Chap 104

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Kítttt...

Trên trục đường chính của trung tâm thành phố, một hàng dài cảnh sát đang không ngừng thổi còi ra hiệu, điều khiển dòng xe nườm nượp qua lại.

- Chị Yin, hôm nay là ngày gì mà lắm xe cộ thế không biết!

Viên cảnh sát Seol Dae vừa đưa tay vẫy vẫy, vừa làu bàu trong cuống họng mà chửi thề. Giữa trưa nắng nóng gay gắt như thế này, bản thân anh đã thấm mệt, vậy mà vẫn còn phải phơi mặt ra giữa đường lớn, giải quyết mấy vụ tông xe, mắng nhiếc nhau um trời.

Yin Yang chau mày, dùng chân dậm thật mạnh xuống đất, gấp gáp mắng lại Seol Dae:

- Mau phụ tôi đi, đừng có mà ở đó lải nhải nữa.

Xe cộ chen chúc nối đuôi nhau, tắc nghẽn cả một quãng đường dài. Cảnh sát mệt nhoài, liên tục đưa tay quệt mồ hôi.

Từ phía xa xa, một chiếc siêu xe Bugatti Divo màu xanh bạc phóng vù vù trên đường lớn. Ngay khi tầm mắt Yin Yang vừa trông thấy biển số đặc biệt nhất, chỉ có duy nhất một số chín màu đỏ rực ở chính giữa, làn da Yin Yang đã lập tức biến sắc.

Cô cầm bộ đàm, liên tục hét to:

- Thống... Thống Đốc quân... Mau mau khơi thông toàn bộ tuyến đường chính!

Lập tức, tất cả cảnh sát đang có mặt trên mọi tuyến đường Kim Taehyung đi qua đều vận động tối đa hết sức lực, chỉ đạo đoàn xe dạt toàn bộ sang hai bên, mở rộng đường đi cho chiếc Bugatti Divo.

Chiếc xe đi đến đâu, cảnh sát lại cúi gập người chào đến đó. Kim Taehyung để mui trần, mặc cho làn gió lớn tốc thẳng vào mặt khiến mái tóc đen bồng không ngừng bay loạn xạ.

Gương mặt hoàn mỹ đeo một chiếc kính râm màu đen sành điệu, những ngón tay cứng cáp của anh không ngừng chuyển động trên vô lăng.

- Lần đầu tiên tôi thấy Thống Đốc lái chiếc xe này!

- Ừ nhỉ! Biển đỏ chỉ có độc nhất một số chín là ký hiệu riêng của Thống Đốc quân. Chậc, tôi thật nể sợ ngài ấy!

- ....

Kim Taehyung tựa như một con hổ lớn, cao ngạo mà độc quyền, ngạo nghễ mà trấn vũ cực đỉnh. Xe anh lướt đến đâu, người người lại phải giương mắt lên nhìn, khép nép khúm núm mà sợ sệt đến đó. Thường ngày Kim Taehyung chỉ thích đi những chiếc siêu xe biển thường, tuy nhiên hôm nay anh phải đến Chính Phủ để bàn bạc một số công chuyện lớn, do vậy anh mới đích thân lái chiếc xe này.

Để Jeong Hyeon ở lại trong khách sạn, Kim Taehyung cảm thấy yên tâm hơn. Những ngày vừa qua, kẻ núp trong bóng tối đang dần dần bước ra ngoài ánh sáng. Nếu cứ để Jeong Hyeon ở lại trong biệt phủ, chưa chắc tính mạng của cô đã an toàn tuyệt đối.

Xe vừa dừng lại, quân sĩ canh giữ trụ sở Chính Phủ đã vội vã bước tới, cúi rạp đầu chào hỏi anh. Đến cả một cái liếc mắt Kim Taehyung cũng không buồn nhìn họ, trực tiếp đạp cửa bước vào phòng Tổng thống.

Tổng thống hiện tại đang điều hành một cuộc họp lớn, trong phòng chỉ có duy nhất Thủ tướng Hwang Min Suk đang bận bịu làm sổ sách.

- Lão già, ông Bang đã đi đâu rồi?

Hwang Min Suk bị tiếng nói hùng hổ của Kim Taehyung làm cho giật nảy mình, không ngừng đưa tay vuốt ngực mà nói:

- Mẹ kiếp! Cậu muốn hù chết tôi à?

Kim Taehyung nhếch môi, vươn tay túm cổ áo Hwang Min Suk mà lôi ông ta ra bên ngoài, còn anh thì trực tiếp chiếm ghế mà ngồi xuống, hai chân vắt lên bàn ngạo nghễ nói:

- Lát nữa lão già Bang về, ông nhớ truyền lại lời tôi: bổn Thống Đốc tạm thời sẽ không đến Chính Phủ trong vòng một tháng. Toàn bộ các cuộc họp điều hành quân đội liên quốc gia đều gác lại, chờ đến khi có hiệu lệnh của tôi!

Vừa nghe thấy thế, sắc mặt của Hwang Min Suk đã lập tức trắng bệch. Ông xoa xoa lòng bàn tay, do dự mà ngăn cản:

- Này, không được. Cậu đường đường là Thống Đốc quân, sao lại có thể... có thể tùy ý mà nghỉ cả một tháng trời như thế? Các quốc gia khác sẽ cười vào mặt...

- Kẻ nào dám cười, tôi đấm vỡ răng.

Chưa để Hwang Min Suk nói hết câu, Kim Taehyung đã hừ lạnh đe dọa.

Anh thu chân lại, sau đó đứng thẳng người, chuẩn bị bước ra bên ngoài.

Hwang Min Suk vội vàng nói với theo:

- Lý do! Cậu cho tôi lý do để còn biết đường nói lại với Tổng thống.

- Chăm vợ, chăm con. Phu nhân của tôi mang bầu rồi!

Rầm!

Cánh cửa phòng Tổng thống bị đạp mạnh. Kim Taehyung đi rồi, vậy mà Hwang Min Suk vẫn còn đứng như trời trồng giữa phòng. Đây có phải là vị Thống Đốc quân có một không hai mà ông biết không? Chắc chắn... là không phải rồi!!!

________________

Cộc... cộc... cộc...

Wook seol đưa tay gõ cửa phòng Kim Taehyung.

- Vào đi!

Giọng nói trầm thấp của anh vang lên, Wook seol vặn nắm cửa, gấp gáp bước vào bên trong.

- Thưa Thống Đốc, cá đã dính câu. "Oh phu nhân" cùng tình nhân hiện đang được canh giữ ở cứ điểm tuyệt mật!!!

Chậc!

Kim Taehyung tặc lưỡi, đoạn cầm con dao nhỏ, cọ cọ lưỡi dao trên tay, khuôn miệng cong lên đầy đắc ý:

- Lại đến lúc dùng máu rửa dao rồi!

- Taehyung, con muốn đi đâu?

Vừa trông thấy Kim Taehyung mặc vội áo vest bước ra ngoài cửa, ông lão Kim liền hếch mặt ra hiệu mà hỏi dồn. Thường ngày, tác phong làm việc của anh vô cùng bình thản, đâu có gấp gáp, vội vã như thế này.

Nghe cha hỏi, Kim Taehyung chỉ hờ hững đáp:

- Rửa tay, gột nhớp, diệt bọ thôi cha!

Ông lão Kim cũng không hỏi thêm gì nữa.

Wook seol trực tiếp cầm lái, sau đó phóng xe một mạch đến nơi giam giữ hai kẻ tội đồ. Trong suốt quá trình ngồi trên xe, Kim Taehyung vẫn vô cùng bỉnh thản, hai chân vắt chéo lên nhau, ngón tay búng nhẹ, khóe miệng nở nụ cười đầy thâm độc.

________________

Jeong Hyeon tỉnh lại thì đã là thời điểm gần trưa. Cô đưa tay dụi dụi mắt, ngó nghiêng xung quanh, nhận ra chồng mình đã rời đi từ trước, tâm trạng có chút hụt hẫng.

Thì ra cô đã ngủ một giấc say đến như thế. Nằm cuộn tròn trong vòng tay của anh, dường như giúp Jeong Hyeon dễ chìm vào giấc ngủ một cách sâu hơn.

Cô mặc lại quần áo, toan bước xuống giường, bất chợt thấy màn hình điện thoại sáng lên. Hơn năm mươi cuộc gọi nhỡ, tất cả đều từ số của Oh cheon Yoon.

Lông mày Jeong Hyeon bất chợt chau lại, gương mặt xinh đẹp tràn đầy nghi ngờ. Đã lâu rồi kể từ lần gặp lại khi trước, Jeong Hyeon và nhà họ Oh không còn liên hệ gì với nhau nữa. Lần này Oh cheon Yoon gọi đến cho cô, rốt cuộc là vì việc gì quan trọng ư?

Tút... tút...

- Ơn trời, Jeong Hyeon, cuối cùng em cũng đã chịu nghe máy. Hức... hức...

Đầu dây bên kia, giọng nói lanh lảnh hiện tại đang không ngừng khóc nấc của Oh cheon Yoon vang lên bên tai Jeong Hyeon. Vừa nghe cô đã nhận ra, chắc chắn nhà họ Oh đã xảy ra chuyện lớn.

- Chị... có chuyện gì sao?

Jeong Hyeon e dè cất giọng hỏi.

- Jeong Hyeon, mẹ... mẹ gặp tai nạn... đã không qua khỏi!

Choang...

Cốc nước ấm trên tay Jeong Hyeon rơi thẳng xuống nền đất, vỡ nát. Mặc dù nhà họ Oh không hề yêu thương cô, thế nhưng, đối với Jeong Hyeon, bà Oh vẫn luôn là người quan tâm, săn sóc cô nhất. Ơn nuôi dưỡng mười tám năm trời, Jeong Hyeon không thể làm ngơ, vô ơn bội nghĩa như thế được.

Nghĩ là làm, cô vội vàng thu xếp lại hành lý, sau đó vừa bước xuống quầy lễ tân để trả phòng, vừa không quên bấm số gọi cho Kim Taehyung để thông báo tình hình.

Tuy nhiên, điện thoại của anh lúc này lại không liên lạc được. Vì tình huống gấp rút, Jeong Hyeon không thể chậm trễ. Sau khi thanh toán phòng, Jeong Hyeon bắt vội taxi, tức tốc quay trở lại nhà họ Oh.

_____________

Chiếc xe riêng của Kim Taehyung chậm rãi dừng bánh trước căn nhà gỗ nhỏ, nơi được gọi là cứ điểm bí mật, nằm bên ngoài trung tâm thành phố của anh.

Xung quanh nơi này đều là những lùm cây rậm rạp, vắng bóng người, rất thích hợp để Kim Taehyung thực hiện một số phi vụ lớn.

Anh tháo kính râm, phủi phủi lớp bụi bám trên đế giày, sau đó nghênh ngang bước vào bên trong căn nhà gỗ. Cánh cửa gỗ được khép lại, đập vào mắt Kim Taehyung lúc này là một cảnh tượng hết sức thỏa mãn: gã đàn ông cùng "Jeong Hyeon" trong video làm tình mà anh nhận được lúc trước, hiện tại đang bị trói ngay chính giữa trần nhà.

Gương mặt của cả hai đều phù nề, bầm tím, đôi mắt sưng húp vô cùng đau đớn. Vừa nhìn qua là biết đám người Chang Jeong đã ra tay tàn bạo đến như thế nào.

Haaa!!!

Quả không hổ danh là thuộc hạ của Kim Taehyung! Chủ nào, tớ nấy, thủ đoạn độc ác giống hệt nhau.

Wook seol đem đặt trước mặt Kim Taehyung một chiếc ghế gỗ. Anh tựa người lên thành ghế, đôi mắt sắc lạnh cực hạn từ từ nheo lại. Khí chất băng lãnh, ngạo nghễ đến mức kinh diễm khiến cho hai kẻ tội đồ trước mắt không rét mà run.

- Thả... thả chúng tôi ra!

Gã đàn ông yếu ớt cầu xin.

Kim Taehyung đưa ngón tay út, ngoáy ngoáy vào trong lỗ tai, chế nhạo mà nói:

- Mày nói gì? Nói to lên! Không mở miệng to ra được thì tao cắt lưỡi!

Nói rồi, anh đứng phắt dậy, bước đến trước mặt người phụ nữ có nét giống Jeong Hyeon kia, dùng tay bóp chặt miệng cô ta mà xoay xoay bốn phía để mà quan sát cho kỹ.

Chậc!

Kim Taehyung tặc lưỡi, khóe môi cong lên đầy thích thú:

- Dám mạo danh phu nhân của ông đây, lá gan của cô cũng ghê gớm nhỉ! Để tôi thử xem, gan của cô lớn gấp mấy lần lá gan của tôi!


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net