Chap60

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: LC + Chim Ba Chân ( https://www.facebook.com/dot.chay.lang.man/)


Bên trong căn phòng vốn rất yên tĩnh, lời nói của người đàn ông vừa dứt, không khí xung quanh thoáng cái chìm vào trong sự yên tĩnh càng quỷ dị hơn.

Cố Phán có chút sợ hãi, nghĩ đến... hành động trừng phạt mà Thẩm Mộ Ngạn dành cho mình sau khi cô nhìn nam diễn viên trong phim nhiều thêm một chút, cô có ảo giác đôi môi của mình hiện tại vẫn đang còn cảm giác tê tê.

Cô có xúc động muốn quay người bỏ chạy.

Thẩm Mộ Ngạn hiển nhiên đã nhìn ra ý đồ của cô, lập tức nói: "Qua đây."

Lúc anh nói chuyện, trên gương mặt tuấn tú là sự bình thản không chút gợn sóng, nhưng Cố Phán lại nghe ra được, giọng anh nặng nề hơn lúc bình thường rất nhiều.

Cô khẽ thở dài trong lòng, thôi vậy, cùng lắm thì đôi môi lại chịu khổ một chút.

Hôm nay có thể bị người đàn ông này bắt tại trận, hiển nhiên đối phương gần như đã biết hết mọi chuyện rồi, vậy coi như giờ cô chạy đi, hôm nào đó cũng như vậy vẫn phải quay về.

Nghĩ đến đây, trong lòng Cố Phán trái lại thêm phần thản nhiên.

Thế là cô kéo lê bước chân đi về phía bên anh, mới đặt đèn tiếp ứng trong tay lên trên bàn trà, còn chưa kịp quay người lại thì đã bị người đàn ông chặn ngang túm lấy cổ tay, đột ngột kéo một cái, cô trực tiếp ngã ngồi vào trong lòng anh.

Hai người một lần nữa chặt chẽ kề sát vào nhau, mùi hương thoang thoảng mát lạnh trên người anh trong nháy mắt vây quanh Cố Phán.

Hai cánh tay của cô duỗi ra theo bản năng ôm chặt cổ anh, khuôn mặt nhỏ nhắn còn mang theo vẻ mệt mỏi ngước lên nhìn anh.

Cố Phán có chút lo lắng, giống như cẩn thận lấy lòng, hai cánh tay đang ôm lấy anh lại siết chặt hơn chút, ánh mắt trông mong nhìn anh nói: "Anh giận à?"

Thẩm Mộ Ngạn không lập tức trả lời câu hỏi này của cô, đôi mắt sâu thăm thẳm lặng lẽ liếc nhìn cô. Một hồi lâu sau, anh nâng tay lên, đầu ngón tay xẹt qua khuôn mặt cô, nhẹ nhàng gẩy đi sợi tóc dán trên hai gò má cô.

"Hôm nay chơi vui không?"

Câu hỏi này hiển nhiên là hỏi bẫy, Cố Phán có ngốc nữa cũng nghe ra được.

Cô cũng đã hét đến cổ họng khàn đặc thành thế này rồi, nếu giờ nói không vui, hiển nhiên là đang nói dối rồi.

Nhưng nếu như nói là vui, vậy không phải là càng khiến người ta tức giận sao?

Người ta ở bên kia bị anh trai cô hành hạ không biết là tình huống gì, cô ở bên ngoài không tim không phổi đi nghe ca nhạc, còn làm ra cảm xúc chân thực như thế...

Đổi lại là cô, cô chắc cũng sẽ tức điên lên mất.

Nhưng chủ yếu là ai có thể ngờ người đàn ông này sẽ phát hiện ra chứ!

Kết cục trong tưởng tượng ban đầu của Cố Phán căn bản không phải như thế này! Rõ ràng hẳn là cô bí mật đi ra ngoài chơi, vả lại còn lợi dụng thời gian anh và anh trai cô đàm phán, tuy lúc quay về phương hướng có chút sai lệch, vốn là muốn lập tức đi tìm anh, lại trở thành đến khách sạn nghỉ ngơi.

Nhưng...

Cũng không đến mức trực tiếp bị bắt tại trận đi!

Trong lòng đại tiểu thư Cố tuyệt vọng kinh khủng, cô nhìn gương mặt trầm tĩnh của người đàn ông, suy nghĩ thật lâu, mới dè dặt mở miệng --

"Cũng... được?"

Đột nhiên, lần đầu tiên người đàn ông hơi nhếch khóe miệng lên, giống như cười mà không phải cười, "Vậy xem ra Phán Phán quả thực rất vui."

Tức khắc trong lòng Cố Phán liền cảm thấy sắp hỏng bét, người đàn ông này lúc bình thường cũng rất ít cười với cô, hiện tại đột nhiên lại thế này, khẳng định có cái gì khác thường!

Cô còn chưa kịp nghĩ nhiều, đã thấy Thẩm Mộ Ngạn hơi nghiêng người về trước, khuôn mặt tuấn tú càng thêm thân mật sáp đến trước mặt cô.

"Nhưng mà anh không vui."

Nói xong, anh sờ lên đỉnh đầu của cô gái nhỏ một cách đầy ẩn ý, cái kẹp tóc chưa kịp lấy xuống kia vẫn đang lập lòe ánh sáng.

"Nếu không Phán Phán cũng tới dỗ anh đi?"

Sau đó, lúc Cố Phán còn chưa kịp phản ứng, người đàn ông đột nhiên đứng dậy, giống như đang ôm trẻ con vậy, chặn ngang chỗ khuỷu chân của cô, trực tiếp ôm người từ phòng khách đi tới phòng ngủ.

-- --

Về sau, lúc Cố Phán bị Thẩm Mộ Ngạn vững vàng ôm vào trong lòng, nhiệt độ trên mặt đã cao đến không thể cao hơn nữa.

Cô nhịn không được, rưng rưng nước mắt nhìn anh, véo xuống cánh tay anh một cái.

"Anh lại bắt nạt em!"

"Ừ, là lỗi của anh."

Lúc này, người đàn ông giống như con sư tử được thoả mãn, một bữa ăn lửng dạ dù chưa đã nghiền, nhưng cũng đủ khiến cho cảm xúc vốn có dưới đáy lòng anh lắng xuống.

Sự lạnh lẽo quanh người anh giây phút này cũng giảm đi rất nhiều, ngón tay thon dài liên tục ấn xuống lòng bàn tay của cô gái nhỏ, xoa xoa cho cô.

Cố Phán cảm thấy người này đúng là tuyệt, vừa rồi đã như thế, anh lại vẫn có thể quần áo ngay ngắn, thậm chí ngay cả áo sơ-mi trên người cũng giống như trước đó, chỉ cởi ra ba cái nút áo.

Nhưng càng là như vậy, Cố Phán càng cảm thấy cái cảm giác hấp dẫn chết người trên người anh càng đậm.

Đàn ông cấm dục bỗng nhiên nửa kiềm chế nửa không, tư thế, động tác còn có khắc chế, nhưng hormone trên người lại trực diện đánh úp tới bên cạnh.

Cái này cmn ai mà chịu nổi chứ!

Về sau Cố Phán cũng lười nói thêm hay làm gì thêm, cứ lẳng lặng nằm ở trong lòng anh, hưởng thụ lương tâm vừa được phát hiện của người đàn ông này sau khi ức hiếp cô.

Thật lâu sau, Cố Phán mới giống như nhớ tới cái gì, đột nhiên chui ra từ trong lòng anh.

"Rốt cuộc anh làm sao biết em sẽ tới đây?"

Vệ sĩ mà anh sắp xếp ở bên cạnh cô đã sớm rút đi rồi, mà hai người vệ sĩ anh trai cô phái đi kia, hiển nhiên cũng sẽ không liên lạc với anh.

Huống hồ cho dù hai người kia để lọt tin tức, nhưng người này sao lại có thể tự do ra vào căn phòng này chứ?

Tình huống này rõ ràng cũng không hợp lý lắm nha!

Thẩm Mộ Ngạn trái lại cũng không muốn giấu cô, một lần nữa ôm cô vào trong lòng, giọng đặc biệt trầm mở miệng --

"Anh trai em cho anh thẻ phòng."

"Sao cơ?!"

Cố Phán căn bản không ngờ tới, chuyện hôm nay lại còn có anh của cô tham dự vào.

Không đúng, anh trai cô hẳn là cũng không biết cô sẽ đến bên này ở mà, rõ ràng lúc ấy cô cũng không nhìn thấy hai gã vệ sĩ kia có ý gọi điện thoại, về sau cô và Đổng Thiện Thiện vẫn luôn ở trong xe, càng là không thấy bọn họ thông báo cho Cố An Nam.

Cứ coi như sau khi đưa các cô tới khách sạn, bọn họ lén đi mật báo, thì thời gian cũng không khớp nha.

Người đàn ông này hiển nhiên đã sớm tới đây ôm cây đợi thỏ rồi!

Thẩm Mộ Ngạn nhàn nhạt liếc nhìn cô, dường như nhìn ra nghi hoặc cùng xoắn xuýt trong mắt cô, chỉ chốc lát, đơn giản hai câu chỉ điểm cô: "Anh nhớ, hai người kia bình thường có thói quen mang tai nghe Bluetooth."

Ngụ ý lại cực kỳ rõ ràng, lúc bọn họ gọi điện thoại trên cơ bản không có gì khác biệt với lúc bình thường.

Cố Phán hoàn toàn cạn lời, nghĩ lại cảm thấy hình như cũng đúng.

"Vậy anh đã nói thế nào để thuyết phục anh trai em?"

Cố Phán không tin Thẩm Mộ Ngạn sẽ lấy được thẻ phòng một cách thuận lợi, hôm nay anh trai cô hiển nhiên không có ý định tuỳ tiện bỏ qua cho anh, sao có thể vào lúc biết cô ra ngoài nghịch ngợm lại bỏ mặc cô không quản, trái lại đưa thẻ phòng cho người đàn ông này?

Càng nghĩ càng không có khả năng, cho nên nghi ngờ trong lòng Cố Phán cũng càng ngày càng sâu.

"Là Cố An Nam chủ động tìm tới anh."

Thẩm Mộ Ngạn bình tĩnh đáp, một chút dấu hiệu nói dối cũng không có, mà Cố Phán cũng biết, người đàn ông này hẳn cũng sẽ không nhỏ nhen mà nói dối.

Nhưng cứ như vậy, Cố Phán mới nghĩ không ra.

Cô lập tức ngồi dậy, dùng hai bàn tay nhỏ ôm lấy hai má của Thẩm Mộ Ngạn, dữ dằn nhìn anh --

"Rốt cuộc anh đã làm gì anh trai em?!"

Cố Phán quá hiểu Cố An Nam, cũng biết gần đây Cố An Nam quản thúc mình nghiêm thế nào, không thì cũng sẽ không cố ý sắp xếp vệ sĩ ở bên cạnh cô trước khi anh ấy ra nước ngoài

Mà bây giờ, người để ý đến cô chặt chẽ như vậy, lại có thể cho người đàn ông này thẻ phòng, hơn nữa còn ngầm cho phép anh ôm cây đợi thỏ! Chuyện này nghĩ thế nào sao cũng cảm thấy rất kỳ quái mà!

Thẩm Mộ Ngạn kéo tay cô qua, lại lần nữa kéo cô quay về trong lòng, "Được rồi, đừng lộn xộn nữa, nằm ngoan đi."

Chỉ chốc lát, anh dừng một chút, lại nói: "Cố An Nam nghĩ gì, mai em gặp cậu ta tự mình hỏi là được rồi. Hiện tại, chúng ta nói chuyện em lén chạy đi xem ca nhạc trước."

Cố Phán vừa nghe xong lời này, cảm giác chột dạ vốn đã từ từ tiêu tan lại lần nữa tràn ngập trong lòng. Nhưng ngẫm nghĩ lại, vừa nãy cô cũng bị anh ức hiếp thành ra thế kia rồi, cứ xem như cô đã làm sai, cũng nên hòa rồi chứ!

Thế là sống lưng của đại tiểu thư Cố lại thẳng tắp, sức lực cũng cứng lên.

"Lén chuồn đi thì thế nào! Lẽ nào em còn không có tự do được đi nhìn thần tượng à?! Vả lại..." Cố Phán nói đến đây, ánh mắt hơi né tránh, trong đầu giống như là lại nhớ tới hình ảnh khiến cho người ta mặt đỏ tim đập dồn dập vừa mới rồi, "Vả lại enh vừa rồi rõ ràng đã bảo em như vậy, cho dù em đã sai, trừng phạt này chắc cũng đủ rồi chứ!"

"Đó không phải là trừng phạt." Thẩm Mộ Ngạn nghiêng người lại hôn xuống khóe môi cô, "Đó là đang yêu em."

Khuôn mặt của Cố Phán đỏ bừng, thật lâu mới nặn ra mấy chữ, "Không biết xấu hổ!"

Mặt mày Thẩm Mộ Ngạn hàm chứa nụ cười ấm áp, lại nói với cô: "Lần sau không được gạt anh, dù em đang ở chỗ nào, đều không được gạt anh."

Nhất là sau khi biết cô mới vừa cùng một người đàn ông thân mật kề sát vào nhau, lại nghe được giọng điệu quanh co né tránh của cô...

Thẩm Mộ Ngạn không dám nói nhiều, anh sợ mình nói nhiều thêm một câu nữa, thì sẽ bại lộ ham muốn chiếm hữu bệnh hoạn trong xương tủy.

Cô gái nhỏ là nước cam lộ mà anh khao khát đã nhiều năm, anh chống đỡ nỗi cô đơn khổ cực lang thang trong sa mạc lâu như vậy, thật vất vả cất cô vào trong chiếc bình của mình, anh không dám bại lộ thêm bất kỳ cái gì nữa.

Hiện tại anh dùng toàn bộ gia sản đổi lấy sự đồng ý của Cố An Nam, cũng mới là bước đầu tiên.

Thẩm Mộ Ngạn biết rõ, giữa hai người bọn họ nếu như muốn ổn định lại, vẫn cần phải đi một đường rất dài nữa.

Nhưng những lời này, anh cũng sẽ không nói cho Cố Phán nghe.

Không thể nói, cũng không dám nói.

Mà bên này, đại tiểu thư Cố nghe anh nói xong, hiếm khi tuôn ra một tia áy náy.

Cô mím môi vùi mình trong lòng anh một lúc lâu mới nhỏ giọng nói ra một câu: "Xin lỗi anh, lần sau em sẽ nói thật với anh."

Thẩm Mộ Ngạn rất hài lòng với thái độ này của cô. Anh ôm chặt lấy cả người của cô gái nhỏ, nhẹ giọng đáp lại một từ "Ừ".

Sau đó, trong một khoảng thời gian rất dài, hai người đều yên tĩnh ôm lấy nhau, không nói chuyện.

Bất chợt, Cố Phán giống như nghĩ tới điều gì, lại mạng mẽ ngồi dậy từ trong lòng Thẩm Mộ Ngạn.

"Chết rồi, chết rồi, em quên gửi tin nhắn cho Thiện Thiện rồi, cô ấy chắc chắn vẫn không biết là phòng nào."

Lúc nãy vừa vào cửa đã bị người đàn ông này quấn lấy làm những chuyện kia, Cố Phán căn bản không kịp nhìn điện thoại. Giờ nhớ tới, chỉ cảm thấy chắc chắn là người chị em đã sớm liên lạc với cô, nhưng lại bị cô quên béng đi mất.

Cô vội vàng xuống giường đi tìm túi xách của mình, móc điện thoại từ trong túi ra, vừa định lật thẳng đến danh bạ, lại ngạc nhiên phát hiện, nửa tiếng trước, Đổng Thiện Thiện đã gửi cho cô một cái tin nhắn Wechat.

Bên kia gửi tới là một tin thoại, giọng của người chị em ở trong ống nghe có chút thở gấp, giống như có vẻ hơi gấp gáp --

"Phán Phán, hôm nay tớ ở một mình, cậu không cần chờ tớ nữa, ngày mai lại liên lạc."

Cố Phán nghe mà cảm thấy chẳng hiểu ra sao, nhưng gọi lại thì bên Đổng Thiện Thiện lại đã sớm tắt máy rồi.

Nghi hoặc trong lòng sâu hơn, cô quay đầu nhìn Thẩm Mộ Ngạn, "Anh nói xem, Thiện Thiện đây là đi làm gì rồi? Hôm nay cô ấy quay về thì đã kỳ kỳ quái quái, đêm hôm khuya khoắt cứ nhất định nói ra ngoài mua đồ, giờ mua đồ xong lại nói không về đây ở nữa?"

Nói đến đây, Cố Phán giống như nghĩ đến cái gì, trừng mắt nhìn về phía người đàn ông, "Có phải anh đã nói gì với cô ấy không? Anh để cô ấy không được về đây?!"

Cố Phán nghĩ tới nghĩ lui, cảm thấy chỉ có khả năng này thôi!

Nhất định là tên xấu xa này, vì bắt nạt cô mà trực tiếp đuổi chị em tốt của cô đi!

Đại tiểu thư Cố nghĩ tới đây, thở phì phò trực tiếp giạng hai chân ra ngồi lên trên người anh, hung hăng nâng mặt anh lên --

"Người làm anh cả như anh đây cũng quá là không phải người đi! Đêm hôm khuya khoắt vậy mà đuổi Thiện Thiện đi, anh..."

Cố Phán còn chưa dứt lời, đã ngay lập tức bị người đàn ông kéo qua, cơ thể nhỏ nhắn bất chợt bổ nhào về trước, ngã thẳng xuống trước ngực người đàn ông.

Hai cánh tay anh gắt gao giam cô lại, đôi mắt hơi cụp xuống, một chút chỗ phản kháng cũng không để lại cho cô, trong ánh mắt, cũng giấu giếm nguy hiểm.

Chỉ chốc lát, anh thản nhiên nhìn cô hỏi: "Còn ầm ĩ nữa không?"

Cố Phán nào dám ầm ĩ nữa, nhưng lại có chút ấm ức, "Vậy, rốt cuộc là có chuyện gì với Thiện Thiện chứ? Thật sự không phải anh làm à?"

"Không phải."

Nhìn cô gái nhỏ vẫn là vẻ mặt ấm ức lại không tin, Thẩm Mộ Ngạn siết chặt cánh tay, đem người dán vào trong lồng ngực của mình càng thân mật hơn.

"Đừng nghĩ nữa, sáng mai là biết xảy ra chuyện gì thôi."

Cố Phán chỉ xem như người này đang dỗ dành mình, nhưng nào ngờ, lại bị anh một câu nói trúng.

Sáng sớm hôm sau, hai người đều dậy khá sớm, Cố Phán đi đánh răng rửa mặt trước, trong lúc đó nghe thấy có người ấn chuông cửa.

Cố Phán thấy Thẩm Mộ Ngạn vẫn không nhúc nhích thì vừa thoa sữa rửa mặt, vừa thò đầu ra liếc anh một cái --

"Anh đi mở cửa đi chứ."

Người đàn ông hiếm khi không nghe lời cô, dáng vẻ thản nhiên ngồi ở trên ghế sô-pha tiếp tục đọc báo kinh tế tài chính, đầu cũng không ngẩng lên, nói với cô: "Em đi đi."

Cố Phán thầm cảm thấy cổ quái, nhưng tiếng vang ở cửa vẫn đang tiếp tục, cô cũng không để ý được quá nhiều, vội vàng chạy đi mở cửa.

Chớp mắt kia khi cánh cửa mở ra, Cố Phán nhìn ra bên ngoài, ngoài hai nhân viên phục vụ phòng ra, ở cửa của căn phòng đối diện, lại nhìn thấy...

Đổng Thiện Thiện!

Hai cô gái lúc này hiển nhiên đều không ngờ tới sẽ tình cờ gặp nhau, ánh mắt đều cực kỳ ngoài ý muốn lại kinh ngạc.

Mà chết người hơn là, trên cổ của các cô, đều bị người gieo xuống rất nhiều dấu vết đỏ sậm, giống như rất nhiều quả anh đào vậy, xa xa cách một cái hành lang khách sạn...

Đối xứng với nhau.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net