhau vì Châu thì có bỏ thêm chút mắm muối cho có phần sinh động. Nghe xong cả đám đều trầm trồ, dù Quốc không biết bọn này có tin lời cậu kể không nhưng cảm giác đượg tâng bốc lên tận trời xanh khiến cậu cảm thấy lâng lâng khó tả, cứ như anh hùng vừa xả thân cứu nước trở về.

- Nếu có dịp gặp Trung anh sẽ xử nó một trận. - Nhân khoanh tay đăm chiêu nói.

- Thôi anh, chuyện đã qua rồi thì xí xóa đi, gợi lại làm gì ? - Quốc nói.

- Làm sao em biết Trung sẽ đồng ý bỏ qua cho em chuyện này ? - Nhân hỏi.

- Em không nghĩ kiểu người như Trung sẽ làm điều gì xấu với người khác đâu. - Quốc thanh minh, dù trong lòng chưa tin tưởng Trung nhiều lắm. - Hôm qua là do không kiềm chế được cảm xúc nên mới xô xát thôi, chứ nếu Trung chơi với ai thì sẽ chơi thật lòng mà.

- Tùy nhóc. - Nhân chán nản khi biết không khuyên nhủ được Quốc, đành bỏ đi.

Quốc bỏ lỡ buổi tập thể dục buổi sáng, bị đại úy Luân phê bình rồi được tha bổng. Cậu nhập bọn cùng tiểu đội của mình, hỗ trợ quét dọn, làm vệ sinh sân huấn luyện. Những vết bầm tím trên người do trận ẩu đả chiều qua cũng đã bớt dần, tuy vẫn làm giảm đi nhan sắc của Quốc nhưng ít nhiều không làm đau cậu nữa.

- Ê Quốc ! - Hiển vỗ vai Quốc một cái đau điếng, khiến cậu giật bắn mình, may mà chưa đụng vào mấy chỗ vết thương chiều qua.

- Cái gì ? - Quốc trừng mắt nhìn Hiển.

- Vợ mày tới kìa. - Hiển hất mặt về phía đường nhựa.

Quốc nhìn theo hướng Hiển chỉ, thấy hai hình bóng quen thuộc từ đoàn người bên quân y bước vào sân huấn luyện. Châu đi cùng Vy, trên tay xách theo một bọc đồ, căng mắt nhìn thì thấy bên trong là mấy cái hộp gì đó màu xanh với mấy thứ gì đó màu trắng mà Quốc chẳng luận ra được. Châu và Vy lạnh lùng đi tới, không quan tâm đến mấy lời chào hỏi bắt chuyện của mấy chiến sĩ tân binh mê gái, một mạch đi thẳng tới chỗ của Quốc.

Nhìn vẻ mặt quê mùa mà tức tưởi của đám tân binh khi bị Châu bơ mà Quốc tủm tỉm cười, thầm nghĩ trình gì mà nói chuyện với người đẹp của ta được. Đám tân binh chỉ biết quăng ánh nhìn tóe lửa về phía Quốc song không dám động thủ, sợ bị mang tiếng đánh nhau vì gái mất.

- Làm gì mà cứ cười thế kia ? - Châu đến trước mặt Quốc, lạnh lùng hỏi.

- À không có gì. - Quốc trở về vẻ mặt bình thường. - Đến đây chi thế ?

- Đến xem vết thương. - Châu nói. - Dẫn tôi về chỗ ngủ của cậu đi.

- Thôi. - Quốc từ chối, cảm thấy hơi ngượng ngùng khi bắt con gái đi chăm vết thương cho mình, lại còn dẫn người ta tới tận giường ngủ nữa, sợ người ta lại đồn chuyện bậy bạ thì bách nhục xuyên tâm.

- Dám từ chối tui sao ? - Châu trừng mắt nhìn Quốc, toàn thân như tỏa ra sát khí hừng hực, khiến Quốc không rét mà run.

- À à ... Không dám không dám ... - Quốc run lẩy bẩy, thất thểu dẫn Châu về phòng ngủ của mình. Đám bạn thân thì cứ cười vang trước thái độ như sợ vợ của Quốc. Quốc trừng mắt nhìn định bụng dọa đám bạn một trận, cuối cùng lại bắt gặp ánh mắt sát khí của Châu đang nhìn mình thì đành rụt cổ, phó mặc thân mình cho số phận.

Quốc dẫn Châu trở về phòng ngủ tập thể của mình. Châu quan sát chỗ ngủ của cậu một hồi, thấy chăn gối màn chiếu đã được gấp gọn gàng sạch sẽ thì gật gù hài lòng. Quốc chỉ ngồi yên trên giường mà toát mồ hôi hột, cứ như đang làm bài kiểm tra mà giám thị cứ kèm sát rạt mình không ngừng.

- Chỗ ngủ cũng gọn gàng quá ha. - Châu tấm tắc khen.

- Chuyện. - Quốc phổng mũi. - Ngày nào cũng siêng năng gấp nội vụ mà, ở trong quân đội mà không siêng vậy có mà bị kỉ luật.

- Rồi rồi, biết rồi. - Vẻ mặt của Châu giờ giãn ra, không còn lạnh lùng như trước, rồi cô ngồi xuống kế bên Quốc, tay vội tháo cái bịch ni lông mang theo bên người. - Ngồi yên nhé, để tui chữa mấy vết thương này cho.

- Có sao đâu. - Quốc chống chế. - Chỉ là mấy vết bầm tím thôi mà.

- Thì cứ ngồi yên đi. - Châu nói, lấy ra vài hộp salonpas. - Còn đau không ?

- Vẫn hơi nhức xíu. - Quốc biết không thể từ chối được Châu, chỉ biết ngồi im như một chú mèo con, để cô chăm sóc cho cậu.

Vết thương trên người Quốc không nhiều, chủ yếu là mấy vết bầm ở trên mặt và vết thương đã đóng vảy trên cánh tay. Châu cầm lấy tay Quốc, cậu cảm nhận được sự mịn màng của bàn tay cô truyền từ da của cậu. Quốc hơi ngại ngùng, quay mặt đi chỗ khác, vô tình phát hiện ra mấy đồng đội ở tiểu đội của cậu và tiểu đội ngủ cùng phòng đang thấp thỏm ở cửa coi kịch, miệng cứ tủm tỉm cười. Quốc chỉ muốn lao ra đó mà dần tụi nó một trận, ngặt nỗi bị Châu dữ lại thì đành thui thủi ngồi đó mà nuốt cục tức vào trong bụng.

- Quay mặt qua đây. - Châu bất ngờ lên tiếng.

- Hả ... ? - Quốc ngạc nhiên, nhưng cũng quay mặt qua nhìn Châu.

Châu không đáp lời Quốc, lẳng lặng lấy ra vài miếng dán salonpas cỡ nhỏ. Đoạn cô chồm người lên, nhẹ nhàng đắp từng miếng salonpas. Hai người đối mặt với nhau, ở gần tới mức có thể cảm nhận được hơi thở của nhau. Châu băng sương nguyệt lãnh dán từng miếng salonpas lên những vết bầm tím trên mặt Quốc, Quốc thì ngại ngùng đảo mắt đi chỗ khác, thỉnh thoảng liếc qua len lén nhìn Châu. Ánh mắt lạnh lùng của Châu toát lên một chút vẻ lo lắng, vẻ mặt như muốn nói gì đó mà lại không dám nói ra. Gương mặt thanh tú, hàng mi dài cong vút, đôi mắt chăm chú tập trung vào chuyên môn, phô diễn một vẻ đẹp kiêu sa của người con gái, khiến Quốc như người mất hồn, thẫn thờ ngồi đó mà chiêm ngưỡng vẻ đẹp của Châu.

Bất giác Châu liếc mắt nhìn Quốc. Như một người ăn trộm bị phát hiện, Quốc vội đảo mắt nhìn đi chỗ khác, toàn thân nóng ran, thỉnh thoảng hơi nhìn về phía Châu. Cô vẫn đang tập trung vào công việc mình làm, nhưng lần này gò má đã ửng hồng trên gương mặt trắng trẻo mịn màng kia.

Khoảng lặng quen thuộc lại nổi lên, Quốc cố suy nghĩ vẩn cơ những chuyện khác để tránh ngại ngùng khi phải nhìn thẳng vào mắt Châu. Quốc nhớ thầm thấy đây là lần thứ hai Châu chăm sóc vết thương cho cậu, sau lần hai người chạy trốn đám zombie khỏi sân bay Tân Sơn Nhất. Đột nhiên Quốc cảm nhận được cảm xúc của mình như trở về thời điểm lúc đó, cậu như bị mê hoặc trước vẻ đẹp và sự ân cần chu đáo của Châu. Cậu cảm thấy lòng mình hồi hộp như lửa đốt, nửa muốn bày tỏ tình cảm của mình với Châu, nhưng nỗi lo lắng sợ rằng Châu sẽ từ chối mình lần nữa lại cứ vấn vương trong tâm trí của mình. Cậu cố kiềm chế lại bản thân, tự nhủ không được để cảm xúc chi phối tân trí.

Nhưng Quốc chợt nhớ đến trận xô xát chiều qua với Trung. Trung đã gióng cậu một hồi chuông cảnh báo rằng xung quanh Châu có rất nhiều vệ tinh đang theo đuổi. Nếu như cậu cứ chần chừ như vậy, rất có thể sẽ có một người con trai khác sẽ thay thế vai trò của cậu trong lòng Châu. Thế giới này vốn rất rộng lớn, có những thứ Quốc không ngờ tới sẽ ập đến đối mặt với cậu.

Nội tâm Quốc giờ đây như bị giằng xé, rơi vào đống bòng bong bởi hai quyết định. Một là chấp nhận ăn cả ngã về không, thổ lộ tình cảm của Quốc với Châu, nhưng cậu cứ luôn lo sợ rằng cô sẽ từ chối cậu, khiến cho hai người không còn thân thiết như trước. Mà nếu như cứ chần chừ như vậy, chỉ sợ sẽ bỏ lỡ mất cơ hội.

- Nè. - Châu thủ thỉ, phá tan bầu không khí yên lặng giữa hai đứa. - Mai mốt đừng đánh nhau nha.

- Hả ... ? - Quốc nghệch mặt nhìn Châu, tâm trí vừa được lôi ra khỏi đống bòng bong hỗn độn kia, chưa kịp thích ứng với hiện tại.

- Nãy nói gì có nghe không vậy ? - Châu cau mày nhìn Quốc, thu dọn mấy dụng cụ sơ cứu kia đi.

- À có. - Quốc vội nói. - Mà tui cũng đâu muốn đánh nhau đâu, tại thằng Trung gây sự trước chứ.

- Gây sự trước cũng mặc. - Châu nói. - Chỗ đó là trước cổng doanh trại mà, nếu Trung có làm gì thì mấy anh bộ đội sẽ can thiệp thôi, tự nhiên đánh nhau với người ta làm gì, để rồi bị phạt tạm giam kìa.

- Ủa sao biết ? - Quốc tròn mắt. Cậu nghĩ việc cậu bị phạt tạm giam chỉ có người trong quân đội biết, giờ còn có cả người ngoài biết nữa.

- Trung kể. - Châu nói. - Trung được trung tướng Đức bảo lãnh về từ tối qua rồi, sáng nay nghe đồn bị đình chỉ học một năm rồi đấy.

- Ghê thật. - Quốc tặc lưỡi, nghĩ có lẽ nỗi sợ của Trung đã trở thành sự thật. Bây giờ bị đình chỉ học thì phải kiếm việc làm, nhập ngũ cũng không được, phải đợi đến tháng 12, khi khóa huấn luyện tân binh hiện tại đã kết thúc mới tuyển thêm người mới. - Mà thôi, từ giờ hứa không đánh nhau nữa.

- Nhớ nha. - Châu thủ thỉ, ghé sát vào tai Quốc. - Thấy cậu bị vậy, tui thấy thương lắm.

Khoảnh khắc đó tâm trí Quốc như bay lên tới tận chín tầng mây, lời nói của Châu cứ như đường mật ngọt ngào rót vào tai của Quốc. Cậu đần mặt ra đó thẫn thờ, điệu bộ cứ như thằng phê thuốc lào. Châu đứng lên tủm tỉm cười, rồi lay lay Quốc, nói :

- Thôi dậy đi ăn sáng đi ông tướng, trưa nay gặp nhé.

- Ơ thế không đi ăn với tụi tui à ? - Quốc như té phịch khỏi chín tầng mây, trở về với thực tại, lớ ngớ hỏi.

- Tui ăn sáng ở nhà rồi. - Châu nhoẻn miệng cười, trả lời. - Trưa gặp nhé, tạm biệt.

- Ừ. - Quốc lớ ngớ vẫy tay với Châu, tâm hồn cứ lâng lâng xao xuyến. Từ khi cha sinh mẹ đẻ tới giờ, cậu chưa từng trải nghiệm cảm giác ngọt ngào đến chết mê chết mệt như vậy. Đống bòng bong ban nãy giờ đã tiêu biến đi đâu mất, lời nói mật ngọt kia tựa như nước tăng lực, khiến Quốc cảm giác sung mãn, năng lượng tràn trề.

- Ê thằng Quốc, sao mày ngồi như phê cần thế vậy ? - Tú lay Quốc, khiến cậu như tỉnh giấc mộng.

- Hả ... ?

- Hầy, thằng ngáo này phê thuốc rồi chúng mày ạ. - Hiển thở dài, vỗ trán nói.

- Thấy mày bị vậy, tao thương lắm. - Đăng giở trò ưỡn ẹo, nhại lại câu nói của Châu ban nãy.

- Chó ngoan không cản đường chủ, tụi bây cút hết cho tao nhờ. - Quốc bực bội vì bị phá hoại cảm giác sung sướng như phê thuốc, bỏ đi trong tràng cười rộn ràng của đám bạn thân và tiểu đội mình, cũng như mấy chiến sĩ của tiểu đội khác.

***

Buổi trưa hôm đó không có gì đặc biệt. Sau bữa trưa, Châu tháo mấy miếng dán salonpas trên mặt Quốc xuống, xem lại mấy vết thương trên người cậu, rồi dặn dò đôi câu như vợ quản chồng, khiến mấy chiến sĩ tân binh có dịp cười thẳng vào mặt Quốc, rồi cuối cùng tự chia buồn cho chính bản thân mình không có ai chăm sóc chu đáo như vậy.

Buổi chiều hôm đó là tập luyện tự do, tập võ đối kháng. Lẽ ra 2 giờ chiều mới có tiếng kẻng tập trung, vậy mà từ 1 giờ 45 phút, đại úy Luân đã cho triệu tập mọi người ra sân huấn luyện. Dưới cái nắng trưa gay gắt, Quốc toát hết cả mồ hôi như vừa vớt từ dưới nước lên, trong lòng sốt ruột chờ đợi thông báo của đại úy Luân.

Bất chợt hàng ngũ đại đội tân binh đang xôn xao bàn tán bỗng chốc im lặng. Đại úy Luân xuất hiện, tư thế nghiêm nghị, đằng sau là một người con trai, nét mặt quen thuộc không thể lẫn vào đâu được, khiến Quốc há hốc mồm, tròn mắt ngạc nhiên nhìn cậu ta.

- Trung kìa. - Hiển húych vai Quốc, ánh mắt thập phần e ngại.

- Tao biết rồi. - Quốc cười trấn an Hiển, rồi nhìn Trung, trong lòng thắc mắc không hiểu cậu ta tới đây làm gì, thậm chí là làm sao để vào được trong đây. Bình thường doanh trại quân đọo chỉ cho phép sĩ quan binh lính và học viên quân y đi vào, người thường phải có giấy phép đặc biệt hoặc người nhà quân nhân thì cũng chỉ được đưa đến phòng chờ là cùng.

Không chỉ Quốc, sự ngạc nhiên và khó hiểu lan truyền tới khắp đại đội tân binh. Song không ai dám hé miệng nửa lời, tất cả im lặng chờ đợi lời giải thích từ đại đội trưởng.

- Đây là đồng chí Trần Nguyễn Minh Trung, con trai của trung tướng Trần Công Đức, Phó Tổng Tham mưu trưởng quân đội Nhân dân Việt Nam. - Đại úy Luân giới thiệu. - Trung tướng Đức đã viết giấy xin phép cho phép Trung được nhập ngũ vào đại đội tân binh, tiểu đội 4, trung đội 2.

Đến đây thì cả nhóm bạn thân của Quốc đều ngạc nhiên tột độ. Tiểu đội 4 thuộc trung đội 2 chính là đơn vị của cậu. Mọi người càng ngạc nhiên dữ hơn là Trung lại nhập ngũ ngang cứ như nhập học vậy, mà khó hiểu là sáng nay Trung vừa nhận được lệnh đình chỉ học một năm mà cậu ta đã vội vàng nhập ngũ như vậy, tại sao không đợi đến đợt huấn luyện tân binh tiếp theo rồi mới nhập ngũ cơ chứ.

- Đồng chí trở về tiểu đội của mình đi. - Đại úy Luân nói với Trung. - Tất cả giải tán !

Đại đội tân binh nhanh chóng phá bỏ hàng ngũ, chia thành từng tốp bỏ đi khắp nơi. Nhóm bạn thân của Quốc thì vẫn đứng yên đó chờ đợi, thấy Trung tiến lại gần thì ai nấy đều ném cho cậu ta những ánh nhìn không mấy thiện cảm, trừ Quốc đang sẵn sàng tiếp đón Trung.

- Sao mày nhập ngũ ngang được hay vậy ? - Quốc hỏi.

- Bố tao là Phó Tổng Tham mưu trưởng mà, quên rồi à ? - Trung nói, thái độ cũng không mấy thù địch, ngược lại còn tỏ vẻ thân quen với Quốc, khiến những người khác cũng dần thả lỏng cảnh giác. - Với lại chỗ ở cũ của tụi mình bây giờ có mấy đứa con gái chuyển tới, chỉ có hai thằng con trai, cơ mà tao lại không thích hai thằng đó, tao thích chơi với mày hơn.

- Hai thằng con trai cơ à ? - Nhân ngạc nhiên. - Rồi sao mày không ở lại bảo vệ cho Châu đi ? Mày thích em tao lắm mà ? Mày định bỏ mặc em tao cho hai thằng đó tán à ?

- Anh Nhân đừng nóng quá. - Trung nói. - Hai thằng đó ở chung với bồ nó mà. Với lại Châu lạnh lùng lắm, em không nghĩ là mấy thằng con trai khác dám tán đâu.

Nhân nghe Trung nói chắc nịch như vậy thì cũng đành thở dài ngao ngán. Những người bạn thân của Quốc cũng nhanh chóng bắt chuyện làm quen với Trung, xích mích ngày trước đã bị tháo gỡ, mọi người cùng vui đùa với nhau tựa như tri kỉ cả đời vậy.

***

Doanh trại quân đội Nhân dân Việt Nam, 5 giờ 30 phút chiều ngày 25 tháng 8 năm 2027.

- Ủa sao lại mặc bộ này ? - Đăng tròn mắt nhìn Quốc như nhìn người ngoài hành tinh, hỏi.

- Tao không biết mặc đồ gì. - Quốc nhún vai, chỉnh lại bộ dã chiến màu rằn ri trên người. - Không lẽ giờ mặc quần đùi với áo thun đi nhận việc ?

- Tùy mày. - Đăng nhún vai. - Nhớ cẩn thận đấy.

- Thằng Quốc sướng thế còn gì. - Tú lẩm bẩm. - Anh em mày ngày đêm bị vây nhốt trong bốn bức tường, còn mày ngày nào cũng được ra khỏi chỗ này rồi, nhất mày rồi đấy.

- Mày đào ngũ là thoát rồi. - Quốc cà khịa. - Hoặc không đánh tay đôi với Hiển ấy, rồi người ta tóm mày đi làm công ích kỉ luật là được.

- Đéo giỡn. - Tú sa sầm mặt.

- Châu tới kìa Quốc. - Trung vừa tắm rửa xong bước vào, nói với Quốc.

Quốc quay người lại nhìn, thấy Châu và Vy đang đứng đó, nhìn cậu với ánh mắt giống hệt Đăng hồi nãy. Cũng phải thôi, bây giờ chuẩn bị là thời gian nghỉ ngơi của các chiến sĩ, chẳng ai lại đi mặc bộ đồ nóng nực này để chơi bời tối nay.

- Đi thôi. - Quốc tỏ ra thoải mái, thản nhiên bước tới nói. - Sao đứng đó hoài vậy ? Đẹp trai quá hở ?

- Ảo tưởng ... - Châu bĩu môi. - Đi thôi, đẹp trai không mài ra mà ăn được đâu.

Quốc : "..."

Quốc, Châu và Vy đi thành hàng ngang, lững thững đi về phía cổng doanh trại. Xuất trình giấy phép với lính canh, nhận lại cái gật đầu cùng câu nói chúc may mắn, rồi hai người đi lại tới chỗ bến xe.

Cả ba người cùng lên xe buýt. Vy biết ý nên ngồi riêng ra chỗ khác, để Quốc và Châu ngồi cùng hàng ghế. Lần đầu Quốc đi tuyến xe buýt này là khoảng vài ngày trước, khi cậu cố trốn tránh Châu, tạo điều kiện để hai người đó làm quen với nhau. Chẳng ai ngờ sự đời, sau bao nhiêu biến cố đã xảy ra, cuối cùng hai người lại ngồi chung trên một hàng ghế, đi cùng một con đường. Ngồi cùng với Châu, cảm nhận hơi ấm cơ thể của cô, Quốc có cảm giác bình yên lạ kì, tưởng chừng như cảnh đẹp thơ mộng ngoài kia không thể sánh ngang với những giây phút được ngồi bên Châu.

Khoảng lặng quen thuộc lại xuất hiện giữa hai người. Quốc ngồi sát lối đi, thỉnh thỏang khẽ liếc nhìn lén qua Châu. Cô ngồi tựa đầu lên kính xe, ánh mắt lạnh lùng nhìn ngắm thung lũng dưới kia. Bên ngoài, ánh hoàng hôn rọi vào, tôn thêm vẻ đẹp kiêu kì của cô, khiến cho hình bóng nhân ảnh càng thêm rực rỡ. Trong giây lát, trái tim cậu khẽ lỡ một nhịp, nhân ảnh cứ như có khả năng thôi miên, quyến rũ cậu khiến cậu cứ nhìn mãi không thôi.

- Nhìn lén là xấu lắm nhé. - Châu không quay lưng lại, khẽ cười nói.

- Ơ ... Sao biết ? - Quốc ngượng ngùng, thôi không nhìn lén nữa mà chuyển qua nhìn trực tiếp.

- Nhìn qua cửa kính. - Châu nói, rồi quay qua nhìn trực tiếp vào mắt Quốc. - Nhìn đã chưa ?

- Chưa. - Quốc vô thức nói, rồi nhận ra mình nói hớ thì đành ngậm mồm, ngượng ngùng nhìn sang chỗ khác.

- Đang nhìn em nào đấy ? - Châu hỏi lại, giọng nói cứ như tỏa ra hàn khí.

- Nhìn ai đâu. - Quốc chống chế, bây giờ nhìn Châu cũng không được mà không nhìn cũng không xong nữa. Cậu thập phần bối rối, chẳng biết nên làm gì.

"Xe sắp đến trạm ... Viện Khoa học Quốc gia ... đề nghị hành khách kiểm tra hành lí, xuống bằng cửa sau ... Xin nhắc lại ... "

Giọng nữ từ chiếc loa gắn ở đầu xe đều đều vang lên như một cái máy, tựa như cứu nguy cho Quốc khỏi sự bối rối. Quốc quyết định đứng lên, định quay lại chào tạm biệt Châu thì thấy cô ngồi đó, ánh mắt tỏ vẻ tiếc nuối nhìn cậu.

- Nè, sao vậy ? - Quốc thấy Châu buồn như vậy thì lại bối rối, hỏi.

- Không có gì. - Châu lấy lại bình tĩnh, nhưng ánh mắt lạnh lùng kia dường như biết nói, đang tỏ ra buồn bã. Châu cố nặn ra một nụ cười, nói. - Cẩn thận nhé.

- Ừm. - Quốc bối rối chẳng biết nói gì, đành đi xuống cửa phía cuối xe. Tranh thủ chiếc xe chưa dừng, cậu ngoái lại nhìn, thấy Vy đã xuống ngồi với Châu. Còn Châu thì vẫn ngồi đó im lặng, tựa đầu ngắm nhìn cảnh vật.

Khoảnh khắc chiếc xe buýt dừng lại, Quốc nghe loáng thoáng có giọng nói của Vy đang thì thầm với Châu :

- Sao cười hoài thế con điên kia ?

Cánh cửa xe bật mở, nhưng Quốc vẫn nán lại, chờ đợi nghe câu trả lời của Châu.

- Tao đang vui. - Châu nói. - Quốc đánh nhau với Trung là vì tao đấy. Cậu ấy bất chấp hậu quả, sẵn sàng làm cho tao vui lên.

- Mày đổ ổng rồi hả ? - Vy hỏi tiếp.

- Tao cũng chưa biết. - Châu đáp. - Nhưng ở bên Quốc tao có cảm giác được chở che bao bọc. Cảm giác này lạ lắm, đến cả anh hai còn không làm được nữa.

- Còn anh Phong thì sao ? - Vy nói. - Anh ấy luôn bảo vệ mày còn hơn cả anh Nhân nữa, mày không có tình cảm gì với ảnh à ?

- Không. - Châu quả quyết. - Anh Phong chỉ là anh trai kết nghĩa thôi. Mà giờ chắc gì anh ta còn sống nữa.

- Nếu thích Quốc rồi thì tự tỏ tình đi kẻo mất đấy. - Vy gật gù nói. - Tao thấy con Hương bên đội 2 để ý đến Quốc rồi đấy, cái hôm mà Quốc đánh nhau với Trung đấy.

- Cứ từ từ. - Châu nói. - Con gái mà tỏ tình trước thì mất giá lắm. Với lại tao có cảm giác Quốc chưa sẵn sàng, có vẻ như đang sợ sệt điều gì đó ...

- Cậu kia, sao không xuống xe đi, đứng đó làm gì ? - Tiếng tài xế vọng xuống làm Quốc giật mình. Cậu líu ríu bước xuống xe, ngoái lại nhìn thì kịp thấy Châu đang ngượng ngùng cúi mặt xuống, còn Vy đang quăng cậu một ánh nhìn tóe lửa. Quốc thần hồn nát kinh, vội vàng bước xuống, tránh ánh nhìn đầy sát khí của Vy.

Rời khỏi chiếc xe buýt tràn ngập sát khí của Vy, Quốc thở phào nhẹ nhõm, trong tâm trí vẫn văng vẳng câu nói của Châu. Nếu Châu đã nói thế thì chắc chắn 100% rằng cô đang chờ đợi lời tỏ tình của cậu. Vậy thì cậu còn

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net