Chap 106

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Khi Kim Taehyung tới sở cảnh sát, Jeong Hyeon đã bị giam vào tù, đang ngồi thất thần sau song sắt. Seol Dae vừa thấy là anh đến, lập tức bước đến trước mặt, cúi đầu lễ phép chào hỏi.

- Thống Đốc! Ngài đến tìm phu nhân?

Kim Taehyung không đáp, chỉ lừ mắt nhìn Seol Dae, sau đó bước đến bên cạnh phòng giam mà cất giọng gọi Jeong Hyeon.

- Hyeon! Đừng sợ, anh đến đón mẹ con em về!

Jeong Hyeon ngước mắt lên nhìn chồng, khóe môi khẽ chuyển động:

- Anh đưa em ra khỏi đây. Em chỉ cần xin ra ngoài ba tiếng đồng hồ. Sau đó, cảnh sát muốn tra hỏi như thế nào cũng được.

- Mở cửa ra!

Giọng nói trầm khàn của Kim Taehyung vang lên khiến Seol Dae có phần sợ hãi. Anh đưa mắt liếc nhìn vị cục trưởng cục cảnh sát đang đứng đối diện, ánh mắt hết mực van lơn.

Vị cục trưởng thở dài, sau đó gật đầu ra hiệu. Quyền hạn tuyệt đối của vị Thống Đốc này, một cục trưởng nhỏ bé như ông làm sao có thể to gan dám chọc. Hơn nữa, chỉ cần một cái búng tay nhẹ của anh cũng đủ khiến ông mất chức như chơi, dại gì mà động vào!

Jeong Hyeon nhanh chóng được Kim Taehyung bảo lãnh ra bên ngoài. Trước khi rời đi, anh còn không quên vươn tay về phía cục trưởng, vuốt nhẹ lên cà vạt của ông ta mà thì thầm:

- Phong tỏa toàn bộ tin tức!

- Vâng vâng, thưa Thống Đốc.

Cục trưởng lập tức cúp đuôi, điệu bộ nịnh nọt đến mức ngoan ngoãn như một chú cún con.

Ngồi trên xe, Jeong Hyeon lặng yên không nói bất kỳ lời nào, thỉnh thoảng lại đưa tay quệt ngang mắt. Cô rơi nước mắt vì thương cha mẹ nuôi. Đến cuối cùng, Jeong Hyeon vẫn không ngờ họ lại phải chịu một kết cục cay đắng tới như thế.

- Taehyung, anh đã tìm ra tung tích của Oh cheon Yoon hay chưa?

Kim Taehyung gật nhẹ đầu, đoạn đắc ý lên tiếng:

- Đám người Wook seol đã tìm ra nơi trú ẩn của cô ta. Oh cheon Yoon hiện tại đang ở phố Busan. Mười phút nữa chúng ta sẽ đến nơi.

Tốc độ làm việc của đám Wook seol vô cùng nhanh nhẹn, nhất là khi ông chủ lớn của họ đã ra lệnh, nếu không tìm được Oh cheon Yoon trong vòng một tiếng, tất cả bọn họ phải tự chặt tay mà tạ tội. Kim Taehyung đã nói là làm, yêu cầu của anh như lời tuyên cáo. Chỉ cần vi phạm, tức khắc nhận lấy một hình phạt thảm khốc.

Kim Taehyung nắm chặt lấy bàn tay thon nhỏ của Jeong Hyeon. Anh thừa hiểu, cô gái nhỏ này bên ngoài đang tỏ ra rất bình tĩnh, thế nhưng thâm tâm lúc này lại đang vô cùng hỗn loạn. Dù sao Oh Jong và Hayoon cũng đã nuôi dưỡng cô mười tám năm trời, Jeong Hyeon tính tình thiện lương, không muốn cạnh tranh, làm tổn thương đến ai bao giờ. Hiện tại phải đối mặt với sự thật xót xa này, không trách cô không đau đớn cho được.

Mười phút sau, chiếc xe dừng lại trước một căn hộ vô cùng xa hoa và sang trọng.

Kim Taehyung giúp Jeong Hyeon mở cửa xe, theo sự hướng dẫn của Wook seol mà bấm thang máy, lên đến tầng nhà nơi Oh cheon Yoon đang lẩn trốn.

Uỳnh!!!

Dưới sức mạnh của Kim Taehyung, cánh cửa được đẩy mạnh ra. Oh cheon Yoon đầu tóc xõa sợi, gương mặt tái nhợt đang ngồi yên lặng trên sô pha, bên cạnh là Wook seol cùng tám thuộc hạ khác đang hằm hằm canh giữ.

Vừa trông thấy Jeong Hyeon, Oh cheon Yoon liền giật lùi người ra phía sau, ngay cả nhìn em gái cô ta cũng không dám nhìn thẳng vào mắt, xoay mặt sang một bên mà trốn tránh.

- Oh cheon Yoon!

Jeong Hyeon nhếch miệng gọi.

Oh cheon Yoon không đáp, hai bàn tay bám chặt lên thành ghế.

- Cô biết tin cha mẹ nuôi đã chết hay chưa?

Jeong Hyeon vừa dứt câu, Oh cheon Yoon đã ôm mặt òa lên khóc. Cô ta thật không ngờ... không ngờ chỉ trong một phút lầm lỡ, cuối cùng chính bàn tay cô ta đã hại chết cha mẹ.

- Không... Jeong Hyeon... chẳng phải chính mày mới là người đã hại chết cha mẹ ư?

Oh cheon Yoon vẫn cứng họng cãi lại. Cô ta muốn phủ định, chối bỏ toàn bộ sự thật.

Xoẹt!

Jeong Hyeon bước đến bên cạnh Oh cheon Yoon, dùng tay tóm chặt lấy cổ áo của cô ta, ép Oh cheon Yoon quỳ rạp dưới đất.

- Jeong Hyeon... mau buông ra!

Chát!

Seol Dae hừ lạnh, vung tay tát mạnh lên má phải của Oh cheon Yoon. Cô ta xây xẩm mặt mày, đầu óc choáng váng, liên tục mở miệng chửi thề.

- Cái tát này tôi thay cha mẹ cô dạy cô một bài học. Tội bất hiếu không thể dung thứ!

Dứt lời, Jeong Hyeon lại dùng sức kéo mạnh Oh cheon Yoon lên, ép cô ta nhìn thẳng vào mặt cô.

Bốp!

Cái tát thứ hai này dội thẳng lên gò má bên trái của Oh cheon Yoon. Cô ta ôm mặt, nằm bò trên đất gào khóc.

- Mày dám tát tao? Khốn khiếp!

- Cái tát thứ hai này, tôi thay lương tâm của cô dạy cho cô bài học: độc ác, ích kỷ, mưu mô, xảo quyệt còn không bằng cầm thú.

Ngừng một lát, Jeong Hyeon liền nói tiếp:

- Oh cheon Yoon, cô tiếp tay với hung thủ, gián tiếp hại chết cha mẹ ruột. Trên ngực cha nuôi có mười lăm vết dao, trên cơ thể mẹ nuôi có mười tám vết dao. Jeong Hyeon tôi sẽ cho cô nếm đủ ba mươi ba vết dao, để cô hiểu thế nào là cảm giác đau đớn khi dám ngang nhiên tước đoạt quyền sống của một người!

Nghe Jeong Hyeon nói, Oh cheon Yoon liền ngửa cổ lên trời mà cười ngặt nghẽo. Cô ta không tin Jeong Hyeon lại dám to gan làm ra chuyện này.

- Mày dám ư?

Ánh mắt thanh thuần của Jeong Hyeon dần dần thay đổi, càng lúc càng trở nên thâm hiểm hơn. Cô đưa mắt ra hiệu cho Wook seol đem tới giúp mình một con dao sắc.

Jeong Hyeon cầm con dao trên tay, bình thản dùng ngón trỏ mà lướt nhẹ trên đầu lưỡi dao. Ánh sáng trắng bạc của kim loại phản chiếu dưới ánh đèn phòng làm cho vẻ đẹp của Jeong Hyeon càng thêm ma mị.

Khóe môi Kim Taehyung cong nhẹ, gương mặt anh tuấn lộ rõ sự mãn nguyện tuyệt đối: "Phu nhân của anh quả thực khác người!"

Jeong Hyeon cúi thấp xuống bên cạnh Oh cheon Yoon, dùng lưỡi dao kéo một đường thẳng lên mặt cô ta:

- Oh cheon Yoon, tôi đã cảnh cáo cô từ trước, muốn chơi khăm với bổn tiểu thư ư? Cô chưa đủ trình độ!

Jeong Hyeon, đau..

Lưỡi dao sắc lẹm cứa một đường ngọt lên má Oh cheon Yoon. Cô ta có thể cảm giác rõ được làn da căng mịn của mình đang dần dần nứt toác. Thứ dịch đặc sệt, chậm rãi rỉ ra theo miệng vết thương. Không được, gương mặt xinh đẹp này không thể bị hủy dung!

Oh cheon Yoon toan phản kháng liền bị Kim Taehyung vung chân, đạp mạnh lên lưng cô ta. Bàn chân cứng như gọng sắt đè nặng khiến Oh cheon Yoon lập tức khuỵu gối, nằm rạp trên đất.

- Jeong Hyeon... hãy tha cho chị. Chị rất ân hận, em gái! Tha cho chị, cầu xin em!

Jeong Hyeon ngửa cổ lên cao, thở dài một tiếng.

- Khi trước tôi cầu xin cô khẩn thiết như thế nào, cô có nhớ không? Cô chỉ cười nhạt, sau đó lắc mông đi thẳng.

Ánh mắt ôn nhu của cô lúc này lại càng thêm sâu hiểm. Jeong Hyeon dùng tay, vuốt nhẹ lên mái tóc dài mượt mà của Oh cheon Yoon, không nói không rằng dùng dao cắt đứt gân chân của cô ta.

Xoẹt!

Tóc... tóc...

- Aaaa... Đau quá! Khốn khiếp, Jeong Hyeon, mày thật độc ác!

Cơn đau xé rách ở chân khiến Oh cheon Yoon gào rống thảm thiết. Cơ thể cô ta run rẩy từng hồi, bàn chân phải lúc này không ngừng co giật, máu tươi túa ra như xối.

Khóe môi xinh đẹp của Jeong Hyeon lúc này lại cong nhẹ, cơ mặt dần dần giãn ra, cô đưa dao quệt dọc một đường lên váy ngủ của Oh cheon Yoon, đoạn tiếp tục chuyển sang phía bên chân trái, nhẹ nhàng cắt đứt gân.

- Ôi không! Đau quá!

Oh cheon Yoon đau đớn giãy giụa, mồ hôi lạnh trên người cô ta không ngừng túa ra, ướt đầm lưng áo. Đôi môi tái nhợt, cắt không còn giọt máu, tình trạng vô cùng thảm hại.

Jeong Hyeon lạnh lùng đứng dậy, ném con dao trả lại cho Wook seol.

- Oh cheon Yoon, bắt đầu từ hôm nay, tôi và cô chính thức cắt đứt quan hệ. Đám tang của cha mẹ, tôi sẽ đích thân đứng ra lo liệu. Còn cô cùng lũ người kia, hãy chờ cục cảnh sát và tòa án định tội.

Phía cục cảnh sát rất nhanh chóng đã tìm ra một vài dấu vết khả nghi. Mặc dù dấu vân tay trên dao là của Jeong Hyeon, thế nhưng ở trong căn phòng xảy ra thảm án, ngoài dấu chân của cô vẫn còn hai dấu chân khả nghi còn rất mới nữa. Do vậy, Seol Dae xác nhận, thời điểm xảy ra vụ án, trong phòng vẫn còn hai kẻ bí hiểm khác có mặt ở phòng này.

Chang Jeong được Kim Taehyung phân phó gấp rút khôi phục cơ sở dữ liệu đã bị xóa trên điện thoại của Jeong Hyeon. Chỉ trong vòng chưa đầy ba mươi phút đồng hồ, Chang Jeong đã thành công lấy lại được thông tin lịch sử cuộc gọi và tin nhắn bị xóa.

- Đừng để cục cảnh sát thành phố phải thay Cục trưởng mới!

Kim Taehyung ném chiếc điện thoại của Jeong Hyeon về phía cục trưởng cục cảnh sát. Ngữ khí của anh không nóng không lạnh, tuy nhiên tràn đầy hàm ý đe dọa.

Cục cảnh sát lập tức cúi rạp đầu, run run nắm chặt vật chứng trong tay, sau đó lễ phép mà đáp:

- Dạ vâng, Thống Đốc yên tâm. Chúng tôi sẽ dốc sức tóm gọn hung thủ về chịu tội sớm nhất, trả lại trong sạch cho phu nhân.

- Ba ngày!

Hả???

Cục cảnh sát trợn tròn mắt, nhìn bóng dáng cao lớn mà vần vũ của người đàn ông trước mắt đang cách xa dần, lặng lẽ đưa tay vuốt nhẹ mồ hôi trên trán.

- Mẹ kiếp! Phen này thì đi đời nhà ma! Ba ngày, ba ngày để tìm ra hung thủ. Chết tôi mất!

Biệt phủ Thống Đốc quân...

- Em mệt rồi, nên ăn một chút rồi nghỉ sớm đi.

Kim Taehyung tháo tạp dề, cẩn thận bưng lên trước mặt Jeong Hyeon một bát cháo gà nóng hổi. Hôm nay anh đích thân vào bếp, tự tay nấu cháo gà để tẩm bổ cho vợ. Thực ra, kỹ năng nấu ăn của anh cũng không phải quá tệ. Kim Taehyung tự vỗ ngực, khẳng định anh rất khéo tay về bếp núc.

Jeong Hyeon nhìn chiếc đùi gà bị cháy xém một góc, phần cháo bốc mùi khét nhẹ, không nhịn được mà toan phì cười. Tuy nhiên, cô vẫn cố gắng kìm chế lại được, vui vẻ xúc một thìa cháo mà cho lên miệng nếm thử.

Kim Taehyung ngồi bên cạnh, cằm chống lên hai bàn tay, đôi mắt long lanh háo hức chờ đợi. Chà chà, anh rất tự tin vào món cháo gà của mình. Để mà xem, chắc chắn Jeong Hyeon sẽ nhảy cẫng lên mà ôm chầm lấy cổ anh, sung sướng và hạnh phúc đến rơi nước mắt vì được chồng mình quan tâm tuyệt đối như thế này.

- Sao rồi, em yêu? Ngon chứ?

Tròng mắt Jeong Hyeon chuyển dần từ đen láy sang ửng đỏ, lông mày bắt đầu chau lại, sau đó không kìm nén được mà há miệng phun ra một tràng thức ăn.

Phụt!

Kim Taehyung theo phản xạ nhắm nghiền mắt, mãi một lúc sau mới chậm chạp hé ra nhìn, không quên dùng tay nhặt một vài hột cháo rơi vãi, dính trên mặt.

- Chồng à, em rất cảm ơn anh vì đã nấu cháo cho em. Thế nhưng mà, mặn quá, em sẽ chết trong bát cháo muối của anh sớm thôi!


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net