Q.3-Chương 22: Có Là Hổ Cũng Phải Nằm Sấp Xuống Cho Ta

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
không quản, tùy ý bọn họ tự sinh tự diệt, vậy mà giờ lại có quân đội đến!

Dùng móng chân nghĩ cũng biết là bởi vì nữ nhân trên đài kia!

Nhìn những ánh mắt kinh hoàng hay đầy sát khí, Lãnh Hạ rất bình tĩnh, cong khóe môi nhìn phía trước.

Mọi người nhìn theo ánh mắt nàng thì đồng loạt kinh ngạc!

Một nam tử thanh y trong trẻo nhưng lạnh lùng, cầm dây thừng thong thả bước đi, hai mắt ngơ ngác, hình như đầu óc rất có vấn đề.

Mà khi mọi người nhìn rõ dây thừng kia thì lập tức không còn dám nghĩ thế nữa.

Chỉ thấy dây thừng kia đang trói mấy người vắng mặt lúc nãy, một mắt, thư sinh hái hoa, độc nương tử.....

Đám người kia luôn giẫm lên đầu người khác, luôn hung thần ác sát không vừa mắt là chém một đao, luôn hoành hành khắp nơi, vậy mà giờ lại như nô tài, mặt mũi bầm dập, vẻ mặt sợ sệt, bị dây thừng kéo đi.......

Hơn bảy mươi người, xếp thành một hàng dài, rất ngoan ngoãn.

Toàn thành lặng ngắt như tờ, chỉ có tiếng đại quân lao đến......

Một tên ngốc trừng trị đám ác bá trong thành trở nên nhu thuận, hoàn thành xong liền đứng một bên ngơ ngác bất động, ánh mắt vô định như đi vào cõi thần tiên.

Lãnh Hạ rất hài lòng, nàng nhìn đám người đông nghịt ở dưới, lạnh lùng nở nụ cười.

Nụ cười này tuyệt mỹ như một đóa Bạch Liên nở rộ trên đỉnh núi, mục đích lập uy đã đạt được, tiếp theo là vào chủ đề chính, nàng thản nhiên nói: "Hiện giờ ngoài thành có mười lăm vạn đại quân Tây Vệ, tốt nhất là các ngươi thu tâm tư của mình lại, bằng không....... ta đảm bảo, sẽ chết rất thảm, rất thảm!"

" Ha ha ha ha......" Nhiều tiếng cười to điên cuồng vang lên.

Một nam nhân vóc người to lớn ngửa đầu lên khinh thường mắng: "Lão tử chết, đồ đàn bà...... á!"

Đang nói thì im bặt!

Chưa mắng xong miệng đã phun đầy máu, cả người co quắp rồi ngã xuống.

Không chỉ hắn, mấy kẻ cười lớn lúc nãy, dù đứng ở góc nào đều chết kiểu này, ở cổ họng có cắm một mũi ám tiễn.

Lãnh Hạ thong thả thu tay về, quét một vòng, rất có hứng thú hỏi: "Còn ai có dị nghị?"

Mấy vạn người, đồng loạt lui về phía sau một bước.

Với những kẻ độc ác này, phải dùng vũ lực trấn áp, giải quyết bảy mươi mấy người kia là một cách trấn áp những kẻ bị chúng áp bức bao lâu nay, mà dùng ám tiễn giết gà dọa khỉ cũng là một cách trấn áp!

Ác nhân tự có ác nhân trị!

Ngươi ác, ta còn ác hơn ngươi!

Lãnh Hạ khoanh tay lại, cười lạnh thong thả bước trên lôi đài, đám hung thần ác sát ở phía dưới thì không dám hé răng nửa lời, im lặng nghe nàng nói.

" Từ hôm nay trở đi, Phù thành thuộc Tây Vệ, tất cả chính sách đều giống như Tây Vệ! Gết người, đền mạng! Trộm cướp, bỏ tù! Phù thành không còn là nơi không ai quản lý nữa, không phải nơi để các ngươi làm bậy!"

"Các ngươi muốn đi! Được, ba năm sau! Nhưng trong ba năm này, tất cả phải làm theo quy định của ta, các ngươi có thể coi như mình ngồi trong tù ba năm, việc xây dựng Phù thành giao cho các ngươi phụ trách, ta muốn ba năm sau thấy một Phù thành hoàn toàn mới!"

"Không phải ta đang thương lượng với các ngươi, cũng không phải hỏi ý kiến của các ngươi, đây là báo, là mệnh lệnh, không phải các ngươi nói quả đấm lớn thì có quyền lên tiếng sao? Giờ ta sẽ nói cho các ngươi biết, những kẻ không nghe lời, chém đầu!"

"Cuối cùng........" Nàng dừng bước, nhìn vào những khuôn mặt với sắc thái khác nhau, có ngập ngừng, có suy tư, có cân nhắc, có điên cuồng muốn đồng quy vu tận, Lãnh Hạ giễu cợt nhếch môi: "Ta mặc kệ các ngươi là loại người gì, có bản lĩnh như thế nào, ở trước mặt ta....."

Trong phượng mâu ẩn chứa sự cuồng vọng bá đạo tỷ nghễ thiên hạ, tiếng nói như tiếng sấm nổ vang:

" Ngươi có là rồng cũng phải cuộn lại, có là hổ cũng phải nằm sấp xuống cho ta!"

Là hổ cũng phải nằm sấp xuống....... sấp xuống....... sấp xuống.........

Từng tiếng từng tiếng âm vang, trong đó đầy lệ khí, sát khí và khí phách, khiến mọi người ở đây đều không tự chủ mà chân mềm nhũn, bọn họ biết, nữ nhân này nói thật!

Ở đây họ không phải đối thủ của nàng, dù trong lòng không hài lòng cỡ nào cũng không dám phản kháng.

Bên ngoài còn có mười lăm vạn đại quân trấn thủ, dù bọn họ liên kết chống lại cũng không thể thoát ra.

Bọn họ sợ, thật sự sợ, người càng hung ác, càng coi thường tính mạng người khác thì lại càng quan tâm đến tính mạng của mình, đám người hung thần ác sát tội ác chồng chất này bây giờ đang nhìn nhau không biết phải làm sao.

Mỗ tiểu hài tử sùng bái nhìn mẫu thân mình, đột nhiên thấy trong lòng trống rỗng.

Cúi đầu nhìn xuống thì tiểu ưng mâu lập tức cong lên.

Tiểu hắc hổ vốn nằm trong lòng nó, giờ đang quỳ rạp xuống đất, bộ lông đen nhánh bay phất phơ trong gió, dùng hành động thực tế để hưởng ứng lời nói của Lãnh Hạ, thuận tiện còn ngẩng gầm lên......

À.....

Tiếng gầm còn hơi non nớt: "Graooo....."

Hán tử ở bên cạnh thấy ồn ào liền hung tợn trừng mắt, thận trọng liếc nữ nhân trên đài, mắng to: "Con mẹ nó, bảo con mèo này yên tĩnh một chút!"

Tiểu hắc hổ nhất thời cúi đầu, tủi thân lầu lầu rồi nằm tại chỗ vẽ vòng tròn.

Trong đám người, vang lên một câu hỏi run rẩy: "Ngươi..... ngươi..... là ai?"

Câu hỏi này yếu ớt lại run rẩy nhưng lại nói lên tiếng lòng của mọi người, bọn họ nhìn nữ tử trên đài: Rốt cuộc thì nữ nhân này là ai?

Phượng mâu cuồng vọng, tóc đen như mực, nàng nhàn nhạt quan sát dưới đài, như là Thần đế cao cao tại thượng, trên gương mặt tuyệt đẹp kia, có một độ cong thanh liệt mà ngạo nghễ, giống như không có gì có thể khiến nàng coi trọng, gió thu thổi áo bào và tóc đen bay múa, tiếng bước chân ngoài thành rốt cuộc cũng đến đây....

Cạch!

Một tiếng vang thật lớn, đại quân bên ngoài dừng lại, vạn người quỳ bái: "Khấu kiến Ngô hoàng!"

==

Đêm hôm đó, đã trải qua một hồi tàn sát.

Mấy vạn người trong Phù thành, không phải ai cũng an phận, không ít kẻ hung bạo cuồng đồ đột nhiên phản kháng, bị đại quân áp chế, còn có một số kẻ gian xảo, muốn nhân trời tối chạy thoát cũng bị giết ngay tại chỗ.

Không phải Lãnh Hạ hung tàn nhẫn tâm, mà là đối với những kẻ hung ác này, phải giết gà dọa khỉ!

Sáng sớm hôm sau, nắng ấm xuyên qua tầng mây, chiếu lên những thi thể bị vạn tiễn xuyên tâm trên tường thành, trong thành, những tiếng động không hài hòa đều dần mai một.

Lúc này, Lãnh Hạ đang đứng ở Đông Môn Phù thành, hạ lệnh cho phó tướng bên ngoài: "Mười lăm vạn đại quân, để lại năm vạn đóng ở đây, ba năm sau thì có thể nghỉ ngơi rồi quay về doanh trại."

Phó tướng liên tục vâng dạ, bốn ngày trước bọn họ nhận được tin của Nữ hoàng, lúc đó không hiểu ra sao nhưng nhìn vào con dấu trên thư thì cũng không dám chậm trễ nữa, từ quân doanh phía tây Tây Vệ đi suốt đêm đến đây, vừa kịp hôm nay vây thành.

" Mặt khác, chỉ cần có bồ câu đưa tin bay khỏi thành thì lập tức bắn chết, những kẻ muốn rời thành, có ngươi tự xem rồi làm." Nàng dắt tay con đi vào thành, đang đi thì đột nhiên dừng lại cười nói: "Bốn ngày hành quân không ngủ nghỉ, vất vả rồi."

Phó tướng thụ sủng nhược kinh, đứng ngẩn ngơ tại chỗ, im lặng một lúc lâu.

Đến tận khi Nữ hoàng đã vào thành, mới vội vàng quỳ xuống đất hô to: "Cung tiễn Hoàng thượng, cung tiễn tiểu Hoàng tử!"

Lãnh Hạ dắt tay con trai chậm rãi rảo bước trong thành, đi đến đâu mọi người tránh xa đến đấy nhưng nàng cũng không ngại, cười đùa với con, giờ chỉ cần đợi hết bão cát rồi đi tìm kiếm bảo tàng.

Chiến Thập Thất cong cong tiểu ưng mâu hỏi: "Mẫu thân, trong thành có do thám sao?"

Lãnh Hạ chép chép miệng, nhìn con trai vài lần, tiểu gia hỏa này, không ngờ lại nhạy bén như thế!

Nhưng, nó mới bốn tuổi........

Nhìn nàng có vẻ kinh hoàng, Chiến Thập Thất cười tủm tỉm: "Thập Thất nhìn thấy!"

Nhìn?

Đầu nhỏ gật một cái, chỉ tay về phía kia: "Đó, chính là hắn, lén lút đi theo chúng ta!"

Lãnh Hạ nhìn trời, được rồi, con trai của nàng thật sự là 'nhìn' thấy, rồi nàng vỗ vỗ mông mỗ tiểu hài tử, chỉ huy: "Giải quyết đi!"

Mẹ ruột nào đó bóc lột sức lao động của trẻ em nhưng không hề có chút xấu hổ nào, đứa trẻ bị chỉ huy cũng lập tức lao đến chỗ tên lén lút kia.

Một lúc lâu sau, Lãnh Hạ đang bắt đầu hoài nghi thì mỗ tiểu hài tử đã quay lại.

Nó ngẩng đầu, ngượng ngùng chọc chọc tay, tranh công: "Thập Thất đánh hắn bất tỉnh, sau đó xách đến quân doanh ngoài thành, có phó tướng thúc thúc giải quyết, mẫu thân không cần quan tâm!"

Lãnh Hạ bật cười, hôn chụt một cái vào gò má phúng phính của Chiến Thập Thất, nhất thời, khuôn mặt tiểu Chiến thần cười như nở hoa.

Nhìn khuôn mặt giống y hệt người nào đó, trái tim như bị thắt lại, nam nhân kia a, đã hai mươi ba ngày không gặp.

Mỗ tiểu hài tử mím môi: "Mẫu thân, không được nhìn Thập Thất nhớ hắn."

Mỗ mẫu thân đánh chết cũng không thừa nhận: "Ai nói ta nhớ hắn."

Hai người nhìn nhau một hồi rồi cùng thở dài, tiểu hài nhi nắm tay mẫu thân, giọng nói non nớt vang lên: "Mẫu thân, Thập Thất cũng có chút nhớ hắn, chỉ một chút thôi nha! Chúng ta nhanh tìm bảo tàng đi rồi còn đi tìm hắn."

"Ừm....." Trong mắt xẹt qua ý cười, Lãnh Hạ không tự chủ được mà cong môi lên: "Sau khi hết bão cát, chúng ta lập tức xuất phát!"

Chiến Thập Thất trừng mắt: "Mẫu thân, người cười thành như vậy còn nói không nhớ hắn!"

Lãnh Hạ nhìn trời: "Nhóc con chết tiệt này, dám gạt ta!"

Hai người vừa cười nói vừa rảo bước trên đường.

Chuyện trong Phù thành tạm thời đã được giải quyết, những chuyện khác nàng cũng đã có sắp xếp.

Trong thành thật sự có do thám của không ít nước, những kẻ cầm quyền ở các quốc gia khác chưa bao giờ tỏ bỏ hy vọng về bảo tàng, chắc chắn sẽ phái một vài tâm phúc lẻn vào Phù thành, tìm kiếm đầu mối về bảo tàng. Để lại năm vạn đại quân, vừa để thị uy vừa để cắt đứt liên hệ với Nam Hàn và Đông Sở, phải khiến nơi này trở thành một tòa thành cô lập.

Mà vấn đề trùng kiến Phù thành, đương nhiên có mấy vạn người trong thành giải quyết, thật ra trước khi đến đây nàng muốn thu nhận mấy người này làm thuộc hạ, sức chiến đấu của mấy vạn người, hơn nữa còn toàn là cao thủ, tất nhiên sẽ không hề nhỏ, nhưng sau khi thấy họ hung tàn khát máu, lập tức bỏ chủ ý này đi.

Nàng là Nữ hoàng một nước, tuyệt đối không thể lấy an nguy của bách tích ra đánh bạc.

Vậy thì giờ, đám người kia chỉ có thể trở thành nhân công miễn phí cho Phù thành, ừm, không cần trả bạc.

Mà việc quản lý Phù thành, tạm thời giao cho Trần Văn Hiếu và phó tướng ngoài thành, một trong một ngoài, hợp tác làm việc.

Chuyện còn lại, chính là đợi hết bão cát rồi vào Khi Lan hoang mạc!

Đang nghĩ đến đây thì phía trước có bóng người xuất hiện.

Một nữ tử đáp xuống, dựa vào hành lang như không có xương, nàng lười biếng nói: "Theo cô nãi nãi đoán, tầm tối nay sẽ hết bão cát, ngày mai có thể xuất phát."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net