Chương 99

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ý thức của Quốc trôi dạt trong bóng tối mênh mông bất định, tất cả dường như chìm vào hư vô, chẳng thể cảm nhận được không gian hay thời gian gì nữa. Cậu cảm thấy thân thể của mình nhẹ hơn lông vũ, cứ thể trôi nổi trong bóng đêm ấy, lang thang không có một mục tiêu rõ ràng.

Rồi từ trung tâm của bóng tối ấy, một luồng sáng trắng lại xuất hiện, nó mở rộng ra theo thời gian, càng lúc càng lớn dần, rất nhanh đã chiếm trọn tầm nhìn của Quốc.

Ánh sáng trắng ấy càng lúc càng êm dịu, tầm nhìn của Quốc ngày càng rõ ràng hơn. Cậu nhìn một vòng xung quanh, thấy khắp nơi đều là zombie, bọn chúng gầm gừ nhìn cậu, ánh mắt thèm khát như muốn xông tới cắn xé thân thể cậu vậy.

Quốc mau chóng ý thức được rằng, tất cả không có thật, chỉ là một giấc mơ.

Nhưng rồi Quốc cũng ý thức được rằng, bản thân mình lại gặp phải ác mộng của thủ lĩnh zombie rồi.

Nơi Quốc đang đứng vẫn là quảng trường Ngọ Môn quen thuộc. Làn sóng zombie trước mắt bỗng nhiên dạt sang hai bên, mở ra một lối đi cho cậu, hướng thẳng về phía cổng Ngọ Môn.

Ở lối vào Kinh thành Huế dưới chân cổng Ngọ Môn, một bóng người đứng chờ sẵn ở đó, mặt đối mặt từ xa với cậu.

Quốc nóng lòng mong muốn được thoát ra khỏi giấc mơ này, lại nghĩ tới hình như thủ lĩnh zombie có quen biết với cậu, đối phương nhất định sẽ không cho cậu được tỉnh giấc sớm. Quốc quyết định áp dụng cách mà mình đã làm với thủ lĩnh zombie khi bản thân bị ngất vì bị Phong bắt cóc, trong đầu suy nghĩ cách thức chọc tức thủ lĩnh zombie, vừa nghĩ vừa ung dung bước về phía con zombie chúa, căn bản không tỏ ra sợ hãi với hàng ngàn zombie đứng ở hai bên.

"Hai ta lại được gặp nhau rồi." Đối phương mở lời bằng giọng nói ma quái kinh dị.

- Chào. - Quốc hững hờ nói. - Nghe đồn mày vừa mất đến một triệu zombie trong đàn, tao cảm thấy vô cùng thương xót, xin chia buồn với mày.

Thủ lĩnh zombie : "..."

Quốc len lén quan sát thái độ của thủ lĩnh zombie, nhận thấy khóe miệng của đối phương khẽ co giật, ánh mắt trắng dã vô hồn nhưng dường như lại sắp bùng cháy ngọn lửa giận dữ.

"Hôm nay ngươi đừng hòng chọc tức ta." Thủ lĩnh zombie hít một hơi thật sâu, ngọn lửa giận dữ từ ánh mắt trong chốc lát bị dập tắt đi.

- Ngoài chọc tức mày ra, tao chẳng có gì để làm trong giấc mơ của mày cả. - Quốc thản nhiên nói, rồi cậu nghiêng đầu, hướng một bên cổ về phía thủ lĩnh zombie, lấy ngón tay day day cổ mình, giọng nói thập phần thách thức. - Cắn tao đi.

Thủ lĩnh zombie : "..."

- Mày đừng lãng phí thời gian vậy chứ ? - Quốc nhìn thủ lĩnh zombie, biểu cảm tỏ vẻ khó hiểu.

"Ngươi không muốn chơi với ta một chút à ?" Thủ lĩnh zombie giả mặt buồn rầu, vẫn dùng giọng nói ma quái kia hỏi lại.

- Ừ. - Quốc gật đầu. - Chơi với con chó còn vui hơn chơi với mày.

Thủ lĩnh zombie : "..."

- Con chó nhà tao nuôi hồi đó nghe lời lắm, nói gì là làm nấy. - Quốc tiếp tục chém gió, thấp thỏm quan sát từng động tĩnh của đối phương. - Sao mày còn không bằng con chó nhà tao vậy nhỉ ?

Thủ lĩnh zombie : "..."

Quốc nhận thấy đầu thủ lĩnh zombie đã bốc khói tới nơi, nhưng hắn vẫn cố giữ bình tĩnh, chỉ yên lặng nhìn Quốc. Cậu cũng chẳng thể ngờ thủ lĩnh zombie lại có thể giữ được bình tĩnh lâu đến vậy, đầu óc vận hành hết công suất, cố nghĩ thêm cách để chọc tức thủ lĩnh zombie.

"Ngươi có thể chọc tức ta cả ngày." Thủ lĩnh zombie nhàn nhạt nói. "Ta không cắn cổ ngươi thì đừng mong bản thân mình được tỉnh giấc."

Nghe lời thủ lĩnh zombie kia nói, trong lòng Quốc thập phần hoang mang. Cậu không ngờ đối phương còn có thể giữ được bình tĩnh, chỉ sợ hắn cứ như vậy suốt cả ngày, cậu sẽ vĩnh viễn không được tỉnh dậy, mãi mãi mắc kẹt trong giấc mơ của zombie chúa.

Suy nghĩ một hồi, thấy không có cách nào khác khả thi, Quốc chỉ có một cách duy nhất, dùng sức lực và trí tuệ của mình, bằng mọi giá phải khiến con zombie chúa nổi điên lên.

- Rốt cục mày muốn cái gì ? - Quốc hỏi lại.

"Vẫn như lần trước thôi." Thủ lĩnh zombie nói. "Ta chỉ muốn biết mày và hai người đầu tiên ta ảnh hưởng tới tâm trí đã làm gì để thoát khỏi lời kêu gọi của ta."

Quốc không ngờ thủ lĩnh zombie vẫn kiên định với mong muốn khám phá bí mật này của cậu. Quốc nghĩ cách vừa tránh không phải trả lời câu hỏi của thủ lĩnh zombie mà vẫn có thể thoát khỏi hắn, đột nhiên nhớ lại thắc mắc của mình khi vừa thức dậy khỏi giấc mơ lần trước, bèn hỏi ngược lại :

- Trong ba người đầu tiên mà mày có thể gây ảnh hưởng tới trí não, ngoài tao ra thì hai người còn lại là ai ?

"Một người, hình như cao hơn ngươi một tí." Thủ lĩnh zombie nhớ lại. "Người còn lại, là một cô gái, thấp hơn ngươi một cái đầu."

Một tiếng sét đánh uỳnh ngang tai Quốc. Một cô gái, thấp hơn cậu một cái đầu, đối phương miêu tả cực kì giống với Châu. Điều này đã ngầm xác thực nghi ngờ của Quốc, nhưng dù đã nghi ngờ từ trước, cậu vẫn không khỏi ngạc nhiên khi biết được sự thật này.

"Ta đã nói cho ngươi biết rồi đó." Thủ lĩnh zombie kia nói tiếp. "Giờ đến lượt ngươi nói cho ta bí mật của ngươi. Có qua có lại nhé."

Đối phương đang nắm giữ ý thức của Quốc trong tay, đã vậy lại còn tốt bụng tiết lộ bí mật của mình. Quốc cho dù có căm ghét thủ lĩnh zombie đến mấy nhưng cũng không thể chống đối được gì, lại thấy đối phương còn đang tỏ ý hợp tác với cậu nữa. Cậu nghĩ có thể còn gặp lại thủ lĩnh zombie thêm nhiều lần nữa, tốt nhất cũng nên tiết lộ một chút bí mật cho đối phương.

Nhưng Quốc đủ hiểu cậu không được và không thể tiết lộ sự thật về việc mình và Châu đã ăn nấm mối để thoát khỏi ảnh hưởng của thủ lĩnh zombie, nhưng cũng không thể nói dối với hắn được, sau này lỡ cần phải biết thêm tin tức từ hắn, sợ bản thân đã mất uy tín với zombie chúa, đối phương sẽ không tiết lộ thông tin cho Quốc nữa.

Quốc từng đọc trong sách một câu như thế này, nếu không thể lừa gạt được đối phương, thì hãy nói thật cho người ta biết. Nhưng nói thật thì cũng đừng nên nói ý quan trọng, chỉ nói những sự thật mà đối phương không thể suy ra được trọng tâm mà người ta muốn biết.

- Bọn tao đơn giản chỉ ra khỏi phạm vi phủ sóng của mày thôi. - Quốc nói.

"Còn một cách khác." Thủ lĩnh zombie nói.

- Cách gì ? - Quốc hỏi. - Lần đầu tao cùng người kia đi tới Lạng Sơn, lần thứ hai tao cùng với cô gái còn lại đi tới Lào, trong khi phạm vi phủ sóng của mày chỉ gói gọn ở hai tỉnh Quảng Trị và Thừa Thiên - Huế và một phần tỉnh Saravane của nước Lào thôi, hi vọng mày còn nhớ những địa danh đó nằm ở cách xa mày tới cỡ nào.

"Ta biết những ngày qua ngươi đã đi đâu." Thủ lĩnh zombie nói.

- Mày theo dõi tao à ? - Quốc châm chọc thủ lĩnh zombie.

"Ừ." Thủ lĩnh zombie từ tốn gật đầu, giọng điệu hoàn toàn nghiêm túc.

Quốc : "..."

"Bất kỳ người nào đã bị ta ảnh hưởng tới bộ não, ngay lập tức ta có thể cảm nhận được vị trí của người đó, chỉ cần nằm trong phạm vi phủ sóng của ta." Thủ lĩnh zombie nói. "Khi ngươi thoát khỏi ta lần đầu tiên, đã thấy ngươi đi về phía bắc bằng tốc độ chóng mặt, mỗi lúc một xa dần, như vậy ta còn có thể hiểu được là ngươi cùng người kia đã đi ra khỏi phạm vi phủ sóng của ta, vậy nên ta không thể cảm nhận được vị trí của ngươi, cũng như ảnh hưởng lên bộ não ngươi, điều đó nghe có vẻ còn hợp lí."

"Nhưng ở lần thứ hai, ngươi cùng với cô gái kia vẫn nằm trong phạm vi phủ sóng của ta, chỉ trong vòng một buổi tối, hai ngươi đột nhiên biến mất, ta gần như không thể tìm nổi hai ngươi, cho đến ngày hôm qua, đột nhiêm cả hai ngươi lại ở gần ngay sát bên ta, gần đến mức không thể ngờ được hơn." Thủ lĩnh zombie nói, giọng nói ma mị chứa đựng vô số sự kinh ngạc. "Cứ như thể hai ngươi tàng hình khỏi tầm quan sát của ta vậy. Rốt cục hai ngươi đã làm cách nào mà có thể đột nhiên biến mất được như vậy ?"

- Đã nói là tao không biết. - Quốc chán nản nói. - Thật sự không biết.

"Ngươi không nói dối ?" Thủ lĩnh zombie hỏi lại.

- Tao nói thật. - Quốc cố tỏ ra mình đang thật lòng. - Tao cũng chỉ biết là từ khi qua nước Lào, tao không còn mơ thấy mày nữa. Tao nói thật nhưng mày nhất định không tin, lại cứ muốn bắt tao nói dối, tao không muốn uy tín của mình bị tổn hại đâu.

Thủ lĩnh zombie : "..."

Mắt thấy thủ lĩnh zombie đã có dấu hiệu mất kiên nhẫn, Quốc được đà, tiếp tục lấn tới :

- Nói thật nhé, tao cảm thấy có vẻ mày hơi hợm hĩnh đấy, chỉ mới tác động được tới tâm trí của ba người thôi mà đã vui mừng rồi, cuối cùng lại để xổng cả ba người bọn tao khỏi sự kiểm soát. Tao nghĩ trình độ của mày vẫn còn kém cỏi lắm, một triệu zombie đã thiệt mạng của ngươi có lẽ thất vọng về thủ lĩnh zombie của mình lắm.

"Ngươi thì hơn gì ta ?" Thủ lĩnh zombie trở nên nóng giận. "Mất một triệu cá thể này, ta có thể điều động thêm một triệu cá thể khác, có thể điều khiển hai triệu cá thể tấn công cùng một lượt vào nơi ở của các ngươi. Còn ngươi cùng với con người chỉ có thể yếu ớt chống cự, rồi cuối cùng cũng trở thành chư hầu của ta thôi !"

- Thứ nhất, như ngươi đã thấy, loài người bọn tao chỉ mất vài tiếng là đã tiêu diệt một triệu zombie, số lượng này mày phải tập hợp trong hai tháng mới có được. - Quốc thản nhiên đáp trả. - Thứ hai, hi vọng mày biết kiến thức này, hoặc không thì để tao phổ cập cho mày biết. Bây giờ mày đang là một zombie cấp 21, chỉ cần trong phạm vi ảnh hưởng của mày có thêm một người mới bị lây nhiễm, người đó có thể sẽ trở thành zombie cấp 21 hoặc cao hơn, cho dù mày đã từng là zombie thủ lĩnh, thì khi có người mới bị biến thành zombie, mày sẽ trở lại bình thường như bao con zombie khác, không còn quyền hạn gì như bây giờ nữa.

Thủ lĩnh zombie : "..."

Thủ lĩnh zombie đầu đã bốc khói, ánh mắt long sòng sọc, tưởng chừng giây tiếp theo đã sắp bùng nổ tới nơi. Quốc thấy mình sắp được giải thoát, tiếp tục châm chọc :

- Biết đâu người sắp tới bị cắn là tao thì sao nhỉ ? Lúc đó tao sẽ trở thành một thủ lĩnh zombie có sức mạnh vượt trội hơn mày, còn mày thì chỉ là một con chó ngoan cun cút dưới chân tao mà thôi. Sao ? Thấy được chứ hả ? Mày muốn dân tộc tao bị biến thành zombie, để mày trở thành chó ngoan cho bọn tao thôi hả ...

"Câm mồm !" Thủ lĩnh zombie kia điên tiết hét lên, lấy đà bật nhảy, từ trên không lao thẳng xuống, đớp một cú thật mạnh vào cổ Quốc.

***

Quốc choàng tỉnh giấc, trên người mồ hôi đầm đìa, trước tiên thính giác cảm nhận được mùi hương đặc trưng của thuốc sát trùng. Cậu nhìn một lượt, thấy mình đang nằm trên giường bệnh, xung quanh có đủ loại giường nằm và vật tư y tế, rồi cậu nhận ra đây là bệnh viện dã chiến bên trong Mặt trận Trung Ương.

Ở giường bên cạnh, Châu vẫn còn say giấc nồng, ở mu bàn tay có gắn một ống dây dẫn nối với túi truyền nước biển treo lủng lẳng phía trên. Quốc để ý lại tay mình, thấy cũng đang được truyền nước biển, không dám tùy tiện tháo ra, cũng không muốn đánh động Châu dậy, lặng yên nhìn sang nơi khác.

Ở giường đối diện, Vinh vẫn còn ngủ ngon lành, còn Kiệt cũng đã tỉnh dậy, vẻ mặt thất thần như vừa trải qua một chuyện kinh sợ nào đó.

- Quốc ! - Kiệt thấy Quốc, vẻ mặt như người đuối nước thấy bờ. - May quá, em không sao chứ ?

- Em không sao. - Quốc nói. - Sao chúng ta trở về Mặt trận Trung Ương được hay vậy ?

- Anh không biết. - Kiệt nói, tự tiện rút ống dẫn truyền nước biển ra. - Đây là bệnh viện dã chiến đúng không ? Quân y đâu hết rồi ?

- Đây đây. - Một chiến sĩ quân y, quân hàm đại úy vội chạy vào. - Có thêm hai người thức dậy nữa rồi, còn hai người vẫn chưa tỉnh giấc.

- Đồng chí, có chuyện gì vậy ? - Kiệt nhận thấy sắc mặt bất thường của đại úy quân y, bèn hỏi.

- Loạn hết cả rồi ! - Đại úy quân y giải thích. - Sau khi trận chiến tối qua kết thúc, công tác dọn dẹp giao hết lại cho các chiến sĩ hậu cần và công binh, còn lại bên bộ binh thì nghỉ ngơi, vậy mà họ ngủ từ hôm qua đến giờ vẫn chưa thức dậy, có đánh thức họ dậy cũng không được nữa !

- Có biết vì sao không ? - Quốc trong lòng cảm thấy hoài nghi, chuyện này chắc có sự nhúng tay của thủ lĩnh zombie.

- Chúng tôi vẫn chưa tìm hiểu được. - Đại úy quân y kia nói, kiểm tra tình trạng sức khỏe của Châu và Vinh. - Nghe nói không chỉ ở Mặt trận Trung Ương mà ở trung tâm tị nạn quốc gia cũng xảy ra tình trạng tương tự, nhiều người đi ngủ không thể thức dậy được. Giờ chúng tôi sợ quá, dù có mệt cũng chẳng dám chợp mắt.

- Báo cáo ! - Một chiến sĩ quân y, quân hàm thượng sĩ chạy vào, thở hổn hển nói. - Đã thống kê đầy đủ số người tỉnh dậy.

- Thế à ? - Đại úy quân y hỏi. - Bao nhiêu người ?

- Chỉ có một phần ba thôi. - Thượng sĩ quân y kia nói. - Cả ở trung tâm tị nạn cũng vậy, chỉ có một phần ba số người đi ngủ là đã tỉnh dậy thôi.

Quốc càng lúc càng cảm thấy có khả năng cao việc này do thủ lĩnh zombie kia làm. Hằng đêm mỗi người Việt Nam đều gặp phải ác mộng của zombie chúa, đêm nay cũng không phải ngoại lệ, nhiều khả năng mọi người cũng như cậu ban nãy, đều đã bị zombie chúa giam hãm trong giấc mơ của chính mình.

Còn việc Quốc và Kiệt, cùng một phần ba số người đi ngủ có thể thức dậy trở lại, rất có khả năng vì ban nãy Quốc chọc điên thủ lĩnh zombie, khiến hắn mất kiểm soát mà nổi điên lên cắn cậu, cũng vì thế mà vô tình giải phóng cho những người đó được thức dậy. Còn hai phần ba số người không may mắn, rất có thể thủ lĩnh zombie đã kiềm chế kịp thời, không để mất đi lợi thế trong tay.

Quốc chợt nhận ra, cậu luôn độc miệng chê bai thủ lĩnh zombie này ngu dốt, nhưng không ngờ hắn lại cao tay đến vậy. Hắn dùng năng lực của mình, khóa chết mọi người trong mơ, rồi dùng lực lượng một triệu zombie còn lại của mình đổ bộ vào trung tâm tị nạn quốc gia. Khi đó loài người đều đã say giấc, khả năng phòng thủ và chống trả xuống mức cực tiểu, chắc chắn sẽ thất thủ trong nháy mắt.

Quốc đột nhiên lo lắng, thủ lĩnh zombie đó biết Châu, mà bây giờ cô đang nằm trong tay hắn, chỉ sợ hắn lại khủng bố ý thức của cô mất. Cậu quay qua nhìn Châu, thấy cô vẫn đang say giấc, nhưng biểu cảm trên mặt thập phần hoảng sợ, dường như đang phải trải qua cơn ác mộng kinh hoàng.

Làm sao để cứu nguy cho mọi người đây ...

Thủ lĩnh zombie từng nói có một cách để thoát khỏi giấc mơ của hắn, đó là thoát khỏi tầm ảnh hưởng của lời kêu gọi của hắn. Những người đang ngủ không phải là zombie, bản thân họ không bị chịu ảnh hưởng từ ý thức tư duy quần thể, muốn gây ảnh hưởng tới tâm trí họ, zombie chúa chỉ có thể vươn sóng suy nghĩ của mình ảnh hưởng vào đầu óc của cậu. Vậy chỉ cần ra khỏi phạm vi phủ sóng của thủ lĩnh zombie, chắc chắn mọi người có thể thức dậy mà không cần cú đớp vào cổ đau đớn của đối phương nữa.

Mặt trận Trung Ương có ba trăm lính bộ binh, trong đó có hai trăm người còn đang bị zombie chúa giam lỏng trong giấc mơ, chỉ cần đưa những người này đi xa một chút, thoát khỏi phạm vi phủ sóng của thủ lĩnh zombie là có thể đánh thức họ dậy. Nhưng ở trung tâm tị nạn có tới sáu triệu dân, hai phần ba trong số đó là bốn triệu người, làm sao có thể đưa ngần ấy người đi khỏi phạm vi phủ sóng của thủ lĩnh zombie chứ.

Quốc chợt nhớ rằng khi quân đội muốn chiếm quyền kiểm soát làn sóng zombie con, trước tiên họ phải gây nhiễu sóng ảnh hưởng của thủ lĩnh zombie. Dù không chắc chắn nhưng cậu linh tính, nếu như khởi động thiết bị gây nhiễu, quấy nhiễu sóng ảnh hưởng của thủ lĩnh zombie, như vậy mọi người có thể tỉnh giấc mà không phải đưa khỏi phạm vi phủ sóng, cũng không cần phải có một cú đớp đau đớn của thủ lĩnh zombie nữa.

- Có cách rồi ! - Quốc nói, liền xỏ dép, lao ra khỏi phòng bệnh.

- Quốc, em đi đâu vậy ? - Kiệt luống cuống xỏ dép đuổi theo.

- Này này, các đồng chí đừng làm loạn ! - Hai chiến sĩ quân y vội can ngăn. - Hai người đang dưỡng sức, nằm tại chỗ nghỉ ngơi đi, tính chạy đi đâu thế ?

- Những người đó đang bị mắc kẹt trong cơn ác mộng của thủ lĩnh zombie ở Huế. - Quốc khẩn trương nói. - Có một cách để phá giải sự giam cầm này, chính là gây nhiễu sóng. Thủ lĩnh zombie chỉ ảnh hưởng tới chúng ta thông qua sóng não phát ra trong hoạt động của ý thức tư duy quần thể, cả giấc mơ này cũng vậy, chỉ cần gây nhiễu sóng, giống như cách quân đội đã làm để chiếm quyền kiểm soát làn sóng zombie con, là có thể đánh thức mọi người dậy !

- Đồng chí, cậu vừa mới tỉnh dậy, tinh thần có vẻ không ổn, tốt nhất là nên nghỉ ngơi. - Thượng sĩ quân y nhàn nhạt nói.

- Không, tôi thấy đồng chí ấy nói cũng có lí. - Đại úy quân y kia ngăn lại. - Nhưng tôi muốn biết tại sao đồng chí lại biết điều này.

- Quân đội đã gây nhiễu sóng, như vậy mới một phần kiểm soát được thủ lĩnh zombie. - Quốc nói. - Với lại khi quân đội gây nhiễu sóng, thiết bị liên lạc của chúng tôi không dò được kênh liên lạc nào, nhưng ngay khi Mặt trận Trung Ương bị sét đánh gây trục trặc, chúng tôi lại bắt được tín hiệu của thủ lĩnh zombie. Cơn ác mộng mà mọi người gặp phải, chính là lời kêu gọi của thủ lĩnh zombie, thông qua sóng sinh học mà tác động tới mọi người, như vậy chỉ cần gây nhiễu sóng của thủ lĩnh zombie lời kêu gọi của hắn sẽ không tác động tới những người đang ngủ nữa, vậy là có thể đánh thức được bọn họ dậy.

- Chúng ta cần phải có gì đó xác thực chắc chắn, chứ không phải lời từ một người mới ngủ dậy được. - Thượng sĩ quân y nói.

- Chỉ có thử mới biết được thôi. - Quốc quyết đoán nói. - Với lại, nếu còn chậm trễ lâu, mọi người sẽ bị mắc kẹt trong giấc ngủ của mình mất !

- Chúng tôi chỉ ở bên quân y. - Đại úy quân y nói. - Muốn khởi động thiết bị gây nhiễu, chắc phải có chỉ thị của thượng tướng Đức.

Nghe đến ba từ "thượng tướng Đức", chợt Quốc cảm giác như có dòng điện chạy qua. Cậu sợ có khi ông ấy còn để bụng việc cậu cùng quý công tử nhà ông vạch trần sự thật về ông ở văn phòng làm việc của ông. Nhưng bây giờ việc này cấp bách hơn nhiều, Quốc hi vọng thượng tướng Đức sẽ không để ân oán cá nhân làm ảnh hưởng đến đại cục trước mắt.

- Mọi người làm sao tìm được chúng tôi vậy ? - Trong lúc chạy tới phòng làm việc của thượng tướng Đức, chợt Quốc nghe Kiệt hỏi phía sau.

- Sau khi cuộc chiến kết thúc, chúng tôi có phái drone đi thăm dò một lượt quanh các sườn núi, hi vọng tìm thấy các phi công của phi đội Thượng Long 3, cuối cùng lại tìm thấy mọi người. - Đại úy quân y nói.

- Vậy các phi công của phi đội Thượng Long 3 thì sao ? - Kiệt hỏi lại. - Có tìm thấy ai sống sót không ?

- Không. - Đại úy quân y tỏ vẻ thương tiếc. - Tất cả các phi công đều thiệt mạng trong khoảnh khắc hồ quang điện của Mặt trận Trung Ương đập vào máy bay của họ rồi, không cần phải đợi đến khi máy bay rơi xuống phát nổ mới chết đâu.

Vừa rời khỏi phòng bệnh, ngay lập tức Quốc thấy thượng tướng Đức ở phòng bệnh bên cạnh, bên cạnh ông là Trung vẫn đang ngủ say trên giường bệnh.

- Chào bác ... chào thượng tướng Đức. - Quốc toàn thân bỗng run lên, nhưng cố giữ bình tĩnh, hành quân lễ với ông.

- Đồng chí có chuyện gì à ? - Thượng tướng Đức hành quân lễ đáp lại.

Quốc bình tĩnh hết mức có thể, tóm tắt lại lập luận cũng như ý đồ của mình cho thượng tướng Đức.

- Đồng chí nói có chứng cứ khoa học chứ ? - Thượng tướng Đức hỏi.

- Báo cáo, tôi tuy không có chứng cứ khoa học, nhưng lập luận của tôi có tính logic cao. - Quốc nói. - Với lại, nếu chúng ta không thử, sẽ không kiểm chứng được lập luận của tôi, cũng như không thể đánh thức mọi người, kể cả Trung dậy được.

- Được rồi. - Thượng tướng Đức bán tín bán nghi một hồi rồi nói. - Tạm thời tôi sẽ tin tưởng đồng chí. Giờ trước mắt đồng chí cùng tôi tới phòng kĩ thuật Mặt trận Trung Ương đã.

Thượng tướng Đức đi đầu, dẫn theo Quốc và Kiệt băng qua dãy hành lang dài. Đi ngang qua các kí túc xá, thấy mọi người ai nấy đều bất lực đánh thức đồng đội dậy, Quốc mới thấy rằng chuyện tưởng chừng đơn giản nhưng hóa ra lại phức tạp hơn nhiều.

Lúc bước vào phòng kĩ thuật, trước mặt Quốc là những kĩ sư và chiến sĩ binh chủng thông tin, ai nấy đều

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net