Chương 62

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Kiệt dẫn đầu toàn đội Cuồng Nộ, đi trước thị sát mở đường, dẫn mọi người xuống bên dưới tòa nhà. Mọi người đều nâng cao cảnh giác, ai nấy đều im lặng căng thẳng. Mồ hôi ướt sũng lưng áo, bên ngoài văng vẳng truyền tới tiếng kêu gào thét thê lương của bọn zombie.

Từ quầy tiếp tân của tòa nhà nhìn ra ngoài qua lớp kính cường lực, có thể thấy zombie đã bao vây các ngả đường của tòa nhà mà cả đội trước đó đã chạy trối chết, trong khi đó phần còn lại của tổ hợp chung cư chìm trong tĩnh lặng, chỉ có bóng đêm bao trùm. Cả đội theo lối đó đi ra, không bị zombie phục kích hay bắt gặp, thuận lợi rời khỏi tổ hợp chung cư mà không hao tổn sức lực hay viên đạn nào.

- Hiển có đi bình thường được không ? - Kiệt nói sau khi đã dẫn cả đội ra một con đường lớn, tránh xa làn sóng zombie kia. - Hay là để anh cõng ?

- Em không sao. - Hiển suốt từ lúc thoát khỏi tòa nhà kia thì mặt mày xanh lét, chóng mặt đau đầu, cộng thêm vết cắn ở chân cứ hành hạ khiến cậu ta đi đứng không vững, vài phen suýt ngã, tuy vậy vẫn cứ khăng khăng mình có thể tự đi được. - Trung, bây giờ thoát ra khỏi đây rồi đấy, mày nói thử kế hoạch của mày đi coi nào. Nếu như tao thấy tao không vai trò quan trọng gì trong đó thì tao kêu zombie tới xé xác mày.

- Thách mày dám làm. - Trung câng câng cái mặt tỏ vẻ thách thức. - Để về cửa hàng tiện lợi, đợi tập trung đội Hải Long rồi tao phổ biến kế hoạch luôn cho một thể. Mà mày cũng đoán được kế hoạch của tao là gì rồi mà, tao sẽ lợi dụng việc mày biến thành thủ lĩnh zombie để tạo một làn sóng zombie hướng tới doanh trại Trung Quốc.

- Mày đừng có nôn nóng quá. - Quốc cũng nhảy vào trấn an Hiển. - Chuyện đâu còn có đó. Dục tốc bất đạt, nóng quá mất khôn.

- Văn vẻ thế. - Hiển quắc mắt nhìn Quốc, rồi cũng cố kìm lòng lại, im lặng theo mọi người trở về cứ điểm của toàn đơn vị.

Thành phố Nam Ninh, ban đêm trời trở lạnh, từng cơn gió thổi lùa vào lưng áo ướt sũng của các chiến sĩ, lạnh đến thấu xương. Mọi người trở về tới cửa hàng tiện lợi kia, thuận lợi không đụng độ bất kỳ con zombie nào.

- Mệt quá, cuối cùng cũng về tới nhà rồi. - Dũng không một chút đề phòng, vác súng qua vai trút một hơi thở cực mạnh, mệt nhọc than thở.

- Gắng lên, cứ điểm ở trước mắt rồi kìa. - Kiệt quay qua động viên mọi người. - Hiển vẫn ổn chứ ?

- Em không sao. - Hiển tỏ vẻ bình thường trả lời, chân cà nhắc gắng đuổi kịp mọi người.

- Giờ này chắc đội Hải Long với A Nênh về trước rồi. - Quốc lẩm bẩm nói.

- Mọi người ... không sợ A Nênh làm gì đồng chí Hiển à ? - A Màng bây giờ mới lên tiếng, nói với cả bọn.

Nghe A Màng nói mà cả đội liền dừng lại, trong lòng mỗi người dấy lên một nỗi bất an, nhìn A Màng chờ đợi.

- Đồng chí A Nênh tính làm gì thằng Hiển à ? - Quốc nhìn vào A Màng, sốt ruột hỏi.

- Hồi bùng phát dịch bệnh, đồn biên phòng nơi A Nênh đóng quân trở thành một căn cứ trú nạn cho người dân từ thành phố Lào Cai. - A Màng thuật lại. - Nếu như có người bệnh xuất hiện trong doanh trại, không cần biết người đó đã biến thành zombie hay chưa, cũng chẳng phân biệt người Kinh hay người dân tộc thiểu số, cũng chẳng hề đếm xỉa tới lời cầu xin của thân nhân người bệnh, A Nênh sẽ tự tay cầm súng tới nã vào đầu người bệnh một cái, kết liễu cuộc sống của họ.

- Vậy là chỉ cần có người bệnh xuất hiện trong nhà của A Nênh thì đồng chí ấy sẽ giết ngay tức khắc à ? - Trung nhận ra vấn đề đầu tiên, liền nói. - Nếu để A Nênh phát hiện ra thằng Hiển đã bị cắn, chắc chắn anh ta sẽ giết thằng Hiển không thương tiếc.

- Nếu vậy thì kế hoạch mà em nói với mọi người sẽ bị phá sản mất. - Nhân bất an nói.

Quốc dần ngộ ra vấn đề nghiêm trọng của sự việc, sợ rằng chẳng cần Hiển quẫn trí đòi chết, chính tay A Nênh sẽ giết Hiển nếu để anh ta biết được chuyện Hiển bị cắn mất. Nếu như không muốn A Nênh sát hại Hiển, như vậy phải thuyết phục anh ta bằng kế hoạch mà Trung đã nghĩ ra.

- Vậy thử thuyết phục A Nênh xem. - Quốc nói ra suy nghĩ của mình. - Thuyết phục anh ta đừng giết thằng Hiển, tiện thể phổ biến luôn kế hoạch của Trung cho những người còn lại trong đơn vị, như vậy là một công đôi việc luôn.

- Chuyện nó không có đơn giản như vậy. - Trung phân tích. - Theo lời A Màng nói ngày trước thì có vẻ A Nênh không tin tưởng người Kinh chúng ta cho lắm. Cả thái độ của anh ta vào ngày đầu tiên mọi người gặp nhau nữa, mày chắc còn nhớ chuyện gì xảy ra hôm đó chứ. Tao có cảm giác khó lòng thuyết phục được A Nênh cho lắm.

- Nhưng A Nênh đã từng sát cánh với chúng ta qua hai nhiệm vụ rồi. - Quốc nói. - Có khi bây giờ anh ta cũng thay đổi thái độ với chúng ta rồi, chắc chắn sẽ chịu lắng nghe lời chúng ta nói thôi.

- Mới có năm ngày à, chắc gì tính cách con người thay đổi trong khoảng thời gian nhanh như vậy cơ chứ. - Nhân chêm lời.

- Thế giờ mọi người tính sao ? - Hiển lên tiếng. - Chẳng lẽ cứ ở ngoài này suốt ?

Không khí nhất thời im lặng, mọi người tập trung tìm cách đối phó với A Nênh về chuyện của Hiển, nửa buổi trôi qua mà chẳng ai nảy ra ý kiến ra trò nào.

- Hay là như vậy đi. - Kiệt nói. - Lát nữa vào trong đó thì để Hiển đi cuối cùng, mấy đứa che chắn người Hiển, đừng để A Nênh phát hiện ra. Cố làm mặt bình thường vào, đừng để anh ta nghi ngờ.

- Thế lỡ anh ta tra khảo tụi mình thì sao ? - Hiển hỏi. - Lỡ anh ta hỏi có ai thương vong hay chuyện gì đã xảy ra với mọi người thì anh tính sao ?

- Tùy cơ ứng biến thôi. - Kiệt nhún vai. - Lúc đó mấy đứa cứ tin tưởng vào tài kể chuyện của anh.

Cả đội : "..."

- Vậy còn nhiệm vụ thì sao ? - Hiển lại hỏi tiếp.

- Thì chúng ta cứ giả vờ như đang tạo ra làn sóng zombie nhân tạo. - Kiệt nói. - Để Hiển lặng lẽ làm thủ lĩnh zombie là được.

- Thằng Hiển mà là thủ lĩnh zombie thì lúc đó nó biến thành zombie rồi anh. - Quốc nói. - Zombie lồng lộn lên thế thì kiểu gì A Nênh chẳng phát hiện ra.

- Tàu dài mà, giấu Hiển ở mấy toa khác. - Kiệt đăm chiêu. - Mà đâu cần đợi đến lúc Hiển biến thành zombie mới có thể chỉ huy được làn sóng zombie. Ban nãy ở trên nóc tòa nhà thì Hiển có nói là kiểm soát được tám con rồi còn gì. Trước khi hoàn toàn biến thành zombie sẽ kiểm soát được nhiều zombie hơn nữa.

- Rồi lỡ A Nênh phát hiện ra ... - Hiển chần chừ.

- Thôi mệt quá, cứ triển theo kế hoạch của anh mà làm. - Dây thần kinh kiên nhẫn của Kiệt đứt một cái, anh ta gắt lên. - Chuyện đến đâu thì hay đến đó, trước mắt thì vô nhà đi đã, anh buồn ngủ lắm rồi.

Cả đội : "..."

Không ai thắc mắc điều gì nữa, tất cả xếp hàng, nối đuôi nhau bước vào cửa hàng tiện lợi.

Bước vào bên trong, các thành viên đội Cuồng Nộ phát hiện A Nênh và các thành viên đội Hải Long đã có mặt sẵn ở cửa hàng tiện lợi, ngồi bệt xuống sàn vây quanh một tấm bản đồ của khu vực quận Giang Nam, cố gắng thống nhất một con đường thuận lợi và an toàn để thu hút làn sóng zombie từ vị trí hiện tại tới nhà ga Giang Nam.

Nhìn thấy vẻ mặt nghiêm trọng của A Nênh, bất giác Quốc cảm thấy rùng mình, theo như kế hoạch đã bàn từ trước, chần chừ nhìn A Nênh, cố nhích thân mình lên chắn trước mặt Hiển che giấu ống quần bị cắn rách nham nhở của cậu ta, sẵn sàng bao che cho cậu ta nếu có tình huống xấu nhất xảy ra.

A Nênh nhanh chóng nhận ra thái độ kì lạ của các thành viên đội Cuồng Nộ, đặc biệt là A Màng, nhưng vẫn vờ nghiễm nhiên như chẳng có chuyện gì xảy ra, hướng về phía Kiệt nói :

- Đồng chí Tuấn Kiệt, báo cáo nhiệm vụ đi.

Kiệt giỏi che dấu cảm xúc và suy nghĩ hơn những người khác, trưng ra bộ mặt thản nhiên, ban đầu thì kể lại hành trình của cả đội khi tới vị trí được chỉ định, nhưng từ lúc cả đội rút vào nhà ga tàu điện ngầm trở về sau thì bịa ra một câu chuyện, sống động nghe như thật, người bình thường nghe qua gần như không tìm ra kẽ hở nào để chứng minh Kiệt nói dối. Cuối cùng anh ta đề xuất một con đường an toàn để dẫn dụ làn sóng zombie từ vị trí mà đội Cuồng Nộ thám thính tới nhà ga Giang Nam, kế hoạch tựa như đã được cả đội thống nhất, nếu có ý định bác bỏ kế hoạch đó thì cũng không ai nghĩ ra được cái cớ để phủ quyết kế hoạch mà Kiệt nghĩ ra.

Kiệt chấm dứt báo cáo của mình, các thành viên đội Cuồng Nộ thấp thỏm chắn ngang thân Hiển, ánh mắt nhìn A Nênh chờ đợi.

- Có thương vong gì không ? - A Nênh vẫn giữ ánh nhìn lạnh lùng nhìn các chiến sĩ trước mắt, thế nhưng lời nói ra như hàng ngàn tảng băng nhọn hoắt ghim vào tâm trí các thành viên đội Cuồng Nộ, tưởng chừng như anh ta đã phát hiện bí mật mà cả đội đang che dấu.

Không khí nặng nề bao trùm, dường như các thành viên đội Hải Long nhận ra đội Cuồng Nộ đang bao che cho một bí mật, hai bên trừng mắt nhìn nhau chờ đợi.

- Báo cáo, không có thương vong ! - Kiệt giữ thái độ bình tĩnh, trầm giọng đáp lại.

- Thực sự là không có thương vong ? - A Nênh bình tĩnh đối chất lại.

- Ừm. - Kiệt đảo mắt nhún vai.

- Tôi khuyên đồng chí nên nói thật. - Vẫn chất giọng đều đều vô cảm, A Nênh chất vấn tiếp. - Chúng ta đều là đồng đội của nhau, nếu đó là bí mật riêng tư của mỗi người và không ảnh hưởng đến tập thể thì đồng chí có quyền giữ im lặng. Nhưng nếu bí mật đó có ảnh hưởng đến những đồng đội khác thì tôi khuyên đồng chí nên nói ra để những khác biết, ngộ nhỡ điều đó có dẫn đến những hậu quả tiêu cực thì những người có liên quan còn liệu đường mà chuẩn bị trước.

Lời A Nênh nói ra khiến toàn đội Cuồng Nộ chấn động tâm lí, ngay cả Kiệt cũng khẽ rùng mình, tưởng chừng như anh ta đã nhìn thấu ra việc Hiển bị lây nhiễm.

Kiệt vẫn im lặng không lên tiếng, vẻ mặt tỏ rõ thái độ rằng mình và các đồng đội không hề che dấu chuyện gì. Nhưng Quốc nhìn vào lại có cảm giác Kiệt sẽ không giữ bí mật này được lâu, ở cùng một nhà thì sớm muộn gì A Nênh cũng sẽ phát hiện ra. Nhưng vẫn không ai dám nói ra sự thật, thậm chí là cả A Màng. Mặc dù có thể gây dựng được lòng tin của A Nênh nhưng nếu có thể, bản thân Quốc sẵn sàng phản bội niềm tin của A Nênh, chỉ cần đảm bảo cho Hiển được sống sót và kế hoạch của Trung được diễn ra thuận lợi.

- Đồng chí Tuấn Kiệt, thực sự cậu đang che giấu vấn đề gì với chúng tôi thế ? - A Nênh vẫn tiếp tục. - Chúng ta là chiến hữu cùng chung đơn vị, nếu thực sự có chuyện gì nghiêm trọng ảnh hưởng đến tập thể thì nên chia sẻ với mọi người để còn tìm ra biện pháp, chứ đừng nên khư khư giữ kín trong lòng như thế.

- Thực sự thì chúng tôi không giấu giếm chuyện gì cả ... - Kiệt vẫn cương quyết phủ nhận.

Ngay giây khắc đó, Quốc cảm nhận có chuyển động phía sau lưng mình.

Rầm !!!

Theo phản xạ Quốc liền quay lưng lại, thấy Hiển ngã sang một bên, hai tay ôm đầu, nhăn mặt đầy vẻ đau đớn, bụm miệng ngăn cản cho tiếng thét thoát ra khỏi cổ họng. Ánh mắt cậu ta trừng ra, hằn lên những tia máu trông cực kì đáng sợ.

- Mày sao thế Hiển ? - Quốc bất an ngồi xuống bên cạnh Hiển, lúng túng không biết xử lí thế nào, bất lực nhìn vết zombie cắn đã trở nên tím tái lộ ra từ vết rách nhuốm máu và nước bọt trên ống quần của cậu ta.

- Tao ... đau đầu quá ... Aaaaaaa !!! - Hiển gần như không thể kìm nén nổi cơn đau, thét lớn đầy đau đớn.

Tất cả các thành viên của đội Cuồng Nộ cùng Dũng và A Màng bất lực khi mọi chuyện vỡ lở, trong khi phía bên kia, A Nênh và các thành viên đội Hải Long tỏ vẻ thất vọng nhìn các đồng đội của mình. Có lẽ họ không ngờ rằng các chiến hữu của mình lại giấu chuyện động trời không cho mình biết, cảm giác như thể lòng tin đã xây dựng từ lửa đạn bị chính đồng đội của mình chà đạp.

A Nênh giữ nét mặt bình thản hết nhìn Kiệt đang đứng đọ mắt với mình, lại nhìn sang Hiển đang gồng mình vật lộn đầy đau đớn với mầm bệnh trong người. Quốc hết dỗ dành, an ủi Hiển trong vô vọng, lại bất an nhìn A Nênh, tinh thần cảnh giác đẩy lên cao độ, sẵn sàng động thủ nếu như anh ta có ý định làm hại Hiển.

- Đồng chí Hiển bị nhiễm khi nào ? - A Nênh hỏi cả đội Cuồng Nộ, khẩu khí thập phần đe dọa.

Cả đội Cuồng Nộ căng thẳng, không ai dám nói gì, A Màng thì cúi gằm mặt như một đứa trẻ con bị người lớn phạt, tỏ vẻ hối lỗi.

Quốc dự cảm không lành, thủ thế chuẩn bị.

Toàn thân A Nênh tỏa ra hàn khí, cương nghị đi tới bên Hiển, câc thành viên đội Cuồng Nộ không ai dám cản đường. A Nênh đến trước mặt Quốc và Hiển, mặt đối mặt với hai người, Quốc chợt cảm thấy rùng mình lo sợ, song vẫn cố trấn an tinh thần, cố che chắn Hiển và vết cắn ở chân cậu ta.

- Thủ trưởng, anh định làm gì ? - Quốc đấu mắt với A Nênh, bề ngoài tỏ vẻ bình tĩnh song bên trong đã chấn động tâm can.

- Xử lí nguồn bệnh. - A Nênh nói không chút cảm xúc, trong tích tắc lấy từ túi quần ra khẩu súng Steckin APS, dứt khoát chĩa thẳng nòng súng vào đầu Hiển.

Đối mặt với nòng súng chĩa thẳng vào người bạn thân, con ngươi của Quốc nhất thời co rút kịch liệt, không nói không rằng vùng lên xông tới, tung chân đá vào cánh tay cầm súng của A Nênh.

Không ai đoán được phản ứng của Quốc, tất cả đều sững sờ không một chút phản ứng. Cước đá của cậu chuẩn xác, lực đá cực mạnh có thể làm tê liệt cánh tay của A Nênh.

A Nênh tỏ vẻ không một chút bất ngờ, buông súng rơi xuống đất rồi vung hai tay tới, chộp lấy chân của Quốc, không chần chừ một giây liền xoay mạnh chân cậu. Quốc không muốn bị trật khớp hay gãy chân, đành chấp nhận phải xoay người theo đôi chân của mình, cuối cùng mất đà té đập mặt xuống đất.

A Nênh xử lí xong Quốc, các thành viên khác chứng kiến cảnh tượng, không ai dám nhúc nhích, để mặc anh ta điềm nhiên nhặt khẩu súng lên, hướng về phía Hiển đang ngồi tựa đầu vào quầy tính tiền, vật vã đau đớn.

- Đồng chí A Nênh, khoan đã ! - Kiệt ngay tức khắc lao tới, chắn ngang trước mặt A Nênh.

- Có chuyện gì ? - A Nênh nhướn mày hỏi.

- Hiển có vai trò quan trọng trong kế hoạch mà chúng tôi đã đề ra. - Kiệt kiên định nói. - Không thể để Hiển chết bây giờ được.

- Kế hoạch mà đồng chí báo cáo với tôi hoàn toàn không hề đề cập gì đến đồng chí Hiển. - A Nênh dứt khoát nói, không chút chần chừ nâng súng chĩa nòng vào Hiển.

- Bởi vì chúng tôi sợ đồng chí sẽ làm điều này với Hiển. - Kiệt thú nhận, vẻ mặt vẫn giữ nguyên thái độ bình thản, đưa tay lên đỡ lấy khẩu súng trên tay A Nênh.

- Tại sao đồng chí phải che giấu chuyện của đồng chí Hiển ? - A Nênh hỏi tiếp. - Đồng chí nếu đã che giấu chuyện của Hiển, nghĩa là đồng chí đã không tin tưởng vào đồng đội của mình, vậy niềm tin của tôi dành cho các đồng chí cũng đã trở nên vô nghĩa rồi. Bây giờ đồng chí nói rằng đồng chí Hiển đóng vai trò quan trọng trong nhiệm vụ, dựa vào đâu mà chúng tôi có thể tin được điều đó ? Mà cho dù đồng chí có chứng minh được rằng đồng chí Hiển có vai trò quan trọng, thì làm sao tôi có thể tin tưởng được các đồng chí, khi các đồng chí lại không lựa chọn tin tưởng chúng tôi.

Lời A Nênh nói ra tựa như từng nhát búa giáng vào tâm can mỗi thành viên trong đội Cuồng Nộ. Không thể phủ nhận lời anh ta nói, giờ đây Quốc có thể cảm nhận được một vết rạn nứt dần xuất hiện và lớn dần trong đơn vị, niềm tin đã bị lung lay một cách mãnh liệt.

- Bởi vì chúng tôi sợ rằng đồng chí sẽ làm chuyện gì đó có hại với Hiển, nên chúng tôi mới lựa chọn không nói ra tình trạng của Hiển với mọi người. - Kiệt thanh minh. - Nhưng tôi thấy giờ đây Hiển rất quan trọng trong nhiệm vụ, kế hoạch sử dụng em ấy có thể giúp giảm bớt thương vong cho những người khác. Đồng chí nghe tôi giải thích đã, chúng ta đều đang làm nhiệm vụ quan trọng, tốt nhất hãy thấu hiểu lẫn nhau trước đã, đồng chí cứ cầm súng như vậy, hai ta khó nói chuyện với nhau lắm.

A Nênh ngẫm nghỉ một hồi, ánh mắt tràn ngập vô vàn sự nghi ngờ, nhưng cuối cùng nói :

- Được rồi, đồng chí giải thích đi.

- Đồng chí bỏ súng xuống đã. - Kiệt nói ra điều kiện, sau khi thấy A Nênh đã khóa cò súng mới giải thích. - Hiển đã bị lây nhiễm, bị một con zombie cắn vào chân. - Kiệt không lãng phí một giây phút nào, mau chóng giải thích. - Trong thời gian ba ngày tới sẽ hoàn toàn chuyển hóa thành một con zombie, thậm chí sẽ trở thành một con zombie thủ lĩnh, có thể sẽ còn mạnh hơn cả tám con thủ lĩnh zombie đang thống trị quận Giang Nam. Chúng tôi phát hiện ra sau khi bị cắn, Hiển đã dần bộc lộ ra những khả năng mà một con zombie thủ lĩnh có được, và càng lúc càng mạnh hơn. Kế hoạch của chúng tôi là trong lúc Hiển vẫn còn giữ được lí trí sẽ tận dụng em ấy để tạo thành một làn sóng zombie, dẫn dụ làn sóng đó tấn công vào thành phố Bằng Tường, kết thúc nhiệm vụ.

- Làm sao có thể đảm bảo rằng Hiển sẽ có khả năng điều khiển một làn sóng zombie trước khi đồng chí ấy thực sự trở thành một zombie chứ ? - Thịnh nghi vấn.

- Tôi chắc chắn điều đó là hoàn toàn khả thi. - Kiệt nói.

- Đừng cam đoan ở đây. - Hoài lạnh giọng. - Chúng tôi khó có thể tin tưởng cái sự cam đoan của đồng chí lắm, đồng chí Kiệt.

- Với lại chúng tôi cũng có thể tạo ra một làn sóng zombie mà không cần đồng chí Hiển. - Tín nói. - Nếu để đồng chí ấy lãnh đạo làn sóng zombie đi cùng chúng ta, ai biết được khi nào đồng chí ấy sẽ nổi điên mà cắn ngược chúng ta chứ ? Tôi không muốn chịu cảnh nuôi ong tay áo nuôi cáo trong nhà đâu.

Dẫu Quốc cảm thấy hơi khó chịu khi các đồng chí đội Hải Long cứ liên tục chất vấn, đặt ra nghi ngờ với Kiệt nhưng điều họ lo lắng là hoàn toàn có cơ sở. Việc tận dụng một thủ lũnh zombie, khai thác các lợi ích mà một làn sóng zombie mang lại là chưa từng có tiền lệ từ khi đại dịch zombie bùng nổ, liệu làm sao có thể chắc chắn được rằng ý định của Trung là khả thi cơ chứ.

- Hiển bị cắn ở chân, theo các nghiên cứu của Liên Hiệp Quốc thì phải mất ba ngày tới cậu ta mới hoàn toàn trở thành zombie. - Trung từ đằng sau Quốc bước lên giải thích. - Trước khi Hiển bị biến thành zombie thì cậu ta vẫn có thể giữ vững được tâm trí của chính mình, hoàn toàn không làm hại tới người thường. Các đồng chí đều là bộ đội đặc công, là tinh hoa của quân đội nhân dân, là niềm tin và ánh sáng dẫn đường của đồng bào cả nước lèo lái vượt qua khỏi thảm họa diệt vong, giả sử rằng Hiển có hoàn toàn hóa điên đi nữa thì cũng chỉ là đơn thuần là một con zombie, chẳng lẽ các đồng chí lại nhụt chí, không ngăn cản được sao ?

- Đồng chí đừng ăn nói hồ đồ ! - Hoài mất kiên nhẫn, thái độ tỏ ra gay gắt. - Đồng chí tưởng rằng khi đồng chí Hiển hoàn toàn trở thành zombie thì chúng tôi chỉ việc phải đối mặt với đồng chí ấy thôi sao ? Nên nhớ rằng đồng chí Hiển là thủ lĩnh zombie, khi bị biến đổi chắc chắn sẽ kéo theo hàng ngàn hàng vạn zombie đến với chúng ta, lúc đó chúng ta sẽ làm như thế nào ? Đồng chí giờ đây nói thì hay lắm, nhưng đến khi đối mặt với hiện thực thì có khi hối hận cũng không kịp.

- Chẳng phải đồng chí Tín vừa nói rằng mọi người hoàn toàn có thể tạo một làn sóng zombie mà không cần Hiển sao ? - Kiệt tiếp tục lên tiếng. - Kế hoạch của mọi người là gì ? Dùng thân mình để thu hút làn sóng zombie sao, như vậy thì cũng đâu khác gì với giả định mà đồng chí Hoài nói ra chứ ? Tôi biết các đồng chí sẵn sàng hi sinh vì nhiệm vụ, nhưng chúng ta là những người chiến sĩ Việt Nam, được kế thừa trí tuệ của tổ tiên ngày trước, chẳng lẽ các đồng chí lại lựa chọn tử thần thay vì dùng trí tuệ của mình mà nghĩ ra kế hoạch khác bớt rủi ro hơn sao ?

Hoài, Thịnh và Tín dường như đã bớt gay gắt hơn trước. Ba người không hẹn đều nhìn Kiệt, vẻ mặt giãn ra rồi trầm ngâm nghĩ ngợi. Quốc không biết giờ đây họ đang nghĩ gì trong đầu, nhưng chỉ hi vọng rằng họ sẽ chấp nhận tin tưởng vào kế hoạch mà Trung đề ra, dù chỉ một chút thôi cũng được. Bởi Quốc không chỉ không muốn nội bộ bất hòa thêm lần nữa, mà cậu cũng hi vọng rằng có thể tranh thủ chút thời gian sống cho Hiển.

- Thay vì vẫn cứ hoài nghi chúng tôi, chi bằng các đồng chí hãy chuẩn bị cho kế hoạch, bởi nếu kế hoạch thực hiện càng sớm, càng tránh được nguy cơ Hiển hóa thành zombie mà cắn ngược người nhà. - Kiệt nói tiếp. - Chúng ta chỉ còn ba ngày nữa thôi.

- Được rồi, chúng tôi tạm thời tin các đồng chí. - A Nênh bây giờ mới lên tiếng. - Nhưng nếu có bất trắc gì ảnh hưởng tới nhiệm vụ, các đồng chí phải hoàn toàn chịu trách

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net