Chap40

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: LC + Chim Ba Chân ( https://www.facebook.com/dot.chay.lang.man/)




Nơi Thẩm Mộ Ngạn gọi điện thoại là trong một góc hành lang của quán ăn.

Nếu so với sảnh lớn bên kia thì tương đối yên tĩnh. Xung quanh ngoại trừ tiếng gió thổi ra từ điều hòa dạng đứng, dường như không có âm thanh nào khác.

Vì vậy, sự xuất hiện đột ngột của Cố An Nam cùng lời nói mang theo tức giận, há mồm liền chửi, giống như một tiếng sấm, lập tức vang vọng ở bốn xung quanh.

Có hai vị khách trong phòng bao có lẽ nghe được tiếng ồn, đều nhao nhao lặng lẽ đẩy cửa ra, ló đầu dáo dác nhìn về phía bọn họ.

Cố An Nam thường ngày là một người rất chú trọng hình tượng, nhưng lúc này nói thế nào cũng không nhịn được nữa.

Đặc biệt là sau khi Thẩm Mộ Ngạn nói ra câu trả lời kia. Vốn dĩ lửa giận của hắn đã ùn ùn bốc lên, gần như trong nháy mắt sắp chạy lên đến đỉnh đầu.

Cố An Nam vốn lớn lên tướng mạo phong lưu cười mà như không cười. Lúc bình thường, dù hắn tức giận đến mấy cũng chỉ cười lạnh, rất ít khi nghiến răng nghiến lợi, một lòng một dạ muốn động tay động chân như bây giờ.

Dù sao cũng là đứa em gái hắn đã nuôi nhiều năm như vậy, hắn chưa từng muốn can thiệp vào tự do yêu đương của Cố Phán, nhưng...

Nhưng cô tìm ai không tìm... Lại tìm đối thủ một mất một còn mà hắn nhìn không lọt mắt nhất.

Hơn nữa hiện tại họ Thẩm kia còn có thái độ này, thử hỏi sao Cố An Nam còn nhịn được nữa?

Hắn càng nghĩ càng giận, nắm tay siết chặt, bước hai bước về phía trước, lại muốn đánh tới sườn mặt của đối phương.

Nào ngờ, phía trước bỗng nhiên chạy tới một bóng người, trực tiếp chặn ngang lưng hắn.

"Anh, được rồi mà, còn đang ở bên ngoài đấy."

Tuy Cố Phán không nhìn thấy khoảnh khắc anh trai mình đánh Thẩm Mộ Ngạn, nhưng lúc cô đi ra, lại nhìn thấy vết máu bên khóe miệng của Thẩm Mộ Ngạn.

Không cần nghĩ nhiều, nhất định là kiệt tác của anh trai cô.

Thẩm Mộ Ngạn là người nắm quyền cao nhất của Thẩm thị, đời này có lẽ là lần đầu tiên anh bị ăn đòn. Cố Phán không nói rõ được là cảm giác gì, chỉ biết không thể để anh mình đánh người nữa.

Cho nên lúc chạy tới, cô nói ra câu nói kia với Cố An Nam, ngữ khí có chút nặng.

Cố An Nam hiển nhiên cũng không ngờ tới, nhóc con mình bảo vệ từ nhỏ tới lớn giờ lại vì một người ngoài mà hét lên với hắn, trong lòng lạnh lẽo đến mức sắp thành tuyết bay tháng mười hai rồi.

"Em đây là định vì người đàn ông này mà anh trai ruột cũng không cần nữa phải không?"

Câu hỏi này của Cố An Nam cực kì trẻ con, Cố Phán nghe xong mà cũng cạn lời. Đúng lúc này Tưởng Nguyên cũng chậm rãi từ bên kia đi tới, cô nhanh chóng nháy mắt ra hiệu cho anh trai mình.

"Không phải là em muốn giúp anh ấy, đây không phải là đang ở bên ngoài à. Hơn nữa còn có người khác đấy. Anh lại đánh nhau nữa thì ra cái gì đây, về sau thật sự bị người ta chụp lén rồi tung lên mạng, anh lại phải tốn tiền đi giải quyết."

Cố An Nam cười lạnh liếc nhìn cô, giống như đang dùng ánh mắt nói "Em nói lời này chính em có tin được không?"

Cố Phán không để ý được nhiều như vậy, dù sao cô cũng không thể để anh trai đánh nhau nữa. Cho nên mặc kệ đối phương nhìn cô thế nào, cô cũng ngước khuôn mặt nhỏ nhắn lên, đưa tay chặn trước mặt hắn, không để anh trai di chuyển thêm một bước.

Bầu không khí trong nháy mắt đông cứng lại, Cố An Nam cảm thấy phổi của mình cũng sắp bị đứa em gái ngỗ nghịch này làm cho nổ tung rồi. Thật lâu sau, hắn xoa xoa ấn đường, hung hăng túm lấy cánh tay Cố Phán.

"Đi thôi, theo anh đi về."

Cố Phán vừa thấy thái độ của anh trai hòa hoãn hơn, thì vội vàng nghe lời rời đi cùng hắn, một cái tay khác lại vươn ra sau lưng, liên tục khoa tay múa chân với Thẩm Mộ Ngạn, ra hiệu anh đừng làm loạn nữa.

Thẩm Mộ Ngạn vốn đã có ý định bước lên phía trước, tầm mắt vốn dĩ vẫn rơi xuống cổ tay đang bị Cố An Nam nắm chặt của Cố Phán, nhưng sau đó nhìn thấy Cố Phán ngầm ra hiệu, rốt cuộc cũng không muốn làm cho tình hình trở nên quá xấu.

Thế nên anh thu lại sắc mặt, đứng tại chỗ không nhúc nhích.

Cố An Nam lúc này cũng không có ý khách khí hay lễ phép gì, nhìn thấy Tưởng Nguyên cũng không kéo ra nổi một nụ cười, chỉ ra vẻ hướng về phía anh ta gật đầu: "Xin lỗi, chúng tôi có chút việc gấp phải xử lý, cậu tùy ý nhé."

Tưởng Nguyên cũng không nói thêm gì nữa, mỉm cười gật đầu tạm biệt bọn họ, chờ sau khi hai anh em đi xa, anh ta xoay người lại nhìn về phía Thẩm Mộ Ngạn.

"Hôm nay cũng thật là không uổng công đến, đây có lẽ là lần đầu tiên trong đời tổng giám đốc Thẩm bị đánh nhỉ, lại bị tôi nhìn thấy, thật sự là vinh hạnh."

Khuôn mặt Thẩm Mộ Ngạn bình tĩnh, khí thế quanh người lại khôi phục lại như bình thường, hờ hững mà lạnh lùng.

Nghe thấy Tưởng Nguyên có thâm ý khác, anh cũng chẳng để ý chút nào, chân dài sải bước, đi thẳng về phía cửa.

Lúc chạm vai với đối phương, Tưởng Nguyên nhịn không được, lại nói: "Tuy rằng có chút thất lễ, nhưng tôi đích thực không muốn bỏ qua cơ hội này. Thế nên, tổng giám đốc Thẩm này, tương lai có lẽ chúng ta sẽ trở thành tình địch, mong anh chỉ giáo nhiều hơn."

Ánh mắt Thẩm Mộ Ngạn nhàn nhạt liếc anh ta một cái. "Quan hệ đối địch yêu cầu tối thiểu phải đứng ngang hàng, nhưng tôi cũng không cảm thấy hiện tại cậu có tư cách trở thành tình địch của tôi."

Nói xong, cũng không để ý đến sắc mặt của Tưởng Nguyên, sải bước rời đi.

-

Cố An Nam một mạch lái xe đưa Cố Phán về chung cư của mình.

Hắn xem như thường trú ở thành phố S, thế nên mặc dù không tính định cư ở nơi này nhưng cũng đã đặt mua không ít bất động sản.

Vốn dĩ mấy ngày trước mới mua một căn hộ chung cư, chuẩn bị đến cuối năm lúc em gái tổ chức sinh nhật xem như quà mà tặng cho cô, hiện tại bị cô chọc cho tức giận, thật sự là muốn ném thẳng chìa khóa căn hộ kia đi.

Còn tặng quà cho cô, không đánh cô một trận đều là do hắn nhớ đến một chút tình anh em cuối cùng.

Sau khi dừng xe lại ở bãi đậu xe ngầm, hắn liền lạnh mặt, trực tiếp túm lấy Cố Phán từ trên ghế phụ lôi xuống.

Cố An Nam vừa đem theo cô lên lầu, vừa lôi điện thoại ra, gọi một cuộc điện thoại.

Bên kia không quá mấy giây đã bắt máy, hắn không nói một câu vô nghĩa, trực tiếp đi thẳng vào vấn đề: "Lập tức sắp xếp mấy vệ sĩ đến dưới chung cư của tôi, luân phiên canh gác chặt chẽ hai lối ra vào cho tôi, trông chừng Cố Phán, không có sự cho phép của tôi, tuyệt đối không để nó trốn ra ngoài."

"..." Cố Phán chớp mắt hai cái nhìn Cố An Nam, thực sự không nhịn được nữa, "Anh này, em còn ở bên cạnh anh đấy."

Cố An Nam hiện tại đang đứng ở ranh giới sắp bùng nổ, tùy tiện một đốm lửa nhỏ cũng có thể khiến hắn nổ tung.

Nghe thấy tiếng Cố Phán, hắn trực tiếp hét lên với cô: "Em câm miệng cho anh."

"..."

Sau đó bước chân như pháo nổ đi vào phòng trong, Cố Phán cũng không để ý tới cơn giận của cậu chủ Cố, cô tự mình đổi dép lê, chạy đến tủ lạnh tìm nước uống.

Bữa cơm vừa nãy ăn mà khiến cô sắp bị đau tim rồi, nước trái cây đưa lên cũng chưa uống được mấy ngụm, lúc này ngược lại cô thực sự có chút khát.

Cố An Nam nhìn đứa em gái xui xẻo này vẫn là dáng vẻ không tim không phổi, thì lại có chút giận sôi máu.

Hắn "bang" một tiếng quăng chìa khóa xe lên bàn trà, tạo ra tiếng động rất lớn, lại lạnh lùng ngồi xuống sô pha, đầu cũng không ngẩng lên, nói: "Lăn đến đây."

Thật ra Cố An Nam rất ít khi nổi giận với Cố Phán.

Từ nhỏ đến lớn, hầu như chỉ có Cố Phán la hét hắn. Từ trước đến giờ hắn vẫn đặt đứa em gái này trong lòng bàn tay mà cưng chiều.

Chỗ bà nội có chuyện gì, cũng là hắn thay cô chắn ở phía trước.

Nhưng sự việc hôm nay thực sự khiến hắn tức giận quá mà. Hắn vẫn cảm thấy đứa em gái này của mình, nghịch ngợm thì có nghịch ngợm, nhưng làm việc vẫn là có chừng mực.

Nhưng ai mà ngờ được...

Đợi sau khi Cố Phán chậm rì rì đi tới, Cố An Nam lạnh mặt trừng cô, hỏi: "Không phải anh đã nói với em rồi sao? Cái gã Thẩm Mộ Ngạn đó là đối thủ một mất một còn của anh trai em, muốn em cách xa hắn một chút?"

Cố Phán biết chuyện này là mình sai, cho nên cũng không biện bạch gì nhiều. Cô sáp đến trước mặt anh trai, giống như ngày thường khi mắc lỗi, ôm lấy cánh tay hắn làm nũng.

"Anh à, anh xem anh mắng cũng mắng rồi, em cũng biết gạt anh chuyện này là không đúng, chúng ta làm hòa được không, đừng xoắn xuýt chuyện này nữa, bỏ qua đi được không?"

Cố An Nam liếc nhìn cô, không chút lưu tình rút tay mình ra.

"Trước tiên nói cho anh biết, hai người hẹn hò bao lâu rồi?"

Cố Phán ngẩn người, hẹn hò? Bọn họ còn chưa xem là hẹn hò đi?

"Bọn em không có hẹn hò mà."

"Không hẹn hò mà hắn hiểu rõ như vậy à?" Cố An Nam vừa nói vừa nhớ lại những chuyện xảy ra ngày hôm nay. "Còn nữa, người nhắn tin cho hắn ở trên xe, có phải em không?"

"... Dạ phải."

Cố An Nam cảm thấy mình bị chọc tức đến mức huyết áp cũng sắp nhảy lên hai trăm rồi. Hắn đúng là nuôi được một đứa em gái tốt, cứ như vậy quang minh chính đại qua lại với đối thủ một mất một còn của hắn ở ngay dưới mí mắt hắn, lại còn lừa gạt hắn nữa chứ!

Hắn chạnh lòng xoa xoa ấn đường, thật lâu sau mới lại hỏi: "Vậy em nói xem, chuyện của hai người rốt cuộc là thế nào?"

Cố Phán chớp mắt hai cái, không biết nên mở miệng thế nào.

Chẳng lẽ phải nói thật? Nói mình đầu tiên là coi trọng khuôn mặt của Thẩm Mộ Ngạn, liều mạng vứt bỏ thân phận đại tiểu thư Cố, tự tạo cho mình thân phận nữ nhân viên nghèo? Rồi lại gần anh ấy thêm một chút sau đó chủ động theo đuổi người ta?

Cô không cần nghĩ nhiều cũng biết, một khi nói ra lời này, anh trai nhất định sẽ đánh gãy chân cô.

Cố An Nam nhìn dáng vẻ do dự không dám mở miệng của cô, thì biết chắc cô không muốn nói thật với mình.

Tiếp tục hỏi nữa, có khi cũng chỉ nghe được lời nói dối cô bịa ra.

Cố An Nam hít sâu một hơi, không tiếp tục dây dưa ở vấn đề này nữa, mà vô cùng nghiêm túc, nói với Cố Phán --

"Phán Phán, anh trai sẽ không hại em, gã Thẩm Mộ Ngạn kia, ngay cả anh trai em cũng không phải đối thủ của hắn. Anh cũng không phải vì có khúc mắc với hắn mới ngăn cản hai người đến với nhau."

"Đối với chuyện của em, anh và bà nội trước nay đều có chung suy nghĩ. Anh và bà sẽ không giống những gia tộc lớn khác, ép em liên hôn. Anh và bà đều mong em có thể tìm được một người thực sự yêu em, bảo vệ em, nửa đời sau có thể thay anh và bà chăm sóc em, cho em cả đời vui vẻ hạnh phúc.".

"Nhưng mà tâm cơ của Thẩm Mộ Ngạn quá sâu. Giờ hắn tiếp cận em, anh thậm chí đang hoài nghi hắn có phải có mục đích gì khác không. Người như vậy ở bên cạnh em, anh sẽ lo lắng đề phòng cả đời, em có hiểu không?"

Cố Phán không sợ anh mình tức giận, nhưng lại cực kỳ sợ anh nghiêm túc.

Hiện tại, Cố An Nam chân thành như vậy nói ra những lời này với cô, khiến cô chẳng mấy khi sinh lòng áy náy. Cô mấp máy môi, mấy lần muốn mở miệng, nhưng vẫn là không biết nên nói thế nào.

Cố An Nam cũng không muốn tiếp tục làm khó em gái. Hắn hít một hơi thật sâu rồi cầm lấy chìa khóa xe, lại đứng dậy một lần nữa.

"Mấy ngày này em cứ ở lại đây đi, em cũng biết anh đã bố trí bảo vệ ở cổng khu chung cư, ngoại trừ phạm vi hoạt động bên trong khu này, em đừng đi nơi nào khác, cố gắng bình tĩnh một chút, ngẫm lại lời anh nói."

Cố Phán ngẩn người, không hiểu Cố An Nam đang muốn làm gì, lẽ nào muốn giấu cô mà đi tìm Thẩm Mộ Ngạn nói chuyện lần nữa?

Cô có chút nóng nảy, vội vàng nói: "Anh ơi, anh đi đâu vậy?"

Cố An Nam quá hiểu em gái nhà mình, lập tức đoán được lúc này cô đang nghĩ gì.

Không hiểu sao hắn đột nhiên có cảm giác con gái lớn không thể giữ trong nhà.

Cuối cùng, hắn không nhìn cô nữa, xoay người mở cửa. "Yên tâm, sẽ không tìm họ Thẩm gây sự."

Cửa "Cạch" một tiếng đóng lại, chung cư một lần nữa chìm vào yên tĩnh.

Cố Phán kéo lê đôi dép lần nữa quay lại ngồi xuống trên sô pha, sau khi yên tĩnh một lúc, thì lại thở dài nặng nề.

Vấn đề của anh cô xem như tạm thời ổn rồi, chỉ cần bản thân dạo này thành thật một chút, có lẽ sẽ không chọc giận anh cô nữa.

Nhưng bên phía Thẩm Mộ Ngạn thì sao?

Hai người bọn họ rõ ràng còn đang ở trong mối quan hệ mập mờ, tự nhiên lại bị chuyện hôm nay chen vào. Còn nữa, một nhân vật ở tít trên cao như vậy, lại vì cô mà bị Cố An Nam đấm một phát...

Cố Phán nghĩ lại thì có chút áy náy.

Yên lặng giây lát, cô lấy điện thoại từ trong túi ra, do dự không biết có nên gọi cho người đàn ông kia không.

Lúc này, chuông điện thoại bỗng nhiên vang lên, Cố Phán giật nảy mình, cụp mắt nhìn xuống, phát hiện đúng là người mà cô vừa mới nghĩ đến.

Cô không chút do dự, lập tức nhận điện thoại.

Đầu dây bên kia có một khoảnh khắc yên lặng, sau đó, giọng nói của người đàn ông truyền đến:

"Bị mắng à?"

Vốn dĩ Cố Phán còn muốn hỏi anh khóe miệng bị thương thế nào, đột nhiên vừa nghe thấy lời anh nói, lời muốn nói đến bên miệng lại nuốt trở về, tính tình của tiểu thư Cố lại nổi lên.

"Đúng vậy đó, bị anh của em mắng đến không ngóc đầu lên được, hơn nữa anh ấy còn phái vệ sĩ đến trông trừng em, bây giờ ngay cả cổng của khu chưng cư em cũng không thể đi ra." Cô cố ý giả vờ đáng thương. "Đúng là oan chết em mà."

Người ở bên kia nhất thời im lặng, chỉ chốc lát, lại nói: "Ừ, vậy em xuống lầu đi."

Cố Phán ngớ ra, đáy lòng có một ý tưởng đột nhiên xông lên, tiếp đó vội vàng đứng dậy chạy đến bên cửa sổ, nhìn xuống phía dưới.

Lúc này bên ngoài đã rực rỡ ánh đèn, màn đêm buông xuống, người đàn ông đứng dưới đèn đường, bình tĩnh ngẩng đầu nhìn lên trên.

Khoảng cách quá xa, căn bản Cố Phán không nhìn rõ nét mặt của anh, nhưng lại có thể cảm nhận được rõ ràng, tầm mắt của anh đang dừng lại trên người mình.

Chỉ giây lát, bên kia ống nghe truyền đến giọng nói, vẫn là ngữ khí trong trẻo lạnh nhạt, không hề nhấp nhô lên xuống, nhưng vô tình lại khiến trái tim Cố Phán nhảy lên một cái.

"Xuống lầu đi, có oan ức gì, đều nói cho anh nghe."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net