Chương 93

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nam nghiên cứu sinh khoanh tay nghĩ ngợi một hồi, rồi anh ta nhìn quanh quất, xác thực không có ai có thể nghe lén người trong phòng nói, vào đề ngay lập tức :

- Mọi người còn nhớ giả thuyết của bên quân y về nguyên nhân cái chết của ba trường hợp Thiện, Triều và Ngọc không ?

- Nhớ. - Cả ba người đồng thanh đáp.

- Chúng tôi đã kiểm chứng giả thuyết đó, và đã xác nhận rằng giả thuyết đó là đúng. - Nam nghiên cứu sinh nói tiếp. - Chúng tôi đã tiến hành giải phẫu cơ thể của hai đối tượng mà chúng ta mang về từ nước Lào, phát hiện ra ở hệ thống tuần hoàn máu lên não có rất nhiều các hạt dị vật nhỏ làm tắc nghẽn máu lên não, cuối cùng gây nhồi máu não dẫn tới tai biến mạch máu não.

- Nhưng nhồi máu não không khiến hai người này tử vong, mà họ tử vong do xuất huyết não. - Nữ nghiên cứu sinh kia tiếp lời.

- Có gì khác nhau ? - Quốc ngu ngơ hỏi.

- Im lặng. - Châu vỗ đầu Quốc một cái.

Quốc : "..."

- Khi một người bị tai biến mạch máu não, họ thường chỉ bị nhồi máu não hoặc xuất huyết não, không có trường hợp nào lại bị đồng thời nhồi máu não lẫn xuất huyết não. - Nam nghiên cứu sinh kia giải thích. - Còn hai đối tượng mà chúng tôi đang nghiên cứu, ban đầu họ bị nhồi máu não, mà từ nhồi máu não cuối cùng khiến máu bị tắc nghẽn, áp lực lên thành mạch máu tăng lên dẫn đến vỡ mạch máu, gây xuất huyết não.

- Có phải mọi người đang thắc mắc là nhồi máu não dẫn tới xuất huyết não là chuyện bình thường đúng không ? Thực ra không phải đâu. - Nữ nghiên cứu sinh lên tiếng. - Người bị nhồi máu não thường chỉ bị tắc nghẽn một hoặc hai ống mạch máu não, lượng máu bị tắc nghẽn ở những ống mạch máu não này, theo quy tắc bình thông nhau sẽ di chuyển qua những ống mạch máu não khác, vậy nên những ống bị tắc sẽ không phải chịu những áp lực lớn từ máu nên không bị vỡ, có điều sẽ khiến lưu lượng máu lên não giảm sút mới dẫn đến tai biến.

- Nhưng ở trường hợp của đối tượng Thiện và Triều, chúng ta đã khám phá được rằng ... - Nam nghiên cứu sinh tiếp lời. - ... tất cả các ống mạch máu lên não đều bị tắc nghẽn.

- Tất cả á ? - Trong ba người đội Ưng Nhãn chỉ có Châu hiểu chuyện, cô ngạc nhiên hỏi.

- Đúng vậy. - Nam nghiên cứu sinh gật đầu. - Không có giọt máu nào có thể lên tới não, toàn bộ máu lên não đều bị dị vật kia gây tắc nghẽn, tim thì cứ tiếp tục đưa máu lên, dẫn tới máu bị dồn ứ quá nhiều tạo thành áp lực lớn gây vỡ mạch máu, dẫn đến xuất huyết não. Nhưng trước đó họ đã tử vong do bị chết não rồi.

- Và trường hợp của Thiện và Triều là hai trường hợp đầu tiên bị nhồi máu não, sau đó dẫn tới xuất huyết não đầu tiên trong lịch sử y học nhân loại. - Nữ nghiên cứu sinh nói.

Đầu Quốc bắt đầu ù ù cạc cạc, căng cứng như thể giây sắp tới sẽ nổ tung ra vậy. Cậu ngồi dựa vào thành ghế, chống tay xuống bàn, cảm thấy hoa mắt chống mặt, gắng gượng tiếp tục chịu đựng luồng tri thức khổng lồ kia.

- Các dị vật lấy ra từ hai người họ đều giống hệt nhau à ? - Minh hỏi.

- Tất cả đều giống nhau và có thành phần cấu tạo từ protein. - Nữ nghiên cứu sinh nói. - Trong khi dị vật chủ yếu gây ra nhồi máu não thường là do cục máu đông gây tắc nghẽn não.

- Nếu nói protein này từ trong máu thì cũng không phải. - Nam nghiên cứu sinh giải thích. - Vì máu không thể vận chuyển protein. Khi chúng ta ăn thức ăn chứa nhiều đạm, dịch vị dạ dày cũng phân giải protein thành các chất dễ hấp thụ hơn, không thể nào có chuyện máu vận chuyển protein lên tới não, rồi sau đó protein kết tinh thành dị vật gây nhồi máu não được. Nếu như vậy, với lượng chất đạm trong khẩu phần ăn của mỗi người hiện nay, chúng ta đều bị tai biến mạch máu não rồi.

- Vì thế viện trưởng của chúng tôi đã đưa ra một giả thuyết mới, dị vật gây tắc nghẽn máu chính là kết tủa của mầm bệnh và một loại chất hữu cơ nào đó do cơ thể hai đối tượng này sản sinh ra. - Nữ nghiên cứu sinh tiếp lời. - Bản chất mầm bệnh là một loại prion, mà chúng ta đều biết prion có cấu tạo từ protein. Vậy nên chúng tôi có thể chắc chắn một điều, mầm bệnh đã bị chất hữu cơ kia phản ứng gây kết tủa, cuối cùng không thể xâm chiếm được não bộ. Còn về chất hữu cơ kia, ban đầu trong số những giả thuyết được đưa ra, có một giả thuyết cho rằng chất này có thể là một loại enzyme nào đó do não bộ tiết ra, nhưng ban đầu đã định loại trừ khả năng đó, vì nếu não bộ của hai đối tượng có thể tiết ra loại enzyme này thì não bộ những người khác cũng có thể, nhưng sự thật lại hoàn toàn ngược lại, hàng tỉ người trên trái đất đã bị mầm bệnh chứa hàng tỉ con prion tấn công vào bộ não mà không bị tai biến, cuối cùng trở thành zombie tàn phá quê hương của mình.

- Nghe khó hiểu quá. - Quốc ôm mặt, mếu máo nói, cảm thấy ân hận khi đã đòi ở lại nghe mấy cái này.

- Mấy cái này dễ hiểu mà. - Châu nhìn Quốc, nói.

- Anh biết anh dốt rồi. - Quốc trả lời Châu, rồi gắng ngồi gượng dậy.

- Nhưng sau khi bác bỏ giả thuyết não bộ tiết ra loại enzyme bí ẩn kia thì chúng tôi lại chứng minh được giả thuyết đó thực sự chính xác. - Nam nghiên cứu sinh tiếp tục giảng giải. - Chúng tôi giải phẫu bộ não của hai đối tượng, chiết xuất ra một ít dịch não rồi cho vào một ít dung dịch mầm bệnh. Kết quả cả hai dung dịch tác dụng với nhau, sinh ra kết tủa. Chúng tôi thu các kết tủa đó đem đi phân tích, xác nhận thành phần cấu tạo của kết tủa và dị vật thu được từ cơ thể hai đối tượng nghiên cứu là giống y hệt nhau.

- Sau khi thu được kết quả trên, chúng tôi liền đưa ra hai giả thuyết mới cho việc này. - Nữ nghiên cứu sinh nói. - Giả thuyết thứ nhất, bộ não của hai người này có một khả năng tiết ra một loại enzyme đặc biệt, ngăn mầm bệnh không thể xâm nhập vào bộ não. Nói cách khác, cơ thể hai người họ không thể bị biến thành zombie, nó lựa chọn cái chết cho chủ nhân thay vì bị mầm bệnh xâm chiếm. Nhưng giả thuyết đó cũng sớm bị bác bỏ, xác suất bị lây nhiễm do zombie cắn là 100%, tám tỉ người đã bị lây nhiễm trên thế giới nhưng chưa một ai lại chết vì tai biến mạch máu não. Với lại theo báo cáo của Quốc thì có đến ba người chết có biểu hiện lạ, chúng tôi dù chưa thấy mặt người sản phụ kia nhưng ít nhất cũng có thể đoán được sản phụ kia chết vì tai biến mạch máu não. Và điều đó lại càng củng cố thêm cho lập luận phản bác giả thuyết đầu tiên.

- Thế giới chưa một ai bị zombie cắn mà chết do tai biến mạch máu não. - Quốc nói. - Cuối cùng lại có ba người như vậy, tập trung ở chung một chỗ. Xác suất để việc này xảy ra cực kì thấp, gần như là bằng không.

- Cũng hiểu rồi à ? - Châu liếc nhìn Quốc, nhếch mép cười khinh bỉ. - Có tiến bộ đấy.

Quốc : "..."

- Đúng đấy. - Nữ nghiên cứu sinh gật đầu với Quốc. - Chúng tôi chưa có cơ hội nghiên cứu đối tượng sản phụ, nhưng ít nhất chúng tôi cũng biết rằng không thể nào ngẫu nhiên có chuyện hai người duy nhất trên thế giới không bị biến thành zombie lại là đồng thời là tri kỉ, bạn thâm niên nhiều năm được.

- Vậy nên giả thuyết thứ hai đã được đưa ra. - Nam nghiên cứu sinh nói. - Vốn dĩ não bộ của loài người đều có chứa loại enzyme kì lạ ấy, nhưng loại enzyme kì lạ chỉ được tiết ra khi có sự trao đổi một loại chất đặc thù nào đó với môi trường bên ngoài. Giả thuyết này có phần đúng, vì Thiện và Triều đều đã ở cùng nhau suốt mười mấy năm qua, cùng ăn cùng uống cùng hít thở chung một bầu không khí. Vậy nên trong suốt thời gian đó, bất kỳ thứ gì hai người đó đưa vào cơ thể đều có thể kích thích não bộ tiết ra loại enzyme đó.

- Và nhờ cái chết của sản phụ mà chúng tôi tạm thời khẳng định được rằng nhiều khả năng Thiện và Triều tiếp nhận chất kích thích cho não bộ sản sinh enzyme kì lạ đó khi hai người đó ở căn cứ Hi Vọng. - Nữ nghiên cứu sinh nói. - Cả ba trường hợp đều ở cùng một môi trường là căn cứ Hi Vọng, tiếp nhận một nguồn trao đổi chất dinh dưỡng, như vậy cả ba người vốn không liên quan gì tới nhau mới có cùng chung khả năng sản sinh loại enzyme ngăn chặn bản thân biến hóa thành zombie.

- Một người bình thường trao đổi chất với thế giới bên ngoài qua ba con đường : không khí, nước và thực phẩm. - Nam nghiên cứu sinh nói. - Trước mắt loại bỏ yếu tố không khí, bởi chúng ta đã thấy lũ chuột zombie ở căn cứ Hi Vọng, gene của loài chuột có phần tương đồng với con người, nó cũng hít thở khí trời ở căn cứ Hi Vọng, ấy vậy mà vẫn bị biến đổi thành zombie, mà mầm bệnh này cũng không bị ức chế bởi nhiệt độ hay khí hậu bên ngoài. Nguồn nước cũng không phải, vì trong thời gian ở căn cứ Hi Vọng, cả ba người đó đều uống nước lấy từ sông Xê Pôn, mà đi về thượng nguồn sông Xê Pôn vài chục cây số là thị trấn Mouang Nong của Lào, toàn bộ người dân thị trấn cũng uống cùng một nguồn nước sông Xê Pôn, ấy vậy mà vẫn không thoát khỏi vận mệnh trở thành zombie.

- Vậy là chỉ còn khả năng duy nhất. - Quốc bèn kết luận. - Cả ba người đó đã ăn thứ gì đó ở căn cứ Hi Vọng, nhờ vậy não bộ của họ mới kích thích sản sinh ra enzyme gây kết tủa mầm bệnh.

- Chính xác. - Nam nghiên cứu sinh giơ ngón cái với Quốc. - Cái đầu của cậu ít ra vẫn còn sử dụng được đấy nhỉ ?

Quốc : "..."

- Em nhớ là thực đơn của tất cả mọi người trong căn cứ Hi Vọng đều giống y hệt nhau. - Châu thắc mắc lên tiếng. - Nếu như Thiện và Triều ăn thứ gì đó dẫn đến việc não bộ sản sinh enzyme kết tủa mầm bệnh, như vậy thì bản thân tụi em cũng sẽ có khả năng đó sao ?

- Tụi chị chưa chắc chắn, nhưng nhiều khả năng là như vậy. - Nữ nghiên cứu sinh tán đồng với Châu.

- Chỉ cần là biết mà. - Quốc nảy ra một ý tưởng. - Trích một ít dịch não của tụi mình ra là được.

- Không biết thì nên im lặng. - Minh vỗ đầu Quốc.

- Khó lắm. - Châu nói. - Chi bằng để zombie cắn anh thử sẽ dễ hơn nhỉ ?

Quốc : "..."

- Phải đấy. - Nữ nghiên cứu sinh nhìn Quốc, xem chừng vẫn còn ghi nhớ chuyện cậu gọi chị ta là "cô". - Để chị phụ em nhé Châu.

- Thôi tiếp đi tiếp đi. - Quốc tái mặt, vội đánh trống lảng.

- Thực ra có một cách khác để biết đấy. - Nam nghiên cứu sinh bèn giải nguy cho Quốc. - Ba người mấy ngày nay còn gặp ác mộng về việc bị một thủ lĩnh zombie bị tấn công không ?

Nam nghiên cứu sinh đề cập đến chuyện này, Quốc mới để ý, hình như từ lúc cậu trú ngụ trong căn cứ Hi Vọng, bản thân đã không còn mơ phải ác mộng về việc bị zombie thủ lĩnh ở Huế tấn công. Cậu cũng để ý tất cả người dân ở căn cứ Hi Vọng, không ai gặp phải ác mộng đó.

Quốc nghĩ đến việc có lẽ khi đó bản thân cậu đang ở tận bên Lào, khoảng cách xa xôi trắc trở khiến lời kêu gọi của thủ lĩnh zombie không thể tới được đấy. Nhưng cậu nhớ ra có một làn sóng zombie từ thị trấn Mouang Nong đã đáp lại lời kêu gọi ấy, chứng tỏ vị trí của căn cứ Hi Vọng vẫn nằm trong vùng bị ảnh hưởng của lời kêu gọi kia.

Và thêm một điều nữa, kể từ khi Quốc trở về trung tâm tị nạn, nơi có sáu triệu người bị ảnh hưởng bởi lời kêu gọi của thủ lĩnh zombie, tinh thần cậu lại hoàn toàn bình an vô sự, bản thân không gặp phải bất kỳ một cơn ác mộng nào.

- Sao các anh biết chúng tôi không gặp ác mộng ? - Quốc ngạc nhiên nhìn nam nghiên cứu sinh. - Chúng tôi chưa từng nói ra chuyện này. Mà nếu anh không nói ra chắc chúng tôi cũng quên bẵng đi mất.

- Tôi chỉ đoán thôi. - Nam nghiên cứu sinh nhún vai. - Như vậy enzyme kì lạ kia vừa có tác dụng kết tủa mầm bệnh trong mạch máu não, vừa ngăn không cho bộ não tiếp nhận lời kêu gọi kia.

- Vậy chúng tôi cùng với Thiện, Triều và sản phụ cùng ăn thứ gì đó mới có khả năng chống lại cơn ác mộng cũng như ngăn cản việc bản thân mình bị biến thành zombie. - Minh nói. - Nhưng trong những ngày đó chúng tôi ăn rất nhiều thứ, làm sao mọi người biết thứ nào cung cấp chất kích thích để não bộ sản sinh ra enzyme đặc biệt kia ?

- Chúng tôi đối chiếu các thực phẩm mà mọi người ăn trong thời gian ở Lào với thực phẩm được trồng ở trung tâm tị nạn. - Nam nghiên cứu sinh giảng giải. - Nếu như thực phẩm nào không có ở trung tâm tị nạn thì đó có khả năng là thực phẩm cung cấp chất kích thích cho não bộ sản sinh ra enzyme kì lạ kia.

- Hình như trong số các loại thực phẩm này thì chỉ có nấm mối là không được trồng ở trung tâm tị nạn. - Nữ nghiên cứu sinh nói, cầm bút đó gạch dưới hai chữ "nấm mối".

- Nấm mối à ? - Châu ngạc nhiên.

- Nếu biết nấm mối có thể ngăn con người biến hóa thành zombie thì anh đã không nhường em ăn nhiều đến vậy. - Quốc lẩm bẩm nói với Châu.

- Nhưng nó không ngăn con người tới cái chết đâu. - Châu quắc mắt. - Hôm nay hơi láo đó nha.

Quốc : "..."

- Vẫn chưa chắc chắn đâu, còn phải nghiên cứu sâu thêm. - Nam nghiên cứu sinh nói. - Trước mắt chúng tôi phải đi thu thập mẫu nấm mối ở ngoài tự nhiên chứ nấm mối không được trồng sẵn ở trung tâm tị nạn rồi.

- Chúng tôi không tham gia vụ này nữa nhé. - Quốc nói, cậu hơi ớn lạnh khi nhớ lại tình hình ở căn cứ Hi Vọng.

- Không sao không sao. - Nam nghiên cứu sinh nói.

- Nhưng tại sao các nhà khoa học cứ đâm đầu vào nghiên cứu đề tài này thế ? - Minh thắc mắc. - Nấm mối có thể ngăn con người biến đổi thành zombie nhưng cũng đâu thể bảo vệ con người khỏi tử thần đâu.

- Nếu thực sự nấm mối có thể khiến con người chết thay vì biến hóa thành zombie, chúng tôi sẽ sử dụng chúng để điều chế vaccine phòng bệnh. - Nữ nghiên cứu sinh nói.

- Vaccine phòng bệnh à ? - Quốc ngạc nhiên. - Chẳng phải bị zombie cắn thì sẽ chết sao ? Như vậy còn phòng bệnh gì nữa, có sống sót được đâu.

- Chúng tôi cũng không rõ loại vaccine này phòng được cái gì, nhưng chúng tôi biết chắc một điều. - Nam nghiên cứu sinh nói. - Con người thà lựa chọn một cái chết đầy oanh liệt hơn là gắng gượng hơi tàn để tấn công người thân và đồng bào chính mình.

***

Mọi việc xong xuôi, hai nghiên cứu sinh kia lại đích thân dẫn ba người đội Ưng Nhãn lên tầng trên, nhất quyết đòi tiễn mọi người một đoạn.

Hai nghiên cứu sinh đi cùng Châu, liên tục trao đổi về đề tài mà mọi người nói từ ban nãy. Quốc và Minh đi một đoạn đằng sau, vả hai không nói gì, Quốc khẽ liếc nhìn sang, thấy có vẻ Minh đã khá hơn lúc mới vào đây, dường như không còn bị chuyện cũ khiến mình đau buồn nữa.

- Anh Minh ... - Quốc bèn hỏi. - Anh ổn rồi chứ ?

- Anh có bị gì đâu ? - Minh ngạc nhiên nhìn Quốc.

- Em sợ anh còn luyến lưu chuyện cũ. - Quốc nói. - Thấy anh ổn vậy là được rồi. Chỉ sợ anh ém nhẹm vào trong lòng thôi.

- Nhìn Viện Khoa học Quốc gia đi. - Minh nói. - Bảy tháng trước, nơi đây phủ lên một màu điêu tàn tang thương, vô số nhân tài của đất nước đã thiệt mạng, nền Y học bị tổn thất. Nhưng bây giờ thì sao ? Kí ức vẫn còn đó, hai nghiên cứu sinh kia cũng biết chuyện này nhưng họ không muốn nhắc tới, cũng chẳng muốn hồi tưởng lại, họ tạm gác nó sang một bên, xây dựng lại nơi này, tiếp tục hành trình chiến đấu với đại dịch zombie. Chuyện buồn thì lúc nào cũng thường trực trong tâm trí, nhưng muốn tiến lên thì buộc phải gác nó qua một bên thôi.

- Anh còn nhớ chị Trang chứ ? - Quốc hỏi.

- Không thể quên được. - Minh nói. - Nhưng có nhớ cũng chẳng khiến cô ấy sống lại được, bản thân cũng chỉ có thể phấn đấu sống tốt thôi.

Quốc gật gù trước những lời nói của Minh. Không gian giữa hai người lại rơi vào tĩnh lặng, cả hai theo chân ba người trước mắt, rời khỏi Viện Khoa học Quốc gia lúc này đang tắm trong ánh nắng chiều rạng rỡ, lên xe buýt trở về doanh trại quân đội.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net